Chương 388: Đồn Đãi

Chương 388: Đồn Đãi

Editor: Rosaline

Beta: Ken


Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đến Long Đồ các một chuyến, trăm triệu lần không nghĩ tới lão Trần quản sự bước đi cũng không ổn kia, dĩ nhiên có lai lịch lớn.

Mà từ chỗ lão Trần biết được, truyền thuyết Vi Trần đại sư nghe nói là giả, hòa thượng Xa Chân Nam An tự xưng là huynh đệ Xa Khoái cũng là giả mạo... Dù sao tra đến bây giờ đều là đầu mối giả.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có chút buồn bực đứng trước cửa Long Đồ các, nghĩ xem trước tiên đến Nam An tự hay là đến Xa gia.

Hai người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Yểu Trường Thiên cùng Tiểu Tứ Tử chắp tay đi ra, phía sau còn đi theo Lâm Dạ Hỏa lắc lư lắc lư, còn mang theo cẩu.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền thương lượng với bọn họ, bằng không phân công nhau hành động đi, bọn họ đến Xa gia, Bạch Quỷ Vương cùng Lâm Dạ Hỏa đến Nam An tự, Tiểu Tứ Tử thích đi chung với bên nào thì đi.

Kết quả Bạch Quỷ Vương cùng Lâm Dạ Hỏa cũng không muốn đi.

Đều biểu thị —— rõ ràng Xa gia thú vị hơn một chút!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng bất đắc dĩ, mỗi lần tra án đều là dìu già dắt trẻ còn mang theo sủng vật... Chẳng qua hai người bọn họ đối với lão cùng tiểu nhân đều không có biện pháp gì, không thể làm gì khác hơn là mang theo bọn họ cùng đi.

Lại một lần nữa trở lại Xa gia, thời gian không sai biệt lắm đã là chạng vạng tối.

Cũng may Triển Chiêu sáng sớm trước khi đi, cùng Xa Đại Bảo có nói sẽ trở lại thương lượng một chút, xác định trở lại. Cho nên hắn cho rằng Triển Chiêu đã quyết định thuê đất, cho nên lại tới... Hơn nữa Xa Đại Bảo cảm thấy ngày hôm nay Tiểu Tứ Tử hai lần đăng môn a! Năm nay sẽ phát tài!

Chẳng qua Triển Chiêu tới không nói là muốn thuê đất, mà là nói muốn gặp Xa lão gia tử một lần.

Xa Đại Bảo mang bọn họ ra phía sau viện, còn nói, "Gia gia bị lãng tai a, hỏi không ra gì đâu a..."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng tình nhìn thoáng qua Xa Đại Bảo, Xa Khoái chẳng lẽ ngay cả cháu trai ruột cũng lừa...

Hậu viện, Xa lão gia tử đang làm mộc, trong biệt viện có một phòng để công cụ, đóng rất nhiều vật liệu gỗ.

Lão Xa đừng xem niên kỷ đã lớn, nhưng tay chân rất linh hoạt.

"Gia gia." Xa Đại Bảo hô một tiếng.

Xa Nguyên cầm mộc điều trong tay, đang híp mắt nhìn thẳng không thẳng, hình như là không nghe thấy.

Xa Đại Bảo hướng về phía bọn Triển Chiêu khoát khoát tay, còn chỉa chỉa lỗ tai.

Triển Chiêu không nhanh không chậm kêu một tiếng, "Xa Khoái."

Tay Xa lão gia tử cầm mộc điều liền dừng lại, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Triển Chiêu.

Triển Chiêu nói, "Chúng ta đi tìm lão Trần."

Nói xong, hắn lấy ra bức tranh kia mở ra cho Xa Khoái nhìn.

Lão gia tử thấy bức tranh kia thì hơi nhíu nhíu mày.

Đem mộc điều trong tay buông xuống, Xa Khoái chỉ chỉ cái bàn trong viện.

Tất cả mọi người đi qua ngồi.

Vẻ mặt Xa Đại Bảo lờ mờ mà nhìn gia gia nhà mình động tác lưu loát trật tự rõ ràng —— tình huống gì đây?

Xa Khoái ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn thấy Xa Đại Bảo chỉ ngây ngốc đứng một bên, khoát tay chặn lại, "Ngươi bận thì ngươi cứ đi đi."

"Khụ khụ..." Xa Đại Bảo vốn đang thở dốc, kết quả hít vào một hớp gió lạnh, trực tiếp ho khan.

Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử đối với hắn cũng phất tay một cái —— ngươi làm việc của ngươi đi.

Gãi đầu đi ra ngoài, Xa Đại Bảo đi vài bước còn quay đầu lại nhìn một cái —— đây là gia gia hắn, phải không?

Nội lực Xa Khoái cũng không thấp, ngồi bên cạnh bàn, đem trà nấu trên bàn rót mấy chén cho mọi người, để bình trà xuống, nhìn nhìn ba thanh niên trước mặt, cùng một tiểu bằng hữu, còn có...

"Các hạ là ai?" Xa Khoái đoán được thân phận của Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa, cảm thấy Bạch Quỷ Vương không bình thường, đẳng cấp này, chớ không phải là địa vị cấp bậc võ thánh gì chứ?

Bạch Quỷ Vương lại khoanh tay nhìn trái nhìn phải, miệng giếng kia đâu?

Bạch Ngọc Đường giúp đỡ giới thiệu một chút, nói, "Cữu công của ta."

Xa Khoái cũng không rõ cữu công của Bạch Ngọc Đường là ai, có thể là thân thích... Sư phụ cùng ngoại công của Bạch Ngọc Đường đều là võ thánh, có thể là trong gia tộc đi...

"Các ngươi từ đâu mà tìm được bức tranh này?" Xa Khoái cầm lấy bức tranh quỷ xa hỏi.

Triển Chiêu đại khái nói lại sự tình bọn họ muốn tìm địa đồ nói một lần, còn nhắc tới Nam An tự, cùng lời nói dối của Xa Chân.

Xa Khoái cười cười, khoát khoát tay nói, "Không phải lỗi của hắn, hắn là một huynh đệ bổn gia của ta, đã sớm xuất gia không cùng lui tới, đoán chừng cũng là nghe hàng xóm láng giềng truyền miệng, liền tin là thật. Nói tới nói lui, truyền thuyết này là tự ta biên..."

Mọi người nghe có chút lờ mờ, Lâm Dạ Hỏa cũng tò mò, "Lão gia tử vì sao để người ta biên lời nói dối thành tiếng xấu của mình cùng khuê nữ?"

"Bởi vì Xa Khoái cùng khuê nữ của hắn đều chết hết, bây giờ đương gia Xa gia là Xa Nguyên, người một nhà đều trải quarất thái bình, vậy là đủ rồi."

"Thúc phụ của ta đích xác có cùng Hạ Vãn Phong có giao tình, cuộc đời này của hắn sùng bái nhất chính là Hạ Vãn Phong, nếu như Hạ Vãn Phong đã cho hắn thứ gì, chắc chắn sẽ không ném mất nhưng hắn cũng sẽ không chuyển giao cho ai. Ta đích xác là cho tới bây giờ cũng không nghe hắn nói qua sự tình có liên quan với kim phiến còn có địa đồ..." Xa Khoái nói đến đây, lắc đầu, "Căn cứ lý giải của ta đối với thúc phụ, địa đồ kia có khi được chôn trong quan tài với hắn."

Tất cả mọi người cả kinh —— không phải đâu...

Xa Khoái thở dài, "Vô luận địa đồ này ở đâu, cũng không thể khiến Xa gia ta động vào phần mộ tổ tiên khai quan lấy ra, không phải là ta không cho các vị mặt mũi, quan ti này cho dù đánh tới Khai Phong phủ, cũng không thể ép buộc chúng ta khai quan."

Triển Chiêu bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đỡ trán.

Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa cũng cảm thấy bối rối —— vậy phải làm sao bây giờ?

"Bất quá ta sẽ để Đại Bảo tỉ mỉ tìm trong nhà một lần, đặc biệt là từ đường biệt viện nhà cũ các loại, các ngươi cho ta mấy ngày, tìm được ta sẽ để Đại Bảo đưa qua cho các ngươi, tìm không được cũng sẽ phái người nói với các ngươi một tiếng." Lão đầu nhi nói xong, khoát tay áo, "Về phần những thứ khác, cũng không có gì đáng nói."

Triển Chiêu thấy Xa Khoái muốn tiễn khách, vội vàng chỉ vào bức tranh, "Vậy..."

Xa Khoái lắc đầu, "Trong miệng giếng này nhất định không có địa đồ."

"Thế nhưng..."

Xa Khoái xua tay, "Vô luận các ngươi có mướn mảnh đất kia hay không, miệng giếng phong kín nhất định không thể mở ra, trong giếng kia cũng không phải là đồ trong tưởng tượng của các ngươi. Mắt thấy đã gần hết năm, đừng ở không đi gây sự."

Nói xong, Xa Khoái đứng dậy, liền tiếp tục trở lại làm mộc.

Triển Chiêu mở miệng nói, "Nhưng bọn ta ở mảnh đất Thái Học viện cũ kia tìm được bốn xương sọ kia rồi."

Xa Khoái đứng lại, quay đầu lại, thần tình hình như có chút hoang mang, "Cái gì?"

"Hai xương sọ người ba mắt, hai xương đầu ngựa."

Xa Khoái nhíu mày, hỏi, "Chôn sâu bao nhiêu?

Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Lâm Dạ Hỏa.

Lâm Dạ Hỏa nhớ lại chiều sâu Tắc Tiếu đào xuống một cái, đưa tay diễn tả, "Không phải là quá sâu... Nhưng cũng không phải là hố mới."

Xa Khoái hỏi, "Các vị, biết tổ huấn nhà ta, người nào cũng không thể bán ruộng đất trong nhà đi?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.

"Có tổ huấn như vậy, các ngươi sẽ nghĩ đến cái gì?" Xa Khoái cười hỏi, "Có thể hay không cảm thấy, tổ tiên ở dưới ẩn giấu bảo bối gì?"

Tiểu Tứ Tử gật đầu, "Đúng nga."

"Ta lúc đó cũng nghĩ như vậy." Xa Khoái cười nói, "Cho nên tất cả đất của Xa gia, ta đều cày qua một lần, cho tới bây giờ cũng không đào được bảo bối gì. Còn nữa, mảnh đất Thái Học viện cũ kia, thuê đã bao nhiêu năm, hoàng gia dựng học đường, vậy cũng phải đập nền đất. Ta nếu như thật sự ở chỗ đó chôn yêu vật gì, còn có thể cho người ngoài thuê mảnh đất kia sao?"

Xa Khoái nói đích xác có lý, thế nhưng... Cụ thể trong giếng có cái gì, quỷ xa là chuyện gì hắn chính là không chịu nói.

Triển Chiêu đối phó với lão đầu cố chấp vẫn tương đối có kinh nghiệm, không có biện pháp khác, chỉ có một chiêu —— nhõng nhẽo cứng rắn trộn chung!

Nghĩ vậy, Triển Chiêu liền bắt đầu cùng lão đầu nhi nói, "Nhưng lão gia tử, ta cũng phải giảng đạo lý gì a, ở trong nhà ngươi mà đào ra xương khô, đầu ngựa thì cũng không có gì, còn có hai đầu người nữa, có đầu người liền biểu thị có án mạng a! Hơn nữa trùng hợp là, còn ứng với một truyền thuyết có trên gia tổ của ngươi, vậy lúc này cũng phải điều tra một chút nga. Hơn nữa, quỷ xa trong truyền thuyết kia cũng là tồn tại ác ý đối với Xa gia các ngươi a, lão gia tử ngài không sợ phiền phức tìm đến người thân của ngươi sao?"

Xa Khoái trực tiếp lắc đầu, "Đều đã nói truyền thuyết là do ta nói bừa, giếng kia nhất định không thể mở!"

Lâm Dạ Hỏa cùng Bạch Ngọc Đường đều nghi hoặc —— trong giếng này có cái gì mà chết sống gì không cho nhìn a?

"Không mở giếng cũng không sao, vậy cũng nên nói một chút là có chuyện gì xảy ra đi chứ." Triển Chiêu tiếp tục cùng lão gia tử khua môi múa mép, vừa nói, còn liền hướng Bạch Quỷ Vương bên người tới gần một chút. Giới thiệu nói, "Hắn không chỉ là cữu công của Ngọc Đường, còn là bằng hữu của Hạ Vãn Phong đấy!"

Bạch Quỷ Vương liếc Triển Chiêu —— ai là bằng hữu của hắn? Hai ta là đối thủ một mất một còn có được không...

Chỉ là lão gia tử chưa kịp lên tiếng đã bị Triển Chiêu ấn trở về, "Hắn còn là sư phụ của Triệu Phổ nga!"

Triển Chiêu nhìn thấy trên bàn lão gia tử bày không ít tượng chiến xa gỗ nhỏ, đều là tự tay làm, lại nhìn tính nói một không hai của hắn, đoán chừng lúc tuổi còn trẻ cũng tòng quân rồi đi.

Quả nhiên, thái độ của lão gia tử thoáng buông lỏng một chút, sắc mặt cũng hòa hoãn không ít.

Lâm Dạ Hỏa cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy có cửa, đối Triển Chiêu gật đầu —— lại thêm lửa đi!

Triển Chiêu liền chọc chọc Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử lập tức phát động thế tiến công đáng yêu, cùng Triển Chiêu một tung một hứng mà nói hai người bọn họ chạy một ngày rồi, chân đều đau xót! Đầu năm nay tra án không dễ dàng a, bổng lộc đều để mua giày, lão gia tử đau lòng bọn ta đi!

Xa Khoái nhìn hai mặt đáng yêu của một lớn một nhỏ, cuối cùng vẫn thua trận.

Thở dài, lão gia tử lại ngồi trở xuống, nhìn nhìn Triển Chiêu, cũng cảm thấy người này thật thú vị. Theo lý mà nói Triển Chiêu tuổi còn trẻ thân mang chức vị cao, võ công cũng cao, muốn nghe chút chuyện, phương pháp lại không phải là dựa vào quan uy mà là dựa vào làm nũng bán manh... Thảo nào trong thành Khai Phong không ai không thích hắn.

Lâm Dạ Hỏa cùng Bạch Ngọc Đường phương diện này cũng đồng tình —— kỳ thực Triển Chiêu muốn biết cái gì, một chiêu Ma Vương Thiểm là được. Nhưng lấy lý giải của hai người bọn họ đối với Triển Chiêu, cho dù lão gia tử cắn chết không chịu nói, hắn cũng sẽ không dùng Ma Vương Thiểm, cùng lắm thì mỗi ngày mang theo đoàn tử tới bán manh!

Xa Khoái thở dài, nói, "Ta có thể nói, nhưng các ngươi chưa chắc sẽ tin... Vô luận các ngươi tin hay không, hy vọng lúc các ngươi tra án, chớ để ảnh hưởng đến cuộc sống yên tĩnh của người nhà ta."

Triển Chiêu bọn họ đều gật đầu.

"Năm đó tình huống thật là như vầy. Khi đó ta cùng khuê nữ còn ở trong thành, mở một cửa hàng xe. Nhưng ngay khi chúng ta ở chỗ nhai kia, liền xảy ra mấy án tử mất tích, khởi điểm là một phu canh, về sau là người qua đường vào ban đêm... Sau khi tiếp nhị liên tam* ra mấy án, thì có những tin đồn không tốt. Quan phủ tới tra án, lúc ấy có một tú nương** nói nàng ban đêm nghe thấy động tĩnh kỳ quái, thanh âm giống xe ngựa đi qua. Lúc đó nàng liền thấy một chiếc xe ngựa rất kỳ quái đứng ở ven đường, có hai người mọc ba con mắt bốn cánh tay như quái vật hình người, đang đem một người qua đường đeo bao phục kéo lên xe, người đi đường kia hắn có biết, chính là chưởng quỹ của hàng hiệu may giao lộ, hắn bình thường đi nhập hàng bố phường*** ở ngoại ô, thông thường đều là giờ này mới về nhà. Chưởng quỹ cửa hàng hiệu may sau khi bị túm lên xe, chiếc xe ngựa kia liền chạy như bay về phía trước, rất nhanh thì biến mất trong bóng đêm. Trên lưng ngựa đốt ma trơi màu xanh biếc, hình dạng của xe ngựa kia, thoạt nhìn cũng giống mặt quỷ. Nàng lúc đó sợ hãi, còn cho là mình hoa mắt hoặc bị mộng du... Thẳng đến ngày thứ hai trên đường đều là người của nha môn, người ở cửa hàng hiệu may cũng nói, chưởng quỹ không có trở về, chỉ ở giao lộ nhặt được bao phục của hắn. Tú nương nhận thức bao phục kia, chính là của chưởng quỹ đêm qua."

*Tiếp nhị liên tam: lần hai lần ba, liên tiếp

**tú nương: ngươi phụ nữ may đồ, bán vải; thợ thuê

***bố phường: phường vải

Xa Khoái vừa nói, vừa chỉ chỉ bức tranh trên bàn, "Bức tranh này chính là người trong nha môn căn cứ theo miêu tả của tú nương vẽ ra, hai chữ quỷ xa, là sư gia của nha môn lấy tên cho."

"Chỉ có bức tranh không có hồ sơ vụ án, là án tử không được nha môn thụ lý sao?" Triển Chiêu hỏi.

Xa Khoái gật đầu, "Ngay lúc đó Khai Phong phủ doãn là một người hoàn toàn không tin quỷ thần, hơn nữa chuyện này cũng tà môn, truyền ra không ai tin a, đều cảm thấy là tú nương ngủ nằm mơ hồ đồ."

Tất cả mọi người gật đầu —— không ai tin cũng có thể lý giải.

"Nhưng về sau lại liên tiếp xảy ra mấy vụ, còn đều ở chỗ phụ cận của bọn ta, hơn nữa người thấy quỷ xa càng ngày càng nhiều..." Xa Khoái thở dài, "Lúc đó cả con đường chỉ có nhà của bọn ta làm ra xe ngựa, cho nên rất nhiều người đều thuật lại quỷ xa này có quan hệ với Xa gia bọn ta. Không lâu sau đó, trong thành tiễn trang* lớn nhất bị mất trộm, cũng không biết có phải là có người cố ý rải tin đồn hay không, có người nói người cướp tiễn trang ngồi một chiếc xe ngựa hình đầu quỷ, trên xe còn bốc lên lửa xanh biếc, xe kia đến cửa nhà ta liền mất tích... Trên đường lòng người bàng hoàng, ngay cả bọn nha dịch cũng tới nhà ta điều tra."

*tiễn trang 钱庄 ngân hàng tư nhân

"Ta cũng không còn cách, liền tìm một người thông minh hỏi biện pháp." Xa Khoái cười cười, "Cho nên đến Long Đồ các một chuyến."

Tất cả mọi người gật đầu, đi tìm người bạn tốt "Bất Thuyết" nào đó của ngươi sao?

"Lão Trần lúc đó đề nghị chuyện này nếu như lại phát triển tiếp, mà nha môn lại trực tiếp không phá được án, sẽ làm lòng người hoàng thành bàng hoàng, cứ như vậy, đều có rất nhiều người đến Nam An tự thắp hương nói Khai Phong thành không sạch sẽ có tà linh quấy phá. Cuối cùng không chừng nha môn tìm người thế mạng, đem ta khai đao, cho nên nên chạy thoát thân a!"

"Ta về nhà suy nghĩ một chút, cảm thấy lời này của lão Trần có lý, nhưng muốn chạy cũng không thể cứ như vậy mà chạy, chạy đến chân trời góc biển cũng sẽ bị bắt." Xa Khoái nói, "Ta liền nghĩ ra một biện pháp... Giả chết! Chỉ cần ta chết, hơn nữa còn là chết trong tay quỷ xa, chậu phân kia cũng chụp không được lên đầu ta, đúng hay không?"

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, "Cho nên ngươi tạo ra chuyện nữ nhi có chứng bệnh tâm thần này?"

Xa Khoái gật đầu, "Kỳ thực trong nhà nha hoàn bị đập chết cùng nãi nãi thắt cổ đều không tồn tại, nhưng ta cuối cùng cũng cần có một lý do để quỷ xa tới đem hai ta bắt đi chứ? Vừa vặn, lúc đó nghe đồn có hai phiên bản, một là nói ta tạo quỷ ra xa, cái còn lại là nói quỷ xa này chuyên môn bắt ác nhân. Ta dựa trên đồn đãi thứ hai mà làm. Hơn nữa ta không thể chạy một mình mà không mang theo khuê nữ, cho nên tốt nhất là hai người cùng nhau 'Chết'. Ta lúc đó nói là quỷ xa tới bắt nữ nhi của ta, ta vì cứu nàng nên cũng bị bắt đi. Thúc phụ vùng ngoại ô có tòa nhà cũ, ngoại trừ ta không có ai biết, ta chuẩn bị mang theo khuê nữ trốn tới đó tránh đầu sóng ngọn gió, sau đó thay tên đổi họ mà sống."

Mọi người không giải thích được, "Vậy vì sao về sau lời đồn lại biến thành là ngươi trảm thủ quỷ xa? Còn nói ngài cùng lệnh thiên kim một năm sau đều chết hết?"

Xa Khoái thở dài, "Sau đó chính là càng thêm ly kỳ... Ta cùng khuê nữ lặng lẽ dời đến nông thôn, ta sửa tên là Xa Nguyên, sau đó có thêm chòm râu lại ăn mập chút, khiêm tốn mà sống. Làm xe tiếp đương nhiên là không được, cũng may thúc phụ cũng để lại rất nhiều đất cho ta, nên dự định đổi nghề cho thuê đất cùng trồng vườn trái cây. Khuê nữ của ta lúc ở có chỉnh lý lại di vật của tổ trạch thúc phụ, ở trong một cái gối đầu phát hiện hai tờ khế đất giấu đi, chính là Thái Học viện cũ cùng sơn cốc kia. Hai khối đất này thúc phụ cho tới bây giờ cũng không nhắc qua, ta cũng sau này mới biết, cho nên liền đi xem. Mảnh đất Thái Học viện cũ kia còn rất tốt, ta dự định để thuê lâu dài, mới vừa thả ra ngoài không tới hai ngày, trong cung vậy mà có người đến, nói hoàng gia nhìn trúng mảnh đất này của nhà ta, muốn thuê dựng học đường."

Xa Khoái trêu chọc nói, "Về sau lão Trần còn lấy chuyện này mà trêu đùa ta, nói có thể tên Xa Nguyên này còn hợp với bát tự của ta hơn, dù sao cũng so với Xa Khoái mạnh hơn, cho nên tên Xa Khoái này liền buông bỏ đi, đừng nghĩ nữa."

"Ta xem qua mảnh đất Thái Học viện cũ kia rồi đi xem một mảnh sơn cốc." Xa Khoái nói tiếp, "Đất kia hướng mặt trời cũng tạm được, thích hợp trồng cây ăn quả, nhưng đến sau lưng núi, ta liền thấy miệng giếng kia."

Tất cả mọi người nhìn Xa Khoái —— trọng điểm tới.

"Miệng giếng kia bị đóng gắt gao." Xa Khoái chăm chú nói, "Chính là các ngươi bây giờ nhìn thấy như vậy!"

Xa Khoái thốt ra lời này, bọn Triển Chiêu ngược lại ngây ngẩn cả người.

"Cho nên miệng giếng kia không phải là ngươi phong kín?" Triển Chiêu nhịn không được hỏi.

Xa Khoái gật đầu, "Không sai! Lần đầu tiên ta nhìn thấy, miệng giếng kia đã bị đóng kín như vậy!"

"Vậy sau đó chuyện gì xảy ra?" Tất cả mọi người thúc giục lão gia tử nói tiếp, "Vì sao ngươi lan truyền truyền thuyết giả?"

"Bởi vì tay ta khiếm a..." Xa Khoái bất đắc dĩ thở dài, "Bởi vì hiếu kỳ, ta đem phong khẩu của miệng giếng kia mở ra!"


→Chương sau: Chương 389: QUÁI VẬT→

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro