Chương 440: THẠCH CỐC CÙNG QUỶ XA

Chương 440: THẠCH CỐC CÙNG QUỶ XA

Editor: ROSALINE

Beta: KEN


Yêu Vương mở sáp phong trên quyển trục của Hạ Vãn Phong, bên trong lộ ra phong thiếp.

Nói cách khác, sáp phong của Hạ Vãn Phong không phải dùng để phong quyển trục, mà là dùng để che phong thiếp của nó.

Phong thiếp của quyển trục này là một cái yếm khoá*, chất liệu của yếm khoá như là ngà voi hay là xương được khắc thành.

*yếm khoá 搭扣 bản lề để móc khoá

Tuy rằng yếm khoá không lớn, nhưng công nghệ chế tác tương đối phiền phức.

Yếm khoá chia trái phải, bên trái là quỷ diện, bên phải là xe cùng bánh xe, hai bên yếm khoá cài cùng một chỗ, tạo thành một chiếc quỷ xa.

Nhìn cái yếm khoá này, mọi người ngược lại có chút bối rối...

Ngay lúc tất cả mọi người nghi hoặc quyển trục này đến tột cùng là gì, Công Tôn đột nhiên chìa tay, chỉ vào càng xe trên yếm khoá nói "Cái này là xương cằm người điêu khắc ra."

Tất cả mọi người cả kinh, yên lặng quay đầu nhìn Công Tôn.

Công Tôn còn chỉ vào cằm mình khoa tay múa chân, "Hẳn là xương người khắc, là khối xương chỗ này."

Ân Hậu nhíu mày, "Làm nửa ngày, quỷ xa gì đó là truyền thuyết của binh mã Bắc man đi..."

Yểu Trường Thiên cùng Bạch Long Vương đều gật đầu, Thiên Tôn hình như nghe ra gì đó, hỏi Ân Hậu, "Truyền thuyết gì a?"

"Phần này hẳn là bản đồ thực sự dẫn đến Bắc Phương Thạch Cốc."

Lúc này Yêu Vương lên tiếng, lão gia tử chìa tay đem mở yếm khoá, mở rộng quyển trục ra.

Quả nhiên, đó là địa đồ vô cùng cặn kẽ, miêu tả địa hình, nhưng tất cả mọi người không hiểu.

Mọi người lần đầu tiên nhìn địa đồ của Bắc man, lúc này cuối cùng hiểu rõ —— theo lý cực Bắc của Băng Nguyên đảo là ở phương Bắc, Bắc Hải cũng ở phương Bắc... Nhưng những chỗ này lại không liên quan gì đến Bắc man.

Đều ở phương Bắc, có cái gì khác nhau?

Cho đến khi trực tiếp thấy địa đồ, mọi người cuối cùng đã hiểu, Băng Nguyên đảo nói đúng hơn là ở bên Đông Bắc, Bắc Hải so với Băng Nguyên đảo nghiêng về phía Tây một chút, mà Bắc man so với Bắc Hải thì càng nghiêng về phía Tây hơn nữa. Diện tích của Bắc man cũng tương đối lớn, vị trí địa lý kỳ thực là ở phương Bắc của Tây Vực, cách vùng Trung Nguyên tương đối xa.

Một mảnh khu vực kia đối với mọi người mà nói đều không biết, đến gần đó chắc cũng lác đác mấy người, chứ đừng nói đến thâm nhập vào Bắc man.

Mà địa đồ đánh dấu vị trí Bắc Phương Thạch Cốc Bất Tử Sa Khâu là ngay chính giữa Bắc man, trong một vùng núi.

Vùng xung quanh lông mày của Triệu Phổ liền nhíu lại, "Đây cũng quá xa..."

Tất cả mọi người gật đầu, cảm giác muốn đến cũng rất khó khăn a, đi đến đó ngoài phải đi qua toàn bộ Tây Vực không nói, còn phải băng qua sa mạc cùng vùng đất lạnh...

Nếu như đi từ Băng Nguyên đảo hay Bắc Hải, thì còn dãy núi rừng cao lớn ngăn trở ở trước.

Trâu Lương từ sau khi Bạch Ngọc Đường cầm cái hộp về vẫn luôn chú ý đến nó.

Theo như Tắc Tiếu lúc nhỏ nhớ lại, người nhà của hắn, chính là lúc vận chuyển món đồ nào đó thì bị giết hại, trên đó cũng có long văn màu tím.

Cái hộp này là trước khi tiên hoàng đăng cơ để vào Thiên Âm Các... Nói cách khác, Tắc Tiếu khi còn bé thấy món đồ bị cướp kia, không lẽ là hộp gấm này... Nhưng có liên quan đến Bắc Phương Thạch Cốc, hai bên có quan hệ gì không?

Yêu Vương thấy mọi người đều rất hoang mang, cũng không thừa nước đục thả câu, giải thích một chút cho mọi người.

"Bắc Phương Thạch Cốc, còn gọi là Bất Tử Sa Khâu... Chỗ kia ở cảnh nội Bắc man, nhưng vị trí cụ thể ở nơi nào thì không ai biết." Yêu Vương chỉ vào địa đồ nói, "Phần địa đồ này tuy rằng đánh dấu chỗ của Thạch Cốc, nhưng cũng không có địa đồ nội bộ của Thạch Cốc."

Lâm Dạ Hỏa có chút ngạc nhiên hỏi, "Thạch Cốc này bao lớn? Cũng giống Thạch Cốc phía sau Thánh Điện sơn sao?"

Yêu Vương lại lắc đầu, "Có một lời đồn đãi, Già Lan Chú trước khi huy binh xuôi Nam, đã mang theo bốn mươi vạn đại quân man tộc của hắn tiến vào Thạch Cốc một lần."

Tất cả mọi người hiểu rõ —— có thể chứa đủ bốn mươi vạn binh mã, chỗ kia đoán chừng không nhỏ đi...

"Ngoài ra còn có một chuyện rất quan trọng." Yêu Vương nói tiếp, "Trước khi đại chiến, Hạ Vãn Phong đã từng đưa một phong thư cho U Liên, trong thơ, Hạ Vãn Phong kiến nghị U Liên tìm một cơ hội giết chết Già Lan Chú."

Tất cả mọi người cả kinh —— vậy mà là Hạ Vãn Phong đề nghị?

"Hắn có nói lý do không?" Triệu Phổ hỏi.

Yêu Vương gật đầu, "U Liên sau khi nhận được thư thì tới hỏi ta. Hạ Vãn Phong trong thư nói, binh sĩ của Bắc man tiêu diệt không hết... Muốn tiêu diệt những binh lính kia chỉ có một biện pháp, chính là tiêu diệt Già Lan Chú. Hắn bày tỏ binh sĩ của Bắc man đều có thân bất tử, chỉ cần Già Lan Chú còn sống, bọn họ đều có thể sống lại. Hơn nữa những binh lính này sau khi chết đi sống lại, sẽ trở lại Bắc Phương Thạch Cốc... Chỉ cần Già Lan Chú có thể còn sống trở lại Bắc man, hắn có thể chi binh mãi mã từ trong Thạch Cốc ra... Lặp đi lặp lại."

"Cho nên bốn mươi vạn đại quân kia không phải là bị gài bẫy, mà là biến mất, sau đó chết đi sống lại trong Thạch Cốc, chờ Già Lan Chú trở về triệu hoán bọn họ?" Triệu Phổ nói xong, cảm thấy chuyện này so với chuyện ngoại bà của Bạch Ngọc Đường dùng vẻ mặt xinh đẹp để hàng địch còn kỳ lạ hơn.

Yểu Trường Thiên lại nhíu mày, "Hạ Vãn Phong lúc đó có nói với ta cảnh tượng Nhật Thực trước khi chết đã thấy, không lẽ là đang nói đến binh mã trong Bắc Phương Thạch Cốc? Vậy Bất Tử Sa Khâu là nơi hư vô sao?"

Yêu Vương chỉ vào cái yếm khoá trên quyển trục, lại lấy ra dây chuyền có mặt quỷ xa trước đó của Vương Phi Vũ cho bọn hắn ra.

"Nhìn đi, đúng là giống một chiếc xe ngựa có thùng xe mặt quỷ. Thế nhưng... Có phải càng giống như ngữa chiếc xe trống không đang đặt thủ cấp của một binh sĩ man tộc?"

Mọi người như như được thức tỉnh, đều nhìn lại, đều cảm thấy có chút giống...

"Bắc man năm đó hành quân đích thật là đặc biệt nhanh, bởi vậy binh mã được xưng là xa kỵ tinh duệ*." Ân Hậu nhớ lại, "U Liên cùng Hạ Vãn Phong đều nghiên cứu qua vấn đề tốc độ hành quân của bọn họ, hai người lúc đó đều suy đoán là bọn họ có một loại xe ngựa rất đặc biệt... Có thể so với xe ngựa thông thường chạy nhanh hơn."

*xe cưỡi tinh duệ

Nghe Ân Hậu nói, Yểu Trường Thiên cũng sờ cằm lẩm bẩm, "Trước đó có nghe qua về một phong tục của Bắc man."

"Phong tục?" Tất cả mọi người nhìn Bạch Quỷ Vương.

"Ừm." Yểu Trường Thiên gật đầu, "Người Bắc man đều được thiên táng*, loại táng pháp** này khác với loại thiên táng nhét vào đỉnh núi đút ưng. Thông thường đều là đem thi hài đặt trong một chiếc xe ngựa trống không, sau đó đem xe ngựa đuổi tới nơi hoang dã. Sáng sớm hôm sau, mọi người đưa ma sẽ theo vết tích bánh xe ngựa đi tìm, nếu như trong xe không có thi thể, vậy biểu thị đã bị dã thú ăn hết, cũng biểu thị linh hồn người chết đã phi thăng chuyển thế. Mà nếu thi thể còn ở trong xe ngựa, vậy biểu thị thiên táng không thành công, người chết không nhắm mắt, hay còn có tâm nguyện chưa làm hoàn thành. Cần người đưa ma thay người chết hoàn thành nguyện vọng hay là báo thù, rồi lại tiến hành thiên táng... Mà lúc Bắc man nghiêm khắc trừng phạt tội nhân, chính là sau khi chém đầu, thủ cấp giữ lại, chỉ đem thi thể tiến hành thiên táng. Sau đó đem thủ cấp phong ấn lên xe ngựa... Như vậy, linh hồn người chết sẽ vĩnh viễn không cách nào rời khỏi."

*thiên táng: Thiên táng (hay còn gọi là điểu táng) là hình thức mai táng của người Tây Tạng. Thi thể người chết sẽ được đưa lên núi để làm mồi cho kền kền. Có hai hình thức thiên táng đó là cơ bản và long trọng. Người Tây Tạng cho rằng "con người là một phần của tự nhiên, con người đến thế giới này một cách tự nhiên và rời khỏi đó cũng tự nhiên" vì thế thiên táng được người Tây Tạng coi là một nghi lễ thiêng liêng. Người ta sẽ rửa xác, cạo hết tóc và lông rồi bọc xác trong một tấm vải trắng và đặt trong tư thế ngồi, đầu chúi xuống hai gối. Khi chọn được ngày lành, người ta thuê một người khiêng cái xác trên lưng đem đến bàn thờ thiên táng. Các lạt ma của tu viện trong vùng sẽ đến để tiễn vong linh của người chết, trong khi các lạt ma tụng kinh để hồn siêu thoát, vị chủ lễ thiên táng thổi kèn sừng, đốt lửa dâu tằm để dụ kền kền tới rồi xẻ cái xác ra, đập vỡ xương theo trình tự quy định của nghi lễ. Xác sẽ được xẻ nhiều cách khác nhau tùy theo nguyên nhân cái chết, các vết dao sẽ được thực hiện hết sức cẩn thận, tỉ mỉ và không được phạm một lỗi nào, theo người Tây Tạng, nếu phạm lỗi trong khi xẻ xác, ngạ quỷ sẽ tới đánh cắp linh hồn. Đôi khi, để chim ăn toàn bộ xác, người ta sẽ trộn xương đã đập nát với bơ sữa bò vì bơ và những thứ khác thêm vào sẽ giúp dễ ăn hơn. (Theo Wikipedia)

**táng pháp: phương pháp chôn cất

Loại thiên táng này đúng là có không ít người đều đã nghe qua, nhưng những thao tác trừng phạt nghiêm khắc này ngược lại mới nghe nói lần đầu.

Chẳng lẽ năm đó Già Lan Chú mang theo bốn mươi vạn đại quân vào Bất Tử Sa Khâu để làm thịt hết, thi thể thiên táng, đầu thì lưu lại, cùng xe ngựa phong ấn trong Thạch Cốc... Sau đó Già Lan Chú mang theo linh hồn bốn mươi vạn đại quân chạy đi đánh giặc? Chờ chiến bại, linh hồn của bốn mươi vạn đại quân kia lại quay về Bắc Phương Thạch Cốc?

Mọi người tuy rằng cũng không quá hiểu nguyên lý trong đó nhưng rất là chấn động.

"Vậy Cao gia Đại Lý ẩn núp trong Khai Phong thành lâu như vậy, là vì tìm phương pháp đi đến Thạch Cốc sao?" Triệu Phổ càng nghĩ càng cảm thấy động cơ này ngược lại đáng tin, "Dù sao quốc lực* Đại Lý rất yếu, binh lực lại ít hơn, thật sự muốn hành động mà nói, chỉ có thể dựa vào thần binh trời giáng.... Bốn mươi vạn xa kỵ tinh duệ Bắc man bất tử kia, chính là thần binh a!"

*quốc lực: Thực lực của một nước, thực lực quốc gia; sức mạnh quốc gia

"Không phải chỉ có địa đồ đi." Triển Chiêu hỏi, "Còn có phương pháp triệu hoán đại quân này, nói thí dụ như có một pháp khí hay gì đó, gõ một cái binh mã liền đi theo..."

Triển Chiêu chỉ là trêu chọc nói một câu, nhưng vừa nói xong, ngoáy đầu lại nhìn về phía sau...

Yêu Vương cầm dây chuyền quỷ xa kia nhẹ nhàng lung lay... Nó liền phát ra một tiếng thanh thúy như tiếng chuông.

Mọi người nhìn chằm chằm cái mề đay quỷ xa kia, lại nhìn nhìn quyển trục —— sẽ không phải là một bộ chứ?

"Đừng nói... Cũng có thể." Yêu Vương đem dây chuyền cũng bỏ vào trong hộp gấm, giao cho Triển Chiêu, nói để cho hắn tìm một chỗ giấu đi, chờ lúc đến phương Bắc lại lấy ra.

Triển Chiêu đang cầm hộp có chút khẩn trương, vừa nhìn Bạch Ngọc Đường —— giấu ở đâu tương đối an toàn?

Ngũ Gia nói thứ này nên giấu kỹ, để trong mật thất của Miêu Miêu lâu đi.

Triển Chiêu sửng sốt, những người khác cũng đều xoay mặt nhìn hắn —— Miêu Miêu lâu có mật thất từ khi nào?

Ngũ Gia mỉm cười, biểu thị —— không phải chỉ mình Miêu Miêu lâu có.

Tất cả mọi người kinh ngạc —— chẳng lẽ, Tiểu Bạch Đường thừa dịp sửa sang, đã thiết lập một đống cơ quan cùng mật thất?

Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường đã lắp bao nhiêu, Ngũ Gia nói mình cũng không nhớ rõ... Đưa mắt nhìn ánh mắt không tin của mọi người —— Qủy như ngươi mà không nhớ! Bản vẽ đâu? Lấy ra!

Bữa rượu này cũng coi như thu hoạch không nhỏ, không chỉ thu hoạch được chuyện bát quái còn thu hoạch được đầu mối, hình như có thể tìm được thứ cần tìm... Bây giờ là chờ Trần Minh giả trang thành Cao Liêm Tinh xuất hiện.

Mọi người còn thương nghị một chút, nên dùng phương pháp gì dụ Trần Minh mắc câu, bằng không dùng mồi gì nhử?

Đang thương nghị, bên ngoài có nha dịch chạy tới thông báo, nói Nam Cung tới.

Tất cả mọi người hiểu ý cười, vừa để cho nha dịch mời Nam Cung vào, vừa chuẩn bị rượu... Lúc này phải mời nhị bôi đảo, tranh thủ khuyên Nam Cung uống hai chén!

Chỉ chốc lát sau, Nam Cung đi vào sân thì thấy mọi người đang uống rượu nướng thịt.

Nam Cung yên lặng bĩu môi một cái —— còn tưởng Khai Phong phủ tra án bận rộn đến nỗi không có thời gian để ăn a... Hoá ra chỉ có mình là bận rộn không rảnh ăn.

"Ăn cơm chưa?" Mọi người trăm miệng một lời hỏi.

Nam Cung nhìn mặt mọi người đang cười, đột nhiên có chút cảnh giác —— khác thường!

"Uống rượu không?" Trâu Lương vừa hỏi, vừa đưa ly rượu cho Nam Cung.

Nam Cung nhận lấy, ngửi ngửi mùi rượu cảm thấy khá tốt, hơn nữa hắn bình thường cũng không đề phòng Trâu Lương, dù sao cũng là đệ đệ đàng hoàng nhất trong mấy huynh đệ.

[Ros: lầm to rồi!!! Ảnh - theo tui - là phúc hắc trầm lặng công nha!!!]

Nam Cung ngửa đầu uống một hớp, tất cả mọi người đối với Trâu Lương gật đầu, ý tứ kia —— lại dỗ hắn uống một chén nữa!

Trâu Lương liền tiếp tục rót rượu.

"Được rồi, ngươi tới làm gì?" Triệu Phổ chơi thì chơi, Nam Cung từ trong cung chạy tới đoán chừng là có chuyện gì, thừa dịp hắn chưa say liền hỏi trước.

"Nga." Nam Cung lấy ra một tấu chương đưa cho Triệu Phổ nói, "Trong cung vừa nhận được, từ dịch quán Đại Lý đưa qua."

Triệu Phổ nhận lấy mở ra vừa nhìn, sắc mặt cũng có chút không xong.

Trên công văn nói, sáng nay nhận được công văn khẩn cấp từ Đại Lý, triệu Cao Liêm Tinh cấp bách quay về Đại Lý, sau đó sẽ phái quan dịch quán mới tới đảm nhiệm.

"Muốn chạy?" Triệu Phổ không vừa lòng.

"Sao đột nhiên muốn chạy? Chuyện chúng ta phát hiện thân phận của hắn bại lộ sao?" Triển Chiêu cảm thấy công tác giữ bí mật làm tốt vô cùng nha.

"Hẳn đã mật hàm với bên Đại Lý, dịch quán quan không có điều lệnh thì không dám tự ý trở về." Nam Cung thu mật hàm, vừa nhận lấy chén rượu thứ hai Trâu Lương đưa cho hắn, uống một ngụm, "Nghe nói là hoàng đế Đại Lý lại muốn xuất gia, Cao gia bên kia sứt đầu mẻ trán, cho nên vội vã tìm Cao Liêm Tinh trở về."

Triệu Phổ "Chậc" một tiếng, "Hết lần này tới lần khác ở phía sau..."

Mấy lão gia tử thì thổ tào.

"Hoàng đế nhà Lão Đoàn lại muốn xuất gia sao?"

"Lại chưa thấy qua hoàng tộc nhà nào thích xuất gia như thế."

"Hoàng tộc Nhân gia cách mấy đời đều ai đi xuất gia!"

"Nhà hắn thì hay rồi một năm có đến mấy người xuất gia!"

Triển Chiêu cũng có chút khó chịu, "Vậy làm sao bây giờ? Không thể để hắn chạy như vậy được."

Nói xong, Triển Chiêu một tay cầm lấy đao của Ngũ Gia, huýt gió gọi Yêu Yêu xuống, nói muốn cỡi rồng đuổi theo...

Ngũ Gia vội vàng níu lại, vừa khoát tay để Yêu Yêu trở về.

Bạch Ngọc Đường vừa cầm lại đao của mình, vừa kéo Triển Chiêu ngồi xuống, "Uống rượu cưỡi rồng cái gì!"

Công Tôn cũng ở một bên xua tay, "Cấm say cưỡi ngựa!"

Nam Cung lắc đầu, cầm một trái nhãn trong mâm đựng trái cây lột ăn, vừa nói, "Quân coi giữ phụ cận Hoàng thành gần đây đều đang lưu ý động tĩnh của dịch quán Đại Lý, Cao Liêm Tinh căn bản không ra mặt, đoán chừng đã sớm chạy."

Triển Chiêu ngồi sinh muộn khí, "Chẳng lẽ còn phải chạy một chuyến đến Đại Lý để bắt hắn?"



→Chương sau: Chương 441: BẢO TÀNG→

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro