Chương 376: Khô Diệp chi sơn - Núi Khô Diệp

Ros: 5,711 chữ, chương này dài hụt hơi

-----------------------------------------

Chương 376: Khô Diệp chi sơn - Núi Khô Diệp

Editor: Rosaline

Beta: Ken


Hạ Cần mang mọi người đi nhìn "độc mục sơn yêu" chân chính, khiến cho mọi người rất khẩn trương... Trong núi này có các loại kỳ hoa dị thảo mà ngoài núi đều chưa thấy qua, hay thật sự có yêu ma quỷ quái gì đi.

Đi theo lão gia tử ra khỏi thôn, đi qua vài cánh rừng, đi thẳng đến một sơn cốc nhỏ.

Lão gia tử chỉ vào một trong Thạch Cốc, ý bảo mọi người nhìn, "Nhìn thấy không? Sơn yêu chi lung!"

Mọi người nhìn theo hướng ngón tay lão gia tử chỉ, đều kinh ngạc mở to hai mắt —— chỉ thấy phía trước có một tòa thạch lung thật to, hình dạng như lồng chim bằng sắt, quy mô có chút lớn như Miêu Miêu lâu.

Toàn bộ "lồng sắt" đều do vũ huy thạch cùng kim chúc làm thành, phẩm chất thô ráp nhưng nhìn rất xưa cũ, nhìn như mấy món trang sức bằng vũ huy thạch trong tay bọn Triển Chiêu.

Chẳng qua, so với lồng sắt, đồ vật bên trong lồng sắt càng làm cho người ta kinh ngạc.

Trong lồng sắt chất đống vàng bạc châu bảo cao như núi nhỏ, ánh sáng lóng lánh... Một đống đó được ánh mặt trời chiếu xuống, chói mắt đến nỗi người ta đều không mở mắt nổi.

Tất cả mọi người xoay mặt nhìn Hạ Cần —— cái này lẽ nào chính là sơn yêu chi lung?

Hạ Cần cười cười, chỉ vào lồng sắt nói, "Trong Bạch Nhai sơn thừa thải vũ huy thạch, loại đá này tuy rằng không phải đặc biệt cứng rắn, thế nhưng rất bền, có chút giống gỗ, rất thích hợp dùng để dựng phòng ở. Ngọn núi mặc dù có rất nhiều cây, nhưng phần lớn là cây mây, hơn nữa, nơi này khí ẩm rất nặng, gỗ kiến tạo phòng ốc dễ bị mục. Thế nhưng trên bầu trời cũng rất khô ráo, cho nên vật liệu gỗ đều dùng để tạo thụ ốc. Mà vũ huy thạch dùng kim chúc cố định, đặc biệt thích hợp kiến tạo kết cấu phòng ốc, như vậy phòng ở tạo nên vững chắc còn phòng ẩm mốc."

Tất cả mọi người hiểu, thảo nào phòng xá trong thôn đều là vũ huy thạch kiến tạo.

Bất quá trước mắt tất cả mọi người còn chưa nắm được trọng điểm —— sơn yêu chi lung là một lồng sắt trang bị đầy đủ vàng bạc tài bảo? Vậy sơn yêu đâu?

Triển Chiêu đang nghi hoặc, chỉ thấy Hạ Cần đột nhiên đưa cây gậy cho hắn.

Triển Chiêu không hiểu gì nhận lấy cây gậy tựa như cây chày cán bột kia, những người khác cũng nghĩ —— hình như có rất nhiều thôn dân đều tùy thân mang theo một cây gậy như thế.

Triển Chiêu đang nghiên cứu cây gậy này có ích gì, bỗng nhiên dư quang thoáng nhìn phía sau vạt áo tuyết trắng của Ngũ Gia đang có gì đó leo lên.

Bạch Ngọc Đường cũng cảm giác như có người lôi kéo vạt áo mình, còn tưởng là Tiểu Tứ Tử, nhưng Triệu Phổ bên cạnh rõ ràng đang ôm Tiểu Tứ Tử.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, Triển Chiêu cũng tiến tới, hai người cúi đầu vừa nhìn, liền thấy một con mắt to —— độc mục sơn yêu!

Sơn yêu kia xuất hiện ở phía sau Ngũ Gia, tuy rằng một đầu chỉ lớn như con mèo.... Nhưng vẫn vươn tay nhỏ, thần tình hơi bỉ ổi, sờ soạng cái mông của Ngũ Gia một cái...

"A..." Triển Chiêu giơ chài cán bột lên liền đánh.

Sau đó, chợt nghe tiếng kêu "chít chít chít" liên tiếp.

Mọi người liền thấy một con con chuột lớn như mèo từ trên vạt áo Ngũ Gia nhảy xuống, Triển Chiêu cầm cây chài cán bột đuổi theo đánh.

Con chuột kia động tác thật nhanh, phi thiềm tẩu bích* ở trên người mọi người thoán lai thoán khứ**. Nhưng khó chống lại động tác cũng rất nhanh của Triển Chiêu, trong nháy mắt trong đống người loạn thành một đoàn.

* phi thiềm tẩu bích 飞檐走壁 võ nghệ cao cường; vượt nóc băng tường; phi diêm tẩu bích

** thoán lai thoán khứ 窜来窜去 chạy tới chạy đi

Mà quỷ dị nhất chính là... Con chuột kia dĩ nhiên có khuôn mặt của độc mục sơn yêu! Thậm chí điệu bộ cùng trên mặt nạ thoạt nhìn còn xấu hơn.

Ngũ Gia ghét bỏ mà cầm vạt áo vẫy vẫy, Tiểu Tứ Tử đột nhiên nghiêng đầu... Nghĩ tới trước đây trong giấc mộng, Triển Chiêu cầm cây chài cán bột đuổi theo tiểu lão đầu không thấy mặt mà đánh.

Mà lúc này chuột lớn kia chạy phải nói là nhanh, đều nhìn không thấy mặt, vả lại trên đầu nó còn có một đám lông màu xám trắng, nhìn xác thực như một tiểu lão đầu...

Hạ Cần bất đắc dĩ xua tay.

Mấy lão gia tử cũng đều sắp bị Triển Chiêu chuyển tới chuyển đi mà hôn mê.

Thiên Tôn đưa tay bắt lại sau gáy của con chuột lớn kia, Ân Hậu đưa tay bắt sau gáy của ngoại tôn.

Triển Chiêu còn không buông tha, giơ chài cán bột muốn ra sức đánh con chuột háo sắc kia.

Trên đầu Chuột lớn ban nãy bị đánh một cái, gồ lên một cục u, hình như cũng rất tức giận, hướng về phía Triển Chiêu "chít chít chít" gọi liên tục.

Thiên Tôn nhìn chuột giãy dụa trong tay, liền có chút ghét bỏ, thuận tay ném cho Yểu Trường Thiên.

Yểu Trường Thiên cầm chuột đang mờ mịt, chuột kia đột nhiên vươn tay, tựa hồ là muốn sờ Lục Thiên Hàn bên cạnh.

Yểu Trường Thiên ném con chuột xuống đất nhấc chân muốn đạp chết nó.

"Ai ai ai!" Tiểu Tứ Tử cùng Hạ Cần đều hô lên, cũng may Bạch Long Vương nhanh tay, một tay nhặt chuột lên.

Chuột kia lúc này lại đàng hoàng, rũ hai cái tay nhỏ bé, bị Bạch Long Vương xách lên.

Tất cả mọi người cúi đầu, nhìn kỹ lại.

Hình thể của con chuột này so với mèo nhà lớn hơn một chút, thần kỳ nhất chính là mặt lớn lên cùng độc mục sơn yêu hầu như giống nhau như đúc.

Ngược lại không phải là nói con chuột này chỉ có một mắt, mà là ở giữa hai mắt đen chung quanh có lông màu đen, hình thành một điểm đen lớn. Ở chung quanh điểm đen mọc một vòng lông màu trắng, bên ngoài lông trắng lại có một vòng lông màu đen, liếc mắt nhìn qua thật giống như trên mặt mọc ra một con mắt to.

Mũi nhọn hai má lõm xuống, còn có hai cái răng cửa mọc lòi ra bên ngoài...

Toàn thân đều là lông dài xám trắng giao nhau,như đang mặc một kiện vải sam rách, tay chân nhìn như con chuột thông thường không khác lắm, gầy teo, phía sau còn có một cái đuôi dài cong cong.

Mọi người nhìn chằm chằm con chuột một lúc lâu, trong nháy mắt toàn bộ truyền thuyết về sơn yêu đều giải thích thông... Dĩ nhiên là con chuột lớn!

Chuột kia không biết có tật xấu gì, liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, rồi liếc mắt nhìn Lục Thiên Hàn, như một tiểu lão đầu háo sắc.

Triển Chiêu cầm chày cán bột càng nhìn càng khó chịu —— ban nãy chuột kia sờ chuột nhà ta!

Bạch Ngọc Đường cùng Lục Thiên Hàn cũng ghét bỏ mà lui xa hai bước.

Yêu Vương có chút không giải thích được, con chuột này là yêu thích dáng vẻ của Tiểu Bạch Đường cùng Thiên Hàn hay sao?

Nhưng Ngũ Gia lắc lắc vạt áo, mới phát hiện ngọc bội treo ngang hông mình rơi trên mặt đất.

Đưa tay nhặt lên, Ngũ Gia phát hiện sợi dây bị đứt, như là bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt, lại nhìn thoáng qua móng tay nhọn của con chuột kia...

Mọi người cũng đều nhìn thoáng qua ngọc bội của Ngũ Gia, vừa nhìn thoáng qua Lục Thiên Hàn, ngang hông Lục lão gia tử cũng đeo khối ngọc bội.

Bạch Ngọc Đường thử đem ngọc bội đưa đến trước mặt con chuột kia, con chuột kia đưa tay muốn lấy.

Ngũ Gia đem ngọc bội thu lại, quay đầu lại, nhìn thoáng qua sơn yêu chi lung có đầy bảo bối kia.

"Chẳng lẽ..." Yêu Vương hỏi Hạ Cần, "Bảo bối này đều là..."

Hạ Cần gật đầu.

Cùng lúc đó, chợt nghe âm thanh chít chít chít kêu lên, phải nói là tiếng vẫn rất chói tai.

Mọi người chợt nghe bốn phía truyền đến thanh âm hì hì tác tác, giương mắt nhìn khắp nơi, trên sườn núi trong rừng xuất hiện rất nhiều chuột, đều nhìn qua bên này.

Hạ Cần đối với Bạch Long Vương khoát tay áo, ý bảo —— thả con chuột ra đi.

Bạch Long Vương thả con chuột xuống đất, con chuột kia kêu chít chít liền chạy đi.

"Cho nên sơn yêu chính là loại chuột này sao?" Tất cả mọi người hỏi Hạ Cần, đây rốt cuộc là chuyện gì.

Hạ Cần cười nói, "Loại chuột này gọi là sơn diêu thử, là đặc hữu của địa khu này."

* sơn diêu thử 山鹞鼠

"Con chuột này biết trộm bảo bối sao?" Thiên Tôn hiếu kỳ.

Triển Chiêu híp mắt, cảm giác tham tài lại háo sắc, quả nhiên chuột trên đời này chỉ có mỗi Tiểu Bạch Đường nhà hắn là khả ái!

"Cái này không trách chúng nó." Hạ Cần cười cười, "Chuyện này nói ra rất dài dòng."

Mọi người chỉ thấy Hạ Cần từ trong tay áo lấy ra mấy viên đậu phộng, đưa cho một con chuột khác đang lại gần.

Con chuột kia nhanh chóng chạy tới, đưa tay cầm mấy viên đậu phộng, sau đó trong tay Hạ Cần có một khối bảo thạch.

Mọi người kinh ngạc nhìn hành động này.

Tiểu Tứ Tử hỏi, "Chuột cầm bảo thạch mua đậu phộng sao?"

Tất cả mọi người trầm mặc một hồi, sau đó cùng nhau nhìn Bạch Ngọc Đường —— so với ngươi còn tiêu tiền như nước hơn nhiều.

Ngũ Gia cũng rất hoang mang, chuột này vừa rồi còn muốn trộm ngọc bội của ta cùng ngoại công, không ngờ là trộm đi mua đồ ăn sao?

"Trong Bạch Nhai sơn a, trước kia thật sự có một nhóm sơn phỉ, những đại tặc tiểu tặc này, thu gom số lớn tài phú, bọn họ trốn vào Bạch Nhai sơn... Cũng là vì tị hoạ chiến tranh." Hạ Cần không nhanh không chậm nói với mọi người, mang mọi người đến một vách núi địa thế hiểm trở cách đó không xa. Năm đó bọn họ mang theo rất nhiều bảo bối vào núi, nghe nói là có mấy xe ngựa vàng bạc châu bảo, đều là nhiều năm trộm cướp được... Nhưng lúc chưa tới vách núi, đột nhiên một trận gió núi thổi qua, xe đựng bảo vật đều bị lật, mấy xe ngựa vàng bạc châu bảo đều rơi xuống vách đá vạn trượng."

Tất cả mọi người dở khóc dở cười, nhìn xuống dưới, vách núi này đúng là dốc đứng, phía dưới sâu không thấy đáy, cho nên nói tiền tài bất nghĩa không thể tham a, những tài bảo này đều không làm ra từ con đường làm ăn chân chính!

Vách núi của Bạch Nhai sơn dốc đứng không nói, còn có rất nhiều đá vụn gập ghềnh. Vàng bạc châu bảo rơi lả tả xuống dưới, có lọt vào thâm cốc, còn có rơi trên vách núi đá. Lúc đó đám sơn tặc kia dùng sức của chín trâu hai hổ, thậm chí rất nhiều người vì xuống núi tìm bảo mà ngã chết, nhưng cuối cùng, một đồng tiền cũng không mò lên được.

Lúc đầu đám người này chuẩn bị cầm số bạc lớn vào núi trốn hưởng phúc, nhưng thoáng cái hai bàn tay trắng, chỉ có thể trọng thao cựu nghiệp*.

* trọng thao cựu nghiệp 重操旧业: làm lại nghề cũ

Mà năm binh hoang mã loạn kia, ai mà lên tới Bạch Nhai sơn này a, mấy tên sơn phỉ ở Bạch Nhai sơn này thì là cái gì? Năm đó mỗi phương đều có mãnh nhân tọa trấn, bọn họ đi cướp người nào đây chứ?

Bất đắc dĩ, đám người này không thể làm gì khác hơn là làm nghề nông, săn bắn, đốn củi phổ thông, dần dần đám người kia đều ở trong núi bố trí ổn thoả, thành thành thật thật thành sơn dân, những phòng ốc, thụ ốc này chẳng hạn đều là bọn hắn kiến tạo.

Cứ như vậy trôi qua bình an, thẳng đến có một ngày, ngoài núi chiến tranh kết thúc...

Năm đó đám người kia vào núi, có vài người đồng hành đều ở lại ngoài núi, biết bọn họ mang theo số lớn tiền tài, cũng không biết chuyện lật xe bảo vật cũng bị mất.

Kẻ xấu lựa chọn ở ngoài núi loạn thế trà trộn vào núi, phân nửa chết ở trong chiến tranh, phần lớn sống sót là những nhân vật hung ác.

Nhưng đánh nhiều năm như vậy, thật vất vả thái bình xuống, mọi người phát hiện mình đều rất nghèo, cho dù có nhân mã có thế lực, muốn duy trì cũng cần tiền, thì có người nhớ tới Bạch Nhai sơn.

Lúc ấy thịnh truyền trong Bạch Nhai sơn có bảo bối, rất nhiều người đều muốn vào núi cướp, nhưng ngọn núi địa thế phức tạp, hơn nữa dễ thủ khó công... Sau cùng đám người xấu kia suy nghĩ một biện pháp, thừa dịp người sống trên núi đi ra ngoài, bắt cóc con tin, phần lớn là những phụ nữ và trẻ em, áp chế người sống trên núi lấy ra tiền tài trao đổi.

Nhưng trên thực tế sơn dân trong Bạch Nhai sơn đều là hộ săn bắn, đốn củi, nghề nông, vàng bạc châu bảo của Tổ tiênthật ra cũng có nghe nói qua, nhưng đều chưa thấy qua, đi đâu mà xoay sở tiền. Có mấy người lão nhân gia biết chân tướng đều cảm thấy oan uổng luống cuống, nhưng người xấu cũng không nghe, chỉ muốn tiền, bằng không sẽ giết người.

Sau cùng không còn cách, ngọn núi có một lão nhân vừa lúc biết Hạ Cần, liền thông qua Hạ Cần tìm Hạ Vãn Phong hỗ trợ.

Nhắc tới cũng diệu, thủ hạ của Hạ Vãn Phong lúc đó có một nhóm người cần dàn xếp, những người này phần lớn là một ít binh sĩ dưới tay hắn, có không ít còn là người bệnh. Hạ Vãn Phong muốn tìm một nơi an toàn bố trí cho nhóm người này, hắn liền cùng Hạ Cần vào núi hỗ trợ.

Muốn nói Bạch Nhai sơn, Hạ Vãn Phong lúc còn trẻ đúng là có cùng Yểu Trường Thiên đi ngang qua, đương nhiên Bạch Quỷ Vương đã sớm không nhớ rõ, bọn họ đi là một bên khác của núi, cũng không đi sâu vào. Nhưng Hạ Vãn Phong lúc đó đối với địa hình của Bạch Nhai sơn đặc biệt để ý, hắn phát hiện nơi này khí hậu lạnh nóng cách nhau, suy nghĩ ra trận pháp, đồng thời, cũng hiểu được nơi này là một chỗ cũ tị thế, chỉ cần đem rừng cây xung quanh hơi cải tạo thêm, là có thể chế tạo một mê cung như mộng cảnh.

Hạ Vãn Phong cùng người già Bạch Nhai sơn hàn huyên trò chuyện, sơn dân trong Bạch Nhai sơn đặc biệt nguyện ý tiếp nhận những người đó dưới tay hắn, chỉ cần Hạ Vãn Phong có thể nghĩ biện pháp đem thân nhân bị trói cứu về.

Hạ Vãn Phong ở trong núi đi dạo vài vòng, cũng không thấy hắn đi tầm bảo, chỉ thấy hắn gọi mấy tên thủ hạ, khắp núi bắt chuột.

Loại sơn diêu thử này là đặc sản trong Bạch Nhai sơn, bởi vì tốc độ cực nhanh, ở trên vách núi đá xuyên qua xuyên lại như con thoi hay diều hâu bay giống nhau, cho nên được gọi như vậy.

Nguyên bản sơn dân không quan tâm loại con chuột này, những tiểu tử này da lông cũng không bao nhiêu tiền, lớn lên còn không dễ nhìn, thế nhưng chúng nó cũng không vào trong thôn ăn vụng, chính là lấy trái cây đầy khắp núi đồi ăn, người cùng chuột có thể nói là nước giếng không phạm nước sông.

Hạ Vãn Phong để cho thủ hạ bắt một đống sơn diêu thử về, sau đó làm một lồng sắt rất lớn, chính là cái sơn yêu chi lung này.

Lồng sắt này đối với người mà nói không thể chen vào, nhưng đối với sơn diêu thử mà nói, ra vào lại vừa vặn.

Hạ Vãn Phong ngồi ở trong lồng, cầm một ít vàng bạc, châu bảo, ngọc khí các loại, bắt đầu huấn luyện những con chuột này.

Chỉ cần chuột tìm được bảo bối để vào trong lồng tre, hắn sẽ cầm đậu phộng, quả hạch, hoa quả các loại ăn ngon thưởng cho chúng nó.

Sơn diêu thử đừng xem lớn lên không dễ nhìn, lại là một loại động vật đặc biệt thông minh, hơn nữa còn là quần cư, rất nhanh thì phát hiện chỉ cần đem vàng bạc ngọc khí các loại để vào lồng tre này, là có thể đổi lấy đại lượng quả hạch ăn ngon, so với chúng nó khắp núi tìm trái cây ăn dễ hơn nhiều.

Hạ Vãn Phong thấy chuột huấn luyện đã tốt, liền đem bọn nó thả ra.

Sau đó, những con chuột liền bắt đầu tầm bảo.

Những con chuột đem các loại bảo bối năm đó rơi ở trong núi, chôn trong đống lá rụng, vùi lấp ở trên vách núi đá đều lượm trở về, giao cho người trong lồng tre, đổi lấy đồ ăn.

Không đến vài ngày, tất cả bảo bối năm đó đều tìm được, tràn đầy một lồng sắt.

Hạ Vãn Phong nói thôn trưởng đi gọi đám kẻ xấu kia mang xe vào núi, dùng người đổi bảo.

Thôn trưởng đi ngay.

Kẻ xấu ngoài núi vào núi, đem con tin thả ra, mấy xe ngựa đựng tràn đầy bảo bối rời núi, kết quả nửa đường "giẫm lên vết xe đổ", lúc xe ngựa đi qua vách núi bị một trận núi gió thổi lật xe, mấy xe vàng bạc tài bảo, đều rớt xuống vách núi vách đá.

Kẻ xấu đại thể là muốn nhặt tiền nên té xuống vách núi, còn dư lại một phần nhỏ, có mấy người cùng hung cực ác bị thủ hạ của Hạ Vãn Phong bắt tới nha môn, một ít bị ép buộc, đều ở lại Bạch Nhai sơn, cùng nhau bố trí ổn thoả.

Mà những tiền tài kia kỳ thực ném cũng không có ném, cũng đều bị những con chuột nhặt lên, giao về sơn yêu chi lung, đổi đồ ăn.

Hạ Vãn Phong làm xong chuyện, để người bệnh lưu lại liền mang người rời đi.

Trước khi đi, hắn đem bản đồ địa hình chung quanh Bạch Nhai sơn đưa cho thôn dân, dạy bọn họ thế nào ở ngoài núi bố trí cơ quan trong rừng cây vân vân.

Bạch Nhai sơn cứ như vậy mà an tĩnh, các thôn dân an cư lạc nghiệp từng đời một sinh sống ở nơi này, mấy đời tiếp không thích nghề nông, liền ở ngoài núi mở khách điếm tửu lâu cửa hàng chẳng hạn để buôn bán.

Về truyền thuyết độc mục sơn yêu, cũng là cố ý truyền ra, vì không cho người tới gần, đặc biệt không cho hài tử tới gần. Vì cơ quan kia đối với hài tử cùng động vật nhỏ là vô hiệu. Về phần là tự nhiên tạo thành, hay là Hạ Vãn Phong năm đó đặc biệt thiết kế như thế, thì không biết...

Hạ Cần năm đó, bản thân cũng mang theo Tôn nhi vào núi dưỡng lão, nhưng người trong nhà của hắn có không ít ở lại bên ngoài, để giải thích hắn "mất tích", mới có cái cuốn long đồ án quyển hắn vào núi mất tích kia.

Mà cái cố sự này cũng không có đến "an cư lạc nghiệp" liền kết thúc, "nghiệt duyên" người trong thôn cùng sơn diêu thử vừa mới bắt đầu.

Con chuột này dưỡng thành thói quen "mua đồ ăn" Sau đó, đổi nữa liền khó khăn, hơn nữa số lượng cũng bởi vì thức ăn cải thiện mà từng năm tăng nhanh.

Ở sơn dân môn xem ra, những con chuột này đối với bọn họ có ân huệ, nuôi liền nuôi đi.

Năm đó Hạ Vãn Phong thiết kế cái lồng sắt kia, nhưng thật ra là gọi sai tên sơn diêu chi lung thành "sơn yêu", từ đó mà tạo thành.

*giải thích: Sơn diêu [山鹞][shānyào] và sơn yêu [山妖][shānyāo], đồng âm

Bảo bối này vẫn luôn ở trong lồng, tiền tài trong núi sớm đã bị những con chuột nhặt xong, ngọn núi không có, chúng nó phải đi vào lồng tre cầm ra tìm người đổi đồ ăn.

Thôn dân đã sớm dưỡng thành thói quen, chỉ cần sơn diêu thử cầm châu bảo tiền tài qua đây, bọn họ sẽ cho chúng nó ăn, sau đó bỏ lại vào sơn yêu chi lung.

Nhưng chuột dù sao cũng là chuột, vàng bạc châu bảo đối với chúng nó mà nói không có ý nghĩa, cho nên những sơn diêu thử này có đôi khi sẽ trộm đồ trang sức mà sơn dân đeo cùng tiền tài để đổi ăn. Các sơn dân tùy thân mang theo một cây gậy, cũng là bởi vì những con chuột này sẽ bò lên người bọn họ lấy vòng tai vòng cổ của bọn họ chẳng hạn, nếu như bò lên liền lấy gậy đuổi đi.

Người sống trên núi mấy năm nay bị đám chuột này khiến họ đều coi tiền tài như cặn bã, cả nhà lại không thể có chút vật đáng tiền, cũng sẽ bị trộm để đổi đồ ăn, có đôi khi còn có thể bị chuột trộm đi rồi ném vào sơn yêu chi lung.

Mọi người nghe xong Hạ Cần nói lai lịch chân chính của sơn yêu cùng sơn yêu chi lung, cũng dở khóc dở cười, nếu không chính tai nghe tận mắt thấy, ai có thể nghĩ tới dĩ nhiên là có chuyện như vậy...

Hơn nữa nghe xong cố sự này, mọi người phát hiện hình dung của Yểu Trường Thiên đối với Hạ Vãn Phong là không sai, sự thông minh của vị này không giống với Yêu Vương hoặc làcùng Công Tôn Mỗ*, vị này chánh nhi bát kinh** có chút lãng... Đây là cái chủ ý vừa hay vừa sưu*** gì a.

*Công Tôn Mỗ, tài tử thời Lý, từng làm thừa tướng, bạn tốt của Ngân Yêu Vương, có thể coi là tiên sinh dạy học cho nhóm Tương Du.

** chánh nhi bát kinh: trăm phần trăm, thật sự là, v.v.

***sưu 馊 thiu; ôi; nát; v.v.

Hạ Cần cũng dở khóc dở cười, nói thành chủ nhà hắn cứ như vậy, có thể là muốn để lại chút răn dạy cho hậu nhân đi, trong Bạch Nhai sơn này cái gì cũng tốt a, mà thứ gì đáng tiền cũng có thể bị sơn diêu thử trộm đi.

Cho nên, đám thanh niên đều ở ngoài núi, chỗ không có đám chuột này sống, mà ở trong núi, đặc biệt một ít lão nhân gia, đều không mang phối sức cũng không có tiền, chỉ có thể dùng vũ huy thạch mà chuột không ăn trộm, trong núi cũng đặc biệt nhiều để làm đồ trang sức cùng dụng cụ gia dụng.

Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ —— thảo nào có nhẫn vũ huy thạch a, chìa khóa a...

Yêu Vương lại nở nụ cười, "Bởi vì tổ tiên của những sơn dân này, xét đến cùng đều là sơn phỉ cường đạo, số tiền tài này, cũng không thuộc về bọn họ..."

"Hạ Vãn Phong dùng phương pháp này không phải là muốn nói với sơn dân không nên giống với tổ tiên đi trộm tài vật sao?" Triển Chiêu cảm thấy có chút thú vị, "Để bọn họ đều không giữ được tiền tài, đều bị trộm đi? Tựa như tổ tiên bọn họ trộm cướp người khác?"

Yêu Vương nhún vai —— đoán chừng là vậy đi.

Mọi người nghĩ rồi nhìn tài bảo trong một lồng sắt sơn yêu chi lung kia, vừa kết hợp với truyền thuyết kia, cùng với chuyện đã xảy ra trong Bạch Nhai sơn năm đó... Lại một lần nữa cảm thấy tiếc nuối —— không có cơ hội gặp mặt Hạ Vãn Phong một lần.

Triệu Phổ cũng hiểu hơn —— cho nên Hạ Vãn Phong là một thư sinh không biết võ công, nhưng lại có nhiều người tài ba võ công cao cường nguyện ý đi theo hắn, người vừa thông minh vừa chính trực, là một người ngoan*.

*ngoan: Hung ác; tàn nhẫn/ kiên quyết; mạnh mẽ lợi hại/ nghiêm khắc

"Nói đến cái chìa khóa." Triển Chiêu đem chìa khóa bọn họ tìm được ở khách điếm đưa cho Hạ Cần, hỏi hắn có đúng hay không là chìa khóa của sơn yêu chi lung.

Hạ Cần nhận lấy mở hộp ra, liền gật đầu, "Đúng, đây là chìa khóa của sơn yêu chi lung, trước đây đều là treo ở lồng sắt trên cửa, sau đó lại bị trộm đi."

"Trộm đi... Cùng người mang mặt nạ này có quan hệ sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi những thi thể trong rừng cây.

Hạ Cần gật đầu, "Trên đời này, dù sao vẫn có vài người vừa hư vừa thông minh, Bạch Nhai sơn tuy rằng lan truyền ra ngoài truyền thuyết có sơn yêu các loại, nhưng không ngăn nổi những người biết trong núi có bảo. Hơn nữa, cơ quan của cánh rừng khó phá giải như vậy, cũng có người suy nghĩ ra được tiểu hài nhi có thể dẫn đường, còn có một vài thuần túy tùy vận mà xông vào. Cũng có trộm bảo bối, nhưng vô luận thế nào, đều ra không được, kết quả đều chết trong rừng. Cho dù có mấy người đến bên ngoài, tựa như người giấu lấy chìa khóa này, cũng trốn không thoát khỏi Bạch Nhai sơn."

Triệu Phổ mỉm cười, cuối cùng cũng rõ ràng, "Bạch Nhai sơn cũng không phải là nơi vô chủ không ai quản lý, người trong núi cùng ngoài núi kỳ thực đều là một phe... Ngọn núi này thuộc về các ngươi, đúng không? Nói đúng hơn, là Hạ Vãn Phong lưu cho binh sĩ thủ hạ của hắn cùng con cháu bọn họ một tòa sơn thành."

Hạ Cần đứng ở trên núi, nhìn sơn yêu chi lung chói mắt trong sơn cốc, "Nhất thành Khô Diệp nhất thành tuyết, không ai có thể bước vào chỗ thành chủ Khô Diệp bảo vệ."

Triệu Phổ hỏi thăm Hạ Cần, "Năm đó liêu Binh vào núi hữu khứ vô hồi, bọn họ xông núi kỳ thực tương đương với xông vào quận vực của Khô Diệp thành, cho nên bị đoàn diệt... Đúng không?"

Hạ Cần gật đầu, nháy mắt với Yểu Trường Thiên, ý kia —— Bạch Quỷ Vương hẳn là so với ai khác cũng hiểu rõ, lầm xông vào Khô Diệp thành hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng...

Yểu Trường Thiên liếc mắt nhìn đồ đệ nhà mình —— đồ không phải lấy được rồi sao? Có đi hay không a? Ở chỗ này quá quái dị xúi quẩy.

Triệu Phổ nhìn nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường thật ra không thể không nói, ngày hôm nay hắn chơi vẫn rất đã nghiền, rừng kia rất thú vị.

Triển Chiêu cầm kim phiến suy nghĩ một chút, cũng hiểu được, tuy rằng nhặt được thi thể nhưng trên thực tế không có án mạng a! Gặp dữ hóa lành!

Mọi người cùng Hạ Cần cáo từ, ra ngoài dưới sự hướng dẫn của một vị sơn dân.

Lúc ra khỏi rừng, mọi người mới thấy được uy lực chân chính của câu "hữu khứ vô hồi" của Hạ Vãn Phong.... Trong rừng cơ quan rậm rạp, một bước đạp sai có thể sẽ chết không có chỗ chôn, bây giờ suy nghĩ một chút đều có chút nghĩ mà sợ.

Triển Chiêu còn hiếu kỳ hỏi sơn dân dẫn đường —— vì sao thi thể của mấy tặc nhân kia ở trong rừng, tiền tài cũng không lấy đi?

Thôn dân trả lời nói, "Là bồi táng cho bọn hắn."

Tất cả mọi người cảm thấy câu trả lời này hình như có chút hoang đường, nhưng lại không có khuyết điểm gì...

Triệu Phổ lại rất thích loại khẩu khí này, năm đó binh mã của Hạ Vãn Phong có thể chính là loại phạm nhi* này, có một loại khoan dung đặc biệt.

*phạm nhi: Kiểu cách, phong cách

Ra Bạch Nhai sơn, đứng dưới chân núi nhìn lại, không biết có phải hay không là tác dụng tâm lý, mọi người phát hiện phòng xá trên núi cũng không phải tùy ý kiến tạo, mà là tạo thành một cái đồ án, xa xa nhìn dĩ nhiên là một mảnh phong diệp.

Tất cả mọi người hít một hơi —— ai nha nha.

Thiên Tôn Ân Hậu cùng Yểu Trường Thiên đều lắc đầu nói xúi quẩy, vội vàng lôi Yêu Vương đang khen "Vãn phong thật thú vị" thật mạnh kéo đi.

...

Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử đều hỏi Triển Chiêu, địa chỉ viết trên kim phiến kia là chỗ nào, sau khi quay về Khai Phong có trực tiếp đến chỗ đó hỏi người nhà muốn địa đồ không?

Triển Chiêu cầm lấy kim phiến cẩn thận nhìn một chút, đưa tay sờ cằm, "Chỗ này... Thế nào nhìn quen mắt vậy?"

Tất cả mọi người tiến tới nhìn kỹ.

Phía trước, mấy người lão gia tử đang thương lượng đi nơi nào ăn cơm chiều, bỗng nhiên chợt nghe phía sau truyền đến một trận tiếng kinh hô.

Mấy lão gia tử quay đầu lại.

Chỉ thấy Triển Chiêu bọn họ vẻ mặt khiếp sợ, "Thế nào lại là nơi này?!"





→Chương sau: Chương 377:→

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro