Ros: Sorry cả nhà vì giờ này mới đăng chương, tại cả ngày sau khi edit xong tui bận bù đầu bù cổ lun!! Vừa mới xong liền lên đăng chương cho mọi người nè ~!!
Chương 366: Vũ Huy Thạch*
*Huy thạch: 辉石: Pyroxen làm nhóm khoáng vật silicat tạo đá quan trọng được tìm thấy trong các đá magma và đá biến chất. Tìm hiểu thêm tại https://vi.wikipedia.org/wiki/Pyroxen
Editor: Rosaline
Beta: Ken
Bạch Ngọc Đường bưng canh đi hống Lục Thiên Hàn, Ngũ Gia vừa đi, những người khác đều hỏi Triển Chiêu xảy ra chuyện gì.
Triển Chiêu cơ bản nói qua một lần.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều sờ cằm, "Có loại sự tình này?"
Ngân Yêu Vương trừng hai người bọn họ một cái, "Còn không phải là do hai người các ngươi!"
Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều rất ủy khuất...
"Ai không mang theo hắn đùa giỡn!"
"Chính là a, đó không phải là sợ hắn học cái xấu sao!"
"Trước khi ra cửa cha hắn bảo phải chiếu cố hắn kia mà."
"Hơn nữa hắn sa sút cái gì a..."
Vô Sa đại sư liền thay Lục Thiên Hàn giơ ngón tay đếm, "Nói như vậy, coi như là bỏ lỡ không ít nga, tứ thần ngũ diệt, bạch quỷ hắc yêu, tam đại tuyệt cảnh tứ đại thánh địa hắn hình như chưa từng trải qua... Yêu Vương gặp chuyện không may hắn cũng không có ở đó, Thánh Điện Sơn Đồ Vân Phong cũng đều không lên, song vân lúc ấy huyên náo đến long trời lỡ đất hắn cũng bỏ lỡ... Giang hồ sau này có mấy đại sự cũng không có chuyện nào của hắn cả... Khó khăn dẫn hắn cùng đến Thục trung một chuyến kết quả còn bị lạc mất..."
Tất cả mọi người đỡ trán.
Triệu Phổ cùng Triệu Trinh cùng nhau giám định một chút, "Chính là xa lánh hắn a!"
Công Tôn tiên sinh cũng lắc đầu, "Ai nha thật quá phận!"
Mấy người lão gia tử nhìn nhìn lẫn nhau, đều nghi hoặc —— tại sao có thể như vậy...
Yêu Vương mở to hai mắt nhìn tổ Tương Du nhà mình, "Hai ngươi, thời điểm chiến tranh hắn còn nhỏ không mang theo hắn còn chưa tính, lúc sau hắn lớn rồi các ngươi cũng không mang theo hắn a? Sao hai ngươi lại ác bá như thế a! Rất kỳ cục!"
Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều cảm thấy oan uổng, "Nào có! Cũng có gọi hắn a, động tác của hắn chậm a! Không phải đang ngủ thì chính là đang dùng cơm!"
Yêu Vương không thể tin mà nhìn hai người bọn họ.
Bạch Long Vương cùng Vô Sa nhân cơ hội cáo trạng, nói hai người bọn họ chính là ác bá vậy đó luôn luôn khi dễ người khác, ỷ vào ai cũng đánh không lại hai người bọn họ!
Yêu Vương lắc đầu vẻ mặt đau lòng nhìn tổ Tương Du nhà mình —— vi sư thật đau lòng!
Thiên Tôn cùng Ân Hậu căm tức trừng Bạch Long Vương cùng Vô Sa, hai lão gia tử đều hướng bên người Yêu Vương trốn.
Tổ Tương Du chịu đựng ánh mắt "Phê phán" của mọi người, coi như tất cả mọi người đang nói —— không nhìn ra hai ngươi là tổ Tương Du như vậy.
Cuối cùng hai lão gia tử một ngón tay chỉ Yểu Trường Thiên, ý kia —— không phải hắn luôn luôn đi cùng sao!
Tất cả mọi người nhìn Yểu Trường Thiên.
Bạch Quỷ Vương lại rất tự tại, đang cầm một chén canh vừa ăn vừa nhướng mày nói, "Ta quản được sao? Chỉ thấy ngột ngạt mà thôi. Chẳng qua nói đi nói lại thì, cũng không thể trách hai người bọn họ."
Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều sửng sốt —— dĩ nhiên đứng về phía bọn họ?
Yểu Trường Thiên buông xuống chén canh chép miệng một cái, chỉ chỉ Yêu Vương, "Cũng không phải chỉ có hai người bọn họ khi dễ Thiên Hàn, thượng bất chính hạ tắc loạn a."
Tất cả mọi người suy nghĩ một chút, cùng nhau xoay mặt nhìn Yêu Vương —— hoàn toàn chính xác, Lục Thiên Hàn cũng bị ngươi lăn qua lăn lại không ít!
"Khụ khụ." Yêu Vương ho khan một tiếng, quyết định đổi đề tài, "Vậy Tiểu Bạch Đường có thể hống tốt Thiên Hàn sao?"
Thiên Tôn "Hừ" một tiếng, tiếp tục uống canh.
Ân Hậu suy nghĩ một chút, hỏi Triển Chiêu, "Bằng không ngươi dạy hắn tuyệt chiêu kia thử xem?"
Tất cả mọi người hiếu kỳ hỏi Triển Chiêu có tuyệt chiêu gì? Nhà ai còn không có một lão đầu lão thái dịch nộ* a, học một chút để phòng bất cứ tình huống nào ngày sau a.
*dịch nộ: dễ giận.
Triển Chiêu còn rất ngượng ngùng, "Là... Ôm chân..."
"Ôm chân? Ôm thế nào?"
Triển Chiêu đối với Tiểu Tứ Tử đang thổi một khối đậu hủ nóng bên cạnh bĩu môi, ý kia —— ngươi lên! Làm mẫu cho bọn hắn một chút!
Tiểu Tứ Tử để đũa xuống, hắng giọng một cái duỗi thẳng chân đứng lên, tựa hồ là chuẩn bị một chút, sau đó hít sâu một hơi, lắc thân một cái ôm lấy hông của Công Tôn, "Cha!"
Mọi người tay đều run run một cái —— ai nha, tiếng "Cha" này hàm lượng đường có chút cao nha!
*ý nói là nghe ngọt xớt ấy
Quả nhiên, Công Tôn lập tức mặt mày hớn hở đáp ứng, "Ai!"
Tiểu Tứ Tử ôm Công Tôn liền bắt đầu cọ cọ, "Cha tốt nhất!"
Nụ cười trên mặt Công Tôn rõ ràng nỡ rộ, các lão gia tử khác đều xoa ngực —— ước ao!
Tiểu Tứ Tử ôm Công Tôn nói, "Tiểu Tứ Tử cực kỳ thích cha! Cha là cha tốt nhất nhất toàn thế giới!"
Công Tôn tiên sinh cả người đều bay bổng cả lên, ôm nhi tử lúc ẩn lúc hiện, bên cạnh Triệu Phổ chọc chọc Tiểu Tứ Tử —— cũng làm vậy với ta đi!
Chiếc đũa Triệu Trinh cầm đều rớt, quay đầu lại nhìn Nam Cung —— cho nên Hương Hương là học theo Tiểu Tứ Tử sao?
Nam Cung nhặt chiếc đũa lên thay một đôi mới cho hắn, vừa lắc đầu —— chắc là kỹ năng tự mang của toàn bộ tiểu đoàn tử đi!
Ân Hậu gật đầu —— ừ! Nếu như có thể làm được như vậy vậy khẳng định là có thể hống được.
Thiên Tôn bĩu môi một cái —— Ngọc Đường nhà hắn nấu chảy rồi tái tạo lại lần nữa cũng không thể có loại kỹ năng này!
Bên cạnh, Ngân Yêu Vương một đạo ánh mắt lạnh thấu xương bắn tới —— hai ngươi cũng chưa từng cho vi sư loại đãi ngộ này!
"Chẳng qua loại này là tiểu hài tử mới hữu dụng a, lớn như vậy cũng hữu dụng sao?" Trâu Lương hỏi.
Mấy người lão gia tử đều ngửa mặt suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu —— chúng ta cũng không phải rất để bụng! Thử một lần cảm giác cũng không tồi.
Triển Chiêu Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ vừa ăn canh vừa lắc đầu —— chúng ta để bụng!
Thiên Tôn cùng Ân Hậu lại nhận được một cái ánh mắt oán niệm của Yêu Vương.
Tất cả mọi người thay Ngũ Gia lau mồ hôi —— Tiểu Bạch Đường thật là khó a!
Ngay thời điểm tất cả mọi người không biết Bạch Ngọc Đường có thành công không, ngoài cửa viện, Bạch Ngọc Đường cầm cái khay, cùng ngoại công hắn đi ra.
Lục Thiên Hàn còn cầm một chén không, tiến vào sân liền nói canh này uống ngon.
Mọi người nhìn nhìn trên mặt lão gia tử —— ồ ya! Vẻ mặt tươi cười nga! Mặt than một trăm năm cũng chữa hết rồi!
Lục Thiên Hàn ngồi xuống, Bạch Ngọc Đường lại múc cho hắn chén canh, lão gia tử không chỉ tâm tình tốt khẩu vị cũng tốt, mỹ tư tư ăn canh.
Triển Chiêu đối với Bạch Ngọc Đường nháy mắt —— làm sao làm được?
Ngũ Gia mỉm cười —— bí mật!
Bạch Ngọc Đường thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu một cái, chỉ thấy Thiên Tôn đang nâng cằm nhìn hắn, vẻ mặt lão gia tử đều là hiếu kỳ —— dĩ nhiên hống được rồi? Ngươi làm gì nga?
Cánh tay Ân Hậu đụng đụng Thiên Tôn một cái, cho hắn một ánh mắt —— đừng quấy rối, Ngọc Đường thật vất vả mới hống được.
Thiên Tôn lắc đầu một cái —— ai quấy rối chứ! Chính là hiếu kỳ mà thôi nha!
Thiên Tôn giận mà rầu rĩ ăn canh —— dù sao hắn cũng nhớ rất rõ ràng, Ngọc Đường nhà hắn khi còn bé không có ôm chân cũng không dán lấy hắn!
Mọi người nhìn biểu tình của Thiên Tôn, cuối cùng đều nhìn Bạch Ngọc Đường —— xét đến cùng vấn đề vẫn là ở trên người ngươi mà ra, ngươi khi còn bé cao lãnh như vậy làm chi?
...
Ăn xong bữa sáng rồi, mọi người phân công nhau hành động.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mang theo Yểu Trường Thiên, Lục Thiên Hàn còn có Tiểu Tứ Tử cùng đi chợ đồ cổ tìm đầu mối.
Triệu Trinh sống chết muốn đi theo, Nam Cung cũng không thể ngăn cản, không thể làm gì khác hơn là đi theo cùng.
Yêu Vương nhờ người tìm tới một đống y phục, mấy người ảnh vệ am hiểu hoá trang sang đây giúp Ân Hậu cùng Thiên Tôn. Hắc Ảnh tốt đến thất thất bát bát*, hắng giọng một cái , hít sâu để cho mình nhập hí.
*bảy tám phần
Ban đầu, Yêu Vương cảm thấy tổ Tương Du nhất định sẽ cãi nhau, mọi người cũng làm xong tư tưởng hai lão gia tử không phối hợp chuẩn bị.
Chẳng qua Ân Hậu cùng Thiên Tôn lại chưa từng nháo, nhìn rất ngoan, nhất là Thiên Tôn.
Lão gia tử tựa hồ không hăng hái lắm, phất tay ngồi trên băng đá, ngước mặt nhìn mấy người ảnh vệ —— ai muốn làm gì thì làm đi.
Nhóm ảnh vệ cầm khăn trùm đầu giả trang tay run run, nhìn Triệu Phổ một cái —— lão gia tử vì sao phối hợp như vậy? Sợ a!
Ân Hậu nhìn Yêu Vương một chút.
Yêu Vương ho khan hai tiếng, nói, "Ừ, còn ít một chút đạo cụ muốn chuẩn bị, đợi lát nữa lại thay đổi."
Nhóm ảnh vệ nhanh chóng buông xuống khăn trùm đầu chạy đi chuẩn bị "Đạo cụ".
Thiên Tôn đứng lên trở về phòng.
...
Bên ngoài Soái phủ, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu mang theo mấy lão gia tử cùng hoàng đế Triệu Trinh đi đến chợ đồ cổ.
Lục Thiên Hàn cùng Triệu Trinh một đường đi một đường trò chuyện về chiếc nhẫn kia, Triệu Trinh cũng coi như hành gia* giám bảo, dù sao có bảo bối gì trước hết cũng phải để cho hoàng thượng liếc mắt nhìn. Nhưng bảo thạch của chiếc nhẫn kia thoạt nhìn còn rất đặc biệt, Triệu Trinh cũng nhìn không ra cái gì cả.
* hành gia 行家 người trong nghề; người lành nghề; người thạo nghề
Yểu Trường Thiên phụ trách ôm Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử trước đó ngủ cùng Triển Chiêu không đủ giấc nên năng lượng vận động cũng thấp, mấy ngày nay thắt lưng đau chân đau, dựa vào trên vai Yểu Trường Thiên nói chân đau tay cũng đau.
Yểu Trường Thiên nhìn tiểu đoàn tử nằm úp sấp trong lòng mình nghe tim đập, không hiểu sao lại nghĩ —— chiêu đó không chừng thực sự dùng được.
Phía trước, Triển Chiêu quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường, "Ngươi thế nào hống tốt ngoại công ngươi vậy?"
Ngũ Gia nhướng mày một cái, "Chiêu ngươi chỉ đó."
Hai con mắt Triển Chiêu trừng tròn lên, "Thiệt hay giả? Ngươi thật ôm chân nũng nịu?"
Ngũ Gia gật đầu.
Triển Chiêu không thể nào tin được nhìn từ trên xuống dưới quan sát Bạch Ngọc Đường —— cảm giác không quá có thể.
Bạch Ngọc Đường mỉm cười, "Là chiêu đó, chẳng qua không phải là ta dùng."
Triển Chiêu càng không rõ —— ai dùng?
Ngũ Gia cũng không trả lời, mà là đưa tay cho Triển Chiêu —— giúp một chút.
Triển Chiêu vô ý thức nắm tay hắn lại, "Muốn làm gì?"
"Ta trước tiên muốn nhìn một chút, ngươi nắm tay ta nhìn đường một chút." Nói xong, Ngũ Gia liền không nói gì.
..
Trong soái phủ.
Thiên Tôn một mình nằm trong phòng, lão gia tử có chút buồn bực, không phải chuyện Bạch Ngọc Đường bồi Lục Thiên Hàn mà hắn ăn giấm, Ngọc Đường bồi ngoại công nhà mình lại bình thường cực kỳ.
Lão gia tử chỉ là nghe Ân Hậu nói chuyện Triển Chiêu khi còn bé, lại thấy Tiểu Tứ Tử ở chung với Công Tôn, cảm giác mình hình như bỏ lỡ cái gì đó...
Ngọc Đường có phải vì lúc nhỏ đã sinh hoạt với mình, nên so với những tiểu hài tử khác, hắn cũng ít đi chút gì đó không? Thế cho nên hắn mới hống thân ngoại công của hắn.
Nội tâm Thiên Tôn đột nhiên có một nghi vấn, đồ đệ theo bên cạnh mình lớn lên, khi còn bé có vui vẻ không? Mình có phải là một sư phụ tốt không?
Đang phát ngốc, Thiên Tôn bỗng nhiên cảm giác có vật gì đó kéo tay áo của hắn.
Lão gia tử nhìn sang... Chỉ thấy một tiểu oa nhi bằng băng màu lam sắc đang đứng bên giường, đưa tay kéo tay áo hắn.
Thiên Tôn hơi ngẩn người, đây không phải là nội lực của Ngọc Đường nhà hắn sao?
Từ khi Ngũ Gia thành thạo nắm giữ phương pháp sử dụng giao nhân, Giao Giao thông thường cũng sẽ lấy hai loại hình thái xuất hiện, một loại lớn đến chọc cả trời, một loại chính là hình thái tiểu đoàn tử.
Thiên Tôn đặc biệt thích Giao Giao trạng thái tiểu đoàn tử, bởi vì tướng mạo cùng Ngọc Đường nhà hắn khi còn bé đặc biệt giống, cho nên lão gia tử bình thường đều muốn Ngũ Gia "Đông lạnh" xuất hiện, cho mình đùa giỡn.
Tiểu Giao Giao bò lên giường, lúc Thiên Tôn còn không hiểu chuyện gì xảy ra thì đã ôm hắn, giống Tiểu Tứ Tử vừa rồi cọ cọ Công Tôn, bắt đầu làm nũng.
Thiên Tôn giương miệng nhìn tiểu giao nhân —— đuôi đang lắc lắc nga! Đuôi của tiểu băng ngư đang lắc lắc!
Giao Giao cọ cọ một hồi, sau đó chỉ một ngón tay lên trên.
Thiên Tôn ngẩng đầu một cái, chỉ thấy trên đỉnh đầu có mấy chữ băng kết thành trong suốt —— "Sư phụ tốt nhất Trên đời!"
...
"Thình thịch" một tiếng.
Trong viện, mọi người mới chuẩn bị đạo cụ đang thảo luận làm sao để lừa gạt Thiên Tôn đi ra tiếp tục luyện tập.
Đã thấy cửa lớn bị lão gia tử một cước đá văng, Thiên Tôn tinh thần phấn chấn thần thái sáng láng mà đạp bước khoan thai đi tới, ống tay áo bạch sắc vung lên, một tay chống nạnh, "Đám hài nhi! Mau tới hoá trang cho bản tọa!"
Mọi người tập thể ngây người, "Lạch cạch" một tiếng, cái chén trong tay Ân Hậu đều rớt.
...
Ngoài cửa chợ đồ cổ Hắc Phong thành.
Triển Chiêu một đường dắt Bạch Ngọc Đường tránh hố dừng bước, đồng thời, Bạch Ngọc Đường bên cạnh cũng phục hồi tinh thần lại.
Giao Giao vừa rồi biến mất không thấy cũng về tới trên vai Bạch Ngọc Đường.
Ngũ Gia nhìn hắn một cái.
Giao Giao hướng về phía Ngũ Gia đưa ngón tay cái.
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường cùng nội lực của mình nhìn nhau cười, cũng cảm thấy thú vị.
Chẳng qua thấy Giao Giao, Triển Chiêu đại thể cũng đoán được Bạch Ngọc Đường dùng phương pháp gì để hống hai vị lão gia tử, liền cười hỏi hắn, "Cho nên lần này lại lừa gạt qua?"
Ngũ Gia lắc đầu, "Lần này không phải là lừa gạt, là tìm được phương pháp chính xác!"
Triển Chiêu nhìn hắn —— ngươi là nói làm nũng hay là ôm chân?
Ngũ Gia vươn một ngón tay nhẹ nhàng nhoáng lên, ý bảo —— đều không phải.
Triển Chiêu hiếu kỳ —— đó là cái gì?
Ngũ Gia quay đầu lại nhìn Lục Thiên Hàn vừa nói vừa cười đi tới một chút, mỉm cười —— kỳ thực rất đơn giản nga, vô luận là ngoại công hay sư phụ, chỉ muốn nói cho bọn họ biết, bọn họ chính là tốt nhất trên đời, như vậy là đủ rồi! So với xài bao nhiêu tiền còn hữu dụng hơn.
Triển Chiêu cũng cười, Tiểu Bạch Đường nhìn rất đắc ý, cảm giác rất nhẹ nhàng!
...
Mọi người cùng nhau vào chợ đồ cổ.
Phải nói cũng may là chiếc nhẫn này Lục Thiên Hàn mua, lão gia tử nhớ đường, địa hình tụ tập cửa hàng của chợ đồ cổ phức tạp, hắn cũng dễ dàng tìm được cửa hàng bán nhẫn cho hắn.
Bố cục tiệm của chợ đồ cổ đều không sai biệt lắm, ngoài cửa có quầy hàng, treo tranh chữ, còn rải rác bày rất nhiều thứ lặt vặt, những thứ này đặt bên ngoài cửa hàng mời chào buôn bán thông thường đều không bao nhiêu tiền. Hàng đáng giá đích thực đều ở trong tiệm, còn bảo bối chân chính cũng sẽ không lấy ra bày hàng, đại thể ở phòng trong cửa hàng giao dịch.
Cái nhẫn này là đặt ở ngoài tiệm, Lục Thiên Hàn mua chỉ tốn mấy lượng bạc mà thôi.
Chưởng quỹ thấy ngoài cửa tới một đám khách nhân thoạt nhìn rất "quý", lập tức cười chạy đến.
Triển Chiêu cầm cái nhẫn kia cho chưởng quỹ nhìn, "Lão bản, cái nhẫn này trước đó từ trong tiệm ngươi mua."
Lão bản gật đầu nói đúng vậy, hắn có ấn tượng.
Vừa nói vừa chỉ chỉ Lục Thiên Hàn, ý kia —— là vị này mua.
"Ngươi trong tiệm còn có vật nào có chất liệu này không?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
"Là phải vật phẩm trang sức vật liệu đá này?" Chưởng quỹ thấy mọi người gật đầu, liền cười nói, "Trước đó vị đại gia này lúc mua tưởng nhầm đây là lôi huy thạch, ta cũng lưu loát nói đúng, thu hắn mấy lượng bạc. Chẳng qua các ngươi nếu đã tới hỏi, ta đây phải nói rõ ràng, đây không phải là lôi huy thạch, lôi huy thạch đã không đáng giá, cái này càng không đáng giá."
Triệu Trinh hỏi, "Đây tột cùng là cái đá gì?"
"Cái này gọi là vũ huy thạch, là một loại khoáng thạch chứ không phải là bảo thạch, vùng Bạch Nhai sơn đến gần Tây Vực đá này đặc biệt nhiều, người có chút tay nghề sẽ biết mua nó giả thành lôi huy thạch, làm một ít nghiên mực bút tẩy các loại, hay đồ vật dùng để múc nước." Chưởng quỹ kia vừa nói, vừa thuận lợi từ trên bàn cầm lấy chén nước, đổ lên chiếc nhẫn kia.
Mọi người lập tức hiểu vì sao gọi là vũ huy thạch, bởi vì sau khi dính nước, đá này vừa đen vừa lam hơn, thoạt nhìn y chang lôi huy thạch.
Hơn nữa tảng đá kia lại cùng Bạch Nhai sơn có quan hệ, càng xác định suy nghĩ của mọi người.
Triển Chiêu liền hỏi chưởng quỹ, "Ngươi từ đâu mà có được chiếc nhẫn này có nhớ không? Chúng ta muốn mua vật tương tự!"
"Ách..." Chưởng quỹ tựa hồ có chút khó khăn, thông thường bọn họ là một nhóm người, không thể nói danh tính ra bên ngoài.
Triển Chiêu chọc chọc Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử liền lật tiểu hà bao, lấy ra một khối ngọc bội Cửu Long mực ngọc Triệu Phổ cho hắn.
Chưởng quỹ liếc nhìn ngọc bội, lập tức mời mọi người vào nhà trong của cửa hiệu nói chuyện!
Mọi người theo chưởng quỹ cùng đi vào trong phòng.
Chưởng quỹ đuổi hỏa kế ra bên ngoài hết, pha nước dâng trà ngồi trò chuyện.
"Nguyên lai là người của nguyên soái a." Hỏa kế hỏi, "Không lẽ lai lịch của mấy chiếc nhẫn này có vấn đề chứ?"
Triển Chiêu khoát tay chặn lại, biểu thị không phải tra cái này, là tra án tử khác, vừa lúc cùng chiếc nhẫn này có chút quan hệ.
"Nga." Chưởng quỹ gật đầu, chỉ cần không phải tra tang vật, hắn cũng không có gì lo lắng cả, liền nói với mọi người, "Muốn nói lai lịch của cái nhẫn này, thật ra cũng rất đặc biệt."
→Chương sau: Chương 367: →
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro