Chương 384: Quỷ Xa - Quỷ Xe
Chương 384: Quỷ Xa - Quỷ Xe
Editor: Rosaline
Beta: Chim
Quân hoàng thành một trận hỗn loạn đã bị dẹp loạn, dáng vẻ kiêu căng của ba vị Phó thống lĩnh đều bị Lê Yên dùng một cây đuốc đốt sạch không còn gì cả.
Lần này, ba người tổn thương không chỉ ở trên thân thể, mà tinh thần cũng phải chịu đả kích không nhỏ.
Sau khi bị châm biếm triệt để, Điền Cung, Thẩm Đồ cùng Địch Khâm Bảo cũng đều suy nghĩ... Có khả năng, Hoàng thượng, Triệu Phổ đối với hoàng thành sớm có bất mãn, lần này là cố ý phái Lê Yên cùng Miêu Bát Thải tới để chỉnh đốn đội ngũ.
Ba người cúi đầu ảo não rút lui, quyết định đi về dưỡng thương trước đã, lại tìm người hỏi thăm ẩn ý trong cung, xem thử chiều hướng sau này rồi nói sau.
...
Triển Chiêu bọn họ xem xong náo nhiệt rồi, liền cùng nhau rời khỏi quân doanh, đi trở về trong thành.
Vào lúc này còn chưa tới giờ cơm buổi trưa, Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử cũng đều có chuyện muốn hỏi Công Tôn Mỗ và Yêu Vương, quyết định lượn một chuyến đến Thái Học viện trước đã.
Mọi người trái phải vô sự, liền cùng nhau đi theo.
Trên đường, Triển Chiêu đem chuyện mới vừa rồi đi Xa Gia Thôn nhìn đất rồi phát hiện giếng cổ nói lại một lần, thuận tiện hỏi Bạch Quỷ Vương, Hạ Vãn Phong có sử dụng qua loại lá cây vừa nhỏ dài lại xoăn để làm ký hiệu bao giờ hay không.
Bạch Quỷ Vương nghe thấy cũng có chút im lặng, quan sát trên dưới Triển Chiêu, cảm thấy hài tử này là mệnh phạm vào hung sát tinh sao... Làm sao chuyện gì cũng có thể đụng phải, oa nhi này là từ nhỏ đến lớn đều rút ra được thẻ đại hung sao?
Lâm Dạ Hỏa cũng trực tiếp lắc đầu, chọc chọc Tiểu Tứ Tử nói, "Trồng rau thì dùng chậu không được sao, làm sao lại chạy đến núi hoang rừng hoang xa như vậy..."
Tiểu Tứ Tử nói, "Không phải trồng rau mà là trồng thảo dược."
Hỏa Phượng chọc bé, "Không phải đều giống nhau sao, tưới chút nước là được."
Tiểu Tứ Tử sốt ruột, "Mới không phải chỉ cần tưới nước tôi!"
Lâm Dạ Hỏa tiếp tục trêu bé, nói cần bón phân thì đơn giản hơn rồi, một ngày là cẩu tiện tiện*, một ngày là hổ tiện tiện, một ngày là trúc hùng** tiện tiện.
*tiện tiện: ị
**trúc hùng: gấu trúc
Tiểu Tứ Tử giơ đậu bao quyền đuổi theo Hỏa Phượng, Lương Thần Mỹ cũng giúp bé đi chặn lại đường đi của Lâm Dạ Hỏa.
Lư Nguyệt Lam cùng Phương Tĩnh Tiếu xem xét thấy có cơ hội, vừa vào cửa thành liền rút lui.
Hai người cũng thực lòng tin phục, trước khi Triển Chiêu bọn họ trở lại, thời điểm hai người bọn họ thay mặt Khai Phong Phủ tra vụ án, làm gì có nhiều chuyện ly kỳ cổ quái như vậy, nhiều nhất cũng chỉ là đồng hương cãi nhau a, huynh đệ tranh tài sản a, phu thê đánh nhau a, chỉ có một ít chuyện như vậy mà thôi... Nhìn nhóm người này vừa trở lại mới có ba ngày, giếng cổ mọc ra cây khô chảy máu... Càng ngày càng thái quá rồi.
Hai vị mới nhậm chức Thượng thư còn một đống công vụ phải làm, vội vàng bỏ chạy.
...
Một đám người cười cười nói nói đi tới phụ cận Thái Học viện, trước khi vào cửa Tiểu Tứ Tử không quên dặn dò, ai cũng không thể ở trước mặt cha ta nhắc tới chuyện mua đất nga, là kinh hỉ a!
Tất cả mọi người đều gật đầu đáp ứng.
...
Trong Thái Học viện, đến cuối năm mọi người đều chuẩn bị thi cử, chẳng qua hôm nay tương đối náo nhiệt.
Chỉ thấy ở trong viện đặc biệt mở ra một khối đất trống, rải cát mịn, dựng lên mai hoa thung.
Vương Lân, Thẩm Mậu cùng Nam Cung Khâm đang luyện cầu.
Ba người này vừa vặn là ba người đứng đầu trong cuộc thi võ lần này, cũng đều ở Thái Học, cho nên Triệu Trinh liền để bọn họ hợp thành một đội, đại diện Khai Phong Phủ thi đấu hoa mai, cũng chính là đội hình thi đấu cấp thứ ba.
Đoàn thể cùng cá nhân tham gia thi đấu hoa mai đều dựa theo tuổi tác phân thành ba cấp, tám đến mười tuổi là cấp đầu tiên, mười một đến mười bốn là cấp thứ hai, mười lăm đến mười tám là cấp thứ ba.
Cấp thứ ba tương đối đặc biệt, cũng là lần đầu tiên trong tranh tài năm nay, là cấp duy nhất có đội ngoại quốc tham gia thi đấu. Nghe nói Liêu, Tây Hạ, Hồi Hột, Thổ Phiên, mười mấy quốc gia đều phái thiếu niên mười sáu mười bảy tới dự thi, đều là ba người đứng đầu trong cuộc thi võ của quốc gia bọn họ.
Thoáng cái ba người của Thái Học viện trở thành hy vọng của toàn thôn, mấy ngày nay bách tích Khai Phong hoàng thành, trà dư tửu hậu* đều thảo luận chuyện tranh tài hoa mai.
*trà dư tửu hậu; thoải mái; sung sướng; giờ rảnh rỗi
Một nhóm tài tử giai nhân của Thái Học viện rốt cuộc tìm được mục tiêu mới, tất cả mọi người nghiên cứu chiến thuật. Ngoại trừ mấy người biết võ, những người còn lại phần nhiều là loại hình động khẩu không động thủ, các loại binh thư chiến sách dẫn kinh cư điển*, cũng không để ý tới cuộc thi cuối năm.
*dẫn kinh cư điển: nói có sách, mách có chứng; trích dẫn kinh điển
Triển Chiêu lắc đầu nhìn nhóm tài tử giai nhân như đám gà không biết đẻ trứng quấy rối, lắc đầu quyết định không lội vào trong vũng nước đục này.
Nhưng Triển Chiêu là minh chủ hoa mai, cùng với sự tích huy hoàng ba lần đoạt quán quân hoa mai đã sớm truyền ra, vừa vào cửa liền bị bắt lại.
Bạch Ngọc Đường nhìn trời, vừa vặn để cho Triển Chiêu dẫn dắt sự chú ý của nhóm thư sinh Thái Học viện, lại để cho Tiểu Tứ Tử đi dẫn Công Tôn ra, hắn cùng Lâm Dạ Hỏa đi vào tìm Yêu Vương cùng Công Tôn Mỗ.
Bạch Quỷ Vương cùng Lâm phu tử ngồi chung ở bên cạnh một tấm bàn đá trong viện, cầm ly trà nhìn phía trước có khoảng trăm tiểu hài nhi đang hò hét ầm ĩ.
Yểu Trường Thiên tự nhủ —— Bản vương vì sao lại lăn lộn đến trình độ như vậy chứ...
Lâm Tiêu còn lại là len lén liếc Yểu Trường Thiên bên cạnh —— vạn lần không nghĩ tới, lại có một ngày sẽ cùng Bạch Quỷ Vương ngồi chung mà uống trà.
...
Bạch Ngọc Đường tìm được Yêu Vương đang thu bài thi trong Lan Huệ Thư Viện.
Trong thư viện, nhóm tài nữ đang nghiên cứu hoa mai cúc, chuẩn bị thiết kế đội phục cùng đội huy cho Thái Học viện.
Thấy Ngũ Gia xuất hiện ở cửa thư trai, nhóm tài nữ đều nói, "Nếu không thì đội phục dùng màu trắng đi a? Màu trắng đẹp mắt!"
Yêu Vương cầm bài thi đi ra, thấy Ngũ Gia nhìn trái nhìn phải, còn thận trọng như vậy, liền hỏi, "Làm sao rồi? Tiểu Du lại gây họa rồi?"
Ngũ Gia lắc đầu một cái, nói muốn thay Tiểu Tứ Tử giữ bí mật không thể để Công Tôn biết.
Yêu Vương liền dẫn Bạch Ngọc Đường đi thư phòng nói chuyện.
Vừa vặn, Lâm Dạ Hỏa cũng tìm thấy Công Tôn Mỗ, cũng tới thư phòng.
Hai vị lão gia tử vào phòng rót ly trà.
Lâm Dạ Hỏa đứng canh chừng ngoài cửa, Bạch Ngọc Đường liền đem chuyện vừa rồi Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử mua đất gặp phải nói đại khái một chút.
"Cây kia lại biết chảy máu?" Yêu Vương hỏi, "Máu màu gì? Đỏ tươi không?"
Ngũ Gia nháy mắt mấy cái —— Cái này cần hỏi Triển Chiêu...
"Đỏ như máu!"
Lúc này, phía bên ngoài cửa sổ một đạo hồng ảnh chui vào.
Triển Chiêu có thể coi là tránh thoát được rồi, nhảy cửa sổ đi vào xoay tay liền đóng cửa sổ.
"Máu kia có sền sệt không?" Lão gia tử tiếp tục hỏi.
Triển Chiêu lắc đầu một cái, "Rất loãng, cùng máu người không sai biệt lắm."
Công Tôn Mỗ sờ cằm lắc đầu một cái, "Vậy thì không phải là long huyết thụ đi..."
Yêu Vương cũng tò mò, "Cây kia sinh trưởng quấn lấy cái giếng, hay là mọc lên từ mặt đất bên cạnh cái giếng?"
"Từ trong đất mọc ra ngoài!" Triển Chiêu còn cầm giấy bút vẽ một chút.
Công Tôn Mỗ cùng Yêu Vương cùng nhau nhìn Triển Chiêu —— Ngươi thế nào mà cái gì cũng có thể gặp a? Hai ta lớn tuổi như vậy đều không gặp qua loại chuyện này. Còn có bức họa này vẽ chính là rễ cây sao? Làm sao lại nhìn giống như một đống rắn vậy...
Triển Chiêu siêu cấp bất mãn, nhìn Bạch Ngọc Đường —— Rõ ràng là Tiểu Tứ Tử mua đất cho Công Tôn, ta chẳng qua là đi theo thôi!
Bạch Ngọc Đường vừa gật đầu, vừa cầm giấy bút để cho Triển Chiêu vẽ lại phiến lá cây kia một chút.
Triển Chiêu xoạt xoạt vẽ xong, Yêu Vương cùng Công Tôn Mỗ đi quanh bàn dạo qua một vòng cũng không biết đây là loại lá cây gì? Như thế nào lại giống như một con rắn?
Triển Chiêu lại hỏi loại gỗ dùng làm xe ngựa có thể nảy mầm hay không...
Hai lão gia tử đều dùng ánh mắt quan ái nhìn hắn.
Lúc này, bên ngoài Lâm Dạ Hỏa vội vàng chạy vào, "Công Tôn tới!"
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vội vàng thu đồ.
Công Tôn Mỗ cùng Ngân Yêu Vương cảm thấy thật ra thì cũng có thể không cần thu... Chỉ là vẽ rất nhiều rắn...
Công Tôn mới vừa rồi liền muốn tới đưa bài thi, kết quả nửa đường bị mấy tiểu hài kéo lại chạy đi nhìn huấn luyện hoa mai cúc.
Hiểu con không bằng cha, thật ra thì Công Tôn mấy ngày nay cảm thấy Tiểu Tứ Tử có chuyện gì giấu diếm mình, tiểu đoàn tử trước kia cũng sẽ như vậy, thỉnh thoảng sẽ cho mình một cái kinh hỉ a, đưa một món quà nhỏ a, trước đó cũng sẽ lặng lẽ chuẩn bị một trận.
Công Tôn dĩ nhiên là giả bộ hồ đồ.
"Đi ăn cơm sao?" Công Tôn hỏi Triển Chiêu bọn họ, "Quân hoàng thành bên đó như thế nào rồi?"
Mấy tiểu hài nhi lập tức thất chủy bát thiệt* miêu tả hai vị tỷ tỷ làm sao thu thập quân hoàng thành cho Công Tôn.
*thất chủy bát thiệt: bảy mồm tám miệng, tranh nhau nhau nói
Mắt thấy thời gian cũng đến trưa, mọi người cùng ra cửa đi đến Thái Bạch Cư ăn cơm.
Trên đường, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi ở cuối cùng.
Ngũ Gia thấy Triển Chiêu vẫn để ý miệng giếng kia, liền hỏi, "Bằng không, dứt khoát thuê lại, mở miệng giếng ra nhìn một chút?"
Triển Chiêu kéo hắn đi chậm mấy bước, dặn dò, "Các ngươi cũng đừng động mảnh đất kia a, muốn thuê cũng là để Tiểu Tứ Tử thuê cho cha bé, nếu không đoàn tử liền náo loạn."
Bạch Ngọc Đường cảm thấy không đáng tin cậy, "Thật sự muốn thuê đất để trồng dược liệu sao? Nghe không giống khối đất tốt."
"Ừm..." Triển Chiêu có chút buồn bực.
Ngũ Gia đột nhiên nghĩ đến, "Xa Gia nói trước kia lật xe xảy ra án mạng?"
"Ừm." Triển Chiêu gật đầu, "Cụ thể thế nào ta cũng không rõ ràng."
"Có thể trên Long Đồ Án Quyển có ghi lại hay không?" Bạch Ngọc Đường nhắc nhở, "Nếu chiếc xe kia phải bị niêm phong cẩn thận như vậy, vụ án kia hẳn là rất nghiêm trọng?"
"Có đạo lý!" Triển Chiêu gật đầu, quyết định cơm nước xong trở về Long Đồ Các lật sách...
"Nói đi nói lại thì." Triển Chiêu tiếp tục cùng Ngũ Gia thảo luận, "Vì sao không đem xe đốt đi hoặc là chôn, mà là muốn bảo tồn trong cái giếng phong kín chứ?"
"Ngươi vừa rồi không hỏi Xa Đại Bảo sao?"
Triển Chiêu lắc đầu, "Xa Đại Bảo ngoài miệng không nói rõ ràng, chẳng qua ta nhìn hắn hẳn là có biết gì đó, nhưng lại không muốn nói."
Ngũ Gia cũng thật bất đắc dĩ, rốt cuộc thì Hạ Vãn Phong đem bản đồ giấu ở chỗ nào rồi chứ?
...
Cùng lúc đó, bên trong Nam An Tự.
Thiên Tôn, Ân Hậu bọn họ mấy lão huynh đệ chạy tới ăn chay, Vi Trần cùng Viên Đế đều ở đây.
Thánh tổ Viên Đế đặc biệt chạy tới Khai Phong ở, tùy thời dạy đồ đệ, đang theo Vi Trần hỏi thăm bên ngoài Khai Phong Thành nơi nào có hố, nơi nào có gấu.
Mấy lão gia tử cũng thật đau lòng cho đồ đệ của hắn, nói toàn bộ Khai Phong Thành chỉ có Khai Phong Phủ có gấu, hài tử liền nuôi ở Khai Phong Phủ đi!
Yêu Yêu về Khai Phong Phủ rất vui vẻ, bay đến trên đỉnh tháp cao nhất tại Nam An Tự, nhìn vào trong thành, còn thường thường kêu lên hai tiếng.
Tinh Nguyệt cũng đi theo Thiên Tôn tới.
Vi Trần Đại Sư cảm thấy con báo này đặc biệt đẹp mắt, quyết định cũng làm một pho tượng, liền lấy giấy bút bắt đầu vẽ phác thảo.
Mấy lão huynh đệ ngồi chung một chỗ, vừa uống trà vừa trò chuyện phiếm.
Trò chuyện một chút, liền nói đến chuyện Thái Học viện cũ.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng thổ tào Hạ Vãn Phong nhiều chuyện, bản đồ cũng không biết giấu ở chỗ nào rồi.
"Thái Học viện cũ?" Vi Trần Đại Sư hỏi, "Mảnh đất kia có phải thuộc Xa Gia hay không?"
Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng nghiêng đầu —— Xa cái gì gia?
Vi Trần Đại Sư ôm cánh tay suy nghĩ, "Không sai, mảnh đất kia chính là đất Xa Gia... Tổ tiên Xa Gia có một người gọi là Xa Khoái, bằng hữu của Hạ Vãn Phong, có thể chính là hắn."
Mấy vị lão gia tử đều nhìn Vi Trần, Vô Sa cũng hỏi sư đệ nhà mình, "Ngươi làm sao biết chuyện này?"
Vi Trần nói, "Xa Khoái có huynh đệ gọi là Xa Chân, hắn năm xưa xuất gia ngay tại Nam An Tự, thời điểm ta mới vừa tiếp nhận Nam An Tự hắn đã ở đó rồi. Khi hai ta rảnh rỗi nói chuyện trời đất, hắn nhắc tới chuyện huynh đệ hắn. Xa Khoái thiện làm thợ mộc, tạo mã xa là nhất tuyệt. Xa Chân nói Xa Khoái có một bằng hữu rất lợi hại, chính là Hạ Vãn Phong gì đó..."
Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều kinh ngạc, "Có loại chuyện này? Vậy ngươi không nói sớm?"
Vi Trần mặt đầy ngơ ngác —— Ta mới biết không phải đã nói cho các ngươi rồi sao?
Bạch Long Vương hỏi, "Có muốn trở về nói cho Chiêu Chiêu bọn họ một tiếng hay không a? Đi tìm hậu nhân Xa Khoái nói chuyện địa đồ?"
Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều gật đầu, đuổi Bạch Long Vương, "Ngươi đi!"
Bạch Long Vương cùng Lục Thiên Hàn đều không để ý tới hai người bọn họ.
Bốn người đều nhìn Vô Sa Đại Sư, đại hòa thượng lắc đầu một cái, thịt trên cằm hơi rung lên —— Mới không đi, Tiểu Lâm Tử nhà ta lại không tra án!
Nhưng Vi Trần "chậc" một tiếng, "Khu đất Thái Học cũ kia, thật ra thì phong thủy không tốt lắm! Hơn nữa Xa Gia trước kia cũng xảy ra chuyện."
Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng nhìn lão hòa thượng.
Lục Thiên Hàn cầm ly trà uống một hớp, gật đầu một cái, "Xuất hiện rồi..."
Bạch Long Vương cũng đồng ý, "Trong Khai Phong Thành có ít nơi chưa xảy ra chuyện, chỉ cần Miêu Miêu tể kia lưu lại dấu chân đều bị."
Vô Sa Đại Sư cũng tiếp một câu, "Dưới đất đều là thi thể!"
"Xảy ra chuyện gì?" Ân Hậu thay ngoại tôn nhà mình hỏi một câu, lão gia tử cảm thấy, có thể là chuyện lớn gì đó, nhiều nhất là xảy ra án mạng thôi.
Vi Trần Đại Sư nhớ lại một chút, "Chuyện này rất lâu rồi, năm đó vì chuyện này mà có rất nhiều người tới Nam An Tự ta thắp hương."
Lục Thiên Hàn có chút nghe không hiểu, "Xảy ra chuyện gì? Tại sao lại vào miếu thắp hương?"
"Các ngươi nghe qua thuyết pháp quỷ xa* này chưa?" Vi Trần hỏi.
*xe quỷ
Thiên Tôn cùng Ân Hậu hai người đều là biểu cảm chán ghét trên mặt —— Chưa từng nghe qua cũng không muốn nghe!
Bạch Long Vương cùng Lục Thiên Hàn ngược lại là có chút hứng thú, cũng hỏi, "Cái quỷ gì xa? Quỷ ngồi xe sao?"
"Tương tự." Vi Trần nói, "Cũng có chút giống như xe tang, lại không quá giống."
Viên Đế thúc giục hắn —— Ngươi thẳng thắn nói nhanh chút đi a, chuyện gì?
"Là như vậy." Vi Trần Đại Sư không hổ là sư đệ của Vô Sa Đại Sư, đều vô cùng bát quái, lại có thể giống như kể chuyện cho mọi người mà nói.
"Chuyện này khởi nguyên từ truyền thuyết ở một địa phương, nói là nếu như có người lúc nửa đêm nằm mơ, nhìn thấy một cái mặt quỷ màu đen đậu xe ở cửa nhà mình, vậy thì biểu thị đại hạn buông xuống. Nửa đêm ngày thứ hai, chiếc quỷ xa kia sẽ thật sự xuất hiện, hơn nữa đem người nằm mơ thấy nó mang đi. Hơn nữa, nghe nói quỷ xa này mang người đi phần lớn là người phạm qua tội lớn ... Ngồi lên quỷ xa, không luân hồi chuyển thế được cũng không đi xuống âm tào địa phủ, mà là bị mang vào hư vô."
Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều cảm thấy có chút nói xạo, Bạch Long Vương cùng Lục Thiên Hàn cũng cảm thấy —— Truyền thuyết rất bình thường a, cũng không thú vị chút nào!
Vi Trần xua tay, "Ai, chưa nói xong đâu!"
Thiên Tôn hỏi, "Là Xa gia có người bị quỷ xe mang đi sao?"
Vi Trần lắc đầu a lắc đầu, "Chuyện so với cái này phức tạp nhiều lắm... Nghe nói là Xa Khoát có một nữ nhi, xem như hòn ngọc trên tay, nhưng khuê nữ này có chứng bệnh thần kinh, lúc phát bệnh, sẽ công kích người bên cạnh."
Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều xen miệng vào, "Tìm Công Tôn xem một chút."
Vô Sa không nói nên lời nhìn hai lão đầu vừa thấy kẽ hở liền thổ tào, hai ngươi sao lại nhiều chuyện như vậy!
Bạch Long Vương cùng Lục Thiên Hàn cũng yêu cầu hai người bọn họ đừng nói chen vào, thúc giục Vi Trần nói tiếp.
"Khuê nữ kia có một lần phát bệnh, cầm một cái bình ném ra ngoài, liền đem một nha hoàn trong phủ đập chết." Vi Trần nói tiếp, "Nha hoàn kia nghe nói rất hiếu thuận, cùng nãi nãi sống nương tựa lẫn nhau, nghe nói tôn nữ nhi chết, nãi nãi cũng treo cổ tự vận, cứ như vậy người một nhà đều không còn."
Vô Sa Đại Sư cau mày —— Người nhà Xa gia này cũng thiệt là, biết nữ nhi có bệnh liền giam lại hoặc là đưa đi y quán, nguy hiểm như vậy còn để cho nàng cùng nha hoàn ở chung một chỗ...
"Bởi vì khổ chủ đều chết hết, nhà Xa Khoái cũng coi là có tiền có thế, cho nên liền đem chuyện đè xuống."
Lúc này đến phiên Bạch Long Vương cùng Lục Thiên Hàn thổ tào, "Như vậy sao được? Hài tử lão nhân đều chết vô ích rồi sao? Trở về cùng Chiêu Chiêu nói một chút a!"
Vô Sa Đại Sư cũng gật đầu, Ân Hậu cùng Thiên Tôn đều nói thật kỳ cục!
Viên Đế ôm cánh tay nhìn mấy vị võ thánh huyên nào.
"Chuyện rất nhiều năm trước, hai cha con Xa Khoái đã sớm xuống đất." Vi Trần nói tiếp, "Sự tình qua đi một năm sau, vào ban đêm một ngày nào đó, khuê nữ Xa Khoái đột nhiên gặp ác mộng thức dậy, nói mình mơ thấy ngoài cửa có quỷ xe, nàng bị hai người có ba con mắt còn bốn cái tay đặt lên xe... Từ đây liền bị vây ở trong bóng tối."
Viên Đế cũng không nhịn được liền xen miệng vào, "Đây coi là ác nhân tự có trời thu sao?"
Mấy vị võ thánh cũng nhìn hắn —— Lúc người ta nói chuyện thì xen mồm vào có phải rất thú vị không a?
"Chuyện cũng không phải đơn giản như vậy." Vi Trần tiếp tục xua tay.
Mấy lão gia tử cũng cau mày —— Ngươi thật phiền! Một lần nói xong có được hay không a?
"Ta cũng muốn a, các ngươi mỗi một người đều ngắt lời..."
Vi Trần trừng mấy người bọn họ.
Mấy lão gia tử cũng im lặng, ánh mắt tỏ ý —— Nói nhanh lên a!
"Đã nói rồi, Xa Khoái đối với nữ nhi này là coi như trân bảo, làm sao có thể để cho nàng bị cướp đi a?! Tiểu tử này cũng là người tài cao gan lớn, hắn ở cửa làm một cơ quan." Vi Trần làm ra tư thế chém đầu, "Quỷ xa là do hai con quỷ mã kéo, quỷ mã nghe nói cùng ngựa thông thường không lớn hơn bao nhiêu, nhưng tốc độ cực nhanh, cặp mắt màu xanh, lúc chạy như bay, trong mắt, trong miệng cùng trên người đều sẽ có ngọn lửa màu xanh. Cái cơ quan kia của Xa Khoái tương đối ác độc, xe ngựa một khi tới cửa, một cái lồng sắt liền rơi xuống, xe ngựa liền bị vây lại không chỗ có thể trốn. Sau đó ở vị trí cổ ngựa cùng người điều khiển xe phía sau đều treo hai lưỡi đao. Trên lồng sắt cùng trên đao đều có máu chó mực, nếp, muối ăn, chú phù các loại đồ, đều là hắn nghe được từ những người bắt quỷ đuổi quỷ. Hai cái trát đao rơi xuống, đầu của hai con quỷ ngựa liền bị chặt mất, quái vật hai đầu bốn tay cũng bị chém đứt... Lái xe cùng kéo xe cũng bị mất đầu, vậy cũng không ai tới thu khuê nữ của hắn nữa a."
Mấy vị lão gia tử có chút không nói nên lời —— Thật hay giả a?
"Xa Khoái đem đầu ngựa cùng đầu quái vật tìm chỗ vắng vẻ chôn xuống, sau đó lại đem xe ngựa cùng lồng sắt vứt xuống trong giếng khô ở một vùng núi xa xôi." Vi Trần vừa nói vừa lắc đầu, "Cái này sau đó liền loạn a! Xe ngựa kia mỗi tối đều đi ra tìm đầu, không đầu liền không có mắt, cũng không tìm được người muốn thu thập... Kết quả cả ngày xe ở phụ cận đó chạy khắp nơi, gặp người liền bắt, làm lòng người trong khu đó bàng hoàng, đặc biệt là cũng không ai dám đi đường vào ban đêm. Nghe nói là thật là nhiều người nhìn thấy một người không đầu điều khiển một con ngựa đen không đầu, lôi kéo một chiếc xe chạy lung tung, đem người đi đường bắt đi đưa vào hư vô. Cho nên lúc ấy lòng người ở hoàng thành bàng hoàng, rất nhiều người đều tới trong miếu lạy thần, thỉnh cầu Phật gia trừ ma... Nhưng sau đó chiếc xe ngựa kia lại đột nhiên biến mất không thấy... Cũng không đi ra, chuyện này cũng dần dần bị người quên mất."
Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều cảm thấy Xa Khoái này không giống người tốt a, thật sự là bằng hữu của Hạ Vãn Phong sao? Mặc dù hai người bọn họ cũng không thích gặp Hạ Vãn Phong, nhưng ít nhất thì tiểu tử kia làm người rất chính trực a...
Lục Thiên Hàn hỏi, "Cùng Thái Học viện cũ có quan hệ thế nào?"
"Xa Chân cùng ta nói, huynh đệ Xa Khoái của hắn, chắc là đem đầu ngựa cùng đầu người chôn ở dưới đất Thái Học cũ." Vi Trần thần thần bí bí nói, "Nghe nói cũng là bởi vì chỗ Thái Học viện này tương đối chínnh khí, còn thường cho ra Văn Khúc tinh, cho nên đè ép được yêu ma tà ma, xe không đầu cũng không dám tìm đến Thái Học viện, bởi vì không vào được."
"Xa Khoái cùng nữ nhi hắn sau đó chết thế nào?" Thiên Tôn tò mò hỏi.
"Nga, nữ nhi hắn sau đó lại phát chứng bệnh thần kinh, trượt chân rơi chết đuối dưới sông, không bao lâu sau Xa Khoái cũng chết." Vi Trần nói, "Nhưng cho đến chết, Xa Khoái cũng không nói cho hậu nhân là đầu ngựa cùng đầu quái vật chôn ở nơi nào, bởi vì sợ có người đào lên. Một khi hai cái đầu nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa, quỷ xa kia khẳng định sẽ phục hồi như cũ. Đến lúc đó nhất định sẽ tìm hậu nhân Xa Gia hắn gây phiền toái..."
Ân Hậu nghe được cái này cũng cười một tiếng, "Ta nếu là Xa Khoái, ta liền đem đồ vật Hạ Vãn Phong giao cho cùng chiếc kia quỷ xe kia cùng nhau ném vào trong giếng khô."
Thiên Tôn suy nghĩ một chút, gật đầu, "Như vậy cũng đúng a, không phải nói là phải giúp hậu nhân làm một chuyện sao! Nếu muốn lấy được bản đồ, liền thay Xa Gia giải quyết chuyện quỷ xe, muốn quỷ xa ngày sau đều không thể uy hiếp hậu nhân Xa Gia cùng con nối dòng tính mệnh tự tánh mạng."
"A, cái độ khó cao này a!" Bạch Long Vương chậc chậc lắc đầu.
Lục Thiên Hàn suy nghĩ một chút, nói, "Nếu thật có chuyện này, người đầu tiên tìm được miệng giếng kia nhất định là Chiêu Chiêu..."
Nói xong, mấy lão đầu nhìn nhau một cái, sau đó cùng nhau cầm ly trà "Ha ha ha" cười vui vẻ.
...
Triển Chiêu mới vừa cơm nước xong từ trong Thái Bạch Cư đi ra, đột nhiên nhảy mũi một cái...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro