Chương 378: Đông quy - đông về

Tác giả có lời muốn nói: án tử mới ~

Chương 378: Đông quy - đông về

Editor: Rosaline

Beta: Lilly, Ken


Đông chí vừa qua, hoàng thành Khai Phong nghênh đón trận tuyết đầu mùa báo hiệu cho sự bắt đầu của mùa đông.

Sáng sớm hôm nay tuyết lớn bay tán loạn, đội ngũ đi tuần trùng trùng điệp điệp về tới hoàng thành.

Hoàng thành Khai Phong "quạnh quẽ" một đoạn thời gian rốt cuộc lại náo nhiệt, tất cả dân chúng trong thành đều ra ngoài vây xem, tin tức hoàng tử giáng sinh đã sớm truyền tới Khai Phong thành, trong thành cũng trở nên hỉ khí dương dương*.

*hỉ khí dương dương: 喜气洋洋: vui sướng; hân hoan

Lần này nhân mã đi tuần thật sự quá nhiều, vừa đến Khai Phong liền bắt đầu phân ra.

Người nhà của nhóm tài tử giai nhân Thái Học viện cũng chờ ở cửa thành nghênh đón, lúc đầu chỉ nói là đi Giang Nam nghỉ xuân, ai biết lại chạy đến Hắc Phong Thành xa xôi, mắt thấy cũng sắp hết năm mới trở về.

Lúc đi ngang qua Cửu Vương phủ, Triệu Phổ cũng không ở lại, bởi vì Thái Hoàng Thái phi đã sớm chờ ở hoàng cung.

Long Kiều Quảng cùng Âu Dương Thiếu Chinh đều không trở lại, cùng tức phụ nhi ở lại Hắc Phong Thành ăn tết.

Hạ Nhất Hàng ngược lại mang theo Thẩm Thiệu Tây cùng về.

Tất cả mọi người cảm thấy, dù sao cũng là chuyện có liên quan đến Hạ Vãn Phong, mang theo Hạ Nhất Hàng không chừng thời điểm mấu chốt có thể giúp một tay.

Mặt khác, hai vị nữ tướng Lê Yên cùng Miêu Bát Thải cũng tới.

Âu Dương không đến, quân hoàng thành sẽ không có người quản, Hạ Nhất Hàng dù sao cũng là Phó soái, hắn đi quản quân hoàng thành cũng sẽ đưa tới nghị luận.

Trâu Lương càng không trông cậy nổi, hắn trở về Khai Phong khẳng định mỗi ngày đều bồi Lâm Dạ Hỏa, làm sao có thời gian rảnh rỗi để quản quân hoàng thành chứ.

Âu Dương đi khắp quân doanh hỏi một vòng, ai cũng không chịu tiếp nhận "củ khoai lang nóng hổi" quân hoàng thành này, hơn nữa mắt thấy sắp hết năm, ai lại tình nguyện đi xa đến Khai Phong Thành phóng túng, không biết Khai Phong Phủ nhiều "nguy hiểm" sao!

Cuối cùng, ngược lại là Lê Yên cứu Âu Dương.

Lê Yên gần đây đang dốc lòng nghiên cứu một ít cổ tịch, nên theo về Khai Phong, lúc không biết thì có thể tùy thời thỉnh giáo Công Tôn Mỗ cùng Ngân Yêu Vương.

Miêu Bát Thải cùng Lê Yên là hảo tỷ muội, hơn nữa ngày đó nghe Triển Chiêu thổi phồng trù thần Quách Thiên của Thái Bạch Cư ở Khai Phong thành có tay nghề rất tốt, thân là đệ nhất cật hóa Tây Bắc, Miêu Bát Thải lập tức động lòng.

Âu Dương vừa nghe hai tỷ muội chịu tới Khai Phong, vội vàng đem ấn tín công văn của quân hoàng thành chuyển giao, để hai nàng tạm thay mặt, chờ lão Hạ trở về, hắn lại mang tức phụ về đổi chỗ cho hai nàng.

Chúng tướng Hắc Phong Thành cũng thay quân hoàng thành lau mồ hôi, quân hoàng thành vốn dĩ thành phần phức tạp, tâm không chỉnh tề ngay ngắn như binh mã Tây Bắc, lúc nào cũng có người muốn đẩy ngã vị trí của Âu Dương, thế nhưng cũng đừng tưởng rằng hai muội tử dễ khi dễ liền nhân cơ hội gây sự...

Âu Dương ngược lại rất cao hứng, tâm nói đám người quỷ xui xẻo này có thể ra sức thì cứ gây sự đi, đến lúc đó cũng đừng khóc lóc kêu than cầu xin lão tử trở về cứu các ngươi.

Hạ Nhất Hàng cùng Thẩm Thiệu Tây về Soái phủ trước.

Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa mang theo Y Y còn có Tắc Tiếu đến Trâu phủ.

Miêu Bát Thải cùng Lê Yên ở tạm Hỏa Phượng Đường, mấy ngày nay Gia Cát Âm cũng vừa vặn ở Khai Phong Thành, Lâm Dạ Hỏa dù sao cũng không ở nhà, cọ ăn cọ uống khắp nơi, mấy vị nữ hiệp vừa vặn ở cùng một chỗ ngồi uống rượu ăn lẩu.

...

Đến Khai Phong Phủ, quy mô phân ưu càng lớn hơn, hơn nữa động vật đặc biệt nhiều...

Các hàng xóm láng giềng trên đường phố Nam Thiên xem náo nhiệt cũng đếm giúp, thời điểm lúc đi chỉ có một rồng một hổ, lần trở lại này mang về cái gì a...

"Nhiều thêm một con hổ màu bạc hơi mập a!"

"Cái bụng tròn vậy có phải đang mang thai hay không?"

"Oa! Nhìn con báo kia!"

"Đó là huynh đệ nhà Thiên Tôn sao?"

"Trên cổ Ân Hậu có phải là con rắn hay không?"

"Nhìn! Còn có một con hươu sao màu vàng nữa a."

"Di? Còn nhiều thêm mấy tiểu bằng hữu!"

"Ai u một tiểu suất ca..."

"Cầm cầu nữa nha! Bọn Tiểu Lương Tử muốn thi đấu hoa mai sao?"

Trò chuyện đến đây, nhóm hàng xóm láng giềng rốt cuộc cũng chờ đến lúc Tiểu Tứ Tử nhảy xuống xe ngựa, trong nháy mắt, đám người hoan hô, "A! đoàn tử không cao lên! Thật tốt quá a!"

[Ros: Móa, quá đáng ghê!!]

Tiểu Tứ Tử ban đầu còn hoan hoan hỉ hỉ* nhảy xuống xe ngựa chuẩn bị vẫy tay với nhóm hàng xóm láng giềng... nghe được câu này khuôn mặt nhỏ nhắn liền phồng lên, bĩu môi bị Tiểu Lương Tử kéo vào nha môn.

*vui vui vẻ vẻ

Triển Chiêu mang theo một xấp Long Đồ Án quyển từ trên xe ngựa nhảy xuống, thấy hàng xóm láng giềng liền nhanh chóng chào hỏi.

Theo sau Triển Chiêu, Ngũ Gia cũng xuống, cũng cầm theo mấy cuốn án quyển, vẫy vẫy tay áo lất phất.

Hai người song song đi lên bậc thang trước cửa Khai Phong Phủ.

Yêu Vương mang theo nhóm Tương Du, Lục Thiên Hàn, Yểu Trường Thiên còn có Bạch Long Vương cũng đều xuống xe.

Nhóm hàng xóm láng giềng đều ôm mặt che ngực —— Ai nha, cuộc sống lại bắt đầu trở nên thú vị.

Dĩ nhiên, nụ cười của nhóm hàng xóm láng giềng khi nhìn đến khuôn mặt đen thui của Bao đại nhân thì lập tức thu liễm —— Không chỉ giá trị nhan sắc trở lại, mà cảm giác an toàn cũng trở về rồi a!

Công Tôn tiên sinh không trở về nha môn, mà là theo chân Triệu Phổ cùng đến hoàng cung.

Trong hoàng cung, Thái hậu cùng một nhóm hoàng thân mong ngóng đã lâu, đều muốn nhìn tiểu hoàng tử một chút.

Bàng Phi sau khi sinh xong, dưới sự điều dưỡng của Công Tôn tiên sinh, thân thể đã khôi phục rất tốt.

Tiểu hoàng tử cũng tương đối kiện khang, hài tử lúc này vừa đủ tháng, đáng yêu không chịu nổi, gương mặt đặc biệt tròn da đặc biệt trắng, nên nhũ danh gọi là Tiểu Thang Viên*.

*bánh trôi nhỏ

Hài tử bởi vì chào đời sớm trước thời gian dự tính mấy ngày, cho nên mọi người đều cảm thấy có thể là một người nóng tính.

Nhưng Tiểu Thang Viên cùng Triệu Trinh hầu như có cặp mắt giống nhau như đúc, khi Triệu Phổ thấy hài tử chậm rãi nấc sữa một cái, cũng không nhịn được mà thở một hơi lãnh khí —— Đây rõ ràng là Triệu Trinh khi còn bé a...

Nam Cung thì ở một bên yên lặng nhắc nhở chính mình —— Nam Cung gia ta, sau này không thể có con cháu làm đại nội thị vệ! Tuyệt đối không!

Dĩ nhiên, thoải mái nhất vẫn là Triệu Trinh, hôm nay Hoàng Đế một tay ôm khuê nữ một tay ôm nhi tử, chữ hảo thành đôi, vui vẻ đến mức cả ngày cười ngây ngô.

Hoàng đế Đại Tống dọc theo đường về lúc nào cũng duy trì thân thân tức phụ nhi, thân thân khuê nữ, lại thân thân nhi tử, cũng không để ý đến việc làm loạn, vì vậy Nam Cung cũng được nghỉ dưỡng sức cả một đường, thời điểm trở lại tinh thần sung mãn, thậm chí còn tăng lên một cân.

Các nơi đều vô cùng náo nhiệt, mọi người bận bịu cùng người nhà chào hỏi, thu thập hành lý, trò chuyện sự kiện đã trải qua một đường, cùng nhau ăn cơm...

Vội vội vàng vàng một buổi chiều, rốt cuộc cũng đã thu xếp ổn thỏa.

...

Đêm đến, Khai Phong thành yên tĩnh lại.

Triển Chiêu đẩy cửa sổ Miêu Miêu Lâu ra, nhìn hoa tuyết chậm rãi bay xuống từng mảnh từng mảnh trong viện.

Lúc này, cửa sổ đối diện cũng mở ra. Tiểu Tứ Tử ở trên bệ cửa sổ để lên một ngọn đèn giấy hoa mai, bốn cái đầu nhỏ ở trước cửa sổ chen lấn một hàng, trên bốn khuôn mặt nhỏ nhắn đều là nét mặt vui vẻ, cách một viện tuyết rơi đầy, hướng về phía Triển Chiêu vẫy tay.

Triển Chiêu cũng cười cùng Lương Thần Mỹ Cảnh vẫy tay, sau lưng, đầu lớn của Yêu Yêu lập tức lại gần, thấy bọn nhóc Tiểu Tứ Tử vẫy tay, liền cao hứng vẫy đuôi.

Ngũ Gia đang lau lân phiến cho Yêu Yêu cũng bị cái đuôi phượng lớn kia vỗ vào mặt, bất đắc dĩ liền kéo con rồng ngốc kia ra chỗ khác. Bạch Ngọc Đường cũng đi tới, cùng Triển Chiêu tựa trên bệ cửa sổ, ngắm tuyết trắng bay tán loạn trong viện.

Lúc này, bốn cái đầu nhỏ đối diện cùng nhau chuyển về hướng viện môn.

Ngoài cửa viện truyền đến tiếng bước chân, ở trong hoàng cung bận rộn một buổi chiều, lại bị Thái hậu, Bát Vương bọn họ giữ lại cùng ăn cơm tối, Công Tôn cùng Triệu Phổ rốt cuộc trở lại.

Công Tôn tiên sinh khoác một kiện áo choàng da cừu trắng như tuyết, đội mũ, Cửu vương gia khoác một kiện áo choàng đen, một tay ôm vai Công Tôn, một tay cầm một cây dù...

Bốn tiểu bằng hữu chạy đi mở cửa, Triệu Phổ cùng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu chào hỏi một cái, Công Tôn bị mấy tiểu bằng hữu lôi vào phòng, vừa hỏi bọn họ cơm tối ăn cái gì.

Cửu vương gia vẫy vẫy hoa tuyết trên dù, cũng vào phòng.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đóng cửa sổ lại, Yêu Yêu bay lên xà nhà, nâng cái đuôi thật dài, nhìn Ngân Tuyết cùng Tiểu Ngũ đang nghỉ ngơi trong ổ một chút.

Triển Chiêu ngồi vào bên cạnh một cái đệm cực lớn siêu ấm áp mới vừa được Ngũ Gia làm xong vào buổi chiều, đưa tay nhẹ nhàng sờ đầu Ngân Tuyết.

Tiểu Ngũ nằm bên cạnh Ngân Tuyết, bên cạnh bụng nó là Tiểu Kim Diệp đang nằm ngủ trên lông mềm mại ấm áp của nó.

Ngũ Gia đi tới mép giường, gọi "Miêu Nhi" một tiếng.

Triển Chiêu đứng lên, chui vào trong chăn.

Ngũ Gia vung tay áo... ngọn đèn trên bàn liền tắt.

Trong viện sát vách, hoa mai nở rộ, trong bầu trời tuyết rơi đều là mùi hương hoa nhàn nhạt...

Giữa viện, có một cây dù lớn dựng thẳng đứng, dưới tán dù trên bàn đá có một bếp lò đang nấu rượu, Ngân Yêu Vương cùng nhóm Tương Du, đang ngồi quanh bếp lò uống rượu, cảm giác giống như trở lại Bách Hoa Cốc...

Trong phòng phía sau đốt lò sưởi, ấm ấm áp áp.

Trong phòng, trên nhuyễn tháp Thiên Tôn ngày thường dùng để ngủ trưa, là Tinh Nguyệt đang ngủ, trên người đang đắp một cái thảm nhung màu trắng mà Thiên Tôn buổi chiều đã lục tung tìm ra cho nó. Trong chăn Ân Hậu, Cầu Cầu đang cuộn tròn thân dài lại thành một quả cầu, cũng đang ngủ say.

Bảy con tiểu ngân hồ ngược lại không sợ lạnh, vây quanh mấy lão gia tử chạy tới chạy lui, ở trên mặt tuyết đạp ra từng vòng dấu chân nhỏ.

...

Sau ba ngày nghỉ dưỡng sức, mọi người cũng đã hồi phục lại sau những mệt mỏi khi đi đường.

...

Sáng sớm hôm nay, tuyết ngừng rơi.

Triển Chiêu thức dậy đặc biệt sớm, khó có được mà bồi Bao đại nhân lên triều.

Triệu Trinh hôm nay là lần đầu tiên lâm triều sau khi trở lại, khoảng thời gian Hoàng thượng không có ở đây, bên trong hoàng thành cũng không nhàn rỗi, Lý Việt* cùng Bát Vương nhận thánh chỉ, đem binh bộ liên quan đến Tào gia** đều diệt trừ.

*cậu của Triệu Trinh, em trai của Thái hậu

**đây là nhà bán độ thi đấu hoa mai, mở sòng bạc, đào tạo đội ngũ chơi dơ

Triệu Trinh để cho Lư Nguyệt Lam cùng Phương Tĩnh Tiếu phân công quản lý Binh Bộ cùng Hình Bộ, lại bổ nhiệm một nhóm người mới vào thay thế.

Hoàng thượng chuyến này đi ra ngoài gần nửa năm, từ địa phương chọn ra không ít nhân tài mang về cung, trong triều cách cục* cũng xảy ra biến hóa không nhỏ.

*kết cấu, bố cục

Dĩ nhiên, ngoại trừ chuyện đứng đắn còn có việc không đâu nữa.

Vừa vặn mượn thời cơ đại khánh tiểu hoàng tử giáng sinh, Triệu Trinh tuyên bố cuộc so tài hoa mai thiếu niên toàn quốc được bắt đầu, không ngoài dự liệu, Triển Chiêu thành minh chủ Liên Minh Thi Đấu hoa mai.

Trong triều các lão thần cũng ngửi thấy mùi vị quen thuộc —— Hoàng thượng chuẩn bị gây chuyện.

Tiếc nuối duy nhất chính là, Triệu Trinh bây giờ còn phải chọn người thích hợp làm Thái úy*.

*là một chức quan võ cao cấp trong quân đội một số triều đại phong kiến

Trước kia Bao đại nhân không có ở đây, trong khoảng thời gian này, Lư Nguyệt Lam cùng Phương Tĩnh Tiếu ở lại giúp Bát Vương tạm thời cai quản công việc Khai Phong Phủ, xử lý mấy vụ án. Hai người tuổi trẻ đúng là rất được việc, nhưng cũng không quá thích hợp làm Thái úy.

Thật ra thì trong lòng Triệu Trinh có chọn một người đặc biệt thích hợp —— Hạ Nhất Hàng.

Nhưng hắn cũng biết không có khả năng, Hạ Nhất Hàng nếu ở lại vậy Hắc Phong Thành sẽ thế nào? Chủ soái Phó soái không thể không có một ai ở lại Tây Bắc đi.

Không có biện pháp, chức vị này chỉ có thể để cho Bát Vương cùng Khánh Bình Hầu* tiếp tục thay nhau quản.

*aka Lý Việt

Ngoại trừ việc chọn người làm Thái úy ra, những thứ khác cũng không có chuyện gì lớn, Triệu Trinh tâm tình cực kỳ tốt, phất tay một cái bày tỏ tan triều, nhóm ái khanh tiếp tục làm việc, trẫm phải đi nhìn nhi tử.

...

Bãi triều trở lại nha môn, Triển Chiêu chạy vào viện, chỉ thấy bên cạnh bàn chỉ có Tiểu Tứ Tử đang ngồi viết vẽ một chút, những người khác đều không ở.

Sáng nay Yêu Vương làm rất nhiều khoai lang nướng, lúc này khắp viện đều là mùi khoai lang nướng.

Triển Chiêu chạy vào Miêu Miêu lâu liếc mắt nhìn, Bạch Ngọc Đường không có ở đây, ngay cả Yêu Yêu cũng không thấy, Tiểu Ngũ Ngân Tuyết thì đang phơi nắng ở cửa.

Triển Chiêu gãi đầu một cái —— mọi người đều đi nơi nào rồi?

Đi đến sau lưng Tiểu Tứ Tử, trước tiên là thò đầu nhìn một chút xem đoàn tử đang làm gì.

Trước mặt Tiểu Tứ Tử trải một tấm bản đồ Khai Phong Thành, bên trên vẽ rất nhiều vòng.

Triển Chiêu đi đến bên cạnh bé ngồi xuống, dùng cùi chỏ chọt chọt... đoàn tử.

Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu chớp chớp mắt.

Tiểu Tứ Tử buông bản đồ, không chờ Triển Chiêu hỏi, liền nói, "Bạch Bạch trở về Bạch phủ rồi a, còn nói thuận tiện đến Thái Bạch Cư đặt chỗ, buổi trưa chúng ta đến Thái Bạch Cư ăn cơm."

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, gật đầu một cái —— Bạch phủ gần nửa năm không biết đã có bao nhiêu bạc để đếm, đoán chừng Tiểu Bạch Đường phải bận bịu một trận... Chậc chậc.

"Cha và Yêu Yêu* đi Thái Học, phải chuẩn bị khảo thi đó, thi xong liền nghỉ." Tiểu Tứ Tử nói tiếp, "Tôn Tôn Ân Ân bọn họ đi Nam An Tự rồi, Yêu Yêu**, Tinh Nguyệt cũng cùng đi; bọn Tiểu Lương Tử thì đi ghi danh rồi, thuận tiện nhìn mọi người huấn luyện cùng với sân thi đấu một chút; Cửu Cửu bồi Yên Yên tỷ tỷ cùng Thải Thải tỷ tỷ đi quân doanh a."

*Ngân Yêu Vương

**tiểu bạch long nhà Ngũ Gia

"Nga? Vậy thì chỉ còn lại một mình ngươi a?" Triển Chiêu lấy ra kim phiến kia, cười híp mắt hỏi Tiểu Tứ Tử —— có muốn đi chung đến chỗ Thái Học cũ nhìn một cái hay không?

Hai tay Tiểu Tứ Tử làm thành dấu gạch chéo, lắc đầu, "Miêu Miêu, ta một hồi cũng có chuyện nha."

Triển Chiêu tò mò, "Ngươi có chuyện gì..."

Lời còn chưa dứt, Thần Tinh Nhi từ bên ngoài chạy vào, "Tiểu Tứ Tử, có người tìm đệ."

"Nga, tới a!" Tiểu Tứ Tử nhanh tay nhanh chân thu bản vẽ trên bàn, nhảy xuống băng đá cùng Triển Chiêu phất tay một cái chạy ra ngoài.

Triển Chiêu nhìn trái nhìn phải một chút, cũng đứng lên cùng đi ra ngoài...

Tiền viện, Mãn Mộ Hoa chắp tay sau lưng đứng chờ, thấy Tiểu Tứ Tử đi ra liền vẫy vẫy tay.

Triển Chiêu đi theo Tiểu Tứ Tử.

Mãn Mộ Hoa liền hỏi, "Ngươi cũng đi a?"

Tiểu Tứ Tử cũng quay đầu hỏi Triển Chiêu, "Miêu Miêu cũng đi sao?"

Triển Chiêu gật đầu đi theo Tiểu Tứ Tử, "Ừm!"

Ba người rời Khai Phong Phủ, bên ngoài cửa có xe ngựa chờ.

Triển Chiêu nhìn tình huống này, liền buồn bực —— đây là muốn đi xa sao?

Trên xe cũng không có người khác, chỉ có Mãn Mộ Hoa, Tiểu Tứ Tử cùng hắn, Triển Chiêu trên dưới quan sát Mãn Mộ Hoa —— ngươi lại đơn độc mang đoàn tử ngồi xe đi ra ngoài? Có chút khả nghi nga!

Mãn Mộ Hoa không ngừng lắc đầu, bĩu môi hướng về phía Tiểu Tứ Tử, bày tỏ —— đoàn tử yêu cầu a!

Triển Chiêu khều khều Tiểu Tứ Tử, hỏi bé, "Ngươi đây là chuẩn bị đi nơi nào? Có nói qua với cha nhóc hay chưa a?"

"Xuỵt!" Tiểu Tứ Tử giơ lên một ngón tay đè miệng lại, "Không thể nói cho cha!"

"Vậy Triệu Phổ thì sao? Ngọc Đường thì sao? Ngươi xuất môn ai cũng không nói a?"

Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái.

Triển Chiêu vén tay áo, một tay chống nạnh, chuẩn bị giáo huấn đoàn tử, "Tại sao có thể không cùng người lớn nói một tiếng liền theo người lạ xuất môn a?!"

Mãn Mộ Hoa đưa tay sờ ngực một cái —— người lạ?

"Vạn nhất gặp phải người xấu thì làm thế nào?!" Triển Chiêu tiếp tục chọc chọc đoàn tử, "Rất nhiều hài tử bị bắt đều là người quen gây án! Tri nhân tri diện bất tri tâm* biết không?!"

*biết người biết mặt không biết lòng

Mãn Mộ Hoa liền lui về phía sau —— người quen gây án... Tri nhân tri diện bất tri tâm...

Tiểu Tứ Tử xua xua tay —— Tiểu Mãn Tử quen thuộc như vậy a...

"Ngoại trừ phụ mẫu thân sinh ai cũng không thể dễ dàng tin tưởng có biết hay không! Coi như muốn ra ngoài cũng phải cùng người nhà nói một tiếng!" Triển Chiêu liền lắc lắc đoàn tử, "Phải có tâm phòng người có hiểu hay không! Rất nhiều biến thái thoạt nhìn bề ngoài đều là người đứng đắn! Đặc biệt không thể tin loại người tùy thân mang kẹo, giỏi dụ tiểu bằng hữu mắc câu!"

Bên này đang nói, bên cạnh thiếu đông gia Mãn Ký luôn mang theo một túi kẹo đã ngã nằm, thể xác cùng tinh thần đều bị thương mà quay đầu nhìn hai người —— tại sao có thể nói người ta như vậy!

Tiểu Tứ Tử xua tay một cái, "Không phải a!"

Từ trong tiểu hà bao lấy ra một tờ bản đồ, Tiểu Tứ Tử mở ra cho Triển Chiêu nhìn.

Trên bản đồ đánh dấu mấy thôn trang ngoại ô Khai Phong Phủ còn viết một đống các loại ghi chú "Ẩm ướt, nhiệt độ, gió... lượng nước mưa, sâu bệnh".

Triển Chiêu không hiểu.

Tiểu Tứ Tử cười híp mắt nói, "Cha không phải là muốn trồng một viện thảo dược sao!"

"Nga..." Triển Chiêu sáng tỏ, "Cho nên ngươi muốn mua đất?"

Tiểu Tứ Tử gật đầu, nói địa phương trồng thảo dược có rất nhiều điều cần chú trọng, tính tới tính lui thì có mấy cái thôn này là thích hợp nhất.

"Mua đất làm sao không tìm Triệu Phổ, Tiểu Bạch Đường.. Mà lại?"

Tiểu Tứ Tử có chút bất đắc dĩ thở dài, "Cửu Cửu làm sao lừa được cha a! Để Cửu Cửu biết cha rất nhanh cũng sẽ biết! Tiểu Lương Tử, Bạch Bạch, Tiểu Lâm Tử bọn họ, nói muốn mua một chút đồ liền ném tiền."

Triển Chiêu cũng bị Tiểu Tứ Tử chọc cười —— nói vậy cũng đúng.

"Ta chuẩn bị cho cha một kinh hỉ, mua đất xong, làm lều che lại, sau đó mang cha tới!" Tiểu Tứ Tử vui vẻ thu hồi bản đồ.

Mãn Mộ Hoa ngồi dậy đưa tay xoa đầu Tiểu Tứ Tử —— hiếu thuận a! Nếu là nhi tử ta thì tốt biết bao!

Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhìn Mãn Mộ Hoa —— muốn hài tử thì tự mình sinh đi, đừng nhớ thương của người khác!

Mãn Mộ Hoa cười ha hả thu tay về, vừa cầm ra sản phẩm kẹo mới trong cửa hàng cho hai người nếm thử, vừa nói, "Mảnh đất này gồm có ba thôn, Trương gia thôn, Xa gia thôn, Vương gia thôn, cũng cùng Mãn Ký ta hàng năm có làm ăn lui tới."

Triển Chiêu nghe đến chỗ này, liền cùng Mãn Mộ Hoa hỏi thăm, "Ngươi là người địa phương Khai Phong sao?"

"Đúng vậy." Mãn Mộ Hoa gật đầu, bày tỏ nhà ta vẫn luôn ở Khai Phong.

"Cửa hàng lớn của Mãn Ký, có phải rất gần với Thái Học viện cũ đúng không?"

Mãn Mộ Hoa suy nghĩ một chút, "Không sai."

"Vậy nhà ngươi có lão quản gia cao tuổi không? Đối với Thái Học viện cũ kia tương đối quen thuộc? Tốt nhất là mấy đời người sống ở phụ cận đó?"

"Đoán chừng là có đi, lát hỏi thăm một chút." Mãn Mộ Hoa nói xong, thuận miệng lại tới một câu, "Nơi đó lúc trước từng bị người khác mua."

Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử cũng ngẩng đầu, "Một khu đất to như vậy a, ai mua nha?"

"Một phú hộ từ vùng khác tới, bảo là muốn mua toàn bộ khu đất làm nơi nuôi chim hay nuôi gà gì đó..."

Nghe Mãn Mộ Hoa nói xong, Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử nhìn nhau một cái —— đều nghĩ đến một người.


→Chương sau: Chương 379:→

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro