Chương 431: TRUYỆN NGÔN - ĐỒN ĐÃI
Chương 431: TRUYỆN NGÔN - ĐỒN ĐÃI
Editor: ROSALINE
Beta: KEN
Từ trong giếng nhà Xa Khoái đào lên một chiếc "Quỷ xa" đặc biệt khéo léo.
Chẳng qua ngẫm lại, có thể ném xe vào trong giếng, cũng không thể ném cái lớn đi.
"Nhỏ như vậy sao?" Triệu Phổ cảm thấy có chút thất vọng, "Còn tưởng rằng rất lớn a!"
"Nghe lời đồn đúng là có cảm giác rất lớn!" Triển Chiêu nhìn thùng xe đã mục nát, có thể phân biệt ra hình tượng một cái đầu quỷ, thế nhưng cảm giác một chút cũng không đáng sợ.
"Nơi này có thể cho vừa một người vào sao?" Lâm Dạ Hỏa cảm thấy ngồi trong xe này phải là một người gầy, mập mạp đoán chừng không vào được.
Công Tôn tháo một đoạn gỗ, cố sức lắc lắc... Quả nhiên... Dấy lên ngọn lửa màu xanh biếc.
"Có thể là do vừa chạy vừa đốt lửa, nên thoạt nhìn xe so với thực tế lớn hơn một chút." Công Tôn hiếu kỳ, "Loại dược này được điều chế như thế nào? Lâu như vậy mà vẫn còn cháy được, hơn nữa lửa này... Hoàn toàn không nóng.
Triển Chiêu hỏi Triệu Phổ, Cao Liêm Tinh đến dịch quán chưa?
Triệu Phổ lắc đầu, nói đã phái người đi thăm dò, mấy ngày nay dịch quán Đại Lý vội vàng sửa sang lại, không thấy có người tới, đoán chừng còn đang nuôi râu mép đi.
"Nếu quả thật là Trần Minh mạo danh thế thân, hắn đoán chừng cũng không nghĩ tới bọn Địch Khâm Bảo không chết." Triển Chiêu cảm thấy Cao Liêm Tinh lâu như vậy cũng không lộ diện là đang suy nghĩ đối sách.
"Gạt người khác có thể dễ, nhưng bọn Địch Khâm Bảo cùng hắn từ nhỏ đã nhận thức, hơn nữa ba người kia coi như cũng để mắt tới hắn..." Công Tôn cảm thấy nên chuẩn bị cho tốt, "Không chừng người chạy về Đại Lý đóng giả muội phu đi?"
"Như vậy chạy mất cũng không sao à?" Triển Chiêu cùng Triệu Phổ hỏi thăm, "Không phải nói còn ăn yến tiệc rượu trăm ngày của Tiểu Thang Viên sao?"
Triệu Phổ lắc đầu, "Tiếp trên thánh chỉ đảm nhiệm làm sứ giả, chạy nhưng còn được đi? Vậy trở về điểm nhẹ mà tự ý tạm rời cương vị công tác trọng điểm tội khi quân... Luôn cảm thấy còn có nhiệm vụ chưa xong!"
"Nhiệm vụ?" Tất cả mọi người hiếu kỳ, "Nhiệm vụ gì?"
"Các ngươi cảm thấy Hoàng thượng tại sao lại cho người đào đất lên để lấp lại đất?" Triệu Phổ ôm cánh tay lắc đầu, biểu thị các ngươi cũng thật không hiểu Triệu Trinh, "Thật sự nghĩ hắn chỉ là vì lấp hố? Hắn là hoài nghi đám người Đại Lý đang tìm bảo bối gì đó trong thành Khai Phong a."
Mọi người cảm thấy đó mới đúng là phong cách của Triệu Trinh, "Bảo bối?"
"Cao Duệ Quảng đích thân đến Khai Phong thành, kết quả là chết." Triệu Phổ phân tích, "Cao Liêm Thái án binh bất động, làm chuyện mượn đao giết người... Đem Cao Duệ Quảng diệt trừ. Vô luận người chết kia là Cao Duệ Quảng, hay là Cao Duệ Viễn năm đó, hai người bọn họ đều ở thành Khai Phong đợi một đoạn thời gian, có thể liên thủ trong vụ án hoa khôi, đúng không?"
Tất cả mọi người gật đầu.
"Cha của Cao Duệ Quảng cùng Cao Duệ Viễn, cũng chính là anh em của Cao Phương năm đó... Lúc Khai Phong xảy ra án quỷ xa." Triệu Phổ nói tiếp, "Từ án quỷ xa đến án hoa khôi, đều có quan hệ với Phi Tiêu. Các ngươi còn nhớ hay không, vụ án tiễn trang mất trộm lúc đó?"
"Tuy rằng Vương Phi Vũ nói lúc tiễn trang mất trộm đã không còn tiền, nhưng trong tiễn trang vẫn bị người khác lục tung lên, có phải bị lấy đi cái gì nàng có thật là không biết hay không." Công Tôn cũng cảm thấy, tất cả mọi chuyện thật ra không phải xoay quanh đám người Đại Lý kia, mà là xoay quanh tiễn trang mất trộm năm đó, "Tất cả chứng cứ có liên quan đến tiễn trang đều bị tiêu hủy, tiễn trang cũng bị mất, án mạng của Lại Bộ, thư khố Hộ Bộ bị đốt... Có phải thật sự có một bảo bối gì đó mà chúng ta không biết hay không?"
"Cao Duệ Quảng bởi vì bảo bối kia, cho nên mạo hiểm quay về Khai Phong phủ, mà Cao Liêm Thái hình như cũng biết, nên hắn mới bị nguy hiểm." Triệu Phổ cảm thấy đám người kia hình như còn chưa tìm được thứ họ muốn tìm, "Cho nên nhiệm vụ của Cao Liêm Tinh cũng chưa xong, hắn chờ Cao Duệ Quảng sau khi nhậm chức một lần nữa, mới lấy đồ về. Cho nên Trần Minh là thế thân của Cao Liêm Tinh, nên cũng phải hoàn thành nhiệm vụ!"
Tất cả mọi người cảm thấy có lý.
"Vậy Cao Liêm Thái có biết sự tồn tại của Trần Minh hay không?" Triển Chiêu có chút hiếu kỳ, "Có khi nào hai người đó liên thủ không?"
"Không phải đâu..." Lâm Dạ Hỏa nhíu mày, "Đó không phải là đang hãm hại muội tử nhà mình sao?"
"Không chừng vốn là đối với muội phu rất bất mãn?" Công Tôn cảm thấy người Cao gia đều không phải là đèn cạn dầu.
"Liên thủ xác thực có thể, kế mượn đao giết người có thể đã an bài Trần Minh làm, nhưng về phần chuyện thay xà đổi cột phía sau..." Triệu Phổ mỉm cười, "Không chừng vốn là kế sách tá ma giết lừa, ngược lại với thay xà đổi cột bây giờ!"
Mọi người nghe không hiểu, "Ngược lại?"
"Kế sách của Cao Liêm Thái, có thể là để Cao Liêm Tinh giết Cao Duệ Quảng, chờ Cao Liêm Tinh tìm được đồ rồi lại để người giết Cao Liêm Tinh, đồng thời đem hết thảy tội lỗi đổ lên người hắn, rồi cho thuộc hạ bí mật đem đồ về." Triệu Phổ ôm cánh tay nói, "Gia nô Cao Liêm Tinh sinh ra, hơn nữa ở bên ngoài làm ba làm bốn, Cao Liêm Thái tám phần mười là đối với hắn không vừa lòng. Nếu như Cao Liêm Thái thực sự đau lòng muội tử, hắn khẳng định cảm thấy Cao Liêm Tinh là cặn bã không xứng với muội tử nhà mình, giết chết hắn rồi nói. Nếu như Cao Liêm Thái đối với muội tử không có tình cảm, tốt xấu gì cũng là muội tử, đương nhiên gả cho một người có chút thế lực, cho mình vớt chút vốn liếng, đúng hay không? Gả cho một gia nô thì được lợi gì!"
Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đều ghét bỏ mà nhíu mày.
Triệu Phổ vừa nói vừa đưa tay vỗ vai của Công Tôn, "Đầu năm nay, nam nhân vừa quyền cao chức trọng vừa có tình có nghĩa giống ta rất ít a..."
Nói còn chưa dứt lời, Công Tôn đang cầm cối đảo dược đập tay hắn một cái.
Cửu Vương gia vẫy vẫy tay, còn dùng vai đẩy Công Tôn, ý tứ kia —— ngươi nói có đúng hay không?
Công Tôn liếc mắt nhìn hắn —— ít đắc ý khoe khoang đi!
Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa nhướng mày nhìn hai người, cùng nhau xoay mặt, một người tìm Trâu Lương, một người tìm Bạch Ngọc Đường.
Chẳng qua hai người này đều không thấy đâu.
Trâu Lương hôm nay đến quân doanh, trước đó một nhóm thuyền làm theo yêu cầu đã đến, Tả tướng quân muốn nghiệm thu.
Phương diện nghiệm thu thuyền Bạch Ngọc Đường tương đối có kinh nghiệm, cho nên đi cùng Trâu Lương để hỗ trợ.
Triệu Phổ đùa Công Tôn xong, tiếp tục phân tích, "Sân bí mật nuôi dơi trong dịch quán Đại Lý kia, đại đa số người đều không biết, không chừng chính Cao Liêm Tinh cũng không rõ ràng lắm. Dịch quán xảy ra án mạng nhất định sẽ dẫn tới người điều tra... Tra ra có người lén lút nuôi nhiều dơi như vậy, mà Cao Liêm Tinh lại vừa lúc chết trong tay dơi, vậy toàn bộ nồi đều có thể vứt cho hắn."
Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đều sờ cằm —— nga, một hòn đá ném hai chim!
"Như vậy không phải đang mạo hiểm sao?" Triển Chiêu hỏi, "Trần Minh giả thành Cao Liêm Tinh, cho dù thật sự để hắn lấy được bảo bối, trở về giao nộp xong không bị đâm cũng sẽ bị Cao Liêm Thái dùng một loại phương pháp khác hại chết đi?"
"Không chừng hắn là người hại chết Cao Liêm Thái a?" Công Tôn vừa cố sức đảo dược vừa nói, "Cao Liêm Thái nếu như chết đi, vậy Cao Liêm Tinh thuận lợi tiếp quản Cao gia, trở thành người đứng đầu thứ hai Đại Lý. Trước đó vị trưởng lão Miêu tộc kia không phải đã tiên đoán sao, Cao gia ngày sau nhất định bị soán vị..."
Triệu Phổ ôm cánh tay suy nghĩ một chút, cảm thấy nếu như là sự thật vậy còn là một đường trở mình miệt mài a —— từ gia nô bị đem tặng cho người khác biến thành hoàng đế Đại Lý!
"Vậy nói nãy giờ..." Lâm Dạ Hỏa hỏi Triệu Phổ, "Triệu Trinh đào được bảo bối hay không a?"
Triệu Phổ khoanh tay, "Chính là không có a."
Triển Chiêu hỏi Công Tôn tình huống khám nghiệm tử thi của hài cốt này, có thể điều tra rõ nguyên nhân cái chết không?
Công Tôn bối rối lắc đầu, "Thủy đạo dưới đất kia quá không xong, ngoại trừ xương cốt cái gì cũng không còn, hơn nữa xương cốt cũng nát không hoàn chỉnh, rất khó phán đoán nguyên nhân cái chết."
Triển Chiêu bất đắc dĩ thở dài —— ý là chỉ có thể chờ sao? Cao Liêm Tinh nếu là không xuất hiện, vụ án này thật đúng là không còn cách để tra a.
...
Bên kia mái hiên, Trâu Lương nghiệm thu thuyền rất thuận lợi, sau khi Bạch Ngọc Đường tra xét cũng cảm thấy nhóm tạo thuyền này không tồi.
Trâu Lương tiếp tục ở thủy trại sắp xếp thuyền vào xưởng đóng tàu, Bạch Ngọc Đường thì đi về trước.
Ngũ Gia buổi sáng ra cửa, Công Tôn nhờ hắn khi trở lại thì đến Mãn Ký một chuyến đón Tiểu Tứ Tử về.
Tiểu Tứ Tử mỗi tháng sẽ đến Mãn Ký một hai chuyến, cùng Mãn Mộ Hoa mở buổi họp nhỏ xem sổ sách cùng bàn về sản phẩm mới theo từng mùa.
Ngũ Gia đi tới Mãn Ký, quản gia nói đông gia cùng tiểu đông gia ở cửa hàng chi nhánh mới mở của Mãn Ký, chính là ở trong Bách Linh viên.
Bách Linh viên chính là vườn bách thú Ngũ Gia mới dựng, bên kia liên thông thành một mảnh lớn, gồm Bách Điểu viên của Phương Tĩnh Tiếu, Bách Dược viên của Công Tôn, Bách Linh viên của Ngũ Gia, còn có bãi săn hoàng gia ở phía sau, Triệu Trinh cũng tham gia náo nhiệt đổi thành Bách Thú viên. Nhưng trong bãi săn thú gì cũng không có, cuối cùng đổi thành Bách Thọ viên, để các lão nhân gia tản bộ, một bức tranh may mắn.
Ngũ Gia chưa đi qua cửa hàng chi nhánh mới của Mãn Ký vộ, hắn vừa lúc đi qua Thái Bạch Cư, tiện đường mua chút rượu, đã đến thời điểm mua tam bôi túy mỗi năm một lần, sư phụ hắn "Thích nhất".
Đi tới Bách Linh viên, Ngũ Gia trước tiên đi xem trúc hùng.
Vườn trúc hùng ngoại trừ là vườn lớn nhất Thục trung ra, Đường môn bên kia có gửi thư tới, nói lúc Đường Tiểu Muội cùng Long Kiều Quảng quay về Khai Phong, lại mang một nhóm trúc hùng qua.
Trong viện mấy con trúc hùng đang ở gặm măng, bên ngoài hàng rào vây quanh một đám tiểu bằng hữu đang ăn kẹo măng.
Kẹo măng này kỳ thực chính là kẹo hạt thông, làm thành hình dạng của măng, bọn nhỏ vừa ăn vừa nhìn trúc hùng.
Ngũ Gia nhìn trúc hùng trong chốc lát, liền đi đến Mãn Ký, trên đường đầu tiên là đụng phải tiểu đội dương đà... Những dương đà này đều là Ân Hậu nuôi, từ Tây Vực mang tới, màu gì cũng có, có lớn có nhỏ, còn rất lớn gan, thấy người cũng không vội tránh.
Ngũ Gia tự giác nhường đường, nhìn theo đội dương đà đi đến đồng cỏ ăn cỏ.
Tiếp tục đi về phía trước, một đám mai hoa lộc lại chạy qua trước mặt, có mấy con còn nhận ra Ngũ Gia, đều là mai hoa lộc từ Băng Nguyên đảo đưa tới.
Vừa đi về phía trước vài bước, mấy con lục quy* to lớn đang chậm rì rì đi ngang qua.
*rùa cạn
Con rùa này là Vô Sa đại sư từ Tây Vực mang tới, vừa già vừa lớn, trên lưng cõng một tiểu hài nhi cũng không thành vấn đề. Đừng xem rùa kia đi đường chậm chạp, lượng cơm ăn cũng không nhỏ, một bữa có thể ăn nguyên một trái bí đỏ.
Ngũ Gia cũng không nóng nảy, chắp tay sau lưng nhìn mấy con rùa lớn xếp hàng đi từ từ về phía trước, đi một chút dừng một chút, Ngũ Gia còn lượm hai trái bí đỏ lớn đút cho chúng ăn.
Từ vườn trúc hùng đến tiểu lâu Mãn Ký chỉ có một đoạn ngắn, Ngũ Gia đi gần nửa canh giờ.
Mới vừa tới cửa, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử xách theo một túi vải bố, cùng Mãn Mộ Hoa đi ra.
"Bạch Bạch!"
Tiểu Tứ Tử nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, liền như con bướm nhỏ bay đến trước mặt hắn.
Lúc đầu Mãn Mộ Hoa dự định để Tiểu Tứ Tử ngồi xe ngựa vể, nhìn thấy Bạch Ngọc Đường tới đón, thì chỉ chỉ xe ngựa, hỏi hắn có muốn ngồi xe đi hay không.
Ngũ Gia nhìn Tiểu Tứ Tử một cái.
Tiểu Tứ Tử nói muốn đến Bách Dược viên một chuyến, lại đến Bách Điểu viên một chuyến, liền cùng Mãn Mộ Hoa vẫy tay từ biệt.
Mãn Mộ Hoa tự mình ngồi xe trở về.
Tiểu Tứ Tử nắm tay của Bạch Ngọc Đường chạy đến vườn thuốc sát vách.
Trong vườn thuốc, có mấy lão phu tử đang phân chia dược liệu, Tiểu Tứ Tử tặng một chút điểm tâm cho mấy lão gia tử, rồi chạy đến mấy cái lều lớn kiểm tra tình huống lớn lên của thảo dược một chút.
Ngũ Gia giúp Tiểu Tứ Tử xách túi vải bố, nghe bên trong vang lên tiếng sàn sạt, mở ra vừa nhìn, phát hiện là một túi ngô khô.
Tiểu Tứ Tử kiểm tra thảo dược xong thì nắm tay của Ngũ Gia chạy đến Bách Điểu viên sát vách.
Trong viện, Tắc Tiếu đang cùng Dạ Minh huấn huyện một bầy chó, Ngũ Gia cùng Tiểu Tứ Tử xem trong chốc lát... Luôn cảm thấy tràng diện có chút buồn cười.
Tắc Tiếu chỉ huy đàn chó, "Ngồi xuống!"
Một bầy chó ngồi xuống, nhưng luôn luôn có một hai con đờ đẫn không nghe chỉ huy, gấp đến độ Dạ Minh ở trên đỉnh đầu của Tắc Tiếu quang quác kêu to.
Tiểu Tứ Tử xách theo túi, cùng Bạch Ngọc Đường đi vào rừng vứt ngô.
Chỉ chốc lát sau, trên mặt đất tụ tập một bầy chim chóc.
Vừa đút chim, Tiểu Tứ Tử vừa cùng Bạch Ngọc Đường nói chuyện phiếm.
"Bạch Bạch, ngày hôm có rất nhiều người bàn tán chuyện quỷ xa nga."
Ngũ Gia nắm một tay ngô đút mấy con sơn tước* màu trắng đứng trên cánh tay hắn, nghe Tiểu Tứ Tử nói cũng là có chút ngoài ý muốn, "Quỷ xa?"
*bạc má là một họ lớn chứa các loài chim nhỏ có dạng sẻ, sinh sống ở Bắc bán cầu và châu Phi. Phần lớn các loài trước đây được gộp trong chi Parus. Những loài chim này chủ yếu là chim nhỏ nhưng chắc nịch, sinh sống ở đồng rừng với mỏ ngắn và mập. Một số loài có mào.
"Ừm!" Tiểu Tứ Tử gật đầu, "Không biết người nào truyền ra nga, nói chúng ta đem quỷ xa trước kia đào ra, điềm xấu sẽ mang đến tai hoạ chẳng hạn."
Ngũ Gia khẽ nhíu mày, cảm thấy lời đồn đãi này không có ý tốt, hơn nữa đề tài nóng nhất gần đây của thành Khai Phong ngoại trừ sân mới xây ra, chính là hoa mai cúc. Đội Thái Học viện một đường sở hướng phi mỹ*, ba trận tuyển chọn thi đấu toàn thắng vào trận chính, đi một vòng toàn bộ Khai Phong thành, nghe được đều là "Ong ong trận bóng, ong ong hoa mai cúc" ... Chuyện quỷ xa trong Khai Phong phủ không có khả năng có người truyền ra ngoài nói lung tung, ngay cả chuyện đào được hài cốt chưa từng công bố ra ngoài ... Tại sao có thể có tin đồn?
* sở hướng phi mỹ: Đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, lực lượng tràn đến đâu, đều không có gì cản nổi
"Cụ thể là truyền thế nào?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
"Rất kỳ quái nha." Tiểu Tứ Tử nói, "Ta nghe nhiều người nói, sẽ có người ra tay bắt quỷ không đầu."
"Quỷ Không đầu?" Ngũ Gia không giải thích được, "Không phải là quỷ ba mắt bốn tay sao?"
"Đều đang nói quỷ không đầu nga!" Tiểu Tứ Tử cũng cảm thấy chuyện này rất khả nghi, "Nói quỷ xa vốn đã bị chôn, còn nói giếng bát quái trong thành Khai Phong là một trận pháp, chính là dùng để đè quỷ không đầu a."
←Chương trước: Chương 430: CHỈNH TU←
→Chương sau: Chương 432: TỬ SẮC LONG VĂN→
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro