Chương 340: Cửu Nguyệt

Chương 340: Cửu Nguyệt

Editor: Rosaline

Beta: Chim


Sau khi tiểu đội tấn công núi thuận lợi thông qua tầng thứ sáu thì nghe được dưới chân núi có tiếng ồn ào.

Mọi người vốn cho là một đội nhân mã khác đi lên, chờ bọn hắn đánh xong thì đến chiếm tiện nghi chẳng hạn.

Nhưng kỳ quái là, người đi lên nhưng là mấy thánh tăng, hơn nữa đi phía trước nhất là một thánh tăng mà tất cả mọi người đều biết, Lan Diệp thánh tăng.

Lan Diệp thánh tăng trông như một tiểu hòa thượng đầu bóng lưỡng, cùng với mấy vị đại sư đi theo phía sau, mọi người đều thấy rất quen. Nhìn ai cũng sốt ruột, như là xảy ra đại sự gì.

"Thần y! Mau mau!" Lan Diệp chạy về phía Công Tôn, kéo hắn chạy xuống núi.

Triệu Phổ thấy Công Tôn bị túm đi, theo bản năng liền chạy theo, một đám tiểu hài nhi phía sau cũng chạy theo.

Những người khác không biết chuyện gì xảy ra, không thể làm gì khác hơn là cũng đều cùng nhau chạy xuống, đồng thời cũng đều đều suy đoán... Vì sao tìm Công Tôn? Không phải là có ai đó bị thương chứ?

Mọi người theo Lan Diệp thần tăng chạy tới tầng thứ năm ở một phía khác, liền thấy một đám người đang xúm xụm lại.

"Mau tránh đường! Tránh ra!" Lan Diệp lôi kéo Công Tôn chạy vào đoàn người.

Công Tôn hơi khẽ cau mày, lập tức đi kiểm tra tình huống của đại sư kia.

"Không ổn." Công Tôn nhanh chóng quay đầu lại ngoắc.

Phía sau, nhóm ảnh vệ đã đưa hòm thuốc và Tiểu Tứ Tử đến cho tiên sinh.

Công Tôn mở hòm thuốc ra, lấy ra gói châm, hướng về phía bên ngoài hô, "Ai có nội lực cao mau đến đây!"

Các Thánh tăng nhìn lẫn nhau —— Nội lực cao?

Lúc này, Công Tôn chợt nghe có người sau lưng hỏi, "Phải cao bao nhiêu?"

Công Tôn quay đầu lại, phát hiện Thiên Tôn đứng sau lưng hắn.

Công Tôn chỉ lão hòa thượng cơ bản đã không còn hơi thở trên mặt đất, ý bảo Thiên Tôn dùng nội lực bảo vệ một hơi thở cuối cùng của hắn.

Thiên Tôn dựa theo ý bảo của Công Tôn làm.

Phía sau, một đám thánh tăng thấp giọng trao đổi gì đó, cũng nghe không rõ cụ thể nói cái gì, chỉ nghe được thường thường toát ra vài tiếng "Tiểu Du" thoát ra.

Ân Hậu cau mày, nhìn hòa thượng trên mặt đất kia.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều hỏi Lâm Dạ Hỏa, vị đại sư kia là ai?

Lâm Dạ Hỏa nhìn cũng thật lo lắng, "Cửu Nguyệt đại sư."

Triển Chiêu bọn họ nghe tên rất xa lạ, cũng không phải cao tăng có danh tiếng gì cả, đồng môn sư huynh đệ là dựa theo chữ 'Nguyệt' mà lấy pháp danh sao?

"Hắn và sư phụ ta có tiền duyên gì sao?" Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi.

Lâm Dạ Hỏa lắc đầu biểu thị không rõ ràng lắm.

Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, "Làm sao vậy?"

Bạch Ngọc Đường lại nhìn Thiên Tôn đang giúp Công Tôn ổn định hơi thở của Cửu Nguyệt, "Sư phụ ta hình như..."

"Tiểu Du hình như có chút tức giận."

Lúc này, phía sau truyền đến thanh âm của Yêu Vương.

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu.

Triển Chiêu quay đầu lại nhìn Ân Hậu cùng Vô Sa đại sư, hỏi hai người bọn họ —— Thiên Tôn cùng vị Cửu Nguyệt đại sư này có quan hệ gì?

Ân Hậu một nhún vai, hắn nhưng thật ra cũng không rõ ràng lắm Cửu Nguyệt là ai.

Vô Sa đại sư nói, "Khoảng thời gian Thiên Tôn ở Thánh Điện Sơn, tất cả mọi người rất sợ hắn, đặc biệt là nhóm tiểu hòa thượng. Thường ngày, đưa đồ, chỉnh lý gian phòng, chiếu cố cuộc sống hàng ngày, đều là tiểu hòa thượng trong miếu phụ trách. Thế nhưng các tiểu đồ đệ nghe rất nhiều lời đồn đãi về hắn, còn mắt thấy một đám cao tăng bị hắn đánh bể đầu chảy máu, cho nên cũng không dám đi chỗ hắn làm việc... Lúc đó Cửu Nguyệt chỉ có mười tuổi, ban đầu không phụ trách chuyện này, nhưng chính hắn chủ động nói ra muốn đi phụ trách chiếu cố sinh hoạt của Thiên Tôn."

Bạch Ngọc Đường nghe xong thì nhướng mày, hơi ngạc nhiên hỏi, "Vì sao?"

Vô Sa đại sư buông tay, biểu thị hắn cũng không biết vì sao, dù sao cũng là Cửu Nguyệt chỉ chạy đi hỗ trợ quét tước gian nhà cùng bưng trà rót nước, mãi cho đến khi Thiên Tôn rời khỏi Thánh Điện Sơn, toàn bộ việc vặt đều là Cửu Nguyệt xử lý.

"Nga... Là có một tiểu hòa thượng một mực vội vàng trước vội vàng sau, thật nhu thuận cũng không hay xuất hiện, làm xong đã không thấy tăm hơi." Ân Hậu lẩm bẩm, "Đứa bé kia mà nhưng thật ra rất có dũng khí, ban đầu chỉ cần có hơi thở xuất hiện trước mặt lão quỷ thì cũng sẽ bị đánh, bất quá tiểu hòa thượng này có vẻ như không phiền."

Vô Sa đại sư gật đầu, "Lúc ấy người trên Thánh Điện Sơn đều trong trạng thái run lẩy bẩy."

Bạch Ngọc Đường cau mày, "Sư phụ ta có dọa người như vậy sao..."

Vô Sa bị hắn chọc cười "Là ý tứ run lẩy bẩy trên mặt chữ!"

Vừa nói, còn vừa làm một tư thế cóng đến phát run.

Tất cả mọi người dở khóc dở cười, lúc ấy trên người Thiên Tôn còn nhiều hơn một trăm năm nội lực, phỏng chừng cả Thánh Điện Sơn đều đóng băng.

Lúc này, đoàn người có chút rối loạn.

Công Tôn xua tay, ý bảo Thiên Tôn dời nội lực đi.

Thiên Tôn triệt tiêu nội lực, Công Tôn đưa tay nhẹ nhàng đẩy Cửu Nguyệt đại sư, Tiểu Tứ Tử cũng hỗ trợ đẩy, tựa hồ muốn cho hắn lập tức tỉnh lại.

Nhưng Cửu Nguyệt đại sư mặc dù khôi phục khí tức, nhưng cũng không tỉnh.

Tiểu Tứ Tử gấp đến độ một đầu mồ hôi.

Công Tôn cũng cấp bách, "Nguy rồi, hiện tại bất tỉnh có thể sẽ không tỉnh lại nữa..."

Đám người phía sau nghe được cũng có chút luống cuống.

Đúng lúc này... Một trận gió nhẹ thổi qua... Tuy rằng gió không lớn, nhưng mang theo một cổ hàn ý.

Tiểu Tứ Tử run lên, liền thấy trước mắt có một mảnh hoa tuyết hình lục giác rơi xuống, vừa lúc rơi xuống trên chóp mũi của Cửu Nguyệt, sau đó lại lục tục rơi xuống.

Mọi người cũng đều ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên bầu trời xanh thẳm mặt trời chói chang ở trên, phiêu phiêu dương dương, đều là mảng lớn hoa tuyết...

"Cha!" Tiểu Tứ Tử đột nhiên đẩy Công Tôn, chỉ vào Cửu Nguyệt đại sư.

Công Tôn cúi đầu nhìn, chỉ thấy đại sư chậm rãi mở mắt ra... Thần chí cũng khôi phục lại một chút.

Hai mắt của đại sư dần dần có thần nhìn chằm chằm hoa tuyết trên bầu trời bay xuống, hắn chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt bắt đầu khôi phục.

Công Tôn cũng thở phào nhẹ nhõm theo, ngồi dưới đất lau mồ hôi, quay đầu gật đầu vơi Lan Diệp cùng chư vị thánh tăng đang lo lắng —— không sao!

Các thánh tăng rốt cục cũng yên tâm.

Đại sư hỏi mấy thánh tăng quen biết, "Cửu Nguyệt có phụ trách thủ tầng sao?"

Chúng vị đại sư đều lắc đầu, nói cũng không có.

"Đại sư thương là từ chỗ cao té rớt tạo thành." Công Tôn nói, "Hơn nữa còn là từ chỗ rất cao xuống."

Tất cả mọi người ngưỡng mặt lên tìm kiếm, chỗ cao...

"Đỉnh núi?" Tiểu Lương Tử chỉ một ngón tay về vách núi phía trên, chỗ cao có một khe nứt, tựa hồ là nối thẳng đỉnh núi.

"Một đội ngũ khác đâu?" ?" Ân Hậu hỏi.

Một đám thánh tăng đều nhìn lẫn nhau, dáng vẻ hồ lý hồ đồ*.

*mơ hồ; hồ đồ

Ân Hậu cũng cạn lời, đám hòa thượng này trước sau như một vô tâm vô phế*.

*không tim không phổi: ", thường chỉ người vô tâm, nhẫn tâm, hay suy nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ, thậm chí là... ngu đần.

Triển Chiêu chạy đi phía trước nhìn tình huống Cửu Nguyệt đại sư, đại sư đã tỉnh lại, khí sắc cũng hoàn hảo.

Triển Chiêu hỏi Công Tôn, "Đại sư có thể nói chuyện sao?"

Công Tôn gật đầu, ý bảo Triển Chiêu thử một lần.

Triển Chiêu phải dựa vào gần đại sư, nhỏ giọng kêu hắn hai tiếng.

Đại sư nhìn phía Triển Chiêu, khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn về phương hướng của vách núi.

Chỗ đại sư nhìn chính là cái khe nứt kia.

Triển Chiêu mắt liếc cao độ kia một cái, liền nhảy lên rồi.

Bạch Ngọc Đường cũng đi theo.

Hai người leo lên cái khe nứt kia, chỉ thấy nơi này có một cái tác đạo* đi thông đỉnh núi.

*tác đạo 索道: nghĩa đúng hiện đại là cáp treo á

Triển Chiêu cau mày, "Là một đường tắt sao?"

Ngũ Gia quan sát bốn phía, phát hiện có vết tích từng đánh nhau.

"Chắc là có người lặng lẽ chuồn mất đi lên, vừa lúc đụng phải Cửu Nguyệt, cho nên đem hắn đả thương." Lâm Dạ Hỏa cũng theo sau, "Con đường này là đường tắt lên đỉnh núi, thế nhưng hoang phế rất nhiều năm, người lần đầu tiên tới Thánh Điện Sơn không có khả năng biết.

"Có phải hay không là một tổ nhân mã khác tránh được đội ngũ quan sát còn lại, len lén lên rồi?" Triển Chiêu đã nghĩ lên núi.

Lâm Dạ Hỏa níu lại hắn, "Ai, tấn công núi chỉ có thể một tầng một tầng lên, nếu như đi đường tắt tính là phạm quy, cũng bị thủ tiêu tư cách!"

Triển Chiêu vừa nghe lập tức đem chân đạp ra rút về.

Ngũ Gia quay đầu lại nhìn Triệu Phổ theo kịp.

Tuy nói bốn người bọn họ là ngang vai vế đi, bất quá Triệu Phổ vẫn là lớn hơn một chút, hơn nữa có chuyện gì phải thương lượng làm quyết định rồi tính tiếp, ba người vẫn là đều rất cam tâm tình nguyện nghe Triệu Phổ.

Cửu vương gia suy nghĩ một chút, liền hỏi, "Chúng ta tới làm gì?"

Ba người còn lại nghiêng đầu, "Tấn công núi a."

Triệu Phổ gật đầu, "Mục đích chúng ta tấn công núi là muốn Thánh Tâm quyển ni, còn chưa phải để cho Thánh Tâm quyển bị người ta lấy đi?"

Ba người đều là ý đó, biểu thị, "Người khác không lấy đi là được!"

Cửu vương gia buông tay, "Hiện tại chỉ còn lại chúng ta cùng một tổ khác, một chi đội ngũ có vẻ như đã phạm quy, cho nên..."

Triển Chiêu bọn họ hợp lại tính toán, "Đúng vậy, chúng ta đã thắng đúng không? Những người khác đều thủ tiêu tư cách rồi nga!"

Bốn người trao đổi một ánh mắt, liền nhảy xuống, cùng Vô Sa đại sư bọn họ nói rõ một chút tình huống trước mắt.

Đại sư vừa nghe, liền tìm mấy thánh tăng thương lượng.

Các thánh tăng cũng xác nhận một chi đội ngũ khác mất tích, hủy bỏ tư cách dự thi của bọn họ.

Chỉ chốc lát sau, trên Thánh Điện Sơn truyền đến tiếng chuông, ý bảo trận đấu thắng bại đã phân, tiểu đội tấn công núi của Khai Phong phủ thắng, còn lại toàn bộ đội ngũ huỷ bỏ tư cách.

Đồng thời, chuông phía trước núi của Thánh Điện Sơn cũng vang lên, tiếng chuông so với phía sau núi muốn gấp hơn nhiều, là cảnh báo.

Tất cả vũ tăng* trên Thánh Sơn tự đi ra ra đề phòng —— chuông phía trước núi vang biểu thị có người xâm nhập.

*võ tăng

Chuyện tình Cửu Nguyệt bị tập kích cũng truyền ra, vị đại sư này có vẻ như ở Thánh Điện Sơn nhân duyên rất tốt, thoáng cái, thánh tăng cả tòa núi tăng đều bị chọc giận.

Triển Chiêu vốn đang thật nhiệt tâm*, nói muốn lên núi hỗ trợ đi bắt người, nhưng bị các thánh tăng cự tuyệt.

*nhiệt tình

Một đám lão hòa thượng nhìn vẻ mặt của hắn cũng thật có ý tứ, như là hỏi —— mao hài tử* từ đâu tới a, Thánh Điện Sơn nhiều cao thủ như mây! Mới lên đến tầng thứ sáu mà thôi vểnh đuôi cái gì?!

*mao hài tử: đứa nhỏ thiếu hiểu biết, không biết điều

Triển Chiêu bĩu bĩu môi, liếc Bạch Ngọc Đường một cái —— dĩ nhiên hung ta!

Bạch Ngọc Đường lôi hắn hướng bên cạnh thối lui hai bước, các thánh tăng có vẻ rất tức giận.

"Vậy làm sao bây giờ?" Triệu Phổ hỏi, "Còn có đi Phạn điện không?"

Lâm Dạ Hỏa cũng hiểu được đều đến tầng thứ sáu, dừng lại đáng tiếc, "Bằng không chờ một chút? Chờ bắt được người chúng ta lại tiếp tục?"

Mọi người lại nhìn ngắm Phạn điện trên đỉnh núi, cảm giác tia sáng so với hôm qua muốn mờ đi chút a... Đừng một hồi cả tòa đều biến mất nha.

Bên này đang thảo luận, Ngũ Gia cảm giác có người chọc chọc bả vai hắn.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, chỉ thấy Ngân Yêu vương đứng ở phía sau, hỏi, "Thấy Tiểu Du đâu không?"

Tất cả mọi người sửng sốt.

Mới vừa rồi Thiên Tôn không phải là liền đứng ở bên cạnh Cửu Nguyệt sao?

Nhưng lúc này Cửu Nguyệt đại sư đều bị mang đến trên cáng, Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử ở một bên thu thập cái hòm thuốc, những người khác đều ở, duy chỉ có thiếu Thiên Tôn.

"Có thể hay không lên núi bắt người?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Nhiệt tâm như vậy?" Tất cả mọi người cảm thấy không giống như là phong cách của Thiên Tôn.

Ngũ Gia nhìn Cửu Nguyệt bị cáng mang đi, đích xác không giống như là phong cách của sư phụ hắn, nhưng... Hai người bọn họ không biết có phải hay không là có cái sâu xa gì, sư phụ hắn hình như có chút lưu ý vị thánh tăng kia.

Có thể Vô Sa đại sư cùng Ân Hậu lại tựa hồ như cũng không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ trong đó...

Bạch Ngọc Đường liền có chút lưu ý, muốn lên núi đi tìm, mới vừa đi tới lộ khẩu đã bị mấy cao tăng ngăn cản, nói đúng không cho phép lên núi.

Ngũ Gia nhìn nhìn các vị thánh tăng, "Các ngươi xác định? Sư phụ ta đã lên rồi!"

Mấy lão hòa thượng liếc hắn, "Sư phụ ngươi là ai a? Trên núi bây giờ là tình trạng báo động, tùy tiện lên núi sẽ bị đánh đó."

"Bị đánh a..." Ngũ Gia gật đầu, "Sư phụ ta là Tiểu Du a."

Các vị đại sư sửng sốt một chút, phần phật một cái chợt lách người tránh khỏi lối đi, "Nhanh đi ngăn cản hắn!"

Ngũ Gia không nói lắc đầu, mọi người cùng nhau lên núi tìm Thiên Tôn đi.


→Chương sau: Chương 341:→

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro