Chương 396: Tầm Tỉnh - Tìm Giếng

Chương 396: Tầm Tỉnh - Tìm Giếng

Editor: Rosaline

Beta: Ken


Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe quái sự* chưởng quỹ của cửa hàng bánh bao kể xong về giếng nước trong nhà, đều cảm thấy ly kỳ —— còn có giếng trộm dưa?!

*quái sự: việc lạ; sự việc kỳ quái; chuyện quái dị; chuyện kỳ lạ; chuyện lạ

Chờ bánh bao hấp xong, hai người cũng không mua hết, đều bị các cô nương vây xem mua hết.

Dương chưởng quỹ bán xong bánh bao thu dọn cửa hàng về nhà, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ra khỏi cửa hàng bánh bao, cũng đến Thái Bạch Cư ăn cơm.

Mới vừa vào Thái Bạch Cư, Tiểu Lục Tử vừa lúc từ trên lầu đi xuống, vừa thấy hai người liền hoan hoan hỉ hỉ chạy tới, mang họ đến nhã gian trên lầu ba.

Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi Bạch Ngọc Đường có đặt chỗ trước? Ngũ Gia lắc đầu.

Kết quả lên lầu, vừa lúc đụng phải bọn Bao Duyên Bàng Dục, nguyên lai lầu ba là một đám Thái Học viện, Phương Tĩnh Tiếu cùng Lư Nguyệt Lam mời khách.

Lư Nguyệt Lam đến Khai Phong sau đó vẫn luôn vội vàng, chưa từng sắp xếp được thời gian. Nhắc tới vị đại tài tử này cũng giống Công Tôn, cũng đọc sách đặc biệt nhiều... Từ Thiệu Hưng phủ đến nơi này, hơn mười rương sách vẫn luôn đặt trong kho, để đến muốn mốc. Vừa vặn ngày hôm nay Lâm Tiêu đến chỗ Phương Tĩnh Tiếu nhìn chim, muốn tặng Lâm phu tử một con hoạ mi, Phương Tĩnh Tiếu nói có thể tìm cho Lâm Tiêu một con đặc biệt tốt, không thu tiền, chỉ muốn nhờ bọn họ giúp một chuyện.

Vì vậy, các tiểu tài tử của Thái Học viện tới giúp Lư Nguyệt Lam sắp xếp thư phòng, một buổi chiều hơn mười rương sách toàn bộ được phân loại trên giá sách, có thể coi là đã cứu hắn.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dứt khoát theo chân bọn họ quyên góp một bàn, mới vừa vào cửa, hai người liền nhìn chằm chằm Lâm Tiêu...

Chỉ thấy trên băng bên người Lâm Tiêu, đứng một con chim to đặc biệt mập... Con chim này cũng có một khuôn mặt người, còn có hai cọng râu bạc, như một lão công công.

Hai người đều không tự chủ nhìn chằm chằm con chim kia, Lâm Tiêu đang cầm một mâm thịt đút nó.

Bàng Dục thấy hai người nhìn chằm chằm liền nói, "Con chim kia cũng gọi là Lâm Tiêu!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều kinh ngạc —— cùng tên sao?

Phương Tĩnh Tiếu đính chính nói, "Đây là con lâm hào*, tên gọi Lâm Khiếu**."

*lâm hào: cú rừng

**Lâm Tiêu 林霄 línxiāo; Lâm Khiếu 林啸 línxiào

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều lắc đầu ngồi xuống, hoàn hảo Tiểu Tứ Tử không ở, bằng không sẽ lại gọi tên không rõ.

Ngũ Gia nhìn con chim kia thấy cũng lạ, cùng một bất đảo ông* giống nhau đặc biệt dịu ngoan, tựa như một tiểu lão đầu, Lâm Tiêu cầm đũa gắp thịt đưa đến bên mép, nó mới động một cái ngậm ăn, những thời gian khác đều là trạng thái đứng im đờ ra.

*bất đảo ông: con lật đật

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở bên người Phương Tĩnh Tiếu ngồi xuống, chỉ thấy ngực hắn căng phồng, không biết trong lòng giấu gì.

Phương Tĩnh Tiếu thấy hai người bọn họ nhìn, liền tiến tới để cho hai người bọn họ nhìn một cái.

Nguyên lai Phương Tĩnh Tiếu giấu hai con chim béo nhỏ màu trắng vào ngực, là một đôi văn điểu*, hai tiểu tuyết cầu trắng như tuyết, mỏ hồng nhạt.

*văn điểu: chim ri

Ngũ Gia cảm thấy rất đẹp, liền đưa tay, Phương Tĩnh Tiếu lấy ra để lên tay hắn.

Hai chim tiểu bạch ở trong lòng bàn tay Ngũ Gia trực tiếp lăn, uốn éo như con mèo nuôi trong nhà.

Phương Tĩnh Tiếu còn thật tò mò, hỏi Triển Chiêu trước đó ở Thái Học viện cũ nhặt được xương sọ, sau đó thế nào.

Triển Chiêu trực tiếp vò đầu, đem chuyện trong giếng Xa gia đều nói một lần.

Phương Tĩnh Tiếu cùng Lư Nguyệt Lam nghe được tấm tắc lấy làm kỳ lạ, hai người bọn họ ở Thiệu Hưng phủ phá không ít quái án, nhưng không đụng phải cái nào quỷ dị như này, Khai Phong phủ quả nhiên cấp bậc không giống nhau!

Triển Chiêu còn cùng Phương Tĩnh Tiếu hỏi thăm, "Có bộ dáng của chim kia sao?"

Phương Tĩnh Tiếu trực tiếp lắc đầu, nói nghe như là con dơi cỡ lớn nào đó.

"Vì sao chim không bay đến chung quanh của giếng?" Triển Chiêu hỏi Phương Tĩnh Tiếu.

"Bộ dáng đằng mạn kia ra sao?" Phương Tĩnh Tiếu hỏi.

Triển Chiêu đại khái miêu tả cho hắn một cái.

"Ở vòng ngoài cũng có một vòng?" Phương Tĩnh Tiếu suy nghĩ một chút, "Có mùi vị gay mũi gì không?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều lắc đầu.

"Loài chim không tới gần thông thường chỉ có một lý do, chính là cảm thấy nguy hiểm." Phương Tĩnh Tiếu nói, "Có thể là có thực vật có độc, hoặc là có động vật săn thịt cỡ lớn, hơn nữa đồ chơi kia đoán chừng còn có thể bay."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày —— thật sự là "Phi Tiêu" kia phải không?

"Chẳng qua hoàn cảnh của Khai Phong không có dơi cỡ lớn như vậy, bởi vì căn bản không có sơn động lớn a, hơn nữa cũng quá lạnh, nhiều con dơi ở tại khu vực ấm." Phương Tĩnh Tiếu giải thích, "Dạ Minh cũng nói, tổng thể Khai Phong còn rất thái bình, chính là chó hơi nhiều, hơn nữa rất phiền."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều bị hắn chọc cười, "Quạ đen cùng đại cẩu còn nháo biệt nữu* sao? Nhưng Dạ Minh dạo này đều đậu trên đầu Tắc Tiếu a."

*nháo biệt nữu: 闹别扭 giận dỗi; làm mình làm mẩy

Phương Tĩnh Tiếu cũng cười, "Kỳ thực so với chó, quạ đen ghét mèo hơn."

Triển Chiêu yên lặng hướng bên người Bạch Ngọc Đường rụt một cái —— không muốn đi...

"Nếu như phụ cận có mèo mà nói, quạ đen cũng sẽ tìm chó lớn tới làm hộ vệ." Phương Tĩnh Tiếu nói, "Trong thành Khai Phong số lượng mèo không phải quá nhiều sao, nhất là chung quanh Khai Phong phủ, cho nên Dạ Minh đến Khai Phong thành liền tìm con chó lớn nhất, hiện nay hẳn là đang huấn luyện chó..."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều dở khóc dở cười, dĩ nhiên là đang huấn luyện chó...

Ăn cơm xong, các tài tử tài nữ Thái Học viện tất cả về nhà, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mang Bao Duyên Bàng Dục cùng nhau quay về Khai Phong phủ.

Tiểu Hầu gia mấy ngày nay chính là không trở về Thái Sư phủ, ở tại Khai Phong phủ, ra vào còn rất cẩn thận.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dọc đường đi cũng thảo luận sự tình giếng nước Từ gia, Bàng Dục vừa nghe chuyện ma quái trong giếng càng sợ hơn, nói miệng giếng Từ gia kia là bát giác mà nói, không chừng trước kia là đại hộ nhân gia, về sau gia đình xảy ra chuyện mới khiến tòa nhà đều hủy đi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều hỏi hắn, có đúng hay không biết chút ít gì.

Tiểu Hầu gia khoanh tay, "Cụ thể không rõ ràng lắm, chẳng qua giếng hình bát quái trong thành Khai Phong, không chỉ có cái giếng này của Từ gia."

"Còn có những cái khác sao?" Triển Chiêu buồn bực, hắn ở Khai Phong thành cũng đã nhiều năm như vậy, giếng nước thấy không ít, chưa thấy qua bát giác.

"Có a!" Bàng Dục lại gật đầu, "Ta ở Địch vương phủ thấy qua một cái, trước đây Vân An tự kia cũng có một cái."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều hỏi, "Vân An tự? Là tòa chùa miểu bởi vì lão Phương trượng tham dự án ly miêu hoán thái tử kia mà hoang phế sao? Cái tòa phía sau Bách Tể viên kia?"

"Đúng vậy." Bàng Dục gật đầu, "Sau khi Vân An tự hoang phế, chỗ kia bị Bách Tể viên nuốt hơn phân nửa, đều trồng lên đủ loại cây, bây giờ là một tảng cánh rừng lớn... Miệng giếng kia ngay trong rừng của Bách Tể viên."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều hiếu kỳ nhìn Bàng Dục —— làm sao ngươi biết có cái giếng như vậy?

Bàng Dục nói cây của phiến cánh rừng kia đều là cha hắn quyên.

Bởi vì Bàng phi khi còn bé thân thể yếu nhược, thường xuyên sinh bệnh, cho nên Thái sư nơi nơi cầu cao nhân. Về sau có một đạo sĩ đoán bát tự cho Bàng phi, nói ngũ hành nàng thiếu nước thiếu mộc, phải ở chỗ phía đông bên ngoài đất của Thái Sư phủ tìm một cái giếng nước, sau đó trồng cây vây quanh giếng nước, trồng đủ tám trăm cây.

Thái sư liền thực sự phái người đi tìm, kết quả tìm được một miệng giếng cổ hình bát quái trong phế tích phía sau Bách Tể viên.

Thái sư cũng mặc kệ chuyện gì, mua tám trăm cây tới, dựa theo hình dạng của giếng, tám phương hướng, mỗi mặt một trăm cây, cứ như vậy trồng tám trăm cây.

Cho nên bây giờ cánh rừng phía sau Bách tể viên là một hình bát quái, cũng bị truyền là một trong chỗ phong thuỷ tốt nhất trong thành Khai Phong.

Thái sư đối với phiến cánh rừng kia rất coi trọng, thường thường phái gia đinh đi nhìn một cái, bảo dưỡng cây một chút, nhất định phải trồng vừa cao vừa mạnh, có sâu bệnh gì kịp thời trị liệu, rồi trồng thêm cây khác.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều hỏi Bàng Dục, "Ngươi thấy qua miệng giếng kia sao?"

Bàng Dục nói từng nghe Bàng Phúc nói đến, cụ thể chưa thấy qua, chẳng qua miệng giếng Địch vương phủ kia thì gặp qua rồi.

"Địch vương phủ, chính là nhà Địch Khâm Bảo sao?" Triển Chiêu hỏi.

Bàng Dục gật đầu, "Địch vương phi bản thân chính là xuất thân quận chúa, tổ tiên Địch gia là công thần, phong thân vương thế tập*, cho nên xuất thân Địch vương phi so với tỷ tỷ của ta tôn quý hơn. Chẳng qua Vương phi người không sai , vô cùng hiền thục, quan hệ tỷ tỷ của ta cũng tốt vô cùng. Lão Vương gia cùng cha ta cũng không sai, ta khi còn bé đi Địch gia chơi, Địch Khâm Bảo lớn hơn ta vài tuổi, nếu nói..."

*thế tập 世袭 thừa kế; cha truyền con nối

Bàng Dục nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một cái , "Nghe nói hắn hai ngày trước bị Lê Yên tỷ tỷ thu thập đến thiếu chút nữa mạng nhỏ cũng bị mất?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.

Bàng Dục thở dài, giúp đỡ biện hộ cho, "Kỳ thực người khác thật không hư, như thế kệ bọn họ kia, Vương gia so với Hầu gia chúng ta lớn hơn một chút, đều rất thảm."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không hiểu rõ, "Thảm?"

Bao Duyên cũng nói, "Đều là có hậu đãi, chỗ nào thảm?"

"Ai..." Bàng Dục khoát tay chặn lại, "Cùng thế hệ có hai quái vật a, Cửu vương gia mười sáu tuổi nắm giữ ấn soái tây chinh, Âu Dương mười sáu cũng lên làm tướng quân... Kỳ thực bọn họ đều là người đồng lứa, từ nhỏ đều biết."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.

Bàng Dục thở dài, chỉ chỉ Bao Duyên nói, "Nếu như tiểu man đầu từ nhỏ cũng sinh ra ở Khai Phong, ta cùng hắn từ nhỏ đều nhận thức cùng nhau lớn lên, hắn mười sáu đậu Trạng nguyên, ta cho dù từ nhỏ cùng hắn nỗ lực, cũng vô ích, còn không bằng phá quán tử phá suất*... Mọi người kỳ thực không sai biệt lắm đều có tâm tính giống nhau."

*phá quán tử phá suất 破罐子破摔 theo nghĩa đen là một cái bình đã bị sứt mẻ, nứt vỡ thì dù nó có nát hơn nữa cũng vẫn chỉ là một cái bình sứt mẻ mà thôi, không cần phải giữ gìn gì cả. Nghĩa bóng là nếu chuyện đã bị phá hỏng thì không cần để ý, cứ mặc nó tiếp tục thôi hoặc thành tích không tốt cũng không quan tâm, không cầu tiến.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn Bàng Dục, Bao Duyên cũng liếc mắt nhìn hắn —— không có tiền đồ!

"Sách." Tiểu Hầu gia lắc đầu, "Ta đây không phải còn có cơ hội sửa đổi sao, hơn nữa đồng bối phận với ta cũng không có cái loại thiên tuyển chi nhân* cùng nhau lớn lên này... Địch Khâm Bảo bọn họ rối rắm tìm tra, là có nguyên nhân. Ta nhớ kỹ khi còn bé, có một lần sinh nhật mười sáu của Địch Khâm Bảo. Lúc đó hắn vừa đứng thứ ba cuộc thi võ... Thám hoa mười sáu tuổi trong võ thí đã rất mạnh, ta lúc ấy cũng đã gặp qua hắn luyện công, cũng khắc khổ, thức khuya dậy sớm. Kết quả ngày đó yến sinh nhật hắn, cả đêm, cha hắn lão Thân vương đều ở đây cùng tân khách khen Cửu vương gia cùng Âu Dương ngoài biên quan truyền đến tin chiến thắng, nói hai người bọn họ là thiếu niên anh hùng rường cột nước nhà, tương lai hy vọng của Đại Tống ta... Lúc ấy ta còn rất nhỏ cũng không hiểu, nhưng nhìn ánh mắt Địch Khâm Bảo, đều cảm thấy trải qua thật khó khăn."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hơi nhíu nhíu mày, cũng bất đắc dĩ lắc đầu, người cha này cũng là có chút thiếu đầu óc...

Bàng Dục thấy Bao Duyên một bên lắc đầu, liền đưa tay đẩy hắn một tay, "Ngươi a, ngươi biết Thái Học viện có bao nhiêu người hận ngươi hận đến nghiến răng nghiến lợi không!"

Bao Duyên bất mãn xoa xoa vai.

"Nhân gia hận ngươi, cũng không nhất định xuất phát từ đố kị, có đôi khi có thể là xuất phát từ tuyệt vọng." Bàng Dục nói với Bao Duyên, "Ta từ nhỏ lăn lộn đến lớn, cho nên chuyện đọc sách căn bản không lưu ý. Mà nếu nhân gia từ nhỏ cũng nỗ lực như ngươi, kết quả phát hiện tình cảnh giống ta, hơn nữa ý thức được, cho dù ngày sau cố gắng đi nữa, cũng vẫn không sánh bằng ngươi, hắn đương nhiên sẽ oán hận ngươi, không oán không cừu cũng sẽ hận... Hắn hận đã không còn là tài hoa của ngươi, mà là hận sự tồn tại của ngươi."

Bao Duyên nghiêng đầu, cũng không nói gì, thông minh như hắn đương nhiên hiểu rõ đạo lý trong đó, cho nên thường ngày Bao đại nhân cùng Bao phu nhân sẽ dặn dò hắn, chớ có cậy tài khinh người, vẫn nên khiêm tốn cẩn thận.

"Người có đôi khi chính là như vậy, càng không có được càng để. Bọn Địch Khâm Bảo có xuất thân như thế, kỳ thực cũng không nhất định muốn vào quân hoàng thành mưu cầu chức vị." Bàng Dục nói, "Bọn họ vì sao nhất định phải đến đó, còn phải tìm cách làm nên chuyện gì đó? Bởi vì muốn thắng Âu Dương một lần, có thể chuyện đó còn quan trọng hơn chuyện bọn họ trở nên nổi bật. Người này nếu rúc vào sừng trâu, rất có thể sẽ khinh suất đến ảnh hưởng tiền đồ của mình, bây giờ phạm chút ít sai lầm thì có thể quản một chút, ngày sau ngộ nhỡ thực sự phạm vào sai lầm lớn, vậy thì phiền toái."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, cảm thấy Bàng Dục nói có lý.

"Cảm giác cùng những người ở phái Thiên Sơn còn có maays người giang hồ ở Giang Nam rất giống nhau." Triển Chiêu nói, "Không chừng có thể dạy được."

"Loại chuyện này, cần phải có một cơ hội." Bàng Dục cười nói, "Rất nhiều người đi đường đều đi lệch, nếu như không đi nghiêng, không chừng còn là một nhân tài. Dù sao ta khi còn bé cũng sùng bái Địch Khâm Bảo, chưa từng thấy qua tiểu vương gia nào luyện công khắc khổ như vậy. Đánh không lại cao thủ võ lâm kỳ thực cũng không sao, loại biến thái như các ngươi người bình thường đều đánh không lại."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy ẩn ý trong đó —— người nào biến thái? Sư phụ ngoại công bọn họ mới là biến thái có được hay không...

Bàng Dục tự mình cảm khái, "Điền Cung cùng Thẩm Đồ cũng có tình huống không khác nhau lắm, bọn họ đối với tỷ phu ta vẫn rất trung tâm, gia thế tốt như thế, lại có lòng dạ tranh cường háo thắng kia, tìm con đường thích hợp thì thật tốt. Chui rúc trong sừng trâu, muốn chiến thắng một người mà bản thân thắng không nổi, người thông minh lại cố gắng làm chuyện ngu xuẩn, quá đáng tiếc."

"Đúng là đáng tiếc a, nhưng nói không nghe a, ngươi có biện pháp gì tốt có thể dạy dạy bọn họ không?"

Mọi người nghe tiếng sau lưng hỏi, quay đầu lại, chỉ thấy Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử đi ở phía sau bọn họ.

Phía sau còn có Lương Thần Mỹ Phương mồ hôi dầm dề đi theo, xem bộ dáng là mới vừa đá cầu trở về.

Triển Chiêu chọc Tiểu Tứ Tử một cái, đoàn tử ủ rũ ỉu xìu, ghé vào trên vai Triệu Phổ không động đậy —— mệt a... Không có khí lực phản kích.

Triệu Phổ hướng về phía Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lắc đầu —— đoàn tử ngày hôm nay lượng vận động quá lớn, đều mệt đến nằm bẹp.

"Nói đến giếng bát quái, Địch vương phủ đích xác có một cái."

Đến Khai Phong phủ, Triệu Phổ đem Tiểu Tứ Tử giao cho Tiểu Lương Tử, để cho các hài tử về nhà tìm Công Tôn, vừa hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, "Có muốn đi một chuyến đến Địch vương phủ hay không?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.

Triệu Phổ kéo Bàng Dục đang muốn đi vào cửa ra ngoài, "Ngươi cũng cùng đi đi."


→Chương sau: Chương 397: THANH ÂM→

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro