Chương 430: CHỈNH TU - TU SỬA

Chương 430: CHỈNH TU - TU SỬA

Editor: ROSALINE

Beta: KEN


Lại Bộ thoáng cái đã chết hai quan viên, tuy nói chuyện lần này không gây sợ hãi như lần phủ Thái úy bị diệt môn trước đó, nhưng chấn động như nhau. Chủ yếu vẫn là chuyện xưa ở nơi này có tính chất tương đối mạnh, cái gì anh em cướp nữ nhân a, tình sát a, gian phu dâm phụ a...

Lòng bát quái của mọi người đều có, vô luận là quan viên trong triều hay là dân chúng trong thành, đều bàn tán chuyện này.

Dĩ nhiên, nội tình trong đó Khai Phong phủ sẽ không tiết lộ ra ngoài, các loại suy đoán treo đầu dê bán thịt chó, cũng sẽ không lộ ra ngoài... Còn cần thêm một bước điều tra.

Chẳng qua, vụ án này ngược lại cũng khiến chuyện của ba huynh đệ Địch Khâm Bảo trôi qua.

Ba tên xui xẻo lần này thật sự gặp nguy hiểm, sau khi được cứu ra lại có cảm giác như đã qua một kiếp.

Địch Khâm Bảo sau khi thoát hiểm liền cùng bọn Triển Chiêu tra án, lúc về nhà, cha hắn lão Thân vương cũng vừa lúc trở về.

Lão gia tử ban nãy mang người đi tìm hắn đầy đường, thiếu chút nữa mạng già cũng giao ra, còn tưởng rằng nhi tử lớn như vậy mà mất, toàn gia trên dưới khóc đến ngất.

Kết quả Địch Khâm Bảo trở về lại còn sống, lão Vương gia không nói hai lời nhào tới ôm con trai gào khóc.

Địch Khâm Bảo cũng sửng sốt, cha hắn từ trước đến nay đối với hắn luôn nghiêm khắc, hắn lớn như vậy, lần đầu tiên thấy cha hắn phản ứng lớn như vậy, vừa khóc vừa cười.

Trong cung Triệu Trinh cũng phái người tới truyền lời, để Địch Khâm Bảo đi thăm Địch Hoàng phi, nương nương đều vội muốn chết.

Bên kia nhà Thẩm Đồ cùng Điền Cung cũng loạn thành một đoàn, vui sướng vì mất mà có lại nên khó có thể nói nên lời.

Tam gia mọi người đưa hậu lễ hậu tạ cửa hàng lương du, ngay cả Triệu Trinh cũng phái người đi nói lời cảm tạ.

Chẳng qua chuyện Tiểu Tam Tử vui nhất chính là có một nha dịch từ Khai Phong phủ tới, trả lại cây dù hỏng cho hắn, trên cán dù còn đeo thêm một quải trụy nhỏ bằng bạch ngọc, mặt trên có một chữ "Tôn" màu bạc.

Tiểu Tam Tử ôm dù không buông tay, ngủ cũng ôm, quyết định sau này đây chính là đồ gia truyền nhà hắn.

Vừa nhìn miếng ngọc bội nhỏ kia, Tiểu Tam Tử vừa nhớ lại chuyện xưa kia gia gia hắn trước đây đã kể cho hắn nghe rất nhiều lần.

Rất nhiều rất nhiều năm trước đây, gia gia của Tiểu Tam Tử tám tuổi, có một ngày đến cửa hàng dù muốn làm dù theo yêu cầu.

Ngày đó lúc đầu tinh không vạn lí*, đến trưa lại đột nhiên bắt đầu hạ tuyết lớn, tuyết rất lớn rất lớn, đem toàn bộ Khai Phong thành đều chìm trong tuyết.

*tinh không bạn lý 晴空万里 Cảnh trời trong xanh vạn dặm.

Gia gia Tiểu Tam Tử ôm dù mới trở về, cũng không muốn bung dù.

Lúc đi ngang qua giao lộ, nhìn thấy có một thanh niên bạch y tóc trắng đứng ven đường, giống một thần tiên bị lạc đường.

Gia gia Tiểu Tam Tử dừng bước lại, nhìn hắn một lúc lâu, phán đoán người này có phải là thần tiên thật hay không, có phải xuống theo những hoa tuyết này hay không, hay từ đám mây ngã xuống?

Nhìn trong chốc lát, gia gia Tiểu Tam Tử không biết vì sao lại bung dù mới ra, đi qua che cho người nọ.

Người nọ cúi đầu, nhìn thoáng qua tiểu bằng hữu cao vẫn chưa tới thắt lưng mình, đang nhón chân nỗ lực muốn che dù cho hắn.

Hai bên vừa đối mắt, gia gia Tiểu Tam Tử đột nhiên hỏi, "Ngươi lạc đường sao?"

Bạch y thần tiên nhìn hắn chằm chằm, cũng không trả lời.

Gia gia Tiểu Tam Tử tiếp tục hỏi, "Ngươi tìm không được nhà sao?"

Bạch y nhân hình như có chút thất thần.

Tiểu hài nhi đưa tay chỉ cửa hàng lương du đối diện phía trước nói, "Bên kia là nhà ta, ngươi nếu không có chỗ đi, có muốn tới nhà ta ở hay không, ta có thể nuôi ngươi nga!"

Bạch y nhân hơi hơi ngoáy đầu lại, mở miệng hỏi tiểu hài nhi, "Ngươi muốn nuôi ta?"

Tiểu hài nhi lạnh đến mức trực tiếp hít mũi, còn cười ha hả gật đầu nói, "Ừm! Cơm luôn luôn có nga! Bởi vì mở cửa hàng lương du a!"

Bạch y nhân đột nhiên chìa tay chọc hai lỗ trên dù hắn.

Gia gia Tiểu Tam Tử nhìn chằm chằm lỗ hỏng trên dù... Thấy có ánh sáng chiếu xuyên qua lỗ hỏng, thì đem dù dời đi chút, mới phát hiện không biết từ lúc nào tuyết đã ngừng, ánh mặt trời chiếu xuống ấm áp, đã không còn lạnh.

Bạch y nhân chìa tay, vỗ vỗ đầu tiểu hài nhi, lưu lại một câu, "Có khó khăn thì tới tìm ta."

Nói xong thì xoay người rời đi.

Tiểu hài nhi ngây ngô sờ sờ đầu mình, kinh ngạc —— tay người nọ dĩ nhiên không lạnh lẽo, mà rất ấm áp nga...

Lại ngẩng đầu, bạch y nhân đã biến mất trong gió tuyết.

Tiểu hài nhi sửng sốt, nhìn trái nhìn phải một chút, mới phát hiện bốn phía đều có tuyết rơi, chỉ có chỗ hắn đứng là có ánh sáng mặt trời ấm áp, một mảnh hoa tuyết cũng không có.

Sau đó, Tiểu Tam Tử gia gia nghe đến chuyện xưa trên giang hồ qua một số người kể, cảm giác mình năm đó ở giao lộ đụng phải người kia, nhất định là đệ nhất thiên hạ võ thánh Thiên Tôn. Hắn vẫn luôn nói với người nhà hắn năm đó thiếu chút nữa đã lượm Thiên Tôn về nhà nuôi, nhưng cho tới bây giờ không ai tin hắn, còn nói hắn khoác lác.

Nhưng hắn vẫn luôn giữ lại cây dù này, tựa như bảo bối, lúc lâm chung còn cho tôn nhi Tiểu Tam Tử.

Tiểu Tam Tử lúc ấy tuổi cũng bằng tuổi gia gia hắn lúc gặp được Thiên Tôn, thổi nước mũi thành bong bóng nghe gia gia hắn kể chuyện xưa, tin tưởng không nghi ngờ... Về sau có một ngày, hắn thực sự ở cửa Khai Phong phủ thấy được Thiên Tôn cùng Ân Hậu đi với nhau... Tiểu Tam Tử tin tưởng, gia gia hắn không lừa gạt hắn!

...

Ngày thứ hai lúc lâm triều, Triệu Trinh hạ một đạo ý chỉ kỳ quái, toàn thành đào hầm.

Triệu Trinh mệnh lệnh cho Ti Thiên Giám cùng quân hoàng thành, xuất động rất nhiều binh sĩ, hơn nữa còn thuê thêm người, từ thủy đạo dưới đất của cửa hàng lương du của Tiểu Tam Tử bắt đầu đào, kết hợp với cơ quan thông đạo kết nối với giếng nước kì quái mà Triệu Phổ vẽ ra, đào một đường thủy ngầm, xới đất lên xem có tìm ra hài cốt hay không.

Công trình này cũng không nhỏ, chẳng qua căn cứ giám định của mấy phu tử Ti Thiên Giám, những thủy đạo này cách mặt đất tương đối gần, hơn nữa rất nhiều chỗ bị đằng mạn ăn mòn, bề mặt đất bị rỗng, nếu vẫn tiếp diễn, đất có thể sẽ bị lún. Tình huống giống nhà của Tiểu Tam Tử, nếu như không lấp lại, có thể ngày nào đó buổi tối đang ngủ sẽ đột nhiên bị sụp, ngay cả người trên giường rơi xuống nước cũng sẽ bị cuốn trôi, đó cũng rất nguy hiểm.

Triệu Trinh chống nạnh nói dưới đất thành Khai Phong ta bị người ta đào thành cái mê cung, là một tai hoạ ngầm không an toàn a, nên phải đào lên lấp đất vào, giếng bát quái cũng phá hủy, dơi cũng giết hết, để tránh lại bay ra hại người.

Lệnh này ban xuống, thực hiện cũng không khó, toàn thành đào thủy đạo, vận chuyển cát đá từ núi về lấp.

Vườn chim của Phương Tĩnh Tiếu còn chưa xây xong, Trâu Lương mấy ngày nay vẫn luôn giúp Tắc Tiếu xây phòng ở. Phương Tĩnh Tiếu cùng Lư Nguyệt Lam mang một đám người leo cây lắp ổ chim, Lâm Dạ Hỏa mang theo một bầy chó xây ổ chó.

Trong thành Khai Phong bắt tay làm việc, trong Khai Phong phủ cũng không nhàn rỗi.

Muốn nói xây dựng rầm rộ làm sao có thể thiếu Ngũ Gia?

Bạch Ngọc Đường tiếp nhận kiến nghị của Phương Tĩnh Tiếu, đem mảnh đất giữa vườn chim cùng bãi săn đều mua, bắt đầu kiến tạo vườn bách thú, đồng thời đem tất cả động vật lớn nhỏ trong Khai Phong phủ đều mang qua đó, còn xây thêm một vườn trúc hùng. Triệu Trinh cũng đem một ít động vật nuôi trong cung chở tới, thuận tiện phái người trùng tu bãi săn, trồng nhiều cây hơn.

Trong Khai Phong phủ trống không thì làm sao bây giờ?

Ngũ Gia phái người đi mua mấy thuyền hoa tới, mướn một nhóm người làm vườn, ở Khai Phong phủ xây vườn hoa, tư thế kia giống như là muốn xây một Bách Hoa cốc.

Ngũ Gia còn nhân cơ hội xây thêm Miêu Miêu lâu, thuận tiện dựng một thư khố cho Công Tôn Mỗ lão gia tử, đem một số sách của Băng Nguyên đảo dời qua đây.

Tiểu Tứ Tử cuối cùng cũng không mua mảnh đất Xa gia kia, cảm thấy quá xa, ở giữa vườn chim cùng vườn bách thú mua một khối, mướn nhóm người xây vườn thảo dược cho cha bé.

Còn có một mảnh đất trống lớn phụ cận bãi săn, Triệu Trinh để cho người ta xây một sân bóng quy mô rất lớn.

Quân hoàng thành hai bên quân doanh thuỷ bộ cũng thuận thế xây dựng thêm, Triệu Phổ cùng Hạ Nhất Hàng tự mình chỉ huy.

Ngay cả cửa hàng như Thái Bạch Cư, Thiên Âm Các, Mãn Ký đều vừa lúc xây dựng thêm.

Trước đó chuyện dịch quán Đại Lý vừa truyền ra, dịch quán các quốc gia cũng hủy tường đào đất sửa chữa, dưới lòng đất xà trùng chuột kiến có thể tiêu diệt thì tiêu diệt hết mức.

Trong lúc nhất thời, cả thành "Leng keng coong coong", Khai Phong hoàng thành sửa sang quy mô lớn.

Trong nháy mắt, nửa tháng trôi qua, có Triệu Trinh đi đầu hạ tràng quân hoàng thành, đương nhiên hiệu suất cũng cao hơn. Hơn nữa Bạch Ngọc Đường cùng Phương Tĩnh Tiếu là hai đại gia xài tiền như nước, vừa hủy vừa mua vừa lắp...

Nửa tháng ngắn ngủi sau, hoàng thành Khai Phong "diện mạo cũ đổi bộ mặt mới".

...

Sau ngày lâm triều này, Thái sư cùng Bát Vương gia cùng một đám triều thần đến tham quan Khai Phong phủ.

Vừa vào cửa —— cừ thật! Tiếng chim mùi hoa, sắc màu rực rỡ.

Vườn hoa trong phủ nối thành một mảnh, một Bách Hoa cốc sống động như thật, các loại tiểu lâu trạch viện phân bố trong vườn hoa, nước chảy trong phủ thông nhau, Yêu Yêu cùng đàn cẩm lý đang bơi bơi.

Bạch Ngọc Đường còn xây thêm chuồng ngựa, phía sau dựng một trường đua ngựa.

Thái sư nhìn phía sau Khai Phong phủ đột nhiên xuất hiện thảo nguyên nhỏ, chìa tay sờ sờ đất cỏ xanh biếc, cảm khái —— có tiền thật tốt a!

Đại bộ phận động vật trong nha môn đều dời đi, chỉ lưu lại mấy con để mọi người dùng, Yêu Yêu, một nhà năm miệng Tiểu Ngũ, Tinh Nguyệt, bảy con tiểu ngân hồ, Kim Diệp, Cầu Cầu, hàng loạt mèo, tự do mà sinh hoạt trong vườn hoa.

Các đại thần cảm thấy Ngũ Gia đối với hoa vẫn có chút phẩm vị, cái này trực tiếp có thể mở triển lãm hoa, sau này ngắm hoa thì tới Khai Phong phủ là được rồi.

Triển Chiêu ngồi trước cửa Miêu Miêu lâu, ôm ba con tiểu lão hổ hoạt bát thở dài —— Tiểu Bạch Đường nhà hắn nếu không kiếm tiền, thì giống tán tài đồng tử, hận không thể đem bạc trải đầy đất.

Tham quan xong Khai Phong phủ, mọi người lại đến Bách Điểu viên.

Lúc này Bách Điểu viên đã là một cánh rừng sống động như thật, đại khái đã thành đất đậu lớn nhất của mọi loài chim trong Đại Tống.

Phương Tĩnh Tiếu dùng tiền nhỏ tay giỏi, cùng Ngũ Gia tương xứng, Bạch Ngọc Đường có thể ở Khai Phong phủ sửa sang ra một mảnh thảo nguyên, Phương Tĩnh Tiếu hắn liền trực tiếp ở Bách Điểu viên sửa sang ra một mảnh đất ẩm ướt.

Các đại thần nhìn cỏ lau lay động đột nhiên xuất hiện, cò trắng tảng lớn kéo dài, còn có tiên hạc, chu lộ*, cằm đều muốn rớt xuống đất.

*chu lộ: 朱鹮 Cò quăm mào Nhật Bản

Phòng ở của Tắc Tiếu cũng đã xây xong, từ trên mặt đất thẳng lên cây, gần đó có mấy trăm con chó, tạo thành một đàn chó, chủng loại gì cũng có, tiểu nãi cẩu đầy đất.

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương mỗi ngày xách theo mấy túi đồ ăn tới đút chó, nơi này quả thực là thiên đường của cẩu si.

Phía sau Bách điểu viên chính là vườn thảo dược Tiểu Tứ Tử dựng cho cha bé.

Phải nói tiểu đoàn tử cả ngày đi theo đám người Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa, mưa dầm thấm đất, cũng có tiềm năng thành tán tài đồng tử. Khí phái của Vườn thảo dược này vừa thực dụng, nhìn còn đặc biệt "Chuyên nghiệp"!

Dựa theo tập tính khác nhau của thảo dược, Tiểu Tứ Tử cùng Công Tôn thiết kế đại lượng lều phong cách khác nhau, toàn bộ vườn thảo dược kẹp ở giữa rừng cây của Bách điểu viên cùng vườn bách thú, trong nháo lấy yên tĩnh.

Triệu Phổ còn giúp quy hoạch nối liền các lều, đường nhỏ có thể đi xe ngựa, thuận tiện cho Công Tôn hái thuốc. Nhiều loại thảo dược còn có thể cung ứng cho các cửa hàng thảo dược lớn xung quanh Khai Phong, những cửa hàng thuốc chẩn đường này cũng đều phái người đến hỗ trợ trồng cùng chiếu cố thảo dược, người đến người đi đặc biệt náo nhiệt.

Tiểu Tứ Tử còn xây một hiệu thuốc lớn cho Công Tôn, có thể phối dược, mặt khác lại xây một phòng khám nghiệm tử thi, thuận tiện cho cha bé giải phẫu thi thể nghiên cứu y thuật... Phòng khám nghiệm tử thi các đại thần cũng chỉ dám đứng xa nhìn, không dám đi vào, bầu không khí cũng mang theo một chút quỷ dị... Đặc biệt trước cửa còn dựng thẳng mấy khối mộ bia, các đại thần bị dọa sợ đến vội vàng né tránh.

Đi qua vườn thảo dược, liền tiến vào vườn bách thú nhà Ngũ Gia.

Ngũ Gia chủ yếu là nuôi trúc hùng, đàn lộc các loại, cơ bản đều là động vật ăn thực vật, tính cách ôn hòa.

Cái vườn này là mở cửa, sửa nhiều đường dành cho người đi bộ, Thái Bạch Cư, Thiên Âm Các, Mãn Ký các loại cửa hàng lớn trong thành Khai Phong đều ở xây cửa hàng nhánh, dân chúng trong thành có thể đến bên này dạo chơi ngoại thành, nhìn động vật, đạp thanh các loại.

Bên cạnh chính là sân bóng, bọn nhỏ sẽ chơi đá cầu, cũng có thể tổ chức trận đấu cỡ lớn, vô cùng náo nhiệt.

Đi lên trước nữa, chính là quân doanh của quân hoàng thành.

Quân hoàng thành dựa theo thủy binh cùng bộ binh chia thành hai nơi, quy mô đều rất lớn.

Trải qua vụ việc kia, Thẩm Đồ, Điền Cung cùng Địch Khâm Bảo đều có thay đổi rất lớn, ba người lúc đầu đều hờ hững, nhưng bây giờ không còn nhị tâm, trưởng thành hơn không ít, quan hệ cùng người nhà cũng tốt hơn.. Triệu Trinh cũng thoả mãn.

Dĩ nhiên, lần "Xây dựng rầm rộ" này, ngoại trừ cải thiện diện mạo hoàng thành một loạt ra, còn có một chút phát hiện "Không tốt lắm".

Trong phòng khám nghiệm tử thi Khai Phong phủ, trên hai mươi mấy giường cây, thả hai mươi mấy xương người trắng hếu.

Công Tôn cùng một đám ngỗ tác, chừng mấy ngày mới sắp xếp tốt, còn có một vài xương cốt rải rác, bởi vì xương sọ vỡ vụn, phục hồi như cũ độ khó rất lớn.

Những xương cốt này đều là lúc đào thủy đạo tìm được.

Mọi người đoán chừng, hẳn là những người mất tích từ án quỷ xa năm đó.

Nói đến án quỷ xa.

Giếng nhà Xa Khoái cũng mở ra.

Trong giếng cũng không phát hiện Phi Tiêu lớn, ngược lại tìm được chiếc quỷ xa đã mục nát đến chỉ còn lại có cái khung.



→Chương sau: Chương 431: TRUYỆN NGÔN→

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro