Chương 374: Thông cùng minh
Chương 374: Thông cùng minh
Editor: Rosaline
Beta: Ken
Bạch Ngọc Đường cùng Tiểu Tứ Tử tìm được ba tảng đá viết ba chữ "Thật thông minh".
Tiểu Tứ Tử hình như rất cao hứng, cười "Hắc hắc" hai tiếng.
Ngũ Gia thấy đoàn tử đang vui vẻ, hỏi hắn, "Làm sao vậy?"
Tiểu Tứ Tử quơ quơ tảng đá, biểu thị được Hạ Vãn Phong khích lệ nên rất vui vẻ.
Ngũ Gia suy nghĩ một chút, gật đầu —— Hạ Vãn Phong coi như là người thông minh số một số hai, được người thông minh khen đích thực là chuyện rất thoải mái.
Thế nhưng... Bạch Ngọc Đường nghĩ Hạ Vãn Phong tuy rằng rất phúc hắc, nhưng tương đối vẫn rất phúc hậu, không nghịch ngợm như Yêu Vương. Hắn có thể trêu chọc hai câu, nhưng sẽ không cố ý lưu lại mấy chữ khen bọn họ. Bạch Ngọc Đường đoán tính cách của hắn có thể có chút giống với Hạ Nhất Hàng —— rất thiết thực.
Tuy rằng trên mỗi tảng đá chỉ có một chữ, nhưng đá có lớn có nhỏ, nói rõ có trình tự.
Ngũ Gia đem tảng đá lại chồng lên, từ nhỏ đến lớn, ba chữ sắp hàng không còn là "Thật thông minh", mà là "Thông thật minh."
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, hỏi Tiểu Tứ Tử, "Thông thật minh... Là có ý gì?"
"Ừm..." Tiểu Tứ Tử ôm cánh tay suy nghĩ một chút, "Nghe không phải là một từ hoàn chỉnh a."
"Không phải là từ hoàn chỉnh?" Ngũ Gia nhíu mày, "Chẳng lẽ là ý của một chữ đơn?"
Tiểu Tứ Tử cũng cùng Bạch Ngọc Đường suy nghĩ, "Một từ đơn a..."
Bạch Ngọc Đường cùng Tiểu Tứ Tử đọc thầm nhiều lần ba chữ "Thông, thật, minh".
Mà Triển Chiêu nhìn chằm chằm Giao Giao đờ ra đột nhiên thấy bên người Giao Giao xuất hiện ba cột quang ẩn ẩn hiện hiện.
Không chỉ Triển Chiêu thấy được, Bạch Long Vương cũng nhìn thấy.
Hai người đều sửng sốt một hồi, sau đó nghiêng đầu —— thông, thật, minh?
Giao Giao một tay vuốt cằm, cau mày nhìn ba chữ hình như rất hoang mang.
Triển Chiêu ôm cánh tay, "Thông thật minh?"
Bạch Long Vương thì buồn bực —— Chiêu Chiêu ngày hôm nay không có viết tên món ăn mà!
Bên kia, Tiểu Tứ Tử cũng thấy bên người Giao Giao xuất hiện ba chữ, vui vẻ đến hỏng, vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường để hắn nhìn.
Ngũ Gia thật đúng là không phải cố ý làm ra, có thể là quá chuyên chú nghĩ mấy chữ này, kết quả Giao Giao không biết thế nào liền làm ra... Hơn nữa đây rõ ràng là nội lực của Triển Chiêu!
"Cái này hình như là chiêu Miêu Miêu dùng lần trước đó." Tiểu Tứ Tử học tư thế Triển Chiêu vẽ vẽ khắp nơi, "Ngày đó Miêu Miêu nói buổi tối muốn ăn con cua, sau đó ở bốn phía trù phòng vẽ đầy con cua lóng lánh. Chính là Miêu Miêu vẽ loạn không giống, khiến cho trù phòng đại nương cho rằng trong trù phòng có nhện bự màu vàng a."
Ngũ Gia bị Tiểu Tứ Tử chọc cười, đồng thời, Bạch Ngọc Đường cũng hơi chút an tâm... Giao Giao hình như vẫn tiếp thu nội lực của Triển Chiêu, vậy chứng tỏ Miêu Nhi đang ở phụ cận!
"Một chữ đơn thì có nghĩa nào?" Bạch Ngọc Đường cùng Tiểu Tứ Tử thảo luận
"Ừm..." Tiểu Tứ Tử ôm cánh tay phân tích một chút, "Thông... Thông minh?"
"Ngoại trừ thông minh, còn nghĩ đến cái gì?"
Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một chút, chỉ chỉ lỗ tai, "Không nói nhĩ thông mục minh* sao, sở dĩ thông là chỉ 'Nghe' sao?"
*nhĩ thông mục minh 耳聪目明 tai thính mắt tinh
Ngũ Gia nghĩ có đạo lý, gật đầu, "Vậy 'minh' thì..."
Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ mắt, "Chính là biểu thị 'nhìn' nga."
"Thông cùng minh có một cái trong đó là thật." Bạch Ngọc Đường phân tích, "Ý có phải là, giữa nghe cùng nhìn có một cái là thật."
"Có khả năng này nga." Tiểu Tứ Tử gật đầu, "Vậy thấy cái gì nghe cái gì a? Ở đây thấy hư thực đều có nga, nghe thì... Ngoại trừ giọng nói của chúng ta thì không nghe thấy gì a!
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, liền nghiêng tai nghe.
Tiểu Tứ Tử cũng che miệng, đình chỉ hơi thở, rất sợ ảnh hưởng đến tiếng mà Bạch Ngọc Đường lắng nghe.
Nghe một hồi, Ngũ Gia đích xác là ở trong khu rừng yên tĩnh này, nghe được một vài thanh âm đặc biệt —— tiếng vang leng keng thùng thùng, nghe như tiếng vang của phong linh* treo trên cửa.
*phong linh: 风铃 chuông gió
Ngũ Gia lấy ra tấm bản đồ nhìn, trên đó không có đánh dấu nơi nào có kiến trúc hoặc là nơi phát ra tiếng vang.
Lúc này bọn họ đi ở trên đường mà địa đồ miêu tả, nhưng thanh âm cũng từ trong rừng truyền tới, cũng không ở phương hướng mà đáng lẽ bọn hắn phải đi... Nếu như thấy cùng nghe chỉ có một cái là thật? Thì nên chọn cái nào là thật bây giờ?
Bạch Ngọc Đường có chút khó nghĩ, nhưng nghĩ kĩ —— chỉ có hắn nghe được tiếng thôi sao? Triển Chiêu có nghe không?
...
Bên kia, Triển Chiêu nâng cằm đờ ra, bỗng nhiên chỉ thấy ba chữ bên cạnh giao nhân biến mất, lúc này, Giao Giao đối diện hắn chỉ chỉ lỗ tai.
Triển Chiêu nhìn ra Giao Giao là đang hỏi hắn, có nghe thấy tiếng gì không.
Triển Chiêu liền nghiêng tai lắng nghe.
Bạch Long Vương thấy dáng vẻ của Triển Chiêu liền cũng nghe theo...
"Có phải là có tiếng gì đó hay không?" Bạch Long Vương hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu gật đầu, hắn cũng nghe thấy, "Hình như là cái tiếng chuông gì đó đang vang lên."
Bạch Ngọc Đường đợi một hồi, liền thấy Giao Giao chỉ vào cái lỗ tai gật đầu, sau đó hai tay giơ lên, lắc lư từ trên xuống dưới từng đợt theo hình gợn sóng, như một gốc cây cỏ nhỏ phiêu diêu theo gió...
Ngũ Gia cùng Tiểu Tứ Tử đều bị chọc cười, lúc Giao Giao "Phiêu" một hồi, lại đưa tay, như là cầm lấy một cái chuông đang lắc qua lắc lại, một hồi lắc lắc một hồi lung lay một hồi chỉ chỉ lỗ tai, khiến Giao Giao vội vàng a.
Tiểu Tứ Tử hỏi Bạch Ngọc Đường, "Miêu Miêu có phải cũng nghe được tiếng của phong linh không a?"
Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Ở đây rõ ràng nghe không được tiếng bên ngoài truyền tới... Vậy có khi nào, nơi phát ra thanh âm kia, cũng ở trên đường?"
Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một chút, vỗ vỗ tay biểu thị có đạo lý, "Bạch Bạch chúng ta đi theo thanh âm đi, đi theo con đường hướng mà thanh âm truyền đến!"
"Thế nhưng, nếu như không đi theo địa đồ..." Bạch Ngọc Đường có chút do dự, "Vạn nhất một hồi tìm không được đường thì làm sao... Đã nói là hữu khứ vô hồi."
"Ừm... Vậy thử thời vận đi." Tiểu Tứ Tử nói, trong hà bao nhỏ lấy ra một đồng tiền, "Mặt phải là đi đường cũ, mặt trái là đi theo hướng của thanh âm."
Ngũ Gia gật đầu đồng ý, vận khí của Tiểu Tứ Tử hẳn là không sai được.
Kết quả chuyện thần kỳ xuất hiện, Tiểu Tứ Tử ném đồng tiền hai lần, một lần mặt trái một lần mặt phải.
Một lớn một nhỏ liếc mắt nhìn nhau, Tiểu Tứ Tử lại ném hai lần, vẫn là một lần mặt trái một lần mặt phải.
Tiểu đoàn tử bĩu môi hoang mang, cất đồng tiền, thân thể nghiêng qua tựa trên vai Ngũ Gia, "Bạch Bạch, ta có phải già rồi không...Đột nhiên mệt mỏi quá a."
Ngũ Gia bị đoàn tử chọc cho dở khóc dở cười, nghĩ lại nghĩ, Hạ Vãn Phong đã khen bọn họ "Thật thông minh", nếu như vẫn dựa theo đường đi ban đầu, như vậy ba tảng đá để ở chỗ này kỳ thực không có chút ý nghĩa nào.
Hơn nữa Tiểu Tứ Tử tuy rằng ném đồng tiền bốn lần kết quả là hai hai, nhưng lần đầu tiên cùng lần thứ ba đều là mặt trái, cho nên vận khí kỳ thực càng có khuynh hướng "Thông" là thật đi.
Nghĩ tới đây, Ngũ Gia lại hỏi Tiểu Tứ Tử một lần nữa, "Đi theo âm thanh sao?"
"Ân!" Tiểu Tứ Tử gật đầu.
Ngũ Gia liền rời đi đường trên bản đồ, đi theo hướng có tiếng phát ra.
Triển Chiêu thấy Giao Giao động, lập tức kéo tay Bạch Long Vương... Đuổi theo!
Bạch Ngọc Đường cùng Tiểu Tứ Tử, còn có Triển Chiêu cùng Bạch Long Vương đi theo Giao Giao, thanh âm phong linh kia càng ngày càng rõ ràng hơn.
"Bạch Bạch, nhìn bên kia!" Tiểu Tứ Tử chỉ ngón tay.
Chỉ thấy trên một cây đại thụ phía trước, treo thật nhiều chuông, mà ở trên thân cây, còn cột một ống trúc, chuông đang theo gió lay động, phát ra tiếng leng keng dễ nghe.
Trên ống trúc kia, có khắc một ký hiệu ánh mắt, Ngũ Gia đi tới, đưa tay lấy ống trúc kia.
Mà ống trúc còn đang bị tay Bạch Ngọc Đường nắm lấy, trong nháy mắt, lại bị bàn tay khác bắt được.
Hai cái tay cơ hồ là đồng thời nắm lấy ống trúc kia, lúc hai bên đầu ngón tay chạm vào nhau đều ngừng lại một chút, tựa hồ là lấy làm kinh hãi.
Ngũ Gia bắt được cái tay kia kéo về phía mình một cái, kết quả lôi Triển Chiêu ra ngoài, tay kia của Triển Chiêu còn đang nắm tay áo màu trắng, mang cả Bạch Long Vương ra ngoài.
"Ngọc Đường!"
"Miêu Nhi!"
Triển Chiêu vui vẻ bay qua, tiểu đoàn tử bị kẹp ở giữa cảm giác mình làm nhân thịt trong bánh bao...
Bốn người bị chia lìa trong ngắn ngủi rốt cuộc gặp lại, tuy rằng còn chưa ra khỏi rừng rậm, nhưng tâm tình khẩn trương của song phương cuối cùng cũng hết —— dù sao, chỉ cần cùng một chỗ là được!
"Miêu Miêu!"
Tiểu Tứ Tử hướng về phía Triển Chiêu khoa tay múa chân, "Cái động tác phong linh vừa rồi kia á! Làm lại một lần nữa đi!"
Triển Chiêu giơ tay lên làm bộ dáng lượn sóng, Tiểu Tứ Tử ngồi trên cánh tay Ngũ Gia cũng giơ hai cánh tay nhỏ uốn lượn ra hình gợn sóng.
Bạch Long Vương nhìn thấy, liền cũng múa máy theo.
Ngũ Gia bất đắc dĩ nhìn ba người "lượn" đến vui vẻ, lúc này ba người bọn họ còn bị nhốt trong khu rừng, nhưng lại không tim không phổi một chút cũng không vội vàng.
Đem đoàn tử đang giãy dụa đưa cho Triển Chiêu, Ngũ Gia mở ống trúc kia ra.
Trong ống trúc có một túi giấy dầu. Ngũ Gia mở ra, bên trong vẫn là túi giấy dầu, mấy lớp bên ngoài đều là đống giấy dầu, Ngũ Gia có chút tức giận —— Hạ Vãn Phong, ngươi thật là phiền a!
Rốt cuộc mở ra túi giấy dầu sau cùng, bên trong lộ ra một tấm da dê gấp thành hình tròn.
Bạch Ngọc Đường nhớ kỹ Yểu Trường Thiên có nói qua, Hạ Vãn Phong căn cứ theo hình dạng khác nhau mà đem địa đồ phân loại gấp thành hình dạng khác nhau, thuận tiện cho việc lưu trữ cùng phân loại.
Bạch Ngọc Đường đem giấy gấp đưa cho Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử đối với cái này vẫn tương đối nắm chắc, lật tới lật lui nhìn một hồi, liền dứt khoát bóc ra một trận, rất nhanh, giấp gấp hình tròn bị mở ra, biến thành một tấm bản đồ.
Ngũ Gia lấy địa đồ qua nhìn... Phát hiện là tờ bản đồ hoàn toàn mới, cùng trước đó hắn ở trong mộng Triển Chiêu vẽ xuống kết cấu tương tự nhau, nhìn xuống phương pháp của địa đồ này cũng y hệt, chỗ bắt đầu của địa đồ, có một gốc cây treo ống trúc cùng chuông.
"Thì ra là thế."
Ngũ Gia cuối cùng hiểu ra, đây là chỗ cẩn thận của Hạ Vãn Phong, một mảnh rừng, có hai tấm bản đồ.
Dựa theo chỉ điểm của bản đồ mới, mọi người tiếp tục đi.
Lúc cùng Bạch Ngọc Đường gặp lại, Triển Chiêu rõ ràng liền hoạt bát lên, nói cũng nhiều. Hắn ôm đoàn tử, vừa đi vừa cùng Bạch Long Vương trò chuyện đề tài về Hạ Vãn Phong.
Ấn tượng của Bạch Long Vương đối với Hạ Vãn Phong cũng không tệ, Triển Chiêu hỏi một vấn đề vẫn luôn rất để ý, "Hạ Vãn Phong năm đó, vì sao không cùng ngoại công cùng Yêu Vương liên thủ chứ?"
Bạch Long Vương lắc đầu, "Vấn đề này rất phức tạp, năm đó cả tứ phương đều như gọng kìm, bốn phía đều là các loại hoành hành, ai cũng không chiếm được tiện nghi nhiều cho lắm... Thế nhưng Yêu Vương cùng Hạ Vãn Phong đều cực lực tránh cho hai bên liên thủ, phải giữ vững loại cục diện nhiều mặt đánh nhau này."
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều hỏi, "Vì sao?"
"Để lấy chiến ngừng chiến, hoặc là dùng cục bộ của chiến tranh loại nhỏ thay thế cho chiến tranh loại lớn, có thương vong lớn hơn, nói chung... Tuy rằng năm đó mảnh đất Tây Bắc kia đánh cho nóng như cái lò, bảy nước loạn như vậy, nhưng Bạch Quỷ Vương Bắc Phạt cùng bắc biên vậy mà thành công ngăn chặn mấy tên điên muốn xuôi nam khiến tai ương ngập đầu. Dù sao cung chủ cùng Hạ Vãn Phong đánh trận cũng không phải muốn xưng đế." Bạch Long Vương khoát tay áo, "Nói đi nói lại thì... Tổ Tương Du không phải là không thích Hạ Vãn Phong sao!"
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu —— bởi vì ghen a.
"Thế nhưng Hạ Vãn Phong siêu cấp thích tổ Tương Du a, hơn nữa năm đó Tiểu Du còn cứu mạng Hạ Vãn Phong nữa nga."
"Còn có chuyện như vậy sao?" Ngũ Gia buồn bực, "Là Yêu Vương sai sư phụ ta đi cứu hắn sao?"
"Ta đây không rõ lắm, cho nên Hạ Vãn Phong thiếu Tiểu Du một cái nhân tình, về sau có trả được hay không thì ta cũng không rõ lắm." Bạch Long Vương bĩu môi lầm bà lầm bầm, "Ác bá nhất ngược lại là tổ Tương Du, hừ!"
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều đồng tình nhìn Bạch Long Vương —— năm đó chắc là bị khi dễ rất thảm đi.
Lúc địa đồ cùng quy luật của rừng cây được hiểu thấu đáo, Bạch Ngọc Đường nhìn xuống địa đồ dẫn đường càng ngày càng thuận lợi, trên bản đồ mới, cũng có vài chỗ ký hiệu con mắt, rất nhanh, mọi người lại tìm được hai tảng đá.
Lần này trên tảng đá nhỏ một chút không có chữ, chỉ khắc lại một ký hiệu độc mục, còn trên tảng lớn hơn một chút kia, viết một hàng chữ —— trong núi có yêu.
Tiểu Tứ Tử vừa rồi còn đang rất vui vẻ, thấy những lời này, lập tức ôm chặt Triển Chiêu.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng cảm thấy rừng cây giống như tiên cảnh này, trong nháy mắt có chút hàn ý.
"Trong núi có yêu..." Bạch Ngọc Đường không giải thích được, "Những lời này kết hợp với cái đồ án độc mục kia, không lẽ là chỉ sơn yêu?"
Mấy người nhớ tới cách giải thích ý tại "mặt chữ", đại khái chính là ý này đi...
Mọi người lên tinh thần tiếp tục đi về phía trước, tùy thời chuẩn bị cùng sơn yêu hiệp lộ tương phùng*, nhưng mà... Lúc đi một đoạn đường, phía trước hình như xuất hiện thêm "đồ vật" gì đó.
*hiệp lộ tương phùng: đường hẹp sẽ gặp nhau
Ba lớn một nhỏ nhìn chằm chằm một lúc thật lâu, đồng thời bĩu môi một cái —— thật là phiền!
→Chương sau: Chương 375:→
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro