Chương 360: Chân thực trong hỗn loạn
Chương 360: Chân thực trong hỗn loạn
Editor: Rosaline
Beta: Chim
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trọng điểm được nêu ra ở các tình tiết trước:
Yêu Vương cùng Tắc Tiếu đều muốn đi đến Tử Khâu Thạch Cốc, một trong tam đại tuyệt cảnh, nhưng phải đạt tới tuyệt cảnh nhất định mới có được địa đồ.
Ở dưới sự hướng dẫn của Yểu Trường Thiên, mọi người Khai Phong đi tới một cứ điểm quan trọng trong lòng đất mà Hạ Vãn Phong năm đó lưu lại. Hạ Vãn Phong có chỉ —— phần địa đồ đến Thạch Cốc, lại bị thư đồng của hắn Hạ Cần cầm đi.
Trải qua điều tra, Hạ Cần năm đó là cầm địa đồ tiến vào Bạch Nhai sơn, mưu tính cùng Độc Mục Sơn Yêu bắt cóc tôn nhi hắn để trao đổi, cứu tôn tử ra.
Nhưng kết quả chính là hai gia tôn đều biến mất.
Mọi người Khai Phong vì phần địa đồ kia, điều tra truyền thuyết Độc Mục Sơn Yêu Bạch Nhai sơn, tra xét mấy ngày không có đột phá, đã nghĩ ra một cái "kế dụ địch". Mọi người quyết định liên thủ diễn một màn kịch,, để cho Thiên Tôn và Ân Hậu giả trang thành phu thê, đi khách sạn bình dân vòng ngoài Bạch Nhai sơn tìm nơi ngủ trọ, lại để cho Hắc Ảnh dùng khẩu kỹ mô phỏng theo động tĩnh trượng phu đối với thê tử thi bạo, lấy thử đến dẫn sơn yêu thích khiển trách tra nam.
Nhưng Hắc Ảnh bởi vì đau họng, cần tu dưỡng ba bốn ngày.
Trong những ngày chờ đợi này, Triển Chiêu xuất hiện một vài tình trạng.
Không biết là bị cái gì kích thích, sau đêm Triển Chiêu gặp quái mộng, kích động "thiên phú" khởi nguồn nào đó của Bất Tử Vương tộc, lâm vào mộng cảnh.
Căn cứ theo như lời Ân Hậu, Triển Chiêu kế thừa loại huyết thống của Bất Tử Vương tộc này, năng lực có thể tiêu trừ biên giới hiện thực cùng hư huyễn.
Vì ngăn cản Triển Chiêu thức tỉnh thiên phú này, Bạch Ngọc Đường tiến vào mộng cảnh của Triển Chiêu.
Cứ như vậy, Triển Chiêu tuổi nhỏ cùng Bạch Ngọc Đường ở trong mộng cảnh kỳ dị hư huyễn gặp nhau, triển khai một đoạn lữ trình đặc thù.
----- phân cách tuyến mà tui (Ros) nghĩ là nó nên có ở đây á -----
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một cước bước ra sân của Công Tôn gia, trước mắt lại đột nhiên sáng ngời, cùng lúc đó, dưới chân hai người không còn một mống.
"Oa a....."
Hai người còn chưa kịp hô xong một tiếng, liền "bộp bộp" hai tiếng, rơi vào trong đống cát.
Cũng may hai người mặc dù nhỏ, nhưng khinh công đều cũng không tệ lắm, một cước bỗng nhiên đạp hụt cũng không có té đến mặt chạm đất.
Ngũ Gia tiêu sái trở mình, hai chân chạm đất, Triển Chiêu thở phì phò, xoay người hai vòng thật đẹp, còn một một chân đặt trên mặt đất, hai tay chia ra... Đứng vững.
Hai người rơi xuống đất đồng thời lại nghe đến "A a a a a..." một tiếng, sau đó bên cạnh "bộp" một tiếng, một cái thân ảnh nho nhỏ gầy teo ngã vào trong đống cát.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lập tức đều đưa tay đi đỡ người nọ.
Chờ đỡ dậy vừa nhìn, chính là Công Tôn mới vừa rồi cùng bọn họ cùng uống trà.
Trong tay Tiểu Công Tôn còn cầm nửa củ khoai lang, ngồi trong đống cát, gương mặt mờ mịt.
Tiểu Triển Chiêu vỗ cát trên người cho hắn, Bạch Ngọc Đường còn lại là ngưỡng mặt lên đi lên nhìn... Đỉnh đầu là một mảnh khí trời tốt trời xanh mây trắng, cũng không có lỗ thủng không một động... Bọn họ là từ đâu mà ngã xuống? Hơn nữa mới vừa rồi lúc hắn cùng Triển Chiêu hai người đi tới, Công Tôn cũng không xuất hiện theo, hắn thế nào cũng rớt xuống?
Dĩ nhiên, lúc này lờ mờ nhất vẫn là Công Tôn.
"Ta là ai? Đây là đâu? Có chuyện gì thế?" Tiểu Công Tôn nhìn xung quanh.
Thẳng đến lúc này, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mới kinh ngạc phát hiện, bọn họ đang ở trong sa mạc mênh mông trống trải.
Nhìn cát vàng mênh mông vô bờ trước mắt, phía trước đống cát liên miên chập chùng, dưới chân dày đặc cát mịn, ba người đều trợn tròn mắt.
Chấn lăng một lát, Bạch Ngọc Đường đột nhiên nghĩ đến một cái vấn đề tương đối thực tế —— Trong mơ cũng chết khát chết đói sao?
Giữa đại mạc mênh mông này, bằng ba tiểu hài nhi bọn hắn không chừng thật đi không ra, vậy chẳng phải là sẽ bị vây ở chỗ này? Vậy nếu như chết trong mộng, Triển Chiêu tỉnh rồi ngủ tiếp, hay là bọn hắn sẽ không tỉnh lại nữa?
Nói đi nói lại thì...
Bạch Ngọc Đường không hiểu nhìn Triển Chiêu và Công Tôn đang cùng nhau nghiên cứu phương hướng —— vì sao Công Tôn theo tới? Đây tột cùng là giấc mơ của ai? Là Triển Chiêu muốn cho hắn đến, hay là Công Tôn tự mình muốn đến?
Thời điểm đang hồ đồ, chợt nghe phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói: "Các ngươi là ai a?"
Ba tiểu hài nhi đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng bọn họ, có một tiểu hài nhi lớn gần bằng bọn họ, một thân hồng y, tóc đỏ mắt xanh da trắng như tuyết.
Tiểu hài nhi kia một tay cầm một nửa quả đào mà ăn, một tay cầm thanh tiểu hồng tán che nắng, đang tò mò nhìn bọn họ.
Triển Chiêu cùng Công Tôn đều nhìn chằm chằm tiểu hài nhi kia, chỉ có Tiểu Bạch Ngọc Đường thốt ra: "Ngươi là... Lâm Dạ Hỏa?"
Triển Chiêu cùng Công Tôn đều nhìn hắn —— biết a? Ngươi trong sa mạc cũng có bằng hữu sao?
Bạch Ngọc Đường không nói gì, vị trước mắt này không cần hỏi a, không nói dáng ngoài, từ trên khí chất chính là Lâm nhị hóa a...
Quả nhiên, chỉ thấy tiểu hài nhi kia thối thí* mà ngẩng đầu một cái, "Nga diệu, ta quả nhiên là có chút danh khí! Ai kêu ta là đệ nhất mỹ nhân Tây Vực chứ!"
*臭屁: thích khoe khoang
Triển Chiêu cùng Công Tôn đều mặt không thay đổi nhìn hắn —— người này thật là thối thí!
Bạch Ngọc Đường còn lại là ở một bên đỡ trán —— quả nhiên là từ nhỏ nhị đến lớn.
Tiểu Triển Chiêu thấy Tiểu Lâm Dạ Hỏa đắc ý, liền chỉ một ngón tay về phía Bạch Ngọc Đường bên cạnh, "Rõ ràng hắn đẹp hơn một chút!"
Công Tôn ôm cánh tay ở một bên gật đầu biểu thị đồng ý.
Bạch Ngọc Đường không kịp ngăn trở, lòng nói đã đủ loạn, đừng làm loạn thêm nữa....
Nhưng lời đã ra khỏi miệng nên cũng đã muộn rồi.
Chỉ thấy Tiểu Hỏa Phượng híp mắt, lại gần tỉ mỉ quan sát Tiểu Bạch Ngọc Đường một chút, sau đó lui ra phía sau hai bước, vừa thu tán lại, "Quyết đấu đi!"
Tiểu Công Tôn cùng Tiểu Triển Chiêu đều lặng lẽ hướng bên cạnh dời hai bước, nhường lại sân khấu mà để cho hai người "quyết đấu".
Bạch Ngọc Đường không nói gì, hỏi Lâm Dạ Hỏa, "Đây là đâu a?"
"Quỷ Hải a." Tiểu Hỏa Phượng đem quả đào gặm hết, ngồi xổm xuống, đào một cái hố, vùi hạt đào vào cát.
Công Tôn nhắc nhở hắn, "Như ngươi vậy chôn xuống cũng sẽ không nở hoa kết trái a."
Tiểu Hỏa Phượng đưa tay đè lại sa địa hắn mới vừa rồi chôn đào hạch, giơ tay lên ý bảo mọi người —— chờ một chút!
Đợi một hồi, Hỏa Phượng lại duỗi thân tay đào sa địa đào ra... Chỉ thấy viên đào hạch kia đã biến mất.
Triển Chiêu cùng Công Tôn đều kinh ngạc mở to hai mắt.
Tiểu Hỏa Phượng "ha ha" cười, đứng lên hai tay một chống nạnh, "Đây là Quỷ Hải! Ngày hôm nay coi như mấy người các ngươi may mắn a đụng phải ta, bằng không thì các ngươi tuyệt đối là ra không được!"
Nói xong, hắn liền đối với ba người ngoắc ngón tay, đang muốn nói: "Đi theo ta..."
Chợt nghe Công Tôn đột nhiên hô, "Bên kia còn có người nga!"
Ba người khác ba đều quay đầu lại... Mọi người hướng xa xa ngắm, chỉ thấy có một lão đầu vóc người còng lưng, đang chống cây quải trượng, hướng phía bọn họ đi tới.
Lão nhân kia không biết là bị phơi nắng không chịu được hay là quá mệt mỏi, luôn luôn cúi đầu, nhưng tốc độ bước đi cũng không phải chậm.
Lâm Dạ Hỏa tựa hồ không thể nào tin được, cau mày, "Từ đâu tới lão đầu? Mới vừa rồi không nhìn thấy a."
"Hắn hình như không khoẻ!" Công Tôn liền muốn chạy tới dìu hắn sang đây, kết quả mới vừa đi phía trước bước ra từng bước, phía sau Triển Chiêu đột nhiên đưa tay, kéo lại hắn, "Đừng đi qua!"
Bạch Ngọc Đường cũng khẽ nhíu mày, cảnh giác đứng lên, lão nhân này tuy rằng biểu hiện ra dáng vẻ suy yếu vô lực, thế nhưng tốc độ di động của hắn cũng quá nhanh.
"Sao kỳ quái như thế." Lâm Dạ Hỏa cũng phát giác khác thường, liền đưa tay từ trong lòng ngực lấy ra thứ khác đến.
Mọi người vừa nhìn —— là một gương đồng nhỏ mặt hình tròn.
Hỏa Phượng cầm cái gương hướng về phía phương hướng mặt trời, điều chỉnh góc độ một chút, rất nhanh, cách đó không xa trên sa địa xuất hiện một quầng sáng.
Hỏa Phượng đem cái gương hơi chuyển một cái, quang ban kia liền chiếu đến trên mặt người kia.
Người nọ bị chiếu thì chợt ngẩng đầu...
Bốn người tiểu hài nhi sau khi thấy rõ ràng gương mặt đối diện đó, trong nháy mắt cũng hít một hơi lãnh khí.
"Nương a yêu quái!" Lâm Dạ Hỏa nhảy lên rất cao, đối với ba người ngoắc tay, "Chạy mau!"
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu một tay níu lại Công Tôn khiếp sợ xoay người chạy... Mà lão đầu nguyên bản khom lưng lưng còng kia vừa nhìn mấy hài tử chạy, đã đánh mất quải trượng chạy đuổi theo... Dưới ánh mặt trời, chỉ thấy người nọ có mặt sắc bén quái dị, hơn nữa trên mặt chỉ có một con mắt!
Bạch Ngọc Đường nhớ kỹ đây là sơn yêu trước đó ở trong núi rừng phía sau Bách Hoa cốc đánh lén hắn cùng Triển Chiêu... Có chút không hiểu nổi hắn vì sao cũng theo tới.
Bốn tiểu hài nhi chạy trốn rất nhanh, cũng may Lâm Dạ Hỏa nhận thức đường, mang theo bốn người chạy ra khỏi Quỷ Hải, một đường nhằm phía Ma Quỷ thành.
Vừa tới cửa thành, Lâm Dạ Hỏa đã bị xách lên.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng ngừng lại, hai hài tử mệt đến thở hổn hển, nhưng thật ra Công Tôn một đường bị hai người bọn họ kéo, mệt mỏi cũng không mệt chút nào, chỉ là có chút choáng váng.
Thở hổn hển mấy cái, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, chỉ thấy trước mắt một cái bụng tròn vo.
Triển Chiêu đưa tay, vỗ hai cái, "bộp bộp" hai tiếng, âm thanh nước vang.
Bạch Ngọc Đường cũng hiểu được cái bụng này nhìn quen mắt vô cùng, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là Vô Sa đại sư.
Đại sư xách Tiểu Hỏa Phượng, thấy trên y phục rất nhiều hạt cát, liền giận, "Nói bao nhiêu lần, không cho phép ngươi tiến vào Quỷ Hải!"
Hỏa Phượng còn vẫn duy trì trạng thái khiếp sợ, chỉ vào phương hướng Quỷ Hải trách trách hô hô cùng sư phụ nhà mình khoa tay múa chân, "Sư phụ bên trong có yêu quái! Một con mắt!"
Vừa nói, vừa chọc chọc mi tâm bản thân.
Đại sư nhìn trời liếc mắt, giơ đồ đệ lên lắc đến lắc đi, nói hắn phơi nắng đến choáng váng!
Vừa lắc đồ đệ, Vô Sa đại sư vừa cúi đầu nhìn ba tiểu bằng hữu.
Đại hòa thượng trước sau như một nét mặt hiền hoà hiền lành, thấy ba tiểu bằng hữu kiểu dáng khác biệt liền mặt mày rạng rỡ, "Kết giao bằng hữu mới sao?"
Đại sư vừa nhìn vừa dụi mắt, "Vì sao nhìn có một loại cảm giác quen thuộc, bần tăng là xuất hiện cái ảo giác gì sao? Rõ ràng là tiểu hài tử khả ái như vậy vì sao mùi tương du*?"
*xì dầu hoặc là nhóm Thiên Tôn Ân Hậu (Tương Du)
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo bản năng đưa tay ngửi tay áo một cái —— mùi tương du?
Đem tiểu phượng hoàng đã bị lắc choáng buông xuống, Vô Sa đại sư hướng về phía mấy người tiểu bằng hữu vẫy vẫy tay, "Đến, tiến đến ăn điểm tâm."
Bốn người theo đại sư cùng đi hướng về phía Ma Quỷ thành.
Bạch Ngọc Đường lôi kéo Triển Chiêu đi ở phía sau, liền nghĩ có muốn hay không chuẩn bị nồi —— chẳng qua đám người rảnh rỗi Ma Quỷ thành kia hình như sẽ không cầm tiền ném tiểu hài tử...
Đang suy nghĩ, bốn người tiểu hài nhi song song một cước bước vào cửa thành... Trong nháy mắt, trước mắt tối sầm lại, dưới chân lại là không còn một mống.
"Bộp" một tiếng, bốn người lại một lần nữa rơi, cùng nhau ngã vào trong đống lá rụng.
Từ trong đống lá rụng bò ra ngoài... Liền phát hiện chính bản thân bọn họ ở trong viện một tòa đại trạch, bốn phía thật nhiều phượng tê mộc*, lá rụng hồng đồng sắc** quét thành vài đống.
*phượng tê mộc: 凤栖木 hình như là một loại cây phượng hoàng từng đậu lên, là thần mộc duy nhất thừa nhận được ngọn lửa lúc phượng hoàng niết bàn mà vẫn còn ngạo nghễ sừng sững hấp thụ tinh hoa của bách thụ chi vương mà ngưng tụ thành (cây ngô đồng)
**hồng đồng sắc: màu đỏ đồng
Bạch Ngọc Đường ư nhất thời có chút không biết rõ bọn họ ở chỗ nào... Chẳng qua dựa theo cái trình tự nhận biệt này mà nói... Có khi nào giờ đến phiên Triệu Phổ không? Dù sao cũng soái phủ liền có mấy người như vậy...
Đang nghĩ ngợi, phía trước cửa của đại trạch không biết lúc nào đã được đẩy ra, từ bên trong đi ra một tiểu hài nhi hắc y tóc đen hai nhãn đồng* màu sắc không đồng dạng như vậy, chợt nghe đến phía sau truyền đến một cái giọng ôn hòa, "Khách đến sao?"
*con ngươi
Bốn người đều quay đầu lại...
Đứng phía sau cũng không phải cái tiểu hài nhi gì, mà là một cái thanh niên nhân thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, tướng mạo ôn hòa.
Người nọ mặc một thân áo choàng ngẫu sắc*, nhìn hào hoa phong nhã, giống như một phu tử... Vẫn là cái loại phu tử không phải là rất nghiêm nghị kia.
*ngẫu sắc: Màu hồng cánh sen
Tựa hồ đang quét lá rụng, người nọ cầm chổi, khẽ mỉm cười nhìn bốn người tướng mạo khác nhau trước mắt, lại đều là tiểu bằng hữu rất đáng yêu.
Bạch Ngọc Đường đã cảm thấy vóc người này có chút quen mắt, giống ai...
"Nguyên soái."
Lúc này, ngoài cửa viện có người đi đến.
Bốn người tiểu hài nhi nhìn lẫn nhau một chút —— nguyên soái? Không nghe lầm chứ? Người này là nguyên soái sao? Là họ Nguyên tên Soái* sao?
*nguyên soái hay nguyên suất đều là một từ 元帅 đọc là yuánshuài
Đi vào sân chính là một người tướng quân trẻ tuổi mặc nhuyễn giáp, vóc người cao ngất, hắn đưa tay đưa cho phu tử một phong thơ.
Vị "nguyên soái" kia tiếp nhận thư khẽ mỉm cười một cái, mở thư ra nhìn.
Bốn tiểu hài nhi đều hiếu kỳ mà ngửa mặt nhìn, mà tướng quân trẻ tuổi kia vội tới truyền tin nguyên soái tựa hồ cũng rất buồn bực —— vì sao trong viện có bốn người tiểu hài nhi.
"Nguyên soái" xem xong thư rồi, liền đem thư thu, ý bảo mình biết rồi.
Quan tướng kia liền hỏi, "Không cần hồi âm cho U Liên sao?"
Nguyên soái khoát tay chặn lại, "Không nóng nảy, Bạch Quỷ Vương bị hai tên Tương Du ngăn cản rồi, trong chốc lát không chạy ra được, chúng ta xem cuộc vui là được."
Quan tướng kia gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Tiểu Lâm Dạ Hỏa cũng là một người dễ gần, kéo tay áo của nguyên soái kia, nói khát, muốn uống nước.
Vị nguyên soái kia cười tủm tỉm gật đầu, đem chổi đặt vào bên cạnh, kêu bốn tiểu bằng hữu vào nhà uống trà ăn điểm tâm.
Bạch Ngọc Đường đi ở mặt sau cùng, có chút không dám tin nhìn người thư sinh đi ở phía trước kia, cái bóng lưng kia... Thấy thế nào thế nào giống như một người —— Hạ Nhất Hàng!
Thẳng đến đi vào căn phòng, tiếp nhận nước trà người nọ đưa tới, Bạch Ngọc Đường mới hồi phục tinh thần lại —— người này chớ không phải là...
"Hạ Vãn Phong?"
Bên cạnh, Công Tôn bưng chén trà nhỏ, đang nhìn phong thư xếp chồng lên để trên bàn sách... Trên Mỗi một đều có mấy chữ "Hạ Vãn Phong ".
Công Tôn mặc dù nhỏ, nhưng hắn nhưng đọc qua không ít sách sử, Hạ Vãn Phong tên này hắn tự nhiên nghe qua, hơn nữa quan tướng mới vừa rồi gọi hắn là nguyên soái... Cái này chính là người đứng đầu Lạc Diệp Thành*, được xưng là một trong bốn thần danh tướng Hạ Vãn Phong sao?
*Trước đó Nhã tỷ để là Khô Diệp Thành giờ lại biến thành Lạc Diệp Thành nên chỉ có thể có 1 khả năng đó chính là... Nhã tỷ lại quên nữa rồi ^_^
Thế nhưng...
Tiểu Công Tôn gãi đầu —— sai a, không hợp tuổi a, tình huống gì?
Mà Triển Chiêu cũng thần tình hơi phức tạp quan sát người lột trái quýt cho bọn hắn kia —— hắn mới vừa nói "U Liên" nga... Gia gia nãi nãi trong Ma cung mới có thể gọi Tiểu Họa thúc như vậy!
"Ngươi là Hạ Vãn Phong?" Lâm Dạ Hỏa hiển nhiên cũng đã nghe nói qua tên này, vẻ mặt kinh ngạc hỏi, "Ngươi thật là Hạ Vãn Phong?"
Vị nguyên soái kia khẽ gật đầu bưng chén trà hỏi, "Bốn người các ngươi không phải là người Lạc Diệp Thành, soái phủ bảo vệ sâm nghiêm."
Vừa nói, Hạ Vãn Phong vừa vuốt cằm rất cảm thấy hứng thú quan sát bốn người, "Cho nên các ngươi là vào bằng cách nào?"
Triển Chiêu, Công Tôn cùng Lâm Dạ Hỏa đều bị vây trạng thái tương đối hỗn loạn, ba tiểu hài nhi vội vàng tính tuổi tác của Hạ Vãn Phong.
Dĩ nhiên, lúc này hỗn loạn nhất vẫn là Bạch Ngọc Đường —— Ngũ Gia không nghĩ ra, không phải là trở lại bọn họ khi còn bé sao? Bọn họ khi còn bé nhiều nhất là hơn mười hai mươi năm trước, mà Hạ Vãn Phong lúc còn trẻ là bao lâu trước đó? Vẫn còn cùng U Liên chiến tranh... Chẳng lẽ đây là vào mộng cảnh của mấy người lão gia tử? Theo lý không quá có thể a, mới vừa rồi mấy người lão gia tử kia cũng đều không có bị bị ảnh hưởng a...
Nhưng liên lạc với sơn yêu cùng Hạ Vãn Phong, Bạch Ngọc Đường đột nhiên ý thức được —— trong tay Hạ Vãn Phong là có tấm bản đồ kia! Bọn họ muốn tìm chính là tờ địa đồ đi Thạch Cốc. Lấy trí nhớ của hắn, chỉ phải ở chỗ này có thể thấy một cái, trở về thì có thể vẽ xuống tới, vậy cũng tiết kiệm lại đi Bạch Nhai sơn tìm.
Nghĩ vậy mà, cũng không kịp tìm tòi nghiên cứu nguyên lý trong đó, Bạch Ngọc Đường liền hỏi Hạ Vãn Phong, có đúng hay không có địa đồ đi Thạch Cốc.
Cái này vừa hỏi, nhưng thật ra đem Hạ Vãn Phong hỏi cho sửng sốt.
Hạ soái đặt chén trà xuống, cẩn thận quan sát Tiểu Bạch Ngọc Đường một chút, nói, "Nhìn như vậy mà nói... Là có điểm giống như... Cũng không phải giống như vậy....."
Bên cạnh Triển Chiêu, Công Tôn cùng Lâm Dạ Hỏa đều hiếu kỳ nhìn Bạch Ngọc Đường —— cái địa đồ gì a?
"Biết ta có địa đồ Thạch Cốc, trên đời chỉ có một người." Hạ Vãn Phong nâng gò má dựa vào tay vịn cái ghế cười hỏi Bạch Ngọc Đường, "Ngươi nhìn thế nào đều không giống như là nhi tử của Bạch Quỷ Vương a, chẳng lẽ là thân thích? Đồ đệ?"
"Hắn là cữu công của ta." Bạch Ngọc Đường nói xong, liền thấy biểu tình khốn hoặc* xuất hiện trên mặt Hạ Vãn Phong.
*hoang mang; nghi hoặc; không biết xử trí thế nào; cảm thấy khó khăn; không biết làm thế nào
"Ngươi rất thông minh phải không?" Bạch Ngọc Đường chạy lên vài bước, nói với hắn, "Ta không phải là người lúc này! Hoặc là nói, tất cả đều không phải là thực sự!"
Hạ Vãn Phong nhìn chằm chằm Tiểu Bạch Ngọc Đường chạy đến trước mặt, tựa hồ là đang phân biệt thực giả trong ngôn ngữ của hài tử này.
"Ta nghĩ liếc mắt nhìn tấm bản đồ kia....." Đang khi nói chuyện, Bạch Ngọc Đường chú ý tới chân đá phải một khối tảng đá nhô ra trên mặt đất.
Cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy ở phía dưới thư trác*, có một khối tảng đá so với mặt đất quanh mình cao hơn một chút. Bạch Ngọc Đường lập tức nhớ lại địa huyệt trước đó Bạch Quỷ Vương dẫn bọn hắn đi tìm, tảng đá kia trên nền nhà kia.
*bàn đọc sách
Nghĩ thôi, Tiểu Bạch Ngọc Đường nhấc chân một đạp tảng đá kia... Răng rắc một tiếng, mặt đất trầm xuống.
"Oa!" Lâm Dạ Hỏa lại càng hoảng sợ.
"Này là cái gì nha?" Công Tôn phát hiện cả sàn nhà đều vùi lấp xuống phía dưới, dưới đất xuất hiện một cái cửa vào còn có bậc thang tảng đá xuống phía dưới.
Lâm Dạ Hỏa cùng Công Tôn đánh giá địa hạ đen như mực, Triển Chiêu còn lại là nghi ngờ nhìn Bạch Ngọc Đường.
Hạ Vãn Phong tựa hồ cũng bị cử động của Bạch Ngọc Đường làm cho kinh sợ đến, đồng thời, hắn như có điều suy nghĩ nhìn cửa vào dưới đất.
Một lúc lâu, Hạ Vãn Phong đột nhiên cười, đưa tay lôi một thanh bút tẩy* phía sau trên giá sách, mặt đất liền bắt đầu nên lên.
*đồ rửa bút lông.
"Ta đích xác là dự định sau này đem địa đồ đều bỏ vào trong thạch thất, chẳng qua thạch thất của Trang Tú Tây vẫn chưa có hoàn toàn sửa xong, thạch liêu làm cơ quan thiên cân áp cũng còn không có vận đến." Hạ Vãn Phong vừa nói, vừa đứng lên, xoay người đến trên giá sách lấy được một cái hộp, mở ra, lấy ra một quyển da dê đưa cho Bạch Ngọc Đường.
Tiểu Bạch Ngọc Đường nhận lấy mở ra nhìn.
Phía sau Triển Chiêu Công Tôn cùng Lâm Dạ Hỏa đều hiếu kỳ bắt đầu lại gần...
Bạch Ngọc Đường nhìn kỹ tấm bản đồ kia, vừa nhìn vừa nhớ... Nhưng chờ hắn nhìn hiểu trên bản đồ vẽ là cái gì sau đó, lập tức ngây ngẩn cả người.
Một lúc lâu, Bạch Ngọc Đường kinh ngạc mở to hai mắt ngẩng đầu nhìn Hạ Vãn Phong.
Hạ Vãn Phong khẽ mỉm cười một cái, đối với hắn nháy mắt mấy cái, đưa tay, chỉ chỉ mi tâm bản thân.
Bạch Ngọc Đường tựa hồ đột nhiên hiểu, "Thì ra là thế....."
Đem địa đồ trả lại cho Hạ Vãn Phong, Bạch Ngọc Đường quay về liền bắt lấy tay của Triển Chiêu, "Miêu Nhi! Ta biết ngươi muốn tìm cái gì!"
Nói xong, liền muốn lôi kéo Triển Chiêu chạy.
Nhưng Triển Chiêu đứng tại chỗ không nhúc nhích, mở to một đôi mắt to nhìn Bạch Ngọc Đường, nhỏ giọng thầm thì, "Không phải nói không thể tìm sao?"
Bạch Ngọc Đường hơi sững sờ, Triển Chiêu cảm nhận được ý nghĩ của hắn, hay là bọn hắn trước đó ở ngoài phòng nói, bị hắn nghe được?
"Không phải là chuyện như vậy, chúng ta bị gạt!" Bạch Ngọc Đường kiên quyết lắc đầu, "Đi theo ta!"
Nói xong, lôi kéo Triển Chiêu vừa chạy ra ngoài.
Công Tôn cùng Tiểu Lâm Dạ Hỏa nhanh chóng cũng đuổi kịp.
Nhìn bốn người tiểu hài nhi phong phong hỏa hỏa* chạy sau khi ra cửa trong nháy mắt liền biến mất, Hạ Vãn Phong khe khẽ thở dài, tự nhủ nói, "Lão Phong a lão Phong, Ngân Yêu Vương cũng quá không phúc hậu, vậy mà cho ngươi sống lâu như vậy, chịu không ít khổ đi? Tuy rằng ngươi là đáng đời."
*hấp tấp; hung hăng; hùng hùng hổ hổ; sôi động; hừng hực
→Chương sau: Chương 361:→
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro