Chương 389: Quái Vật

Chương 389: Quái Vật

Editor: Rosaline

Beta: Lilly


Xa Khoái nói cho Triển Chiêu bọn họ, năm đó lúc bản thân mình tự nhìn miệng giếng kia, bởi vì hiếu kỳ, liền mở chỗ dán ra.

Làm một nghệ nhân thạo tay nghề trong việc chế tạo xe ngựa, việc cạy khóa đồng ra, nhổ đinh lên, ngược lại cũng không phải chuyện gì khó khăn cả, giằng co đại khái nửa canh giờ, Xa Khoái đã mở được nắp giếng ra.

Tất cả mọi người hỏi, "Vậy trong giếng kia có cái gì?"

Xa Khoái lắc đầu một cái, "Trong giếng không có gì hết cả."

Mọi người cau mày —— vậy tại sao lại phí sức lớn như vậy để phong kín miệng giếng chứ?

"Ta nói không có gì cả ý chính là, trong giếng một mảnh đen nhánh, cái gì cũng không thấy được... Nếu như là giếng nước ít nhiều cũng có thể thấy mặt nước, nếu như là giếng khô cũng có thể thấy đáy... Thế nhưng miệng giếng kia, sâu không thấy đáy. Phía dưới trong miệng giếng đen nhánh, có gió thổi lên, cơn gió này cho ta một loại cảm giác âm lãnh, còn mang theo mùi đất tanh." Xa Khoái bất đắc dĩ nói, "Ta cũng không để ý nhiều lắm, hồi đó thời gian cũng không còn nhiều thời gian lắm đã đến chạng vạng tối, ta liền về nhà ăn cơm trước, chuẩn bị chờ sáng mai, khi trời sáng lại tới nhìn một chút."

Bạch Ngọc Đường hỏi hắn, "Cho nên ngươi cứ như vậy mở miệng giếng về nhà?"

Xa Khoái gật đầu, "Vừa đến rạng sáng ngày hôm sau, ta phát hiện phụ cận có thôn dân ra cửa tìm kiếm, nói súc vật nhà nuôi bị mất. Ta cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ suy nghĩ là mang theo một cái đèn lồng, thừa dịp trời sáng đi bên cạnh giếng nhìn một chút, nhìn trong miệng giếng kia một chút xem coi có cái gì không. Thế nhưng chờ ta đến bên cạnh giếng, phát hiện bên miệng giếng có một ít vết máu, chờ ta cẩn thận nhìn một chút... Phát hiện ở trên đất bên cạnh giếng, có dấu chân to kỳ quái. Những dấu chân này có điểm giống chân người, nhưng rất lớn, hơn nữa ngón chân rất dài... Dấu chân phân hai hàng, một hàng là từ giếng đi ra ngoài, không mang theo máu. Còn một hàng là từ bên ngoài đi đến hướng miệng giếng, có lẫn theo vết máu."

Mọi người nghe Xa Khoái nói xong, đều kinh ngạc, "Nói cách khác, có động vật hung mãnh nào đó từ trong giếng đi ra, sau đó vào trong thôn bắt súc vật đi, lại mang trở về trong giếng?"

Xa Khoái gật đầu một cái, "Lúc ấy ta cảm thấy chuyện này có cái gì không đúng... Nhanh chân đem nắp đậy lại, cũng đóng đinh, sau đó đem dây xích khóa kín, tóm lại thì cuối cùng mọi chuyện cũng khôi phục nguyên dạng."

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là nhà thôn dân tổn thất mấy đầu súc vật, cũng xem như ngăn chặn tổn hại kịp thời, dù sao cũng không nháo ra án mạng gì cả.

Dĩ nhiên, nghe Xa Khoái giải thích, sự tình còn có tiếp theo.

"Lại qua hai ngày, bình an vô sự, ta cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng là, sau khi chuyện này xảy ra, trong tâm ta lúc nào cũng nghĩ đến miệng giếng kia." Xa Khoái nói tới chuyện này cũng không ngừng lắc đầu, "Ta lúc ấy buồn bực, nếu nói đây là mãnh thú nào đó, cái giếng này hẳn là cũng tồn tại rất lâu. Động vật bị giam giữ trong giếng, đừng nói mười năm hai mươi năm, mười ngày hai mươi ngày cũng đủ chết đói rồi. Trái lo phải nghĩ, ta hoài nghi phía dưới miệng giếng kia có thể có thông đạo, đi thông vào núi, có mãnh thú theo lối đi kia đi ra... Khả năng phụ cận Khai Phong Thành có rừng rậm? Suy nghĩ mấy ngày không nghĩ ra nguyên cớ, kết quả ta lại đi tìm lão Trần..."

Mọi người cũng có chút im lặng, Xa Khoái thật sự là người vạn sự đều không tự quyết được mà đều đi tìm lão Trần...

"Vậy Trần phu tử nói thế nào?"

"Lão Trần giúp ta tra bản đồ bản địa, còn tìm không ít truyền thuyết dân gian, thậm chí hỏi thăm thợ săn bản xứ... Sau khi hỏi thăm nhiều mặt, phụ cận Khai Phong cũng không có dị thú gì." Xa Khoái bất đắc dĩ, "Lão Trần hồi đó nói với ta 'Ngươi còn có tâm tư quản dã thú ăn súc vật, mau mau quản chuyện quỷ xa kia đi.'."

"Chuyện quỷ xa không phải ngươi đã giả chết lừa gạt được sao?" Triển Chiêu không hiểu.

"Ta cũng nói, ta đã chết rồi vậy còn chuyện gì của ta nữa?" Xa Khoái cũng dở khóc dở cười, "Lão Trần nói 'Bản thân ngươi chết vậy ngươi làm sao có thể chặt đầu của xe ngựa đó?"

Triển Chiêu và mọi người càng nghe càng hồ đồ.

"Ta liền xuất môn đi hỏi thăm một chút!" Xa Khoái bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy hoang đường, "Nghe nói quỷ xa kia vốn dĩ là cách mấy ngày mới xuất hiện một lần, lúc này là mỗi đêm đều đi ra. Hơn nữa đầu ngựa đầu người cũng mất, nghe nói là tựa như con ruồi mất đầu bay loạn khắp thành, cái này ai mà chịu được, hoàng thành lớn như vậy, khi trời tối cũng không ai dám ra cửa."

"Cho nên, bốn cái đầu kia không phải do ngươi chém rơi?" Tất cả mọi người kinh ngạc.

"Dĩ nhiên không phải... Nói thật, ta trước đó cũng chưa từng thấy quỷ xa kia." Xa Khoái buông tay, "Lúc đó xác thực là có không ít người chứng kiến, nhưng đại đa số người cũng chưa từng thấy, chỉ nghe nói, truyền tới truyền lui lại làm lòng người bàng hoàng hơn."

Lâm Dạ Hỏa cùng Bạch Ngọc Đường cũng sờ cằm một cái —— chuyện này có chút kỳ lạ.

Triển Chiêu từ góc độ để phá án mà suy đoán, liền hỏi, "Lúc ấy có điều tra những người mất tích kia không? Không phải còn có một vụ án tiễn trang mất trộm sao? Có phải là những người mất tích kia liên thủ tạo nên lời nói dối này, muốn trộm cắp tiễn trang sau đó cao bay xa chạy, quan phủ cũng không tra được đầu mối hay không?"

Tất cả mọi người gật đầu, cảm thấy lời giải thích này cũng có đạo lý.

"Ta lúc ấy cũng nghĩ đến rất nhiều loại khả năng, ngoại trừ loại khả năng này có thể xảy ra, cũng có thể là chưởng quỹ tiễn trang biển thủ, tham ô tiền của tiễn trang, sau đó cố ý tự mình biên ra lời nói dối đó, người chứng kiến cùng người mất tích khả năng đều là bị hắn mua chuộc..." Xa Khoái nói tiếp, "Nhưng lúc đó, không biết tại sao ta lại luôn nghĩ đến miệng giếng trong núi nhà ta. Ta cẩn thận tra xét một chút, thời gian sớm nhất xuất hiện loại thuyết pháp quỷ xa không đầu này, dường như chính là sau ngày ta mở giếng ra."

Mọi người nghe ra được ý tứ của Xa lão gia tử, "Ngươi hoài nghi là quái vật trong giếng đi ra ngoài chém đầu quỷ xa?"

Xa Khoái "ừm" một tiếng, "Cũng là ta xui xẻo, thời điểm đi khắp nơi hỏi thăm, bị một người quen nhận ra... Sau đó trên phố liền bắt đầu truyền nhau thuật lại rằng ta không chết, còn có người nói ta vì cứu khuê nữ, đem đầu quỷ xa chém đi, quỷ xa không đầu chạy loạn khắp nơi, là muốn tìm ta báo thù."

Nghe đến chỗ này, tất cả mọi người có chút đồng tình nhìn Xa Khoái —— cũng coi như là tai bay vạ gió đi.

"Ta lúc ấy lại suy nghĩ, tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, sớm muộn sẽ bị người phát hiện ra, việc cấp bách bây giờ chính là, một là làm quỷ xa kia biến mất, hai là ta còn phải tìm cách chết một lần nữa! "

"Sau đó để quỷ xa biến mất hoàn toàn, ngươi đã là làm gì?" Bạch Ngọc Đường tò mò hỏi.

"Thì... Tìm lão Trần..."

Mọi người yên lặng nhìn hắn —— lão Trần là ngọa long tiểu phượng hoàng của ngươi sao?

"Ta tìm lão Trần giúp ta tìm người hỗ trợ." Xa Khoái nói, "Chung Thân vương."

Triển Chiêu ngược lại là biết, "Là lão Thân vương Chung Nhạc sao?"

Xa Khoái gật đầu, "Thân vương lúc ấy còn trẻ, chưởng quản quân hoàng thành, làm người tương đối chính trực, lại có quan hệ không tệ với lão Trần. Phương pháp thật ra rất đơn giản, nếu quỷ xa hàng đêm đều đi ra tác quái, vậy thì để nhãn tuyến khắp thành thôi. Cái này còn không dễ dàng sao, Thân vương phái ra năm ngàn quân binh, năm người một tổ, phân một ngàn tổ, nằm vùng ở khắp các con đường Khai Phong Thành, mỗi ngày đều ban ngày ngủ buổi tối đi tuần đường phố, quỷ xa kia không phải hàng đêm đều đi ra sao, luôn có thể đụng phải một lần đi."

Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy đây là một biện pháp, "Có lúc phương pháp trực tiếp nhất đơn giản nhất chính là hữu hiệu nhất."

"Như vậy sau đó xe ngựa kia có xuất hiện không?" Tất cả mọi người tò mò.

Xa Khoái trầm mặc một hồi, nói, "Xuất hiện."

Lời vừa nói ra, mọi người đều thấy khiếp sợ.

Ngay cả Bạch Quỷ Vương cũng bất ngờ, "Thật sự xuất hiện sao? Cho nên không phải tin đồn đi?"

Xa Khoái gật đầu một cái, "Hơn nữa còn bị Chung Thân vương chính mắt nhìn thấy."

Tất cả mọi người hỏi Xa Khoái chi tiết, hắn nói, "Hôm đó nửa đêm, Chung Thân vương không tin tà mang theo thủ hạ tuần phố cả thành... Lúc đi ngang qua giao lộ phụ cận nhà cũ ta, liền nghe được xa xa có động tĩnh xe ngựa lao vùn vụt, quay đầu nhìn lại... Chỉ thấy một đám ánh lửa màu xanh, đang nhanh chóng vọt tới hướng bọn họ. Hắn mang thủ hạ né tránh sang hai bên, đoàn ánh lửa kia sát vai bọn họ lướt qua. Chung Thân vương rõ ràng thấy được hai con ngựa không đầu kéo một chiếc xe mặt quỷ từ bên cạnh bọn họ chạy qua, trên xe giống như có người, nhưng cụ thể bởi vì tốc độ quá nhanh hắn không thấy rõ."

"Vậy thì xong rồi..." Triển Chiêu lắc đầu, "Lấy tính cách của lão Thân vương, vậy không phải là đuổi theo bắt sống sao?"

Xa Khoái cũng cười khổ, "Còn không phải sao, Chung Thân vương là xuất sinh võ tướng, không sợ trời không sợ đất, lúc đó có thể để cho hắn nhìn thấy chuyện đùa kia, thế nào cũng phải bắt được quỷ xa kia. Hắn muốn bắt còn không phải là mời đạo sĩ hoặc là tìm người trừ ma, mà là làm ra rất nhiều bẫy và một đống lồng sắt, muốn tự tay bắt quỷ."

Bạch Quỷ Vương ngược lại là cảm thấy cách làm này tương đối sáng suốt, phương pháp tốt nhất để giám chứng có phải yêu ma quỷ quái hay không, chính là phải bắt sống nhìn một chút.

"Vậy có bắt được không?" Tiểu Tứ Tử tò mò hỏi.

"Đương nhiên là không bắt được." Xa Khoái lắc đầu một cái, "Chung Thân vương bố trí cạm bẫy trùng trùng, thế nhưng quỷ xa lại không xuất hiện ở trong thành, mà là xuất hiện ở ngoại ô, còn ngay tại phụ cận nhà cũ của ta."

Lần này ngược lại là khiến tất cả mọi người có chút không hiểu.

"Cảm giác quỷ xa kia vẫn một mực qua lại ở phụ cận nhà ngươi?" Lâm Dạ Hỏa hỏi, "Ngươi lấy thứ gì của nó sao?"

Xa Khoái không ngừng lắc đầu, "Dĩ nhiên không có, càng tệ hơn nữa chính là quỷ xa ở nơi nào đi qua thì lực chú ý của mọi người liền ở nơi đó, chứ đừng nhắc tới còn có một Chung Thân vương đi khắp nơi bắt quỷ xa, đây nếu như bắt được ta ở phụ cận nhà cũ, ta cùng khuê nữ có lẽ sẽ bại lộ."

"Ai..." Xa Khoái thở dài, "Ta cũng không có biện pháp, cho nên quyết định đánh cược một lần."

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, hỏi, "Ngươi... Có phải còn băn khoăn đến miệng giếng kia hay không?"

Xa Khoái gật đầu một cái, "Chạng vạng tối ngày đó, ta lại một lần nữa mở miệng giếng kia ra... Sau đó ta cũng không về nhà, mà là núp ở trong rừng phụ cận, nhìn chằm chằm. Trước nửa đêm một chút động tĩnh cũng không có, ta đợi cũng đã mệt mỏi... Ngay tại thời điểm ta sắp ngủ, đột nhiên liền nghe được một ít động tĩnh, chim trong rừng bỗng nhiên đều sợ hãi bay lên. Ta bị đánh thức, liền nằm úp sấp trong rừng cây, từ trong khe hở bụi cây nhìn sang cái giếng kia. Chỗ đó không có cây cối bao quanh, mà chỉ có một vòng tròn phía trên miệng giếng?"

Triển Chiêu gật đầu —— đúng vậy.

"Buổi tối hôm đó vừa vặn ánh trăng cũng sáng, một tia ánh trăng hắt xuống, vừa vặn chiếu vào vị trí miệng giếng, ta liền thấy trong giếng vươn ra một cái tay... Bàn tay kia có nét giống với tay người, nhưng rất lớn, ngón tay cũng rất thô ráp, da màu tro đen, còn bóng loáng, có một ít ánh sáng màu xanh, nhìn kỹ, tựa hồ là ngọn lửa màu xanh." Xa Khoái cặn kẽ miêu tả cảnh đêm đó nhìn thấy, "Ta không dám thở mạnh, che miệng mũi nhìn chằm chằm, chỉ thấy dưới ánh trăng, có một con cự thú, vịn miệng giếng chui ra. Nó có hình dạng giống người, toàn thân màu xám đen, dường như có lân phiến. Giống người lại không hoàn toàn giống người. Hình thể thứ kia to như hai người bình thường. Mặc dù là hai tay hai chân, nhưng hành động là tứ chi chạm đất. Đầu rất lớn, trán vồ, không có mắt, lỗ mũi gần giống như lỗ mũi của đầu lâu, rất ngắn, sau đó miệng há ra, trong miệng có răng nanh. Kỳ lạ nhất chính là sau lưng có một đôi cánh, rất giống cánh dơi, toàn thân đều là những đốm lửa màu xanh... Hình thái đáng sợ giống như lệ quỷ."

Xa Khoái nhớ lại trong lòng vẫn còn sợ hãi, "Ta võ công không tính là kém, nhưng lúc đó vẫn là thấy phát rét khắp người. Thứ kia sau khi bò ra, giũ cánh, ngoảnh mặt lên, há miệng phát ra một tiếng gào thét... Cái thanh âm kia giống như tiếng mèo già kêu, đặc biệt chói tai. Thứ này đứng ở bên cạnh giếng một hồi, vỗ cánh, đột nhiên bay đi."

Xa Khoái nói vô cùng rõ ràng, mọi người cũng giống như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, tưởng tượng hình ảnh đó.

Nhất là Triển Chiêu mới vừa xem qua miệng giếng kia, trong đầu không sai biệt lắm đã có hình ảnh quái vật bò ra ngoài miệng giếng.

Đang suy nghĩ, cũng cảm giác có người chui vào bụng mình, cúi đầu nhìn một cái, Tiểu Tứ Tử đang nỗ lực chui vào từ dưới nách mình.

Triển Chiêu nhích gần về sau, cảm thấy đoàn tử có thể là bị dọa sợ, liền để bé leo đến trên chân mình ngồi.

Thế nhưng sau khi Tiểu Tứ Tử ở trên đùi Triển Chiêu, cũng không dừng lại, mà là tiếp tục đi về trước, chui vào trong ngực Ngũ Gia.

Triển Chiêu liền híp mắt nhìn tiểu đoàn tử —— Tiểu Bạch Đường còn có cảm giác an toàn sao?

Nhưng Tiểu Tứ Tử đến chỗ của Bạch Ngọc Đường cũng không dừng lại, tiếp tục đi về trước, cho đến khi chui vào trong ngực Yểu Trường Thiên, bé mới chọn một góc độ thoải mái một chút ngồi yên, còn nắm hai cái cánh tay của Bạch Quỷ Vương đặt ở hai bên, bảo đảm an toàn.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhìn tiểu đoàn tử —— rất biết tìm chỗ trốn.

"Ngươi muốn để quái vật kia đi truy đuổi quỷ xa sao?" Lâm Dạ Hỏa rất tò mò kết quả.

"Ta lúc ấy cũng là trẻ tuổi a, không nghĩ hậu quả như thế nào, liền đánh cuộc một lần. Bây giờ suy nghĩ một chút, nếu như quái thú kia đi ra ngoài làm thương người, ta liền có tội lớn... Cũng may ông trời phù hộ." Xa Khoái nói tiếp, "Lúc ấy ta liền tránh ở trong rừng chờ, qua đại khái một canh giờ, liền nghe có thanh âm truyền tới, ta lại nhìn xuyên qua bụi cây một cái... Chỉ thấy quái vật kia trở lại, trong tay kéo theo một thứ còn mang theo ánh lửa màu xanh lá cây, cẩn thận nhìn một chút, hình như là hai con ngựa đã bị xé nát. Quái vật kia đến bên cạnh giếng, phát ra mấy tiếng kêu trầm thấp. Chỉ chốc lát sau, ta liền nghe thanh âm loạt xoạt từ trong giếng truyền tới. Chỉ chốc lát sau, chui ra năm con tiểu quái vật. Bề ngoài của chúng nó cùng con quái vật kia đều giống nhau, chỉ là dáng người hơi nhỏ, cùng thể trạng thiếu niên bình thường không sai biệt lắm. Đám tiểu quái vật kia giống như rất đói, đi ra liền đánh về phía hai con ngựa đang bốc lửa, đem thịt ngựa xé ra ăn nuốt vào bụng. Thời điểm tiểu quái vật ăn ngựa, con quái vật lớn kia lại đi ra ngoài một chuyến, lôi một chiếc xe ngựa lớn trở lại. Xe ngựa có một cái mặt quỷ kia, cũng đang bốc lửa. Đại quái vật từ trong xe lôi hai người không đầu ra ngoài, hai người này đều có bốn tay, đang giãy giụa. Đại quái vật đem hai người trực tiếp ném vào trong giếng. Ta lúc ấy nghe được trong giếng liên tục truyền đến tiếng gào thét, cảm giác dưới giếng hẳn còn có những quái vật khác, số lượng còn không ít. Chờ mấy con vật nhỏ kia đem ngựa ăn xong, quái vật kia liền lại đem xe ngựa đập bể, toàn bộ ném vào trong giếng, nó cũng leo về trong giếng. Ta lúc ấy đều ngây người, cứ như vậy nằm ở trong lùm cây không nhúc nhích, cho đến khi trời sáng, ỷ vào lá gan đi ra. Ta dè đặt chạy đến bên cạnh giếng, đem nắp đậy lại, lại đóng đinh quấn dây xích lên, sau đó chạy về nhà."

Mọi người nghe đến kinh tâm động phách, đồng thời nghi vấn đầy đầu —— thật hay giả? Cũng quá tà rồi đi.

Xa Khoái tựa hồ cũng biết câu chuyện này rất khó làm người khác tin tưởng, "Trừ lão Trần, những năm này ta đều không cùng người nào nói đến chuyện này, phỏng đoán nói cũng không ai tin. Sau đó, ta một lần nữa che miệng giếng, quỷ xa cũng không xuất hiện nữa. Bởi vì Chung Thân vương bắt quỷ xa, ở cửa nhà ta làm lồng gỗ cũng không lấy đi, cho nên tin đồn lúc trước nói ta chém chết quỷ xa liền thành thật. Đúng lúc, không lâu sau lại ra một vụ án thây trôi. Liền có người bắt đầu truyền khuê nữ ta chết chìm, ta cũng bệnh chết... Mấy năm sau, liền không còn người nào nhớ đến Xa Khoái. Mấy thập niên sau, ngay cả chuyện quỷ xa năm đó cũng không còn ai nhấc lên, chỉ chớp mắt ta đều đã làm thái gia gia, sớm đã không còn người nhớ chuyện năm đó, cho nên ta cảm thấy nói thêm cũng không có ý nghĩa gì. Nhưng mà, hồi tưởng lại đêm đó, ta vẫn sợ, miệng giếng kia tuyệt đối không thể mở!"

Lâm Dạ Hỏa cau mày, "Miệng giếng kia chẳng lẽ là đi thông đến tận đáy hố ma, bên trong đều là quỷ dạ xoa sao?"

Tiểu Tứ Tử nắm hai tay Yểu Trường Thiên, đè lại lỗ tai mình.

Bạch Quỷ Vương che lỗ tai Tiểu Tứ Tử, cúi đầu nhìn bé, tiểu đoàn tử ngước mặt, tựa hồ còn có chút oán niệm —— Yêu Yêu che lỗ tai một chút cũng không chuyên nghiệp, đều nghe được những chuyện thật là đáng sợ.

Bạch Quỷ Vương vừa lắc chân vừa đùa đoàn tử, một bên quan sát Xa Khoái.

Yểu Trường Thiên người nào mà chưa thấy qua, những năm này ai là kẻ lừa gạt ai là kẻ điên, đều chứng kiến hàng đống, muốn phân biệt ai nói thật ai nói dối, cũng không làm khó được hắn.

Thế nhưng vấn đề chính là, chuyện này nghe có vẻ như là một câu chuyện lừa dối, nhưng Bạch Quỷ Vương cảm thấy Xa Khoái là nói thật, vô luận là nằm mơ hay là trúng ảo thuật hay là một cái lý do nào khác... Người này năm đó có lẽ đã nhìn thấy được chuyện ly kỳ như vậy.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cau mày —— dựa theo suy luận của lão Xa, quái vật kia lần đầu tiên ra giếng không chỉ ăn súc vật của thôn dân, mà còn lấy đi bốn cái đầu của quỷ xa. Nếu là "thức ăn ngon", đầu kia cũng nên đút cho hài tử ăn mới đúng, xương ăn còn dư lại cũng nên ở trong giếng... Như vậy Tắc Tiếu từ chỗ Thái Học cũ đào lên bốn cái đầu, lại là xảy ra chuyện gì chứ?



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro