Chương 287 Khô sử
Chương 287 Khô sử
Editor: Ken Le, Rosaline
Beta: Rosaline, Ken Le
Đêm đến, dưới sự dẫn dắt của Thiên Tôn, một đám người phá huỷ một môn phái tà giáo hư hư thực thực, bắt được bốn đại hung tăng, một đám tiểu hòa thượng, còn tìm thấy một hố tha ma*, tình huống tương tự như hố ở Vô Danh tự.
*tương tự như bãi tha ma
Này tiến triển cũng không thể nói rõ là khả quan hay là khiến người phát sầu, nhưng Nhị Mã sơn trang đáng giá điều tra một chút.
Chủ nhân của Nhị Mã sơn trang là hai huynh đệ trên danh nghĩa Mã Trung cùng Mã Chân, cho nên mới gọi là Nhị Mã sơn trang.
Hai huynh đệ này đều xuất thân từ nhà vườn, Mã Trung đã đi lấy góa phụ, là một nữ nhân của dân tộc Thổ Phiên, nên đã đến Thổ Phiên định cư, cho nên hiện tại, Nhị Mã sơn trang chỉ thuộc về Mã Chân.
Nhưng Mã Chân người cũng không ở trong sơn trang.
Triển Chiêu muốn tìm hạ nhân trong sơn trang đến hỏi, kỳ quái chính là, trong sơn trang cũng không có hạ nhân, xác thực mà nói, cả cái sơn trang, chỉ có đám hòa thượng này.
Vừa rồi lúc Bạch Ngọc Đường cùng Thiên Tôn đi vào cũng phát hiện, vườn trái cây có rất nhiều trái cây đều đã chín đến rụng, nhưng không ai hái.
Triển Chiêu liền hỏi bốn hung tăng kia, "Ai là chủ nhân của Nhị Mã sơn trang?"
Vừa nói vừa nhìn vào cái vại lớn tìm tìm, bên trong đều là xương trắng.
Triển Chiêu hỏi, "Các ngươi đều dùng để ăn sao?"
Mấy hòa thượng liên tiếp lắc đầu kêu oan uổng, nói lúc bọn họ bị Lâu sử an bài đến đây, trong sơn trang Nhị Mã đã không có ai, Lâu sử nói quả chín trong sơn trang có thể ăn, cũng không nhiều lời.
"Lâu sử?"
Thiên Tôn nhìn qua bên này, bốn hòa thượng liền sợ tới mức run run.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật gật đầu, đám hòa thượng thật sự rất sợ Thiên Tôn a... Sợ đến độ không xong.
"Hầu Phi Liêm?" Thiên Tôn hỏi.
Bốn hòa thượng đều gật đầu.
"Người đâu?"
"Lâu sử có nhiệm vụ khác. . ."
Bốn người còn chưa nói xong, liền bị Thiên Tôn dùng ánh mắt lạnh thấu xương nhìn chằm chằm.
Lập tức thành thật khai báo, "Lâu sử muốn tìm hắc quyển, chúng ta tới thu thập tin tức, phân công không giống nhau."
"Hắc quyển là cái gì?" Triển Chiêu hỏi.
"Hắc quyển là một cuộn da màu đen." Bốn hòa thượng giải thích, "Thông qua hắc quyển, hắc tinh thạch cùng hắc thước, có thể tìm được tượng Phật."
"Tượng Phật?" Triển Chiêu hỏi là cái gì tượng Phật.
Thiên Tôn trắng mắt liếc bốn người, "Các ngươi còn dám hỏi một câu nói một câu sao?"
Mấy hòa thượng nhanh chóng thành thành thật thật kể hết những chuyện họ biết.
Thì ra, lúc trước Lâu Khô Tà Thần giáo bị tiêu diệt, trải qua trăm năm sau tu chỉnh, đã trở thành môn phái võ lâm lớn nhất Thổ Phiên. Nhưng năm đó bốn tượng Phật được tôn thờ ở Lâu Khô Tà Thần, cùng với bảo vật của thần giáo đều đã rải rác khắp nơi, vài vị Đại Tế Ti cùng tứ đại giáo chủ đều muốn đem đồ vật tìm về. Hơn nữa lần này cần tham gia đại hội Phật pháp, nếu có thể lấy được thánh tâm quyển, không chừng có thể trọng chấn thần uy của Lâu Khô thần giáo...
Đám người này nói còn chưa dứt lời, mấy lão gia tử đều nhịn không được phun tào.
Ân Hậu khinh thường, "Chỉ là một tà giáo, còn uy thần uy quỷ gì a!"
"Đúng vậy." Vẻ mặt Bạch Long Vương cũng ghét bỏ, "Nhìn bộ dạng các ngươi cũng giống quỷ a!"
Yểu Trường Thiên một bên thay Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử đang ngủ gà ngủ gật, một bên túm Lục Thiên Hàn cũng đồng dạng ngủ gà ngủ gật, "Có xong chưa? Đem đám yêu tăng này về làm thịt không phải được rồi sao?"
Mấy hòa thượng liên tục cầu xin tha thứ.
Tất cả mọi người có chút tò mò nhìn Yểu Trường Thiên —— hôm nay hắn đòi đánh đòi giết mà muội muội hắn chưa ngăn cản hắn?
Nghĩ lại thì —— không chừng ngoại bà Ngọc Đường cũng mệt nhọc...
Đang nghĩ ngợi, Lục Thiên Hàn đột nhiên mở to mắt, tỉnh...
Mọi người nhìn hắn nhìn trong chốc lát, chỉ thấy lão gia tử nghiêng đầu sang một bên, nhắm mắt lại... Lại ngủ.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Triển Chiêu cảm thấy bằng không đánh thức lão gia tử để hắn về nhà ngủ đi...
Nhưng hắn vừa muốn đi qua, đã bị Bạch Ngọc Đường túm về, bên cạnh một đám người đều ngăn cản, "Ngàn vạn lần đừng dại dột!"
Triển Chiêu khó hiểu, quay đầu lại liếc Ngọc Đường —— sao vậy?
Ngũ Gia vội lắc đầu —— ngoại công bị gọi rời giường không phải là chuyện đùa.
Triển Chiêu vội vàng lùi từng bước, đứng cạnh Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn —— nghe lời như vậy?
Triển Chiêu cười tủm tỉm gật đầu —— ân!
Hai người liền lần lượt cùng đứng, trong chốc lát liếc mắt nhìn đối phương một cái, ánh mắt như có keo, Yểu Trường Thiên đối diện không nói gì lắc đầu —— lúc này nên ở gian phòng a, hơn nửa đêm ra đây làm gì a?
Ân Hậu để mấy yêu tăng tiếp tục nói.
Mấy hòa thượng đành phải nói tiếp, nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là tìm các hố hiến tế để hoàn thành một nghi thức.
Loại hố này đều là nguyên nhân khiến Lâu Khô thần giáo lưu lại.
Lúc ấy Lâu Khô thần giáo bị chèn ép, giáo phái các nơi đều muốn chôn Lâu Khô miếu xuống đất, nên hình thành hố Lâu Khô như vậy. Hiện tại trùng kiến Lâu Khô thần giáo cần vài thứ ở miếu thờ. Cho nên bọn họ muốn đào ra mấy thứ bị chôn bên dưới. Nhưng số lượng không đủ, cho nên còn muốn đem mấy bộ hài cốt trong đại mạc ngâm thảo dược. Quá trình này gọi là tinh lọc hiến tế, xương khô sau khi được ngâm trong thảo dược thì cực kỳ cứng cỏi, không thối rữa, hơn nữa sẽ vô cùng trắng.
Triển Chiêu lại hỏi bọn họ hiện tại Lâu Khô thần giáo là tình huống thế nào.
Mấy người nói, hiện tại Lâu Khô thần giáo cũng gần như trước kia, có bốn giáo chủ, vẫn chia thành bốn đại phe phái. Mặt khác còn trang bị thêm Đại Tế Ti, Khô sử cùng Lâu sử. Quyền lực lớn nhất chính là Đại Tế Ti, tứ đại phe phái quan hệ không tốt lắm, cuối cùng Lâu Khô thần giáo muốn đề cử ra một vị tổng giáo chủ. Mà vị này chính là Lâu Khô Tà Thần... Tứ đại Tà Thần ai cũng không phục ai, phải tỷ thí xem ai có thể tìm được nguyên bản của bốn tòa tượng Phật, hoặc là nói đoạt lại thánh tâm quyển.
"Tứ đại giáo chủ là ai?" Ân Hậu hỏi, "Công phu so với Hầu Phi Liêm thì sao?"
"Hẳn là tầm vậy, chúng ta cấp bậc quá thấp, chỉ thấy Lâu sử chưa thấy giáo chủ, Đại Tế Ti lại càng không tới."
"Đều là hòa thượng trước kia chạy ra từ Thánh Điện sơn sao?" Bạch Long Vương cũng hiếu kì.
Mấy người đều lắc đầu, nói bọn họ không rõ ràng lắm, chỉ dập đầu nhận sai cầu xin tha mạng.
"Như thế nào có thể tìm được Hầu Phi Liêm?" Thiên Tôn hỏi.
"Đều là Lâu sử tìm chúng ta, chúng ta không thể tìm Lâu sử."
Mấy người lại nói tiếp, "Nhưng Lâu sử vẫn luôn rất cẩn thận, nhất là trước kia lúc ra khỏi Thánh Điện sơn... Hình như rất sợ..."
Nói rồi, bốn người liếc mắt nhìn Thiên Tôn.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy, lấy trình độ sợ của Hầu Phi Liêm đối với sư phụ hắn mà nói, biết sư phụ hắn ở Hắc Phong thành, hắn đoán chừng là không dám tới.
Thiên Tôn thấy không tra được đầu mối, "Hừ " một tiếng, trở về đi ngủ.
Lúc đi qua bên người Lục Thiên Hàn, thấy hắn nhắm mắt lại rất chói mắt, Yểu Trường Thiên một tay ôm Tiểu Tứ Tử một tay còn lôi tay áo hắn.
Thiên Tôn giơ tay lên, hướng về phía cái ót của Lục Thiên Hàn "Ba" một cái.
Mọi người cả kinh, Triển Chiêu chợt nghe Bạch Ngọc Đường bên cạnh cũng rút miệng hít khí lạnh.
Một tiếng này ngay cả Tiểu Tứ Tử ghé vào đầu vai của Yểu Trường Thiên cũng tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn nhìn.
Mà Lục Thiên Hàn bị vỗ cúi đầu, chỉ thấy lão gia tử đưa tay, sờ sờ cái ót, sau đó sâu kín ngẩng đầu lên, đồng thời, khí lạnh chu vi bức người, trên mặt đất bắt đầu lấy Lục lão gia tử làm trung tâm, bốn phía phát tán sương giá.
"Quay về đi ngủ!" Thiên Tôn đưa tay, đẩy ót hắn một chút.
Lục Thiên Hàn bị đẩy ngửa về phía sau một chút, đưa tay sờ sờ ót, nhìn trái phải một chút, gương mặt kiểu như —— ta là ai ta ở nơi nào?
Sau đó liền ngoan ngoãn theo Thiên Tôn trở về, vừa đi còn vừa vẫy vụn băng.
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, "Không có giận khi rời giường nha? Đây không phải rất ngoan sao?"
Ngũ Gia lúc này hơi giương miệng, gương mặt không thể tin.
Yểu Trường Thiên đem Tiểu Tứ Tử trả lại cho Triển Chiêu, cũng đi theo.
Ngân Yêu vương tiến đến bên cạnh Ân Hậu, nhỏ giọng hỏi, "Tương Tương, Tiểu Du có phải là có tâm sự gì hay không?"
Ân Hậu nhìn một bên, tận lực không nghe lời nói khách sáo của Yêu vương.
Yêu vương tiếp tục chọc hắn, "Tương Tương, hồ điệp màu tím là cái gì?"
Ân Hậu "Khụ khụ "Ho khan một tiếng.
Yêu vương hơi nheo mắt, nhìn Ân Hậu, "Tương Tương, đến nói cho sư phụ nghe một chút!"
Ân Hậu cau mày gương mặt khó xử, "Ngươi tự mình đi hỏi hắn đi!"
Vừa nói, vừa níu lại Bạch Long Vương cùng Vô Sa đại sư đang chuẩn bị chạy.
Ngân Yêu vương hai tay chống nạnh, khó chịu, "Có cái gì không thể nói a!"
Ân Hậu cùng Vô Sa đại sư đột nhiên một ngón tay phía sau hắn, "A!"
Yêu vương vừa quay đầu lại, nhìn lại ba người lão gia tử kia, chạy như một làn khói.
Yêu vương tức giận đến giậm chân, "Trở lại cho ta!"
Nhưng mấy lão gia tử đã sớm chạy mất dạng.
Ngân Yêu vương khó chịu mà nhìn Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu một chút.
Hai người cũng không có cách, hai người bọn họ đều rất hiếu kỳ a.
Ngân Yêu vương lầm bầm, "Dựa vào cái gì lại gạt ta?"
Tiểu Tứ Tử ngáp một cái hỏi một câu, "Có phải hay không là vấn đề tình cảm nga?"
Mọi người sửng sốt.
Ngũ Gia nhìn đoàn tử, "Vấn ~ đề ~ tình ~ cảm."
Yêu vương cũng há to miệng, gương mặt kích động, "Thực sự sao?! Tiểu Du nhà ta cũng có vấn đề tình cảm sao? !"
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn Tiểu Tứ Tử —— đáng tin không?
Tiểu Tứ Tử nhún nhún vai —— bé đoán mò a.
Đoàn tử là đoán mò, Yêu vương lại tưởng thật.
Chỉ thấy lão gia tử vẻ mặt vui mừng như lão phụ thân, vừa chạy vừa nói, "Có vấn đề tình cảm gì có thể cùng vi sư nói hết a! Vi sư rất hiểu vấn đề tình cảm nga!"
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cũng bất đắc dĩ lắc đầu, cùng nhau nhìn Tiểu Tứ Tử —— ngươi xác định sao?
Tiểu Tứ Tử lại ngáp một cái, ghé vào vai Triển Chiêu nói, "Mệt, mắt đều không mở ra được...."
Triển Chiêu liền vỗ vỗ lưng dỗ bé ngủ.
Lúc này, trước cửa truyền đến thanh âm ầm ĩ, tối nay phụ trách trị thủ* Hồng Tề Thiên cùng Hứa Kham mang người chạy tới.
*trực canh gác, tuần tra
Triển Chiêu hướng về phía hai người chỉ chỉ đám hòa thượng kia, còn có hài cốt trong hố.
Hứa Kham đem một đám hòa thượng áp giải về quân doanh, Hồng Tề Thiên mang theo tướng sĩ ở cửa đào hố, đem hài cốt dưới đất đào lên.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trước tiên ôm Tiểu Tứ Tử trở về, mắt thấy trời rất mau sẽ sáng, chờ sáng mai lại tra đi.
.......
Màn đêm buông xuống, trở lại soái phủ, tất cả mọi người mệt mỏi, nằm xuống liền ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều không đánh thức Tiểu Tứ Tử, để cho Yêu Yêu cùng bé ngủ tiếp.
Hai người ra khỏi gian phòng, liền gặp Công Tôn cùng Triệu Phổ sáng sớm theo quân doanh tới.
Trong viện, bữa sáng trên bàn, Yêu vương đang cầm một chén sữa đậu nành quan sát thần tình cử chỉ của Thiên Tôn, càng nhìn càng buồn bực —— Tiểu Du gặp vấn đề tình cảm gì a?
Thiên Tôn cảm thấy ánh mắt của Yêu vương nhìn chằm chằm mình đến hoảng, có chút không hiểu nhìn Ân Hậu một chút —— tình huống gì?
Ân Hậu nhún vai —— ai biết a, tối qua liền "Hì hì hì" bản thân ở trong chăn trong cười cả đêm!
Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhìn nhau một hồi, cùng nhau quay đầu lại, có chút đồng tình nhìn Yêu vương —— cuối cùng đã tới lúc già hồ đồ rồi sao?
Yêu vương vừa thấy hai người nhìn mình, lập tức mở to hai mắt chân thành mà nhìn hai người bọn họ —— đến nha! Có vấn đề tình cảm gì, nhanh hỏi ta a!
Thiên Tôn cùng Ân Hậu hơi lo âu nhìn Yêu vương, một người gắp cho hắn một cái bánh bao —— chớ cười ngây ngô, ăn nhiều một chút đi...
Triệu Phổ nói Hứa Kham cùng Hồng Tề Thiên từ trong hố kia đào ra bao nhiêu hài cốt, lôi hai xe đến quân doanh, bỏ vào trong trướng bồng cũng không đủ dùng, còn phải làm thêm một cái.
Triển Chiêu hiếu kỳ, "Tìm được Mã Chân không?"
"Không có." Triệu Phổ lắc đầu, "Nhị Mã sơn trang phụ cận người ta nói đã lâu không nhìn thấy Mã Chân, hạ nhân của Mã gia cũng không biết đi đâu, còn có hàng năm lúc thu trái cây, nhà Mã Chân đều có mướn nông hộ bản địa hỗ trợ hái, năm nay chưa từng có, trái cây toàn bộ bị thối rữa hết."
Triển Chiêu cảm thấy có chút kỳ quái, "Sẽ không phải là xảy ra chuyện gì đi?"
"Vậy mấy người hòa thượng đối với chuyện tình Mã Chân không rõ lắm, bất quá sao, bọn họ nói, Lâu Khô thần giáo có Lâu sử cùng Khô sử, pháp hiệu của Lâu sử đều là Lâu làm đầu, nói thí dụ như pháp hiệu của Hầu Phi Liêm là Lâu Phi, mà pháp hiệu của Khô sử đều là Khô làm đầu."
Nghe đến chỗ này, tất cả mọi người nhớ lại ngày đó bọn họ từ dưới lòng đất ở Vô Danh tự đào ra thi thể hư thối sau lưng có hình xăm.
"Cái gọi là Khô Thực kia... Chẳng lẽ, đó là thi thể của Mã Chân?" Triển Chiêu nghi hoặc, "Mã Chân bao nhiêu tuổi rồi?"
"Dáng vẻ ba mươi bốn mươi đi." Triệu Phổ trả lời.
Công Tôn gật đầu, "Tuổi tác phù hợp."
Tất cả mọi người có chút nghi hoặc —— nếu như người nọ thực sự là Mã Chân, mà hắn là Khô sử mà nói, tại sao lại chết ở Vô Danh tự?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro