Chương 391: Quang - Ánh Sáng
Chương 391: Quang - Ánh Sáng
Editor: Rosaline
Beta: Yuna
Ăn cơm tối xong xuôi, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hẹn Bàng Dục, cùng đi Thân vương phủ.
Nương gia* đại phu nhân của Bàng Thái sư, cũng chính là sinh mẫu** Hô Duyên phu nhân của Bàng Dục và Bàng phi, cùng Chung Thân Vương gia là quan hệ sui gia.
*nương gia: nhà mẹ đẻ
**sinh mẫu: mẹ ruột, mẹ đẻ
Tôn nữ* của Hô Duyên lão Vương gia, cũng chính là nữ nhi của đại ca Hô Duyên phu nhân, biểu tỷ của Bàng Dục, tiểu Quận chúa Hô Duyên Khả Nhi, cùng trưởng tôn Chung Điền nhà Chung Thân vương là vợ chồng son. Hai người từ nhỏ đã quen biết, hơn nữa còn môn đăng hộ đối, tổ tiên Hô Duyên gia cùng Chung gia cũng vì chinh chiến sa trường có công hộ quốc, cho nên được phong Thân vương, cha truyền con nối.
*tôn nữ: cháu gái
Lão Thân vương Chung Nhạc năm nay hơn tám mươi, làm người thẳng thắn, lớn tiếng. Cha của Lê Yên là Lê Thống đã từng là thuộc hạ của Chung Thân vương, hai người có quan hệ rất tốt.
Chung Nhạc đời này đều coi thường đám nhi tử, đều cảm thấy không có thành tựu, người duy nhất vừa ý là Lê Yên, nên liền nhận làm tôn nữ, gặp người khác liền nói tôn nữ ta là nữ anh hùng, khiến cho đám tử tôn* trong nhà đều ăn giấm.
*tử tôn: con cháu
Bất quá tử tôn Chung gia mặc dù đều là võ tướng, lại không có người nào vào quân hoàng thành, bản thân lão Chung trước kia liền chấp chưởng qua quân hoàng thành, sau đó bởi vì sức khỏe không tốt liền từ chức, về sau liền lập ra quy củ, tử tôn trong nhà muốn nhập ngũ thì phải từ biên ải làm lên, không cho phép vào quân hoàng thành. Chẳng qua bởi vì rời xa triều đình nhiều năm, lão gia tử vẫn sống rất an nhàn, tóm lại Khai Phong phủ những năm này phanh phui ra nhiều tham quan ô lại trong triều như vậy, nhưng không có một ai cùng Chung gia có liên can.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trong lúc Triệu Trinh mời khách ăn cơm đã gặp qua lão Vương gia, cảm thấy người này tương đối chính trực rất dễ câu thông, hơn nữa lão Vương gia cũng không có lý do gì để thay Xa Khoái nói chuyện, cho nên thông qua cách hỏi lão Vương gia, có thể nghiệm chứng câu chuyện Xa Khoái kể là thật hay giả.
Bàng Dục dẫn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đến Thân vương Phủ, khi tới cửa, lại gặp được Lê Yên cùng Miêu Bát Thải đang xuống ngựa.
Hai vị tướng quân mới từ chỗ quân hoàng thành trở lại, Lê Yên mang theo chút rượu tới thăm lão Thân vương, cũng dẫn Miêu Bát Thải đến.
Song phương ở cửa chạm mặt, mắt lớn trừng mắt nhỏ còn rất bất ngờ.
Lê Yên cùng Miêu Bát Thải cũng nghiêng đầu nhìn Triển Chiêu —— ngươi hôm nay không phải đã nhặt được thi thể sao? Thế nào lại cùng Chung vương phủ có liên quan chứ?
Triển Chiêu liền buồn bực, "Ta ném tên lệnh lên trời, làm sao người khắp thành đều nói ta nhặt được thi thể a?"
Hai vị mỹ nhân đều nhướng mày nhìn Triển Chiêu —— không nhặt được sao?
Bàng Dục ở một bên khoát tay, "Không không không, chỉ nhặt được hai cái đầu lâu."
Lê Yên cùng Miêu Bát Thải "chậc chậc" hai tiếng —— quả nhiên.
Triển Chiêu liếc mắt nhìn Bàng Dục một cái.
Bàng Dục cười hì hì gọi mọi người vào cửa, quản gia đã sớm đi vào bẩm báo.
Lê Yên nhỏ giọng hỏi Triển Chiêu, "Đầu người cùng người trong vương phủ có liên quan sao?"
Triển Chiêu trấn an nàng, bọn họ chỉ hỏi một chút về chuyện lão gia tử năm đó tận mắt nhìn thấy.
Lê Yên hơi yên tâm, Miêu Bát Thải cũng lắc đầu... Dù sao hai nàng đều từ Hắc Phong Thành tới, "uy lực" của Triển Chiêu cũng đã được gặp qua, cũng đã trở thành giai thoại trong quân doanh rồi.
Trong quân doanh Hắc Phong thành cũng lưu truyền mấy câu như "một khi tiền tuyến cấp báo, liền ném Triển Chiêu vào hậu phương của địch quốc", "chúng ta không nên dùng tới Triển Chiêu trước, một khi dùng, xin mời làm tốt công tác chuẩn bị cho việc nhìn thấy thây phơi khắp nơi", "nếu như ngươi không phải là Bạch Ngọc Đường, xin chớ tùy tiện nuôi Triển Chiêu".
...
Mới vừa vào vương phủ, chỉ thấy một lão đầu nhi khí phái đang hưng phấn vội vã chạy ra ngoài, "Yên nhi a! Tiểu tướng quân nhà ta đâu?!"
Lê Yên vội vàng đi lên hành lễ với lão gia tử.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở một bên nhìn, Chung Thân vương bình thường rất uy nghiêm, vào lúc này lại cười vui vẻ đến nỗi chỉ thấy răng không thấy mắt.
Miêu Bát Thải cũng đi lên cùng Thân vương chào hỏi.
Lão gia tử vui vẻ, "hahaha" không ngừng, Bàng Dục ở một bên khua tay mấy lần nhưng lão gia tử đều không chú ý đến hắn.
Cùng hai vị tướng quân trò chuyện một hồi, Chung Nhạc mới chú ý tới Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu vẫn đứng bên cạnh, "Ai u... thật có lỗi, thật có lỗi, xem ta cái lão già hồ đồ này a!"
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều hỏi thăm sức khỏe của lão gia tử, Bàng Dục ở phía sau vẫy tay, "Lão gia tử ta cũng tới!"
Chung Nhạc cao hứng, đưa tay sờ đầu Bàng Dục.
Lại nói Chung Nhạc trước kia không coi trọng Bàng Dục, bởi vì không thích điệu bộ nhị thế tổ của hắn, ngay cả hôn sự của tôn nhi cũng thiếu chút nữa không đáp ứng, cũng may Bàng Dục bây giờ học tốt, lão gia tử cũng là càng nhìn hắn càng thuận mắt.
Lê Yên cùng Miêu Bát Thải không có chuyện gì, chính là tới bồi lão gia tử ngồi tán gẫu một chút một chút, vừa vặn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có lời muốn hỏi, liền cùng nhau vào trong viện ngồi xuống uống trà.
Triển Chiêu lấy ra tấm bản vẽ quỷ xa, nói muốn hỏi lão gia tử chuyện này một chút.
Chung nhạc vừa nhìn thấy bản vẽ kia chỉ lắc đầu, "Trời!... Các ngươi lấy tấm bản vẽ này ở đâu?"
Triển Chiêu nói chuyện rất dài dòng, liền muốn hỏi lão gia tử năm đó có phải tận mắt nhìn thấy quỷ xa này hay không?
Chung Nhạc gật đầu, "Chuyện này cũng khó nói! Năm đó Xa Khoái ủy thác lão Trần tìm ta, cùng ta nói chuyện này, đúng lúc Khai Phong thành bởi vì cái xe nát này mà làm lòng người bàng hoàng, ta liền mang theo quân hoàng thành đi nằm vùng. Quỷ xa này đột nhiên xuất hiện trong đêm đen, chỉ như một cái hỏa cầu màu xanh chạy như bay tới, con ngựa kia không đầu, chạy rất nhanh, phía sau chiếc xe kia là một cái mặt quỷ."
"Ngựa không đầu kéo xe ngựa?" Bàng Dục nghe thấy điều mới lạ, Miêu Bát Thải cùng Lê Yên đều là danh tướng quen nhìn cảnh tượng này, đều cảm thấy bên trong có điều gì đó kỳ lạ, dĩ nhiên nếu như muốn làm, cũng không phải không làm được.
"Nói cách khác, xe ngựa này là một cơ quan." Lê Yên nói, "Loại hỏa màu xanh đó là một loại lân hỏa."
"Cũng có thể chính là một cái lồng, ngựa chỉ là một cái xác, bên trong là động vật nhỏ hơn so với ngựa đang chạy." Miêu Bát Thải cũng nói lên một loại khả năng.
Tất cả mọi người nhìn Chung Nhạc.
Nhưng lão Thân vương lại xua một cái, "Ai... Cũng không phải là giả."
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, cảm thấy có cửa —— nếu lúc ấy Chung Nhạc ở trên đường xếp đặt cơ quan chuẩn bị bắt quỷ xa, vậy lão gia tử rất có thể thấy được toàn quá trình quái vật trong giếng săn giết xe ngựa kia.
Thân vương thần thần bí bí nói, "Ta hoài nghi a, cái quỷ xa đó căn bản cũng không phải là đồ vật ở dương gian!"
Bàng Dục ở một bên vừa ăn quýt vừa gật đầu —— còn không phải sao, nghe thấy cũng rất âm gian* rồi.
*âm phủ
"Ta vốn dĩ là xếp đặt cạm bẫy chuẩn bị bắt chiếc xe kia, thế nhưng các ngươi đoán thế nào?" Chung Nhạc hạ thấp giọng, mặt đầy nghiêm túc nói, "Ta thấy chiếc xe ngựa kia bị một con yêu vật biết bay tóm lấy, sau đó liền bay đi!"
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng cau mày —— quả nhiên nhìn thấy...
So sánh với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã chuẩn bị tâm lý trước, Lê Yên cùng Miêu Bát Thải đều kinh sợ, hỏi, "Yêu quái gì?"
"Vật kia rất dọa người, liền có vóc dáng to lớn bằng hai người, cái đầu khổng lồ, không có mắt, mũi hướng lên trời, miệng còn có răng nanh, lại còn có thêm một đôi cánh." Chung Nhạc nói, "Toàn thân là một màu hỏa quang xanh biếc, bay xuống, một trảo đem con ngựa đập bay, thời điểm con ngựa kia ngã xuống trên bụng có vết thương, bên trong phun ra lục hỏa. Sau đó, quái vật kia ngay cả xe ngựa cũng lôi theo bay lên, cảm giác sức lực vô cùng mạnh!"
Bàng Dục đã bắt đầu cân nhắc sống ở Khai Phong Phủ trước khi vụ án này được phá.
Lê Yên nhìn nhìn Miêu Bát Thải một chút, Bát Thải sờ cằm nói, "Cái này nghe ra rất giống với con dơi khổng lồ?"
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, cũng hỏi Miêu Bát Thải, "Loài dơi gì mà lớn như vậy?"
"Ta chưa thấy qua, nhưng nghe qua một ít truyền thuyết." Miêu Bát Thải nói, "Ta khi còn bé nghe A Lan bà bà một người trong tộc nói qua, nói ở nhiều vùng núi, nếu như nhìn thấy hang động lớn phải cẩn thận, bởi vì bên trong có thể sẽ tụ tập một loại dơi gọi là Phi Tiêu."
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều tò mò, "Phi Tiêu?"
Miêu Bát Thải gật đầu, "A Lan bà bà là tế tự trong tộc, tinh thông cổ tịch cùng Miêu sử. Nàng nói trước kia có rất nhiều động vật nguy hiểm, bởi vì nhân loại không ngừng xây phố khuếch trương lãnh địa, điều này đối với động vật có nguy hại phần lớn đã bị tiêu diệt. Nhưng có một số loài sinh sống trong lòng đất hoặc trong hang động đều còn sống. Ngoại trừ rắn, côn trùng, chuột, kiến những loài thường gặp ra, còn có loài dơi. Loài dơi a, chủng loại đặc biệt nhiều, trong đó có một loại dáng vóc to lớn đích được gọi là Tước! bởi vì giống như một con quỷ biết bay, thân thể khổng lồ, có thể tập kích động vật lớn. Nhưng loài bốc hỏa quang ngược lại là chưa nghe nói qua..."
"Hỏa quang kia nghe giống như lãnh hỏa." Lê Yên cũng tò mò, "Theo lý nếu như trên người mang hỏa quang, vậy hoa hoa cỏ cỏ chung quanh không phải cũng bị thiêu hủy sao? Gỗ trên xe ngựa cũng không bị cháy?"
"Đúng vậy." Lão Thân vương cũng đồng ý, "Thời điểm xe ngựa kia từ bên cạnh ta chạy qua, ta cũng không cảm thấy nóng, chính là rất sáng! Ánh sáng đó cũng chỉ duy trì trong một khoảnh khắc!"
Tất cả mọi người tưởng tượng các loại khả năng, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mặc dù vẫn không rõ ràng chuyện gì, nhưng coi như rất có thu hoạch —— ít nhất nói rõ, Xa Khoái cũng không nói dối!
Hai người hỏi lão gia tử còn có chuyện gì liên quan tới quỷ xa hay không
Lão gia tử cũng lắc đầu, "Lúc ấy khoảng thời gian đó quá loạn, trừ quỷ xa, trong Khai Phong thành đều giống như bị trúng tà vậy, vừa là mất tích, lại vừa là tiễn trang mất trộm, cái gì thây trôi các loại loạn thất bát tao. Hồi đó Khai Phong Phủ cũng không giống bây giờ có các ngươi, đều dựa vào quân hoàng thành ta đi khắp nơi dập lửa. Kết quả còn bị bách tính trong thành oán trách, nói chúng ta vô dụng, ngay cả một mẫu đất trong hoàng thành cũng không bảo vệ được... Cho nên ta cũng không để cho hậu nhân tiến vào quân hoàng thành, đây chính là một vụ mua bán hao sức nhưng không được cám ơn!"
Lê Yên cùng Miêu Bát Thải cũng đều gật đầu —— Hơn nữa người xấu còn đặc biệt nhiều!
...
Lại ngồi một hồi, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền đứng dậy cáo từ.
Trên đường trở về, trời đã tối đen, Lê Yên cùng Miêu Bát Thải cưỡi ngựa về Hỏa Phượng sơn trang trước, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi bộ trở về Khai Phong Phủ.
Bàng Dục đi theo bên cạnh hai người bọn họ, vừa đi vừa quay đầu liếc mắt nhìn, luôn cảm thấy màn đêm đen thui rất đáng sợ.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chính là đang thảo luận về loài "Phi Tiêu" này.
"Nếu như là hàng năm đều ăn ở trong hang động dưới lòng đất, như vậy cũng có thể." Bạch Ngọc Đường nói, "Có thể cái giếng này chẳng qua là một trong những cửa ra vào?"
Triển Chiêu cảm thấy đúng là có thể, nhưng lại không hợp lý, "Thứ kia... Không phải nên sinh sống trong rừng sâu núi thẳm sao? Tại sao phải ở phụ cận Khai Phong? Hơn nữa với cái hình thể khổng lồ còn biết bay đó, nếu như vẫn còn tồn tại, tại sao ngoại trừ lần đó, trong thành cũng không có người nhìn thấy mắt qua?"
Bạch Ngọc Đường đưa tay vỗ Triển Chiêu có chút nóng nảy một cái —— bình tĩnh a Miêu Nhi~
Hai người một đường thảo luận trở lại Khai Phong Phủ, Bàng Dục đi tìm Bao Duyên, nói tối nay không về nhà muốn cọ phòng ở với Bao Duyên.
...
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi tìm Công Tôn.
Vào lúc này, Công Tôn đang ở trong phòng ngỗ tác, Yêu Vương cùng Công Tôn Mỗ cũng đều ở.
Trong viện bên cạnh, phỏng chừng là Lương Thần Mỹ Cảnh đang luyện cầu, cho nên đặc biệt náo nhiệt.
Yêu Vương cầm một cái đầu lâu người, lật đi lật lại nhìn, nói đầu này lớn có thể làm mũ giáp...
"Ba hốc mắt thực sự tồn tại sao?" Triển Chiêu hỏi Công Tôn, "Có phải là có người cố ý đục lỗ thủng hay không?"
Công Tôn cười một tiếng, nói, "Lỗ thủng cái gì ngược lại không biết, bất quá phát hiện một chuyện thú vị."
Vừa nói, Công Tôn từ bên hồng cầm lên một sợi dây, luồn nó qua một trong các hốc mắt của đầu lâu và buộc chặt đầu lâu lại
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chỉ thấy Công Tôn xách sợi dây treo đầu người, đi vào trong sân.
Trong phòng, Yêu Vương thổi tắt ngọn đèn dầu phòng ngỗ tác.
Trước cửa phòng đen thui, bất quá tối nay ánh trăng rất sáng, ngược lại là có thể thấy rõ ràng.
Công Tôn tỏ ý Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường —— nhìn kỹ
Sau đó, chỉ thấy Công Tôn giơ sợi giây, bắt đầu vung vẩy đầu lâu.
Theo sợi dây vung lên tới, đầu lâu kia xoay tròn trên không trung... Bỗng nhiên, một đạo ánh lửa màu xanh xuất hiện, ngay tại phía trên đầu lâu.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều kinh ngạc, hai người bọn họ trong nháy mắt liền hiểu Chung Thân vương miêu tả "rất sáng" là có ý gì... Đúng vậy, lửa kia mặc dù là màu xanh, nhưng trong một khắc khi đốt lên, lại rất sáng.
Công Tôn dừng lại, ánh lửa màu xanh trên đầu lâu cũng dập tắt, đầu kia cốt cũng dập tắt.
Trong phòng, Yêu Vương lại thắp đèn.
Mọi người trở lại trong phòng... Phát hiện đầu lâu kia vẫn y nguyên như trước.
Công Tôn gỡ sợi dây ra, đem sợi dây đưa cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn.
Triển Chiêu nhìn chằm chằm sợi dây cũng buồn bực —— kỳ quái a! Rõ ràng là bốc cháy rồi, nhưng trên sợi dây lại không có dấu vết! bị đốt qua Đây là vì cái gì chứ?
Bạch Ngọc Đường cũng cau mày nhìn chằm chằm đầu lâu kia —— Cũng đã có ánh lửa màu xanh, chẳng lẽ thật sự là bốn cái đầu lâu năm đó sao?
←Chương trước: Chương 390: CĂN HỆ←
→Chương sau: Chương 392: ĐẢO MẠI→
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro