Chương 346: Bạch Nhai Sơn
Chương 346: Bạch Nhai Sơn
Editor: Rosaline
Beta: Ken
Trở lại soái phủ, mọi người đối mặt với một vấn đề —— bước tiếp theo nên làm gì bây giờ?
Nguyên bản mang theo Triệu Trinh đến Giang Nam, thoáng cái đã chạy đi mấy tháng, bụng của Bàng phi càng lúc càng lớn, nhưng vẫn chưa tới thời điểm lâm bồn.
Công Tôn tính toán một chút, hiện tại chạy về Khai Phong không ổn, tốt nhất là chờ sinh tại Hắc Phong thành.
Cho nên mọi người ở lại Hắc Phong thành một thời gian ngắn.
Yêu Vương còn muốn cùng "Ca ca" Tắc Tiếu của Trâu Lương đến phương Bắc Thạch Cốc Bất Tử Sa Khâu, Tắc Tiếu muốn tìm hung thủ sát hại người nhà, mà mục đích Yêu Vương muốn đi còn chưa rõ.
Chẳng qua Bất Tử Sa Khâu thần bí này cũng không phải muốn đi là có thể đi, trước đó mọi người cần lấy địa đồ Hạ Vãn Phong vẽ ra xem.
Độ khó của địa đồ cũng không thấp, phải nghĩ biện pháp đi vào Bạch Nhai sơn thần bí, tìm kiếm Hạ Cần năm đó vì cứu tôn tử mà cầm "Địa đồ" giao dịch cùng Độc Mục Sơn Yêu, kết quả có đi mà không có về... Hơn nữa đây là chuyện đã xảy ra bốn mươi năm trước.
Trừ phi trong Bạch Nhai sơn thật sự tồn tại sơn yêu, sơn yêu chi lung có thể khiến cho người bị giam bên trong không già không chết, bằng không tính theo số tuổi của vụ án, Hạ Cần đã sớm chết rồi.
Dĩ nhiên, cũng có thể ở Độc Mục Sơn Yêu, sơn yêu chi lung gì đó cũng chỉ là lời nói dối bị đồn thổi, trong núi cũng có thể là sơn phỉ ẩn núp hay thế lực thần bí các loại...
Mặc kệ thế nào, không đi vào Bạch Nhai sơn, nhất định lấy không được địa đồ.
Muốn vào Bạch Nhai sơn tương đối phức tạp, Triệu Phổ cũng có chút do dự.
Tây Vực có không ít địa giới không ai quản lý, tất cả mọi người vẫn luôn duy trì cân đối nào đó, tùy tiện vào núi, hậu quả khó lường.
Triệu Phổ đề nghị trước tiên đợi hai ba ngày làm chút công tác chuẩn bị, hắn phái Đổng Thiên Dực mang theo thám tử điều tra một chút.
Những người khác cũng không nhàn rỗi, Công Tôn mang theo nhóm hài tử đến thư khố Hắc Phong thành, tìm kiếm thư tịch liên quan tới Bạch Nhai sơn cùng sơn yêu.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi dạo khắp Hắc Phong thành, hỏi thăm một ít truyền thuyết liên quan tới Độc Mục Sơn Yêu.
Mấy lão gia tử như trước không tim không phổi mà sống phóng túng*.
* 吃喝玩乐 sống phóng túng; ăn nhậu chơi bời
Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương còn lại mang theo Tắc Tiếu đi Hắc Phong Lâm một chuyến.
Tắc Tiếu đã lâu không trở về, bầy sói nhiệt liệt hoan nghênh.
Lâm Dạ Hỏa quay về thấy Tắc Lặc vui vẻ như vậy, Tắc Tiếu cùng mấy con sói kề vai sát cánh như huynh đệ lâu ngày không gặp.
Hỏa Phượng phát hiện một ổ tiểu lang tể* mới ra đời, liền ngồi chồm hổm trước ổ người ta nhìn các tể tử** bú sữa mẹ.
*con sói nhỏ
**thú con
Trâu Lương cùng một con tuổi tác lớn nhất trong bầy sói ngồi xổm xuống, ô lý ô lý không biết giao lưu cái gì.
Tắc Tiếu ôm tiểu lang tể nhà Tắc Lặc cọ cọ, sau khi nghe được động tĩnh bên Trâu Lương, liền quay đầu lại hỏi, "Ngươi hỏi thăm Bạch Nhai sơn làm gì?"
Lâm Dạ Hỏa quay đầu, khó chịu —— quả nhiên chỉ có hắn nghe không hiểu lang ngữ!
Trâu Lương cũng không gạt Tắc Tiếu, nói, "Ngươi không phải là muốn đi Thạch Cốc phương Bắc sao, Yêu Vương đang tìm cách, nhưng muốn đi trước tiên phải tìm địa đồ, địa đồ ở trong Bạch Nhai sơn."
Một câu nói làm cho Tắc Tiếu cau mày.
"Chậc." Tắc Tiếu ngồi xếp bằng dưới đất, một tay nâng cằm một tay gõ đầu gối, "Bạch Nhai sơn cùng núi không giống nhau a! Chỗ kia có sơn yêu!"
Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương đều kinh ngạc, "Thật sự có? Độc Mục Sơn Yêu?"
Tắc Tiếu gật gật đầu, "Đồ chơi kia cũng rất dọa người, từ mặt trái nhìn cùng người không sai biệt lắm, chính là đầu hơi lớn một chút, nhưng nhìn chính diện á má ơi vô cùng dọa người, cái mặt kia a, chính giữa có một con mắt, sống mũi lõm lỗ mũi nhọn, miệng có ba vành, môi trên trong như một chữ 'nhân'* vậy, trong miệng có hai răng nanh, cũng không phải răng nanh, không giống với loại răng nào, âm thanh kêu lên y chang con chuột, vừa the thé lại vang."
*chữ 'nhân' 人
Tắc Tiếu vừa nói vừa run run một cái, còn chà xát da gà nổi lên, "A, nhớ tới cái ngoạn ý âm ty kia liền buồn nôn."
Trâu Lương chấn kinh rồi, lôi ca hắn hỏi, "Thực sự? Ngươi thấy tận mắt?"
"Khụ khụ."
Tắc Tiếu còn chưa mở miệng, phía sau truyền đến tiếng ho khan của Lâm Dạ Hỏa.
Trâu Lương cùng Tắc Tiếu quay đầu lại, chỉ thấy Hỏa Phượng híp mắt nhìn chằm chằm tay Trâu Lương cầm lấy tay áo Tắc Tiếu.
Tắc Tiếu cảm thấy phía sau gáy lạnh sưu sưu.
Trâu Lương thu tay về, chẳng qua mắt vẫn nhìn chằm chằm Tắc Tiếu, thúc giục hắn mau nói!
Tắc Tiếu gật đầu, "Gặp qua a! Ta ở Bạch Nhai sơn gặp một lần."
"Ngươi tiến vào Bạch Nhai sơn làm gì?" Lâm Dạ Hỏa đang cầm tiểu bàn lang* bu lại, chen đến giữa Trâu Lương cùng Tắc Tiếu.
*sói nhỏ mập
"Ta cũng chỉ vào nhầm." Tắc Tiếu nói, "Bạch Nhai sơn địa thế tương đối phức tạp, ta đêm hôm đó tại tửu lâu ngoài núi uống một chút rượu, kết quả ra cửa nhìn thấy con thỏ, mơ hồ đuổi theo thỏ chạy vào trong núi. Về sau không theo kịp thỏ, ở trong một cái sơn động ngủ một giấc, ngày thứ hai vừa rạng sáng tỉnh lại, liền không biết đường ra. Lúc ta tìm đường thấy phía trước có một lão đầu kéo tay của một tiểu hài nhi, nên muốn đi đến hỏi đường. Chẳng qua, tiểu hài nhi kia ta nhìn có chút quen mắt, bởi vì trên đầu cạo một kiểu tóc đầu heo, là tiểu hài nhi của tửu lâu mà ngày đó ta đến uống rượu. Đứa bé kia vô cùng ồn ào, da mặt cũng dày, thế nhưng lão đầu lôi kéo tay của nó đi phía trước lúc đi đặc biệt an tĩnh, còn ngơ ngác như khúc gỗ. Ta tiến lên vỗ vai của lão nhân kia; 'Đại gia cho hỏi đường', kết quả lão nhân kia vừa quay đầu lại, má ơi sợ đến ba hồn bảy vía lão tử thiếu chút nữa bay ra ngoài. Lão nhân kia hình như cũng bị ta dọa cho giật mình, đột nhiên hé miệng bắt đầu kêu lên the thé, hắn vừa kêu tiểu hài nhi đang ngơ ngác đột nhiên tỉnh lại, oa oa bắt đầu khóc. Lão nhân kia bỏ lại tiểu hài nhi nhanh chân bỏ chạy, về sau ta đem hài tử đưa về tửu lâu. Chưởng quỹ Tửu lâu nói với ta đó là Độc Mục Sơn Yêu của Bạch Nhai sơn, chuyên môn bắt tiểu hài tử, rất tà môn."
Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương nhìn nhau một cái, đều cảm thấy không thể tin được —— dĩ nhiên thật sự có?
............
"Còn phân ngoài núi cùng trong núi?"
Cùng lúc đó, ở trại lính Triệu Phổ cùng Hạ Nhất Hàng, chờ được tiểu đội thám tử của Đổng Thiên Dực.
Tình huống của Bạch Nhai sơn so với Triệu Phổ nghĩ còn phức tạp hơn nhiều, từ khi Ác Đế thành bị phá hủy, địa thế của Quỷ Hải biến hóa, nguyên bản Bạch Nhai sơn đoạn tuyệt với nhân thế, trở thành một con đường tắt của Tây Vực, càng ngày càng nhiều người đi qua phụ cận Bạch Nhai sơn.
Sơn thế của Bạch Nhai sơn là bên ngoài bằng phẳng, bên trong gồ ghề, ở giữa cao vót, bên ngoài cây cối cũng ít, bên trong rừng rậm càng nhiều.
Bởi vậy bên ngoài núi có không ít người ở lại, ở đây dần dần tạo thành một ít thôn xóm, cũng có tửu lâu khách điếm bình dân, thậm chí có thư viện nhà tắm các loại phương tiện. Những sơn dân này phần lớn là hậu đại của dân chạy nạn trước đó trốn vào trong núi, bọn họ cũng không đoạn tuyệt với nhân thế, ngược lại bình thường cũng cùng các tộc giao tiếp. Thế nhưng bên trong cùng bên ngoài núi, chính là tương đối sâu trong sơn cốc, còn có một vài khu tụ tập.
Khu vực này cấu thành nguy hiểm hơn, nghe nói là trước đây có môn phái giang hồ trốn đến, cũng có một vài tên đào binh, còn có một vài tên sơn phỉ.
Những người này trốn giữa núi cùng bên ngoài núi, đại đa số buôn bán bên ngoài núi kỳ thực đều là bọn hắn làm.
Trải qua nhiều năm tổ chức, trong Bạch Nhai sơn không hề dưới mười môn phái hoặc là sơn trại thực lực cũng không kém, đều tự chiếm một mảnh lãnh địa.
"Quả nhiên trên đời này không có nơi thuần túy vô chủ." Triệu Phổ lắc đầu.
"So sánh với do 'Người' khống chế bên ngoài núi Bạch Nhai sơn, chân chính nguy hiểm là bên trong của Bạch Nhai sơn, đặc biệt là chỗ cao có rừng rậm!" Đổng Thiên Dực nói tiếp, "Toàn bộ người ở Bạch Nhai sơn cũng biết trên núi là nơi không thể đi, có sơn yêu! Hơn nữa Bạch Nhai sơn có rất nhiều nơi cấm kỵ, bình thường sẽ có người mất tích, phàm là đối với truyền thuyết mang chút khiêu chiến, vào núi chính là hữu khứ vô hồi*. Hơn nữa có người nói sợ sơn yêu xuất hiện, hoặc là nói giữa hai bên có ước định gì đó, tất cả sơn dân trên Bạch Nhai sơn cũng sẽ ngăn cản ngoại nhân tiến vào, cho dù có đi lầm vào, bị phát hiện cũng sẽ bị đuổi ra ngoài. Nếu cố ý xông vào, thậm chí có thể sẽ bị giết."
*có đi không về
"Nghiêm trọng như vậy?" Triệu Phổ cau mày, này trái lại khiến hắn sinh nghi... Sơn dân cả tòa núi cùng nhau thủ hộ một bí mật? Nếu như là sơn thần phù hộ bình an vậy còn có thể hiểu được, sơn yêu trộm tiểu hài nhi thì có cái gì đáng giá để duy trì? Tây Vực cái nơi mà điểu bất lạp thỉ?, hài tử là vô cùng quý báu, bắt được bọn buôn người vào ban ngày ban mặt cũng sẽ bị đánh chết ngay tại chỗ, nhưng người cả tòa núi đều bao che cho sơn yêu bắt hài tử? Không đang tin a!
"Hai người Lý Vinh cùng Da Luật Tề vẫn còn ở phụ cận sao?" Triệu Phổ hỏi Thiên Dực.
Thiên Dực gật đầu, "Có thể chuyện Phạn điện còn rất mơ hồ, trở lại ăn nói không tốt, cho nên một mực ở dịch quán không đi."
Triệu Phổ đối với với Âu Dương nháy mắt.
Âu Dương cười xấu xa chạy đi bắt hai tên xui xẻo kia.
....
Nhắc tới cũng đúng dịp, Lý Vinh cùng Da Luật Tề không có chuyện gì làm, mang theo tùy tùng đến Thái Bạch Cư ăn, vô tình chạm mặt nhau, cũng vô tình gặp được Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mới vừa cùng Tiểu Lục Tử nghe chuyện liên quan tới Bạch Nhai sơn cùng sơn yêu.
Bên này cách Bạch Nhai sơn khá xa, ở giữa còn có Hắc Phong Lâm, Ma Quỷ thành cùng Lang Vương bảo chặn, bởi vậy người Hắc Phong thành đối với Bạch Nhai sơn không quá quen thuộc. Nhưng người sinh hoạt ở Tây Vực hoặc nhiều hoặc ít cũng có nghe nói qua truyền thuyết Độc Mục Sơn Yêu, Tiểu Lục Tử có thể cung cấp cũng chỉ chút ít tin tức.
So sánh với Hắc Phong thành, Liêu cùng Tây Hạ cách Bạch Nhai sơn kỳ thực gần hơn một ít.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang lo không chỗ hỏi đầu mối, ngẩng đầu một cái, đầu mối liền tự mình tới cửa.
Lý Vinh cùng Da Luật Tề cũng có hứng thú, hai người luận thân phận là tử địch, nhưng lại có chút ý tứ như nan huynh nan đệ* hoạn nan chi giao** vậy, cuối cùng ngược lại cũng mốc ở cùng nơi.
* nan huynh nan đệ: 难兄难弟 anh không ra anh, em không ra em; một giuộc; cá mè một lứa; người cùng cảnh ngộ; người cùng hội cùng thuyền; bạn khố rách áo ôm
** hoạn nan chi giao 患难之交 bạn cùng chung hoạn nạn bạn cùng cảnh ngộ; bạn đồng cam cộng khổ
Hai người ở Thái Bạch Cư đụng phải, vốn còn muốn cùng nhau ăn một bữa cơm, mới vừa lên lầu hai, liền nhìn thấy đối diện Triển Chiêu hướng về phía hai người bọn họ ngoắc.
Da Luật Tề cùng Lý Vinh đều theo bản năng run một cái, cũng may tả hữu vừa nhìn, chỉ có Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, không có người Triệu gia quân.
Hai người đều nghiêng đầu —— chỉ có Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngược lại không tệ, cùng nhau ăn cơm cũng không bị khinh bỉ, còn có thể sáo sáo cận hồ*.
* sáo sáo cận hồ 套套近乎 lôi kéo làm quen;
Lý Vinh cùng Da Luật Tề lập tức mang theo nụ cười chức nghiệp ân cần thăm hỏi, "Nhị vị thiếu hiệp, trùng hợp như vậy..."
Triển Chiêu cười tủm tỉm chỉ vào chỗ trống đối diện hai người, ý kia —— ngồi xuống cùng nhau ăn.
Lý Vinh cùng Da Luật Tề xoay tay lại đối với các tùy tùng chặn lại, liền vén vạt áo ngồi xuống.
Tiểu Lục Tử cho hai bộ chén đũa, Triển Chiêu còn rót rượu cho nhị vị Vương gia.
Lý Vinh cùng Da Luật Tề có chút thụ sủng nhược kinh, bưng ly rượu liền uống, ba ly xuống vào bụng cũng có chút choáng váng, buồn bực rượu gì a tác dụng lớn như vậy.
Bạch Ngọc Đường hỏi hai người, "Nhị vị đối với Bạch Nhai sơn có hiểu biết không?"
Lý Vinh cùng Da Luật Tề nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường cười khúc khích —— hoắc yêu! Ngũ Gia dĩ nhiên chủ động nói chuyện với bọn họ nga! Hắn nói gì nhỉ...
"Bạch Nhai sơn?" Chờ phục hồi tinh thần lại, Lý Vinh cùng Da Luật Tề đều sửng sốt.
Triển Chiêu gật đầu.
Lý Vinh nhìn Da Luật Tề, Da Luật Tề cũng nghi hoặc, "Nhị vị thiếu hiệp hỏi thăm Bạch Nhai sơn làm cái gì?"
"Nga." Triển Chiêu hơi lo âu nói, "Là như thế này, trước đó có một lão nhân gia báo án, nói tôn nhi đến nhà cữu phụ ở Bạch Nhai sơn chơi đùa, kết quả giữa ban ngày bị bắt mất trước cửa nhà..."
"Ai u!"
Không đợi Triển Chiêu nói xong, Lý Vinh giậm chân, "Cái này... Sao có thể để hài tử đơn độc ở Bạch Nhai sơn đứng đợi? Người lớn trong nhà không phải là người Tây Vực sao?"
Triển Chiêu nói, "Hài tử này nhà vẫn luôn ở Hắc Phong thành, trước đây cũng đi qua nhà cữu phụ vài lần, bảy tám tuổi ấy mà vẫn tương đối lì lợm..."
Lý Vinh xua tay, "Hài tử khẳng định đã mất, không cần tìm!"
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái.
Triển Chiêu liền hỏi, "Ta trước đó hỏi thăm một chút, nói là trong Bạch Nhai sơn có yêu quái bắt hài tử có đúng hay không?"
"Đúng vậy!" Lý Vinh cùng Da Luật Tề đều gật đầu, "Độc Mục Sơn Yêu a!"
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều lắc đầu, hiển nhiên là không thể nào tin được.
Lý Vinh cũng cười, "Nhị vị thiếu hiệp có chỗ không biết! Độc Mục Sơn Yêu xác hữu kỳ sự*, chúng ta ở Tây Vực lớn lên, từ nhỏ liền nghe qua truyền thuyết chúng nó bắt hài tử."
*确有其事 đúng là có việc đó
Triển Chiêu liền cau mày, "Yêu vật làm hại nhân gian như vậy, không ai quản sao?"
"Quản?" Da Luật Tề tựa hồ cảm thấy rất thú vị, "Thế nào quản? Tiên hoàng nhà ta đã từng phái hơn ngàn tinh binh đi vào, kết quả ngươi đoán thế nào?"
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cau mày —— nguyên lai là từng quản a...
"Một nghìn nhân mã trùng trùng điệp điệp kia sau khi đi vào thì không thấy xuất hiện nữa!" Da Luật Tề lắc đầu, "Đại Liêu ta cùng Tây Hạ bọn họ cùng Bạch Nhai sơn ở gần nhau, mấy năm nay lục tục xảy ra một ít chuyện, đều có quản qua, nhưng vô luận người nào đi vào, cũng không trở ra nữa!
Lý Vinh cũng bưng cái chén gật đầu, khuyên Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, "Nhị vị thiếu hiệp tuy rằng võ công cái thế, nhưng vẫn phải có lòng kính sợ, Bạch Nhai sơn nơi đó bị các bộ Tây Vực di vong* nhiều năm như vậy là có nguyên nhân. Chỗ kia, thật sự tà môn cũng rất nguy hiểm!"
*lãng quên
---------------------
Ros: triết hồi Nhã tỷ viết truyện như đi đánh phó bản vậy á!! Đi Phạn điện rồi lại đi Bất Tử Sa Khâu, mà muốn đi Bất Tử Sa Khâu phải giải quyết Bạch Nhai sơn trước. Y chang đi đánh phó bản luôn!!! Còn hai người Lý Vinh với Da Luật Tề nữa, ngây thơ dễ sợ, chưa nghe qua cầu "vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo" sao??! Chờ mong giải đáp của Bạch Nhai sơn
→Chương sau: Chương 347→
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro