Chương 359: Mộng Cảnh Của Người Nào
Chương 359: Mộng Cảnh Của Người Nào
Editor: Rosaline
Beta: Ken
Bạch Ngọc Đường thành công tìm được Triển Chiêu trong giấc mộng.
Nếu để Ngũ Gia liệt kê những chuyện tiếc nuối nhất trong đời mình một lần, vậy trong đó nhất định sẽ có điều "Không quen biết Triển Chiêu sớm một chút.".
Mà khoảnh khắc này, tuy rằng Bạch Ngọc Đường cũng rất không rõ tình trạng, nhưng đích thật là đã đền bù tiếc nuối của mình. Hắn cùng Triển Chiêu gặp mặt, ngay cái tuổi của Tiểu Tứ Tử....
Vui vẻ qua đi, Bạch Ngọc Đường để ý tình huống trước mắt một chút.
Tiểu Triển Chiêu trước mắt bày ra trạng thái của tiểu miêu, hiển nhiên cũng không có ký ức của Triển Chiêu sau khi thành niên, nói cách khác, đây cũng là ở trong trí nhớ của Triển Chiêu.
Ngũ Gia cũng không rõ ràng lắm giữa ký ức cùng mộng cảnh có gì khác nhau, nhưng tốt xấu gì cũng tiến vào rồi, hơn nữa...
Quan sát tiểu đoàn tử hoạt bát đáng yêu trước mắt một chút, không giống như dáng vẻ rất khó ở chung nga, Ân Hậu có thể có chút khoa trương đi.
Bạch Ngọc Đường cũng đứng lên, tuy rằng hắn bây giờ bề ngoài cùng hình thể chắc chỉ cao cỡ đoàn tử Tiểu Triển Chiêu, nhưng ý thức vẫn thanh tỉnh, vẫn nhớ toàn bộ chuyện sau khi lớn lên, đương nhiên cũng nhớ kỹ mục đích của bản thân trong chuyến đi này... Mục đích là vì cái gì mà tới?
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, là ngăn cản Triển Chiêu tìm được một thứ gì đó? Còn là thứ gì...
Ngũ Gia liền cảm giác mình hình như về tới khi còn bé, thầm nghĩ cùng Triển Chiêu thành thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, những thứ khác hình như không quan trọng lắm.
Nghĩ tới đây lại tiếp tục lắc đầu, nhắc nhở bản thân —— tỉnh lại a Tiểu Bạch Đường!
"Ngươi làm sao vậy?"
Triển Chiêu lại gần hỏi.
Bạch Ngọc Đường phát hiện, Triển Chiêu lúc nhỏ so với lớn càng giống mèo hơn.
"Đây là đâu vậy?" Bạch Ngọc Đường ý thức được hai người bọn họ đang ở trên một sân cỏ lớn, bốn phía ngoại trừ trời xanh mây trắng thì không còn thứ gì khác.
"Ở nhà ta a." Tiểu Triển Chiêu đặc biệt vui vẻ mời Bạch Ngọc Đường đến nhà làm khách.
Bạch Ngọc Đường liền cau mày nghĩ —— trong nhà? Là Hồng Anh trại hay là Ma cung a? Không nhớ là có một đồng cỏ lớn như vậy...
Triển Chiêu mang theo Bạch Ngọc Đường đạp cỏ đi về phía trước.
Ngũ Gia đi vài bước, phát giác sân cỏ này có chút quen thuộc, nhìn lại, nguyên bản chân trời trống không, lại xuất hiện mấy dãy núi.
Bạch Ngọc Đường phân biệt một chút, sờ sờ cằm —— không đúng a! Đây không phải là bãi cỏ dưới chân núi Thiên Sơn sao?
Cho nên đây thật ra là mộng cảnh của ai?
Bạch Ngọc Đường có chút không biết bọn họ đang ở đâu.
Nhưng chờ hắn quay đầu lại, cảnh tượng trước mắt lại thay đổi.
Hai người bọn họ đang đứng ở giữa một sườn núi, theo thang đá bàn sơn* đi xuống dưới, hai bên là hình thái phòng xá khác nhau.
*盘山
"Nơi này là Ma cung." Tiểu Bạch Ngọc Đường tự nhủ nói một câu.
Triển Chiêu đi ở phía trước quay đầu lại, "Ừ!"
Đang trò chuyện, chợt nghe dưới chân núi có người hô, "Chiêu Chiêu! Chiêu Chiêu ngươi ở đâu a?"
Bạch Ngọc Đường hướng dưới chân núi nhìn một cái, là một mỹ nhân mặc hồng y đang vừa đi vừa hô...Hồng Cửu Nương?
Ngũ Gia đang nhìn, Triển Chiêu kéo tay hắn trốn vào phía sau bụi cỏ, vừa hướng về phía hắn, "Suỵt!"
Dưới sườn núi, Cửu Nương hô mấy tiếng thấy không ai trả lời, liền lắc đầu đi, "Hài tử này chạy đi đâu? Còn nói cùng nhau đi xem trò vui mà."
Cửu Nương tiếp tục tìm, Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường thất quải bát quải* xuống núi.
*bảy rẽ tám quẹo
Ngũ Gia có chút không giải thích được, hỏi hắn, "Hồng di gọi ngươi sao không đáp lời?"
Tiểu Triển Chiêu dưới chân cũng không dừng, "Có chuyện quan trọng cần làm, xem cuộc vui thì lần khác cũng được!"
Bạch Ngọc Đường đi theo Triển Chiêu đi lang thang trên núi, cuối cùng nhịn không được hỏi, "Ngươi muốn đi đâu a?"
Triển Chiêu nói, "Trở về phòng a!"
Ngũ Gia bất đắc dĩ, kéo Triển Chiêu còn muốn chạy về phía trước, "Ngược hướng rồi!"
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, vuốt cằm nhỏ, "Ngược sao?"
"Bên này." Bạch Ngọc Đường quen cửa quen nẻo mang theo Triển Chiêu về gian phòng của mình.
Triển Chiêu vẫn luôn cùng Ân Hậu ở một viện, căn phòng của hai gia tôn cũng kế bên nhau.
Chẳng qua Ân Hậu hình như không ở.
Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường chạy vào gian phòng của mình, đóng cửa lại.
Bạch Ngọc Đường đánh giá căn phòng của Triển Chiêu, chính là gian phòng sau khi lớn lên của Triển Chiêu ở Ma cung, cơ bản không có gì thay đổi.
Triển Chiêu lấy ra một bao quần áo, trải ra trên giường, sau đó chạy đi mở ra cái rương cầm chút y phục, lại mở ra ngăn tủ.
Ngũ Gia chợt nghe tiếng "Meo meo ô meo meo ô" vài tiếng.
Triển Chiêu từ trong tủ quần áo ôm ra mấy con mèo nhỏ, cầm hai bộ quần áo, lại đem con mèo nhỏ thả trở lại, nhanh nhẹn thu thập một cái bọc quần áo nhỏ, đeo lên rồi kéo Bạch Ngọc Đường nói, "Đi thôi!"
"Đi đâu a?"
Bạch Ngọc Đường phát hiện ra một vấn đề —— Triển Chiêu đối với mình biết Hồng di, biết phòng của hắn ở nơi đâu, lại quen thuộc Ma cung, những tình huống "Khác thường" này tựa hồ không bất ngờ gì. Theo lý mà nói, hai người bọn họ là lần đầu gặp mặt, Triển Chiêu không phải đối với hành động của hắn nên sinh ra hoài nghi sao?
Triển Chiêu nói muốn đi tìm đồ.
"Tìm cái gì?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
"Không biết a, vật rất quan trọng!" Triển Chiêu vừa nói, vừa kéo Bạch Ngọc Đường chạy ra khỏi cửa phòng.
Mà trong nháy mắt ra khỏi cửa phòng, Bạch Ngọc Đường liền ngây ngẩn cả người... Bởi vì vừa ra khỏi cửa, hai người bọn họ đã không phải ở Ma cung, mà đang ở trong một rừng trúc.
Không chỉ hoàn cảnh thay đổi, ngay cả thời gian cũng thay đổi... Mới vừa rồi thời điểm vào nhà thu dọn đồ đạc rõ ràng là ban ngày, bây giờ lại là buổi tối.
Hai tiểu hài nhi tay trong tay cùng nhau đi qua giữa rừng trúc.
Đi không bao lâu, chợt nghe thấy một trận thanh âm kỳ quái truyền đến, "Lách cách lạch cạch", thật giống như là ai đó đang gõ lên gậy trúc.
Trong rừng đen như mực này, truyền đến loại thanh âm này, rất quỷ dị.
Nhưng Triển Chiêu tựa hồ hoàn toàn không biết sợ, kéo Bạch Ngọc Đường cùng nhau chạy tới.
Hai người bọn họ chạy ra khỏi cánh rừng, bên ngoài rừng trúc là một ao nước nhỏ, bên bờ, đứng một tiểu hài nhi so với bọn hắn lớn hơn một hai tuổi, đang cầm hai cái ống trúc đập đập.
Hai người bọn họ mới hiểu được, nguyên lai cái thanh âm này là phát ra như vậy.
Bạch Ngọc Đường quan sát đứa bé kia, vóc người không cao không lùn, gầy teo, mặc bộ thư sinh bào màu trắng, mang nón thư sinh, lớn lên bạch tịnh tư văn*, một đôi mắt phượng đặc biệt nhìn quen mắt, bên người còn để một cái gùi nhỏ.
*bạch tịnh tư văn -> bạch tịnh: trắng nõn; tư văn: Nhã nhặn
Ngũ Gia lòng nói, "Không phải đâu..."
Mà theo một mảnh gỗ tiểu thư sinh đập đập, có mấy con sâu biết phát sáng bay ra, bay tụ tập thành một đám vây quanh hai cây gậy trúc, tiểu thư sinh cầm lấy một cái bình, mấy con sâu liền ngoan ngoãn bay vào trong bình, thoạt nhìn rất thần kỳ.
Tiểu Triển Chiêu liền nghiêng đầu nhìn cử động của thư sinh kia.
"Khụ khụ."
Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng ho khan một tiếng, đưa tới chú ý của thư sinh kia.
Tiểu thư sinh ngẩng đầu một cái, nhìn sang, "Hai ngươi là ai a?"
Triển Chiêu chỉ chỉ bản thân, nói "Ta là Triển Chiêu." Rồi chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường, "Hắn là Bạch Ngọc Đường."
Tiểu thư sinh kia gật đầu, "Ta là Công Tôn sách."
Ngũ Gia yên lặng gật đầu —— quả nhiên... Cái khí chất này chính là khí chất của Công Tôn!
"Ngươi đang làm gì nha?" Triển Chiêu tò mò muốn đi tới gần trước mặt Công Tôn.
Công Tôn đột nhiên chỉ một ngón tay xuống đất, "Cẩn thận!"
Chân của Triển Chiêu bước ra nhanh chóng thu trở về, lảo đảo một cái, hoàn hảo Bạch Ngọc Đường đã đỡ hắn.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không dám động, chỉ thấy Công Tôn lắc lắc hai cây gậy trúc, nói, "Ta đang đút trùng trùng!"
Triển Chiêu há to miệng, "Trùng trùng?"
Ngũ Gia đỡ trán —— mùi vị quen thuộc...
"Năm ngoái nuôi cổ trùng, mấy ngày nay đều bò ra ngoài!" Tiểu Công Tôn chỉ chỉ mặt đất dưới chân bọn họ, "Đừng đạp loạn nga!"
Ngũ Gia yên lặng túm Triển Chiêu trở về.
Tiểu Triển Chiêu lui về phía sau mấy bước, hỏi, "Ngươi có thấy qua một người độc nhãn không?"
"Độc nhãn?" Công Tôn hiếu kỳ hỏi, "Không có mắt trái hay không có mắt phải?"
"Không phải!" Triển Chiêu chỉ chỉ ở giữa mũi, "Chỉ có một con mắt ở giữa!"
Hai mắt phượng của Tiểu Công Tôn liền nheo lại, "Nói bậy! Sao mắt người có thể mọc ở chính giữa, cũng không phải yêu quái!"
Triển Chiêu bĩu môi quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường, ý kia như là nói —— tiểu thư sinh này thế nào lại hung dữ như vậy?
Trong lòng Ngũ Gia nghĩ —— sau khi lớn lên còn hung dữ hơn nữa.
"Ngươi có phải đã xem mấy loại sách về yêu quái tà ma gì đó?" Tiểu Công Tôn thu hồi hai đoạn gậy trúc vào cái gùi, xách theo cái gùi nhỏ đi tới, đối với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vẫy vẫy tay, ý kia —— đi theo ta!
Hai người theo Công Tôn về tới một tòa tiểu trạch viện.
Công Tôn buông cái gùi xuống rồi rửa tay, đến trù phòng cầm một ít thức ăn ra, lại rót trà chiêu đãi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường tò mò nhìn tòa tiểu lâu một chút, hỏi, "Một mình ngươi sống sao?"
Ngũ Gia đặc biệt muốn hỏi một tiếng, "Tiểu Tứ Tử nhà ngươi đâu?" Nhưng lại nhịn xuống được —— lúc này còn chưa có Tiểu Tứ Tử.
"Ta cùng mấy sư phụ sống với nhau, giờ này thì mấy sư phụ có thể đã đi ra ngoài uống rượu rồi." Công Tôn nói xong, chạy vào thư phòng lục tung một trận, rồi cầm quyển sách đi ra, ngồi xuống cạnh bàn cùng Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường uống trà.
Triển Chiêu hiếu kỳ nhìn sách trong tay hắn, Bạch Ngọc Đường thì cảm khái —— thật thần kỳ, đây là một Công Tôn tiên sinh cỡ nhỏ a! Cùng với, tư thế bưng chén trà uống cũng quá giống Tiểu Tứ Tử rồi, dĩ nhiên... Tiểu Tứ Tử lại mượt mà như hai Tiểu Công Tôn vậy...
"A, tìm được rồi." Công Tôn lật tới một tờ trong sách, đưa qua cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn, hỏi, "Các ngươi tìm có phải là độc mục yêu quái này không?"
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cùng nhau tiến tới nhìn...
Chỉ thấy Công Tôn lấy ra chính là một bộ chí quái tập, một tờ trong đó, chính là giới thiệu về sơn yêu.
"Đúng!" Tiểu Triển Chiêu chỉ vào bức tranh Độc Mục Sơn Yêu, "Chính là tướng mạo này! Giống cái con đã đuổi theo chúng ta có đúng hay không?"
"Đúng vậy a." Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, hiếu kỳ hỏi, "Đây là sách gì?"
"Là sư phụ ta biên soạn ra, hắn đến các nơi trong núi hái thuốc, nghe được một ít truyền thuyết liên quan tới yêu ma tà túy." Công Tôn khép sách lại, hỏi Tiểu Triển Chiêu cùng Tiểu Bạch Ngọc Đường, "Hai ngươi biết vấn đề ở chỗ nào không?"
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nghiêng đầu nhìn Công Tôn —— vấn đề?
"Ừ!" Tiểu Công Tôn gật đầu, "Sư phụ ta cũng chưa từng thấy qua loại sơn yêu này, thế nhưng hắn vẽ ra được, nói là có người nhìn thấy, cũng giống nhau như đúc!"
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái.
Công Tôn thấy hai người tựa hồ không hiểu, liều dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ bàn một cái.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều ngồi thẳng, chăm chú nghe "tiểu phu tử" giảng giải.
"Nói như này đi, ta nghe nói thôn sát vách có một người lớn lên rất kỳ quái, căn cứ theo miêu tả của người trong thôn chúng ta mà vẽ ra bức tranh của người kia. Mà người trong thôn chúng ta kỳ thực cũng chưa từng thấy qua người đó, chỉ là nghe người khác kể lại. Kết quả người thôn sát vách đi qua nhìn, nói người nọ lớn lên quả thực giống y như bức tranh đã vẽ! Các ngươi cảm thấy có khả năng này không?" Công Tôn hỏi.
"Ách..." Tiểu Triển Chiêu cùng Tiểu Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy có chút đạo lý.
"Vậy nói rõ cái gì?" Hai tiểu hài nhi khiêm tốn thỉnh giáo tiểu thư sinh trước mắt thoạt nhìn đặc biệt thông minh đặc biệt có học vấn này.
Tiểu Công Tôn đưa tay chọc chọc đầu của hai tiểu hài nhi, giống như hắn sau này chọc Tiểu Tứ Tử , "Nói rõ các ngươi thấy quái vật kia, có thể chính là căn cứ theo bức tranh này! Có ít thứ ban đầu không tồn tại, nhưng sau khi xuất hiện rất nhiều đồn đãi, chúng nó lại đột nhiên tồn tại! Cho nên kỳ thực cũng không phải quái vật tạo ra tin đồn, mà là đồn đãi tạo ra quái vật!"
Triển Chiêu như có điều suy nghĩ gật đầu, "Có đạo lý..."
Bạch Ngọc Đường lại cúi đầu cười cười —— quả nhiên, vô luận Công Tôn mấy tuổi, đều là một Công Tôn thông minh cơ trí.
Tiểu Công Tôn bưng chén trà thổi thổi lại nhấp một ngụm, cầm hai củ khoai lang cho hai người bọn họ, "Ăn đi!"
Triển Chiêu cảm thấy khoai lang khá tốt, Ngũ Gia yên lặng liếc khoai lang một cái.
Công Tôn còn rất nghiêm túc, "Bữa tối ăn thô lương đối với thân thể tốt hơn! Ăn ít đồ đầy mỡ thôi!"
Triển Chiêu cầm khoai lang gật đầu.
Ngũ Gia thở dài —— thực sự là già trước tuổi*...
* Nôm na là ông cụ non đó
Ăn cơm tối xong, hai người cũng từ biệt Công Tôn rời khỏi tiểu viện.
Vừa chạy đi, Bạch Ngọc Đường vừa hỏi Triển Chiêu, "Miêu Nhi ngươi muốn tìm chính là sơn yêu này sao?"
Triển Chiêu đối với tiếng "Miêu Nhi" cũng không dị nghị gì, tựa hồ rất quen thuộc, chỉ là gãi đầu một cái, rất bối rối mà nói, "Ta cũng không biết, hình như không phải."
Bạch Ngọc Đường ôm cánh tay nhìn Triển Chiêu, trong lòng cũng kỳ quái —— đây thật ra là Triển Chiêu khi còn bé hay là Triển Chiêu lúc lớn? Một ít thói quen căn bản là của Triển Chiêu sau khi lớn lên, nhưng dáng vẻ cùng ký ức đều là khi còn bé... Cùng với, Triển Chiêu khi còn bé khẳng định chưa gặp qua Công Tôn, nói cách khác, hai người bọn họ bây giờ là ở mộng cảnh hoặc là trong trí nhớ của Công Tôn! Ân Hậu nói Triển Chiêu có năng lực khiến biên giới ký ức cùng mộng cảnh giữa người với người biến mất, có phải có nghĩa là... Bọn họ lúc này, đang ở trong trí nhớ cùng mộng cảnh của những người khác?
Cho nên trong trí nhớ của Công Tôn, có ký ức quan hệ với sơn yêu sao? Sư phụ hắn đích thật là biên soạn qua một quyển chí quái tập như vậy?
Sơn yêu này rốt cuộc có ý nghĩa đặc thù gì, mà khiến Triển Chiêu lưu ý như vậy?
Đang nghĩ ngợi, Bạch Ngọc Đường phát hiện phía trước đột nhiên sáng lên...
Hai người bọn họ sau khi rời khỏi sân của Công Tôn, lại bước chân vào mảnh thiên địa khác.
------------------------------
Ros: Không biết tiếp theo Tiểu Bạch Ngọc Đường với Tiểu Triển Chiêu gặp bạn nhỏ nào tiếp a? Mọi người đoán thử xem là ai? Theo tui nghĩ bạn nhỏ tiếp theo có thể là Tiểu Triệu Phổ a!! Không biết có đúng hay không?
→Chương sau: Chương 360:→
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro