Chương 434: VẤN DỮ ĐÁP - HỎI CÙNG ĐÁP

Chương 434: VẤN DỮ ĐÁP - HỎI CÙNG ĐÁP

Editor: ROSALINE

Beta: KEN


Ngũ Gia tới đầu tiên đã hỏi ngay vấn đề "trí mạng".

Những người khác đều có biểu tình khác nhau nhìn Yêu Vương.

Bọn Triển Chiêu, Triệu Phổ vẻ mặt chờ mong, Tiểu Tứ Tử vốn dĩ bị Yêu Vương làm cho bực bội chạy đi bỗng nhiên lại chạy về.

Mà Thiên Tôn cùng Ân Hậu bên kia đều híp mắt nhìn Yêu Vương, như là thổ tào —— cho ngươi nhiều chuyện! Uống rượu thì uống đi, nhiều chuyện như vậy làm gì không biết, tự lấy đá đè chân mình a!

Yêu Vương ngược lại rất bình tĩnh, bưng ly rượu, hình như vấn đề này cũng không ngoài ý muốn. Lão gia tử đánh giá Bạch Ngọc Đường trước mắt, suy tư một lát, hướng về phía hắn vẫy vẫy tay.

Ngũ Gia hơi sững sờ, bất quá vẫn tới gần.

Yêu Vương liền che lỗ tai hắn, nhỏ giọng mà nói một câu.

Ngũ Gia sau khi nghe xong thì ngây dại nhìn Yêu Vương.

Yêu Vương bưng ly rượu, chỉ chỉ chén rượu trong tay Bạch Ngọc Đường, "Tới ta."

Ngũ Gia hình như còn chưa lấy lại tinh thần, mơ hồ mà nhìn Yêu Vương.

Yêu Vương nói, "Vậy kế tiếp chính là ta đặt câu hỏi."

Ngũ Gia còn đang ngớ ra, nghe Yêu Vương nói, theo bản năng liền gật đầu.

"Ta đã nói cho ngươi biết tên thật của tổ Tương Du. Ngươi có hai sự lựa chọn. Một, ngươi phải đảm bảo ngoại trừ Triển Tiểu Miêu ra thì không cho bất kỳ người nào khác biết, thì gật đầu. Hai, ngươi đảm bảo cho những người khác đều biết, nhưng duy chỉ không cho Triển Tiểu Miêu biết, thì uống rượu." Yêu Vương nói xong thì hỏi hắn, "Gật đầu hay là uống rượu a?"

Ngũ Gia há miệng, trong đầu vẫn có chút loạn.

Một bên Triệu Phổ vừa định lên tiếng, "Uống rượu a..."

Triển Chiêu thì chạy tới đè đầu của Ngũ Gia xuống một cái.

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, Triệu Phổ Lâm Dạ Hỏa một bên đều "Thiết ~" một tiếng.

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu sợ vỗ ngực —— ngoan ngoan...

Tiểu Tứ Tử vẫn chờ nghe tên thật của tổ Tương Du a, kết quả có gì đó không đúng a... Ý là ngoại trừ Miêu Miêu, Bạch Bạch sẽ không nói với ai sao?

Những người còn lại cũng đều liếc mắt nhìn nhìn Yêu Vương, cảm thấy hắn rất xảo quyệt.

Tỉ mỉ suy nghĩ đề tài này của Yêu Vương.

Ngoại trừ Triển Chiêu ra thì không cho bất luận kẻ nào biết, để cho bất kỳ người nào khác biết thì không cho Triển Chiêu biết. Ngũ Gia nếu như gật đầu, đó chính là bảo đảm chỉ có thể nói với Triển Chiêu, mà hắn cùng Triển Chiêu cũng không thể nói cho người khác biết, bởi vì không cho bất kỳ người nào khác biết đúng không. Mà nếu Ngũ Gia uống rượu, chính là đáp ứng nói cho bất kỳ người nào khác, nhưng tất cả mọi người phải liên thủ gạt Triển Chiêu...

Tiểu Tứ Tử đang bưng mặt biểu thị kháng nghị, "Yêu Yêu thật là giảo hoạt!"

Triển Chiêu đem chén rượu của Ngũ Gia bỏ lên trên bàn, liền túm người qua một bên.

Những người khác đều dựng thẳng lỗ tai muốn nghe trộm.

Triển Chiêu chỉ chỉ lỗ tai của mình, để cho Ngũ Gia nói.

Ngũ Gia thì che lỗ tai của Triển Chiêu nói một lần.

Triển Chiêu sau khi nghe xong cũng ngây dại, nghiêng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, tựa hồ có chút kinh ngạc, sau đó lại nghiêng qua bên kia, có chút hoang mang.

Ngũ Gia thở dài, bất đắc dĩ mà nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu đột nhiên gãi đầu một cái, như là hiểu được, "A... Trúng kế!"

Ngũ Gia chìa tay, nhẹ nhàng búng trán hắn một cái.

Những người khác nhìn vở kịch câm hồi lâu, Công Tôn nhìn Triệu Phổ một cái.

Triệu Phổ bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói, "Ban nãy hắn nên uống rượu!"

Lâm Dạ Hỏa cũng hiểu được, "Đúng nga! Nếu như lão gia tử nói bậy hai tên, Bạch lão ngũ uống rượu nói ra, có thể cùng Thiên Tôn Ân Hậu xác nhận. Này thì hay rồi, chỉ có thể nói với Triển Chiêu mà không thể nói cho người khác biết, vậy biểu thị Yêu Vương cho dù nói lung tung, hai người bọn họ cũng không chứng minh được."

Mấy người lão gia tử cũng đều nhìn Yêu Vương —— chỉ ngươi hư a, ăn hiếp đứa nhỏ vui lắm sao?

Yêu Vương mỉm cười.

Đầu kia Triển Chiêu bĩu môi xoa xoa trán.

Ngũ Gia chìa tay, xoa xoa trán cho hắn.

Cánh tay Công Tôn đụng Triệu Phổ một cái.

Triệu Phổ nhỏ giọng nói, "Lão gia tử rất xảo quyệt! Cố ý làm như vậy."

Trâu Lương cũng nhỏ giọng nói với Lâm Dạ Hỏa, "Chúng ta lén lút lặng lẽ hỏi không được sao?"

Lâm Dạ Hỏa bĩu môi một cái, "Người khác thì không biết, còn Bạch lão ngũ thì sao được a, một lời nói một gói vàng a..."

Triệu Phổ cũng nói thầm với Công Tôn, "Yêu Vương chính là đoán được Triển Chiêu nhất định sẽ cấp bách, một mặt muốn biết, một mặt thì sợ Bạch Ngọc Đường chịu thiệt."

Công Tôn có chút ghét bỏ, "Cho nên Yêu Vương là nhìn đúng điểm này..."

Triệu Phổ gật đầu, "Thì ăn hiếp người thành thật, không chừng còn nói một cái tên giả a."

Đầu kia Yêu Vương bưng ly rượu, "Vấn đề chúng ta đã hỏi qua cũng không được hỏi lại a."

Nói xong, tổ Tương Du đều cầm quả quýt trên bàn ném hắn.

Ngũ Gia sờ sờ mũi, nhìn Triển Chiêu một cái —— tính sai rồi.

Triển Chiêu "Hừ" một tiếng quay đầu lại, ý tứ kia —— nhìn ta đòi lại công bằng!

Vừa định đi về phía Yêu Vương, Yêu Vương lại nói một câu, "Người cũng không cho hỏi lần nữa a, bằng không thì có thể sẽ uống rượu gấp đôi."

Triển Chiêu trực tiếp tranh cãi vô ích.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều lắc đầu —— hai đứa nhỏ này thực sự là... Dĩ nhiên không biết nơi này người nào đen nhất.

Triển Chiêu cầm cái ly tìm kiếm một vòng, một lần cuối cùng nhìn chằm chằm ngoại công nhà mình.

Ân Hậu thấy không xong, cảm thấy ngoại tôn tâm tình không tốt, bị sư công chọc tức đoán chừng là muốn phát trên người hắn, hắn túm Thiên Tôn ra trước mặt.

"Ôi, đừng kích động đừng kích động." Lâm Dạ Hỏa khoát tay áo, "Ta tới trước ta tới trước."

Tất cả mọi người nhìn Lâm Dạ Hỏa.

Hỏa Phượng bưng ly rượu tìm một vòng, liền nhìn chằm chằm Bạch Long Vương.

"Lão gia tử cùng hòa thượng nhà ta rất thân đi?" Hỏa Phượng hỏi Bạch Long Vương, "Nghe nói hòa thượng nhà ta lúc tuổi còn trẻ thì rất thanh tú... Vậy hắn có hoa đào hay không a?"

Một vấn đề của Hỏa Phượng, một đám tiểu nhân lỗ tai lại dựng lên.

Tiểu Tứ Tử lại tương đối lo lắng, "Sa sa trước đây rất gầy sao? Vậy hắn làm thế nào lại béo lên a? Rõ ràng là ăn chay a... Có phải phương pháp ăn không đúng không? Ta sau này có khi nào cũng... Hu."

Công Tôn chìa tay bịt miệng đang lẩm bẩm của con trai, kéo đến bên người cùng nhau nghe bát quái.

Vô Sa đại sư vừa lúc không ở, mấy ngày nay đều ở tại Nam An tự bên Vi Trần đại sư.

Vấn đề này của Hỏa Phượng lúc đầu hỏi Bạch Long Vương, kết quả một đám lão gia tử thất chủy bát thiệt mà bắt đầu bạo.

Hỏa Phượng vẫy tay biểu thị từ từ a —— từng người một nói a!

Bên cạnh, hai người Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bưng ly ngồi xuống, hai người nhìn nhìn lẫn nhau... Tuy nói bị Yêu Vương lừa một vố, nhưng hắn đúng là đã nói tên cho hai người bọn họ.

Hai người nhìn đối phương một lúc lâu, lúc này, cảm giác có người đứng sau lưng nhẹ nhàng xoa đầu hai người bọn họ.

Hai người quay đầu lại, chỉ thấy Yêu Vương đang ở phía sau.

Hai người đều nhìn chằm chằm Yêu Vương, ánh mắt như hỏi —— lão gia tử, tên ngươi vừa nói là tên thật phải không?

Yêu Vương khẽ mỉm cười một cái, ngón trỏ nhẹ nhàng để lên miệng, nhìn hai người gật đầu.

Quả nhiên, theo hành động của Yêu Vương, chỉ thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hai mắt đều mở to một vòng. Ngũ Gia ngược lại hoàn hảo, Triển Chiêu mắt đã rất lớn, lúc này trừng nhìn như hai chuông đồng, Yêu Vương không nhịn cười được.

Sau khi hết khiếp sợ, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn Yêu Vương.

Yêu Vương nhẹ nhàng đối với hai người bọn họ lắc đầu, như nhắc nhở —— tuy biết nhưng không thể nói cho người khác biết a!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lập tức gật đầu —— thảo nào chưa bao giờ nhắc tới a...

Yêu Vương từ trong mâm đựng trái cây trên bàn cầm hai trái táo đưa cho hai người bọn họ.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngoan ngoãn nhận quả táo ăn.

Một bên, Thiên Tôn cùng Ân Hậu xếp hàng chờ bạo Vô Sa nhìn thấy, đều bất đắc dĩ lắc đầu —— đánh một cái rồi cho táo ngọt... Nhìn hai đứa ăn ngọt chưa kìa.

Mà bên kia mái hiên cũng rất náo nhiệt.

Bạo thứ nhất của Bạch Long Vương, nói Vô Sa tuổi còn trẻ cũng rất được hoan nghênh! Thế nhưng không phải được nam nhân hoan nghênh cũng không phải được nữ nhân hoan nghênh!

Tất cả mọi người nghiêng đầu nhìn Bạch Long Vương.

Hỏa Phượng cũng không hiểu rõ, "Vậy được cái gì hoan nghênh? Nhân yêu?"

Công Tôn vừa che tai con trai vừa đi tới gần phía trước một cái, vừa hỏi, "Có phải hay không được động vật nhỏ hoan nghênh? Dáng vẻ Đại sư rất hòa ái!"

Bạch Long Vương lắc đầu, "Với cho các ngươi biết, tiểu hòa thượng tuổi còn trẻ rất hay đụng quỷ nga!"

Mọi người khiếp sợ.

Hỏa Phượng sờ cằm, "Sư phụ ta lúc ấy chẳng lẽ là một suy thần? Ở khoản nào? Như của Triển Chiêu, hay như Bàng Dục?"

Triển Chiêu bưng cái ly ngửi ngửi rượu, nhìn Bạch Ngọc Đường —— cảm giác bị ám chỉ a! Lúc nào mới có thể uống?

Ngũ Gia đè hắn lại để cho hắn bình tĩnh a —— đừng trong chốc lát lão gia tử còn chưa say thì hắn đã say a.

Triển Chiêu liền có chút nôn nóng.

"Lúc này mới đến chỗ nào a." Yêu Vương chen vào một câu, "Tiểu hòa thượng lúc còn trẻ so với Miêu Miêu Tể còn xui xẻo hơn!"

Tất cả mọi người kinh ngạc, "So với Triển Chiêu còn xui xẻo hơn?"

Triển Chiêu bưng ly rượu nhìn Ngũ Gia, ý tứ —— ta mặc kệ ta muốn một ngụm uống hết cái chén này.

Ngũ Gia bất đắc dĩ gật đầu, vừa định để cho hắn uống chậm một chút, kết quả Triển Chiêu ngửa đầu một cái ừng ực hết...

Uống xong liếm liếm miệng —— a! Uống ngon!

Ngũ Gia lại cho hắn thêm một chén.

"Hòa thượng kia lúc còn trẻ rất có trách nhiệm." Yểu Trường Thiên cũng nói, "Cảm giác trái ngược với Lục Thiên Hàn."

Tất cả mọi người hiếu kỳ —— trái ngược?

"Thiên Hàn có chuyện gì cũng sẽ tới trễ một bước, Vô Sa có chuyện gì cũng sẽ đến sớm một bước." Ân Hậu ôm cánh tay nói, "Bởi vì hắn luôn luôn đến sớm nhất, cho nên có chuyện kỳ kỳ quái quái đều là hắn đánh trước tiên."

Thiên Tôn cũng ở một bên thổ tào, "Còn nói ta luôn đụng phải yêu nhân, hòa thượng kia mới là tên hay đụng phải yêu nhân có được hay không, yêu ma quỷ quái đều xuất hiện trước mặt hắn."

"Cảm giác hình như không liên quan đến hoa đào a!" Lâm Dạ Hỏa thấy mấy người lão gia tử tránh nặng tìm nhẹ có lệ với hắn.

Ân Hậu nâng chén rượu, "Tới, đều nói thì cạn một chén!"

Một đám lão gia tử cùng thèm rượu thèm đến nửa ngày nên mọi người nâng chén uống một hơi cạn sạch.

Triển Chiêu cũng uống chén thứ hai, liếm liếm miệng —— ai nha rượu này uống ngon thật!

Ngũ Gia đã giúp mèo nhà mình tính, tam bôi túy đã là chén thứ hai a...

"Tới nếm thử cái bình này!" Thiên Tôn để mắt tới nhị bôi đảo rất lâu rồi.

Ngũ Gia lại đến một bầu nhị bôi đảo, rót đầy rượu cho mọi người.

Mọi người bưng rượu ngửi ngửi, cảm thấy có chút khác với tam bôi túy, rượu này cũng thật là thơm quá đi!

"Vấn đề kế tiếp ai hỏi..." Yêu Vương nhìn mọi người, Triển Chiêu vừa định nhấc tay, Tiểu Tứ Tử trước tiên giơ tay, "Ta tới!"

Mọi người nhìn Tiểu Tứ Tử —— ngươi cũng muốn tới sao? Ngươi lại không uống được rượu?

Tiểu Tứ Tử cầm nước trái cây nóng lòng muốn thử.

Yêu Vương thì hỏi bé, "Tiểu bảo bối muốn hỏi người nào nha?"

Tiểu Tứ Tử thì chỉ vào Thiên Tôn.

Một đám lão gia tử đều có chút lưu ý mà liếc một cái —— Tiểu Tứ Tử quả nhiên đối với bạch mao kia cảm thấy hứng thú nhất.

Thiên Tôn đối với hắn ngoắc ngoắc đầu ngón tay, "Tới hỏi đi!"

Tiểu Tứ Tử chạy tới, ngước mặt nhìn Thiên Tôn, không quên nói trước, "Chiêu ban nãy của Yêu Yêu không thể dùng nữa nga! Dùng liền nháo nga!"

Thiên Tôn khoát tay, "Ôi, bản tọa chính là người quang minh lỗi lạc a, không gì không thể nói, cứ hỏi."

Ân Hậu bên cạnh liếc mắt nhìn hắn —— khẳng định không phải rất hay quên sao?

Thiên Tôn liếc hắn một cái, quay đầu lại đối với Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, "Hỏi đi!"

Tiểu Tứ Tử ngước mặt, có chút nghiêm túc hỏi, "Tôn Tôn có luôn nhớ tới nữ nhân nào không a?"

Thiên Tôn trừng mắt nhìn.

Một bên, tất cả mọi người nhìn Tiểu Tứ Tử —— ai ồ, đoàn tử có chút lợi hại!

Yêu Vương chìa tay đoạt chén rượu trong tay Thiên Tôn để qua một bên, ý tứ kia —— mau nói, đừng gạt người!

Thiên Tôn nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử, rồi nhìn đôi mắt trông mong của mọi người thì thở dài, "Ôi! Bản tọa gần đây nghe nói, mấy tiểu nhân các ngươi đối với sức quyến rũ của bản tọa có hoài nghi có phải hay không a?"

Tất cả mọi người lặng lẽ nhìn Thiên Tôn —— sức quyến rũ...

"Mặc dù nói, ta lúc còn trẻ là một người đứng đắn, không giống lão quỷ cùng Tiểu Lục tử hoa đào thu gặt không hết."

Ân Hậu cùng Lục Thiên Hàn đều liếc hắn —— phong lưu quỷ ngươi!

"Thế nhưng!" Thiên Tôn tìm tấm băng đá ngồi xuống, hai chân bắt chéo, một tay cầm chén rượu tựa vào cạnh bàn, một tay đặt trên đầu gối, "Cũng từng có người thổ lộ với bản tọa, còn là một siêu cấp mỹ nữ!"

Mọi người nghe đến đó, mỗi một người đều lên tinh thần.

Nhị bôi đảo trong tay Bạch Ngọc Đường một ngụm uống xuống, để ly xuống nhìn chằm chằm sư phụ nhà mình, ý tứ kia —— mau nói!

Triển Chiêu nhìn nhìn cái chén không trên bàn, cũng nếm thử một miếng trong chén của mình, nếm một cái thì nhướng mày một cái —— so với tam bôi túy uống khá tốt, rồi ngửa mặt một cái, uống cạn. Đem cái chén của mình cùng chén của Bạch Ngọc Đường để cạnh nhau, Triển Chiêu dựa vào bàn, mặt đỏ bừng... Nhìn Thiên Tôn.

Đầu ngón tay thon dài của lão gia tử nhẹ nhàng gõ đầu gối, chậm rì rì mở miệng, "Để bản tọa kể lại một đoạn chuyện cũ cho các ngươi nghe một chút!"


→Chương sau: Chương 435: NHỊ BÔI ĐẢO→

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro