Chương 433: TỬU - RƯỢU
Chương 433: TỬU - RƯỢU
Editor: ROSALINE
Beta: KEN
Tiên hoàng lúc làm Khai Phong phủ doãn đã tặng bảng hiệu cho Thiên Âm Các, dĩ nhiên cất giấu bảo bối.
Phải biết rằng, bảo bối ngự ban thì ai cũng sẽ không đụng vào, càng sẽ không đập nó ra... Hơn nữa treo cao như vậy a! Nếu không phải là vận khí tốt đến nghịch thiên của Tiểu Tứ Tử thì sao có thể phát hiện bí mật mà không ai biết này.
Bạch Ngọc Đường cùng Tiểu Tứ Tử nhìn vào hộp gấm, đồ bên trong cũng xứng với chỗ giấu nó là chiếc hộp long văn màu tím.
Hộp đặc biệt tinh xảo, sau khi mở ra, bên trong cũng là gấm long văn màu tím. Trong giữa hộp có một quyển trục, bên ngoài quyển trục có một vòng tròn màu vàng chạm rỗng... Nhìn giống một mảnh lá cây gỗ. Ở trên quyển trục còn có một vết sáp phong ấn, trên sáp phong màu đỏ có một ký màu vàng, cũng là một mảnh lá cây.
Đồ chơi này thấy thế nào cũng là đồ vật của Hạ Vãn Phong.
Hơn nữa chất liệu gỗ bộ vòng vàng này, cùng kim phiến trước đó bọn họ tìm được có chút giống nhau.
Tiểu Tứ Tử cầm lấy tay áo của Ngũ Gia lung lay, nhỏ giọng hỏi, "Bạch Bạch, cái này là địa đồ chúng ta muốn tìm phải không?"
Ngũ Gia cảm thấy có khả năng phi thường lớn, chỉ là không rõ, trên kim phiến Hạ Vãn Phong nói là ở Xa gia, vì sao lại là Thiên Âm Các? Nhưng nghĩ lại một chút, vật này là tiên hoàng giấu ở chỗ này.
Hạ Vãn Phong năm đó đem địa đồ giao cho thúc phụ của Xa Khoái, mà thúc phụ Xa Khoái cùng tướng quân không đầu Vương Chu đều là thủ hạ của Hạ Vãn Phong... Vương Ký tiễn trang là huynh đệ của Vương Chu mở, mà vị Vương lão bản năm đó là ân sư của tiên hoàng, còn đem tài sản của mình đều cho tiên hoàng ủng hộ hắn tranh đoạt vương vị... Lúc đó có khi nào quyển trục này là Xa gia đưa cho Vương gia, sau đó Vương gia giao cho tiên hoàng, tiên hoàng lại giấu ở trong tấm biển, đặt ở Thiên Âm Các?
Tựa hồ là đã thông hết!
Bạch Ngọc Đường đem quyển trục lấy ra, cẩn thận từng li từng tí quan sát một cái.
Nhìn trong chốc lát, Ngũ Gia lại phát hiện một vấn đề —— hỏa ký trên quyển trục này không bị hư hại, quyển trục còn có một tầng sáp phong. Nói cách khác, năm đó sau khi bị Hạ Vãn Phong dùng sáp phong lên, cũng chưa từng được mở qua... Vậy có phải ngay cả tiên hoàng cũng chưa xem qua nội dung trong quyển trục này?
"Ừm..." Tiểu Tứ Tử ôm cánh tay, cũng nhìn quyển trục trong tay Ngũ Gia, "Cái sáp phong này, chừng trăm năm đi!"
Ngũ Gia có chút ngạc nhiên mà hỏi Tiểu Tứ Tử, "Có thể nhìn ra?"
"Ừ!" Tiểu Tứ Tử gật đầu, "Cha làm dược hoàn cũng bình thường dùng đến sáp phong, thế nhưng sáp phong để lâu dễ nứt ra, cho nên cũng sẽ trộn với gì đó. Đại đa số đều bỏ vụn phong lan vào, loại phong lan màu đỏ này rất quý, cha nói, chỉ có nhân tài rất lâu trước đây mới biết dùng, bây giờ đều là dùng vụn cam thảo thay thế, là cam thảo màu vàng."
"Ý là, sau khi Hạ Vãn Phong niêm phong cất vào hộp, quyển trục này cũng không bị người khác mở ra?" Ngũ Gia vốn đang rất muốn mở ra nhìn một cái, nhưng cảm thấy hình như không tốt lắm, nên mang quyển trục bỏ vào hộp lại, Tiểu Tứ Tử còn chìa tay đem cái nắp hộp gấm đậy lại.
Lúc này, Thiên Âm phu nhân đang cầm biển đã sửa xong trở về... Đừng nói, sau khi sửa xong cũng nhìn không ra đã từng bị nứt.
Phu nhân đem tấm biển treo lêln lại, đi qua hỏi Ngũ Gia cùng Tiểu Tứ Tử có muốn ở lại ăn cơm hay không.
Ngũ Gia lắc đầu, nhớ tới cơm trưa còn có thịt nướng.
Thiên Âm phu nhân đi lấy một túi lớn tới, đem túi ban nãy Tiểu Tứ Tử xách theo cùng hộp gấm trên bàn đều nhét vào trong túi, đưa cho Bạch Ngọc Đường.
Ngũ Gia nhận.
Thiên Âm phu nhân nói hai người nhanh chóng về để ăn trưa.
Ngũ Gia là người thành thật, nhìn nhìn phu nhân, lại nhìn nhìn túi —— đồ vật tiên hoàng đặt ở Thiên Âm Các, có phải nên coi là đồ của Thiên Âm Các hay không?
Thiên Âm phu nhân bất đắc dĩ mà nhìn Bạch Ngọc Đường đời này có thể chưa từng lấy không đồ của người khác, cười nói, "Đây không phải là thứ để nhờ ở chỗ ta sao, đương nhiên người nào nhặt được thuộc về người đó."
Ngũ Gia nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, ngửa mặt nhìn Bạch Ngọc Đường nói, "Vậy thì cầm về đưa cho Hạ Hạ hay Hoàng Hoàng a?"
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, kỳ thực đưa cho Triệu Trinh hay Hạ Nhất Hàng đều giống nhau, đoán chừng đều sẽ trực tiếp mở ra nhìn một cái.
Cầm túi nói lời cảm tạ với phu nhân, Ngũ Gia mang theo Tiểu Tứ Tử ra khỏi Thiên Âm Các, cảm thấy không muốn tự tìm phiền não, hộp gấm lấy về nên đưa cho Triệu Phổ, Triệu Trinh là cháu hắn còn Hạ Nhất Hàng là huynh đệ hắn, thích cho ai thì cho người đó.
Ngũ Gia cùng Tiểu Tứ Tử trở lại Khai Phong phủ, chỉ thấy trong viện rất náo nhiệt.
Thì ra cửa hàng thịt nướng đã đem bếp lò cùng đồ ăn tới, đương nhiên còn có bốn vò rượu.
Lúc Bạch Ngọc Đường cùng Tiểu Tứ Tử chắp tay đi vào, phát hiện thịt đã được nướng.
Một lớn một nhỏ mới vừa vào cửa, một đám người quay liền đầu, có cầm xiên ăn có đang nướng, điểm giống nhau chính là đều một miệng dầu mỡ.
Sau khi nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đều trăm miệng một lời, "Tiểu Bạch Đường! Ăn ngon!"
Ngũ Gia bất đắc dĩ nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử cười hì hì chạy đi cùng bọn Tiểu Lương Tử cùng nhau ăn thịt nướng.
Ngũ Gia xách theo cái túi kia đi tới bên người Triển Chiêu.
Triển Chiêu một tay cầm một xiên thịt gà gặm, tay kia giơ ngón cái biểu thị ăn ngon.
Ngũ Gia vừa nhìn nhìn mấy người lão gia tử một bên.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu đang quan sát mấy vò rượu kia, Thiên Tôn ngửi ngửi mùi rượu, nói giống tam bôi túy.
Bọn Ân Hậu đều nói trên cái bình không có viết tam bôi túy a, nhị bôi đảo nhất bôi hoảng.
Một đám lão gia tử đều cảm thấy —— tên có chút lợi hại!
Ngũ Gia đem hai cái bình tam bôi túy cũng để lên bàn.
Thiên Tôn vừa nhìn thấy tam bôi túy thì khóe miệng vểnh lên —— muốn uống thử ngay, cái này tuy rằng rất đau đầu nhưng uống ngon!
Triệu Phổ đang cùng Công Tôn ăn gà a, một tay dầu mỡ.
Ngũ Gia đi qua vỗ vỗ hắn, vừa lật cái túi kia.
Triển Chiêu lại gần nhìn vào túi.
Bạch Ngọc Đường đưa tay, lấy ra một cái hộp gấm long văn màu tím.
Triệu Phổ sửng sốt, liền muốn chìa tay nhận.
Bạch Ngọc Đường vội vàng rụt tay lại, Công Tôn cũng túm lại hai tay dầu mỡ của Triệu Phổ.
"Cái này là cái gì nha?" Triệu Phổ hiếu kỳ.
Ngũ Gia thuận tay đem hộp gấm đưa cho Ngân Yêu Vương một bên bị hấp dẫn chú ý, Yêu Vương cầm lấy hộp gấm mở ra nhìn.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu liếc một cái, bĩu môi, "Hừ."
Yểu Trường Thiên đang nhận đồ ăn của đồ tôn đút, là một cái đùi gà lớn, vừa ăn vừa hướng về phía mấy người gật đầu, biểu thị —— đồ của Hạ Vãn Phong!
Tất cả mọi người hỏi Bạch Ngọc Đường hộp gấm từ đâu tới.
Ngũ Gia liền đem chuyện trải qua ở Thiên Âm Các nói ra, tất cả mọi người cảm thấy thần kỳ, Công Tôn ôm con trai lắc qua lắc lại, khen bé có khả năng.
Ngũ Gia còn nói một chút suy đoán của mình, mọi người cũng cảm thấy, đây có khả năng rất lớn là địa đồ đến Thạch Cốc mà bọn hắn đang tìm.
Yêu Vương đem quyển trục cùng hộp gấm đều thu vào, nói trước tiên không vội mở ra, trong chốc lát nghiên cứu một chút rồi hãy nói.
Một đám tiểu nhân đều thật tò mò, một bên mấy lão gia tử đại sư rất tán thành cách làm của Yêu Vương, đồ của Hạ Vãn Phong phải cẩn thận a.
"Có vấn đề sao?" Công Tôn hỏi, "Có độc hay gì sao?"
Yêu Vương lắc đầu, "Đương nhiên sẽ không phải là cơ quan ác như vậy, nhưng Hạ Vãn Phong là một người tương đối khiêm tốn, vẻ ngoài lại có cảm giác quá hoa lệ!"
"Ừm!" Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng gật đầu, hơi phù phiếm.
Yểu Trường Thiên cũng nói, Hạ Vãn Phong giấu địa đồ cũng ít khi long trọng như vậy, người này rất nhàm chán, không chừng là có cơ quan nhỏ ở bên trong, không thận trọng chỉ sợ địa đồ sẽ bị hủy.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều gật gật đầu, không cẩn thận sẽ chịu thiệt.
Ngũ Gia lúc đầu cũng không quan tâm, dù sao cũng đã cầm về, chuyện về sau thì không cần phải để ý đến. Hắn bây giờ tương đối để ý, là muốn thử xem mấy vò rượu này có thể làm mấy lão gia tử say hay không.
Triệu Phổ cùng Công Tôn chia nửa con gà ăn, muốn uống rượu.
Triển Chiêu cũng bị mấy vò rượu kia hấp dẫn, Lâm Dạ Hỏa nghiên cứu một hồi, hỏi, "Cái nhất bôi hoảng này là cái gì? Chẳng lẽ, uống một chén thì say sao?"
Tất cả mọi người đều biểu thị không tin, muốn khiêu chiến!
Yêu Vương đề nghị, "Bằng không bắt đầu uống một chén tam bôi túy, không sao thì uống một chén nhị bôi đảo, không sao nữa lại uống một chén nhất bôi hoảng, cứ từ từ như vậy."
Ngũ Gia biểu thị sắp xếp này rất được, đi lấy trước một vò tam bôi túy.
Yêu Vương để tổ Tương Du đem bộ ly tửu khí đỏ trước đó ở sa thị mua được lấy ra.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu đi vào tìm, Ngũ Gia trước tiên mở một bầu tam bôi túy, sau đó rót rượu cho mọi người.
Đừng nói, Yêu Vương dường như ước chừng được số người khi nhìn bầu rượu, một bầu vừa đủ rót cho mỗi người một ly... Dĩ nhiên, những người bạn nhỏ không có phần.
Phương Thiên Duyệt ngửi mùi rượu rất thơm, nên nhìn chăm chú vào ly rượu trong tay sư phụ hắn.
Bạch Long Vương nhìn thấy, bưng cái ly hỏi hắn muốn uống không?
Tiểu Phương gật đầu.
Bạch Long Vương liền nói, "Tới, thử một miếng..."
Nói còn chưa dứt lời, đã bị Thiên Tôn cùng Ân Hậu ở phía sau đá vào mông một cái.
"Làm gì a!" Bạch Long Vương không vừa lòng, "Từ nhỏ nên rèn luyện một chút a!"
Công Tôn vội vàng mang Tiểu Phương qua uống nước trái cây với bọn Lương Thần Mỹ Cảnh, bọn Triển Chiêu không khỏi lo lắng, để đứa nhỏ bên cạnh Bạch Long Vương thật sự không sao chứ?
Một đám người nâng ly đang chuẩn bị uống, Yêu Vương một bên đột nhiên xua tay, "Chờ một chút chờ một chút!"
Tất cả mọi người nhìn lão gia tử.
"Như thế uống không có ý nghĩa a! Dù sao cũng là rượu lợi hại như vậy, uống không được mấy chén thì say! Nên uống từ từ a!"
Mọi người lung lay thịt nướng trong tay —— đây không phải là có mồi nhắm rượu rồi sao!
Yêu Vương mỉm cười, "Không bằng, chúng ta chơi trò chơi đi?"
Mọi người nhìn nhìn lẫn nhau —— trò chơi gì?
Hỏa Phượng cũng nghiêng đầu, "Uống một chén cởi một kiện y phục sao..."
Nói còn chưa dứt lời, tất cả mọi người nheo mắt nhìn hắn, Công Tôn nhìn bọn nhỏ... Cũng may những người bạn nhỏ ở một bên đang đùa tiểu lão hổ, cũng không chú ý đến các đại nhân trò chuyện cái gì.
"Khụ khụ." Một bên, Trâu Lương ho khan một tiếng liếc mắt nhìn Hỏa Phượng.
Hỏa Phượng ôm cánh tay còn hỏi Triệu Phổ cùng Bạch Ngọc Đường, "Các ngươi bình thường không chơi sao?"
Cửu Vương gia cùng Ngũ Gia đều lắc đầu một cái —— chậc!
"Ôi, cái loại này bọn tiểu bằng hữu các ngươi về nhà tự mình chơi đi, ta là nói, chúng ta chơi trò mới mẻ chút." Yêu Vương nhìn nhìn mọi người, "Chúng ta so rượu, thế nào?"
"So rượu?" Triển Chiêu hiếu kỳ, "Thế nào so a? So uống sao?"
Yêu Vương nói, "Ừm, một người có thể chọn một người khác, hỏi hắn một vấn đề. Nếu như người bị đặt câu hỏi không muốn trả lời, vậy thì người đó phải uống rượu. Nếu như trả lời, là có thể hỏi người đặt câu hỏi một vấn đề.. Nếu ai say trước, người đó sẽ phải trả lời mọi vấn đề!"
Tất cả mọi người nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hình như... Có chút thú vị nga?
Yêu Vương cũng không cho mọi người thời gian cân nhắc, "Ta tới trước!"
Nói xong, Yêu Vương vẫy tay với Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử cầm chén nước trái cây chạy tới.
Yêu Vương nói, "Tiểu bảo bối!"
"Ừm?" Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm ngước mặt nhìn Yêu Vương.
Yêu Vương hỏi, "Sáng nay lúc phòng bếp cân gạo, nhìn thấy ngươi len lén lên cân a!"
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái.
Yêu Vương hỏi, "Mấy cân nha?"
Mặt Tiểu Tứ Tử đỏ lên, xoay người chạy, "Yêu Yêu đáng ghét!"
Tất cả mọi người không nói gì mà nhìn Yêu Vương —— ngươi tại sao lại như vậy a!
Yêu Vương biểu thị, "Nha, loại tình huống này a, chính là Tiểu Tứ Tử uống. Nếu như Tiểu Tứ Tử nói cho ta biết, vậy bé cũng có thể hỏi ngược lại ta một câu, ta nếu không đồng ý trả lời, vậy thì ta uống!"
Mọi người nhìn nhìn lẫn nhau, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thì nhìn Thiên Tôn Ân Hậu, cảm thấy có thể thực hiện được.
"Đồng ý không?" Yêu Vương hỏi.
"Vậy... Rượu là Tiểu Bạch Đường mua!" Yêu Vương biểu thị, "Tiểu Bạch Đường tới trước."
Ngũ Gia nhìn nhìn mấy lão gia tử đối diện, cuối cùng bưng ly rượu, đến trước mặt Ngân Yêu Vương.
Tất cả mọi người "Ồ" một tiếng —— Tiểu Bạch Đường mạnh mẽ a!
Yêu Vương nhìn Bạch Ngọc Đường đến trước mặt hắn, cười hỏi, "Nga? Có vấn đề gì muốn hỏi sư công?"
Ngũ Gia không hề nghĩ ngợi liền hỏi, "Tổ Tương Du tên thật là gì?"
←Chương trước: Chương 432: TỬ SẮC LONG VĂN←
→Chương sau: Chương 434: VẤN DỮ ĐÁP→
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro