Chương 305 Vụ quỷ

Chương 305 Vụ quỷ

Editor: Ken Le, Rosaline

Beta: Rosaline, Ken Le


Lúc Bạch Ngọc Đường cùng Công Tôn nghiên cứu tinh tượng đồ, đều phát hiện có chỗ không đúng lắm.

Ngũ Gia nhờ Triển Chiêu nhắc nhở, nên đã nghĩ thông suốt chỗ có vấn đề.

"Tinh tượng đồ này là ngược lại." Bạch Ngọc Đường nói với Triển Chiêu.

Triển Chiêu đang cầm hai quang cầu gật gật đầu — tuy rằng không hiểu gì, nhưng Tiểu Bạch Đường nói thì chắc chắn đúng, cứ gật đầu là được.

Bạch Ngọc Đường nói, "Mỗi một phần của tinh tượng đồ nhất định trùng khớp với mỗi một mốc thời gian, nếu bầu trời xuất hiện tinh tượng giống trong cái bát, trong bát có đầy nước mà nói..."

"Nga..." Triển Chiêu dù sao cũng là người lanh lợi, lập tức hiểu ra, "Ảnh ngược của sao trời trên mặt nước, có thể giống mới tinh tượng đồ trong bát!"

Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Đúng vậy! "

"Sau đó thì sao?" Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường nháy mắt mấy cái, "Sau đó?"

Triển Chiêu gật đầu, "Nếu trùng nhau thì sẽ thế nào? "

"Ách..." Ngũ Gia bị hỏi khó, nghĩ nghĩ, liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khi nào quỷ mới xuất hiện?"

Triển Chiêu nhìn hắn, chọc chọc cánh tay hắn —— đừng nói sang chuyện khác!

.........

Thời gian trôi qua từng chút, chỉ chớp mắt đã tới gần nửa đêm, trong thôn cùng xung quanh đều im ắng, chỉ có tiếng côn trùng kêu mỏng manh.

Đầu thôn, trong phòng của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia vẽ hơn phân nửa tinh tượng đồ, có chút hao tâm tốn sức, sau khi vẽ xong bức tranh thì mệt nhọc, dựa vào bàn nghỉ ngơi.

Triển Chiêu đang ăn vải, lúc này lại không buồn ngủ, hắn đắp chăn cho Bạch Ngọc Đường, sau đó tiếp tục vẽ đại tác phẩm của hắn, lần này đang vẽ ngoại công của hắn a, vừa vẽ vừa cười.

Cuối thôn, Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương náo loạn đến hơn nửa đêm, lúc này đều mệt mỏi, Trâu Lương dựa vào cột giường ngủ gật, Lâm Dạ Hỏa ôm tiểu trư gối lên chân hắn ngủ say.

Âu Dương bên kia, Hiểu Hiểu đi ngủ trước, Âu Dương ngồi bên giường vừa canh Hiểu Hiểu, vừa chơi với hai con tiểu hồ ly.

Chỗ Triệu Phổ bên kia, Triệu Trinh cùng bọn nhỏ nghỉ ngơi, Nam Cung dựa vào bên giường. Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử nằm trên tháp, Triệu Phổ chắp tay sau lưng đứng bên cửa sổ nhìn sắc trời, lại nghiêng tai nghe ngóng... Không nhận thấy điều gì bất thường.

.........

Lại không biết qua bao lâu, bốn phía đột nhiên bắt đầu có sương mù bay.

Trên nóc nhà, nhóm ảnh vệ nhìn thấy sương mù từ trong rừng bay ra, hơn nữa độ dày có chút kinh người, bao phủ toàn bộ con đường, từ từ bay về phía Mai gia thôn.

Nhóm ảnh vệ nhanh chóng gõ dấu hiệu trên nóc nhà.

Triển Chiêu lập tức mở ra cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bên ngoài thôn có một trận sương mù dày đặc đang bay qua đây.

Triển Chiêu vẫy tay với mấy ảnh vệ trên nóc nhà.

Nhóm ảnh vệ kích động nhảy qua cửa sổ, đồng thời, sương mù dày đặc "Hô" một cái, đã bao trùm cả thôn trang.

Triển Chiêu muốn đóng cửa sổ lại, phía sau có một bàn tay vươn ra, Bạch Ngọc Đường đứng phía sau hắn, nhẹ nhàng ngăn lại cửa sổ.

Triển Chiêu quay đầu lại nhìn hắn, cằm Ngũ Gia tựa lên vai hắn hỏi, "Không phải nói bắt quỷ sao, có muốn tới luôn không?"

Triển Chiêu nghĩ nghĩ cũng đúng, nhưng nghĩ lại, "Lúc trước nông hộ nhìn thấy quỷ không phải nói trời mưa sao, trời mưa cũng có thể nhìn thấy sương mù sao?"

Bạch Ngọc Đường nhún vai, biết đâu a.

Triển Chiêu nhìn hắn còn tựa lên vai mình, liền nháy mắt mấy cái.

Ngũ Gia tỏ vẻ buồn ngủ, ánh mắt mơ màng.

Triển Chiêu vỗ nhẹ đầu hắn —— chờ một lát, bắt quỷ xong có thể ngủ.

Hai ảnh vệ phía sau đứng nhìn, cảm thấy hay là nên quay về nóc nhà đi.

Tốc độ sương mù lan ra rất nhanh, Triệu Phổ trong thôn cùng Trâu Lâm cuối thôn cùng Âu Dương Hiểu Hiểu đều phát hiện xung quanh đều bị sương mù che kín.

Nhưng trong sương mù dày đặc cũng không phát hiện cái gì khác.

Động tĩnh có chút lớn, ngoại trừ không có võ công, ngay cả mấy tiểu bằng hữu Lương Thần Mỹ Phương cũng tỉnh, đều tò mò chạy tới xem.

.........

Đợi một hồi lâu sau, sương mù dần dần loãng đi, nhưng quỷ lại không xuất hiện.

Triển Chiêu liền hỏi Bạch Ngọc Đường, "Có khi nào do chúng ta có nhiều người, nên quỷ không xuất hiện không?"

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu —— có thể.

Triển Chiêu nhìn Ngũ Gia —— cằm của ngươi sao không có tí thịt vậy? Bả vai đau.

Ngũ Gia nhìn nhìn hắn, vừa nhấc đầu, thay đổi vai kia tiếp tục dựa vào.

Triển Chiêu nghiêng đầu, cũng tựa lên đầu Bạch Ngọc Đường, miệng còn nói thầm, "Này quỷ đến tột cùng đang làm cái gì, thật chậm a!"

Phía sau hai ảnh vệ mở cửa đi ra, đứng ngoài cửa so với đứng bên trong tốt hơn chút, đứng bên trong thì ánh mắt không biết nên nhìn đi đâu.

Chỉ chốc lát sau, sương mù dày đặc chuyển thành sương mù loãng.

Lâm Dạ Hỏa ôm tiểu trư ngồi xổm trên mái hiên, Trâu Lương cũng ra khỏi phòng, ở trước cửa đứng nhìn xung quanh.

Hỏa Phượng vươn tay cảm thụ một chút, tối nay có gió, hơn nữa thời tiết mát mẻ, không thể có sương mù a.

Lúc này, dư quang của Hỏa Phượng thoáng nhìn vào thôn, thì thấy xuất hiện hai cái bóng trắng bay lơ lửng trên không trung.

Lâm Dạ Hỏa nhặt lên một cục đá nhỏ chọi Trâu Lương.

Trâu Lương bị chọi trúng, sờ sờ đầu, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa chỉ phía sau hắn.

Trâu Lương bay lên, lúc này, chu vi đã xuất hiện vài khối "Sàng đan", bay mơ hồ.

Mắt thấy "Sàng đan" lảo đảo rơi xuống đất, sau đó lúc gần chạm mặt đất, bắt đầu hình thành một người hình.

Đám bạch quỷ này không quá giống với Yểu Trường Thiên.

Ngay từ đầu, tất cả mọi người đã nghĩ là có người giả thần giả quỷ, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy, thật sự là do sương mù hình thành, cũng không phải là con người khoác chăn đeo mặt nạ đầu lâu giả thần giả thánh.

Hơn nữa trong thôn có nhiều cao thủ như vậy, một chút nội lực khả nghi cũng không phát hiện, không có khả năng có người dùng võ công tạo ra hiện tượng này.

Hơn nữa những người này đều như sương bán trong suốt, thậm chí nếu bị gió thổi cũng sẽ lay động.

Mọi người ở trong phòng phân tích cũng không phân tích ra cái gì, nên đều đi ra khỏi phòng để quan sát.

Triệu Phổ tuy rằng rất muốn để Công Tôn tiếp tục ngủ, nhưng nếu sáng mai tỉnh lại biết Quỷ Hồn đến đây lại không gọi hắn, không chừng sẽ tức giận.

Cửu vương gia đi qua nhẹ nhàng đẩy Công Tôn.

Công Tôn liền tỉnh, hắn vừa động, Tiểu Tứ Tử cũng tỉnh.

Nam Cung cũng thực bất đắc dĩ đánh thức Triệu Trinh.

Ý của Nam Cung là Hoàng Thượng tốt nhất là nên ngủ thẳng đến sáng mai, nhưng Triệu Trinh trước khi ngủ đã nói, chốc lát nếu Quỷ Hồn đến mà không gọi hắn, hắn sẽ làm ầm lên a!

Bất quá Triệu Trinh cũng không phải dễ kêu, Nam Cung nhẹ nhàng đẩy hắn vài cái hắn cũng không tỉnh.

Nam Cung bất đắc dĩ thở dài, dùng sức lay hoàng đế ngủ say còn hơn heo.

Triệu Trinh cuối cùng cũng tỉnh, ngồi trên giường ngẩn người, nghiêng đầu nhìn Nam Cung.

Nam Cung chỉ chỉ bên ngoài cửa sổ.

Lúc này trong phòng cũng không còn người, tất cả mọi người đều chạy đi.

Triệu Trinh nhìn qua cửa sổ, vừa lúc nhìn thấy một "Quỷ hồn" bay qua.

Nam Cung liền thấy vẻ mặt Triệu Trinh mơ hồ, chậm rãi chuyển thành khiếp sợ, cuối cùng há to miệng, bộ dáng còn rất ngốc.

............

Lúc này, tất cả mọi người đã ra ngoài phòng.

Triển Chiêu đi theo một Quỷ Hồn hai bước, đi lên phía trước, Quỷ Hồn "Hô" một cái liền nhẹ nhàng lướt qua bên cạnh hắn.

Triển Chiêu liền cảm thấy một trận mát lạnh, thứ này rất lạnh lẽo, nhưng cũng không có thật thể.

Bạch Ngọc Đường quan sát một đầu lâu Quỷ Hồn, khuôn mặt kia rất vi diệu, giống với đầu lâu trang trí dưới hang kia, theo biểu tình đến thần thái, quả thực giống nhau như đúc, hơn nữa còn rất mông lung, làm cho người ta có cảm giác như đám quỷ hồn này là từ trong vách động bay ra.

Có cảm giác này không chỉ có Bạch Ngọc Đường, vừa rồi những ai đi vào trong động cũng nghĩ như vậy.

Những quỷ hồn này cũng không bay lượn khắp nơi không mục đích, đến bụi cỏ bên cạnh phòng xá, hay lúc gặp phải vật ngăn trở, đều có thể dừng lại một chút, nhìn như vậy thật đúng là giống như đang tìm đồ gì đó.

Nhưng các thôn dân nói không có động tác lật bụi cỏ, hơn nữa cái này không có thực thể làm sao có thể lật bụi cỏ được? Có thể là mưa to gió lớn tạo thành ảo giác... Nhưng mưa to gió lớn thì thứ sương mù này làm sao mà hình thành được?

Mang theo một bụng nghi vấn, mọi người tiếp tục quan sát, những quỷ hồn kia bay tới bay lui nhưng cũng chưa bay đến phòng ốc.

Công Tôn có chút nghĩ không thông, đặc biệt là lúc nghe được Triệu Phổ nói đồ chơi này còn không phải là nội lực tạo thành. Tiên sinh đi theo một Quỷ Hồn, cảm thấy có thể là có cơ quan nào đó? Nhưng phụ cận không có gì cả.

Triệu Phổ theo Công Tôn đi, còn ôm Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử bưng tai nằm úp sấp trong lòng Triệu Phổ —— xung quanh đều là quỷ quỷ!

Sợ muốn chết, nhưng mà Tiểu Tứ Tử còn len lén nhìn, một lát sau cảm thấy hình như cũng không có nguy hiểm gì, liền ỷ vào lá gan lớn ra nên nhìn thẳng, cuối cùng nhìn đến đưa ra lòng hiếu kỳ, đưa tay chọc chọc một Quỷ Hồn bên cạnh.

Kết quả tay còn chọc tiến vào, thật giống như chọc một tầng vụ khí như nhau, hơi lạnh, không có cảm giác khác.

Tiểu Tứ Tử nhìn ngón tay của mình một chút, nhìn nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ cũng nhún vai thật mạnh.

Một đám người theo mấy con Quỷ Hồn này mà chuyển động khắp thôn trang, đại khái sau nửa canh giờ, tiếng gà gáy truyền đến.

Theo bầu trời hơi sáng, những quỷ ảnh kia trở nên càng ngày càng loãng, dần dần liền biến mất không thấy.

Trong thôn, chúng vị cao thủ đứng tại chỗ vẻ mặt mơ màng —— ai cũng không biết là tình huống gì.

Các thôn dân đã ở trong tiếng gà gáy đã tỉnh lại, đừng nói, bởi vì Triệu Phổ ở trong thôn, tất cả mọi người rất an tâm mà ngủ một giấc.

Thôn trưởng đứng lên cũng không kịp rửa mặt, khoác y phục chạy đến hỏi Triệu Phổ, tình huống thế nào rồi?

Cửu vương gia nhìn thôn trưởng, cũng không biết trả lời như thế nào.

Còn chưa mở miệng, một bên Công Tôn liền cùng thôn trưởng nói, có thể có liên quan đến cái động trong rừng kia, có thể là một cơ quan gì đó mà thời cổ đại lưu lại. Tối ngày mai chờ lúc vụ khí lại tới, bọn họ lại đi vào trong động kia nhìn một cái, hoặc là đem động chặn lại, nhìn vụ khí có thể biến mất hay không.

Tiên sinh vỗ vỗ vai thôn trưởng, để cho hắn chớ tin cái thuyết pháp quái lực loạn thần gì, khẳng định không phải là quỷ, là vụ khí hình thành một loại hiện tượng.

Thôn trưởng vừa nghe cứ yên tâm gật đầu, cũng nói không tin có quỷ a, Hắc Phong thành chúng ta có Cửu vương gia ở, không có yêu tinh!

Thôn trưởng trở lại ngủ thêm một giấc, Triệu Phổ nhìn nhìn Công Tôn, một tay ôm chầm lại.

Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử chen cùng nhau, Triệu Phổ ôm hai người trở về.

Công Tôn không ngừng duỗi chân, vừa vỗ vỗ hắn, "Ai nha, trở lại gì chứ, tiến vào cánh rừng nhìn một cái a!"

Triệu Phổ vừa nghĩ —— Đúng a! Liền quay người lại, mang theo một lớn một nhỏ tiến vào cánh rừng mà đi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường còn có Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương cũng đi theo Triệu Phổ Công Tôn tiến vào cánh rừng, phía sau theo một chuỗi dài, tất cả mọi người thật tò mò.

Lúc này, trong rừng động khẩu kia tất cả đều như thường, mọi người xuống huyệt động, Lâm Dạ Hỏa Triển Chiêu quang cầu soi sáng...

Mọi người vừa nhìn bốn vách tường, phát hiện có một chút khác nhau.

Bạch Ngọc Đường hỏi, "Là do nguyên nhân ánh sáng sao? Thế nào cảm giác màu sắc của những tường này so với ban ngày càng đậm hơn?"

"Quả nhiên không phải lỗi giác của ta a." Lâm Dạ Hỏa cũng gật đầu.

Công Tôn đưa tay sờ sờ mặt tường nói, "Ướt!"

Mọi người cũng đều đưa tay sờ sờ một chút, đúng a, vách tường thật là ướt át, thế nhưng ẩm ướt đang nhanh chóng khô đi, màu sắc lại nhạt hơn một chút.

Lâm Dạ Hỏa liền hoài nghi có phải là do lửa của hắm hong khô hay không, vội vàng đem lửa dập đi, nhưng trên vách tường không biết dùng loại bùn gì, nước rút đi đặc biệt mau.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, lập tức nhanh chóng phóng tới cái động khẩu...

Vọt tới cái động khẩu nhìn ra phía ngoài, nhờ ánh trăng, liền thấy cái hố to như cái chén nhẵn bóng được đặt ngoài kia, tích nửa chén nước.

Mà lúc này, nước đang như thủy triều nhanh chóng rút đi.

Từ màu sắc cái hố trên vách biến hóa mà đoán, ban nãy tựa hồ trong nước rất đầy.

Mọi người cảm thấy kỳ quái —— từ đâu tới nhiều nước như vậy a? Cái thủy lượng này không sai biệt lắm phải bằng một cái hồ, ban nãy trời cũng không có mưa, nước ngầm sao?

"Có khi nào nước vẫn tràn vào trong động hay không?" Triển Chiêu hỏi.

Lúc này, tất cả mọi người cảm thấy vụ quỷ này khẳng định cùng cái hang động này có quan hệ, liền quyết định, tối nay trực tiếp chờ trong động sẽ rõ.



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro