Quyển 7: Linh Hải Quỷ Côn - Chương 233: Đại ngư

Chương 233: Đại ngư - Cá lớn

Editor: Chim

Beta: Lilly


Rốt cuộc án xác trôi trên Tây Hồ rắc rối cũng được phá xong, tuy rằng vụ án này tiêu tốn rất nhiều sức lực, cũng bị làm rối rất nhiều, nhưng thực tế lại không tốn bao nhiêu thời gian đã phá được. Nói tóm lại, Khai Phong phủ vẫn rất đỉnh.

Mấy ngày nay, khắp phố phường thành Hàng châu đều đồn đại đầu đuôi vụ án này, những chuyện liên quan đến Lý gia đều bị đào lên, cũng coi như làm chấn động toàn bộ Lâm An phủ.

Ngoài việc Khai Phong phủ được khen, liên minh Giang Nam mang danh không ra gì trước kia cũng được khen.

Triển Chiêu còn đặc biệt gọi các môn phái liên minh Giang Nam tới, mở một tiểu hội, đặt ra chút quy tắc cho bọn họ. Cuối cùng người giang hồ lại cùng với các cao tăng Linh Ẩn tự tổ chức một pháp hội cầu phúc cho những người chết trong vụ án xác trôi, thả không ít hà đăng*.

*đèn sông

Có điều, gần đây đám người giang hồ này không có chuyện gì làm lại cứ luôn chạy đến chỗ Triển Chiêu, Ngũ Gia nhìn thấy bọn họ thật chướng mắt, đặc biệt là hai tên Ngạc Minh và Mạc Mộ Vũ.

Vốn dĩ quan hệ giữa Bạch Ngọc Đường và Mạc Mộ Vũ không vui vẻ gì, trước kia Ngạc Minh cũng không đội trời chung với Triển Chiêu, bây giờ lại quay ngoắt lại, coi Triển Chiêu là thần tượng.

Ngũ Gia cảm thấy có thể gần đây ăn giấm cá Tây Hồ hơi nhiều, xung quanh luôn tản mát vị dấm chua.

...

Mấy ngày sau đó, Bao đại nhân và Tần đại nhân phải xử lý hết công việc phía sau vụ án Lý gia, trong này còn rất nhiều chuyện phải làm.

Bao đại nhân không vội bảo Triển Chiêu tiếp tục tra huyền án trong Long Đồ Án quyển mà đề nghị Triển Chiêu và Công Tôn tiên sinh nghỉ ngơi hai ngày, đi chơi nghỉ dưỡng.

Đúng lúc mấy ngày nay thư viện cũng có kì nghỉ xuân, nhưng một đám tiểu tài tử đã chơi ở thành Lâm An nhiều ngày đều đã chán rồi, nên thương lượng có nên đổi nơi khác chơi hay không.

Trái lại lần này Triệu Trinh kiềm chế bản thân, Bàng phi đã mang thai gần sáu tháng, gần đây bụng lớn, đi lại bất tiện, Hoàng thượng cũng không chạy loạn ra ngoài nữa, ngày ngày ở nhà cùng nương tử.

Triệu Trinh không ra ngoài, nghĩa là quân hoàng thành cũng có thể thả lỏng một chút. Trâu Lương bị nhốt mấy ngày cũng được thả cho nghỉ, ra ngoài đi chơi cùng Lâm Dạ Hoả.

Hiếm có khi Công Tôn không bận tra án cũng không xem bệnh, nhàn rỗi du hồ cùng Triệu Phổ.

Từ sau khi Lương Thần Mỹ Cảnh lập thành một đội bóng, Công Tôn cũng không cần sợ Tiểu Tứ Tử không có ai trông nữa. Trái lại bây giờ nhi tử có chút bận, muốn chơi với bé còn phải hẹn thời gian.

An nhàn qua mấy ngày, chiều hôm đó, biệt viện có khách tới thăm, là Tứ Gia Hãm Không đảo, Tưởng Bình.

Mục đích Tưởng Tứ Gia đến cũng rất thú vị.

Lần trước Lục Thiên Hàn tới Hãm Không đảo chơi, sau đó thu được một bức thư Lục Tuyết Nhi gửi tới, nói cữu cữu bị Ân Hậu đón đi rồi, cũng không biết có chuyện gì nữa.

Tưởng Tứ Gia tới xem Yểu Trường Thiên thay Lục Thiên Hàn.

Bạch Ngọc Đường nói Ân Hậu mang cữu công tới để giúp tra án.

Tưởng Bình nói hắn cũng đoán bởi vì tra án, nói xong, Tứ Gia chuyển đề tài, hỏi tại sao Bạch Ngọc Đường về đến cửa nhà rồi mà không về Hãm Không đảo?

"Đã bao lâu rồi đệ không về nhà hả? Mấy ngày nữa là sinh thần tẩu tử của đệ, đệ còn không về, đại điệt tử* của đệ cũng không nhận ra đệ đâu."

*cháu trai lớn gọi bằng bác, chú, v.v. nói chung là Ros hông nhớ mấy cái xưng hô này đâu rối rắm lắm

Tưởng Bình một tay nắm tay Bạch Ngọc Đường, một tay nắm tay Triển Chiêu, nói phải dẫn hai người họ trở về.

Đúng là Triển Chiêu rất muốn đến Hãm Không đảo, nhưng lại cảm thấy Hãm Không đảo đang yên bình, tai tinh như mình lên đảo chưa biết chừng lại xảy ra chuyện. Hãm Không đảo không so với chỗ khác được, trên đảo đều là người nhà của Bạch Ngọc Đường.

Tưởng Bình cảm thấy bộ dạng mất tự nhiên này của Triển Chiêu có vẻ như không muốn đi, tức giận hỏi: "Sao nào? Tứ ca mời đệ mà đệ còn không đi hả?"

Triển Chiêu vội vàng khoát tay giải thích.

Tưởng Bình nghe lí do xong, bĩu môi nói: "Lý do vớ vẩn gì thế? Mau thu dọn hành lý, lát nữa đi cùng ta!"

Bạch Ngọc Đường nháy mắt với Triển Chiêu 一一 mau đồng ý đi, lát nữa tứ ca trở mặt khó dỗ lắm.

Đương nhiên Triển Chiêu ngoan ngoãn đồng ý.

Tưởng Bình hỏi Yêu Vương đang uống trà trong viện cùng nhóm Tương Du: "Lão gia tử chưa từng tới Hãm Không đảo đúng không? Có muốn đi chung không?"

Yêu Vương nghe xong, hai mắt sáng lên.

Nghe nói xong mà mắt sáng lên thì còn có một người nữa, chính là Triệu Trinh đúng lúc đi ngang qua...

"Hãm Không đảo?" Triệu Trinh chạy tới kéo tay Tưởng Bình: "Tứ ca! Vậy phải làm phiền rồi! A ha ha ha ha!"

Tưởng Bình hùa theo: "Ha ha ha, sao lại làm phiền chứ? Mời cũng không được mà!"

Triệu Phổ nhìn Triệu Trinh 一一 Ngươi nhìn Triển Chiêu còn biết khách khí lo mình là tai tinh, ngươi nhìn lại ngươi đi, sao không có chút ý thức tự giác nào thế?

Nam Cung đứng sau lưng Triệu Trinh cau mày lại, mấy ngày trước Hoàng thượng nói mình lớn như vậy nhưng chưa từng thấy biển, muốn đi thăm biển.

Đây không phải là đúng như ý hắn rồi sao? Hắn nhất định muốn ra biển! Đến lúc đó đừng có rơi xuống biển bị cá tha mất đấy nhé!

Càng nghĩ càng nhức đầu, không hiểu sao Nam Cung có xúc động muốn tới Linh Ẩn tự quy y cùng Đạo Duyên đại sư...

Tưởng Tứ Gia hét to vang khắp biệt viện, kết quả tất cả đều muốn tới Hãm Không đảo.

Bao đại nhân nói với Triển Chiêu: "Tới Hãm Không đảo chơi mấy ngày đi, vụ án bên này muốn giải quyết xong ít nhất cũng mất nửa tháng nữa, các ngươi đi tháng sau hãy về."

"Vậy thì đi hết nha!" Tứ Gia nói càng náo nhiệt càng tốt, mấy ngày nay phong cảnh trên đảo vô cùng đẹp, hoa đào đều nở rồi. Bây giờ vẫn còn trong hưu ngư quý*, tất cả cá trên biển đều là cá lớn, vô cùng tráng lệ.

*kỳ ngừng đánh bắt cá

Bị Tứ Gia "làm rung động", tất cả mọi người đều chạy đi thu dọn đồ đạc.

Ngũ Gia đếm thử, được chứ, sơ sơ cũng mấy chục người.

Tứ Gia còn để ý đám động vật trong biệt viện, có loại nào hiếm thì mang lên đảo nuôi mấy ngày đi, tốt nhất là loại có thể sinh sản ấy.

Sau khi được Tưởng Tứ Gia cổ vũ, mọi người cùng nhau lên đường ngay trong đêm, cùng đến Hãm Không đảo.

.....

Thật ra trước khi đi Tưởng Tứ Gia đã nói với người nhà rằng sẽ mang người về. Lúc này, mấy chiếc thuyền lớn của Hãm Không đảo đã chờ ở bến tàu, Tam Gia tự mình tới đón người.

Buổi tối, Hãm Không đảo đèn đuốc sáng rực, bởi vì đang hưu ngư quý nên trên đảo có rất nhiều người. Mọi người ai cũng nhàn rỗi, vừa đan lưới vừa nói chuyện, nên cùng nhau chạy tới chờ tiểu đảo chủ nhà bọn họ - từ sau khi bị Triển Chiêu cướp mất thì không thấy người đâu, lần này coi như về rồi.

Học sinh Thái Học viện cũng đi theo. Trên Hãm Không đảo, Vương Lân đang chiêu đãi mấy người Thẩm Mậu, Nam Cung Khâm đang ở trên đảo nghỉ xuân, tụ họp với đám học sinh Thái Học viện, càng thêm náo nhiệt.

Lục Thiên Hàn cũng đang ở trên đảo, còn có cả Diệp Tri Thu đã lâu không gặp.

Tiểu Diệp Tử tới đây thăm ngoại công Lâm Trà Nhi của hắn và đao tượng La Tử Sài. Nhưng hai tỷ đệ La Oanh không có ở đây, nghe nói đã theo Gia Cát Lữ Di đến Ma cung rồi.

Lâm Trà Nhi nhào đến ôm chân Yêu Vương, khóc: "Yêu Vương a a a a!"

Yêu Vương đưa tay sờ đầu hắn, gật đầu: "Ừ, ngoan lắm."

Nhóm Tương Du chán ghét nhìn hắn.

Diệp Tri Thu bất đắc dĩ ôm cánh tay, nhìn ngoại công lùn tịt nhà mình, lại nhìn Yêu Vương cao ráo, thầm oán 一一 tại sao vóc dáng hồng hồ và ngân hồ lại chênh lệch vậy chứ? Rõ ràng đều là hồ ly mà!

Tiểu Tứ Tử giới thiệu Diệp Tri Thu cho Thẩm Nguyên Thần và Đường Lạc Mai biết, hai đứa trẻ nhìn thấy Diệp Tri Thu cao bằng mình, còn tưởng là cùng tuổi, kết quả là bị đuổi đánh.

Thiên Tôn và Ân Hậu lại đi chọc Lục Thiên Hàn.

Có vẻ Lục lão gia tử vừa uống chút rượu, trông tâm trạng tốt lắm.

Đẩy nhóm Tương Du náo loạn ra, Lục Thiên Hàn nói với Bạch Ngọc Đường: "Ngọc Đường à, ngươi nhìn ra phía sau đi."

Ngũ Gia sững sờ - nhìn gì thế?

"Nguyệt Ảnh nhà ngươi làm mẹ rồi..."

Ngũ Gia vui mừng, vội hỏi: "Đã vào vịnh rồi sao?"

"Vào rồi, mang cả con đến, có lẽ là chờ ngươi."

Ngũ Gia nghe xong, kéo Triển Chiêu chạy đi. Triệu Phổ và Lâm Dạ Hoả nghe xong thấy khó hiểu, đều tò mò Nguyệt Ảnh là ai nên cùng chạy đi xem.

Ân Hậu cũng khó hiểu, hỏi Thiên Tôn: "Nguyệt Ảnh là ai?"

"À, là heo Ngọc Đường nuôi." Thiên Tôn thuận miệng đáp một câu, người bên cạnh đều sửng sốt.

Yêu Vương khó hiểu: "Tiểu Bạch Đường nuôi heo á? Heo gì mà lấy tên Nguyệt Ảnh văn nhã thế?"

Thiên Tôn cười: "Heo dưới biển ý."

Mọi người càng khó hiểu.

..........

Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu chạy tới phía tây Hãm Không đảo.

Nơi đó có một vịnh nhỏ, đá ngầm chồng chất như rừng, vây quanh tạo thành vịnh hình mặt trăng.

Bạch Ngọc Đường đưa Triển Chiêu đến bên ghềnh đá, lúc này trăng đã nhô cao, trong vịnh phản chiếu một mặt trăng, nước biển lộ ra màu xanh đậm, làn sống nhấp nhô lấp lánh màu bạc.

Không chỉ có Triệu Phổ và Lâm Dạ Hoả đi theo Triển Chiêu, còn có cả Yêu Yêu.

Yêu Yêu vỗ cánh, bay ngang bầu trời, đậu xuống khối đá cao nhất trên vịnh, thu đôi cánh lại, vẫy đuôi lên, nhìn ra biển khơi xa xôi.

Lúc Ngũ Gia tới xách theo một xọt sắt, trong thùng đều là cá tươi.

Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu đi thẳng đến mép nước, cùng đứng trên một tảng đá ngầm, thả thùng sắt xuống, xắn tay áo lên, nhìn ra mặt biển xa xa, huýt sáo.

Yêu Yêu đứng trên tảng đá lớn, nghe tiếng huýt sáo của Bạch Ngọc Đường thì quay đầu lại nhìn, vốn muốn bay tới, nhưng vừa quay đầu nhìn đã quay đầu lại.

Yêu Yêu ngoẹo đầu, nhìn mặt biển phẳng lặng phía xa, dường như phát hiện ra thứ gì đó.

Triển Chiêu cũng nhìn ra xa.

Sóng biển nhiễm màu bạc của ánh trăng nhấp nhô nhấp nhô, từng con sóng chậm rãi di chuyển, vỗ vào ghềnh đá, trên mặt nước không có gì cả.

Nhưng một lát sau, đột nhiên, Triển Chiêu phát hiện có thứ gì đó đang rẽ sóng nhanh chóng tiến vào vịnh.

"Có hai cái nha!" Lâm Dạ Hoả đưa ngón tay chỉ: "Một lớn một nhỏ."

Chốc lát sau, hai thứ vừa rẽ sóng đó tiến vào cửa vịnh, ánh mắt Yêu Yêu dõi theo sự chuyển động của chúng.

Đột nhiên, không thấy chúng đâu.

Yêu Yêu thò đầu ra, đưa cá cổ dài nhìn vào trong nước, giống như cũng đang tìm. Ở đâu mất rồi?

Ngay lúc này, "rào" một tiếng nước truyền tới, một cơ thể khổng lồ ngoi lên khỏi mặt nước.

Có một con "cá lớn" nhảy lên khỏi mặt nước, vẫy đuôi dưới ánh trăng sáng, bọt nước xung quanh giống như tinh thạch rơi tán loạn.

Lần đầu tiên mấy người Triển Chiêu nhìn thấy "cá" kiểu này, cơ thể có hai màu trắng và đen, giống như mặc lên người cái áo khoác màu đen vậy, mà còn giống như đang cười.

"Oa!" Lâm Dạ Hoả quanh năm ở Tây Bắc, chưa từng thấy cảnh này nên vui vẻ nhảy lên: "Đây là cá gì thế! Mập quá! Trông y như heo!"

Trâu Lương cạn lời nhìn hắn 一一 Người ta đáng yêu như thế! Hơn nữa, lấy đâu ra heo lớn thế chứ?

Công Tôn tiên sinh đọc sách tương đối nhiều: "Đây là hải trư* sao? Cảm giác lớn như hải trư, nhưng lại nhỏ hơn bào* một chút..."

*Nguyên văn 海猪 (hải trư): cá heo

*Nguyên văn 鲍 (bào): cá voi

Bạch Ngọc Đường đi về phía trước mấy bước, Triển Chiêu cũng đi theo, cùng đạp lên đá ngầm trên biển, ngồi xuống cùng hắn.

Ngũ Gia vừa ngồi xuống, đưa tay vỗ lên mặt nước, một cái đầu lớn nhô ra từ trong nước, chính là con hải trư vừa rồi nhảy lên khỏi mặt nước, sau lưng nó còn có một con nhỏ, cũng tò mò lại gần nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia đưa tay vỗ một lớn một nhỏ, giới thiệu với Triển Chiêu, đây chính là Nguyệt Ảnh.

Vốn dĩ Triển Chiêu cũng muốn đưa tay sờ, nhưng lúc Nguyệt Ảnh há miệng ăn cá, lộ ra hai hàng răng, Triển Chiêu bị doạ vội rụt tay lại 一一 răng khoẻ quá.

Ngũ Gia lắc đầu nói chúng không cắn người, hải trư rất thích người.

Triển Chiêu đưa tay sờ, cảm giác bóng loáng, giống như sờ vào cái đệm da.

Dường như Nguyệt Ảnh gặp Bạch Ngọc Đường nên rất vui vẻ, nhô đầu ra khỏi mặt nước, xoay vòng vòng trong nước, tiếng kêu có chút giống Yêu Yêu.

Yêu Yêu cũng vỗ cánh bay xuống, đậu trên mặt nước, thò đầu lại ngửi Nguyệt Ảnh, rồi cúi đầu nhìn con cá con đang tò mò di chuyển xung quanh Nguyệt Ảnh.

Mấy người Triệu Phổ cũng đưa tay sờ.

Con của Nguyệt Ảnh rất sáng sủa, ngửa mặt lên trời, nằm ngửa trong nước, lộ ra cái bụng trắng. Lâm Dạ Hoả đưa tay xoa, tiểu tử vỗ vây, há miệng kêu "yao yao yao", giống như rất vui vẻ.

Bạch Ngọc Đường nói, khi hắn còn bé, ra khơi cùng đoàn thuyền thì gặp Nguyệt Ảnh. Lúc ấy Nguyệt Ảnh còn là tiểu hải trư, đang bắt cá cùng một đàn hải trư. Tiểu Bạch Ngọc Đường sờ Nguyệt Ảnh nhào đến mạn thuyền, sau đó Nguyệt Ảnh đi theo thuyền, cùng tiến vào vịnh.

Thường xuyên qua lại nên quen nhau, mỗi lần đến hưu ngư quý, Nguyệt Ảnh sẽ tiến vào vịnh chơi, tất cả mọi người trên đảo đều quen nó.

Lúc này, trên mặt biển xa xa đột nhiên xuất hiện mấy cột nước, còn có từng tiếng kêu kỳ ảo vang lên.

Rất nhiều hải âu cũng bay ra, kêu to bay quanh mặt biển.

"Tiếng gì thế?" Triển Chiêu đứng lên ngắm ra xa.

Ngũ Gia cười, nói: "Là bào..."

Vừa dứt lời, nơi chân trời xa xa tiếp giáp với màn đêm, một con bào to lớn nhảy ra khỏi mặt nước, lúc rơi xuống, cái đuôi to đập lên mặt nước tạo thành một đợt sóng cao.

Sau đó, tiếng kêu kỳ ảo kia liên lục vang lên trên mặt biển, giống như là một đám quỷ quái đến từ một nơi xa xôi đang ca hát.

Lời tác giả:

Bào chính là cá voi, đoạn cuối, những con cá voi "ca hát" trên mặt biển là cá voi lưng gù.

Hải trư* là hải đồn** (cũng vì trông như heo nên mới gọi là heo, cho nên ngư dân cổ đại đều gọi như vậy.)

*海猪- cách gọi cổ đại của cá heo

**海豚 一 cách gọi hiện đại của cá heo

Nguyệt Ảnh là hổ kình* (tên côn đồ mặc âu phục, thích nhất là vây xem những loài động vật có hai chân ở trên đại dương)

*cá voi sát thủ

Mặc dù hổ kình được gọi là kình*, nhưng thật ra là hải đồn, nhìn hình dạng cơ thể cũng có thể thấy, chúng là loài lớn nhất trong họ nhà hải đồn, cho nên mới gọi là hải trư.

*cá voi

Không có nhiều ghi chép về tên khoa học của động vật thời cổ đại, rất nhiều tên đều do ngư dân tự gọi bậy.



→Chương sau: Chương 234: KIM TỆ→

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro