Chương 351: (phiên ngoại Trung thu) kim ngọc mãn đường* (thượng thiên)

Chương 351: (phiên ngoại Trung thu) kim ngọc mãn đường* (thượng thiên)

*vàng ngọc cả sảnh đường

Editor: Rosaline

Beta: Ken


Trung thu tới gần, hoàng thành Khai Phong náo nhiệt vô cùng.

Mỗi ngày hội Trung thu, trong thành Khai Phong các đại tửu lâu quán trà, cửa hàng đồ ngọt, cũng sẽ đẩy ra bánh trung thu sản phẩm mới nhà mình. Khoản được bán tốt nhất, sẽ làm bánh trung thu ngự dụng lúc hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi tân khách, bởi vậy cạnh tranh giữa các cửa hàng rất kịch liệt.

Hôm nay sáng sớm, Triển Chiêu ăn xong điểm tâm trở về, lại đụng phải Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử cùng Triển Chiêu ở cửa hiên gặp nhau, một lớn một nhỏ mặt đứng đối diện lẫn nhau nhìn một hồi, đều nghiêng đầu —— Sao lại có một mình a?

Triển Chiêu thấy Tiểu Tứ Tử mang theo tiểu hà bao mặc ngoại bào, hiếu kỳ hỏi bé, "Tiểu Tứ Tử, muốn ra ngoài sao?"

Tiểu Tứ Tử gật đầu, đồng dạng hiếu kỳ hỏi Triển Chiêu, "Miêu Miêu, ngươi thế nào lại đi một mình a? Bạch Bạch đâu?"

"Ngọc Đường về nhà đếm bạc rồi." Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, sáng sớm hôm nay hình như Triệu Phổ mang theo Tiểu Lương Tử ra ngoài, Công Tôn ở Thái Học viện có khóa...

Tiểu Tứ Tử tính toán một chút, cảm thấy cũng đúng, lần trước Bạch Bạch về nhà đếm bạc hình như cũng được hai tháng rồi đi, đoán chừng là một quý báo* sổ sách một lần.

*quý báo 季报 báo cáo quý

"Ta đây đi ra ngoài nga, Miêu Miêu gặp lại sau." Tiểu Tứ Tử đối với Triển Chiêu phất tay một cái, tiếp tục chạy chậm đi ra ngoài.

Triển Chiêu quay đầu lại nhìn bé một cái, chợt lách người...

Tiểu Tứ Tử mới vừa chạy ra cửa, chỉ thấy Triển Chiêu lại xuất hiện ở trước mắt bé.

Triển Chiêu cười tủm tỉm đi đến trước mặt Tiểu Tứ Tử, đưa tay chọc chọc bụng bé, "Ngươi đi đâu vậy a? Thế nào thần thần bí bí vậy?"

Tiểu Tứ Tử chắp tay sau lưng lắc đầu, "Đâu có đâu!"

Triển Chiêu thấy bé không chịu nói, liền đưa tay cào cào bé ngứa.

Tiểu Tứ Tử cười không ngừng, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nói cho Triển Chiêu, "Ta đi Mãn Ký nga!"

"Một mình ngươi a?" Triển Chiêu cảm thấy Khai Phong phủ cách Mãn Ký tuy rằng không xa, nhưng hài tử đi một mình...

Tiểu Tứ Tử ý bảo, bên ngoài có xe tới đón!

"Mãn Mộ Hoa đón ngươi ở đâu vậy? Công Tôn có biết không?"

Tiểu Tứ Tử bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng nói với Triển Chiêu, "Bánh mới cho Trung thu năm nay làm xong rồi a, Tiểu Mãn Tử nói cảm thấy không quá tốt."

"Ngươi là đi thử sản phẩm mới sao?" Triển Chiêu khoác lên vai Tiểu Tứ Tử lắc lắc, "Khách khí như vậy là không được a, tại sao không gọi ta?!"

Tiểu Tứ Tử liếc Triển Chiêu một cái, "Miêu Miêu chỉ biết ăn không biết làm nha, hơn nữa hiện nay chỉ là bán thành phẩm."

Triển Chiêu cũng mặc kệ những thứ này, nâng Tiểu Tứ Tử lên chạy ra ngoài, "Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, ta đi theo nghĩ kế cho các ngươi!"

Ôm đoàn tử chạy ra khỏi nha môn, quả nhiên, xe của Mãn Ký đứng ở cửa phủ nha môn.

Quản gia của Mãn Ký thấy người đến, lại giúp nhấc màn xe lên.

Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử hưu một cái nhanh chóng vào trong xe.

Hai người bọn họ mới vừa ngồi xuống, phía sau "Hưu" một chút, một thân ảnh khác cũng lên theo —— là Lâm Dạ Hỏa.

Hỏa Phượng vẻ mặt tò mò theo vào, "Hai ngươi đi đâu a?"

Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử trăm miệng một lời hỏi hắn, "Trâu Lương đâu? Ngươi sao lại đi một mình?"

Lâm Dạ Hỏa bĩu môi một cái, "Câm bồi cha hắn đi nhà Hồng Mao, một đám người kia đều đến quân doanh, ăn bữa cơm đoàn viên."

Tiểu Tứ Tử thật ra cũng nghĩ tới, "Ai nha! Hôm nay Cửu Cửu cũng đến nhà Chinh Chinh, nói là cùng nhau ăn cơm, Tiểu Lương Tử cũng đi theo a."

...

Mã xa đi một đường Nam Thiên Nhai, hai người Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa rảnh rỗi một đường hàn huyên về bánh trung thu.

Nhắc tới bánh trung thu hàng năm đều có kiểu dáng mới, vẫn luôn tìm kiếm kiểu dáng alj, đã đến mức vô lực thổ tào.

Hỏa Phượng nói đa dạng cũng nhiều lắm, "Ngày hôm qua Câm còn mua cho chó săn trong quân doanh một cái bánh trung thu a, lớn như vầy!"

Vừa nói, vừa vươn hai tay ra dấu một chút, bánh nướng lớn như thế nào.

Triển Chiêu cảm thấy vị bánh trung thu này có thể thực cứng.

Tiểu Tứ Tử lẩm bẩm, "Bánh trung thu mùi kỳ thực đều không sai biệt lắm, mại tương* cũng rất trọng yếu nga!"

*mại tương 卖相 vẻ ngoài

"Mại tương a..." Lâm Dạ Hỏa liền cùng Triển Chiêu hỏi thăm, "Có màu đỏ hay không?"

"Ta thấy qua có cái loại đem cánh hoa làm vỏ ngoài, là đỏ." Triển Chiêu ăn bánh trung thu vẫn tương đối có kinh nghiệm, kể cho hai người bản thân ăn các loại bánh trung thu cổ quái gì rồi.

Xe đi không bao lâu, liền dừng trước cửa một tòa nhà.

Trạch viện này nhìn cũng không phải cửa hiệu mặt tiền, liền chỉ là một khu nhà dân trạch phổ phổ thông thông.

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa trao đổi một cái ánh mắt —— Mãn Mộ Hoa giở trò quỷ gì?

Hai người xuống xe, quản gia mang theo bọn họ đi vào một cái cái hẻm nhỏ, từ sau cửa vào trong nhà.

Vào cửa, một màn trước mắt liền đem mọi người thấy ngây người.

Chỉ thấy trong nhà thật nhiều cái giá, treo tất cả đồ đựng dụng cụ bằng gỗ lớn nhỏ.

Lâm Dạ Hỏa buồn bực, "Không phải nói làm bánh trung thu sao? Chạy tới nhà thợ mộc là thế nào?"

Nhìn kỹ đồ đựng dụng cụ này, Triển Chiêu phát hiện, "Đây đều là khuôn mẫu bánh trung thu đi?"

Hai người cũng là lần đầu tiên thấy trận thế này, nơi này có vài ngàn khuôn mẫu đi, các loại kiểu dáng rực rỡ muôn màu.

Quản gia đối với mấy người vẫy tay, ý bảo lui về phía sau đi.

Đi qua hai tầng sân, hai người tới trước một tòa lầu các nhỏ.

Mãn Mộ Hoa đang chờ, thấy Tiểu Tứ Tử mang theo Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đến, hắn cũng không có ý kiến gì, vẫy vẫy tay, sau đó bản thân đi vào tiểu lâu.

Chờ Triển Chiêu bọn họ cũng đi vào, phía sau quản gia liền đóng cửa lại.

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đều có chút không giải thích được —— làm cái gì vậy? Làm bánh trung thu hay là làm mật thám a?

Trên bàn Tiểu lâu, bày mấy cái khuôn mẫu, còn có một chút bánh trung thu hàng mẫu, nhìn đều rất tinh xảo.

Mãn Mộ Hoa dời cái ghế, đem Tiểu Tứ Tử ôm lên ghế, để cho hắn nhìn bánh trung thu trên bàn.

"Ừm..." Tiểu Tứ Tử vuốt cằm nhìn tới nhìn lui, cuối cùng nhíu mày một cái, hiển nhiên cảm thấy không phải là quá vẹn toàn ý.

"Rất phổ thông đúng không?" Mãn Mộ Hoa hỏi.

Lâm Dạ Hỏa cảm thấy hai người bọn họ yêu cầu là không phải là quá cao sao? Đây không phải là thật đẹp mắt sao.

Năm nay Mãn Ký đẩy dời đi mấy khoản bánh trung thu coi như là thay đổi da, đều là màu trắng, mà màu sắc bên trong nhân bánh cũng đặc biệt đẹp.

Triển Chiêu cảm thấy màu trắng thật đẹp mắt, chính là không hiện hình, hoa văn chạm trổ trên bánh trung thu đều thấy không rõ lắm.

Lâm Dạ Hỏa ôm cánh tay "Sách sách sách" lắc đầu, "Bằng không đều chà thành viên đi."

Tiểu Tứ Tử cùng Mãn Mộ Hoa đều liếc hắn một cái —— đó không phải là bánh trung thu, mà là đoàn tử*!

*nắm, viên

"Mùi vị làm sao a?" Triển Chiêu càng quan tâm khẩu vị, cầm lên cắn một cái, nháy mắt mấy cái, lại cắn một cái.

Tất cả mọi người ngừng thở chờ hắn phản ứng... Nhưng Triển Chiêu ăn một nửa, cũng chưa cho ra đánh giá gì, chính là nghiêng đầu, tựa hồ cảm thấy mùi không đúng lắm nhưng lại không quá khó ăn.

Cuối cùng Lâm Dạ Hỏa thật sự là không nhịn được, đưa tay cầm một cái cũng nếm nếm... Kết quả phản ứng của Hỏa Phượng cùng Triển Chiêu không sai biệt lắm, cũng nói không được, không khó ăn nhưng cũng không ngon.

"Ai..." Mãn Mộ Hoa lắc đầu.

Lúc này, bên cạnh có người nói chuyện, "Thiếu gia, phối phương này nhất định phải có khuôn bánh kim ngọc*, mới có thể làm ra bánh trung thu kim ngọc hoàn mỹ, khuôn mẫu thông thường làm không được loại thần vật này!"

*vàng ngọc

"Bánh trung thu kim ngọc?!" Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đều nhìn về phía người nói chuyện.

Nói chuyện là một lão giả, một đầu tóc bạc, đây là sư phụ món điểm tâm ngọt của Mãn Ký Mãn Kim Đào, Mãn sư phụ. Triển Chiêu lao thẳng đến trước mặt vị trù tử hắn xếp hạng làm đồ ngọt ngon nhất trên đời này, cũng là vị thần nhân.

"Chẳng lẽ là trong truyền thuyết, kim ngọc mãn đường?" Triển chiêu hỏi.

Mãn sư phụ lộ ra nụ cười tán dương, gật đầu tán thưởng, "Triển đại nhân quả nhiên là ăn qua thấy qua!"

"Kim ngọc mãn đường là cái gì?" Lâm Dạ Hỏa hiếu kỳ hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu nói, "Bánh trung thu đệ nhất thiên hạ trong truyền thuyết, là điềm điểm sư Hoài Lan đại trù cấp thần tiên tiền triều nghiên cứu ra được. Có người nói mặt ngoài của bánh trung thu sáng bóng, giống như bạch ngọc, nhân bên trong là màu vàng, nhìn tựa như khối ngọc mạ vàng, nhưng ăn vào lạ mỹ vị mềm dẻo, thiên hạ nhất tuyệt... Chỉ tiếc về sau Hoài Lan đại trù mất tích, khuôn mẫu cùng phương pháp làm của bánh trung thu cũng không rõ tung tích. Cho nên kim ngọc mãn đường cũng đã thành một truyền thuyết, hậu thế không ai ăn được."

"Nói như vậy, các ngươi tìm được phương pháp rồi?" Lâm Dạ Hỏa nghe xong liền hỏi.

Mãn Mộ Hoa yên lặng gật đầu, vừa cùng Tiểu Tứ Tử nhìn nhau, hướng về phía Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa, "Xuỵt!"

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa lúc này cũng biết vì sao hai người bọn họ làm bánh trung thu mà như đi làm trộm, nếu như phương pháp của kim ngọc mãn đường là thật, đây chính là rất giỏi.

"Phương pháp này các ngươi từ đâu mà lấy được?" Triển Chiêu lập tức hiểu tình huống, "Ý là, chỉ có phương pháp không có khuôn đúc đúng không?"

Mãn Mộ Hoa có chút buồn bực gật đầu, "Ơhương pháp là Tiểu Tứ Tử có được."

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đều nhìn Tiểu Tứ Tử —— đoàn thần! Ngươi thật đúng là thần thông quảng đại!

Tiểu Tứ Tử nói cho Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa quá trình có được phương pháp.

Trước đó, lão chưởng quỹ của hiệu cầm đồ Trần Ký Khai Phong mất, nhi tử không muốn làm tiếp sinh ý cầm đồ, muốn dẫn người nhà về quê, cho nên muốn đem hiệu cầm đồ sang lại.

Hiệu cầm đồ Trần Ký là hiệu cầm đồ lâu đời trên trăm năm, nghe nói là có không ít bảo bối. Nhưng hiệu cầm đồ Trần gia bán mở giá đặc biệt cao, thuộc về "mua bán một lần", chính là người mua muốn mua thì cầm tiền đến mua luôn cả cửa hàng, không cho nghiệm hàng... Cái này tương tự với vận khí đánh cuộc, có thể bên trong có bảo bối, cũng có thể chính là một cái vỏ rỗng.

Bởi vì giá cao thái quá, cho nên cũng không ai mua... Tin tức này truyền đến tai Bạch Ngọc Đường, Ngũ Gia không hề nghĩ ngợi, liền nói mua lại.

Lâm Dạ Hỏa nhìn trời, hỏi Triển Chiêu —— tương hảo nhà ngươi muốn có một xe bạc thì có một xe bạc đi.

Triển Chiêu cũng không cách nào phản bác, tám phần mười là... Mỗi lần ngày lễ ngày tết Bạch Ngọc Đường liền đặc biệt thích mua sản nghiệp, đừng nói, mấy năm này nhìn như tiêu xài hoang đường, xem ra đều là kiếm được... Tiểu Bạch Đường vẫn có chút tài vận trên người.

Sau khi mua hiệu cầm đồ, Bạch Ngọc Đường để Thiên Tôn Ân Hậu đi nhìn một chút, xem có món đồ cổ nào mình thích hay không, lúc đó nhị lão mang theo Tiểu Tứ Tử cùng đi.

Đừng nói, Trần Ký thực có chút thứ tốt, Thiên Tôn cùng Ân Hậu tìm được vài món trân bảo hiếm thế.

Tiểu Tứ Tử vốn chỉ là đi vô giúp vui, nhưng bằng vào "Thiên phú" Hơn người của hắn, nhặt được một quyển "sách" thoạt nhìn rất tầm thường —— <Hoài Lan thực ký>.

Tuy rằng bìa ngoài sách thoạt nhìn tương đối phổ thông, nhưng Tiểu Tứ Tử mở ra tinh tế nghiên cứu một chút, phát hiện dĩ nhiên là thực phổ* ghi chép hơn mười loại đồ ngọt trong truyền thuyết.

*thực phổ: 食谱 sách dạy nấu ăn

Tiểu Tứ Tử như hiến vật quý vậy mà đưa cho Bạch Ngọc Đường nhìn, Ngũ Gia nhượng lại cho bé giữ, không phải là cùng Mãn Mộ Hoa hùn vốn làm đồ ngọt sao, những thứ đồ ăn ngon này mà thất truyền thì đáng tiếc, có phương thức liền làm được, vì cật hóa thiên hạ mưu cầu phúc lợi.

Triển Chiêu luôn cảm thấy câu "cật hóa thiên hạ" kia của Bạch Ngọc Đường có ý chỉ gì đó.

Lâm Dạ Hỏa ở một bên gật đầu —— còn không phải là chỉ ngươi sao!

Nhưng chờ Tiểu Tứ Tử tìm được Mãn Mộ Hoa cùng Mãn đại trù tỉ mỉ nghiên cứu, phát hiện mỗi một dạng đồ ngọt đều không phải là có phương pháp là có thể làm, còn phải phối hợp khuôn đúc tương ứng.

Nhưng nhóm ảnh vệ đem cả hiệu cầm đồ đều lật lên trời, cũng không tìm được bất kỳ khuôn đúc nào.

Tiểu Tứ Tử còn đặc biệt tìm thiếu đông gia Trần Ký nghe chuyện này.

Thiếu Trần gia nói với Tiểu Tứ Tử, trên quyển tập này có một tiêu ký, chắc là nha môn quan đoạt được, có thể là một tên phôi quan té ngựa, sau khi xét nhà bán ra ngoài, có thể thông qua ký lục của nha môn tra một chút về người từ quan.

Tiểu Tứ Tử lại chạy đi tìm cha hắn, Công Tôn dù sao cũng là chủ bộ Khai Phong phủ, cho hắn tra xét một chút, phát hiện quyển thực phổ này đến từ một tên tham quan gia nổi danh tiền triều, tham quan kia năm đó quyền khuynh triều dã*, hại chết không ít người, cướp đoạt rất nhiều tài vật, thực phổ thế nhưng trong gia tài đông đảo chỉ có một cái.

*triều dã: vua và dân, triều đình và dân gian

Nhưng sự tình đã qua hồi lâu, chuyện của tiền triều, lúc đó người kê biên tài sản phủ đệ cũng đều không tìm được, chỉ có một ít hiệu cầm đồ rải rác ghi lại.

Tiểu Tứ Tử nhờ không ít người, thậm chí chạy đi tìm thái sư, thái sư vận dụng quan hệ lục bộ thay hắn lật tài liệu một lần, cũng không tìm được ghi chép liên quan tới khuôn đúc.

Chỉ tra được Hoài Lan đại trù năm đó mất tích, có thể là bị người hãm hại.

Lâm Dạ Hỏa nghe thế mà dở khóc dở cười, đưa tay chọc chọc bánh trung thu kia, "Không phải làm bánh sao, làm cho dù tốt cũng sẽ ăn vào bụng, không đến mức vì một khuôn mẫu còn phải đi tra một án oan..."

Mãn Mộ Hoa cùng Tiểu Tứ Tử đều bĩu môi nhìn Lâm Dạ Hỏa —— nói tốt như vậy a...

Chỉ là không đợi hai vị này phát biểu ý kiến, chợt nghe Triển Chiêu "Đùng" một tiếng vỗ bàn một cái, "Khó mà làm được! Không chừng trong Long Đồ Các có ghi chép! Đi!"

Nói xong, Triển Chiêu một tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử, "Chúng ta tìm khuôn mẫu... Không phải, là tra án oan đi!"

...

Trong Bạch phủ.

Bạch Ngọc Đường đếm phân nửa bạc đã cảm thấy cháng đầu hoa mắt, nhìn bạc sáng loáng ánh mắt hắn liền đau, đều nhanh chóng mù.

"Thiếu gia."

Lúc này, Bạch Phúc cầm sổ sách tới rồi, "Nơi này có mục bút trướng có chút cổ quái."

Bạch Ngọc Đường tiếp nhận sổ sách, "Tình huống gì?"

"Trước đó chúng ta không phải là mua cửa hàng Trần Ký vô cùng thoả đáng sao?" Bạch Phúc nói, "Đối với sổ sách thời điểm phát hiện có một khoản nợ khó đòi, một trăm vạn lượng bạc."

Ngũ Gia cau mày, "Một trăm vạn lượng cũng không phải số lượng nhỏ, làm sao?"

"Cái này cũng không phải rõ ràng, trên hiệu cầm đồ nhớ một chương, có chút khả nghi." Bạch Phúc lấy ra một tờ biên lai cầm đồ cho Bạch Ngọc Đường nhìn.

Bạch Ngọc Đường cau mày, tờ biên lai cầm đồ mệnh giá một trăm vạn lượng viết rất qua quýt, duy chỉ có kim ngạch cùng con dấu là vô cùng rõ ràng, mà con dấu kia là chương công gia. Bạch Ngọc Đường quen đi nữa, bất quá...

"Đây không phải là chương của thư khố Long Đồ Các sao?" Ngũ Gia buồn bực, "Người Thư khố làm cái gì, cầm đi một trăm vạn lượng bạc trắng?"

Bạch Phúc lắc đầu, "Không biết, đồ vật không tìm được, bạc cũng không giống!"

Ngũ Gia đã cảm thấy kỳ hoặc, vừa lúc hắn cũng không muốn kiếm tiền, cầm tờ biên lai cầm đồ kia ra khỏi Bạch phủ, đến Long Đồ các.





→Chương sau: Chương →

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro