Chương 451: MỚI CÙNG CŨ

Chương 451: MỚI CÙNG CŨ

Editor: ROSALINE

Beta: CHIM


Bạch Ngọc Đường nói ra tòa lâu này là cơ quan lâu, sau khi nói xong, già có trẻ có đều ngoẹo đầu nhìn hắn —— nếu là cơ quan lâu, vậy Tiểu Bạch Đường lên! Phá giải nó!

Ngũ Gia quan sát lầu trên lầu dưới một cái, cuối cùng đi tới lầu một, đứng ở bên cạnh bàn suy nghĩ.

Những người còn lại đều kiên nhẫn nhìn chằm chằm vào hắn , chờ hắn hóa giải cơ quan.

Ngũ Gia suy nghĩ hồi lâu, mới vừa muốn mở miệng, đột nhiên...

"Chít nha" một tiếng, Ngũ Gia đã đứng bất động chỗ ấy.

Tất cả mọi người nhìn hắn chằm chằm.

Bạch Ngọc Đường chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy cửa tủ của một cái phía sau mở, vừa lúc đụng tới phía sau lưng hắn.

"Ồ." Yêu Vương vỗ tay một cái, "Cánh cửa tủ vừa mở nga!"

Ngũ Gia nghi ngờ nhìn cánh cửa tủ mở ra kia, ngây người không động đậy.

Yêu Vương chìa tay thay hắn đóng cửa lại.

Bạch Ngọc Đường đứng chỗ ấy đờ ra.

Triển Chiêu chọc hắn.

Ngũ Gia lấy lại tinh thần nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi hắn, "Thế nào? Cơ quan có hy vọng giải đượchay không?"

Ngũ Gia lại nhìn tủ quần áo kia một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu, "Không có đầu mối gì..."

Ngũ Gia mới vừa nói xong, phía sau một mảnh tiếng hút không khí.

Triển Chiêu quay đầu lại, chỉ thấy vẻ mặt của Thiên Tôn mấy người bọn hắn đều khiếp sợ.

"Lại có cơ quan Ngọc Đường nhà ta không giải được? !"

"Không đơn giản a...

"Có khả năng thật là nháo quỷ hay không a?"

"Trẻ con trưởng thành sẽ biến thành dốt quả nhiên là thực sự!"

"Được rồi được rồi." Yêu Vương vỗ vỗ tay, "Đều hơn nửa đêm, không buồn ngủ sao? Mau mau ngủ."

Mọi người càng khiếp sợ, đều nhìn Yêu Vương, "Làm sao ngủ a? Hung trạch nga!"

Lão gia tử đưa tay chỉ tháp trên của Lục Thiên Hàn —— Thiên Hàn ngủ a.

Mọi người quay đầu lại, lại một lần nữa cảm khái —— chất lượng giấc ngủ này lão gia tử đủ lợi hại a, hoàn toàn không có ý tứ muốn tỉnh.

Triển Chiêu đột nhiên có chút cảm thấy hứng thú hỏi Bạch Ngọc Đường, "Nếu như ta lúc này đánh lén hắn... Có thể tỉnh hay không a?"

Bạch Ngọc Đường liền giật dây Triển Chiêu, "Bằng không ngươi thử xem?"

Một bên Thiên Tôn Ân Hậu cũng bảo hắn thử xem.

Triển Chiêu không thể nào tin được mà nhìn mọi người —— lúc đầu cảm thấy không có gì, thế nhưng bị các ngươi một cái trái lại cảm thấy rất nguy hiểm...

Ngân Yêu Vương lại gần cùng Triển Chiêu nói, "Tiểu Thiên Hàn ấy, giấc ngủ vẫn luôn là rất quy luật, thế nhưng khi còn bé kỳ thực cũng bình thường, về sau bị nhóm Tương Du nhà ta mang lệch, mới cái dạng này."

Tất cả mọi người nhìn Thiên Tôn Ân Hậu —— đây cũng là bởi vì hai ngươi sao?

Thiên Tôn cùng Ân Hậu bĩu môi một cái —— thiết ~

Triển Chiêu hiếu kỳ, "Là bị mang lệch thế nào a?"

"Tiểu Thiên Hàn lúc nhỏ không phải là bị hai người bọn họ mang ra ngoài sao, sau đó đứa nhỏ chính là không quá có thể thức đêm, hơn nữa nhóm Tương Du buổi tối ra ngoài cũng không muốn mang hắn, đã lừa gạt hắn, nói, trẻ con nếu như khi còn bé ngủ không sớm lớn sẽ không cao, còn chỉ vào Lâm Trà Nhi nói, hắn chính là bởi vì khi còn bé mỗi ngày thức đêm, cho nên không cao!"

Triển Chiêu không nói gì mà nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường —— hai người này tại sao như vậy? !

Ngũ Gia cũng bất đắc dĩ, ngoại công đến bây giờ còn tin, trước đây hắn ở Băng Nguyên đảo qua đêm, khi trời tối ngoại công hắn sẽ thúc giục hắn ngủ.

"Còn có a!" Bạch Long Vương cũng nói, "Về sau Thiên Hàn thói quen dưỡng hảo, hai người bọn họ còn mãi quấy rầy hắn ngủ, sau đó thì luyện thành Thiên Hàn có thể gạt bỏ khả năng quấy rầy ngủ, chẳng qua nếu như đánh lén hắn có sát khí hắn vẫn là sẽ phản kích, tuy rằng phản kích cũng không nhất định tỉnh dậy."

Nói xong, Bạch Long Vương cầm một cái ly từ trên bàn ném Lục Thiên Hàn.

Cái ly ném đến phụ cận đến lão gia thì răng rắc một tiếng bị đông lại, bể thành bột phấn...

Đứng ở bên tháp các tiểu tài tử mau mau dời vài bước —— ai nha thật là nguy hiểm!

Tất cả mọi người không nói gì mà nhìn nhóm Tương Du, hai lão gia tử còn ở nơi đó cười hắc hắc, nhưng vui vẻ trong chốc lát, đột nhiên tiếp thu được một đạo ánh mắt lạnh thấu xương.

Hai lão gia tử cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đang nhìn hai người bọn họ.

Một bên Bàng Dục còn chọc Tiểu Tứ Tử: "Tiểu Tứ Tử, ngươi có thể hay không cũng là bởi vì thức đêm..."

Nói còn chưa dứt lời, bị Bao Duyên đạp một cước.

"Ai nha..." Tiểu Hầu gia che chân rồi nhảy lên.

Phía sau Lâm Tiêu cùng Tạ Viêm đều lắc đầu.

Tiểu Tứ Tử bĩu môi, chìa tay hướng về phía Yểu Trường Thiên —— muốn ôm.

Bạch Quỷ Vương nhìn tiểu đoàn tử, vừa thổ tào đám tiểu hài tử này một chút còn không sợ ta, vừa rất tự giác đem đoàn tử ôm lên.

Tiểu Tứ Tử ôm cái cổ Bạch Quỷ Vương nói, "Yêu Yêu chúng ta ngủ chung đi?"

Tất cả mọi người nhìn Tiểu Tứ Tử —— còn thật biết chọn người.

Nhóm Tương Du ăn giấm mà nhìn Tiểu Tứ Tử —— đoàn tử ngươi trước đây rõ ràng là tìm đôi ta!

Bạch Long Vương liếc mắt nhìn hai người —— ai bảo hai ngươi nói đoàn tử thức đêm không cao được.

Yểu Trường Thiên đang muốn tìm một chỗ nghỉ một lát, chân lại bị người ta ôm lấy, cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy Bàng Dục ôm chân hắn, "Ta cũng muốn ngủ cùng!"

Bạch Quỷ Vương ghét bỏ mà giãy chân —— tiểu hài nhi này có cái bệnh gì? !

Lúc đầu một tòa tiểu lâu đủ nhiều người như vậy ngủ, nhưng đám tiểu tài tử Thái Học viện kia người nào cũng không chịu lên lầu, một đám người chen ở lầu một.

Các lão gia tử nói lầu một kia tặng cho bọn nhỏ ngủ, bọn họ lên lầu hai, kết quả các tiểu tài tử liền theo các lão gia tử lên lầu.

Qua Thanh kiên quyết không cho công chúa ở chỗ này qua đêm, muốn cưỡi xe ngựa đưa Triệu Lan cùng Y Y đi ra ngoài.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại là có chút bận tâm, như vậy đi ra ngoài có thể hay không lạc đường?

Vì lý do an toàn, Triển Chiêu cùng Ân Hậu cũng cùng cùng đi, Bạch Ngọc Đường còn lại là ở lại tiểu lâu tiếp tục nghiên cứu cơ quan.

Ân Hậu cùng Triển Chiêu cùng xe ngựa của công chúa ra Diên Tê lâu, kỳ quái là, lúc đi ra bọn họ lại không gặp gỡ quỷ đả tường, rất thuận lợi thì đi ra sân nhỏ.

Triển Chiêu nghi ngờ quay đầu lại nhìn nhìn mảnh rừng cây kia, luôn cảm thấy hình như theo lúc tới không quá giống nhau, có phải hay không là bởi vì gió ngừng?

Trở về rất thuận lợi, Ân Hậu cùng Triển Chiêu trước tiên đem xe ngựa đưa đi Liêu phủ.

Y Y cùng công chúa sau khi vào cửa rất tung tăng, đoán chừng mấy người đại tài nữ muốn trò chuyện quỷ lâu trò chuyện cả đêm.

Triển Chiêu kéo Ân Hậu cùng nhau đi trở về, Ân Hậu bảo Triển Chiêu đừng quay về quỷ lâu kia, lại lăn qua lăn lại trời đều sáng, dứt khoát quay về Khai Phong phủ ngủ một giấc, sáng mai lại đi đi.

Bên kia trong Diên Tê lâu, mọi người chia tầng trệt nghỉ ngơi, Bạch Ngọc Đường cùng Thiên Tôn đi lầu ba.

Ngân Yêu Vương, Bạch Long Vương cùng Bao Duyên cùng nhau cùng Lục Thiên Hàn ở lầu một nghỉ ngơi.

Mà đám tiểu tài tử Thái Học viện kia đi theo Yểu Trường Thiên cùng Tiểu Tứ Tử cùng nhau ngủ ở lầu hai.

Chẳng qua, sau khi không còn có phát sinh chuyện kỳ quái gì, cả đêm gió êm sóng lặng, mọi người còn ngủ rất ngon.

Cái tiểu lâu này vô cùng an tĩnh, trong phòng ấm áp lại không oi bức, còn có một cổ mùi thơm cây cỏ trong lành. Vật dụng trong nhà cùng sàn nhà đều là chất liệu gỗ bần, cho dù nằm xuống đất mà ngủ, cũng không cảm thấy lạnh hoặc là cứng rắn.

Ngũ Gia ngủ ở trên một cái bàn sách lầu ba, bên cạnh trên tháp Thiên Tôn đang ngủ.

Bạch Ngọc Đường hồi tưởng toàn bộ quá trình "nháo quỷ", kết hợp trước đó nghe các lão gia tử nói. Lúc chạng vạng tối Yêu Vương cũng bị đột cánh cửa tủ đột nhiên mở ra đụng phải phía sau lưng, hình như tất cả đều là từ khi đó bắt đầu... Mà mình cũng bị ngăn tủ đụng vào, nháo quỷ lại là vào lúc đó kết thúc.

Vậy phiến tủ cánh cửa tại sao phải tự động mở ra không?

Ngũ Gia cầm giá để bút con mèo nhỏ bạch ngọc trên bàn sách trong tay đổi tới đổi lui mà nghĩ suy nghĩ.

Lúc này, thì nghe Thiên Tôn nói, "Ngủđi, cẩn thận không cao!"

Ngũ Gia nắm ngọc mèo nhỏ, trở mình, nhìn sư phụ nhà mình.

Thiên Tôn liếc hắn, chỉ một ngón tay hắn tùy ý khoát lên ở thảm trên người —— khi còn bé vi sư dạy ngươi thế nào? Đắp chăn vào!

Ngũ Gia ngoan ngoãn đem tấm thảm túm lên tới đắp kín, đem ngọc mèo nhỏ đặt ở bên gối, nhắm mắt lại ngủ.

...

Sáng sớm hôm sau, Triển Chiêu dậy thật sớm, nghe tiếng động huyên náo lớn quen thuộc phía bên ngoài, thì ngồi dậy.

Lúc này, cửa phòng mở ra, Ngũ Gia đi đến, thấy hắn rời giường, thì hỏi, "Tỉnh rồi?"

Triển Chiêu gật đầu đứng lên, vừa gấp mềm vừa hỏi hắn, "Tối hôm qua về sau thế nào?"

Ngũ Gia lắc đầu, "Sau nửa đêm cũng rất an tĩnh, động tĩnh gì cũng không có."

"Kỳ quái như thế a?" Triển Chiêu cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, "Ngày hôm qua ta cùng ngoại công lúc ra cửa, cũng không có lạc đường."

Bạch Ngọc Đường chuẩn bị đổi bộ quần áo, kết quả mới vừa vào cửa còn chưa đi đến trước ngăn tủ, thì bị một đám đại hổ tiểu hổ cộng thêm rồng vây cho chặt cứng.

Ngũ Gia bị đám miêu này cọ đến nửa bước khó đi, cảm giác có chút giống tràng diện cữu công tối hôm qua bị một đám tài tử vây quanh.

"Cha!"

Ngoài phòng, truyền đến thanh âm của Tiểu Tứ Tử.

Triển Chiêu mở cửa sổ ra, chỉ thấy Công Tôn cùng Triệu Phổ cũng đã trở về, phía sau còn đi theo Vương Lân bọn họ, một người cầm một cái bình.

Tiểu Tứ Tử chạy tới mở bình ra nhìn thoáng qua, còn cùng thứ gì trong bình hàn huyên.

Triệu Phổ ngáp, hai vành mắt đen lớn nhìn giống như là ngủ không ngon, Công Tôn cùng một đám tiểu hài tử ngược lại tinh thần sáng láng.

Cửu Vương gia trực tiếp thở dài, tối hôm qua lúc đầu nghĩ thế giới hai người, kết quả tới ba đèn lồng sáng trưng không nói, sau nửa đêm Công Tôn xa cách lập tức muốn đứng lên đút chút dược cho sâu, ba tiểu hài nhi kia còn ngủ đến trực tiếp ngáy ngủ o o , không có tim không có phổi.

Triệu Phổ nhìn Công Tôn ngủ một lát mà ngồi dậy một chút cũng không an tỉnh, dứt khoát để cho hắn ngủ, mình thay hắn coi chừng canh giờ đút sâu.

Chẳng qua sáng nay ngồi dậy Công Tôn đặc biệt hài lòng lại có tinh thần, Vương gia tâm tình cũng không tệ lắm, chỉ là có chút thiếu ngủ.

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương cũng đã trở về, hai người bọn họ cũng thiếu ngủ, chó mẹ lần này mang thai chó nhỏ đoán chừng là tính chậm chạp, vẫn luôn đợi đến trời mau sáng mới sinh ra.

Yêu Vương cho mọi người làm bữa sáng, vừa còn thật tò mò Tiểu Tứ Tử cùng cái gì trong bình nói chuyện phiếm.

Thiên Tôn cầm trong tay cái bánh bao, đi qua đi nhìn thoáng qua bị dọa cho giật mình, để cho Tiểu Tứ Tử vội vàng đem bình cất xong a, bằng không thì Ngọc Đường đi ra thấy muốn ồn ào.

Công Tôn nói không có chuyện gì, sau khi nửa năm sau đều muốn chôn ở dưới đất.

Mọi người nghi ngờ hỏi Công Tôn —— chôn dưới đất? Chôn chỗ nào.

Công Tôn chỉ một cái vườn hoa cửa lầu Miêu Miêu lâu, "Nơi đó."

Triệu Phổ chỉ huy Lương Thần Mỹ Cảnh, "Tới, cầm lên cái xẻng đi đào hố, nhanh!"

...

Trong phòng, Bạch Ngọc Đường khó khăn ở dưới sự trợ giúp của Triển Chiêu tránh thoát vây quanh của rồng cùng hổ, đem ngoại bào cỡi ra.

"Lạch cạch" một tiếng, có cái thứ gì từ trong áo choàng của Ngũ Gia rớt đi ra, rơi xuống trên mặt đất.

Triển Chiêu chìa tay nhặt lên, chỉ thấy là một con mèo nhỏ bạch ngọc rất đáng yêu, có thể là một giá để bút nhỏ.

Ngũ Gia nhìn đến cái ngọc miêu nhỏ này cũng ngẩn người... Cái ngọc miêu này là hắn tối hôm qua lúc ngủ đặt ở trên bên gối, thế nhưng sáng nay dậy hắn nhớ kỹ lúc mình thu thập cái bàn, đem giá để bút thả lại trên bàn... Làm sao đến trong ngoại bào hắn?

Bạch Ngọc Đường có chút cầm không chính xác, là theo bản năng mình mà nhét vào quần áo mang về sao? Sáng nay hắn cùng sư phụ hắn vừa rời giường thì xuống lầu, những người khác cũng không có tới trên lầu, chẳng lẽ là sư phụ hắn để trong túi cho hắn?

Triển Chiêu lại không suy nghĩ nhiều, tiện tay đem con mèo nhỏ đặt ở trên cái giá.

Trong Miêu Miêu lâu có một giá sách, chẳng qua không có đặt mấy cuốn sách, đều là Ngũ Gia mua lặt vặt, không sai biệt lắm chính là đủ loại màu sắc hình dạng vật trang trí nhỏ, mèo đặc biệt là nhiều, thứ nhì là rồng, hổ, đoàn tử, trúc hùng gì gì.

Ngũ Gia đổi xong quần áo, cùng Triển Chiêu đi ra Miêu Miêu lâu.

Mới ra cánh cửa thì nhìn thấy trong vườn hoa Lương Thần Mỹ Cảnh Phương năm tiểu hài nhi đang nỗ lực đạp đất ni.

Ngũ Gia có chút nghi ngờ nhìn bọn họ, "Chôn cái gì vậy?"

Năm tiểu hài nhi đều quay đầu lại nhìn Công Tôn.

Công Tôn đang cầm chén sữa đậu nành còn chưa mở miệng, Triệu Phổ liền nói, "Chôn chút dược."

"Dược?" Bạch Ngọc Đường ngược lại biết hai người bọn họ tối hôm qua đi vườn thuốc qua đêm, thuốc gì trong vườn không trồng lại trong bên này?

Triển Chiêu cũng nhìn nhìn khắp nơi —— ban nãy giống như Công Tôn mang về mấy cái bình, bình không thấy ni.

"Bạch Bạch." Lúc này, Tiểu Tứ Tử cùng Bạch Ngọc Đường nói, "Cái này chôn ở cửa lầu Miêu Miêu lâu, nửa năm này, cũng sẽ không có sâu tới gần Miêu Miêu lâu ni!"

Ngũ Gia lập tức tâm tình tốt, sờ sờ đầu Tiểu Tứ Tử —— vậy rất tốt!

Công Tôn yên lặng uống sữa đậu nành, Tiểu Tứ Tử nói cũng không sai a, nửa năm này đích xác không có sâu tới gần Miêu Miêu lâu, chính là nửa năm sau sẽ mọc ra một gốc cây trùng tử hoa tới... Nửa năm sau lại nói cho hắn biết đi.

...

Mọi người tụ ở trong sân ăn bữa sáng, lúc này, Bao đại nhân hạ triều đã trở về, đi vào sân nhỏ liền cùng Triển Chiêu nói, "Triển hộ vệ, hôm nay nhân mã của bảy Quốc công có thể sẽ vào Khai Phong."

Triển Chiêu có chút giật mình, "Nhanh như vậy tới?"

Triệu Phổ cũng "Chậc" một tiếng, "Thoại Lao còn chưa tới nữa... Không nói là mấy ngày nữa mới đến sao?"

Bao đại nhân cũng bất đắc dĩ, nói là từng nhóm tới, để cho Triển Chiêu lưu ý một cái, gần nhất Khai Phong nhiều người, đừng làm rộn xảy ra chuyện tới.

Triển Chiêu gật đầu đáp ứng, Bao đại nhân thì vội vàng công vụ đi.

Bàng Dục đang ăn bánh bao ni, thì lại gần cùng Triển Chiêu nói, "Triển đại ca, ngươi gần nhất nhưng có bận rộn!"

Bao Duyên hỏi hắn, "Thái sư bên kia thu được cái gió gì sao?"

Bàng Dục gật đầu, "Bảy Quốc công thuộc về cũ thế lực, lúc đầu trong triều hai phái thế lực cũ mới, là mới chiếm đa số. Bọn họ đến lúc này, thế lực cũ đã có một sóng ngẩng đầu. Bây giờ không sai biệt lắm lại là thế lực ngang nhau, nhất định phải đấu một trận. Hơn nữa a, bảy Quốc công thuộc về ngoại lai, muốn đánh vang danh hào đến gõ núi chấn hổ. Mà các bọn côn đồ nhất định phải ra oai phủ đầu cho bọn hắn, hai bên nhất định là muốn làm chuyện a... Ngày đó lúc ăn cơm cha ta vẫn luôn đang nói chuyện này, đoán chừng là để cho ta tới đề tỉnh cho các ngươi."

Triển Chiêu gật đầu, vừa khen bánh bao ăn ngon.

Tất cả mọi người có chút nghi ngờ nhìn Triển Chiêu.

Thông thường loại tình huống này Triển Chiêu cũng sẽ nhất cá đầu lưỡng cá đại* mới phải a, làm sao hình như không thèm để ý? Chẳng lẽ là bởi vì trải qua "Sóng to gió lớn" nhiều quá rồi, cho nên thói quen sao?

* nhất cá đầu lưỡng cá đại 一个头两个大 rối tinh rối mù; thường dùng để chỉ trạng thái đau đầu nhức óc khi sự việc quá mức phiền phức, không có cách nào giải quyết; cảm thấy đầu như muốn nổ tung

Yêu Vương nhỏ giọng hỏi tổ Tương Du, "Miêu Miêu tể giống như có điểm không đúng!"

Tổ Tương Du đều gật đầu —— đúng vậy... Bình tĩnh như vậy sao?

Triển Chiêu thấy mọi người đều nhìn mình, còn phất phất tay, "Ôi, lần này không có chuyện gì của chúng ta a, ăn dưa là được."

Công Tôn hỏi, "Ăn dưa?"

Triển Chiêu nở nụ cười, "Cái thế lực cũ mới cái gì này, thuộc về đoạt quan chức a, nha môn chúng ta là tra án mạng sao, cho nên theo chúng ta không có quan hệ gì."

Một bên, đang hai tay ấn huyệt Thái Dương mình Triệu Phổ mở miệng hỏi hắn, "Ngươi biết trong đại biểu triều thế lực mới là cái nào sao?"

"Thì là cái gì mà ba ti a, lục bộ a những quan viên nha môn mới thay đổi này có phải hay không a?" Triển Chiêu hỏi.

Triệu Phổ bất đắc dĩ mà nhìn hắn một cái, "Loại địa phương này đều là một nửa các thế lực cũ mới, nói trắng ra là phái trung gian lưng chừng, chỉ có thể sử dụng tới trộn hồ dán. Cái gọi là thế lực mới, chính là thân thích của Hoàng thượng cùng sau khi Hoàng thượng lên ngôi bổ nhiệm lên, ngoại trừ chỗ Hoàng thượng lục thân không nhận ra."

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái.

Triệu Phổ chỉ chỉ mình, "Ngay cả trong quân ta đều có rất nhiều lão tướng, hơn nữa gia đình quân nhân biên quan thế lực đầy đất."

"Muốn nói toàn bộ hoàng thành có thể đại biểu thế lực mới nhất thì hai nơi, một chỗ là quân hoàng thành." Triệu Phổ vừa chỉ chỉ Triển Chiêu, "Một chỗ khác chính là Khai Phong phủ ngươi."

Triển Chiêu há to miệng —— hắc?

Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy có lý, "Miêu Nhi, thế lực cũ bị Triệu Trinh đổi xuống hình như đều ở đại lao Khai Phong phủ..."

Tất cả mọi người đều nhìn Triển Chiêu.

Mà Triển Chiêu cũng ngây dại, bánh bao trong tay đều rớt.


→Chương sau: Chương 452: KINH MÃ→

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro