Chương 327: Phá Miếu - Miếu Đổ Nát

Chương 327: Phá Miếu - Miếu Đổ Nát

Editor: Rosaline

Beta: Ken


Ba vị đại sư vừa nói xong, khiến mọi người tức giận không thôi, không ngờ tra án tra hơn nửa ngày, nhảy tới nhảy lui đều là cái hố của người một nhà đào.

Mọi người có chút ghét bỏ mà nhìn mấy đại sư không đáng tin cậy, nhưng cũng không biết nói cái gì, nhân gia cao tăng đắc đạo có thể có tâm nhãn xấu sao?

Triển Chiêu yên lặng lắc đầu —— những thứ tra trước đó đều vô ích rồi.

"Có thể đi vào trong Thánh Điện Sơn nhìn không?" Lâm Dạ Hỏa đang cầm đầu Phật hỏi, "Chí ít cũng phải xác định là có đúng được chút nào hay không, sau đó trả về."

Ba hòa thượng lắc đầu như trống bỏi —— như vậy sao được, sắp tổ chức hội Phật pháp, hiện tại cho các ngươi vào núi chẳng khác nào đang nói dối a.

Mọi người cũng không còn cách nào, chẳng lẽ còn phải khiêng đầu Phật này đánh lên trên núi sao?

...

Ba vị đại sư nói xong, liền cùng nhau xoay mặt nhìn Thiên Tôn cùng Ân Hậu, "Đưa chúng ta trở về!"

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều nhìn trời, Ân Hậu còn vỗ vỗ Triệu Phổ, ý kia —— chuẩn bị cho mấy hòa thượng chiếc xe ngựa đi...

Cửu vương gia lập tức an bài người chuẩn bị, nhưng ba vị đại sư lại lắc lắc đầu, "Mới không cần! Muốn cưỡi rồng!"

Thiên Tôn không nhịn được, "Lúc tới không phải đã cưỡi qua sao?"

Ba vị đại sư đều liếc mắt nhìn nhìn hắn —— ngươi nào có để cho chúng ta ngồi! Chúng ta là bị dẫn theo tới có được hay không!

Nói xong, ba vị đại sư hướng về phía Yêu Yêu trên xà nhà ngoắc ngoắc.

Yêu Yêu nghiêng đầu, lắc đuôi nhìn ba vị đại sư, không nhúc nhích chút nào.

Thiên Tôn "A" một tiếng, "Đây chính là rồng của đồ đệ nhà ta, người bình thường nó sẽ không để ý tới!"

Nói xong, lão gia tử huýt sáo một tiếng, ngoắc tay với Yêu Yêu.

Yêu Yêu nghiêng đầu qua bên kia, tiếp tục lắc đuôi với Thiên Tôn.

Mọi người lặng lẽ nhìn Thiên Tôn một cái.

Thiên Tôn cũng nháy mắt mấy cái, hướng về phía Yêu Yêu ngoắc, ý là xuống đây a!

Yêu Yêu tiếp tục lắc đuôi, còn ngáp một cái.

Ân Hậu nhỏ giọng nói hắn, "Lật xe đi..."

Ba vị đại sư có cơ hội phản kích, đều nói Thiên Tôn đồ mặt dày. Thiên Tôn dậm chân gọi Yêu Yêu xuống, Yêu Yêu chính là không xuống, vẫy đuôi cùng Thiên Tôn chơi phản nghịch, còn "Yêu ô yêu ô" kêu to.

Thiên Tôn quay đầu lại căm tức nhìn đồ đệ.

Ngũ Gia cũng đang nhìn trộm hắn —— hôm qua muộn như vậy các ngươi làm gì nó vậy? Bình thường không phải rất ngoan sao, sao đêm hôm qua đi ra ngoài một chuyến trở về lại không để ý người nữa!

Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhìn nhau một cái, đều tỉnh lại một chút —— tối hôm qua cũng không làm gì a.

Ngũ Gia đưa tay ngoắc Yêu Yêu.

Yêu Yêu mở cánh bay xuống, rơi xuống bên cạnh Bạch Ngọc Đường, đầu lớn gác trên bả vai hắn, đuôi còn thuận tiện chọc tóc Triển Chiêu một chút.

Triển Chiêu xoay tay một cái, cầm đuôi của Yêu Yêu liền bắt đầu tìm... Rốt cuộc là tiện tiện ở chỗ nào a? Cấu tạo giống xà hay lag giống với chó mèo a...

Triển Chiêu theo đuôi của Yêu Yêu tìm, Yêu Yêu đoán chừng là ngứa, vẫy đuôi một cái...

Triển Chiêu bị tóc của chính mình dán lên mặt, đưa tay gạt đi một chút, đuôi Yêu Yêu đã chuyển qua bên kia, tiếp tục cọ cọ Bạch Ngọc Đường làm nũng.

Ngũ Gia vỗ vỗ đầu của tiểu bạch long, nhìn Thiên Tôn —— xem! Không phải là không nghe lời đi, rõ ràng là đang tức giận với ngươi.

Thiên Tôn lui ra phía sau từng bước, nhỏ giọng hỏi Ân Hậu, "Chẳng lẽ tối hôm qua hai ta nói nó có thể nghe hiểu?"

Ân Hậu vuốt cằm, cũng đang quan sát Yêu Yêu, "Hẳn là không thông minh như vậy đi, hơn nữa hai ta cũng không nói gì a....."

Thiên Tôn liếc Ân Hậu một cái —— thời điểm đi không phải là thổ tào hai hài tử sao?

Ân Hậu suy nghĩ một chút —— ách... Chẳng lẽ bởi vì ta hai nói bát quái về chủ nhân của nó, cho nên sinh khí?

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe được Ân Hậu cùng Thiên Tôn nhỏ giọng thầm thì, cũng đều nhìn hai người bọn họ —— hai ngươi có phải nói xấu hai ta sau lưng không?

Thiên Tôn cùng Ân Hậu lắc đầu một cái, làm bộ cái gì cũng không biết.

Thiên Tôn kéo cần cổ đại sư Nguyệt Hải một cái, nói muốn đích thân đưa bọn họ quay về Thánh Điện Sơn, ba vị đại sư ôm đầu chạy đi.

Bạch Ngọc Đường thở dài, nhìn sư phụ nhà mình cùng ngoại công nhà tương hảo một đường đuổi theo khi dễ hòa thượng, chợt nghe phía sau hò hét ầm ĩ.

Ngũ Gia nhìn lại, không biết nói gì —— chỉ thấy một đám tiểu hài nhi đang giúp Triển Chiêu đè Yêu Yêu xuống rồi lật lại, Triển Chiêu từ cái bụng của Yêu Yêu bắt đầu xem, một mực tìm từ phần đuôi trở xuống, muốn tìm xem Yêu Yêu từ đâu mà thải ra.

Công Tôn tựa hồ cũng hứng thú với chuyện này, nên tìm phụ Triển Chiêu, Triển Chiêu nhìn hắn còn sờ sờ trên cánh, một đám tiểu hài nhi cũng nơi nơi sờ sờ.

Yêu Yêu giống con mèo được xoa bụng, vừa yêu yêu ô ô vừa ở trên mặt đất xoay xoay vặn vẹo, Tiểu Lương Tử phụ trách ôm đuôi đã bị treo giữa không trung vẫy qua vẫy lại.

Cũng tìm nửa ngày, nhưng không tìm được, tất cả mọi người cảm thấy kỳ quái.

Lâm Dạ Hỏa cũng tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường, "Nhà ngươi chẳng lẽ nuôi không phải là rồng, mà là một con tì hưu*?"

*tì hưu: có miệng mà không có hậu môn. Có hình dáng gần giống Kỳ Lân, tương truyền là đầu rồng, mình ngựa, đuôi sư tử và có cánh. Đây linh thú mạnh nhất trong tất cả các loại. Chuyên ăn của cải, vàng bạc, châu báu tứ hướng, mang về cho gia chủ mà không ị ra.

Bạch Ngọc Đường cũng tò mò, dù sao cũng không sinh tưởng ở chỗ kỳ quái gì đi.

Công Tôn không tin, ôm Yêu Yêu sờ sờ bụng, cuối cùng sau khi Yêu Yêu giãy giụa bay lên xà nhà lại không chịu xuống.

Tạm thời buông tha mặc kệ con rồng này trước đã, mọi người dựa theo kế hoạch nguyên bản, theo Lâm Dạ Hỏa cùng đến cấm địa tìm di hài của "Thái sư gia" hắn.

Lần này Vô Sa đại sư cũng muốn đi theo.

Một đám người đông đúc cầm đầu Phật cùng đi vào Thạch Cốc.

Thạch Cốc từ ngoài núi nhìn vào thì kết cấu phức tạp, vào bên trong, hầu như mỗi hai ba bước đi sẽ có một rẽ ngoặt. Không tới một chum trà, ngay cả Bạch Ngọc Đường giỏi về nhớ đường cũng không nhớ rõ lối ra.

Nơi này chỉ có Sa Yêu thiên phú dị bẩm mới có thể tìm được phương hướng.

Lâm Dạ Hỏa không chỉ nhận biết đường, hắn còn nhớ rõ khi còn bé mình đi vào như thế nào, mang theo mọi người thất quải bát quải đi sâu vào.

* thất quải bát quải 七拐八拐 : rẽ tới rẽ lui

Yêu vương mang theo tổ Tương Du cùng Vô Sa đại sư đi theo phía sau, đại hòa thượng một đường đi một đường oán giận —— Tiểu Lâm Tử rất kỳ quái, khi còn bé dĩ nhiên phát hiện ra thứ chơi vui như vậy mà cũng không mang theo vi sư!

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều chê cười Vô Sa.

Kết quả đại sư nhìn hai người bọn họ một cái, hỏi vặn lại, "Hài tử nhà các ngươi chẳng lẽ khi còn bé đi ra ngoài chơi sẽ mang theo hai ngươi sao?"

Thiên Tôn cùng Ân Hậu hơi sững sờ, đều nhớ lại một chút, sau đó càng nghĩ càng giận —— một lần cũng không có!

Một đám người nháo ầm ầm tiến vào khu vực Tử Khâu.

Ban đầu trong Thạch Cốc chính là nhân tích hãn chí*, nhưng ven đường có thể thấy không ít động vật, đều là chút động vật cát đất loại hình nhỏ, như xà, thỏ rừng, rắn mối, bầu trời cũng có chim bay.

*nhân tích hãn chí: nơi hẻo lánh ít người đặt chân đến.

Sau khi có thể vào địa giới Tử Khâu, màu sắc đất bùn thay đổi, đồng thời, trên mặt đất xuất hiện rất nhiều hài cốt động vật.

Mà bốn phía vắng vẻ không tiếng động, trên bầu trời cũng không có chim bay, quả nhiên là một nơi tĩnh mịch.

Tất cả mọi người mơ hồ cảm thấy có chút quái dị —— nơi này có độc hay sao?

Lại đi không xa lắm, phía trước quả nhiên xuất hiện một tòa miếu đổ nát dựa vào núi, kết cấu cùng miêu tả của Lâm Dạ Hỏa như nhau.

Hỏa Phượng quan sát một chút, cảm thấy cũng không khác mấy với khi thấy lúc còn bé, bên này tuy rằng rất hẻo lánh hoang vu, thế nhưng tránh gió rất tốt, trong đại mạc không có nước mưa, gió thổi cũng không được, kiến trúc cũng không thể nhanh như vậy bị phong thực*. Hơn nữa cái tử cốc này ngay cả sâu cũng không có, mộc liêu gì gì đó cũng tương đối an toàn... Cả tòa miếu ở trên chỗ cao nhất của sơn cốc, bởi vậy chỗ rách nát trên đỉnh lợi hại hơn một ít.

*phong thực; xói mòn vì sức gió; sức bào mòn của gió

Vô Sa đại sư vuốt cằm mập mạp, ngước mặt nhìn miếu thờ cổ xưa trước mắt, trong thần tình mang theo chút hoang mang.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn hỏi Yêu Vương, "Tòa này là miếu gì a? Ngươi có biết hay không?"

Yêu Vương gật đầu.

Tất cả mọi người cả kinh, quay đầu lại nhìn Yêu Vương.

Ngay cả Lâm Dạ Hỏa cùng Vô Sa cũng tò mò nhìn sang, ý kia —— miếu tổ tiên của Thánh Sơn tự, bọn ta không biết, nhưng ngươi biết?

Yêu vương thấy một đám tiểu nhân đều nhìn mình, liền chậm rãi nói một câu, "Phá miếu a."

Mọi người nhìn chằm chằm Yêu Vương một hồi, đều quay người lại, coi như không nghe thấy gì, tiếp tục thảo luận chuyện của mình.

Phản ứng này khiến Yêu Vương có chút không thích ứng.

Lão gia tử vuốt cằm, nhìn tổ Tương Du nhà mình một chút.

Ân Hậu ôm cánh tay hỏi hắn, "Nói rõ cái gì biết không?"

Yêu Vương hiếu kỳ, "Nói rõ cái gì?"

Thiên Tôn liếc hắn một cái, "Nhóm hài tử đã thành thói quen!"

Ân Hậu cùng Thiên Tôn cùng nhau nhìn hắn, "Sau đó ngươi lại muốn gạt người sẽ không dễ dàng như vậy nữa!"

Yêu Vương nhìn hai đồ đệ trừng mắt nhìn, "Thật không?"

Thiên Tôn cùng Ân Hậu gật gật đầu.

Yêu Vương chỉ ngón tay về phía nóc nhà của phá miếu, "Phía trên kia có treo người."

Thiên Tôn cùng Ân Hậu bĩu môi một cái —— ngươi xong rồi đi.

Hai người đang không tin, chợt nghe nhóm hài tử hô lên, "Bên kia có phải là có ai đó bị treo không a?"

Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhìn nhau một cái, cùng nhau quay đầu lại...

Chỉ thấy ở trên đỉnh miếu đổ nát, vị trí cạnh sườn, có thứ gì đó lay động. Mọi người hướng bên cạnh đi mấy bước, Tiểu Lương Tử đi tới chỉ vào vị trí nóc nhà của phá miếu nhìn sang.... Quả nhiên, chỉ thấy ở một bên của phá miếu có treo một "Người".

Tất cả mọi người kinh hãi.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều quay đầu lại nhìn Yêu Vương, ý như là hỏi —— ngươi mới vừa rồi biến ra hả?

Yêu vương khẽ mỉm cười một cái, đưa tay, túm lỗ tai hai người lại.

"Ai nha....."

Ân Hậu cùng Thiên Tôn nhanh chóng gạt tay Yêu Vương đi.

Hoàn hảo lực chú ý của mọi người đều bị "Người" ở nóc nhà hấp dẫn, không chú ý tới một màn hai người bị nhéo lỗ tai phía sau.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi lên xem một chút đến tột cùng là cái gì, Trâu Lương lại hỏi Lâm Dạ Hỏa, "Ngươi khi còn bé có thấy không?"

Hỏa Phượng tạm thời cũng có chút cảm thấy không chính xác, "Hình như là không có... Nhưng có thể ta không chú ý."

Mọi người thật ra cũng có thể hiểu được "Không chú ý" mà Hỏa Phượng nói.

Từ chính diện căn bản nhìn không thấy cạnh sườn nóc nhà treo cái gì, Tiểu Lương Tử là bởi vì nghe Yêu Vương nói, chạy đến cạnh sườn mới phát hiện, như vậy...

Thiên Tôn cùng Ân Hậu vừa quay đầu lại nhìn Yêu vương —— làm sao ngươi biết?

Yêu Vương đưa tay, lắc đầu nhìn hai người đồ đệ, đưa hai tay vỗ đầu mỗi người, nhỏ giọng nói một câu, "Qua hơn một trăm năm vẫn là tiểu bổn đản* của năm đó."

*ngu ngốc; đồ đần; đồ đần độn

Thiên Tôn cùng Ân Hậu chưa nghe rõ, "Cái gì tiểu bổn đản?"

Mà lúc này, lên nóc nhà của phá miếu Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy ở nóc nhà vị trí hướng dương vẹo vẹo của phá miếu, treo một cổ thây khô. Thi thể này cũng không biết đã treo bao lâu rồi, y phục bị tàn phá bất kham, thi thể khô vàng khô quắt.

Mà để cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường kinh ngạc chính là, ở phía sau thi thể, là một tấm biển của nóc nhà, tuy rằng bại lộ bên ngoài sơn cốc gió thổi ngày ngày phơi nắng đã phi thường cũ nát, nhưng ngờ ngợ có thể thấy, trên tấm biển này dựng thẳng viết hai chữ —— Phá miếu.

Hai người nhìn nhau một cái, đều nhìn về phía dưới.

Đúng lúc, Yêu Vương phía dưới cũng ngửa mặt nhìn bọn họ, tựa hồ là hỏi —— có đúng hay không?

Hai người đều theo bản năng gật đầu.

Sau khi Yêu Vương thấy, cũng như có điều suy nghĩ gật đầu.

Ngoại trừ Yêu Vương ra, Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử cũng mong mỏi —— nhìn ra là một thây khô treo rất nhiều năm a! Không chừng là xác ướp cổ!

Triệu Phổ nhìn hai phụ tử hưng phấn, nghĩ nếu có cơ hội thì để thủ hạ đem thây khô trong đại mạc đều nhặt về, cứ mỗi ngày lễ ngày tết thì đưa Thư Ngốc một cái, không chừng so với đưa tiền tặng đồ thì sẽ hài lòng hơn a...

Vô Sa đại sư thì ủy khuất nhìn Lâm Dạ Hỏa, "Tiểu Lâm Tử, lúc ngươi còn bé đến đây, không có nghịch ngợm đem thái sư gia ngươi treo lên tòa nhà đi?"

Lâm Dạ Hỏa không nói gì, đưa tay túm quai hàm của sư phụ nhà mình.

Cằm Đại sư bị kéo dài ra, kéo dài thanh âm nói, "Ngươi khi còn bé cũng hay đem khách nhân tới cửa treo lên trên xà nhà..."

Tất cả mọi người hiếu kỳ nhìn Lâm Dạ Hỏa —— ngươi khi còn bé ngang tàng như thế a?

Hỏa Phượng giậm chân, "Tất cả những tên đó không phải là khách nhân, những người đó sau lưng nói xấu ngươi!"

Một đám lão gia tử vô giúp vui đều hiếu kỳ, "Ai nha Tiểu Lâm Tử làm tốt lắm!"

Trên nóc nhà, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chợt nghe thấy bên cạnh thật náo nhiệt, lại nhìn cổ thi thể trước mắt một chút... Thi thể này là bị một cây gậy đồng đâm xuyên ngực sau đó đâm trên tấm biển của nóc nhà... Y phục tựa hồ là tăng bào rách nát.

Triển Chiêu đưa tay, dùng Cự Khuyết đẩy vải vóc ngực thi thể đẩy ra, quan sát vết thương...

Bạch Ngọc Đường cũng nhìn cây gậy đồng trên ngực thi thể.

"Hình như là một cây gậy tăng lữ hay dùng." Tay áo Triển Chiêu xoa xoa một tầng bụi bặm trên cây gậy... Chỉ thấy một đoạn cây gậy, có khắc mấy chữ.

Hai người thấy rõ ràng chữ khắc sau đó, đều kinh ngạc nhìn nhau một cái —— chuyện gì xảy ra?




→Chương sau: Chương 328:→



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro