Chương 412: Hành Tung

Chương 412: Hành Tung

Editor: Rosaline

Beta: Lilly


Bao đại nhân cùng Thái sư kể cho mọi người nghe về vụ án mà các hoa khôi liên tục bị giết hơn mười năm trước, tuy nói đã là chuyện hơn mười năm trước, nhưng bây giờ nghe kể lại, vẫn mang tới một cổ cảm giác quỷ dị.

Thủ đoạn hành hung của hung thủ là tương đối tàn nhẫn, đồng thời, vụ án này làm cho Triển Chiêu nghĩ tới án quỷ xa trước khi tiên hoàng đăng cơ.

Hai vụ án này mặc dù xảy ra cách nhau rất lâu, đồng thời thủ pháp cũng hoàn toàn bất đồng, nhưng lại đúng lúc phát sinh ở trước đêm đế vị chuyển giao, mà người hiềm nghi được truyền lưu trên phố, đều là hoàng đế tương lai... Mà đồng thời, vụ án cũng đều theo lúc tân hoàng đăng cơ thì ngừng.

Sau khi nghe xong, mọi người liền đều tự tản ra vội vàng đi làm chuyện của mình.

Triển Chiêu lại là còn có chút để ý, đặc biệt là án hoa khôi phát sinh hơn mười năm trước. Thái sư giảng giải rất cặn kẽ tỉ mỉ kỹ càng, những nữ thi bị đông cứng trong gió rét, hết lần này đến lần khác đều xuất hiện ở trong đầu Triển Chiêu, lắc lắc đầu cũng không đi. Đến bây giờ chưa có ai cho các nàng một công đạo, hung thủ giết người hung tàn đó vẫn còn tiêu dao ngoài vòng pháp luật, lúc này Triển Chiêu không có cách nào chấp nhận được.

Lâm Dạ Hỏa cũng rất tức giận, khó trách trong Khai Phong Thành người mặc hồng y lại ít như vậy, hơn nữa cũng không thể tổ chức tuyển chọn hoa khôi, quả thực buồn cười!

Bạch Ngọc Đường cảm thấy, nếu nói đến vụ án hoa khôi, không chừng có thể tìm "chuyên gia" hỏi thăm một chút.

"Tối nay ta hẹn Tây Môn Dược ăn một bữa cơm." Ngũ Gia nói, "Gần đây Nguyệt Liên phu nhân chắc cũng ở đây, có thể cùng nàng thăm hỏi một chút."

Triển Chiêu cảm thấy rất tốt, Lâm Dạ Hỏa ở bên chọc chọc hai người bọn họ, ngón tay chỉ chỉ mình, bày tỏ —— tính thêm ta nữa, ta cũng muốn đi!

Ăn xong cơm tối, trời cũng đã tối đen.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu chuẩn bị đi bái phỏng quý phủ của Tây Môn Dược, vốn dĩ cho là chỉ cần dẫn theo Lâm Dạ Hỏa là được, kết quả chuyện này không biết làm sao lại truyền ra, trước khi xuất môn, Lâm Dạ Hỏa còn mang theo Trâu Lương, Công Tôn cùng Triệu Phổ mang theo Tiểu Tứ Tử cũng muốn đi.

Tiểu Tứ Tử còn nhớ rõ Thẩm Nguyệt Liên ni, nói muốn đi nhìn di di một chút.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều tò mò —— cho nên đến tột cùng là có người cùng đoàn tử giải thích hoa khôi là cái gì hay chưa?

Công Tôn cười híp mắt xoa xoa khuôn mặt tròn tròn của nhi tử, nắm hai tay nhỏ bé, học dáng vẻ Yêu Yêu, bắt chước con ngỗng mập mạp, lung lay lắc lắc đi về phía trước.

Mọi người đi qua phố Nam Thiên, thời điểm đi ngang qua Hỏa Phượng Đường, Miêu Bát Thải cùng Lê Yên vừa vặn ăn cơm xong ra cửa tản bộ, thấy Triệu Phổ Trâu Lương liền đi theo.

Hỏa Phượng Đường ngay tại sát vách Trâu phủ, đi ngang qua Trâu phủ, bên trong náo loạn một trận, Tắc Tiếu cùng với Dạ Minh ở trên đầu cũng đúng lúc chạy đến, cảm thấy có náo nhiệt, liền đi theo.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu yên lặng quay đầu nhìn một đám người sau lưng, ra khỏi nhà mang theo người cũng tính, ngay cả sủng vật cũng phải dẫn đi sao?! Lại nói những người này cũng không phải là thân nhân của hai người bọn họ ...

Đi tới Tây Môn phủ, lại phát hiện bên trong càng náo nhiệt.

Thẩm Nguyệt Liên có tính hiếu khách, hôm nay vừa lúc là lễ mừng năm mới, liền yêu thích nhiệt nhiệt nháo nháo. Hôm nay nàng chuẩn bị rượu ngon thức ăn ngon, để cho Lâm Tiêu đem đồng môn Thái Học đều kêu qua, vào lúc này mới vừa ăn cơm xong, đang chơi đùa ở hoa viên ni.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi vào nhìn một chút, khá lắm —— đám người Bao Duyên, Bàng Dục đều ở đây, ngay cả mấy vị đại tài nữ Thái Học đều ở đây, dĩ nhiên cũng bao gồm Y Y cùng Triệu Lan.

Lâm Dạ Hỏa khoanh tay nhìn muội tử một thân hắc y, một lần nữa than thở, trong nhà mua mấy bộ váy hoa, cho tới bây giờ cũng không thấy nàng mặc qua, chỉ thích một thân đen thui.

"Lê Yên tỷ tỷ! Thải Thải tỷ tỷ!"

Một nhóm tài nữ nhìn thấy Lê Yên cùng Miêu Bát Thải so với nhìn thấy Tiểu Tứ Tử càng kích động hơn, đoàn đoàn vây quanh, kéo tay đến một bên nói chuyện phiếm.

Tây Môn Dược trước đó nghe Bạch Ngọc Đường báo tin, nói muốn hỏi thăm chút chuyện, cho là chỉ có hắn cùng Triển Chiêu tới đây, ai biết tới nhiều người như vậy, cũng thật buồn bực —— cái người trên đầu có một con quạ đen này là người nào vậy... Ánh mắt rất giống hắc bạch cẩu nuôi trong nhà...

Nhà Tây Môn Dược quả thật là nuôi một con chó lớn rất đẹp, tựa như một con gấu, đặc biệt lớn. Lông dài màu đen, trắng và xám, trên trán còn có hai đốm trắng, tựa như hai cặp lông mày trắng, cái miệng luôn há như đang cười hoan hỉ với mọi người, chính là không thể nào nghe lời, nhị liễu ba tức*.

*nhị liễu ba tức: 二了吧唧 : tiếng lóng Bắc Kinh. Ý là ngu xuẩn, cẩu thả, bất cẩn, ngu ngốc, (chửi thề)

Lâm Dạ Hỏa, Trâu Lương cùng Tắc Tiếu trong nháy mắt liền bị câu dẫn đi mất, vây quanh một vòng sờ lông chó các kiểu.

Mọi người hàn huyên mấy câu, liền cùng nhau ngồi xuống, uống trà nói chuyện phiếm.

Trong viện hồng mai cũng đều nở rộ, trong không trung truyền ra một lãnh hương nhàn nhạt.

Tây Môn Dược hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường muốn hỏi thăm cái gì.

Hai người liền đem đại khái của án hoa khôi năm đó nói một chút.

Một bên, đệ tử Thái Học viện đều bị hấp dẫn tới, Bàng Dục nói mình giống như cũng đã nghe nói qua chuyện này, đúng là trong Khai Phong Thành không có tổ chức tuyển chọn hoa khôi, cô nương trong lâu cũng rất ít khi nào mặc hồng y.

Tuổi của Tây Môn Dược so với Bạch Ngọc Đường cũng không lớn hơn là bao, thời điểm vụ án phát sinh hắn cũng còn trẻ, Nguyệt Liên Các vẫn luôn là làm sinh ý thuyền hoa, nhưng lúc ấy bọn họ cũng không làm sinh ý trong Khai Phong Phủ.

Thẩm Nguyệt Liên cười một tiếng, "Khai Phong Hồng Quán à... Đây chính là sinh ý độc nhất, những lâu khác muốn vào Khai Phong chỉ có thể ở trên thuyền hoa, hơn nữa làm một đoạn thời gian sẽ phải rời khỏi, dù sao ai cũng không thể cùng Hồng Quán đoạt mối làm ăn."

"Cho nên thật sự trong triều có người?" Triển Chiêu hỏi thăm.

Thẩm Nguyệt Liên gật đầu, "Ngoài ra... trong Khai Phong Thành xảy ra vụ án hoa khôi bị giết, đoạn thời gian đó thuyền của Nguyệt Liên Các cũng không ở Khai Phong mà là ở Hàng Châu, cho nên ta chỉ là nghe thấy một chút. Năm đó Vân Bảo Nhi cũng là tiểu mỹ nhân phong hoa tuyệt đại a, tuổi còn trẻ liền bị hại, quá đáng tiếc."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một chút, Thẩm phu nhân nói lời này, giống như đang nói vụ án trong Khai Phong Thành nàng không biết, nhưng những nơi khác thì nàng biết...

Triệu Phổ cũng đã hiểu, liền hỏi, "Vụ án này, chẳng lẽ ngoại trừ Khai Phong, những địa phương khác cũng xảy ra?"

Thẩm Nguyệt Liên gật đầu, "Không sai!"

Mọi người kinh ngạc, "Xảy ra lúc nào?"

"So với Hồng Quán án thì phát sinh sớm hơn!" Thẩm Nguyệt Liên nói, "Án giết người, xảy ra sớm nhất hẳn là ở Đại Lý."

"Đại Lý?!" Tất cả mọi người kinh ngạc, xa như vậy sao?

Triệu Phổ cũng sờ cằm một cái —— đây cũng là trăm triệu không nghĩ tới.

Triển Chiêu để cho phu nhân nói tường tận.

Thẩm Nguyệt Liên nói, "Ta là nghe một bằng hữu nói, Đại Lý bên kia khí hậu ấm áp, kỳ hoa dị thảo tương đối nhiều. Bằng hữu này của ta họ Hứa, là người bán dược liệu, chuyên trị bệnh cho phụ nữ, phương diện y thuật của ta cũng là học được từ hắn."

Tất cả mọi người gật đầu —— Là như vậy sao...

"Có một hồi, Hàng Châu phủ xảy ra một vụ án, có khách nhân bởi vì tranh giành tình nhân mà đánh nhau, kết quả là chết một người. Hồi xảy ra chuyện đó, ta cùng lão Hứa vừa vặn ở trà lâu phụ cận uống trà, nghe người trong lâu cũng đang bàn luận chuyện này. Lão Hứa liền cảm khái nói, làm nguy hiểm sinh ý này thật sự là quá lớn, thời điểm hắn ở Đại Lý, đụng phải một chuyện còn gay go hơn. Lúc ấy Thiện Xiển phủ chết liên tiếp ba hoa khôi, mỗi một người đều là trên người trúng mấy đao, chết rất thảm, nghe nói máu đều bị người ta rút hết."

Nghe Thẩm phu nhân nói xong, tất cả mọi người đều cảm thấy, hai địa phương mặc dù cách xa vạn dặm, nhưng mà thủ pháp hành hung vô cùng tương tự.

"Người chết cũng mặc hồng y sao?" Hỏa Phượng hỏi.

Nhưng Thẩm Nguyệt Liên lại lắc đầu, "Lúc ấy lão Hứa nói còn thật tỉ mỉ, nhưng cũng không nói tới hồng y cùng trang sức các loại. Vả lại, khí hậu của Đại Lý cùng bên này khác biệt cực lớn, thời tiết bên kia ấm áp, coi như có là mùa đông cũng không có tuyết rơi, cho nên thi thể bị đông cứng là không thể nào."

Tất cả mọi người gật đầu.

"Nhưng sau đó a, ta còn nghe được một ít vụ án có chút tương tự."

Mọi người kinh ngạc, "Trừ Đại Lý cùng Khai Phong phủ, còn phát sinh chỗ khác sao?"

"Đúng!" Thẩm phu nhân gật đầu, "Lúc đó sau khi Hồng Quán án xảy ra, tuy nói quan phủ nghiêm khắc giữ bí mật, lại thêm Thánh thượng đăng cơ, tình thế đều bị lấn át, nhưng chuyện Hồng Quán sụp đổ, trở thành một đại sự trong ngành! Lúc ấy tin đồn quả thực nhiều vô cùng, nhưng ta nghe mấy người khách nhân nhắc tới, nói có thể có thể có một hung thủ cực ác, chuyên sát hại nữ tử thanh lâu. Thủ pháp giết người cũng không khác lắm, ngay cả chém mấy đao, rút cạn máu, thời điểm vứt xác, thi thể quỳ."

Triển Chiêu nghe được cũng cau mày —— càng nghe càng giống.

"Những chuyện này đều phát sinh trước Hồng Quán án hay là sau?" Triệu Phổ hỏi thời gian.

"Đều là trước!" Thẩm Nguyệt Liên suy nghĩ một chút, rất xác định nói, "Sau khi Hồng Quán sụp đổ, ta mới nghe được một số người nói tới những chuyện tương tự phát sinh trước đó, nhưng sau đó liền không xảy ra vụ án tương tự nữa! Dù sao ta cũng chưa nghe nói qua lần nào nữa."

"Hành tung người này làm sao quái dị như vậy?" Công Tôn nghi ngờ, "Trước tiên ở Đại Lý, rồi đến hoàng thành, sau liền biến mất?"

Triệu Phổ cũng cau mày, Đại Lý ở tây nam, cùng trong án quỷ xa xuất hiện loài dơi khổng lồ trước kia, có thể cũng có quan hệ hay không?

"Sau đó cũng nghe được qua một ít truyền thuyết, nói là lần cuối cùng hung thủ kia hành hung bị thất thủ, bị người đánh chết." Thẩm phu nhân nói.

Triển Chiêu nghe được cảm thấy như vậy cũng rất tốt, liền hỏi, "Lời đồn đãi này có chứng cứ gì không?"

Thẩm phu nhân giang tay, "Thì... Loại án mạng tương tự này, đúng là cũng không xuất hiện nữa."

"Nhưng trừ Hồng Quán xảy ra án mạng, ngoài ra cũng chưa có điểm nào khác về việc mặc hồng y phải không?" Triển Chiêu hỏi.

Thẩm phu nhân gật đầu.

"Có phải là vì, chỉ có người Hồng Quán chết mới mặc hồng y?" Bạch Ngọc Đường hỏi, "Bởi vì hoa khôi Hồng Quán đều mặc hồng y?"

Mọi người cảm thấy có khả năng này.

"Nhưng trên người còn đeo trang sức vàng bạc?" Công Tôn không nghĩ ra, hung thủ này chẳng lẽ còn rất có tiền?

"Điểm này quả thật cũng rất kỳ quái." Thẩm phu nhân nói, "Ta nghe tin đồn nói, hung thủ đeo đồ trang sức vàng bạc cho tử thi đều là trân bảo hiếm thế, người bình thường căn bản không lấy được cái loại đó."

Mấy người nhìn nhau một chút —— Khó trách có lời đồn đãi hoài nghi là Triệu Trinh.

"Người trừ tin đồn hung thủ bị đánh chết ra, còn có những tin đồn khác liên quan tới hung thủ dừng gây án không?" Triệu Phổ cùng Thẩm Nguyệt Liên hỏi thăm.

Thẩm Nguyệt Liên che miệng cười một tiếng, "Vậy ta cũng không dám nói bậy bạ, vô bằng vô cớ."

Tiểu Tứ Tử kéo tay áo Thẩm Nguyệt Liên, nghiêng mặt chỉ chỉ lỗ tai, ý kia —— Lặng lẽ nói cho ta với!

Thẩm Nguyệt Liên cười tiến tới cùng bé thì thầm.

Tiểu Tứ Tử nghe xong, liền học theo biểu tình bĩu môi của Triệu Trinh cho mọi người nhìn.

Tất cả mọi người nhịn cười —— Học thật đúng là quá giống.

...

Trong hoàng cung, Triệu Trinh đang ôm khuê nữ tản bộ tiêu thực sau khi ăn cũng cảm thấy lỗ mũi ngứa ngáy, nghiêng đầu nhảy mũi một cái.

Phía sau, Bàng Phi đang vỗ Tiểu Thang Viên ngủ, ngẩng đầu nhìn qua.

Triệu Trinh hít mũi một cái, tiến tới bên cạnh bàn, thò đầu nhìn con trai một chút, nghiêm túc hỏi Bàng Phi, "Hài tử mấy tuổi có thể lên ngôi? Ba tuổi thế nào?"

Bàng Phi ôm con trai tránh qua một bên —— Nghĩ bậy bạ gì vậy hả? Thế nào cũng phải đợi đến khi Hương Hương xuất giá chứ!

Triệu Trinh sửng sốt một chút, nhìn khuê nữ, ôm lên —— Phò mã gì gì đó là đáng ghét nhất, nghĩ tới liền xui!

...

Rời khỏi quý phủ của Tây Môn Dược, Công Tôn, Triệu Phổ đi theo Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương bọn họ đi thăm Trâu Nguyệt lão gia tử, bọn nhỏ Thái Học cũng ngồi xe ngựa trong nhà, mỗi người về phủ.

Trên trời một lần nữa hạ tuyết, người đi đường cũng ít đi rất nhiều.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mỗi người một bên, nắm tay Tiểu Tứ Tử đang tung tăng đá hoa tuyết, cùng nhau trở về.

Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, "Miêu Nhi, tư liệu án hoa khôi bị phong cấm là ý gì? Không lưu lại trong Khai Phong phủ hoặc Long Đồ Các sao?"

Triển Chiêu gật đầu, "Đích xác có một ít vụ án bị phong cấm, nhưng phần lớn đều là vụ án đã điều tra rõ, đa phần là bởi vì liên quan đến bí mật hoàng gia, hoặc là ảnh hưởng không tốt, mới có thể bị phong cấm. Nói ví dụ như vụ án Ly Miêu Tráo Thái Tử, tất cả hồ sơ đều bị lưu giữ phong cấm."

"Nhưng án hoa khôi chẳng qua là huyền án." Ngũ Gia cũng không nghĩ ra, "Phong cấm huyền án, không phải là có lợi với hung thủ hay sao?"

"Có muốn hỏi Triệu Trinh một chút hay không?" Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường cười một tiếng, "Cho nên, ngươi cảm thấy hung thủ chắc chắn không phải là Triệu Trinh, phải không?"

Triển Chiêu ôm cánh tay, "Dĩ nhiên không thể loại trừ điều gì trước khi kết án, nhưng mà..."

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, " Nghe phong cách này, đúng là không giống Triệu Trinh."

Tiểu Tứ Tử cũng ngước mặt nói, "Hoàng Hoàng sẽ không..."

Vừa nói, thanh âm tiểu đoàn tử đột nhiên thấp xuống, sau đó bước chân cũng dừng lại.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đang nắm lấy tay đoàn tử, phát hiện bé không đi về phía trước, liền dừng lại, quay đầu nhìn.

Chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đứng tại chỗ, quay đầu, nhìn sang một bên.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhìn sang phương hướng Tiểu Tứ Tử đang nhìn... Chỉ thấy Tiểu Tứ Tử lúc này nhìn chằm chằm, là một con hẻm nhỏ tối thui bên đường phố.


→Chương sau: Chương 413: VÔ MÔN TRẠCH→

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro