Chương 335: Đào Binh

Chương 335: Đào Binh

Editor: Rosaline

Beta: Ken


Tiểu đội tấn công núi ở tầng thứ ba gặp "phiền phức".

Triệu Phổ nhìn về đại sư thần trí không rõ phía trước vò vò đầu.

Mọi người quan chiến phía sau cũng hiểu được, cửa ải này nên qua làm sao đây? Luận võ với đại sư sao? Lấy trạng thái tinh thần bây giờ của Thân Thủ Diệp, như thế nào mới coi là thắng? Hắn nếu như không chịu để cho mọi người qua, chẳng lẽ đánh chết hắn sao?

"A di đà phật."

Đang cảm thấy khó khăn, phía sau truyền đến tiếng niệm Phật.

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy một vị lão hòa thượng mặt mũi hiền lành đang đứng ở sau lưng bọn họ.

Vị đại sư này mặc tăng bào màu trắng, niên kỷ thoạt nhìn phi thường lớn, mang theo một cổ tiên khí. Tuy rằng thoạt nhìn rất già, nhưng hai mắt trong suốt hữu thần, hơn nữa hai tròng mắt là màu vàng.

Mọi người lập tức nhớ lại một cái tên —— Kim Mâu Thánh Tăng.

Đại sư đột nhiên xuất hiện, một đám lão gia tử đều quy củ cấp hắn hành lễ, ngay cả Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều rất cho mặt mũi mà gật đầu một cái.

Thánh tăng cùng Ngân Yêu Vương ân cần thăm hỏi lẫn nhau, xem ra là quen biết.

Kim Mâu thấy tình huống phía trước, cười khổ nói "Cửa thứ ba này là ta thủ."

Mọi người nghe được lời này sửng sốt, cùng nhau quay đầu lại —— vậy mới vừa rồi là tình huống thế nào?

Đại sư nhìn Thân Thủ Diệp cạnh giếng cạn, "Trăm năm trước ta ở trong sơn cốc cứu hắn về, sau đó một đoạn thời gian lúc tốt lúc không tốt, nhưng theo niên kỷ càng lớn, chấp niệm trái lại càng sâu, gần đây thời gian điên so với thời điểm thanh tỉnh lại nhiều hơn."

Mọi người nghe xong đều càng không hiểu, theo lý hẳn là theo tuổi tác càng lớn càng tiêu tan mới đúng, thế nào lại ngược lại càng ngày càng điên a?

"Ta đây già cả rồi tay chân cũng đã già yếu, cũng không muốn cùng nhóm hài tử động thủ." Kim Mâu đại sư chỉ chỉ Thân Thủ Diệp, "Các ngươi ai có thể đem hắn độ hóa, cửa này tính là qua! "

Mọi người nhìn lẫn nhau một chút —— muốn độ thế nào?

"Để hắn thoát khỏi quá khứ." Đại sư nhìn cũng thật bất đắc dĩ, "Tốt nhất là đừng tìm chìa khóa nữa, toàn bộ chìa khoá trên núi đều bị hắn lấy ném xuống giếng, người dưới chân núi cũng mỗi ngày chửi đổng nói có người chuyên môn trộm chìa khóa."

Mọi người tưởng tượng một chút vị đại sư này trộm chìa khoá từng nhà, sau đó chạy tới ném vào trong giếng, nhưng thật ra cũng rất hảo ngoạn...

Cửu Vương gia cảm thấy độ khó, cao tăng đắc đạo khắp núi này dùng hết một trăm năm cũng độ không được, bọn họ độ thế nào đây chứ?

Kim Mâu đại sư tiến tới bên cạnh Yểu Trường Thiên, "Cỡi chuông cần người buộc chuông nga."

Tất cả mọi người nhìn Yểu Trường Thiên.

Triệu Phổ suy nghĩ một chút, nhìn sư phụ nhà mình —— lão nhân gia ngài có biện pháp gì không?

Bạch Quỷ Vương nhìn còn rất ghét bỏ, bĩu môi —— liên quan tới lão tử cái rắm.

Tất cả mọi người nhìn hắn —— ngươi khiến người ta đều hỏng mất còn nói không liên quan đến ngươi?

Bạch Quỷ Vương nhìn trời —— có cái gì có thể hỏng mất chứ?

Mọi người đỡ trán —— vị này câu thông không được.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu còn lại là hoài nghi nhìn Yểu Trường Thiên, Vô Sa Đại Sư cũng hỏi, "Tâm ngươi không đau sao?"

Yểu Trường Thiên hơi ngẩn người, nhìn ngực mình một cái, Lục Thiên Hàn cũng liếc một cái.

Bạch Quỷ Vương đưa tay sờ sờ, cũng có chút buồn bực —— không đau nga.

Mọi người lần này cũng có chút nghĩ không thông —— ngoại mẫu gần đây tâm tình tốt cho nên tương đối sủng cữu công sao? Bạch Quỷ Vương trước kia nói bậy một chút thôi thì tim liền đau thắt, lần này tại sao ngoại mẫu không tức giận chứ?

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy trong đó tựa hồ có chút kỳ lạ.

Triệu Phổ lại cau mày, hắn vẫn có thể hiểu hàm nghĩa câu "có cái gì có thể hỏng mất" của sư phụ hắn...

Ngược lại không phải nói Bạch Quỷ Vương là sư phụ hắn cho nên hắn hướng về Yểu Trường Thiên.

Bản thân chiến tranh là tàn khốc, loại vật nhân tính này, có một mặt tốt đương nhiên cũng có một mặt không tốt, loại chuyện giống như Ngô Hạo tuyệt đối không phải chỉ phát sinh một lần, nhưng tuyệt đối không phải nhiều lần đều phát sinh giống nhau.

Binh hoang mã loạn trên chiến trường, đích xác gặp nạn dân vì tự bảo vệ mà sát hại thủ quân, nhưng cũng có chuyện bách tính vì bảo vệ thủ quân mà cam nguyện hy sinh tánh mạng.

Không thể có ác liền phủ định cái thiện, cũng không thể vì cái thiện mà bỏ quên cái ác...

Nhưng vô luận là thiện hay ác, theo Triệu Phổ, cái này đều không phải là lý do khiến ba ngàn tướng sĩ bỏ quan rời đi, Thân Thủ Diệp mở cửa thành để Bạch Quỷ Vương tiến vào quan.

Một trăm dân tị nạn kia có ác hay không? Đáng hận! Có nên giết hay không? Đáng chết!

Nhưng ba ngàn tử sĩ vì ai mà chiến? Dĩ nhiên không phải vì một trăm người đáng chết kia, mà là vì phía sau Tiềm Sơn Quan có đến mấy trăm vạn bách tính không đáng chết, một trăm dân tị nạn này có thể đại biểu nhân tính của tất cả mọi người trong thiên hạ hay không? Đương nhiên là không thể!

Ngô Hạo chết có oan hay không? Oan! Có đáng giá hay không? Không đáng! Cái chết kia của hắn là ai tạo ra? Là Bạch Quỷ Vương tinh thông đùa bỡn nhân tâm? Là một số dân tị nạn vì cầu sinh mà gần như điên cuồng? Hai người này đương nhiên là có trách nhiệm, nhưng bản thân Ngô Hạo có trách nhiệm không? Hắn tại sao vô điều kiện mà tin tưởng những dân tị nạn kia có thiện ý? Tại sao không đề phòng?

Mà Thân Thủ Diệp đến tột cùng là hỏng mất cái gì? Làm một thủ tướng, thật sự sẽ bởi vì đối với nhân tính thất vọng mà hỏng mất sao? Còn không bằng nói là bởi vì kiểu chết đó của Ngô Hạo khiến hắn không thể tiếp nhận mà hỏng mất, nếu nói vậy càng có sức thuyết phục hơn a.

Ngay lúc Triệu Phổ vắt óc suy nghĩ không hiểu được, nội lực của Thân Thủ Diệp phía trước lại đang phát sinh biến hóa.

Mọi người tinh tường thấy từ trong giếng khô phía sau hắn, có một cổ nội lực màu đen hình thành.

Thấy cổ nội lực kia mọi người cũng đều sửng sốt một chút —— Sao lại giống với nội lực ở Hắc Thủy cung như vậy?

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy không ổn —— Có độc a! Nội lực kia có độc!

Thiên Tôn cùng Ân Hậu còn có Vô Sa Đại Sư đều cau mày nhìn Kim Mâu đại sư —— ngươi ở nơi này nuôi cổ sao? Vị này làm sao lệ khí lại nặng như vậy? Nhìn nội lực này có rất nhiều oán độc?!

Kim Mâu đại sư cũng dứt khoát lắc đầu —— bình thường cũng không nghiêm trọng như vậy, phỏng chừng hôm nay bản tôn giá lâm cho nên...

Mọi người nhìn Bạch Quỷ Vương phía sau một chút lại nhìn Triệu Phổ phía trước một chút —— sư trái đồ thường* tiêu chuẩn.

*sư phụ thiếu nợ nên đồ đệ (đồ nhi) phải bồi thường

Từ từ, ánh mắt của Thân Thủ Diệp vô thần tán loạn, lại dần dần tập trung, cuối cùng, cặp mắt hắn dừng lại trên người Triệu Phổ đứng trước mặt gần nhất.

Phía sau, Công Tôn có chút bận tâm, cái này không có việc gì đi...

Không chỉ Công Tôn lo lắng, Trâu Lương cùng Triệu Trinh đều cảm thấy không ổn —— nội lực này nhìn một cái là biết kịch độc a, vạn nhất đụng phải thì làm sao bây giờ?!

Bất quá Triệu Phổ lúc này đang nghĩ ngược lại, không phải đang nghĩ nội lực của hắn có độc hay không, mà là không hiểu hắn vì sao lại điên... Nếu như mấu chốt tìm không được, dù có đánh chết hắn cũng không cách nào để cho hắn tiêu tan oán niệm.

Ngay lúc này, Tiểu Lương Tử phía sau một bên kéo tay sư công, một bên nhón chân quan tâm cuộc chiến của sư phụ nhà mình, cũng cảm giác tay sư công nhà mình buông lỏng một chút.

Tiểu Lương Tử ngẩng đầu.

Yểu Trường Thiên đưa tay đem đồ tôn xách lên, ở bên tai hắn nhỏ giọng nói mấy câu.

Tiểu Lương Tử kinh ngạc mở to hai mắt.

Yểu Trường Thiên đem hắn thả lại trên đất, nhẹ nhàng giương cằm lên, ý báo cho Triệu Phổ trước mặt biết một chút.

Tiểu Lương Tử lập tức chạy tới.

Triệu Phổ thấy đồ đệ chạy tới lôi kéo tay áo mình một chút, liền khom lưng.

Tiểu Lương Tử che lỗ tai sư phụ nhỏ giọng nói mấy câu nói, Triệu Phổ ngẩn người, tự nhủ nói, "Thì ra là như vậy."

Tiểu Lương Tử truyền hết lời liền chạy trở về, vẫn là chạy về bên cạnh sư công hắn, lôi kéo tay tiếp tục nhìn tỷ thí.

Một bên Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều có chút ăn vị*, đồ tôn rất thân thiết... Hai người nhìn trái nhìn phải một chút, thuận tay nắm lấy tay đoàn tử.

*aka ghen ăn tức ỏ

Trong lòng Tiểu Tứ Tử cũng đều là Cửu Cửu nhà bé —— Thoạt nhìn có vẻ thật là nguy hiểm nha!

Triệu Phổ sau khi nghe lời của Tiểu Lương Tử nói, tựa hồ trong lòng hiểu rõ, ánh mắt hắn lại hướng về phía Thân Thủ Diệp, cũng không có vẻ nghi ngờ như vừa rồi.

Cửu vương gia đi về phía trước mấy bước, phía sau, Triệu Trinh cùng mọi người đều cảm thấy tim đang nhảy bang bang —— không nên lại gần a, nguy hiểm a!

Công Tôn đưa tay nắm lấy Tiểu Lương Tử, hỏi hắn, "Vừa rồi ngươi cùng hắn nói cái gì?"

Những người khác cũng đều nhìn Tiểu Lương Tử.

Tiểu Lương Tử quay đầu nhìn Yểu Trường Thiên một chút.

Yểu Trường Thiên cũng không biểu thị cái gì.

Tiểu Lương Tử liền nhỏ giọng nói với Công Tôn, "Sư công nói, thời điểm năm đó người mang binh đến Tiềm Sơn Quan, Thân Thủ Diệp còn chưa nhảy xuống. Hắn đứng ở bên vách đá, cầm chìa khóa trong tay, lúc ấy cửa thành đang đóng."

Công Tôn suy nghĩ một chút —— thời điểm năm đó Thân Thủ Diệp mở cửa thành để cho tướng sĩ chạy đi, Bạch Quỷ Vương cũng không có nhân cơ hội công thành, mà sau đó Thân Thủ Diệp tự mình mở cửa cho Bạch Quỷ Vương sao? Tại sao?

Tiểu Lương Tử nói tiếp, "Thân Thủ Diệp đối với sư công ta nói, 'Giết hết người trong thiên hạ!', nói xong, bỏ chìa khóa lại liền nhảy xuống."

Mọi người nghe xong đều trợn mắt —— Hắn dĩ nhiên không chỉ cho Bạch Quỷ Vương vào quan, còn để cho người trong thiên hạ bị giết sạch?

Vô Sa cùng Kim Mâu hai vị đại sư cũng lặng lẽ niệm Phật, cái gọi là "nhất niệm thành ma*", đại thể là như thế đi...

*nhất niệm thành ma: Nhất niệm thành ma, nhất niệm thành phật (一念成魔一念成佛) là thiện hay là ác chỉ trong một ý niệm mà thôi

......

Phía trước một trận nội lực dao động.

Mới vừa rồi tất cả mọi người quay đầu nghe Tiểu Lương Tử cùng Công Tôn đối thoại, Triệu Phổ tựa hồ đối với Thân Thủ Diệp cười một tiếng... Chờ thời điểm mọi người quay đầu lại, Thân Thủ Diệp giống như là đã bị chọc giận.

Nội lực cuồng loạn giống như một người bị tẩu hỏa nhập ma.

Tất cả mọi người có chút nghi hoặc, vị này đến tột cùng là ở nơi nào tích lũy nhiều oán khí như vậy?

"Cho nên ngươi năm đó có nghe hắn không?" Ân Hậu cùng Thiên Tôn còn rất bát quái mà hỏi Yểu Trường Thiên.

Vẻ mặt Yểu Trường Thiên không nói nên lời, "Hắn đáng là cái gì a, đại gia ta sau đó cũng không đi nhặt chìa khóa kia."

Tất cả mọi người sửng sốt.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu hiếu kỳ nhìn Yểu Trường Thiên, "Vậy ngươi mở cửa thế nào?"

"Tân Đình Hầu bổ ra a, một ngọn sơn môn mà thôi, còn đến mức nào chứ, quỷ môn quan thì cũng thế thôi?" Bạch Quỷ Vương thờ ơ nói.

"Vậy ngươi sớm liền trực tiếp công thành không phải tốt hơn sao?" Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng không nói nên lời, "Còn phóng những dân tị nạn kia đi qua làm gì?"

Bạch Quỷ Vương ngược lại hỏi hai người bọn họ, "Những dân tị nạn kia có thể đi qua giết Ngô Hạo cướp chìa khóa, cũng có thể cùng Ngô Hạo liên thủ thiết kế cạm bẫy dẫn ta đi vào mai phục... Hai loại khả năng đều tồn tại."

Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhìn nhau một cái, há mồm, nhưng lại không có cách nào phản bác.

"Hắn trước khi nhảy xuống vách đá ném chìa khóa cho ta, mà thủ quân một người đều không thấy, ta làm sao biết sau khi mở cửa có mai phục hay không?" Yểu Trường Thiên nói, "Đương nhiên là trực tiếp công thành a, hơn nữa, ta tại sao phải nghe hắn chỉ huy?"

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều than thở.

Phía sau vẫn còn đang thảo luận nguyên nhân, phía trước cũng đã đánh nhau.

Nội lực Thân Thủ Diệp cực kỳ cuồng bạo, hữu hình nội lực hắc sắc mang theo kịch độc, những nơi trên mặt đất bị nó lướt qua là một đạo cháy xém.

Mọi người thấy vị này ra tay thật, cùng hai ải trước hoàn toàn bất đồng.

Lâm Dạ Hỏa cũng nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một chút, cũng lo lắng gặp chuyện không may, Triển Bạch hai người chính là bày tỏ —— Ổn định, nhìn tình huống đã! Triệu Phổ giống như trong lòng nắm chắc.

Triệu Phổ sau khi tránh hai chiêu, khoát tay.

Phía sau Tử Ảnh liền đem Tân Đình Hầu ném vào.

Tất cả mọi người giật mình —— muốn dùng Tân Đình Hầu?

Chỉ thấy Triệu Phổ sau khi tiếp lấy Tân Đình Hầu, vung tay một cái... Tân Đình Hầu trong nháy mắt tỉnh đao, màu đỏ huyết mạch hiện ra khi Tân Đình Hầu kết hợp với nội lực của Triệu Phổ, khiến cho người ta có cảm giác hoàn toàn mới mẻ.

Ba người quan chiến phía sau cũng bất ngờ một chút —— cái nội lực này...

Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng lấy làm kinh ngạc, Vô Sa tò mò hỏi Yểu Trường Thiên, "Hài tử nhà ngươi nội lực sao lại tăng nhiều như vậy?"

Yểu Trường Thiên đưa tay chỉ Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một cái —— chỉ biết chơi.

Lại đưa tay chỉ Lâm Dạ Hỏa một cái —— chỉ biết làm đẹp.

Cuối cùng chỉ Triệu Phổ một cái, tằng hắng một cái —— luyện công mỗi này.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều nghi hoặc —— Lúc trước không phải là cùng luyện chung hay sao?

"Chẳng lẽ không ngủ mà đều luyện công sao?" Vô Sa Đại Sư hỏi.

Yểu Trường Thiên nhìn Công Tôn bên cạnh một chút.

Công Tôn thấy mọi người nhìn mình, liền gật đầu một cái, "Ừ, buổi tối đều lo luyện."

Mọi người kinh ngạc —— Dụng công* như thế?

*cố gắng; chăm chỉ; cặm cụi; chịu khó; nỗ lực học tập; chăm chỉ học tập

Công Tôn khẽ mỉm cười, "Bởi vì chỉ là người bình thường a."

Tất cả mọi người bất ngờ một chút —— Đúng vậy, so với Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa đều có huyết thống đặc thù, Triệu Phổ mặc dù là hậu nhân hoàng tộc, nhưng hắn quả thật chỉ có huyết thống người bình thường...

Ba vị lão gia tử cũng nhìn đồ đệ nhà mình —— Quả nhiên cố gắng mới là đệ nhất! Đã để ba người các ngươi phóng túng rồi!

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa đều nhìn bên cạnh... Cư nhiên lại len lén dụng công!

Triệu Trinh lắc đầu có chút đau lòng, "Cửu thúc rất vất vả chịu khó... Cũng phải chú ý thân thể..."

Phía sau, Công Tôn chắp tay sau lưng "Hừ" một tiếng —— có ta ở đây còn có thể để cho hắn bị bệnh sao?!

Triệu Phổ thế nhưng không khách khí, Tân Đình Hầu hướng về phía Thân Thủ Diệp bổ xuống.

Nội lực của Thân Thủ Diệp tà khí, nhưng nội lực của Triệu Phổ lại cương mãnh*, theo Tân Đình Hầu bổ ra là cốt sắt thiết cốt vạn thanh lưỡi dao sắc bén, yêu long lân trong hắc vụ phiến đều nổ tung, hướng Thân Thủ Diệp gầm thét lao qua.

*cứng rắn + mãnh liệt

Phía sau tất cả mọi người nhìn rất bất ngờ, Kim Mâu lại càng hoảng sợ —— Ai... Cũng đừng thật sự đánh chết...

Hai cỗ nội lực đụng nhau, sau đó một tiếng vang thật lớn, Thân Thủ Diệp bị văng ra ngoài.

Bất quá từ góc độ Tân Đình Hầu rơi xuống mà xem, Triệu Phổ chém tựa hồ cũng không phải là Thân Thủ Diệp, mà là miệng giếng khô sau lưng hắn.

Giếng khô bị Tân Đình Hầu một đao chém bể, chờ yên vụ màu đen tản đi, trên mặt đất xuất hiện một lỗ thủng lớn, Thân Thủ Diệp ngồi bên sườn núi xa xa, mà trên bầu trời, chìa khóa đang rơi xuống leng keng.

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên, nhìn chìa khóa rớt xuống như mưa, không khỏi cảm khái —— Chìa khóa Thân Thủ Diệp tích trữ một trăm năm đi.

Thân Thủ Diệp ngồi trong đống chìa khóa, bị thương nhưng lại không bị thương, bất quá giống như bị một kích vừa rồi làm cho tỉnh mộng.

Đúng như lời lão hòa thượng, vị này khi thì thanh tỉnh khi thì hồ đồ, vào lúc này thật giống như là thanh tỉnh một chút, đưa tay đụng vào vách núi phía sau, có chút hoang mang mà ngẩng đầu nhìn phía trước.

Khi thấy bên kia đã không tồn tại miệng giếng khô, còn có chìa khóa đầy đất, ngây ngẩn cả người.

Triệu Phổ xách Tân Đình Hầu đi tới bên cạnh Thân Thủ Diệp, khoát tay, Tân Đình Hầu cắm trước mắt Thân Thủ Diệp.

Thân Thủ Diệp nhìn chằm chằm Tân Đình Hầu liền ngây dại, hắn ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Phổ trước mắt đang cúi đầu nhìn mình.

Triệu Phổ cũng nhìn chằm chằm hắn một hồi, "Hô" một tiếng thở dài, khoát tay, cho Thân Thủ Diệp một bạt tai.

Một tát này đánh vừa giòn lại vang, phía sau mọi người đang nhìn cũng hít một hơi lãnh khí.

Thân Thủ Diệp nghiêng đầu một cái, liền định trụ.

Vô Sa Đại Sư mấy người bọn họ yên lặng nhìn Kim Mâu đại sư một cái.

Lão hòa thượng cũng há miệng... Nhìn đến choáng váng.

"Thanh tỉnh chút chưa?" Triệu Phổ không nhanh không chậm hỏi Thân Thủ Diệp, không đợi hắn trả lời, lại cho hắn một bạt tai, đem khuôn mặt đang nghiêng qua một bên của hắn đánh thẳng lại.

Triển Bạch Lâm ba người không ngừng lắc đầu, ý kia —— Ai, ngươi kiềm chế chút... Muốn cho ngươi độ hóa a, cửa này chúng ta còn chưa biết là đi qua được hay không?

"Độ hóa?" Cửu vương gia tựa hồ cảm thấy rất buồn cười, "Giải thoát? Dựa vào cái gì?"

Thân Thủ Diệp chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Triệu Phổ.

Cửu vương gia đưa tay vỗ vỗ vào đầu Thân Thủ Diệp, "Trên chiến trường chỉ có hai loại binh sĩ, chết trận, đào tẩu. Nguyên nhân chiến tranh cũng có hai loại, giết chóc, bảo vệ."

Nói xong, ngón tay Triệu Phổ chỉ Yểu Trường Thiên sau lưng, "Giết chóc."

Rồi chỉ chỉ Thân Thủ Diệp, "Đào binh."

Chân mày Thân Thủ Diệp hơi giật giật, Bạch Quỷ Vương phía sau ngược lại thật thản nhiên nghiêng đầu một chút.

Triệu Phổ đối với Thân Thủ Diệp ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo hắn đứng lên, "Các ngươi còn sống không phải là vì giải thoát, mà là vì chuộc tội, thanh tỉnh bị đau khổ mới được! Điên rồi, chính là lại làm đào binh một lần nữa."

Nói xong, Triệu Phổ đối với Thân Thủ Diệp đã đứng lên khoát tay một cái, ý kia —— Được rồi phải không? Được rồi liền tránh sang một bên, đại gia muốn lên núi.

Thân Thủ Diệp ngoan ngoãn nhanh chân tránh ra vài bước sang bên cạnh.

Phía sau tất cả mọi người quay đầu nhìn Kim Mâu đại sư một chút.

Đại sư khom người thi lễ, ý bảo mọi người —— Cửa thứ ba, qua!


→Chương sau: Chương 336:→

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro