Chương 375: Không Tưởng Được

Chương 375: Không Tưởng Được

Editor: Rosaline

Beta: Ken


Bạch Ngọc Đường nhìn bức tranh, Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử, Bạch Long Vương lắc tay áo.

Nguyên bản, bốn người nghĩ có thể đi ra cánh rừng này, nhưng ai biết tính cách kia của Hạ Vãn Phong ngoại trừ phải thiết thực giống Hạ Nhất Hàng ra, còn giống Hạ Nhất Hàng một điểm, đó là rất phiền.

Câu đố của Lão gia tử ngoại trừ cái này tiếp cái kia, đồng thời, kỹ năng đặc thù của Triển Chiêu lại được phát động... Thi thể tuy đến muộn nhưng cũng sẽ đến...

Phía trước có một cổ thây khô ngồi dựa vào một gốc cây, dáng vẻ thi thể này phi thường kỳ lạ, toàn thân là màu nâu cọ, ăn mặc một thân áo choàng vải rách, trên cổ treo một cái mặt nạ, chính là mặt nạ của độc mục sơn yêu. Mặt nạ còn kết hợp với một cái khăn trùm đầu màu xám trắng, nhưng tóc dưới khăn trùm đầu lại là màu đen, bên cạnh vẫn cắm một cây gậy.

Trang phục này là trang phục của người chết, chính là độc mục sơn yêu trong truyền thuyết.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thấy thi thể liền mệt tâm, một cái lại một cái không hết!

Bạch Long Vương cũng không nhịn được thổ tào, "Hạ Vãn Phong thật là phiền quá a! Cái này là có ý gì a? Muốn các ngươi phá hung án cho hắn hay sao a?"

Tiểu Tứ Tử cũng rất phiền, bĩu môi tựa vào vai Triển Chiêu thở dài, sớm biết như vậy thà đi xem bọn Tiểu Lương Tử đá cầu cho rồi a.

Bốn người hướng về phía cổ thây khô đứng, đầy đầu chính là "Phiền phiền phiền", không muốn quản!

Bạch Long Vương thấy ba gương mặt của đám hài tử đều phiền muộn, liền đề nghị, "Bằng không đi vòng qua đi? Cũng không phải toàn bộ chuyện đều phải do các ngươi quản a cũng không phải Bồ Tát. Hơn nữa người này có khả năng rất lớn là giả trang sơn yêu lừa hài tử làm chuyện xấu, cũng là chết chưa hết tội."

Tiểu Tứ Tử cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu liền có chút xoắn xuýt, lại nhìn thây khô ngồi dưới tàng cây không biết bao nhiêu năm một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu, "Quên đi, ban nãy ở trong rãnh không phải đã nhặt được một cái sao, một cái là nhặt hai cái cũng là nhặt..."

Nói xong, Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, như là trưng cầu ý kiến của hắn.

Kỳ thực Ngũ Gia đã sớm đoán được Triển Chiêu nhất định sẽ quản, mặc kệ hắn có bao nhiêu phiền, hắn cũng sẽ quản, bởi vì hắn là Triển Chiêu.

Ngũ Gia gật đầu, "Nếu là Hạ Vãn Phong muốn tra, không chừng lại là đầu mối gì đó, chúng ta không phải là vì sơn yêu mà tới sao!"

Tiểu Tứ Tử cũng tỏ thái độ đoan chánh —— chúng ta là Khai Phong phủ nha! Có án tử vẫn phải tra!

Triển Chiêu liền ôm Tiểu Tứ Tử đi qua nhìn thi thể.

Tiểu Tứ Tử vuốt cằm nhỏ, quan sát một chút, đưa tay chỉ một vòng dây thừng treo trên cổ thi thể.

Bạch Ngọc Đường cùng Bạch Long Vương đều ngưỡng mặt lên nhìn cái cây sau lưng người chết, cây này rất cao, chỗ cành cây cao nhất cách mặt đất phỏng chừng hơn một trượng*.

*1 trượng = 10 thước = 3,33m, 10 trượng = 1 dẫn

"Là thắt cổ chết sao?" Bạch Long Vương đối cái mặt nạ kia vẫn rất hứng thú, nhưng lại không dám trực tiếp lấy, không phải nha môn trước khi chưa tra rõ nguyên nhân cái chết thì không cho phép đụng vào thi thể sao. Lão gia tử so với Thiên Tôn Ân Hậu ngoan hơn nhiều, liền cách thi thể từng bước, nghiêng đầu dò xét.

Tiểu Tứ Tử ngồi trên cánh tay Triển Chiêu, cũng ngưỡng mặt lên nhìn, suy đoán, "Người này khẳng định không phải là thắt cổ chết a!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều hỏi, "Xác định?"

Tiểu Tứ Tử chỉ vào cổ của thi thể, "Nếu như là thắt cổ chết rơi xuống, vì sao cái cổ một chút cũng không thay đổi hình dạng, hơn nữa nhìn dây thừng này lớn như vậy, giữa dây thừng cùng cổ, nhất định là cổ sẽ gãy trước rồi rớt xuống a!"

Triển Chiêu gật đầu —— thì ra là thế.

Bạch Ngọc Đường cùng Bạch Long Vương thì ở phía sau lắc đầu, đoàn tử đáng yêu như vậy nhưng mở miệng đều là những phát biểu sợ hãi.

"Hơn nữa người này là đang ngồi nga." Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ tư thế của thi thể, "Làm sao có thể chết sau đó từ chỗ cao rơi xuống vừa lúc ngồi được."

Triển Chiêu quơ quơ đoàn tử, "Vậy nguyên nhân cái chết của hắn là gì?"

Tiểu Tứ Tử nhìn chằm chằm thây khô một hồi, gãi gãi đầu, "Ừm..."

Ba người đều nhìn chằm chằm đoàn tử.

Tiểu Tứ Tử "Ừm" nửa ngày, thân thể nghiêng một cái tựa vào trên vai Triển Chiêu, "Ta phát hiện, ngày hôm nay trạng thái không phải là quá tốt..."

Ba đại nhân cũng vô cùng bất đắc dĩ —— nói trắng ra là không nhìn ra nga?!

Tiểu Tứ Tử bĩu môi, "Để cho cha đến xem đoán chừng nhìn ra được."

"Vậy người đã chết bao lâu có thể suy đoán ra không?" Triển Chiêu hỏi.

Tiểu Tứ Tử có chút hơi khó, "Thông thường thi thể bị gió thổi còn phơi nắng như vậy, không bao lâu nữa cũng chỉ còn lại có đầu khớp xương, giống như cái trong hốc núi ban nãy. Nhưng là nơi này khí hậu rất đặc thù, rất ẩm ướt, cho nên thi thể xuất hiện tình huống sáp hóa*, cảm giác có chút như xác ướp cổ hoặc là thi thể bị chôn dưới ao đầm."

*sáp hóa 蜡化 (tìm hiểu giùm tui chữ này!!!) (Nếu xác được cất giữ trong đất có đủ nước trong thời gian dài hoặc ở nơi cách biệt với không khí, chất béo sẽ trở thành một thành phần giống như ngọn nến, xác chết sẽ ngừng phân hủy, và sau đó xác sẽ từ từ cứng lại, và cuối cùng. trở nên giống như thạch cao.)

Ba người đều nhìn hắn —— ồ, hiểu biết không ít!

Trong rừng này địa hình cùng khí hậu đều tương đối phức tạp, Tiểu Tứ Tử dù sao cũng còn nhỏ, lúc này vẫn phải dựa vào Công Tôn.

Triển Chiêu bọn họ vào rừng cũng không biết Công Tôn cùng Triệu Phổ đã ở bên ngoài, đều rất bối rối, hơn nữa cánh rừng xui xẻo không nên đi con đường "Hữu khứ vô hồi" này.

"Di? Bạch Long Vương nghiêng đầu nhìn nhìn phía sau thi thể , "Người này mọc đuôi sao?"

"Đuôi?" Tất cả mọi người hiếu kỳ tiến tới nhìn.

Triển Chiêu đem đoàn tử giao cho Bạch Ngọc Đường, lượm nhánh cây, chọc chọc bên cạnh thi thể... Chỉ thấy ở phía sau thi thể có một bao quần áo, trong bao quần áo lộ ra một đoạn da thú, nhìn như là đuôi hồ ly...

Triển Chiêu đem bao quần áo lấy ra mở ra nhìn, tất cả mọi người cảm thấy chói cả con mắt....

Chỉ thấy trong bao quần áo có vài da thú thoạt nhìn đặc biệt trân quý, còn có một cái bao quần áo nhỏ. Bao quần áo nhỏ kia đã hỏng, bên trong là bảo thạch cùng ngọc thạch các màu... Phẩm chất rất tốt, vừa nhìn chính là bảo bối vô giá.

Tại đây trong một bao quần áo lớn có "Bảo bối" đáng giá, còn có một món kiểu dáng thoạt nhìn kỳ kỳ quái quái —— một đôi giày đế dày .

Giày này tương đối kỳ lạ, như là giày vải, nhưng đế giày trước dày sau mỏng, cảm giác mặc chỉ có thể nhón chân bước đi.

"Đây là một tên trộm a..." Triển Chiêu cầm đôi giày kia, tựa hồ là hiểu, "Loại giày này là mấy tên trộm hay đạo mặc hay dùng, bởi vì nhón chân bước đi sẽ không phát ra âm thanh."

"Nhìn nơi này!" Tiểu Tứ Tử đột nhiên đưa tay, chỉ vào cái ót thi thể.

Bởi vì bị Triển Chiêu dời đi, phía sau thi thể cũng lộ ra.

Tiểu Tứ Tử phát hiện thứ khác chỗ ót thi thể, hình như là một đoạn gỗ bị gãy.

Triển Chiêu nắm lấy kéo ra, lôi ra nửa mũi tên.

"Cho nên người nọ chết là do ót bị trúng tên sao?" Bạch Ngọc Đường nhìn mũi tên kia, "Không phải là tên thiết, là đá..."

"Còn là vũ huy thạch ôi chao!" Triển Chiêu thấy được văn lộ trong tảng đá, có chút giật mình, "Không nghĩ tới ngoại trừ dùng để làm trang sức cùng chìa khóa, còn dùng để làm vũ khí..."

"Đầu cùng thân mũi tên thoạt nhìn đều rất thô ráp." Ngũ Gia cẩn thận nhìn một chút, phát hiện trên đầu tên có khắc một ký hiệu, như là một cái chữ "người*"...

*chữ "người" ("nhân"): 人

"Miêu Nhi." Bạch Ngọc Đường ý bảo Triển Chiêu nhìn.

Triển Chiêu cũng phát hiện, đem bao quần áo tùy thân mở ra, lấy ra cái hộp gỗ bọn họ tìm được dưới giường khách điếm kia.... Ký hiệu chữ "người" khắc trên hộp gỗ cùng trên đầu tên giống nhau như đúc.

"Không chừng kẻ giả trang thành sơn yêu chính là một tên trộm, sau đó bị người dùng tên bắn chết, sau cùng bị vứt xác ở chỗ này?" Triển Chiêu không giải thích được, "Tại sao lại phải dựng thành thắt cổ, bảo vật cũng không lấy?"

Bí ẩn càng tra càng nhiều, bọn Triển Chiêu không còn biện pháp, chỉ có thể dựa theo đánh dấu của địa đồ tiếp tục đi.

Nhưng mỗi khi đi tới chỗ có mắt đánh dấu, đều sẽ phát hiện một cổ thi thể khác. Những thi thể này ăn mặc đều giống nhau, cũng đều mang mặt nạ sơn yêu. Hơn nữa trên người nhiều hay ít đều có bảo bối. Thi thể đều trong trạng thái thây khô sáp hóa, cũng đều ngồi dưới tàng cây, trên cổ có dây thừng, trên người có chỗ bị trúng tên trí mạng.

Dần dần, Ngũ Gia cân nhắc qua, "Chỗ đánh dấu mắt trên bản đồ... Là cơ quan!"

"Cơ quan?" Bạch Long Vương cùng Triển Chiêu đều tới gần nhìn.

"Hơn nữa mấy cái cơ quan này, là từ hướng đối diện chúng ta chạy tới mới có thể khởi động... Cho nên Hạ Vãn Phong nhắc nhở chúng ta hữu khứ vô hồi." Ngũ Gia phân tích nói, "Những người này trước tiên là lạc vào cơ quan, bị cạm bẫy bao vây treo cổ lên cây, sau đó bị tên bay ra bắn chết, sau đó cơ quan được giải trừ nên thi thể rớt xuống. Bởi vì không phải là trực tiếp rơi xuống, mà là từ bẫy trên cây trượt xuống, nên thi thể mới trong trạng thái ngồi dưới tàng cây.

Triển Chiêu cùng Bạch Long Vương đều đã hiểu, chỉ là ai bố trí cơ quan? Những đạo tặc này đều mang mặt nạ độc mục sơn yêu, trên người cũng có tài vật cùng da thú... Là ở nơi nào trộm được?

Bốn người đang nghiên cứu, Bạch Long Vương đột nhiên quay đầu lại, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân... Sau đó chợt nghe Tiểu Tứ Tử hô, "Cha!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều quay đầu lại, chỉ thấy Yêu Vương mang theo mấy lão gia tử, Triệu Phổ Công Tôn cùng nhau đi vào, đồng thời tiến vào còn có hai người, một là chưởng quỹ tửu lâu, còn có một tiểu hài nhi... Chính là hài tử nhà chưởng quỹ tửu lâu.

Mọi người có chút không giải thích được —— bọn họ vào bằng cách nào?

Yêu Vương khẽ mỉm cười một cái, đưa tay sờ sờ đầu tiểu bằng hữu kia, "Hắn biết đường."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, đều đột nhiên có ý nghĩ, hai người đem Tiểu Tứ Tử bỏ xuống đất.

Bởi vì sợ Tiểu Tứ Tử bị tách ra, cho nên sau khi vào rừng, Tiểu Tứ Tử một mực được ôm, chân chưa từng dính xuống đất... Hôm nay xuống đất, tiểu đoàn tử vừa nhìn chung quanh, phát hiện đường đi phía trên khác với đường đi phía dưới! Từ phía dưới nhìn, cái loại cảnh tượng hư huyễn nhiễu loạn tầm mắt này dĩ nhiên là nổi nửa ở giữa.

"Ai nha nha." Tiểu Tứ Tử cảm thấy ban nãy uổng phí công sức, sớm biết như vậy liền xuống đất đi hai bước.

Tiểu hài nhi nhà chưởng quỹ Tửu lâu so với Tiểu Tứ Tử lớn hơn vài tuổi, đầu cũng không cao, đi qua nói với Tiểu Tứ Tử, "Khu rừng này chỉ có tiểu hài nhi cùng động vật nhỏ có thể ra vào mà không lạc đường hay trúng cơ quan."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thoáng hiểu, hai người cùng nhau hỏi, "Cho nên độc mục sơn yêu bắt cóc tiểu hài tử... Là muốn đi qua khu rừng này sao?"

Yêu Vương cùng mấy lão gia tử đều gật đầu, chỉ chỉ chưởng quỹ tửu lâu.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vẫn còn rất nhiều điều không giải thích được, Bạch Long Vương cũng hỏi bọn Thiên Tôn rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

...

Nguyên lai, ban nãy đám người Yêu Vương ở bên ngoài đợi một hồi, cũng không thấy trong rừng có động tĩnh gì.

Công Tôn lo lắng nhi tử, tổ Tương Du đều mệt nhọc, Yêu Vương cũng có chút chờ không được, "Tiểu Bạch Long thật là thành thật a..."

Sau cùng, Ân Hậu chạy đi đem chưởng quỹ tửu lâu chộp tới.

Chưởng quỹ bị Ân Hậu nhìn thoáng qua liền cái gì cũng nói ra hết. Sự tình cũng không giống với dự đoán của mọi người lúc trước.

Song phương câu thông một phen, chưởng quỹ nghe nói mọi người muốn vào rừng tìm Hạ Cần mất tích năm đó, muốn một phần địa đồ Hạ Vãn Phong lưu lại, liền biểu thị có thể dẫn bọn hắn đi vào, thế nhưng cần nhi tử dẫn đường. Nguyên lai các loại hư tượng cùng cơ quan trong rừng, đối với tiểu hài tử cùng động vật nhỏ dưới độ cao nhất định đều vô dụng.

Sở dĩ năm đó có một nhóm kẻ xấu bắt cóc tiểu bằng hữu vào núi, chính là một đám kẻ cắp truyền ra truyền thuyết độc mục sơn yêu, nhưng này đã là chuyện thật lâu lúc trước.

Lời nói của chưởng quỹ nói ra rất kinh người, nói hắn biết Hạ Cần, nếu như mọi người là bằng hữu của Hạ Vãn Phong mà nói, có chuyện gì trực tiếp hỏi lão gia tử là được.

Nghe tin tức như thế mọi người lại một lần nữa chấn kinh rồi —— thư đồng của Hạ Vãn Phong Hạ Cần dĩ nhiên còn sống!

Chưởng quỹ mang theo mọi người đi qua rừng cây, trên đường, Bạch Long Vương cũng nháo hiểu nguyên lý hư tượng hình thành trong rừng này. Cánh rừng này hơi nước cũng là một tầng lạnh một tầng nóng, lại dưới tác dụng của ánh sáng mặt trời cùng gió hiu hiu, làm ra hư tượng huyễn cảnh... Nói cách khác, chỉ cần phá đi hơi lạnh nóng giao nhau là được, cái này là sở trường của hắn a!

Tổ Tương Du đều thổ tào hắn trì độn, đến bây giờ mới suy nghĩ cẩn thận.

Bạch Long Vương còn chưa nóng mà Tiểu Tứ Tử đã nóng nảy, nói tổ Tương Du xấu lắm, một mực khi dễ Tiểu Bạch Long.

Lục Thiên Hàn cùng Yểu Trường Thiên cũng lên tiếng phụ hoạ đoàn tử nói tổ Tương Du xấu nhất ác bá giống nhau.

Tổ Tương Du ầm ĩ một hồi, sau cùng nói tiểu đoàn tử thiên vị Bạch Long Vương.

Chưởng quỹ tửu lâu nhìn phía sau, hài tử nhà hắn còn nói hắn yên tâm, những người này nhìn không giống người xấu, đều ngốc hồ hồ.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều đỡ trán, Ngân Yêu Vương cũng lắc đầu —— khi còn bé không có dạy tốt...

Đi qua rừng cây, phía trước xuất hiện một cây đại thụ.

Mọi người ngước mặt nhìn cây đại thụ kia, chỉ thấy cây này vô cùng kỳ lạ, dưới đáy thân cây chia ra làm hai, ở giữa có một cái động thật lớn, giống cánh cửa, mà phía trên tán cây cành lá sum xuê. Lá cây có màu tím cũng có màu vàng, trong bảy màu quỷ dị, còn có một chuỗi quả màu trắng.

Cho dù Công Tôn bác học, lại tinh thông chủng loại hoa cỏ, cũng không nói lên được đây là cây gì.

Mọi người thấy chữ "người" trên cây, lại nhìn chữ khắc trên đầu tên cùng hộp gỗ một chút, nhưng coi là hiểu —— nguyên lai là ý tứ như vậy a...

Đi qua cái thụ môn, phía trước chính là một mảnh sơn cốc.

Mọi người đứng trên núi nhìn xuống, đều ngây dại...

Chỉ thấy trong sơn cốc nhiều loại hoa như gấm, các loại hoa kỳ dị chưa thấy qua xanh um tươi tốt.

Từ sơn cốc lan dần lên núi, cấu thành một thôn xóm loại lớn, phòng xá cùng đồng ruộng trong thôn đều sát núi mà xây, có nhà đá có nhà gỗ.

Nhà đá đều là vật liệu đá vũ huy thạch, cỏ tranh đính lên trên.

Nhà gỗ đều là vật liệu gỗ màu trắng, trực tiếp kiến tạo trên cây.

Trong đồng ruộng có người đang trồng trọt, trên cây có nhiều đại điểu màu sắc rực rỡ, có vài ổ chim cùng thụ ốc liền xây ở trên một thân cây.

Có mấy tiểu hài nhi dưới tàng cây đong đưa bàn đu dây, bên người vây quanh chim nhỏ líu ríu chút chít, còn có thật nhiều động vật nhỏ ở trong thôn chạy quanh, xa xa hình như còn có thác nước, chỗ cao còn có phòng ốc.

Mọi người đứng bên núi đều nói không ra lời —— trong Bạch Nhai sơn, cất giấu một Bách Hoa cốc to lớn!

Mọi người đến đưa tới chú ý của người dưới chân núi, có người thổi lên cái còi, chỉ chốc lát sau, bên núi tụ tập không ít người thanh niên đeo cung tiễn cầm binh khí.

Nhưng lúc thấy dẫn đường chính là chưởng quỹ cùng nhi tử của hắn, tính cảnh giác của những người này rõ ràng buông lỏng chút, có chút không hiểu nhìn bên trên.

Chưởng quỹ cùng Triển Chiêu bọn họ thương lượng, nói hắn xuống dưới giải thích một chút.

Bọn Triển Chiêu đều là người giảng đạo lý, gật đầu biểu thị không thành vấn đề.

Chưởng quỹ xuống phía dưới cùng mấy người thôn dân nói một lần, một người trong đó chạy vào một tòa nhà tranh cách đó không xa.

Chỉ chốc lát sau, có một lão giả đi ra nhìn lên, liền đưa tay, hướng về phía mọi người vẫy vẫy tay.

Triển Chiêu bọn họ thấy các thôn dân đều đối với bọn họ làm tư thế mời, thôn dân cầm binh khí cũng giải tán, đều đi xuống.

Chưởng quỹ tửu lâu nói một hồi thôn dân lại đưa bọn họ ra ngoài, hắn trước tiên mang nhi tử trở về, bọn Triển Chiêu nói tiếng tạ ơn.

Đi tới trước nhà tranh.

Vị lão giả kia đi ra, hướng về phía bọn Yêu Vương chào một cái, "Mấy lão thần tiên phong thái vẫn như cũ a."

Mọi người ngắm vị lão giả này —— người này nội lực không thấp.

"Tại hạ chính là Hạ Cần." Lão giả thỉnh mọi người đến phòng ngồi xuống uống trà.

Tất cả mọi người nhìn bọn Yêu Vương —— đây là Hạ Cần sao?

Bọn Yêu Vương thật đúng là cảm thấy không đúng lắm, dựa theo niên kỉ của lão đầu, lúc hắn đi theo bên người Hạ Vãn Phong niên kỷ hẳn còn rất nhỏ, bọn họ cùng Hạ Vãn Phong cơ hội gặp mặt cũng không nhiều, ai lại nhớ kỹ một tiểu hài nhi như thế a.

Hạ Cần thấy Bạch Quỷ Vương từ bên cạnh đi qua, khẽ mỉm cười một cái, hỏi, "Phong thiếu chủ mấy năm nay khỏe a?"

Khóe miệng Bạch Quỷ Vương cong lên vài phần, gật đầu, cái này nhất định là học theo Hạ Vãn Phong, giọng nói thiếu đánh như nhau.

Mọi người vào nhà ngồi xuống, Hạ Cần pha trà chiêu đãi mọi người, vừa hỏi, "Thành chủ nhà ta đúng là có vài thứ bị ta cất giữ, các ngươi muốn cái gì nha?"

Mọi người càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn hỏi, "Muốn địa đồ đi Bắc Phương Thạch Cốc."

Hạ Cần gật đầu, đứng dậy đi vào buồng trong.

Chỉ chốc lát sau, lão đầu bưng một hộp màu bạc đi ra.

Cái hộp này thoạt nhìn tương đối nhỏ, chỉ có cỡ bàn tay, tinh xảo như một hộp trang sức... Nơi này có thể chứa một phần địa đồ sao? Chớ không phải là lại bị Hạ Vãn Phong gấp thành hình dáng gì chứ?

Hạ Cần đem hộp mở ra, bên trong cũng không có giấy gấp hoặc là địa đồ, mà là có một xấp kim phiến vuông vức.

Tất cả mọi người tò mò nhìn.

Hạ Cần gạt gạt, lấy ra một tờ đưa cho Yêu Vương.

Yêu Vương đưa tay nhận lấy, chỉ thấy trên kim phiến viết địa chỉ, dĩ nhiên là địa chỉ của một tòa nhà thành nam Khai Phong phủ.

Yêu Vương liền đưa cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu có chút không giải thích được, liền hỏi Hạ Cần —— đây là ý gì a?

Hạ Cần để hắn nhìn mặt trái của kim phiến.

Triển Chiêu đem kim phiến lật qua, phía sau có khắc mấy chữ "Bất Tử Sa Khâu, Bắc Phương Thạch Cốc".

"Thành chủ ở đại giang nam bắc đều có vài bằng hữu, hắn đem địa đồ phân tán giấu đi, coi như là quà tặng cho bằng hữu." Vừa nói, lão gia tử một bên quơ quơ cái hộp kia, "Cụ thể cái gì giấu chỗ nào nơi này đều có ghi lại."

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm kim phiến hình vuông kia —— Hạ Vãn Phong bằng hữu còn không ít a.

Lão gia tử cười cười, "Địa đồ các ngươi muốn, cầm kim phiến đi tìm người trên địa chỉ muốn là được."

Nói xong, hắn nhìn nhìn Yêu Vương cùng bọn Thiên Tôn, sau đó ánh mắt rơi xuống trên người Bạch Quỷ Vương, tiếc nuối thở dài, "Đáng tiếc a, thành chủ nếu như biết võ công thì tốt rồi..."

Triển Chiêu bọn hắn cũng đều gật đầu, tiếc nuối không gặp mặt một lần, chỉ có Yểu Trường Thiên bĩu môi một cái —— các ngươi nghĩ thế thôi, hắn* chưa chắc nghĩ thế.

*hắn ở đây Hạ Vãn Phong

Hạ Cần bị chọc cười, "Quả nhiên Phong thiếu chủ là tri kỷ của thành chủ nhà ta."

Yểu Trường Thiên có chút ghét bỏ —— ai là tri kỷ của hắn chứ!

Tất cả mọi người yên lặng gật đầu —— từ phong cách thư đồng nhìn nhìn, thảo nào năm đó Hạ Vãn Phong không ăn chút thua thiệt nào từ Bạch Quỷ Vương.

"Cho nên truyền thuyết sơn yêu cùng sơn yêu chi lung, đều là người truyền ra sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi Hạ Cần.

Hạ Cần cũng lắc đầu, "Không phải a, sơn yêu cùng sơn yêu chi lung đều có thật... Các ngươi muốn xem không?"

Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn lão đầu —— hướng phát triển này hoàn toàn không nghĩ tới a!

Ngay cả Yêu Vương cùng kinh ngạc.

Hạ Cần đứng lên, cười ha hả đối mọi người ngoắc ngoắc, "Tới, ta mang bọn ngươi đi nhìn chút hảo ngoạn."

---------------------------

Ros: Móa!!!!!! Một chương siêu dài hơn 4,000 chữ. Khổ quá mà!!!!




→Chương sau: Chương 376→

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro