Chương 438: TIÊU THẤT CHI MÊ - CÂU ĐỐ BIẾN MẤT
Chương 438: TIÊU THẤT CHI MÊ - CÂU ĐỐ BIẾN MẤT
Editor: ROSALINE
Beta: KEN
Trước đây mọi người đều cho rằng, trong tổ Tương Du người bát quái nhất là Vô Sa đại sư, nhưng về sau mới phát hiện, bát quái nhất hình như là Bạch Long Vương.
Đừng nhìn Bạch Long Vương thường ngày luôn luôn "ríu ra ríu rít" không có cảm giác tồn tại gì, nhưng hắn cái gì cũng biết.
Thiên Tôn lúc này đang ăn đậu hủ nướng, Ngũ Gia cảm thấy Triển Chiêu sau khi uống canh giống như tốt hơn một chút, cũng múc một chén canh bưng qua cho sư phụ hắn.
Thiên Tôn một tay ăn đậu hũ nướng một tay uống canh, thấy Ân Hậu cùng Bạch Ngọc Đường đều muốn đem giấy bút cho hắn vẽ, Yêu Vương lại một lần nữa cảm khái —— Tiểu Du thực sự quá đáng yêu!
Yểu Trường Thiên liếc nhìn Bạch Long Vương, suy nghĩ một chút, gật đầu, "Ngươi cùng Già Lan rất quen thuộc đúng không?"
Bạch Long Vương phất phất tay, "Cũng không thể nói rõ, chính là có một lần, ta trùng hợp đi ở phía sau đại quân bắc man."
"Phía sau?"
"Ừm!" Bạch Long Vương ôm cánh tay oán giận nói, "Lúc ấy ta vừa tình cờ du ngoạn phương Bắc, đồng thời nhận được thư của U Liên cùng Hạ Vãn Phong, đều muốn ta đến Tây Vực, nói có náo nhiệt để xem, ta còn nghĩ, có náo nhiệt gì mà cả hai người đều viết thơ cho ta!"
Tất cả mọi người nhìn Bạch Long Vương —— đây là hai nhân tinh* tính toán để Bạch Long Vương vừa lúc đi ở phía sau binh mã Bắc man dò xét thực hư của đối phương đi.
*nhân tinh 人精: Là những người đặc biệt có đầu óc, biết tính toán, đối nhân xử thế khôn khéo, không bao giờ để mình bị lừa gạt. (Baike Baidu)
Bạch Long Vương cất tay nói, "Binh mã của Bắc man trùng trùng điệp điệp đặc biệt kỳ quái, đám người này đi đến đâu a, thời tiết đều âm trầm còn có sương mù bay!
Mọi người tiếp tục nghi ngờ nhìn hắn —— khẳng định không phải do ngươi làm sao?
Bạch Long Vương nhìn ánh mắt trêu chọc của mọi người, "Làm gì! Còn muốn nghe hay không?"
Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử vội vàng nhấc tay —— muốn!
Mấy người tiểu bằng hữu bất tri bất giác đều tụ lại, quay đầu lại trừng mọi người —— đừng ngắt lời!
Mọi người không thể làm gì khác hơn là khắc chế xung động ăn hiếp Bạch Long Vương của mình, nghe lão gia tử nói tiếp.
"Ngay từ đầu ta đã thấy đại đội nhân mã phía trước nhưng cũng không để ý, đại binh hoang mã loạn* kia quy mô lớn như vậy hẳn không phải là dân chạy nạn, có thể là quân nhà ai đó." Bạch Long Vương nói tiếp, "Ta đi đường của ta a, sau đó dọc theo đường đi, người của khách điếm tửu lâu đều đang gọi nhóm binh này là 'Âm Binh'!"
*binh hoang mã loạn: 兵荒马乱 rối loạn; loạn lạc; hoảng loạn; nhốn nháo hoảng loạn; chiến tranh loạn lạc
Mắt Mọi người đều sáng —— bắt đầu ly kỳ a!
"Chẳng lẽ..." Cửu Vương gia thân là tướng lĩnh đánh nhau nhiều trận, có vài lời đồn trên chiến trường nên nghe đều đã nghe qua, thì cười hỏi, "Bốn mươi vạn đại quân Bắc man kia đều là âm binh mượn từ địa phủ sao? Cho nên sau khi đánh giặc xong thì mất tích không thấy đâu?"
"Ừm!" Bạch Long Vương gật đầu, "Ta ven đường nghe được rất nhiều người nói như vậy, còn có đội ngũ này thích hành quân buổi tối, tốc độ hành quân đặc biệt nhanh. Sau đó đến ban ngày thì dựng trướng nghỉ ngơi. Lúc Đóng quân, bốn phía thường sẽ vây hàng rào gỗ lên rất cao, từ bên ngoài nhìn không thấy tình huống bên trong. Sau đó toàn bộ quân doanh đều im ắng... Còn có nga! Buổi tối hành quân trừ phi là tập kích ban đêm, bằng không thì dù sao cũng phải đốt đèn châm lửa các đi? Thế nhưng xa xa nhìn lại không thấy ánh sáng gì nga!"
Tất cả mọi người nhíu mày —— Kỳ lạ như thế sao?
Ân Hậu suy nghĩ một chút, cũng gật đầu, "Binh mã Bắc man đích xác hành quân vô cùng bí mật, tốc độ đi nhanh, còn vô thanh vô tức, thì ra là nguyên nhân này sao?"
Một đám tiểu hài nhi nghe rất hăng hái, đều hỏi Bạch Long Vương, thật sự là âm binh sao? Tiểu Bạch Long ngươi có trà trộn vào quân doanh của bọn họ nhìn một cái hay không a?
Bạch Long Vương chìa tay nắm quai hàm của Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử, "Gọi ta là cái gì?"
Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử trực tiếp túm vạt áo hắn, thúc giục hắn mau nói.
Bạch Long Vương vừa xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của hai nhóc vừa nói, "Ta theo một đường thật sự có chút hiếu kỳ, liền muốn trà trộn vào nhìn một cái."
Tất cả mọi người cảm thấy, có thể lão gia tử muốn luyện võ công giỏi, chỉ để đi bát quái tốt hơn mà thôi...
"Ta đầu tiên là nghĩ biện pháp tìm chỗ cao quan sát, cho nên lựa chọn ban ngày đi. Nhưng ban ngày binh sĩ đều trốn trong lều, sau đó bốn phía lại sương mù bay bay, ta leo đến chỗ cao cũng không thấy được gì, chẳng qua sao... Chút chuyện này dĩ nhiên không làm khó được ta đúng không!"
Nghe đến chỗ này, tất cả mọi người có chút dự cảm bất hảo, Bạch Long Vương sẽ không dùng sét đánh quân doanh chứ. Quả nhiên, Bạch Long Vương búng tay hai cái, đầu ngón tay liền xuất hiện hai đạo điện quang lam sắc xẹt xẹt.
Ân Hậu cảm thấy khả năng này chính là nguyên nhân thật sự mà Hạ Vãn Phong cùng U Liên muốn lừa Bạch Long Vương qua đó, tình huống của binh mã Bắc man kia, Bạch Long Vương đoán hư thực là thích hợp nhất, không dễ dàng bị phát hiện.
"Dĩ nhiên, ta cũng không muốn hại chết người a, chỉ đến nhìn nhìn thực hư a." Bạch Long Vương nói tiếp, "Cho nên trước hết làm trận gió to muốn đem mây mù thổi bay đi, nhưng kết quả nga, một trận gió thổi qua, bầu trời bắt đầu bay lên thứ gì đó nhìn như sợi bông, giống như cái loại này dương nhứ tơ liễu* a, bay quanh quân doanh, căn bản là nhìn không thấy bên trong nga!"
*dương nhứ
*tơ liễu: 柳絮 [liǔxù]tơ liễu; bông liễu (hạt của cây liễu có tơ, có thể bay theo gió).
Tất cả mọi người cảm thấy thần kỳ —— đó là vật gì?
"Ta cũng không rõ lắm a, chẳng qua nhìn thì giống sợi bông a, rất dễ sốt." Bạch Long Vương ôm cánh tay lắc đầu, "Cho nên ta cũng không dùng sét đánh a, ngộ nhỡ không cẩn thận cháy, đốt tới người sẽ không tốt đúng hay không, không oán không cừu ta cũng không muốn hỏa thiêu tám trăm dặm liên quân a..."
Bọn Ân Hậu đều không nói gì mà nhìn hắn —— ngươi năm đó nếu như đốt thì tốt a, sau này cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy a.
Bạch Long Vương lẩm bẩm —— ta đây lại không biết, nhân gia trước đó vẫn luôn đang du sơn ngoạn thủy mà, ai biết các ngươi ở Tây Vực đánh sống đánh chết a...
Tiểu Tứ Tử kéo Bạch Long Vương hỏi nhỏ hắn —— sau đó thì sao?
Bạch Long Vương nói, "Ban ngày không được, ta liền chờ ban đêm nga, buổi tối bọn họ hành quân a, ta có thể tới gần một chút... Sau đó buổi tối ta lặng lẽ di động trong đại quân."
Tất cả mọi người hiếu kỳ, không mặc hắc y sao? Một thân trắng lớn như thế buổi tối không phải rất dễ bị phát hiện sao?
Ân Hậu còn có ý tốt giải thích một chút, "Màu sắc phục thị* của binh mã Bắc man đều thiên về màu nhạt, hơn nữa trướng bồng binh mã hành quân cũng đều màu trắng... Chính là cảm giác âm trầm u tối."
Yểu Trường Thiên còn bổ sung một câu, "Sắc mặt binh mã Bắc man cũng rất trắng, không phải trắng như dùng vôi của Bạch Quỷ tộc ta, mà là trời sinh đã trắng, vừa trắng vừa xấu."
Thiên Tôn nhấc tay biểu thị, "Là xám trắng! Khôi giáp màu đen, cho nên càng trắng hơn."
Bạch Long Vương cảm thấy nói cũng đúng, "Ta một đường đi theo những binh mã kia, cuối cùng đến gần nhìn... Phát hiện những binh lính này giống như người gỗ vậy, nhìn không chớp mắt cứ một đường đi về phía trước, nhịp chân đặc biệt chỉnh tề a, trên đường cũng không ai nói chuyện."
"Vậy còn sống không?" Tiểu Lương Tử hỏi, "Không phải nói là âm binh sao? Âm binh không phải rất nhẹ sao?"
"Không nhẹ, là người, chẳng qua... Cũng rất quỷ dị!" Bạch Long Vương nói, "Nếu như nói là mấy nghìn tinh binh, thì những gương mặt kia không khác nhau lắm, chiều cao xê xích không nhiều, có khả năng lúc lựa chọn là dựa theo một khuôn mẫu. Nhưng hơn mười vạn đại quân, chiều cao dáng người lại giống nhau, tướng mạo cũng y nhau, rất quỷ dị đúng không!"
Triệu Phổ cũng gật đầu, "Tục truyền nói, binh mã của Bắc man đều giống tượng hình người, bề ngoài giống rất nhau, tướng mạo đều đặc biệt đáng sợ."
"Nhưng vấn đề là, chỉ có binh sĩ lớn lên mới như vậy!" Bạch Long Vương nói, "Tướng lĩnh cùng vu sư khống chế binh sĩ, cùng các binh lính là hai loại tướng mạo, nhìn giống như không phải cùng một tộc."
Yêu Vương hình như cũng đồng ý, "Già Lan lớn lên rất không tệ..."
Nói còn chưa dứt lời, Thiên Tôn cùng Ân Hậu đã liếc mắt —— không tệ cái rắm!
Ngân Yêu Vương che miệng —— không nên nhạy cảm như vậy a, chỉ nói dáng dấp không tệ a.
Ngũ Gia thì nghi hoặc, sư phụ hắn tỉnh rượu rồi?
Đang quan sát Thiên Tôn, chỉ thấy trước mặt có thứ gì đó lung lay.
Ngũ Gia ngẩng đầu, chỉ thấy Triển Chiêu cầm một xâu đậu hũ cho hắn, nói cái này ăn ngon, vừa hỏi Bạch Long Vương, "Đã có thực thể, vậy thì không phải là âm binh nga."
Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn Triển Chiêu, lại nhìn nhìn Thiên Tôn... Phát hiện hai người đều đã tỉnh rượu.
Yểu Trường Thiên cũng tỉnh rượu, Hỏa Phượng thì còn có chút mơ hồ... Trâu Lương phát hiện Lâm Dạ Hỏa đã uống sạch rượu lại không ăn gì, vì vậy đi lấy xâu thịt nướng cho hắn.
Kết quả Hỏa Phượng sống chết không ăn, nói đầy mỡ ăn vào sẽ tăng cân.
Trâu Lương tìm nửa ngày, tìm được xiên nấm nướng, rồi múc chén canh... Lâm Dạ Hỏa uống hai ngụm canh, rất nhanh cũng tỉnh, còn hỏi, "Nói đến chỗ nào rồi?"
Bạch Ngọc Đường vừa cầm bình rượu qua nghiên cứu —— tam bôi túy, nhị bôi đảo cùng nhất bôi hoảng này, đoán chừng là uống cùng nahu mới có hiệu quả, có ăn uống sẽ khá hơn nhiều.
Suy nghĩ một chút, Ngũ Gia rót chén tam bôi túy cho Triển Chiêu.
Chẳng qua Triển Chiêu lại muốn uống nhị bôi đảo, Thiên Tôn ngoắc nói muốn tam bôi túy, Ngũ Gia liền thay đổi bình rượu cho hai người bọn họ, rót rượu cho Triển Chiêu.
Triển Chiêu nướng xiên uống rượu, ăn đến mặt mày rạng rỡ, một bên Lâm Dạ Hỏa cầm cái bình nhất bôi hoảng rót rượu cho mình, nhìn Triển Chiêu liền giận —— người này cái gì cũng tốt, chính là ăn không béo, điểm ấy quá đáng ghét!
"Vậy sau đó thì sao?" Tất cả mọi người hỏi Bạch Long Vương.
"Ta liền trực tiếp chạy vào quân doanh." Bạch Long Vương hình như có chút ghét bỏ, "Sau đó ta bị Già Lan phát hiện!"
Tất cả mọi người thay Bạch Long Vương khẩn trương, Tiểu Lương Tử hỏi, "Già Lan gì gì kia, rất lợi hại sao?"
"Già Lan Chú là đệ nhất cao thủ Bắc man, hơn nữa vu thuật tinh xảo." Ân Hậu nói, "Chẳng qua vẫn đánh không lại Tiểu Bạch Long, thế nhưng đầu óc có thể nghiền ép Tiểu Bạch Long."
Thiên Tôn cũng ở một bên gật đầu, "Tên của Tiểu Bạch Long kỳ thực nhiều hơn một chữ a, hắn cũng chỉ là một tên tiểu bạch!"
"Tiểu Bạch Long Tiểu Bạch Long, các ngươi có phiền hay không a!" Bạch Long Vương tức giận, một đám tiểu nhân cũng lắc đầu, tổ Tương Du hai ác bá này, bắt được cơ hội thì ăn hiếp Bạch Long Vương.
Một bên Yêu Vương chìa tay nhéo lỗ tai của Thiên Tôn cùng Ân Hậu, "Hai ngươi cộng lại cũng không khôn khéo hơn Tiểu Bạch Long, hai ngươi mới là đại ngốc!"
Đừng nói, về quan điểm này của Yêu Vương, tất cả mọi người rất đồng ý, đặc biệt là Triệu Phổ.
Mấy lão gia tử đều đặc biệt thông minh, bản thân thì không phải là người bình thường... Nhưng Thiên Tôn cùng Ân Hậu, bao quát trên người Lục Thiên Hàn thần tính lớn hơn nhân tính, cũng ngược lại với sư phụ hắn cùng Bạch Long Vương, càng hiểu nhân tính hơn. Sư phụ hắn còn phải là ở lúc thanh tỉnh, mà Bạch Long Vương tuy nói cả ngày không có làm chuyện đứng đắn gì, chỉ du sơn ngoạn thủy nơi nơi làm người rảnh rỗi mặc kệ tất cả, nhưng Triệu Phổ cảm thấy huyết mạch vẫn là trốn không thoát. Bạch Long Vương dù sao cũng là hoàng tộc chính thống, lão gia tử nhìn chuyện là ở chút đồ**.
**有点东西: ý tứ là lúc phát hiện một người thực lực thực tế xa xa cao hơn thực lực mặt ngoài hắn thể hiện, có thể dùng những lời này để hình dung hắn. Dùng để hình dung một người thâm tàng bất lộ. (Baike Baidu)
"Già Lan Chú muốn mời chào ta, ta cũng lừa hắn, ở tạm trong quân doanh hắn mấy ngày." Bạch Long Vương chậc chậc lắc đầu, "Đám binh sĩ Bắc man kia, được xưng là dược Binh."
"Cho nên thật sự là uống thuốc sao?" Triệu Phổ hỏi.
Bạch Long Vương khe khẽ thở dài, "Đích thật là uống thuốc, chẳng qua ngược lại một chút."
"Ngược lại?" Triệu Phổ trong lúc nhất thời không hiểu rõ.
"Chính là, không dùng dược thì không được." Bạch Long Vương nói, "Già Lan Chú không biết là có gạt ta hay không, hay thật sự là gã điên, không sợ đem bí mật nói cho ta biết... Hắn nói những binh sĩ man tộc này đều là tù binh lúc chiến tranh Bắc man thu thập, cũng đều là tử tù, đều dùng dược hắn điều phối. Những binh lính này cách mỗi bảy ngày sẽ phải uống giải dược, một khi giải dược ngưng, bảy ngày sau sẽ hóa thành nước mà chết, cho nên bọn họ chỉ có thể đánh thắng trận, cũng không thể phản bội."
Tất cả mọi người há to miệng nhìn Bạch Long Vương, "Hóa nước mà chết... Là tan thành máu sao?"
Bạch Long Vương gật đầu, còn bổ sung một câu, "Chẳng qua ta chưa từng nhìn thấy hóa thành nước thật, đều là Già Lan Chú nói với ta... Già Lan người này các ngươi cũng biết..."
Triệu Phổ gật đầu, "Già Lan Chú có người nói hắn cao ngạo không gì sánh được... Hơn nữa quỷ kế đa đoan."
Mấy lão gia tử cùng nhau gật đầu, "Người vô cùng đáng ghét!"
Tất cả mọi người nhìn mấy người —— các ngươi nói đến Hạ Vãn Phong cũng nói nhân gia người ta đáng ghét.
"Già Lan cùng Vãn Phong không giống nhau." Yêu Vương mỉm cười lắc đầu, "Vãn Phong là một người lương thiện, Già Lan lại là một ác nhân thật sự, dĩ nhiên, đều có tài năng trở thành bá chủ một phương, kết quả lại có kết cục khác nhau hoàn toàn."
"Thế nhưng, nói như vậy, những binh lính kia chẳng phải là bị bắt cóc sao?" Triển Chiêu có chút không thể tiếp thu, "Hơn nữa, một lần khiến bốn mươi vạn người tan ra, làm được sao?"
Mấy lão gia tử nhìn nhìn lẫn nhau, sau đó cùng nhau gật đầu —— hẳn là làm được, so với Bạch Khởi còn ngang tàng hơn.
"Dĩ nhiên." Bạch Long Vương phất phất tay, "Cũng không nhất định là thật, lúc đó Già Lan đoán chừng đoán được ta là tới tìm bí mật, cho nên nói cho ta nghe, để uy hiếp đi..."
"Vậy ngươi sao không nói với bọn ta a." Ân Hậu như là nhớ tới cái gì, hỏi Bạch Long Vương, "U Liên lúc ấy hỏi ngươi, ngươi cũng không nói cái này a."
Bạch Long Vương nháy mắt mấy cái, chìa tay gãi đầu một cái, "Cái này... Không phải là quên mất sao..."
Tất cả mọi người đỡ trán.
Yêu Vương ở đàng kia rầu rĩ mà cười, nói mọi người đáng đời, ai bảo các ngươi ăn hiếp Tiểu Bạch Long. "Vậy binh sĩ Bắc man năm đó, cùng vụ án quỷ xa này có quan hệ gì?" Triển Chiêu còn lo vụ án, "Cảnh tượng Nhật Thực thấy lúc gần chết, chẳng lẽ là hơn mười vạn binh sĩ Bắc man kia bị đưa đến hư vô?"
Triển Chiêu nói xong, những người khác đều nhìn hắn.
Cùng lúc đó, mọi người cảm thấy suy nghĩ này của Triển Chiêu có chút thú vị, còn phương diện khác, tất cả mọi người buồn bực, Triển Chiêu tuy rằng ban nãy có say, nhưng hình như cái gì cũng không bỏ sót a...
"Tiểu Bạch Long."
Lúc này, Tiểu Tứ Tử đột nhiên kéo áo Bạch Long Vương, đếm trên đầu ngón tay hỏi hắn, "U Liên, Hạ Vãn Phong còn có Già Lan Chú... Không phải có tứ đại nho tướng sao? Vậy còn một người nữa là ai vậy?"
Bạch Long Vương trừng mắt nhìn, mấy lão gia tử đồng thời quay đầu nhìn về phía Bạch Quỷ Vương.
Bạch Quỷ Vương bưng cái ly uống một chén rượu, thấy tất cả mọi người nhìn mình, Tiểu Lương Tử là người đầu tiên khiếp sợ, "Còn một người là sư công của ta sao? Không lý nào a! Sư công ta mãnh như vậy, một chút cũng không nho* a!"
*mãnh: mạnh mẽ; nho: nhà nho, nho nhã
Tiểu Lương Tử nói xong, Bạch Quỷ Vương liền cho hắn một ánh mắt tán dương vì nhìn ra manh mối.
Công Tôn hỏi Triệu Phổ, "Ngươi biết là ai không?"
Triệu Phổ khẽ mỉm cười một cái, nhỏ giọng nói, "Người này tương đối đặc thù, khác với ba người kia!"
→Chương sau: Chương 439: TUYẾT CÙNG TÂM→
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro