Chương 446: BIẾN SỔ - CHUYỆN XẤU
Chương 446: BIẾN SỔ - CHUYỆN XẤU
Editor: ROSALINE
Beta: LILLY
Trong Diên Tê lâu có các loại đồn đãi quỷ dị, đột nhiên xuất hiện cảnh tượng lao động khí thế ngất trời.
Triển Chiêu cầm một cây chổi rơm, đứng ở trên lầu chót quét lá rụng trên mái ngói.
Dưới lầu, Lâm Dạ Hỏa lau cửa sổ, Triệu Phổ đổi đèn lồng, Công Tôn cầm chổi lông gà quét, Trâu Lương lau cánh cửa, còn có các lão gia tử dọn dẹp ao sen, cùng với Bạch Ngọc Đường trên đường mang theo một đám tiểu hài nhi quét lá rụng.
Triển Chiêu thở dài —— không phải đến tìm bức họa sao? Vì cái gì biến thành tổng vệ sinh? Yêu Vương hình như rất thích mấy hoạt động như quét trần các loại...
Dưới lầu, Yêu Vương chỉ huy tổ Tương Du dọn dẹp ao.
Trong ao đều là bùn sông khô nứt, Yêu Vương tưới chút nước đi vào, một lần nữa đem hoa sen trồng xuống.
Triệu Phổ phái nhóm ảnh vệ đi vận chuyển nước, các lão gia tử thì dọn dẹp cỏ dại bên ao.
Thiên Tôn dùng Cách Không Chưởng, tóm cỏ khô cây nát vụn từ trong ao ra bên ngoài, vẻ mặt ghét bỏ.
Ân Hậu cầm bàn chải, đang cà rào chắn trắng bên ao.
Ngân Yêu Vương ôm cánh tay đứng ở giữa hai người bọn họ, trong miệng càu nhàu nhắc mãi, nói hai người bọn họ làm việc không lanh lẹ, người này không có làm sạch sẽ, không nên lười biến mau mau cẩn thận... vân vân mây mây...
Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhíu mặt trong miệng kêu "Phiền chết được!", trên tay lại ngoan ngoãn tăng tốc độ.
Mấy lão gia tử khác cũng đều rất tủi thân —— cái giờ này không phải hẳn nên uống rượu ăn thịt xiên sao? Tại sao lại phải tới chỗ này làm việc? Hơn một trăm tuổi còn bị ép làm việc nhà, nhân tính đâu? !
Triển Chiêu ở chỗ cao nhất, ào ào đem lá rụng đều quét sạch sẽ, cầm khăn lau mấy hoa văn trang sức gốm sứ trên nóc nhà. Triển Chiêu cảm thấy mấy cái hoa văn trang sức này hình dạng còn rất đặc biệt, liền ngồi xổm xuống nhìn kỹ.
Lúc này, phía sau có tiếng gió, Triển Chiêu quay đầu lại, thấy Bạch Ngọc Đường cũng lên, rơi ngay bên cạnh hắn.
Ngũ Gia mang theo Lương Thần Mỹ Cảnh cùng nhau quét lá rụng, Ngũ Gia quét trước tiểu lâu xong đi lên trước nhìn Triển Chiêu bên trên có làm sạch sẽ hay không, phải chắc chắn trên nóc nhà không còn lá cây.
Thấy nóc nhà đã rất sạch sẽ, Bạch Ngọc Đường liền phất phất tay với Lương Thần Mỹ Cảnh lầu dưới.
Mấy người tiểu hài nhi liền cầm cái chổi lớn, lưng tựa lưng, hướng phía mấy hướng khác nhau trong rừng đẩy đẩy lá khô, còn quét rất vui vẻ.
Yêu Vương ở đằng kia khen Lương Thần Mỹ Cảnh làm việc nhanh nhẹn, thuận tiện kéo đạp tổ Tương Du, nói lúc hai người bọn họ lớn như vậy ngay cả quét cũng quét không được.
Mấy lão gia tử khác nhân cơ hội thổ tào, nói hai người bọn họ bây giờ cũng quét không được.
"Ai nói quét không được!" Tổ Tương Du vung tay... Kết quả lá rụng mới vừa bị bọn nhỏ quét trong rừng đều bị hất cao lên, một trận gió qua... Lại rơi xuống đầy đất.
"A!" Mấy tiểu bằng hữu ném chổi đi đuổi Thiên Tôn và Ân Hậu, nói hai người bọn họ quấy rối.
Hai vị lão gia tử bị bọn nhỏ đuổi chạy khắp nơi, phải chạy vòng vòng quanh hồ sen.
Trên nóc nhà, Bạch Ngọc Đường lắc đầu, quay đầu lại, chỉ thấy Triển Chiêu còn ngồi chồm hổm nhìn sứ khắc của nóc nhà.
Bạch Ngọc Đường đi tới, ngồi xổm xuống cùng nhìn với Triển Chiêu.
Đừng nói, cái hoa văn trang sức này nhìn có chút quái dị.
Thông thường hoa văn trang sức trên lầu loại nhỏ này không phải đá thì cũng là đồng, hoa văn khắc lên đa số là rồng, kỳ lân các loại thú điềm lành.
Nhưng hoa văn trang sức mái nhà của tòa lâu này lại là hoa sen. Những hoa văn trang sức hoa sen này cũng không phân bố xuôi theo hướng nóc nhà, mà là bảy rơi tám rụng không có quy luật gì tản mát ở giữa mái ngói của nóc nhà. Hơn nữa mái ngói đều là ngói lưu ly màu xanh biếc, mới vừa rồi bị lá khô đậy chưa phát giác ra, bây giờ quét sạch sẽ nhìn lại —— cả nóc nhà tòa tiểu lâu, tựa như một cái hồ sen.
Ngũ Gia nhìn nhìn ao sen ở nóc nhà, lại nhìn ngắm.
Bạch Ngọc Đường vẫy vẫy tay với Triển Chiêu, "Miêu Nhi."
"Hửm?" Triển Chiêu đứng lên, tiến đến bên cạnh Ngũ Gia.
Bạch Ngọc Đường chỉ vào, "Cùng cỡ, hình dạng cũng giống như nhau."
Triển Chiêu sờ cằm, nhìn nhìn qua lại, "Thực sự nga!"
Cứ cảm thấy ao sen với nóc nhà lớn như nhau.
Lúc này, ở bên ngoài, nhóm ảnh vệ mang theo quân hoành thành, lôi kéo một đoàn xe nước đến đây.
Đồng hành còn có các đại tài tử của Thái Học viện.
Bàng Dục lúc đầu không muốn đến, Tiểu Hầu gia sợ nhất là quỷ trạch hung trạch gì gì đó... Thế nhưng Triệu Phổ ban nãy để cho nhóm ảnh vệ đi về hỏi một chút, ai mà biết phải trồng hoa sen thế nào.
Kết quả Lâm Tiêu rất am hiểu, vừa vặn những học sinh Thái Học viện khác chạy đến tìm Bao Duyên bọn họ chế định kế hoạch tìm bảo ngày mai, vừa nghe cái gì? Dò xét quỷ trạch? Liền hoan hoan hỉ hỉ tới đây.
Một đám tiểu tài tử vào cửa, phát hiện rất sạch sẽb! Một chút đều không giống quỷ trạch.
Mấy người lão gia tử vừa vỗ vỗ vạt áo vừa thổ tào —— đương nhiên, đều thu dọn quét qua, có thể không sạch sẽ sao!
Lâm Tiêu còn mang theo mấy gói hạt giống bông súng tới, là hắn dự trữ.
Mọi người vây xem một cái, phát hiện cái ao này là một cái ao khép kín, Lâm Tiêu nói có thể cần cái guồng nước.
Nhóm ảnh vệ đếm đếm số lượng thùng nước trên xe ngựa, cảm thấy nước có thể không đủ, còn phải kéo hai chuyến.
Quả nhiên, sau khi đem tất cả nước đều đổ vào, vẫn chưa tới phân nửa.
"Ồ, nhìn không lớn thế nhưng còn thật có thể đựng nga..." Mấy người lão gia tử đều đang vây xem, vốn cho là dưới đáy nước bùn nhiều như vậy, nước đổ vào sẽ trộn lẫn, đoán chừng phải để lắng lại vài ngày. Nhưng sau khi đổ vào nhìn lại, nước còn rất trong...
Mọi người đang nhìn chằm chằm, Tiểu Tứ Tử đột nhiên hỏi, "Mực nước có phải đang biến cao hay không?"
Bị Tiểu Tứ Tử nhắc tỉnh, mấy lão gia tử đều phát hiện, đích xác! Nước ao ban nãy không được phân nửa, bây giờ biến thành hơn một nửa, mực nước còn đang kéo dài mà chậm rãi tăng lên.
Tiểu Lương Tử nghi hoặc, hỏi sư công nhà mình, "Tại sao có thể như vậy?"
Yểu Trường Thiên nói, "Biểu thị nước này cũng không phải là nước đọng, lúc thiết kế ao, đã làm lỗ thông."
Chỉ chốc lát sau, mặt nước không sai biệt lắm lên tới vị trí bằng phẳng sát biên giới ao, hơn nữa nước hết sức trong suốt, nước bùn dưới đáy ao cũng bày biện ra từng khối từng khối xanh nhạt, hồ màu sắc lam.
Nước ao nhìn đặc biệt sạch sẽ, mặt nước hơi hơi chuyển động, có một chút tự nhiên hình thành đường vân nước gợn, màu sắc nước ao cũng thường biến hóa, lúc lam lúc xanh biếc, nhìn như khối phỉ thúy biết biến sắc vậy.
Triển Chiêu nhìn vân nước gợn lam xanh biếc giao nhau trên ngói lưu ly nóc nhà, nhìn nhìn một chút.
Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy giống.
Lâm Tiêu lấy hạt giống hoa sen ra tới, hỏi Yêu Vương có muốn trồng hay không? Yêu Vương nói ném xuống đi.
Lâm Tiêu liền đem mấy gói hoa sen mở ra phân cho mọi người, tất cả mọi người ném hạt giống hoa sen vào trong ao, cảm thấy cái này nếu như mọc ra, hợp với màu sắc ao nước, không phải rất có cảm giác tiên khí phiêu phiêu sao?
Vương Lân cũng nói, mấy ngày nữa đưa chút cá chép qua đây nuôi, hình dạng như vậy đợi đến mùa hè, ao sẽ trông rất đẹp mắt!
Lúc này, tầng mây đỉnh đầu tản ra, ánh sáng mặt trời vót ra tới, hơn nữa một trận gió ấm áp thổi qua, tán cây bốn phía đong đưa lên.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn khắp nơi, cảm thấy vui tươi thanh thản —— cái chỗ này nào phải là hung trạch gì? Nhìn qua cũng chỉ là một tiểu các lâu yên lặng, địa điểm nghỉ hè tuyệt vời!
Yêu Vương nói cơm tối bằng không ăn ở chỗ này đi, đem vỉ nướng tới, cho tòa nhà thêm chút mùi khói lửa cũng không tệ. Còn có, buổi tối không phải muốn ở chỗ này sao? Đệm chăn gì gì đó cũng đi chuẩn bị qua đây chút... Hỏi lại Phương Tĩnh Tiếu có muốn nuôi một nhóm chim qua đâybhay không, nhiều cây như vậy chớ lãng phí.
Tất cả mọi người nghi ngờ nhìn Yêu Vương —— chỉ một đêm thôi không cần phiền phức như vậy chứ?
Yêu Vương cất tay cười ha hả nói, "Một tòa nhà rất tốt, không nên lãng phí."
Mấy người tiểu tài tử Thái Học viện Bao Duyên bọn hắn cũng cảm thấy chỗ này có thể làm trụ sở bí mật, không có chuyện gì cứ tới chỗ này đọc thơ vẽ tranh chơi cờ gì gì đó. Lương Thần Mỹ Cảnh nói trên đất trống có thể dựng mai hoa thung, luyện cầu cũng rất tuyệt, có thể diễn luyện chiến thuật bí mật! So với sân nhỏ của Khai Phong phủ rộng mở, còn không sợ đập phải bồn hoa.
Bàng Dục vỗ vỗ mọi người đột nhiên bắt đầu nhiệt liệt thảo luận lợi dụng hung trạch —— các ngươi thanh tỉnh chút, nơi này chính là hung trạch!
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường xuống tiểu lâu, chỉ thấy Ân Hậu cùng Thiên Tôn len lén nháy mắt với hai người bọn họ, để cho mấy người bọn họ mau mau chuồn đi.
Bạch Long Vương cũng lặng lẽ nói với Công Tôn Triệu Phổ, "Yêu Vương chắc chắn biết một chút gì đó, mấy người chúng ta bồi hắn chơi đùa, các ngươi có chuyện đứng đắn gì mau mau chạy đi, đừng bị mang vào trong rãnh."
Mọi người cũng dở khóc dở cười, lưu lại một loạt lão gia tử cùng các tiểu tài tử Thái Học viện bồi Yêu Vương tiếp tục tìm bức họa, những người khác chạy trước.
Công Tôn mang theo Lương Thần Mỹ Cảnh cùng Tiểu Phương muốn ở quỷ trạch về Khai Phong phủ trước, mấy người tiểu hài nhi còn có công khóa không có viết ni.
Triệu Phổ mang theo Trâu Lương đi tìm Bát Vương, nghĩ hỏi thăm một chút chuyện bảy Quốc công muốn tới Khai Phong lần này.
Chỉ còn lại Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa đang rảnh muốn chết.
Ba người cùng Công Tôn mang theo bọn nhỏ đi trở về, trên đường trò chuyện chuyện của Diên Tê lâu, đều cảm thấy Yêu Vương có chút khác thường.
Lâm Dạ Hỏa nói, "Tìm nửa ngày, cũng không tìm thấy bức họa của Dã Vong Ưu!"
Đám Tiểu Lương Tử cũng hỏi Tiểu Tứ Tử, trong nhà kia đến tột cùng có bức họa hay không ?
Tiểu Tứ Tử nói không biết.
Mọi người lại hỏi bé tòa nhà kia hung hay không hung a.
Tiểu Tứ Tử hình như cũng có chút không biết làm sao, "Cảm giác có chút hung, nhưng hình như không quá hung."
...
Đi tới cửa Khai Phong phủ, chỉ thấy Vương Triều Mã Hán bọn họ mang theo mấy nha dịch chạy đến.
Hôm nay Bao đại nhân có mấy vụ án muốn thẩm tra, Triển Chiêu trước đó nhìn hồ sơ đều không phải là đại án gì.
Ba vụ án đều là bởi vì mồm mép đưa tới tranh cãi. Một đôi là vợ chồng cãi nhau động thủ, một đôi là đồng hương cãi nhau động thủ, còn có một đôi là hai người xa lạ trên đường xe ngựa chạm vào nhau, cãi nhau động thủ.
Dù sao hoàng thành lớn như vậy, loại tranh cãi này mỗi ngày cũng rất nhiều, Bao đại nhân cách vài ngày sẽ phải thẩm tra một buổi chiều, loại án này đều không cần Triển Chiêu cùng Công Tôn tùy đường.
Triển Chiêu thấy mấy người nha dịch đều cầm xẻng, liền hỏi bọn hắn làm gì đi.
Vẻ mặt của Vương Triều Mã Hán dở khóc dở cười, nói không phải có một đôi người qua đường cãi nhau sao, hai vị đại ca này ở trên đường vung tay, còn khoác lác với nhau, nói đã từng giết qua người chôn qua thi thể... Sau đó lên đường cũng đều không thừa nhận mình nói qua, chỉ trích đối phương qua lại là người mang tội giết người.
Loại chuyện này đại thể người đều cũng không tin, nhưng dù sao cũng phải chứng thật một chút.
Triển Chiêu cũng rất câm nín, bình thường gặp phải loại cãi nhau rất thích tàn nhẫn tranh đấu sinh sự này, công phu không được tốt lắm mà miệng còn ngược lại; không chiều theo không buông tha, cuối cùng thường sẽ diễn biến thành biên lời nói dối khoe khoang. Bọn họ sẽ thuận miệng nói, lên đường cũng phần lớn chết không thừa nhận, nhưng bọn nha dịch vẫn phải là đi đào nửa ngày.
Triển Chiêu cũng không quá để ý, thuận miệng hỏi một câu, "Lần này lại muốn đi chỗ nào đào?"
Vương Triều Mã Hán đều lắc đầu, nói đừng nói nữa, một cái nói chôn ở mười dặm thành Tây, một cái nói chôn ở mười dặm thành đông.
Tất cả mọi người lắc đầu, cái này vừa nghe chính là tranh hơn thua nương nhau mà bịa chuyện.
Công Tôn để cho bọn họ mang theo đấu lạp áo tơi, trong chốc lát không chừng sẽ có mưa.
Nói xong mọi người liền muốn vào Khai Phong phủ, Vương Triều Mã Hán cùng Trương Long Triệu Hổ chia binh hai đường, một đường chạy cửa Đông còn một đường chạy cửa Tây.
Triển Chiêu cũng chuẩn bị trở về nha môn, mới vừa bước lên trên bậc tam cấp, vạt áo đã bị bắt được.
Triển Chiêu nghiêng đầu —— cảm giác này... Ngày hôm nay không có mang Tiểu Ngũ ra ngoài !
Quay đầu lại nhìn lên, cầm lấy vạt áo hắn không phải Tiểu Ngũ, mà là Tiểu Tứ Tử.
Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Tiểu Tứ Tử, Công Tôn đã lên bậc tam cấp cũng dừng bước lại quay đầu lại.
Tiểu Tứ Tử chỉ bọn nha dịch vừa nhắm hướng đông chạy một cái, nói, "Bụi cỏ bên cột mốc biên giới đình mười dặm Thành đông."
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau mắt, Tiểu Lương Tử bọn họ đều hỏi, "Cẩn Nhi, trong bụi cỏ có cái gì a?"
Tiểu Tứ Tử nói hắn nhìn thấy có hai nam nhân đào một cái hố rất lớn, đem một cái chiếu cuốn người chôn vào.
Đoàn tử nhớ lại hình ảnh đột nhiên thấy ban nãy một cái, "Bị chôn chắc là một người phụ nữ, mặc một đôi giày thêu màu hồng cánh sen, trên giày thêu hoa sen hồng nhạt."
Triển Chiêu nhíu mày, Công Tôn cũng chạy xuống tới, hỏi, "Chẳng lẽ không phải khoác lác, là thật sự từng giết qua người?"
Lâm Dạ Hỏa có chút bội phục, "Cho nên cãi nhau tự bạo sao?"
"Bằng không đi xem một chút đi." Triển Chiêu ôm lấy Tiểu Tứ Tử, kích động chạy đi.
Công Tôn mang theo Lương Thần Mỹ cùng Tiểu Phương đuổi kịp.
Lâm Dạ Hỏa có chút không hiểu hỏi Bạch Ngọc Đường, "Công Tôn nghe đến có thi thể lao đi mau còn chưa tính, tương hảo ngươi thế nào cũng kích động như vậy? Lẽ nào bởi vì thi thể lần này không phải hắn nhặt?"
Ngũ Gia nhìn Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử lao đi thật nhanh phía trước, khoát tay, "Đừng nói mò."
Lâm Dạ Hỏa nghi ngờ nhìn Bạch Ngọc Đường, "Không phải sao?"
Ngũ Gia nghiêm trang nói, "Đó là đương nhiên là bởi vì phát hiện án oan, muốn thay người chết giải oan."
Lâm Dạ Hỏa mắt trợn trắng, "Cách xa như vậy tú cái gì tú chứ! Đi đi, đi nói với con mèo nhà ngươi ấy!"
Ngũ Gia bị Lâm Dạ Hỏa đẩy một cái, chạy về phía trước đuổi theo Triển Chiêu.
Lâm Dạ Hỏa lắc đầu đi theo phía sau, vừa định chạy lên trước hai bước đá cái mông Tiểu Lương Tử một cước, bỗng nhiên... Khóe mắt thoáng nhìn thấy trên nóc nhà có thứ gì.
Hỏa Phượng ngẩng đầu... Có hơi sửng sốt.
Chỉ thấy trên nóc nhà của tòa nhà bên cạnh một khu nhà, cắm một von bù nhìn.
Lâm Dạ Hỏa gãi gãi đầu, ngước mặt tỉ mỉ nhìn nhìn... Đích thật là cái loại bù nhìn xua đuổi loài chim trong đồng ruộng thường cắm vào, nhưng mà thoạt nhìn nhỏ hơn rất nhiều.
Hỏa Phượng vừa nhìn vừa đi về phía trước, trong đầu thì buồn bực —— là vì đuổi quạ đen sao? Không thể nào, quạ đen Phương Tĩnh Tiếu nuôi đều ở chỗ của Tắc Tiếu, không thể vào tới thành, đến trong thành cũng không tới chỗ đông người. Hơn nữa, nếu thật sự muốn đuổi chim, sao lại làm nhỏ như vậy... Nhìn giống như tượng người vậy.
...
Cùng lúc đó, bên Diên Tê lâu.
Yêu Vương trong sân, đang ngửa mặt nhìn mây trôi trên bầu trời.
Lúc này, có một đám mây đen lớn đang từ phía tây chậm rãi bay tới, nơi xa xôi cũng có tiếng sấm mơ hồ.
Yêu Vương nhìn chằm chằm từ từ âm xuống bầu trời, mở miệng nói, "Sắp bắt đầu rồi."
"Cái gì bắt đầu?" Thiên Tôn đang ở gần đó, hỏi Yêu Vương.
Yêu Vương hơi cười cười, chậm rãi nói câu, "Sắp trở trời rồi a."
→Chương sau: Chương →
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro