Chương 291: Kiếm quang

Chương 291: Kiếm quang

Editor: Rosaline

Beta: Lilly

Hầu Phi Liêm tuyệt đối không nghĩ tới, tiểu hài nhi trước mắt thế nhưng sẽ có nội lực cao như vậy, quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Kỳ thực bản thân Bạch Ngọc Đường cũng không nghĩ tới dùng Giao Giao có thể đắp lên nội lực gấp bội lần như vậy, trong lúc nhất thời lại có chút không biết làm sao. Giống như việc Triển Chiêu muốn ăn một con cá, thoáng cái cho hắn bốn con, hắn phải suy nghĩ một chút xem coi nên hạ miệng thế nào đây...

Toàn bộ nội lực gấp bốn gào thét hướng phía Hầu Phi Liêm, quy mô của Tuyết Trung Kính trên bầu trời cũng thật lớn trước nay chưa có.

Phải biết rằng, nội lực ban đầu của Bạch Ngọc Đường cũng không thấp, thoáng cái đắp lên bốn lần, xung quanh mấy dặm mấy cao thủ đều kinh động, tất cả mọi người đều có cùng một cái ý nghĩ -- Thiên Tôn đang cùng ai động thủ sao?

Dĩ nhiên, ngoại trừ bản thân Thiên Tôn.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu còn đang trên lầu thành quân doanh, ý nghĩ đầu tiên nhưng thật ra cho rằng Yêu vương đang đánh người.

Ân Hậu liền hỏi, "Có lẽ là chạy đi bắt Hầu Phi Liêm đi?"

Thiên Tôn cảm thấy có khả năng này, chỉ bất quá...

Thiên Tôn khẽ cau mày, nhìn Tuyết Trung Kính xa xa trong không trung... Sao lại làm cao như vậy...

"Hình như không phải là Yêu vương...." Bạch Long vương hai tay cất trong túi tay áo chạy tới nhìn.

Vô Sa đại sư cũng cảm thấy sai sai, hỏi Thiên Tôn, "Lúc này hình như là nội lực của Tiểu Bạch Đường nhà ngươi đi...."

"Làm sao có thể thoáng cái cao nhiều như vậy...." Thiên Tôn hơi ngẩn người, sau đó sờ cằm, "Thực sự nga, đồ đệ ngốc nhà ta đây là thông suốt sao?"

Ân Hậu khẽ mỉm cười một cái, có cảm giác nhìn có chút hả hê.

Thiên Tôn liếc mắt nhìn hắn -- cười cái gì mà cười?!

Ân Hậu nhún vai, "Ngươi xem ngươi chưa từng dạy Tiểu Bạch Đường cho tốt, mà giờ nó mới đi ra ngoài cũng chưa tới nửa canh giờ, lập tức nội lực tăng gấp mấy lần!"

Thiên Tôn liếc Ân Hậu một cái, Ân Hậu cùng Vô Sa đại sư bọn họ một đám người đều cười hắn -- ngươi khẳng định không có dạy tốt đồ đệ!

(Ros: Tui thề là một hồi nữa thể nào bạn Tương Tương cũng bị cười nhạo lại y như Tiểu Du thôi ~)

...........

Mà bên kia, Hầu Phi Liêm bị một trận nội lực mạnh vây quanh ban đầu có điểm hoảng loạn, thế nhưng đối phương hạ thủ nhưng thật ra cũng không ác liệt như Thiên Tôn, phỏng chừng cũng là do tuổi còn trẻ...

Hầu Phi Liêm cảm thấy bất quá là nội lực hợp lại, không có nghĩa là chạy không thoát đi. Hắn cũng không có lòng hiếu chiến, đã nghĩ cách vội vàng tìm một cơ hội chạy ra...

Nghĩ đến đây, hắn làm một chiêu giả , đột nhiên nhảy lên.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều chau mày -- đi lên?

Hầu Phi Liêm lẻn đến giữa không trung đột nhiên liền dừng lại, một chưởng đánh về phía Tuyết Trung Kính.

Bạch Ngọc Đường nhưng thật ra lại hiểu, Tuyết Trung Kính phía trên so với phía dưới hơi yếu hơn một chút, phía trên nếu như bị đánh tan, lần nữa hình thành mặt kính cũng chậm hơn so với phía dưới.

Ngũ Gia cũng là lần đầu tiên thao túng nội lực cao như vậy, kinh nghiệm không đủ.

......

Cùng lúc đó, Triển Chiêu một mực một bên nhìn cũng có chút "rục rịch ".

Phương pháp đem nội lực chồng lên này cũng chỉ có Ngọc Đường nhà hắn có thể làm được, đó là một phương pháp cấp tốc tuyệt hảo khiến nội lực tăng lên, vậy mình phải làm gì ?

Cho dù cửa khẩu nội lực tuần hoàn đã đột phá, nhưng nội lực tuần hoàn nâng lên cũng chỉ là một mặt, không có cách khác để đạt được loại cường độ của ngoại công nha.

Luyện võ có một cái nhận độ một cái cường độ, thông thường trước tiên đều là luyện cường độ, sau đó luyện tiếp nhận độ, hơn nữa nhận độ so với cường độ càng khó luyện hơn. Nhưng Triển Chiêu vừa vặn trái lại với người bình thường, nhận độ của hắn rất tốt, cường độ khiếm khuyết. Nhưng công phu của ngoại công hắn lợi hại nhất là liệt độ cùng cường độ*.

*nhận độ: độ mềm mại; cường độ: độ chống đỡ, sức chống đỡ; liệt độ: độ chấn động

Ân Hậu không chỉ có Ma Vương Thiểm, Ma Vương Thiểm cùng nhiếp hồn thuật đều là thuộc về nội lực tương đối có 'tính nhu', Triển Chiêu đem hai cái này đều học xong, cộng thêm khinh công, dùng câu nói của Ân Hậu nói, luyện đầu trọng cước khinh*.

*Đầu nặng gốc nhẹ: cơ sở không vững

Bản thân Triển Chiêu cũng biết cái "đầu trọng cước khinh" có ý tứ, nội lực có thể vô hạn tuần hoàn với nội lực tạc liệt* là hai chuyện khác nhau, Triển Chiêu muốn cái loại tạc liệt kia, giống như ngoại công hắn! Tốt nhất là cái loại rất huyễn** kia kìa! Lâm Dạ Hỏa có thể một kiếm chém ra một con phượng hoàng, hắn chí ít có thể một kiếm chém ra một con mèo lớn đi... Một con con cọp chẳng hạn...

*tạc liệt: kiểu bùng nổ á -> Tại vì nội lực của Ân Hậu, Ân Lan Từ, Triển Chiêu là kiểu mà đào sông lấp biển, cuồn cuộn như sóng rất có cảm giác bùng nổ ra ngoài

**huyễn: lóa mắt, hoặc là nói kiểu như là khoa trương, để có thể khoe khoang ra ngoài á

Hơn nữa nhiếp hồn thuật cùng Ma Vương Thiểm căn bản cũng không phải là trong tình huống công phu thông thường muốn là có thể sử dụng, ai lại cầm một cây búa để đập bể trứng gà, cầm xẻng cũng không thể xào rau nha...

Yêu vương nhìn Triển Chiêu, hơi cười cười.

Bạch Ngọc Đường sẽ vì mình không đạt được cao độ của Thiên Tôn mà khổ não, Triển Chiêu tự nhiên cũng sẽ vì mình không đạt được cao độ của Ân Hậu mà khổ não.

Nhưng nghe ban nãy Yêu vương nói một phen, Triển Chiêu đột nhiên cũng có chút lĩnh ngộ.

Tuần hoàn xác thực là có thể kéo không dứt, nhưng không thể tăng mạnh liệt độ... Mà nếu quyết đoán công kích gấp bội thì sao? Đem tốc độ tuần hoàn đẩy nhanh hơn, tạo thành công kích liên tục cũng không thể được sao ?

Nghĩ tới đây, Triển Chiêu đột nhiên lại có "linh cảm", chỉ thấy hắn giơ tay lên rút kiếm ra, hướng về phía lớp băng chỗ cao Tuyết Trung Kính phía trên đánh nát, Hầu Phi Liêm đang tính chui ra chuẩn bị chạy đi liền đột nhiên bị gạt ra ngoài.

Hầu Phi Liêm lúc này đang ở chỗ cao, cảm giác chạy trốn có hi vọng rồi, kết quả một trận kình phong nghiêng quét tới, hắn theo bản năng vung chưởng ngăn lại.

Nhưng kỳ quái là, mới vừa ngăn một kích, phía sau liên tục đến ba kích, hơn nữa ba kích cực kỳ nhanh, liên miên bất tuyệt liền hướng về một phía kéo tới, trong khoảng không xuất hiện một đường cong ánh sáng to lớn, quỹ tích huy kiếm của Triển Chiêu rõ ràng có thể thấy được.

"Oa!"

Tiểu Tứ Tử lần đầu tiên thấy uy lực huy kiếm này của Triển Chiêu, vỗ tay một cái, hỏi Yêu vương kia là cái gì?

Yêu vương cười cười, "Bình thường nhất trong Sơn Hải kiếm, Nhất Chiêu Khởi Thế* ."

*một chiêu nổi lên

Tiểu Tứ Tử nhìn ánh sáng hình cung trên không trung vẫn luôn không tiêu tan, cứ tiếp tục nêu câu hỏi, "Thế nhưng trước đây Miêu Miêu chém ra Sơn Hải kiếm, đều là màu đỏ tím..."

Tiểu Tứ Tử học dáng vẻ của Triển Chiêu, trên không trung vẽ một chữ 'Sơn*', "Rất nhanh sẽ tản mất, hơn nữa không có sáng như vậy...."

*chữ sơn '山'

Yêu vương gật đầu, "Bởi vì hắn căn bản không biết dùng."

Tiểu Tứ Tử kinh ngạc, "Miêu Miêu thế nhưng không học được sao?"

"Sở dĩ gọi là Sơn Hải kiếm, cũng là bởi vì kiếm pháp này có thể phá núi biển." Ngân Yêu vương mỉm cười, "Sơn Hải kiếm của Tương Tương, trên không trung vẽ một vòng, có thể ba ngày không tiêu tan, cho nên cũng gọi là Hội Nhật Chi Kiếm*. Loại nội lực này, có thể tuần hoàn là không đến nỗi, nhưng nội lực tuần hoàn không phải nói một lần tuần hoàn có thể duy trì bao nhiêu thời gian, mà là trong nháy mắt có thể tuần hoàn bao nhiêu lần... Đây mới là chỗ uy lực chân chính của nội lực tuần hoàn...."

*kiếm vẽ mặt trời

Triển Chiêu cũng không nghĩ tới một kiếm đi ra ngoài trong không trung dĩ nhiên lại vẽ ra một vòng ánh sáng như thế, hơn nữa một kiếm ban nãy trong nháy mắt kia, hắn đếm không hết nội lực mình tuần hoàn bao nhiêu lần... Nguyên lai có thể tuần hoàn vô hạn là ý tứ như vậy.... Đột nhiên cảm giác mở ra cửa chính của thế giới mới, Triển Chiêu liếc Hầu Phi Liêm bị một kiếm kia dọa sợ đến rơi xuống từ giữa không trung, "hừ hừ" một tiếng, nhảy một cái liền đuổi theo.

Hầu Phi Liêm tuyệt không nghĩ tới hôm nay lại bị hai tiểu hài nhi của Thiên Tôn và Ân Hậu giáp công*, lão gia tử lần lượt trả một kiếm kia liền thấy không ổn.... Hắn bị Thiên đánh mập nhưng còn không có bị Ân Hậu đánh qua, nhưng hắn có thấy Ân Hậu đánh người khác rồi, có thể nói là thảm!

* đánh gọng kìm; đánh từ hai mặt

Lão hòa thượng lòng nói, a di đà phật, ta vẫn cứ tranh thủ thời gian chạy đi...

Nhưng hắn vừa rơi xuống đất, mới vừa đứng dậy, Triển Chiêu đã xuất hiện ở trước mặt hắn, cùng lúc đó, Tuyết Trung Kính xung quanh lại một lần nữa quấn lên.

..............

Mà xa xa, Ân Hậu mới vừa chê cười Thiên Tôn xong đột nhiên liền thấy giữa không trung xuất hiện một đạo ánh sáng hình cung, cũng ngẩn người.

Nếu không phải là bởi vì Ân Hậu liền đứng ở bên cạnh,Thiên Tôn cùng Vô Sa còn tưởng rằng hắn tiến lên cùng người ta đánh nhau.

Ân Hậu cũng choáng váng -- miêu tể kia ăn cái gì mà thông suốt rồi?

Thiên Tôn cũng ở một bên cười xấu xa, đem vài câu ban nãy Ân Hậu cười hắn đều trả lại, "Nhìn coi! Mới đi theo người ta ra ngoài nửa canh giờ! Ngay cả tư thế huy kiếm cũng chính xác hơn!"

(Ros: thấy chưa tui nói rồi mà, cười người hôm trước hôm sau người cười)

Hai vị lão gia tử thổ tào lẫn nhau, phía sau mấy lão đầu liền tụ tập cùng một chỗ nhỏ giọng nghị luận.

"Còn tưởng rằng hai đứa nhỏ kia đã đến giới hạn không học được nữa!"

"Căn bản cũng không có nga!"

"Nói tới nói lui là bởi vì người làm sư phụ không có dạy dỗ đàng hoàng!"

"Đúng vậy! Quá kỳ cục!"

Ân Hậu cùng Thiên Tôn cùng nhau quay đầu lại trừng mắt một cái, Bạch Long vương bọn họ lập tức xoay mặt nhìn một bên.

Lúc này, bỗng nhiên chợt nghe đến trong thành tựa hồ có chút rối loạn.

Kỳ thực ban nãy trên đường, bầu trời của một khu nhà tòa nhà có cuồng phong gào thét phong tuyết cũng đã dẫn tới không ít người vây xem, hôm nay đột nhiên trong không trung phá ra một "lỗ hổng", còn lọt ánh sáng, nhiều người liền leo lên trên nóc nhà nhìn xung quanh.

Đang tò mò, đột nhiên giữa không trung xuất hiện một mặt mèo phát sáng.

"Phụt..."

Mấy lão gia tử đều phun ra.

Ân Hậu đột nhiên ý thức được, để cho nhóc mèo nhà mình nắm giữ phương pháp sử dụng Sơn Hải kiếm đích thực thì sau này, có khi nào hắn vẽ loạn khắp bầu trời hay không? Sau đó khoảng không có một cái mặt mèo phát ra ánh sáng một cái đầu heo phát ra ánh sáng, vậy liền không thể chịu nổi...

"Đó là mèo sao?" Bạch Long vương còn đang nghiên cứu một chút.

"Không giống nga! Trên trán còn có một chữ 'Vương'! " Vô Sa đại sư chỉ một cái.

*Mèo có chữ 'Vương' là con hổ á

"Ha ha ha....."

Mấy người lão gia tử đều vui vẻ ngửa tới ngửa lui.

Ân Hậu không nói gì nhìn trời -- dạy hắn Ma Vương Thiểm, hắn có thể đem công phu thật tốt luyện thành ném quả táo. Thật vất vả nắm giữ tinh túy của Sơn Hải kiếm cùng nội lực tuần hoàn thuần túy... Hắn lại chơi đùa !

Triển Chiêu ở đầu kia, Yêu vương cùng Bạch Ngọc Đường cũng là nhìn đến mục trừng khẩu ngốc*.

*ngẩn người; ngây người; giương mắt mà nhìn; giương mắt đờ đẫn; ngẩn tò te; chết lặng; giương mắt đờ đẫn, không nói ra lời; chết đứng người; chết lặng người; trợn mắt hốc mồm

Ngũ Gia không để ý tới chồng nội lực, liền nhìn Triển Chiêu ở trên trời cầm kiếm chém Hầu Phi Liêm, một kiếm này xuống phía dưới tạo ra một đạo ánh sáng, Triển Chiêu đây là đang vẽ cái gì vậy? Tiểu Ngũ sao?

Tiểu Tứ Tử nhưng lại thấy vui vẻ, không ngừng vỗ tay, "Oa! Miêu Miêu thật là lợi hại! Tiểu Lâm Tử là Hỏa Phượng, Miêu Miêu là mèo phát sáng... Không đúng, là hổ phát sáng nga!"

Yêu vương ngưỡng mặt lên "Ha ha ha" mà nở nụ cười, lão gia tử là thật sự bị chọc cười, có thể dự kiến sau này Triển Chiêu phỏng chừng liền lấy trời làm vải vẽ tranh sơn dầu, lấy kiếm làm bút, không có chuyện gì ở khắp nơi vẽ loạn, đến tối phỏng chừng huyên náo càng vui.

.....

Trên thành lâu, Ân Hậu cùng Thiên Tôn nhìn không được, lòng nói làm như vậy thì nguy rồi, đừng một hồi để cho Yêu vương dạy sai lệch!

Hai vị lão gia tử cũng thật không thoải mái -- dựa vào cái gì nha? Đồ đệ hai ta, hắn một người lại đi làm sư gia, dạy cái gì mà dạy chứ!

.....

Hầu Phi Liêm mắt thấy trốn không thoát, lòng nói tà môn, hai truyền nhân của Ân Hậu cùng Thiên Tôn này là từ đâu mà lấy được...

Đang cấp bách, chợt nghe đến một trận tiếng cười truyền đến.

Hung tăng cúi đầu một cái, nhìn thấy Yêu vương cùng Tiểu Tứ Tử ngồi ở bên cạnh bàn.

Tiểu Tứ Tử đang cầm một trái quít nhìn mèo phát sáng, Yêu vương vui vẻ cười qđến không dừng lại được.

Hầu Phi Liêm đột nhiên sinh kế trong lòng, hai người này coi như không biết võ công... (Lầm to)

Nghĩ đến đây, hắn chợt quay đầu lại, tựa hồ là muốn đi trở về.

Triển Chiêu vừa lúc trở về quơ tay một cái, Tiểu Ngũ hào quang vạn trượng đã được vẽ ra, cái đuôi thật dài còn đánh một cái móc.

Ban đầu cho rằng Hầu Phi Liêm muốn hướng giữa sân chạy, Ngũ Gia lúc này nội lực đều đã chuẩn bị xong, sẽ chờ hắn qua bắt giữ hắn.

Kết quả Hầu Phi Liêm lại làm động tác giả, quay người lại, hướng về một phương hướng vọt tới.

Triển Chiêu lúc này cũng xuống mặt đất, cùng Bạch Ngọc Đường đưa mắt nhìn Hầu Phi Liêm nhằm về phía Yêu vương.

........

Chờ lúc Thiên Tôn cùng Ân Hậu chạy tới đại trạch tiền của Phùng gia, nghe được bên trong truyền tới một tiếng "Ầm" vang thật lớn.

Hai người chỉ thấy trên tường viện đột nhiên xuất hiện một hình người.

Các lão gia tử chạy vào trong viện vừa nhìn, được chứ, chỉ thấy Hầu Phi Liêm bị nện vào bên trong bức tường đối diện Yêu vương và Tiểu Tứ Tử, lúc này đang khảm ở bên trong tường viện không tiến vào cũng không ra được.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt, đều nhìn tay của mình một chút -- Yêu vương ban nãy thoáng cái, tập trung nội lực, đem người đập tiến vào trong tường, tường lại không nứt ra, người cũng không thể đi ra ngoài, hơn nữa người còn chưa có chết.

"Là thuộc về tá lực đả lực* đi? Mặt ngoài của bức tường lồi ra rồi kìa!"

*Tá lực đả lực (借力打力): mượn lực đả lực: Mượn lực để đánh trả. (borrowing strength to counter).

"Có điểm như là Thất Thương quyền cùng một chiêu Hoành Thôi kia của Ân Hậu kết hợp!"

Hai người liền bắt đầu thảo luận bàn về công phu của Yêu vương.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều híp mắt nhìn Yêu vương.

Yêu vương thấy hai người đến, xoay mặt một cái -- hừ!

Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng không nói gì -- luôn cảm thấy hắn là bởi vì giận dỗi mới cố ý chạy tới dạy công phu cho đồ tôn.

Thiên Tôn liếc mắt thấy Hầu Phi Liêm, mắt liền nheo lại.

Hầu Phi Liêm cũng thấy Thiên Tôn thật sự tới, vội vàng nhắm mắt lại -- mạng đến đây đã hết rồi sao!

Mà Ân Hậu còn lại không có nhìn đến Hầu Phi Liêm, chạy tới, đưa tay nắm cổ Triển Chiêu.

"Ai nha!" Triển Chiêu bị bóp cổ bèn rụt cổ lại.

Ân Hậu chỉ vào con mèo còn phát sáng kia, "Đó là cái gì? !"

Triển Chiêu nhìn thấy Ân Hậu cũng vui vẻ, "Ngoại công, lần sau để ta viết chữ! Nói thí dụ như 'Có oan tình tìm Khai Phong phủ' gì gì đó, so với dán hoàng bảng cả thành dễ dàng hơn nhiều!"

Ân Hậu đỡ trán, "Ta biết ngay mà. . ."

"Ngoại công tối chúng ta vẽ một bức tranh Ngưu lang chức nữ cầu hỉ thước đi? !" Triển Chiêu cảm thấy có thật nhiều thứ có thể vẽ.

Ân Hậu đã cảm thấy đầu đau, đưa tay buông cổ ngoại tôn ra, vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường, chỉ chỉ Triển Chiêu, ý kia -- ngươi cản hắn lại!

Bạch Ngọc Đường lắc đầu -- ngăn không được, hiện tại xem ra, chỉ còn biện pháp kế tiếp!

Ân Hậu nhìn Bạch Ngọc Đường -- biện pháp gì?

Ngũ Gia kéo tay áo của Triển Chiêu, chăm chú nói với hắn, "Miêu Nhi, một hồi dạy ngươi vẽ một chút!"

→Chương sau: Chương 292: →

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro