Chương 363: Huyết thống đi lệch
Chương 363: Huyết thống đi lệch
Editor: Rosaline
Beta: Ken
Buổi sáng cả soái phủ gà bay chó sủa, cũng trăm triệu lần không nghĩ tới, uy lực khi Triển Chiêu nằm mơ lại kinh người như vậy, nhân số bị ảnh hưởng lan rộng như vậy.
Toàn bộ thành viên trên dưới soái phủ đều trúng chiêu, nha hoàn, tiểu tư, đệ tử Thái Học viện, hoàng thượng Bao đại nhân vân vân và vân vân... Chỉ cần nội lực tầm tầm hay không bằng Triển Chiêu, đều nằm mơ giống nhau. Có người thấy nhiều chút cũng có người thấy ít chút, chẳng qua chuyện một đám tiểu hài nhi tranh cãi ầm ĩ chuyện nướng thịt thì đều thấy cả.
Triển Chiêu Công Tôn Bạch Ngọc Đường kỳ thực cũng tốt, vấn đề tương đối nghiêm trọng chính là Triệu Phổ, Âu Dương, Long Kiều Quảng cùng Trâu Lương.
Âu Dương cùng Long Kiều Quảng thuộc loại tai bay vạ gió, hai người này chưa từng ở ngủ trong soái phủ, kết quả sáng sớm mang theo tức phụ nhi chạy tới cọ cơm, đi vào cửa liền phát hiện tất cả mọi người đều nhìn hai người bọn họ mà cười vui vẻ, khiến Hỏa Kỳ Lân cùng Hữu Tướng quân đều có chút mạc danh kỳ diệu*.
*không hiểu ra sao cả; không sao nói rõ được; quái lạ; ù ù cạc cạc.
Còn lại chính là "uy nghiêm" của Triệu Phổ lại bị khiêu chiến nghiêm trọng, mặc dù mọi người nhìn thấy hắn bây giờ có dáng vẻ này đại thể cũng có thể đoán được khi còn bé hắn là dạng gì, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn bị chấn động lớn.
Dĩ nhiên, chịu ảnh hưởng nhất vẫn là Trâu Lương.
Tả tướng quân vẫn luôn mang hình tượng suất suất lãnh lãnh*, quả ngôn thiếu ngữ** bất cẩu ngôn tiếu***, bao nhiêu người trong soái phủ đều có chút sợ hắn, nhiều tiểu tư nha hoàn cũng không dám nói chuyện với hắn.
*suất suất lãnh lãnh: đẹp trai lạnh lùng*
**quả ngôn thiếu ngữ 寡言少语 là ít tiếng ít lời**
** bất cẩu ngôn tiếu: 不苟言笑; ăn nói có ý tứ; nói năng thận trọng; trang trọng; không nói cười tuỳ tiện; nghiêm túc***
Kết quả sau đêm đó, mọi người nhìn thấy hắn đều cười tủm tỉm chào hỏi, một đám tiểu nha hoàn đều che miệng nói "thật là đáng yêu" rồi chạy mất.
Hỏa Phượng đối với lần này còn rất bất mãn, cảm thấy mình thua thiệt, trong mộng từng ôm tiểu lang tể, trong hiện thực căn bản chưa ôm qua bao giờ.
Trâu Lương cảm thấy mình cũng thua thiệt, trong hiện thực liếm loạn căn bản sẽ không được khen đáng yêu ngược lại sẽ bị đánh!
Mặt khác, nằm mơ bất mãn, không nằm mơ cũng bất mãn, đứng mũi chịu sào chính là mấy lão gia tử, đương nhiên ngoại trừ Yểu Trường Thiên.
Nghe Tiểu Tứ Tử kỹ càng tỉ mỉ miêu tả mộng cảnh một lần, sau đó, Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều không chịu được —— bọn họ không mơ thấy mà Yểu Trường Thiên lại mơ thấy! Cơ hội thiên tái nan phùng* có thể khi dễ tiểu đoàn tử cứ như vậy mà mất đi, tiểu đoàn tử không thể quay về a...
*Thiên tái nan phùng 千载难逢 ngàn năm một thuở
Yêu Vương cũng sờ cằm, hiếu kỳ hỏi Tiểu Tứ Tử, "Ngươi cũng nằm mơ sao? Buổi tối mộng du ngươi rõ ràng không bị ảnh hưởng a."
Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một chút, "Ừm, ta tối hôm qua ngủ thẳng đến nửa đêm thì tỉnh, sau đó phát hiện cha cùng Cửu Cửu gọi cũng không tỉnh nga, ta liền chạy ra ngoài nhìn nhìn, chạy tới căn phòng Miêu Miêu cùng Bạch Bạch, ta liền mệt, rồi ngủ ở đây luôn... Sau đó liền nằm mơ nga!"
...
Thiên Tôn cùng Ân Hậu bởi vì không thấy Tiểu Bạch Đường cùng miêu miêu tể khi còn bé nên tức giận, đều thổ tào Yêu Vương bị lật xe không đáng tin cậy gì cả.
Yêu Vương cũng rất ảo não, trăm triệu không nghĩ tới... Vốn là có cơ hội nhìn thấy đồ tôn khi còn bé, sơ suất a!
Yểu Trường Thiên bởi vì thiếu giấc mà ngáp, còn phải tiếp nhận căm tức của tổ Tương Du.
Lục Thiên Hàn vẻ mặt mờ mịt như trước —— buổi tối hai ngày này phát sinh chuyện gì sao? Vì sao chỉ có hắn hoàn toàn không biết? Có loại cảm giác bị xa lánh...
Cho tới trưa, mọi người cần bổ sung giấc thì bổ sung giấc mà cần tránh đầu sóng ngọn gió thì tránh đầu sóng ngọn gió, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường luôn luôn trốn ở trong phòng Yểu Trường Thiên chợp mắt.
Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường có biện pháp nào cứu không.
Ngũ Gia suy nghĩ một chút, hỏi hắn có thể để người soái phủ đều nằm mơ quên hết tất cả hay không.
Triển Chiêu yên lặng nhìn hắn một cái —— độ khó cũng quá cao.
Bạch Ngọc Đường nâng cằm nhìn Triển Chiêu ỉu xìu ủ rũ, nhìn một hồi còn cười, tựa hồ tâm tình không tệ.
Triển Chiêu rất ủy khuất —— ngươi còn cười, lúc đó ngươi cũng không nói với ta...
Ngũ Gia trước đó nghe Ân Hậu nói cái gì mà huyết mạch a biên giới a, sợ đến không nhẹ, cho rằng sẽ là nguy cơ nghiêm trọng bao nhiêu, kết quả là cái này...
Nhìn Triển Chiêu vừa uống trà vừa cẩn cẩn dực dực* nghe động tĩnh bên ngoài, Bạch Ngọc Đường lại rất an tâm —— tuy nói mèo này bình thường suy tinh** cao chiếu hơn nữa suất chưa được thời gian một chung trà, chẳng qua, cho dù có là thứ gì không tốt, đến chỗ hắn cũng sẽ tự động trở thành tốt.
*cẩn cẩn dực dực 小心翼翼 cẩn thận từng li từng tí; dè dặt; cẩn thận
**sao xui xẻo
Ngũ Gia cảm thấy suy tinh của Triển Chiêu chắc chỉ có một nửa, nửa còn lại là phúc tinh!
...
Cho tới trưa thì lúng túng qua đi, ăn xong buổi cơm trưa, mọi người rốt cuộc tụ chung một chỗ, đòi bàn về chuyện này...
Hiện tại người hiểu rõ tiền căn hậu quả của chuyện này nhất chỉ có hai người, Yểu Trường Thiên cùng Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường đem nhẫn trước đó ngoại công hắn mua cho Bạch Quỷ Vương để lên bàn.
Mọi người truyền tay nhau xem một lần, Ân Hậu cùng Thiên Tôn đều nhớ tới chiếc nhẫn này là trước đó đi dạo chợ đồ cổ, Lục Thiên Hàn mua, có vẻ như cũng không đắt.
"Tiểu Lục Tử thuận tay cầm lên xem một cái liền nói muốn mua." Ân Hậu nói xong, muốn hỏi Lục Thiên Hàn một chút có biết lai lịch chiếc nhẫn này hay không, kết quả vừa nhìn... Người cũng không ở.
Thiên Tôn cũng hỏi, "Hắn đâu?"
Tất cả mọi người nhìn Yểu Trường Thiên.
Lão gia tử đối với mấy người ra sức bĩu môi, "Đi ngủ trưa a."
Tất cả mọi người đỡ trán.
Triển Chiêu cũng nhìn Bạch Ngọc Đường —— có thể ngủ như thế sao?
Ngũ Gia không giải thích được, "Ngoại công không ngủ trưa a..."
"Nga... Lúc này hình như nói rằng ăn no rồi ngủ trưa chút, như vậy buổi tối sẽ không bỏ qua chuyện gì quan trọng..." Yểu Trường Thiên nhớ kỹ lời Lục Thiên Hàn nói.
Ân Hậu cùng Thiên Tôn đều không nói gì nhìn hắn —— ngươi thế nào không ngăn cản hắn!
Yểu Trường Thiên nhún vai —— hắn muốn ngủ ta cũng ngăn không được a.
"Vậy cái nhẫn này cùng bản địa đồ này là nguyên bộ sao?" Thiên Tôn cùng Ân Hậu cầm tấm địa đồ Bạch Ngọc Đường mới vẽ ra mà nghiên cứu.
"Bức tranh này trước đó Hạ Vãn Phong có cho ngươi xem qua chưa?" Yêu Vương hỏi Yểu Trường Thiên.
Bạch Quỷ Vương gật đầu, lại lắc đầu.
Tất cả mọi người nghi ngờ nhìn hắn.
"Hắn vẽ một đống đồ, ta cơ bản không cảm thấy hứng thú, chưa từng nhìn qua, nhưng hắn dù sao vẫn luôn vẽ thỉnh thoảng cũng sẽ liếc mắt nhìn một cái." Yểu Trường Thiên chậm rãi nói, "Nhưng nàng hẳn là đều nhìn qua."
Mọi người chỉ thấy lão gia tử vỗ ngực nhè nhẹ, "Muội tử ta cùng Hạ Vãn Phong còn rất hợp... Lúc ấy nàng còn nhỏ, chỉ là một tiểu hài nhi đi theo chúng ta chạy khắp nơi, thời điểm Hạ Vãn Phong vẽ bản đồ nàng lại giúp mài mực, ở một bên nhìn."
Tất cả mọi người hơi đồng tình nhìn Yểu Trường Thiên —— ngươi xem ngươi, muội tử ngươi rõ ràng hòa thuận với người bên này, ngươi năm đó nên cùng Hạ Vãn Phong liên thủ, làm Bạch Quỷ Vương cái gì!
Bạch Quỷ Vương càng nghĩ càng nháo tâm, nhìn cái nhẫn kia liền bắt đầu nói thầm, "Nha đầu kia không chừng đã thấy qua cái nhẫn này, cho nên ngày đó nhẫn bị mất nên mới cấp bách thành như vậy, còn tưởng là do Thiên Hàn đưa a..."
Mọi người tiếp tục trìu mến mà nhìn hắn —— khẳng định nguyên nhân ở hai phương diện đều có a, không tin ngươi bây giờ ném thử một cái xem tâm có khó chịu hay không là được? Dù sao vô luận là muội phu Lục Thiên Hàn của ngươi hay là Hạ Vãn Phong, đều đối địch với ngươi a!
Hai tay Yểu Trường Thiên cất vào tay áo tiếp tục sinh hờn dỗi.
Ân Hậu có chút nghi ngờ nhìn nhìn ngoại tôn nhà mình, "Cho nên... Ngươi mấy ngày nay chấp nhất với tìm đồ vật như thế... Nguyên nhân là vì đồ của ngoại bà Ngọc Đường sao?"
Thiên Tôn cũng hỏi, "Ngươi có thể cùng ngoại bà Ngọc Đường giao lưu sao? Nàng nhờ ngươi thế nào? Trong mơ sao?"
Triển Chiêu gãi đầu —— chuyện này ta sao lại không biết?
"Hơn nữa tờ địa đồ này." Yêu Vương nhìn ra chút đầu mối, "Cái đường viền này, có chút giống Bạch Nhai sơn, coi như cũng không phải là Thạch Cốc phương bắc thì mấy chỗ địa mạo* phụ cận địa đồ rõ ràng là Quỷ Hải cùng Hắc Phong Lâm."
*hình dạng bề mặt trái đất
Bọn Triệu Phổ lấy tới nhìn kỹ, cuối cùng đều gật đầu, "Đúng vậy! Khả năng đây là địa đồ nội bộ Bạch Nhai sơn."
Mọi người lại hỏi Yểu Trường Thiên, "Lão gia tử, năm đó ngươi cùng Hạ Vãn Phong từng đi vào Bạch Nhai sơn sao?"
Yểu Trường Thiên ôm cánh tay ngước mặt nghĩ —— ai mà biết được a, hẳn không có đi.
Mọi người cũng bất đắc dĩ, thời điểm Yểu Trường Thiên cùng Hạ Vãn Phong du lịch thế giới năm ấy mới mười mấy tuổi, nói ít thì cũng là một trăm năm trước, lão gia tử đời này cũng lăn qua lăn lại đủ chỗ, chút chuyện nhỏ này phỏng chừng thật sự không để trong lòng... So ra ngoại bà Ngọc Đường hẳn là nhớ kỹ càng hơn một ít đi, chẳng qua vấn đề là...
Ngân Yêu Vương tò mò quan sát Triển Chiêu, "Ngươi đến tột cùng là thế nào biết được?"
Triển Chiêu tự nhiên cũng không hiểu ra sao —— Trời mới biết nga.
"Miêu Nhi không thể ảnh hưởng người có nội lực cao hơn hắn, nhưng có thể ảnh hưởng người có nội lực thấp hơn hay tầm tầm hắn, vậy có phải chứng minh huyết mạch của hắn xác thực đã thức tỉnh?" Bạch Ngọc Đường hỏi Ân Hậu.
Ân Hậu vuốt cằm, "Là rất giống, nhưng lại cảm thấy không quá giống."
Thiên Tôn uống chén trà yên lặng thổ tào —— họa phong* trước sau như một méo sẹo!
*phong cách
Yêu Vương cũng hỏi Triển Chiêu, "Miêu miêu tể ngươi không có cảm giác gì không thoải mái sao? Không có cái loại cảm giác hãm sâu vào vực thẳm dọa người sao?"
Triển Chiêu lắc lắc đầu —— Miêu gia rất thoải mái, kỳ thực tối hôm qua cũng không có gì, cùng lắm thì, trong mơ Tiểu Bạch Đường siêu cấp đáng yêu! Có thể khó chịu thì chỉ có bọn Triệu Phổ bị ảnh hưởng, nhưng cũng không thể trách ta a... Ai kêu bọn họ hùng* như thế!
*hùng hài tử: (熊孩子): thuật ngữ internet, dùng để chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, không hiểu chuyện (có thể hiểu như nít ranh, ranh con, trẻ trâu các thứ) -> có thể hùng ở đây là nghịch ngợm
"Khụ khụ." Triệu Phổ cùng Công Tôn nhanh chóng ho khan hai tiếng nói sang chuyện khác.
"Không thể ảnh hưởng người có nội lực cao hơn, vì sao có thể ảnh hưởng đến sư phụ ngài a?" Triệu Phổ hỏi Yểu Trường Thiên.
"Chúng ta có thể nhìn thấy Hạ Vãn Phong, cũng bởi vì lão gia tử sao?" Công Tôn cũng hỏi Yểu Trường Thiên.
Tất cả mọi người cố gắng đem trọng tâm câu chuyện từ trên người mình chuyển qua Yểu Trường Thiên.
Bạch Quỷ Vương cũng gãi đầu giống Triển Chiêu —— đã nói là ta không biết a, đoán chừng là muội tử ta đồng ý cho nên miêu tể kia mới có thể ảnh hưởng đến ta đi.
Yêu Vương vuốt cằm, nhìn nhìn Triển Chiêu lại nhìn nhìn Ân Hậu, nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường lại nhìn nhìn Bạch Quỷ Vương...
"Cho nên nói, là ngoại bà Ngọc Đường hướng về phía Miêu Miêu Tể xin giúp đỡ, sau đó Miêu Miêu Tể mới đi vào hồi ức của nàng." Yêu Vương càng nghĩ càng thấy thú vị, "Tuy rằng liên lụy rất nhiều người, nhưng không ai bị thương... Cảm giác cùng Tương Tương năm đó hoàn toàn khác nhau!"
Bạch Ngọc Đường cũng hỏi Triển Chiêu, "Ta nhớ trong mộng ngươi nói không thể tìm tới, là bởi vì nghe được chúng ta nói chuyện với nhau sao?"
Mí mắt Triển Chiêu đều tiu nghỉu xuống, nguyên bản mắt vừa lớn lại vừa tròn thành một nửa vòng cung, buồn bã ỉu xìu mà nhìn Bạch Ngọc Đường —— ta nghe không hiểu các ngươi đang nói cái gì? Ngoại trừ Lục ngoại công ra hiện tại ở đây ta là hồ đồ nhất.
Ân Hậu nhìn nhìn Thiên Tôn —— ngươi thấy thế nào?
Thiên Tôn suy nghĩ một chút, cho ra tổng kết, "Ngoại trừ làm minh đăng cho oan hồn ra, lại khai phá ra năng lực báo mộng đi..."
Mọi người suy nghĩ một chút —— cũng đúng a.
Triển Chiêu tiếp tục nhìn Ân Hậu —— ngoại công? Làm thế nào bây giờ?
Ân Hậu cũng không rõ, cùng là tìm đồ vật, nhưng Chiêu Chiêu là theo các bằng hữu cùng nhau tìm, hắn lại tìm một mình. Cùng là hãm sâu vào mộng cảnh, hắn lại giống như địa ngục, Chiêu Chiêu lại như một ngày dạo chơi quá khứ tốt đẹp...... Cũng là ảnh hưởng người khác, hắn lại thông qua khống chế, còn Triển Chiêu lại thông qua... Báo mộng?
Ân Hậu đỡ trán, Ma Vương Thiểm thì bị thành như quả táo, huyễn thuật khống chế đáng sợ như thế, lại bị thiên tài ngoại tôn này của hắn biến thành "báo mộng"...
Thiên Tôn cùng Yểu Trường Thiên đều lắc đầu uống trà.
Yêu Vương lại có chút cảm khái... Ngoại bà của hai hài tử này đến tột cùng là dạng tiên nữ gì? Một ma vương một phong vương*, một dựa vào tức phụ nhi một dựa vào muội tử, dĩ nhiên có thể đem huyết thống đáng sợ như thế uốn nắn lại, còn biến thành đồ tốt truyền cho đời kế tiếp... Cũng quá thần kỳ!
*phong ở đây là điên, phong vương là chỉ Yểu Trường Thiên aka Bạch Quỷ Vương
...
Lúc này, nguy cơ huyết thống của Triển Chiêu hẳn đã có thể giải trừ, dù sao, loại chuyện báo mộng này như thế nào đi nữa cũng không dọa người, tối đa chỉ khiến mất mặt mà thôi.
Về phần sau này có thể sử dụng thành dạng gì thì để Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tự mình nghiên cứu đi, những người khác đều lười xía vào.
Trước tiên mặc kệ Triển Chiêu, mọi người tiếp tục thảo luận địa đồ Hạ Vãn Phong lưu lại.
"Có khi nào địa đồ Hạ Vãn Phong lưu lại không phải đi qua Thạch Cốc phương bắc, mà là địa đồ đi qua Bạch Nhai sơn không?" Lâm Dạ Hỏa hỏi, "Vậy... Hạ Cần năm đó là cầm địa đồ Bạch Nhai sơn đi vào Bạch Nhai sơn?"
"Trên Long Đồ Án quyển Hạ Cần báo án phỏng chừng không giả, truyền thuyết cũng không giả... Không chừng Hạ Cần cũng không biết chi tiết?" Công Tôn suy nghĩ, "Hạ Vãn Phong sở dĩ lưu lại một phần địa đồ của Bạch Nhai sơn nói là đi Thạch Cốc... Có khi nào địa đồ thật bị hắn giấu ở trong Bạch Nhai sơn, muốn thông qua phần địa đồ này mới có thể tìm được?"
Tất cả mọi người cảm thấy cái này có thể.
"Vậy những đồ án độc mục này là sao?" Triệu Phổ chỉ vào con mắt trên bản đồ hỏi.
Tất cả mọi người nhìn Yểu Trường Thiên.
Gương mặt Yểu Trường Thiên không nói gì —— đều nhìn ta làm gì chứ? Ta làm sao mà biết?
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ mi tâm của mình, "Hạ Vãn Phong nói đi hỏi ngươi a!"
Yểu Trường Thiên đưa tay sờ sờ vết "hằn" trên mi tâm của mình, lẩm bẩm, "Chỉ nơi này cũng không nhất định nói là tìm ta..."
Nói ra khỏi miệng, Bạch Quỷ Vương đột nhiên bất động, tựa hồ là nhớ ra gì đó.
Chỉ chốc lát nhớ lại đó, Yểu Trường Thiên đột nhiên "A" một tiếng, "Chuyện là như thế a..."
→Chương sau: Chương 364: →
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro