Chương 330: Địa ngục nan độ - độ khó địa ngục
Chương 330: Địa ngục nan độ - độ khó địa ngục
Editor: Rosaline
Beta: Ken
Triển Chiêu bọn họ là đội ngũ cuối cùng tiến vào sơn môn, chờ sau khi bọn hắn đều đi vào, Tu Đế Lợi cùng Mưu Đế Lợi liền đóng cửa sơn môn.
Tầng thứ nhất của Thánh Điện Sơn tụ tập không ít người, còn dư lại đều là cao thủ, trừ đi người đến xem thi đấu, vẫn còn dư lại tám đội ngũ.
Công Tôn hỏi, "Không phải nói có bốn phương hướng lên núi sao, tám đội ngũ làm sao chia? Chẳng lẽ mỗi bên hai người cùng tiến lên?"
Đang tò mò, chợt nghe một thanh âm truyền đến, "Tổng cộng bốn thăm, bắt đầu đoạt!"
Nói xong, chỉ thấy một vị cao tăng một thân bạch y đột nhiên xuất hiện, khoát tay, hướng phía không trung ném bốn thẻ bài.
Tất cả mọi người sửng sốt —— cướp ngay tại chỗ sao?
Cơ hồ là đồng thời các cao thủ trong đội ngũ đều xông tới, nhảy đến giữa không trung cướp thẻ.
Bất quá, lúc tay mọi người gần chạm đến thẻ, trong nháy mắt đó, bỗng nhiên một đạo thân ảnh hồng sắc chợt lóe lên...
Một đám cao thủ rơi xuống đất, đều cau mày... Trong tay bắt hụt, không trung không còn thẻ bài nào.
Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa đều liếc Triển Chiêu đã rơi xuống bên người một cái.
Chỉ thấy Triển Chiêu cầm trong tay bốn tấm thẻ.
Triệu Phổ thấy liền hỏi, "Tất cả thẻ chúng ta đều cướp được, vậy không lẽ chỉ có một đội chúng ta đi tiếp sao?"
Triển Chiêu gật gật đầu —— ta chính là muốn như vậy...
[Ros: Móa, hung tàn + lưu manh vậy!!]
Thánh tăng bạch y ném thẻ dậm chân nói, "Ai nha! Đã nói là chỉ đoạt một tấm, này là hài tử nhà ai, sao lại ngang như vậy?"
Vị đại sư kia còn cảm thấy một màn này hình như rất quen, đã từng có một người cũng đoạt toàn bộ số thẻ...
Hắn vừa nói liền hướng bên này nhìn một cái.
Đầu tiên là nhìn thấy Lâm Dạ Hỏa, liền cười tủm tỉm ngoắc, "Ai u Tiểu Lâm Tử tới a."
Lâm Dạ Hỏa giới thiệu cho mọi người, "Hồng Vũ đại sư."
Tất cả mọi người đã nghe nói qua, vị đại sư này cũng rất nổi danh, dĩ nhiên, trong Thánh Điện Sơn không có thần tăng không danh khí*.
*danh khí: có tiếng; tiếng tăm; có tên tuổi; danh tiếng.
Hồng Vũ đại sư nhìn Triển Chiêu cầm bốn tấm thẻ, vài giây sau đã cảm thấy khí chất của oa nhi này có một loại quen thuộc không nói ra được...
Đang nghi hoặc, liền thấy Ân Hậu cùng Thiên Tôn sau lưng Triển Chiêu.
Hồng Vũ đại sư thở một hơi lãnh khí, sỉ sỉ sách sách* chỉ vào phía sau hai người, "Ngươi... Ngươi... Hai ngươi thế nào..."
*sỉ sỉ sách sách: run lẩy bẩy; run lập cập
Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều đưa tay chỉ Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu phía trước, giương cằm lên, ý kia —— hài tử nhà ta, làm sao?
Miệng Hồng Vũ đại sư tạo thành một trạng thái "nga", ánh mắt nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường như nhìn hai ác bá đời thứ hai.
Lúc này ngay cả Ngân Yêu Vương cũng có chút tò mò nhìn tổ Tương Du nhà mình, hai ngươi năm đó rốt cuộc đã làm cái gì trên núi? Khiến cho nhân gia đã qua một trăm năm còn có bóng ma.
Triển Chiêu thấy không thể đoạt nhiều, liền đem bốn tờ đưa tới trước mặt Tiểu Tứ Tử, ý bảo bé lấy ra một tờ.
Tiểu Tứ Tử rút ra một tờ bạch hổ nhìn rất giống Ngân Tuyết.
Triển Chiêu đem ba tờ còn dư lại tiện tay ném một cái.
Trong nháy mắt, không trung nhảy lên vài người, hiển nhiên là chờ đoạt thẻ.
Nhưng ai biết Triển Chiêu thảy chỉ là động tác giả, chứ không thảy ra thật.
Lúc mấy người rơi xuống, sau đó Triển Chiêu mới không nhanh không chậm ném ra ba tấm thẻ.
Mà cái này cũng dẫn đến có mấy người phản ứng hơi chậm lại thành công cướp được thẻ.
Hồng Vũ đại sư nhìn một loạt thao tác của Triển Chiêu, chỉ có thể âm thầm sợ hãi than —— quá giống... Thật sự rất giống...
Dĩ nhiên, hành động củaTriển Chiêu trong lúc lơ đãng mang chút ý tứ khiêu khích, thành công chọc giận bốn nhà không cướp được thẻ.
Có mấy tăng nhân hung thần ác sát sang đây chất vấn Triển Chiêu có ý gì.
Nhưng vừa tới trước mặt, chợt nghe Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nói một câu, "Quy củ định ra chính là như thế."
Hồng Vũ đại sư thấy sắc trời cũng không còn sớm, liền giơ giơ ống tay áo, "Bốn tổ bắt được thẻ lưu lại, còn lại đều xuống núi đi."
Nhưng lệnh đuổi khách này hiển nhiên không có tác dụng, thật vất vả trở thành tám đội ngũ còn dư lại, kết quả mới vừa vào cửa đã bị người đánh ra, đi chỗ nào a?
Bất quá những người này không phối hợp hiển nhiên cũng chọc mao Hồng Vũ đại sư.
Đại sư sắc mặt lạnh xuống, chỉ một ngón tay về phía sơn môn, "Quy củ của Thánh Điện Sơn ta kéo dài hơn một nghìn năm, nhanh chóng xuống núi, chớ làm trễ nãi canh giờ."
Mấy người còn muốn tranh luận vài câu, ai biết bỗng nhiên một đạo hỏa quang màu xanh nhạt từ trên trời giáng xuống.
Hồng Vũ đại sư mắt lạnh nhìn sang, sơn môn sau lưng mọi người cũng "khuông" một tiếng bị mở ra.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cảm thụ một chút, nội lực vị đại sư này không thấp a...
Triệu Phổ liền thấp giọng hỏi Lâm Dạ Hỏa, "Nè, vị đại sư này ở Thánh Sơn tự đứng hàng thứ mấy?"
Lâm Dạ Hỏa liếc mọi người một cái, nhỏ giọng trả lời, "Trước mười còn không thể nào vào được."
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường yên lặng nhìn nhau một cái, Triệu Phổ trong lòng hiểu rõ, "Lần tấn công núi này, đơn giản là độ khó đẳng cấp địa ngục mà."
....
Trong thế giới Võ học, hết thảy đều là thực lực định đoạt.
Bốn đội ngũ kia tuy rằng uể oải, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn xuống núi.
Còn dư lại bốn đội ngũ, phân biệt cầm trong tay một cái thẻ, đi về hướng khác nhau lên núi.
Triển Chiêu bọn họ quan sát ba phương nhân mã khác một chút.
Kỳ thực giữa bọn họ cũng không tồn tại quan hệ đối kháng vô cùng rõ ràng, dù sao cũng đều tự lên núi, đối thủ chân chính là các thánh tăng thủ tầng. Cho dù đều có thể lên tới đỉnh núi, cũng xem ai tới trước.
Mà mặt khác trong hai tổ của ba tổ tất cả mọi người nhận thức.
Là cao thủ của Liêu quốc cùng Tây Hạ, dẫn đội chính là Da Luật Tề cùng Lý Vinh. Dĩ nhiên, công phu của hai người Vương gia không may này lần lượt không chịu được một cước của Mưu Đế Lợi, hai người bọn họ cũng đến xem cuộc chiến.
Đại biểu hai phe xuất chiến chính là vũ tăng trong chùa miếu lớn nhất Tây Hạ cùng Liêu quốc, còn có mấy vị cao thủ của đại môn phái Vạn Tông Đường cùng U Lan Giáo của hai nước.
Bất quá Triển Chiêu bọn họ mắt liếc một cái, hai đội ngũ thuộc đội ngũ quan phương*, năng lực hữu hạn, phỏng chừng đi không được bao xa.
*quan phương: Phía chính phủ; chính thức; nhà nước
Mà tương đối thần bí là đội ngũ thứ tư, có một cao thủ, thời điểm lần đầu tiên đoạt thẻ kỳ thực đã tới gần Triển Chiêu nhất, chỉ là tay chậm một chút. Lần thứ hai lúc ra thẻ cũng không bị Triển Chiêu lừa, thoạt nhìn tương đối có thực lực.
Mà đám người này đều không nói một lời, mặc tăng bào màu đen, trên mặt không biểu tình gì, cũng không nói chuyện. Mặt khác chính là, phía sau bọn họ lại có ba vị xem thi đấu cũng rất kỳ quái, đều mang mặt nạ phật.
Triển Chiêu bọn họ ban đầu cho rằng tham gia tấn công núi sẽ có nhân mã của Khô Lâu giáo trong truyền thuyết, nhưng tìm nửa ngày một cái đầu lâu cũng không tìm được.
Bất quá sao, vừa nghĩ tới Khô Lâu thần giáo mọi người liền giận không chỗ phát tiết, đều là đám thánh tăng hồ đồ Thánh Sơn tự kia đào hố a, hại bọn họ tra xét nửa ngày.
Hồng Vũ đại sư lại nói đại thể một chút quy tắc tấn công núi, còn có người xem thi đấu không được dự thi.
Mặt khác, đại sư còn nói, "Trước mặt có năm tầng , đối thủ của các ngươi sẽ khác nhau, nếu có năng lực lên tới tầng thứ năm, như vậy từ tầng thứ sáu bắt đầu, đối thủ của các ngươi sẽ giống nhau, chia theo trước sau tấn công núi."
Tuy rằng Hồng Vũ đại sư nói xong rất khách khí, nhưng từ trong giọng nói của hắn, tất cả mọi người vẫn là nghe được một ít ý tứ —— không cảm thấy các ngươi có thể lên đến tầng thứ năm.
Lúc này, sắc trời đã tối xuống, Thánh Điện Sơn trắng noãn bao phủ dưới ánh trăng, mặt đất đều trải lên một tầng quang huy* màu bạc.
* quang huy: ánh sáng chói lọi
Da Luật Tề liền hỏi, "Suốt đêm lên núi sao? Hay là nghỉ ngơi một đêm đợi đến sáng mai?"
Hồng Vũ đại sư nhún vai, "Tùy, các ngươi hiện tại đi lên cũng được, ngủ một hai ba ngày trở lên đi cũng không ai quản."
Nói xong, đại hòa thượng lắc tay áo rời đi.
Có bốn tiểu hòa thượng sang đây, dẫn đường cho mọi người, đi tới chỗ lối đi lên núi tương ứng với thẻ của bọn họ. Sau đó, các tiểu hòa thượng chạy đi, mọi người nhìn hai bên một chút... Hoàn toàn không ai quản nga!
Hỏa Phượng nói, "Có hòa thượng thích tham gia náo nhiệt xem thi đấu, cũng sẽ ở phía trên chờ, bất quá mấy tầng trước cơ bản không có người nào xem, mọi người đều đến ba tầng trở lên mới có điểm hứng thú."
Thiên Tôn cùng Ân Hậu là hai người từng trải cũng nói, "Đám hòa thượng kia lộn xộn phiền toái, thời điểm xem cuộc chiến còn mang theo đậu phộng hạt dưa."
Vô Sa thở dài —— cho nên người đến xem thi đấu cũng bị đánh a...
Ngân Yêu Vương cau mày nhìn tổ Tương Du nhà mình —— hai ngươi tại sao lại như vậy a?
Thiên Tôn cùng Ân Hậu nghiêng đầu, giục bốn người tiểu nhân, "Có lên hay không a?"
Mọi người ngẩng đầu nhìn sắc trời, bởi vì Phạn điện có thời hạn, hiện tại thời gian cũng còn sớm, trực tiếp trên tầng thứ nhất đi!
Bốn người đều gật đầu, một đám người liền ầm ầm lên núi.
Bậc thang tầng thứ nhất tương đối bình thường, đi không bao lâu, đi tới một chỗ giống sân phơi.
Ở giữa có một hồ nước hình lá sen, bên trong trồng chút liên hoa, còn nuôi không ít cá chép màu bạc... Liên hoa màu tím nhạt đang nở rộ, ở dưới ánh trăng lộ vẻ tiên khí mà phiêu phiêu.
Tất cả mọi người cảm thấy đó là một địa phương tốt.
Ở đối diện liên trì, chỗ dựa vững chắc có một tòa ngọc thai*, trên ngọc thai nghiêng nghiêng dựa vào một tượng phật Di Lặc, đang phe phẩy quạt hương bồ thưởng trăng**.
*đài ngọc
**ngắm trăng
Vị hòa thượng này từ bề ngoài nhìn qua, liền cùng di đà độc nhất vô nhị trong chùa miếu, cũng mập hồ hồ như vậy, tăng bào bên ngoài lộ cái bụng tròn trịa, trên mặt cười híp mắt.
Nghe được tiếng bước chân của mọi người lên núi, hòa thượng hướng bên này nhìn một cái.
Triển Chiêu bọn họ đương nhiên trước tiên hỏi Lâm Dạ Hỏa đây là người nào nga.
Hỏa Phượng hơi khẩn trương nói, "Tử Liên Thần Đà."
Tất cả mọi người nhướn mi —— tự luyến*?
*tử liên (紫莲) đọc là zǐlián, tự luyến (自恋) đọc là zìliàn, nghĩa là tính tự yêu mình (tính quá chú ý chăm sóc đến vẻ đẹp của mình)
Hỏa Phượng thần tình cũng không nhẹ nhõm như mọi người vậy.
Tử Liên đại sư nhướn mí mắt nhìn lướt qua, liền vui vẻ, "Ai u, nguyên lai là tiểu Phượng Hoàng không chút lửa a."
Tất cả mọi người nhìn Lâm Dạ Hỏa.
Mặt Hỏa Phượng đều nhăn lại —— tức giận!
Trâu Lương nhỏ giọng hỏi Vô Sa đại sư, "Vì sao nói không chút lửa?"
Đại sư cười cười nói với Trâu Lương, "Tử Liên là khắc tinh của Tiểu Lâm Tử nhà ta."
Tất cả mọi người kinh ngạc.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Lâm Dạ Hỏa —— khắc tinh?
Trên mặt của Lâm Dạ Hỏa đều là ghét bỏ a.
Tiểu Lương Tử tựa hồ cũng biết cái này, nói với bọn Tiểu Tứ Tử, "Nội lực của Tử Liên đại sư thuộc tính thủy!"
Mọi người vừa nghĩ —— nga, khó trách, thủy khắc hỏa mà.
"Nhưng lửa của Lâm Dạ Hỏa không phải là thiên hỏa sao?" Công Tôn tuy rằng không biết võ công, nhưng hắn biết nước tưới vào lửa của Hỏa Phượng thì không thể dập tắt, cho nên mới có thể thiêu hủy tầng tuyết phía ngoài của Tuyết Trung Kính.
Vô Sa đại sư chậc chậc lắc đầu, "Đó là bởi vì tuyết không phải là nước a... Hơn nữa nước nếu như khá lớn, lửa cũng không lên nổi, dù sao nội lực của Tiểu Lâm Tử cũng cứ như vậy cháy."
Lâm Dạ Hỏa quay đầu lại liếc sư phụ nhà mình một cái —— ngươi thế nào hướng về ngoại nhân a!
Vô Sa đại sư cười đến vui vẻ —— Tiểu Lâm Tử nhà ta càng ngày càng đáng yêu! Nhanh đi bị đánh a!
Triển Chiêu thì lại hỏi, "Vậy nếu như nội lực thuộc tính thủy mà nói, Ngọc Đường chẳng phải cũng có thể khắc hắn sao?"
Mọi người suy nghĩ một chút, cảm thấy có đạo lý! Bạch Ngọc Đường cả con sông cũng có thể đông lạnh, nước thì... Lớn đến thế nào a?
Lương Thần Mỹ Cảnh cũng tụ chung một chỗ thảo luận, phía sau, Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều lắc đầu, nhỏ giọng nói, "Ý nghĩ của tiểu hài tử, chính là ngây thơ như vậy..."
→Chương sau: Chương 331: →
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro