Chương 353: Lánh Nhất Chủng Mộng Cảnh - Một loại mộng cảnh khác
Chương 353: Lánh Nhất Chủng Mộng Cảnh - Một loại mộng cảnh khác
Editor: Rosaline
Beta: Ken
Triển Chiêu nhìn chằm chằm giỏ thức ăn của Yêu Vương đến ngẩn người —— Đây là đúng lúc đi? Là bởi vì Yêu Vương biết mình ở trong mộng thấy hắn cầm giỏ thức ăn xuất môn? Hay là... Mình thấy nhiều mộng kỳ kỳ quái quái như vậy, là do Yêu Vương?
Triển Chiêu không quá chắc chắn mà nhìn Yêu Vương.
Ngũ Gia lại hỏi lão gia tử, "Sư công người sớm như vậy đã xuất môn sao?"
Yêu Vương nghe một tiếng "sư công" của Bạch Ngọc Đường thì mặt mày lập tức rạng rỡ, gõ gõ cửa sổ hỏi hai người bọn họ, "Tiểu Du cùng Tương Tương nói muốn ăn hoán quý oa*, ta chuẩn bị đi mua thức ăn."
*hoán quý oa: 换季锅, trong đó 'hoán quý' là theo mùa, 'oa' là lẩu -> lẩu theo mùa
"Hoán quý oa là món gì?" Lực chú ý của Triển Chiêu lập tức bị tên món ăn dời đi.
"Cùng lẩu không khác nhau lắm." Yêu Vương quơ quơ tờ danh sách trong tay, "Tiểu Du cùng Tương Tương đều chọn món, hai ngươi có muốn ăn gì không?"
Triển Chiêu lập tức tiến tới bên cửa sổ, Yêu Vương đem giấy đưa cho Triển Chiêu, để hắn viết xuống.
Triển Chiêu nhìn chiều dài trong tờ đơn một chút, tại chỗ trống đại khái chỉ đủ viết ba hàng chữ mà thôi...
"Ừm..." Triển Chiêu suy nghĩ chữ có thể viết nhỏ lại một chút, Ngũ Gia sang xem một cái, hỏi, "Có muốn cho ngươi thêm trang giấy nữa hay không?"
Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường một cái, Ngũ Gia thuận tay đến bên thư trác* lấy trang giấy, suy nghĩ một chút, lại để xuống, đi đến bên hộc tủ cầm lấy một quyển trục trống không đưa cho Triển Chiêu.
*bàn học, bàn đọc sách
Triển Chiêu sinh khí —— Ngọc Đường đột nhiên không đáng yêu!
Yêu Vương vui vẻ đến giậm chân, hướng về phía hai người vẫy tay, "Bằng không cùng đi đi?"
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, cảm thấy vừa lúc trên đường đi hỏi một chút về chuyện tối hôm qua mình nằm mơ, liền nhìn Bạch Ngọc Đường một chút.
Ngũ Gia đoán chừng Triển Chiêu tối hôm qua nằm mơ thấy gì đó, nhưng lại không tốt khi nói với mình... Có thể muốn nhân cơ hội hỏi Yêu Vương một chút, có lẽ mình không đi theo thì mèo kia hỏi mới không cố kỵ.
Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường liền hỏi, "Đi chợ thức ăn?"
Yêu Vương cùng Triển Chiêu đều gật đầu.
Ngũ Gia lập tức lộ ra biểu tình ghét bỏ.
Yêu Vương cười, vỗ Triển Chiêu một cái, "Vậy thì hai ta đi."
Triển Chiêu quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường một chút.
Ngũ Gia đối với đối với hắn gật đầu một cái, chỉ chỉ giường chiếu, biểu thị muốn ngủ thêm một hồi.
Triển Chiêu liền từ cửa sổ nhảy ra ngoài, quay đầu lại cùng Bạch Ngọc Đường khoát tay áo một cái.
Bạch Ngọc Đường đưa mắt nhìn Triển Chiêu theo Yêu Vương đi ra viện tử, cũng có chút bận tâm —— hắn là chưa nói, tối hôm qua nội lực của Triển Chiêu chấn động còn thật lớn, hy vọng Yêu Vương có thể giúp hắn giải thích nghi hoặc đi.
Bởi vì lo lắng, bản thân cũng một đêm ngủ không ngon, nên Bạch Ngọc Đường liền chuẩn bị nằm một chút.
Đem Yêu Yêu muốn đi theo Triển Chiêu mà tìm cách ra khỏi cửa sổ kéo xuống, Ngũ Gia đưa tay chỉ xà nhà một cái.
Yêu Yêu liền bay lên treo trên đó, tối hôm qua kỳ thực nó cũng ngủ không ngon, vẫy vẫy đuôi ngáp một cái, chuẩn bị ngủ một giấc nữa.
Ngũ Gia mới vừa nằm xuống, chợt nghe được ngoài cửa truyền đến một chuỗi tiếng bước chân.
Tiếng bước chân này không cần hỏi cũng biết là người nào, Ngũ Gia phất tay, cửa liền mở ra.
Ngoài cửa, Tiểu Tứ Tử một tay ôm cái gối, một tay đang giơ lên chuẩn bị gõ cửa.
Thấy cửa mở ra, Tiểu Tứ Tử lập tức chạy vào, xoay tay đóng cửa lại, hướng bên giường chạy tới.
Thăm dò nhìn một chút, phát hiện trên giường chỉ có một mình Bạch Ngọc Đường, Tiểu Tứ Tử đem gối đầu đặt lên giường, sau đó buồng trong gian ngoài tìm một vòng, chạy về tới hỏi Bạch Ngọc Đường, "Miêu Miêu đâu?"
Bạch Ngọc Đường nói hắn cùng Yêu Vương đi mua thức ăn, vừa vươn tay đem hài tử ôm lên.
Tiểu Tứ Tử ngồi ngáp một cái, "Hoàn hảo Miêu Miêu chạy mau a, cha cùng Cửu Cửu tối hôm qua bị hắn đánh thức mấy lần, mới vừa rồi Trâu Trâu với hai quầng mắt đen lớn đi ra tảo thao*, Tiểu Lâm Tử nói lúc trở lại sẽ ném trứng gà lên Miêu Miêu!"
*tảo thao: thể dục buổi sáng 早操
Bạch Ngọc Đường cũng bất đắc dĩ, chẳng lẽ Yêu Vương sáng sớm liền dẫn hắn xuất môn là miễn cho hắn bị đánh sao?
Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ gối, chui vào chăn, bộ dáng kia giống như là chuẩn bị ngủ thêm một giấc nữa.
Bạch Ngọc Đường liền hỏi bé, "Còn ngươi? Ngươi cũng bị đánh thức?" Ngũ Gia cảm thấy không thể a, Tiểu Tứ Tử ngủ như tiểu trư nha, không chừng là do tiếng la cuối cùng của Triển Chiêu, nhưng những động tĩnh lúc trước hẳn là không đủ để đánh thức bé.
"Hắc a ~" Tiểu Tứ Tử ngáp một cái, nói, "Ta nhưng thật ra hoàn hảo a, chính là tối hôm qua nằm mơ thấy nhiều thứ kỳ kỳ quái quái, nên mệt!"
"Ngươi cũng nằm mơ?" Bạch Ngọc Đường có chút hiếu kỳ, "Nằm mơ thấy cái gì?"
Tiểu Tứ Tử bĩu môi, hướng đến trước mặt Bạch Ngọc Đường củng củng, bé sáng sớm hôm nay tỉnh lại, đã nghĩ cùng Tiểu Lương Tử kể về giấc mộng của mình một chút, nhưng Tiểu Lương Tử ngậm bánh bao liền cùng bọn Tiểu Thần Tử chạy đi luyện công. Bé lại muốn cùng Công Tôn nói, kết quả mã phu trong quân doanh chạy tới nói có con ngựa khó sinh, cha bé liền chạy.
Triệu Phổ cũng là sáng sớm chạy tới quân doanh, không ai hỏi bé nằm mơ thấy cái gì.
Tiểu Tứ Tử lập tức lôi kéo Bạch Ngọc Đường, cặn kẽ cùng hắn kể mộng cảnh của mình.
Bạch Ngọc Đường ban đầu cho rằng Tiểu Tứ Tử thấy ác mộng gì hoặc là nhìn thấy cảnh tượng gì gần phát sinh, nhưng Tiểu Tứ Tử lại nằm mơ "một tổ hợp" mộng rất kỳ quái.
Tiểu Tứ Tử nói bé ở trong mộng đi Bách Hoa Cốc.
Ngũ Gia hỏi bé là Bách Hoa Cốc khi nào.
Tiểu Tứ Tử nói là xuân hạ thu đông bốn mùa a.
"Xuân hạ thu đông?" Bạch Ngọc Đường có chút không giải thích được, Bách Hoa Cốc chỉ có hai mùa, xuân và đông, mùa xuân qua hết trực tiếp liền có tuyết rơi, đại tuyết một khi tan liền nở hoa... Không có mùa hè và mùa thu.
"Ta thấy Yêu Yêu mang theo Tôn Tôn cùng Ân Ân cùng nhau ăn lẩu nga!" Tiểu Tứ Tử nói, "Còn thấy Yêu Yêu dạy hai người bọn họ đọc sách."
Bạch Ngọc Đường sờ cằm một cái —— Ngũ Gia nhớ kỹ sư phụ nhà hắn nói qua, khi còn bé là Yêu Vương dạy công phu cho hai người bọn họ, Công Tôn Mỗ dạy hai người bọn họ đọc sách, bình thường phương diện sinh hoạt là Dư Khiếu Nguyên chiếu cố hai người bọn họ cũng tương đối nhiều...
"Yêu Vương dạy hai người bọn họ đọc sách gì?" Ngũ Gia tò mò.
"Dạy hai người bọn họ học thuộc dược điển* nga!" Tiểu Tứ Tử mắt to sáng long lanh nhìn Bạch Ngọc Đường, giống như là hỏi —— Thần kỳ hay không nha?
*dược điển: sách thuốc
Ngũ Gia cũng cười, "Hai người bọn họ học thuộc dược điển làm gì? Trong nhà này chỉ có nhóc cùng Công Tôn học thuộc được dược điển đi."
"Ta cũng nghĩ như vậy, hơn nữa Tôn Tôn cùng Ân Ân rất ngoan ở một bên ngồi học..."
Ngũ Gia lắc đầu thật mạnh —— vậy càng không thể nào a...
Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái, tay nhỏ bé nhoáng lên, biểu thị bé vẫn chưa nói hết nga, "Sau đó ta lại thấy Cửu Cửu, Chinh Chinh, Quảng Quảng, Trâu Trâu còn có Hạ Hạ khi còn bé nga!"
Bạch Ngọc Đường có chút cảm thấy hứng thú, "Bọn họ làm gì? Ném bùn qua lại sao?"
Vẻ mặt Tiểu Tứ Tử khiếp sợ, "Bạch Bạch làm sao biết?!"
Bạch Ngọc Đường sửng sốt một chút, bị chọc cười, "Thật sự là ném bùn vào nhau sao?"
"Ừm!" Tiểu Tứ Tử gật đầu, "Ban đầu năm người bọn họ đến hồ sen câu cá, kết quả là nháo lên, ném bùn về phía nhau, một thân đầy bùn, chủ yếu là Cửu Cửu Chinh Chinh cùng Quảng Quảng ầm ĩ, Hạ Hạ đang dạy Trâu Trâu nói chuyện a!"
Bạch Ngọc Đường thật ra phán đoán một chút, cảm thấy Yêu Vương dạy sư phụ hắn cùng Ân Hậu học dược điển đoán chừng là giả, nhưng mấy huynh đệ Triệu Phổ bọn họ khi còn bé chơi ném bùn chuyện này không chừng là thật... Nhất là đoạn Hạ Nhất Hàng dạy Trâu Lương nói chuyện.
"Còn nữa không?" Bạch Ngọc Đường hỏi Tiểu Tứ Tử.
"Ừm!" Tiểu Tứ Tử tiếp tục gật đầu, "Còn có ta mơ thấy cha khi còn bé!"
Ngũ Gia ngược lại có chút tò mò, Công Tôn khi còn bé đang làm gì? Chắc là cùng mấy vị lão thần y Ma cung học y thuật đi.
"Cha thật kỳ quái nga!" Tiểu Tứ Tử nói, "Ta mơ thấy cha buổi tối đến bên một hồ nước đều là huỳnh hỏa trùng* chôn một cái hộp a!"
*huỳnh hỏa trùng: đom đóm
"Chôn hộp?" Bạch Ngọc Đường nghe được còn thật buồn bực, Công Tôn cũng chơi bùn sao?
"Cha một mình cầm theo một cái hộp chạy đến bên hồ, cái hồ đó ta biết nha, ngay tại phụ cận thôn ta cùng cha ở, buổi tối mùa hè bên trên có cây tử đằng, phía dưới trong bụi rậm đều là huỳnh hỏa trùng..."
Ngũ Gia vẫn như cũ có chút ghét bỏ —— huỳnh hỏa trùng cũng là trùng a! Cho dù dễ nhìn đi nữa cũng vô dụng!
"Nhưng cha là từ phòng nhỏ chạy ra bên rừng trúc ở Kính Hồ!" Tiểu Tứ Tử lắc đầu một cái, "Cha chắc là ở nơi đó hơn mười tuổi, chính là phòng nhỏ mà ta khi còn bé cùng cha ở chung!"
Ngũ Gia đưa tay chọc chọc lỗ mũi bé một cái —— ngươi khi còn bé? Ngươi bây giờ vẫn đang còn bé đi!
Tiểu Tứ Tử xoa xoa mũi, "Ta thấy cha cầm cây chủy thủ ở trên đất đào ra một cái hố, sau đó đem cái hộp chôn vào, lại đem mặt đất đạp cho bằng lại."
Bạch Ngọc Đường tiếp tục phán đoán cái mộng cảnh này có khả năng chân thực phát sinh qua ha không.
"Cha ngươi sẽ tùy thân móc ra một cây chủy thủ sao?" Bạch Ngọc Đường hoài nghi Công Tôn khi còn bé có thể cầm chùy thủ sử dụng hay không.
Tiểu Tứ Tử cũng lắc đầu —— ta cũng hoài nghi như vậy!
"Cái hộp bao lớn?"
"Lớn như vậy." Tiểu Tứ Tử khua tay múa chân diễn ta cho Bạch Ngọc Đường một chút.
Ngũ Gia cảm thấy còn không nhỏ, "Cha ngươi khi còn bé có thể tay không dùng chủy thủ đào ra cái hố lớn như vậy sao? Cảm giác hắn bây giờ cũng không đào ra được."
"Đúng vậy a!" Tiểu Tứ Tử nghiêm trọng đồng ý.
Một lớn một nhỏ nhìn nhau gật đầu một cái, đồng thời hướng về phía cửa nhìn thoáng qua, xác định một chút Công Tôn chắc chắn sẽ không nghe được.
"Còn nữa a!"
Tiểu Tứ Tử một câu nói cũng khiến Bạch Ngọc Đường đều nói đùa ra, "Còn? Ngươi một đêm là nằm mơ thấy bao nhiêu mộng cảnh?"
"Cho nên ngủ không được ngon giấc a!" Tiểu Tứ Tử còn rất ủy khuất, "Ta còn nằm mơ thấy Miêu Miêu a!"
"Miêu Nhi khi còn bé?" Ngũ Gia cảm giác mình cũng tỉnh ngủ.
"Không phải như vậy nga." Tiểu Tứ Tử lắc đầu, "Chính là Miêu Miêu hiện ở nơi này, ta mơ thấy hắn đuổi theo đánh một lão đầu a!"
Bạch Ngọc Đường nhíu mày —— Mèo kia? Truy đánh lão đầu?
"Ừm!" Tiểu Tứ Tử gật đầu, "Miêu Miêu rất nóng nảy, hơn nữa giơ một cái chày cán bột đuổi theo đánh một lão đầu tóc bạc đang ôm đầu, giống như trù phòng đại nương ngày thường đánh lão bạn của nàng vậy."
Bạch Ngọc Đường tưởng tượng một chút, không hiểu sao liền cảm thấy tình cảnh kia rất buồn cười.
Bạch Ngọc Đường còn xác định một chút, "Cái lão đầu tóc bạc kia không phải sư phụ ta đi?"
Tiểu Tứ Tử cũng che miệng cười, "Không phải nga! Lão đầu kia vẫn luôn ôm mặt, không biết vì sao nhìn cảm giác hắn là người xấu! Hơn nữa giống con chuột kêu 'Chi chi'."
Bạch Ngọc Đường yên lặng gật đầu, lòng nói —— Mèo kia rốt cuộc bắt đầu bắt chuột sao?
"Về sau lão đầu kia giống như bị đánh đến nóng nảy, ngẩng đầu một cái... Thế nhưng lúc này ta liền tỉnh." Tiểu Tứ Tử vừa nói, vừa duỗi tay cho Bạch Ngọc Đường nhìn.
Ngũ Gia chỉ thấy trên khuỷu tay của bé có một dấu xanh đen, hình như là bị đụng phải một cái.
Ngũ Gia còn đau lòng, hỏi, "Làm sao vậy? Đau không?"
"Không biết nha." Tiểu Tứ Tử chọc chọc dấu kia, "Tiểu Lương Tử nói ta tối hôm qua quơ tay múa chân, có thể là đụng phải."
Bạch Ngọc Đường dựa vào gối bắt đầu suy nghĩ —— tiểu đoàn tử cả đêm nằm mơ liên tiếp a... Hơn nữa giấc mơ này còn liên quan đến bọn họ, có cái nghe rất thật có cái nghe rất giả... Nhưng Tiểu Tứ Tử thân phận đặc thù, bé nằm mộng cũng không phải là mơ thông thường đi... Trùng hợp như vậy, mèo kia cũng nằm mơ cả đêm.
Bạch Ngọc Đường ban đầu muốn cùng Tiểu Tứ Tử thảo luận một chút về chuyện Triển Chiêu cũng nằm mơ cả dêm, thế nhưng cúi đầu nhìn một cái, Tiểu Tứ Tử đã ngủ... Đã bắt đầu ngáy khò khò rồi.
Nhìn đoàn tử trong nháy mắt chìm vào giấc ngủ, Ngũ Gia có chút hâm mộ...
→Chương sau: Chương 354:→
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro