Chương 390: Căn Hệ - Hệ Rễ

Mai mấy chương kia beta xong tui đăng tiếp nha!!!

Chương 390: Căn Hệ - Hệ Rễ

Editor: Rosaline

Beta: Yuna


Nhóm Triển Chiêu từ viện tử Xa Khoái đi ra, liền thấy Xa Đại Bảo đứng run lẩy bẩy núp ở cửa viện.

Vừa rồi Xa Đại Bảo mặc dù bị đuổi đi ra ngoài, chẳng qua vẫn có chút lo lắng, cho nên núp ở cửa nghe. Mọi người tại đây ngoại trừ Tiểu Tứ Tử ra thì ai cũng có nội lực cao cường, dĩ nhiên là biết hắn ở bên ngoài, nhưng Xa Khoái đều không lên tiếng, bọn họ cũng không quản. Phỏng đoán Xa lão gia tử cũng cảm thấy là thời điểm thích hợp để cho đời kế tiếp biết chuyện, dẫu sao tuổi tác mình đã cao, phần gia nghiệp này cũng phải để con cháu đời sau tiếp tục trông coi.

Kết quả coi như Xa Đại Bảo đã bị dọa sợ... Câu chuyện này ngay cả nhóm Triển Chiêu nghe thấy cũng cảm thấy hoảng sợ, chứ đừng nhắc tới Xa Đại Bảo loại người bình thường này. Xa Đại Bảo ban đầu liền nghe người lớn trong nhà nói qua, trong miệng giếng này có đồ không sạch sẽ, không thể mở ra, nhưng cũng không có người nào tỉ mỉ miêu tả cho hắn những thứ không sạch sẽ kia là gì...

"Triển... Triển đại nhân..." Xa Đại Bảo đáng thương nhìn Triển Chiêu, "Mảnh đất kia... nếu như ngộ nhỡ có người đem miệng giếng cạy ra..."

Triển Chiêu vỗ vỗ Xa Đại Bảo đang lắp ba lắp bắp một cái.

Xa Đại Bảo càng nghĩ càng không an toàn, "Bằng không, chờ lát nữa ta để cho người lấy gạch xây lại, đem giếng đóng lại? Bên ngoài lại ngăn hơn mười mấy hai mươi lớp tường gạch, dứt khoát san bằng mảnh đất kia... Lại xây lên một bảo tháp để trấn áp một chút?"

Tất cả mọi người cũng bị Xa Đại Bảo chọc cười.

Triển Chiêu nói, "Ngươi cứ an tâm đừng để ý nó là được, giếng kia cũng đã nhiều năm rồi, không phải không có chuyện gì xảy ra sao!"

Xa Đại Bảo vẫn cảm thấy sợ, "Vậy... Nếu không thì các ngươi thuê đi a? Chỉ cần một lượng bạc cho các ngươi thuê một trăm năm!"

Tất cả mọi người đỡ trán, còn chưa kịp thổ tào, ót Xa Đại Bảo liền bị Xa Khoái đi ra vỗ một cái, "Ngươi đứa con phá của này a!"

Xa Đại Bảo che đầu quay đầu nhìn gia gia nhà mình, còn thật ủy khuất, "Gia gia ngươi làm gì phải giả bộ lãng tai không nghe được chứ?"

Xa Khoái đưa tay nhéo cái cằm béo của tôn nhi, "Khi bé còn thật đáng yêu, sau khi lớn lên liền có chút đáng ghét..."

Xa Đại Bảo liền ôm ngực —— bị ghét bỏ a...

Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa, bao gồm Bạch Quỷ Vương cũng nhất quyết muốn đi xem mảnh đất kia, Tiểu Tứ Tử mới vừa rồi ở thời điểm Xa Đại Bảo nói một lượng bạc có giá một trăm năm, liền yên lặng móc ra mười lượng bạc.

Tất cả mọi người nhìn đoàn tử —— ngươi là định thuê một ngàn năm sao?

Tiểu Tứ Tử chắp tay ra sau lưng —— dù sao cũng không thua thiệt nha!

Mọi người một lần nữa đi tới sơn cốc kia, Xa Đại Bảo cũng không dám đi theo, sảng khoái ký khế ước thuê đất, liền đem đất cho Tiểu Tứ Tử thuê, còn đề nghị xây một vòng tường rào, để tránh cho người ngoài đi vào.

Tiểu Tứ Tử tự nhiên không phải dùng mười lượng bạc đi thuê đất một ngàn năm, vậy còn không phải là đi cướp sao... Nhưng tiền thuê đất đúng là không mắc, rất hài lòng, vui vẻ đem khế ước thuê đất cất đi.

Triển Chiêu hỏi bé, "Mảnh đất này nếu như có vấn đề, thuê cho cha ngươi không có chuyện gì sao?"

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt to, hỏi Triển Chiêu, "Miêu Miêu có cảm thấy, cho cha một mảnh đất thông thường, cùng một mảnh đất có thể có yêu quái, cái nào càng khiến cha vui vẻ hơn?"

Một bên Lâm Dạ Hỏa cũng vui vẻ.

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái cảm thấy có lý, tốt nhất là quái vật trong giếng đã chết, còn trở thành thây khô rồi đi, vậy thì đoán chừng Công Tôn sẽ vui như nở hoa.

Đi vào sơn cốc, đúng là... cảm giác tồn tại của miệng giếng kia có chút mạnh.

Tán cây phía trên miệng giếng tạo thành một hình tròn, tất cả mọi người cảm thấy có chút ý tứ —— Xa Khoái lúc còn trẻ, cách bây giờ phải năm sáu chục năm, nhưng những tán cây này tại sao cùng hắn miêu tả không sai biệt lắm, vẫn là hình dạng vòng tròn như vậy?

Lúc này mặt trời cũng xuống núi, trong sơn cốc âm u trầm trầm, chỉ có miệng giếng kia là có ánh sáng.

Mọi người đi tới cạnh giếng, Lâm Dạ Hỏa cùng Bạch Ngọc Đường đi quanh miệng giếng kia mấy vòng.

Hỏa Phượng còn giơ tay gõ nắp giếng một cái, tiến tới lắng nghe, "Bên dưới không cạn a."

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu.

"Những rễ cây này..." Triển Chiêu hỏi Xa Khoái, Xa Khoái nói rễ cây vẫn luôn như vậy, đã nhiều năm cũng hơi trưởng thành một ít, nhưng cùng năm đó không có khác biệt lớn lắm.

"Đều là từ trong giếng mọc ra?" Bạch Ngọc Đường cũng chưa từng thấy qua loại cây này, nhưng màu sắc vỏ cây ngược lại là khá giống với con quái vật mà Xa Khoái hình dung, mang theo một lớp da sáng bóng.

Bạch Quỷ Vương nhìn chằm chằm cái giếng một hồi, đưa tay kéo kéo dây xích.

"Ai!" Mọi người vội vàng ngăn lại, "Lão gia tử ngươi làm gì vậy?"

Yểu Trường Thiên bị gợi lên lòng hiếu kỳ liền không còn nhẫn nại, "Đi xuống nhìn một chút!"

"Không nên xung động!" Mọi người lôi lão gia tử không buông tay.

Một chân của Bạch Quỷ Vương cũng đạp lên nắp giếng, "Ta ngược lại muốn nhìn một chút xem thử là quỷ quái gì!"

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa ra sức giữ lão gia tử, Ngũ Gia chắp tay sau lưng ở một bên lắc đầu —— ngoại bà lại không ngăn cản, cảm giác cũng rất tò mò...

Bên này đang ồn áo, liền nghe Tiểu Tứ Tử đột nhiên nói, "Suỵt..."

Mọi người đều ngừng lại, quay đầu nhìn Tiểu Tứ Tử.

Lúc này, xung quanh đặc biệt u tĩnh, một chút thanh âm cũng không có.

Tiểu Tứ Tử nhìn trái nhìn phải một chút, từ dưới đất nhặt lên một hòn đá, đưa cho Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia nhận lấy hòn đá.

Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ phương hướng tán cây.

Bạch Ngọc Đường tựa hồ lĩnh hội giơ tay lên đem hòn đá hướng về phía tán cây ném ra.

Nhưng khi hòn đá đập trúng một nhánh cây, tán cây lay động một cái, nhưng lại không có bất kỳ loài chim nào giật mình.

Mọi người nghiêng tai cẩn thận lắng nghe, cũng chắc chắn, phụ cận không có chim cũng không có sóc cùng các loại động vật nhỏ.

"Xa Khoái nói lúc con quái vật từ trong giếng đi ra, bầy chim trong rừng đều bay lên đúng không?" Triển Chiêu hỏi.

Tất cả mọi người gật đầu, không nên nhớ lầm chứ?

Mọi người liền đi vào trong rừng...

Đi một hồi, phát hiện trên mặt đất phía trước lại xuất hiện một bộ rễ, tương tự với những cây mọc ra bên cạnh giếng, đều là từ lòng đất chui ra ngoài, sinh trưởng trên đất.

Tiểu Tứ Tử chỉ lên một thân cây phía trước, nói, "Bên kia có một ổ chim nha."

Triển Chiêu cũng nhìn thấy, hơn nữa đứng ở chỗ này, có thể nghe được tiếng chim hót từ sâu trong rừng. Mọi người đi theo những rễ cây đó, phát hiện ở xung quanh miệng giếng, rễ cây cũng tạo thành hình một vòng tròn. Mà ở trong vòng tròn này, không có động vật nào khác, nhưng bên ngoài vòng tròn mọi thứ dường như vẫn bình thường.

"Những con chim kia vì sao không bay vào trong vòng tròn?" Lâm Dạ Hỏa tò mò.

Tiểu Tứ Tử đề nghị, "Vậy thì hỏi chim một chút đi!"

Mọi người nhìn nhau một chút, quyết định sáng mai đem Phương Tĩnh Tiếu mang tới, nhìn xem có thể cùng chim muông phụ cận câu thông một chút hay không, người không biết, nhưng nhóm động vật nhỏ có lẽ biết.

...

Vào lúc này trời đã tối, lưu lại ở trong rừng cũng không phải ý kiến hay, mọi người liền cùng nhau trở về.

Thời điểm đi qua miệng giếng kia, cũng lại nhìn một hồi.

Lúc này một vầng trăng sáng đã lên giữa bầu trời, ánh trăng bạc hắt xuống vừa vặn hình thành một chùm tia sáng, chiếu vào miệng giếng kia. Đám rễ cây cạnh giếng cùng cái giếng cơ hồ hòa làm một thể, nhìn giống như một con hải quái nhiều chân nằm dưới đất, trên người còn có một tầng ánh sáng nhàn nhạt, càng nhìn càng quỷ dị.

Tất cả mọi người cau mày, cùng nhau về thành trước.

Vào Khai Phong thành, trên phố Nam Thiên rất náo nhiệt. Ven đường, đám hài tử đều bắt đầu chơi đá hoa mai cúc. Bởi vì tham gia tuyển chọn, đội cầu đặc biệt nhiều, vào giờ này đoán chừng là luyện cầu xong sẽ đi ăn cơm, trên đường đều là từng đội từng đội thiếu nhiều có trang phục thống nhất.

Đám hài tử giống như đều biết Triển Chiêu, đi ngang qua cũng cùng hắn chào hỏi.

Triển Chiêu một đường đều vẫy vẫy tay, cảm thấy trong thành so với ngoài thành càng yên bình hơn.

Đi tới cửa Khai Phong phủ, liền đụng phải mấy vị lão gia tử sau khi ở Nam An tự ăn cơm xong trở về.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đang thảo luận cách làm cơm đậu xanh ở Nam An Tự, cảm giác hương vị của nó khác với bình thường, không biết vấn đề là do nồi hay là do đậu xanh nữa.

Lục Thiên Hàn, Bạch Long Vương cùng Vô Sa chính là đang nói chuyện về đề tài thi đấu hoa mai.

Tiểu Tứ Tử thấy mấy vị lão gia tử, liền hoan hô chạy tới.

Thiên Tôn ôm lấy đoàn tử hỏi bé cơm tối ăn món gì, Tiểu Tứ Tử nói còn chưa ăn, mới vừa trở lại.

Mấy lão gia tử liền bất mãn nhìn Triển Chiêu bọn họ —— dĩ nhiên lại để đoàn tử đói bụng?

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thở dài, nhìn Thiên Tôn cùng Ân Hậu rồi đều lắc đầu một cái.

Hai vị lão gia tử sửng sốt một chút, rồi nhìn nhau một cái.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều "hừ" một tiếng, lắc đầu bỏ vào Khai Phong phủ.

Yểu Trường Thiên ở phía cuối cùng, cũng liếc mắt nhìn hai người một cái, đi vào theo.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng nghi ngờ —— sao vậy?

Bạch Long Vương cùng Lục Thiên Hàn đều tò mò —— hai hài tử giống như có chút ý kiến a! Cuối cùng cũng không chịu nổi hai ác bá kia rồi sao?

Vô Sa đại sư cười híp mắt đi theo đồ đệ vào nha môn, từ trong lòng ngực lấy túi giấy dầu ra đưa cho hắn, nói là bánh bao Nam An tự làm, ăn rất ngon.

Lâm Dạ Hỏa cầm bánh bao, vừa gặm vừa kéo cánh tay sư phụ đi lên bậc thang.

Bạch Long Vương cùng Lục Thiên Hàn cũng lắc đầu nhìn Thiên Tôn cùng Ân Hậu, cũng tiến vào.

Nhóm Tương Du mặt đầy mơ hồ, cũng nhìn Tiểu Tứ Tử —— hai ta làm gì sai rồi?

Tiểu Tứ Tử vẫn còn đang nghĩ đến chuyện làm một dược viên cho cha, suy nghĩ phải đem sự tình trong giếng tra rõ trước đã, liền hỏi hai lão gia tử có thấy qua loại quái vật rất lớn giống người lại có cánh dài hay chưa?

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều cau mày.

"Đám người các ngươi nhặt đồ đạc càng nhặt càng buồn nôn!"

"Đúng vậy a, nghe có vẻ là đồ giả."

"Đồ chơi kia hoàn hảo là màu đen, nếu là màu trắng..."

"Đó không phải là giống với loài Phi Tiêu trong địa ngục chi địa sao."

"Đúng a."

"Chẳng lẽ miệng giếng kia là một cửa vào địa ngục chi địa hay sao?"

"Cũng đi quá xa rồi."

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu nhìn hai người, "Phi Tiêu?"

"Thứ đó màu trắng, dáng dấp rất buồn nôn." Ân Hậu nói, "Thời điểm năm đó chúng ta đi địa ngục chi địa thấy qua rất nhiều, đều núp trong động.

"Đó là cái gì nha?" Tiểu Tứ Tử tò mò, "Một loại động vật sao? Hay là quái vật nha?"

"Chính là một loài dơi lớn." Thiên Tôn giải thích, "Bởi vì quanh năm trốn trong hang động đen nhánh, cho nên không có mắt. Ban ngày lẩn trốn ban đêm bò ra, ngược lại đúng là sẽ tập kích trâu ngựa các loại động vật lớn, rất hung hãn."

Hai vị lão gia tử ôm đoàn tử đi vào.

Trong viện, một nhóm người đều ở đây, thời tiết lạnh, Triệu Phổ ở chỗ đất trống trước Miêu Miêu lâu làm một lò nướng thịt, mọi người đều đang ăn thịt nướng.

Thiên Tôn, Ân Hậu vừa nhìn thấy thịt nướng liền đem mọi chuyện quên hết, thuận tay đem đoàn tử đưa cho Triệu Phổ, hai lão đầu tiến tới ngồi xuống bên cạnh đồ đệ cùng ngoại tôn nhà mình.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn hai người một chút, bất đắc dĩ lại gắp hai miếng thịt lớn vừa mới nướng xong để vào trong bát của hai người bọn họ, còn gắp những món khác chất đầy vào trong hai cái bát kia.

Yểu Trường Thiên cùng Lục Thiên Hàn đều lắc đầu —— còn không phải là chỉ có thể cưng chiều...

Bàng Dục cầm bầu rượu vội tới rót rượu cho hai lão gia tử.

Triển Chiêu hỏi Bàng Dục, "Chung Thân vương là thông gia với nhà nương ngươi phải không?"

Bàng Dục ngẩn người, gật đầu, "Đúng vậy! Biểu tỷ ta cùng tiểu Vương gia Chung Điền thành hôn, có chuyện gì sao?"

Bàng Dục còn rất khẩn trương, "Không phải đâu, nhà lão Chung mấy đời không phải đều là trung lương sao?"

Triển Chiêu xua tay để cho Bàng Dục chớ khẩn trương, "Không có, muốn tìm lão Vương gia hỏi thăm một ít chuyện, gần đây thân thể vẫn khỏe chứ?"

"Nga, lão gia tử vẫn khỏe mạnh, dù sao trong nhà vẫn luôn ồn ào." Bàng Dục kéo băng ghế tới ngồi xuống.

Triển Chiêu hỏi, "Quận chúa cùng Quận mã còn cãi nhau sao?"

"Đừng nói nữa." Bàng Dục lắc đầu, "Trước giờ chưa thấy qua phu thê nào ồn ào như vậy, vợ chồng son nhà người ta huyên náo nhiều nhất là cãi nhau, kịch liệt một chút là đập đồ đạc, nhưng hai người bọn họ đều là võ tướng, vừa tranh cãi liền cưỡi ngựa giơ thương lên ở trong đại viện đại chiến ba trăm hiệp."

Triển Chiêu tò mò hỏi Bàng Dục, "Ngươi có nghe lão Thân vương nói qua chuyện gì liên quan tới quỷ xa không?"

"Xa gì?" Bàng Dục mới vừa nghe được chữ "quỷ" liền run run rẩy rẩy một cái, dời về phía sau một chút, kề bên Tiểu Tứ Tử rồi cảnh giác nhìn Triển Chiêu —— lại đến lúc ta gặp quỷ rồi sao?

Triển Chiêu thấy cũng không hỏi ra cái gì, liền cho Bàng Dục một xâu thịt nướng, nói hắn đừng suy nghĩ nhiều, không có quỷ!

Tiểu Hầu gia cầm xiên nướng, "Ngươi nếu như đã muốn hỏi thăm, một hồi lúc ta trở về thuận đường dẫn mọi người đi vương phủ một chuyến?"

"Buổi tối đi sao?" Triển Chiêu hỏi.

Bàng Dục gật đầu, "Buổi tối, tinh thần của Thân vương rất tốt, nhiều năm làm thành thói quen như vậy, hơn nữa buổi tối biểu tỷ cùng biểu tỷ phu cũng ngủ, không tranh cãi, trong phủ cũng thanh tĩnh."

Triển Chiêu gật đầu một cái, nói ăn cơm xong liền cùng đi.

...

Cùng lúc đó, trong hoàng cung.

Triệu Trinh mới vừa ăn cơm tối xong, ôm Tiểu Thang Viên đã uống no sữa đang ngủ ở trong viện tản bộ, Bàng phi ở một bên dạy Hương Hương khảy đàn.

Triệu Trinh vui vẻ ôm hoàng nhi, vừa thưởng thức tiếng đàn của khuê nữ.

Bên ngoài viện, Nam Cung Kỷ đi vào.

Triệu Trinh lập tức tò mò hỏi, "Nghe ngóng được gì không?"

Nam Cung gật đầu.

Buổi chiều khi nãy, Triệu Trinh nhìn thấy tên lệnh mặt mèo trên trời Khai Phong phủ, liền đoán là có thể Triển Chiêu nhặt được thi thể, liền phái Nam Cung đi hỏi thăm xem sao.

Nam Cung liền nói, "Không nhặt được thi thể."

Mặt Triệu Trinh đầy thất vọng, "Sao không nhặt được chứ? Vậy ném tên lệnh làm gì?"

Nam Cung cũng không nói tỉ mỉ, "Chỉ là trong khu đất Thái Học cũ moi ra đầu lâu ngựa, còn có đầu lâu người hư hư thực thực, còn chưa xác định rõ."

Triệu Trinh "nga" một tiếng, gật đầu một cái, "Đầu lâu hư hư thực thực là ý gì? Mảnh vụn sao?"

Nam Cung nhịn xuống không nói cho Triệu Trinh, liền nói, "Có chút hư hại."

Triệu Trinh nhìn Nam Cung, lại nói Nam Cung hiểu Hoàng đế, Hoàng đế cũng hiểu Nam Cung, dù sao thì cũng là từ nhỏ cùng nhau lớn lên.

"Đầu lâu kia có dạng gì? Thành thật nói đi!"

Nam Cung bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nói cho hoàng thượng, "Chính là... Ba con mắt."

"Ha ha." Triệu Trinh cười gật đầu, "Khai Phong Phủ quả nhiên có ý tứ, ngươi ngày khác lại hỏi thăm một chút, nhớ là nghe được cái gì thú vị thì nhanh nói cho trẫm."

Nam Cung gật đầu.

Triệu Trinh vỗ về Tiểu Thang Viên tiếp tục tản bộ, thì thầm trong miệng, "Nhanh lớn lên kế thừa đế vị nào a, phụ hoàng muốn thoái vị gia nhập Khai Phong Phủ! Ha ha ha!"



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro