Chương 458: TIẾP NHỊ LIÊN TAM - LIÊN TIẾP

Chương 458: TIẾP NHỊ LIÊN TAM - LIÊN TIẾP

Editor: ROSALINE

Beta: LEO


Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa mang theo Tiểu Tứ Tử cùng nhau chạy đến Bách Tể viên tìm Y Y nhưng lại không thấy được người, hỏi thì mới biết được hoạt động tìm bảo hôm nay phải buổi tối mới bắt đầu.

Bốn người lại quay đầu đến sân bóng thế nhưng chỉ gặp được nhóm nam sinh đang luyện cầu, Bàng Dục nói với Triển Chiêu, "Y Y và Triệu Lan mới vừa đến Thái Học Viện một chuyến rồi, sau đó thì hình như nói muốn cùng đi mua ống đựng bút."

"Mua ống đựng bút?" Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia cũng không biết được chính xác nên đi chỗ nào, nơi có thể mua ống bút ở Khai Phong thành còn thật nhiều.

Hai người không thể làm gì khác hơn là nhìn Lâm Dạ Hỏa.

Hỏa Phượng nhíu mũi biểu thị em gái nhà mình cùng nhà người khác không có giống nhau! Muội muội nhà người ta đều là kéo tay ca ca làm nũng nói chuyện phiếm các kiểu, em gái nhà hắn chỉ biết ngày ngày đêm đêm lôi kéo hắn cùng luận võ.

"Ầy." Lâm Dạ Hỏa thở dài, "Không có nghe nàng nói đến, hẳn là hôm nay đến lúc khởi hành mới nảy sinh ý định đi."

Bàng Dục cảm thấy Triệu Lan có thể là đi mua ống đựng bút cho Triệu Trinh, "Tỷ phu ta không phải vừa từ chối lời mời hôn sự của bảy Quốc công..."

Lời của Tiểu Hầu còn chưa dứt, lại làm Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bối rối hết cả lên, "Cái gì mà hôn sự của bảy Quốc công? Có người muốn kết hôn sao?"

Bàng Dục lắc đầu nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường -- ngươi xem hai ngươi kìa... Tin tức trong Hoàng thành một chút cũng không linh thông.

Lâm Dạ Hỏa lung lay Tiểu Tứ Tử đảm đương nhiệm vụ bát quái của Khai Phong phủ, hỏi bé, "Ta hình như có nghe Y Y kể qua một chút, là chuyện của công chúa phải không?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Tiểu Tứ Tử, chờ bé kể tường tận.

Kết quả tiểu đoàn tử nghiêng đầu, "Công chúa? Công chúa nào? Lan Lan tỷ tỷ hay là Hương Hương?"

Mọi người nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử một lúc, đồng thời hít một ngụm khí, "Ngươi cũng không biết?!"

"Ồ!" Bao Duyên buồn cười chọc Tiểu Tứ Tử, "Chuyện lớn như thế mà không ai nói với đệ à?!"

Tiểu Tứ Tử cũng mang vẻ mặt khinh hãi—— Mình đã bỏ lỡ gì rồi? Bé bị xa lánh a?!

Bàng Dục mới hồi sáng nay còn nghe Thái Sư miêu tả sinh động như thật cảnh Hoàng thượng ném nồi cho mấy vị suất ca Khai Phong phủ, cảm thấy bằng không vẫn là đừng nhắc tới cái chuyện vụn vặt này đi.

May mà lúc này Lâm Tiêu qua đây nói với Triển Chiêu, "Mới nãy Qua Thanh có hỏi thăm ta chỗ nào vừa mua được ống đựng bút tốt mà người lại không nhiều để thuận tiện cho công chúa đi dạo phố, ta đã đề cử chợ đồ cổ mới thành Đông cho bọn họ."

Chỗ kia thì Ngũ Gia có biết, trước đó Thiên Tôn còn ghé qua một chuyến.

Lúc đầu mọi người định đi chợ Đông, thế nhưng còn chưa kịp ra sân bóng lại đụng phải Vương Triều Mã Hán tìm tới.

"Triển đại nhân, lại có án mạng!" Vương Triều Mã Hán hô, "Cùng hai vụ vừa rồi tương tự nhau."

Triển Chiêu có chút hoang mang mà nhìn Vương Triều Mã Hán, vụ án còn chưa kịp nghĩ tới, ngược lại thắc mắc làm sao mà hai người này lần nào cũng có thể chuẩn xác mà tìm tới chỗ hắn chứ?

"Cũng có bù nhìn sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Lần này trái lại không tìm được bù nhìn, chẳng qua hung án phát sinh ở trên thuyền, là một chiếc thuyền hoa trôi giữa sông." Vương Triều nói, "Vụ án nhìn qua cũng đã được hai ba ngày rồi."

"Lần này là ai chết?" Triển Chiêu hỏi.

"Là thiếu đông gia của hiệu vàng Ngô ký..."

"Ngô Tạ?" Bàng Dục ở một bên nghe được, cả kinh nhảy dựng lên.

Vương Triều Mã Hán gật đầu.

"Ngô Tạ?" Bao Duyên cũng nghe qua cái tên này, hiếu kỳ hỏi Bàng Dục, "Hình như là cái tên hà binh giải tương* năm đó cùng nổi danh với ngươi kia?"

* hà binh giải tương 虾兵蟹将 lính tôm tướng cua; binh tôm tướng tép; binh hèn tướng nhát

Bàng Dục còn rất ngượng ngùng gãi đầu, "Đúng vậy, chính là hắn!"

Triển Chiêu cũng biết Ngô Tạ này, đích thật là một tên quỷ đáng ghét.

Ngô Tạ cùng Bàng Dục cùng tuổi, kể ra thì năm đó hai người họ cũng là một đôi ngọa long phượng sồ* nơi nơi gây chuyện thị phi, về sau Bàng Dục noi theo gương tốt còn Ngô Tạ cứ mãi không sửa.

* ngọa long phượng sồ 卧龙凤雏: nhân tài, vào thời của Tam quốc diễn nghĩa thì là như vậy, nhưng sau này đôi khi lại mang ý trêu chọc, có lúc là trêu chọc đối phương quá mức tú đậu (秀逗 chập mạch; điên khùng; ngây dại; sững sờ), sa điêu (沙雕 ngu ngốc), có lúc là nói mát, minh bao thực biếm (明褒实贬 khen đểu; kiểu mà khen bạn giỏi nhưng trên thực tế là đang ngầm hạ thấp bạn) trêu chọc thực lực đối phương quá yếu.(theo Baike Baidu)

Nhưng nếu muốn hỏi Ngô Tạ có bao nhiêu đại gian đại ác, kỳ thực cũng chỉ là một tên nhị thế tổ phế vật cả ngày không có việc gì làm mà thôi, chính là ăn chơi đàng điếm rồi sống phóng túng qua ngày.

Chẳng qua cái tên Ngô Tạ này nếu như chỉ là một nhị thế tổ bình thường thì cũng không đủ cân lượng để nổi danh với cùng Bàng Dục. Hắn còn có một thân phận tương đối đặc thù.

Cữu cữu của Ngô Tạ là Ngự sử đại phu* Trương Khôi. Ông ta đã phụ trách Ngự sử đài** chừng ba mươi năm, muốn nói quyền thế trong triều thì so ra chẳng hề kém cạnh so với Thái sư. Tuy nói Trương Khôi vẫn luôn không coi trọng gì đứa cháu ngoại này, nhưng dù gì thì cũng là người một nhà...

* Ngự sử đại phu 御史大夫 chuyên can gián, kiểm soát các quan.

**Ngự sử đài là một cơ quan điển hình, chuyên làm công việc giám sát ở triều đình, can gián nhà vua, đàn hặc các quan lại nhằm giữ gìn kỷ cương phép nước.

Triển Chiêu "chậc" một tiếng, cứ có cảm giác rằng vụ án này đang có xu thế lan ra.

Lâm Dạ Hỏa hỏi mấy học sinh Thái Học viện, "Tên Ngô Tạ này cùng muội tử của ta có liên quan gì không?"

Tất cả mọi người ở Thái Học viện không hiểu gì mà nhìn Lâm Dạ Hỏa —— hắn cùng Y Y có quen biết?

Lâm Dạ Hỏa ôm cánh tay giải thích, "Ví như nói, lúc hắn ăn hiếp người thì từng bị Y Y đánh, hay là Y Y đã cứu người bị hắn khi dễ đại loại thế?"

Mọi người ở Thái Học viện có chút bối rối, "Nếu nói vậy thì cũng không chính xác lắm..."

"Làm sao mà không chính xác?" Lâm Dạ Hỏa sốt ruột.

"Thì Y Y được xưng Tiểu Triển Chiêu của Thái Học viện nha, gần như mỗi ngày đều phát sinh chuyện nàng cứu người hay đánh người gì đó..."

"A..." Lâm Dạ Hỏa hít một ngụm khí lạnh, ngón tay run run chỉ vào mình, "Muội tử của ta thì mắc mớ gì mà là Tiểu Triển Chiêu của Thái Học viện chứ?! Sao lại không phải là Tiểu Hỏa Phượng của Thái Học viện?!"

Nói xong, Lâm Dạ Hỏa liền quay đầu trừng Triển Chiêu, thật là thiên nộ*!

*thiên nộ 迁怒 giận chó đánh mèo; giận cá chém thớt; giận lây; trút giận sang người khác

Triển Chiêu xua tay về phía nhóm Thái Học viện —— đừng nói bậy mà!

Tiểu Tứ Tử cũng lắc đầu, "Y Y tỷ tỷ chưa từng nhặt được thi thể đâu!"

Mọi người vừa nghe, thấy cũng đúng...

Hỏa Phượng cũng vỗ ngực một cái cảm thấy tốt hơn chút.

Triển Chiêu thì lại bực dọc —— mấy người các ngươi thật quá đáng!

Ngũ Gia đưa tay sờ sờ đầu mèo.

Lâm Dạ Hỏa hỏi một vòng cũng không thấy ai biết Y Y cùng tên Ngô Tạ này có liên quan gì, nhưng Hỏa Phượng vẫn còn lo lắng, kín đáo đem Tiểu Tứ Tử đưa cho Triển Chiêu nói hắn sẽ không đi lên thuyền, phải đi thành Đông tìm muội tử trước.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Đoàn người chia binh hai đường, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường mang theo Tiểu Tứ Tử đi xem thuyền hoa, Lâm Dạ Hỏa một mình đi thành Đông.

Hỏa Phượng mới vừa chạy đến phụ cận chợ đồ cổ thành Đông đã bị Trâu Lương đuổi kịp.

Trâu Lương buổi sáng ở quân hoàng thành bên kia làm việc xong xuôi rồi trở lại nha môn thì không tìm được Hỏa Phượng, chỉ chốc lát sau đã thấy Công Tôn và Triệu Phổ trở về, còn chở theo hai cổ thi thể.

Trâu Lương nghe nha dịch cùng Công Tôn kể tình huống của hai người chết, phát hiện chuyện này hình như có chút quan hệ tới Y Y thì đoán chừng Lâm Dạ Hỏa hẳn là rất sốt ruột. Hắn với Lâm Dạ Hỏa xem như chân trước chân sau, Hỏa Phượng vừa rời sân bóng thì hắn đã đến, sau khi nghe ngóng bên bọn Bàng Dục thì tới thành Đông tìm người.

Một cái chợ này đã có ít nhất hai cửa vào, hai người bọn họ cũng không chắc Y Y các nàng vào từ đâu. Đương lúc muốn phân công nhau tìm, Hỏa Phượng mắt sắc nhìn thấy mấy học sinh mặc học bào thì liền muốn đi lên hỏi một chút.

Trâu Lương kéo hắn, "Đấy không phải là học bào của Thái Học viện."

Hỏa Phượng phất phất tay, "Ôi chao, mấy người mọt sách ấy mà, đều biết nhau cả, đi hỏi một chút rồi nói."

Trâu Lương cũng liền theo hắn... Nhưng đám thư sinh kia đi đến là cấp bách rồi quẹo vào một cái ngõ nhỏ.

Trâu Lương và Lâm Dạ Hỏa mới vừa đi tới đầu ngõ thì đã nghe mấy thư sinh kia vừa thở gấp vừa oán giận.

"Đám người Thái Học viện này thật đáng ghét!"

"Đúng vậy, ỷ có Khai Phong phủ cùng quân hoàng thành làm chỗ dựa thì cứ thích xen vào việc của người khác!"

"Nữ tử vừa rồi là ai? Tên có phải cái gì mà Lâm Nguyệt Y hay không..."

"Còn sao nữa, chuyện xấu gì thì đều có mặt nàng!"

"Lớn lên nhưng lại rất xinh đẹp."

"Ta nói này, phải tìm một cơ hội xử lý nàng một trận!"

"Xử thế nào được? Cả đám gộp lại cũng đánh không có lại người ta!"

"Hay là đừng, ca nàng là Lâm Dạ Hỏa đó, không thể trêu vào."

"Vậy thì âm thầm mà làm, gán tiếng xấu thì thế nào?"

"Nàng ta không phải có mắt màu xanh biếc sao, cứ nói đó là là xà yêu Tây Vực!"

"Còn phải lan truyền nàng ăn thịt uống máu người... Ái da!"

Trâu Lương nghe đến phân nửa thì chỉ biết không xong rồi, quả nhiên Hỏa Phượng bên người đã không thấy bóng...

Trong ngõ hẻm, Lâm Dạ Hỏa chặn đám thư sinh này lại đánh cho một trận, túm được liền vung tay tát thẳng vào mồm, một đám thư sinh ở trong ngõ hẻm chạy trối chết nhưng một tên đều không thoát được.

Trâu Lương đứng ở đầu ngõ, chỉ thấy hai thuộc hạ của quân hoàng thành theo tới, hỏi bọn hắn đã xảy ra chuyện gì.

Hai người kia chính là binh sĩ ban nãy Lê Yên phân phó đi theo dõi cái đám thư sinh này, cũng trăm triệu không nghĩ tới trùng hợp như vậy lại rơi vào tay Hỏa Phượng.

Binh sĩ đại khái đem chuyện xảy ra hồi nãy cùng Trâu Lương nói một chút.

Lâm Dạ Hỏa đánh mấy người kia một trận, đương nhiên cũng không có đánh chết bọn họ, chỉ là đem mặt đều đập sưng lên, nói nếu như ngày sau còn nghe đến dù chỉ một lời đồn nào của muội tử nhà mình thì thấy bọn họ một lần sẽ đánh một lần!

Một đám thư sinh ôm đầu chạy, Lâm Dạ Hỏa nghe Trâu Lương nói Y Y đang cùng Lê Yên ở một chỗ thì cũng yên tâm đôi chút.

Thế nhưng chuyện này càng nghĩ càng thấy lạ, Lâm Dạ Hỏa cũng không đi tìm muội tử mà nhờ hai binh sĩ kia trở về truyền lời, nhắn Y Y các nàng mua xong đồ sớm rồi về nhà.

Sau đó, Hỏa Phượng kéo theo Trâu Lương tự mình theo dõi mấy học sinh kia.

...

Mà ở bên kia, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng đi tới bờ sông.

Thuyền hoa mới được phát hiện sáng nay, cư dân phụ cận để ý thấy con thuyền này trôi giữa sông không sai biệt lắm đã hai ngày rồi, cũng không thấy ai lên thuyền, đến lúc sáng nay còn đụng phải bờ. Có mấy người chèo thuyền chống sào đi lên đi nhìn thoáng qua rồi phát hiện một cổ thi thể nằm ngay trong khoang thuyền, bị dọa sợ đến vội chạy đi báo án.

Ngồi thuyền nhỏ lên thuyền hoa, Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử trước vào buồng nhỏ trên tàu kiểm tra. Ngũ Gia thì tới phía trước, đứng bên ngoài khoang thuyền quan sát xung quanh một cái... Nơi này cách xưởng đóng tàu không xa.

Đi tới cửa kho, Ngũ Gia chú ý tới trên mặt đất có vài vụn rơm rạ.

Vào buồng nhỏ trên tàu, chỉ thấy một người đàn ông nằm bên một cái bàn thấp...

Phải nói cả ngày hoa thiên tửu địa* quả là sẽ mau già, cái tên Ngô Tạ này rõ ràng tuổi cùng Bàng Dục không chênh nhau lắm, nhưng thoạt nhìn so với Bàng Dục phải lớn hơn nhiều.

* hoa thiên tửu địa 花天酒地 ăn chơi đàng điếm; ăn chơi lu bù; rượu chè be bét

Ngô Tạ nằm ngửa trên mặt đất, biểu tình an tường, ngực cắm thanh dao nhọn.

Tiểu Tứ Tử kiểm tra nguyên nhân cái chết, bảo cũng là một đao lấy mạng.

Triển Chiêu cảm thấy có chút quái dị... Ngô Tạ lên thuyền hoa du lịch, không có lý gì lại đi một mình. Trong thuyền này chỉ có một người chết là hắn, còn không có nổi một hạ nhân chèo thuyền. Hơn nữa trong thuyền hoa sạch sẽ, trên bàn thứ gì cũng không thấy, không phải nên có chút rượu và thức ăn sao, không thì chí ít cũng phải có chén trà mới phải.

"Miêu Nhi." Bạch Ngọc Đường đi tới bên người Triển Chiêu, "Người có thể chết ở trong xưởng đóng tàu hay không?"

"Xưởng đóng tàu?" Triển Chiêu suy nghĩ một chút, hiểu ý của Bạch Ngọc Đường, "Có lý, thuyền trước đó đậu ở xưởng đóng tàu, có người ở đó giết Ngô Tạ, sau đó cởi dây thừng buộc thuyền rồi mở cửa xưởng đóng tàu... Thuyền sau đó tự mình mang theo thi thể trôi ra?"

"Không thì qua xưởng đóng tàu tìm thử xem?" Bạch Ngọc Đường đề nghị.

Triển Chiêu gật đầu rồi đi tới cửa, Tiểu Tứ Tử cũng nhìn thấy vụn rơm rạ trên đất.

"Có thể kỳ thực có một bù nhìn đặt ở trên đỉnh buồng nhỏ trên tàu hay không?" Triển Chiêu đi cà nhắc nhìn nhìn đỉnh khoang thuyền, "Bởi vì thuyền lắc lư cho nên mới rơi xuống nước?"

Bạch Ngọc Đường cảm thấy cũng không phải là không thể, hoặc là... cái bị chim ngậm đi rồi bị Lâm Dạ Hỏa thiêu hủy trước đó, không chừng chính là cái này.

Triển Chiêu nhỏ giọng nói, "Ta cũng hy vọng là cái này, bằng không thì biểu thị còn có một người chết, ngươi nói có phải hay không?"

Ngũ Gia cũng nhíu mày, "Làm sao mà một lần đã chết nhiều người như vậy..."

Triển Chiêu cũng cảm thấy bất đắc dĩ, không nhặt được thì thôi, đã nhặt rồi thì nhặt liền một đống.

"Hầy." Triển Chiêu thở dài, "Tuy rằng Cổ lão tam, Trần Bách Phú cùng Ngô Tạ ba tên này đều rất xấu rất đáng ghét, mà điểm giống nhau của bọn họ chính là làm chuyện xấu rõ rành rành, nhưng luật pháp lại không xử trí được."

"Cho dù luật có xử, có thể cũng không trị tội họ quá nặng." Bạch Ngọc Đường hỏi, "Tên sát thủ bù nhìn kia đang thực thi chính nghĩa à?"

"Thực thi chính nghĩa thì cũng không thể cứ vậy mà làm thịt chứ..." Triển Chiêu có chút xoắn xuýt, "Hơn nữa tại sao cứ phải để lại một bù nhìn."

Hai người chuẩn bị ngồi thuyền đi xưởng đóng tàu nhìn thử.

Đúng lúc này, bên bờ truyền đến tiếng ồn ào.

Triển Chiêu nhìn thoáng qua, đoán chừng là bên Ngô gia tới.

Vương Triều, Mã Hán ngồi lên thuyền hoa, nói với Triển Chiêu, "Người nhà nói thuyền hoa này đúng là của Ngô gia, Ngô Tạ thỉnh thoảng sẽ ngồi thuyền này bơi hồ. Nhưng trước đó nó bị đụng phải một lần, sau khi kéo đi xưởng đóng tàu sửa chữa thì chưa từng được dùng qua."

"Đụng thuyền?" Bạch Ngọc Đường nhíu nhíu mày, hình như là nhớ ra cái gì đó, hỏi, "Trước đó không lâu có phải thuyền của Hỏa Phượng Đường cũng bị đụng một lần?"

"Hình như là có, Lâm Dạ Hỏa chẳng phải còn hỏi thăm xem hòa thượng Mộc Đầu lúc nào ghé ngang qua sao, có thể nhờ sửa giúp cái đầu thuyền."

"Tại sao lại đụng thuyền?" Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu có biết hay không.

Triển Chiêu lắc đầu nói không có để ý, hai người liền nhìn Tiểu Tứ Tử.

Lúc này Tiểu Tứ Tử khó chịu nhăn đôi lông mày nhỏ —— lại bỏ lỡ nữa! Uy nghiêm Đoàn vương đâu mất tiêu rồi?

Ba người vẫn quyết định đi xưởng đóng tàu trước.

"Thuyền của Hỏa Phượng Đường, Lâm Dạ Hỏa cũng không có thường ngồi nhỉ." Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu gật đầu, "Thái Học viện du lịch căn bản là đi hai chiếc thuyền hoa. Tất cả mọi người ra ngoài thì lên chiếc của Tạ Viêm, còn nếu chỉ có các cô nương đi thì dùng chiếc thuyền như con tôm hùm kia của Hỏa Phượng Đường."

Bạch Ngọc Đường cũng rất bất đắc dĩ, mỗi lần chiếc thuyền đó lái ra đều rất rêu rao, hù người không còn chưa nói, lại còn đặc biệt kiên cố... Triệu Phổ trước đó còn đùa sau này mà có đóng thuyền chiến thì sẽ dựa theo nó mà làm.

"Sẽ không thực sự có quan hệ với Y Y chứ?" Triển Chiêu cảm thấy cái hướng đi này không ổn lắm.

"Về hỏi Y Y chuyện đụng thuyền đi." Bạch Ngọc Đường vừa nói vừa ra hiệu Triển Chiêu nhìn phía trước —— đã đến xưởng đóng tàu.

...

Lâm Dạ Hỏa sau khi đánh đám thư sinh kia một trận thì kéo theo Trâu Lương cùng theo dõi bọn họ.

Đám người này trốn về Ngọc Hoa thư viện.

Lâm Dạ Hỏa nghi ngờ nhìn tòa thư viện trước mắt, hỏi Trâu Lương, "Cái này là mới dựng sao? Ta nhớ kỹ mảnh đất này trước đây không có như vậy."

Trâu Lương có ở quân Hoàng thành bên kia xem qua bản đồ cải tạo Hoàng thành mấy năm gần đây, "Là một tòa thư viện mới mở năm ngoái, học sinh phần lớn là từ nơi khác tới, thành tích rất kém cỏi không thi vào tứ đại thư viện tứ nổi, thế nhưng trong nhà đều phi phú tức quý*."

* phi phú tức quý 非富即贵 không giàu cũng sang

"Như vậy à..." Lâm Dạ Hỏa bĩu môi một cái, "Có tiền như vậy còn vơ vét tài sản người khác?"

"Có vài người làm chuyện xấu cũng không nhất định có mục đích gì, có thể chỉ vì chơi vui thôi." Trâu Lương nhún vai.

Hỏa Phượng lẩm bẩm, "Đám cặn bã này từ nhỏ đã hư như vậy, lớn lên rồi thì tốt thế nào được?"

Trâu Lương níu lại Hỏa Phượng đang muốn tiến vào thư viện, "Người muốn làm gì?"

Hỏa Phượng nói, "Ta phải đi tìm phu tử bọn họ lý luận! Sao lại dạy ra loại học sinh như vậy được? Loại chuyện này thư viện cũng nên phụ trách!"

Trâu Lương bất đắc dĩ kéo hắn vào một ngõ hẻm, "Ngươi nghĩ bên trong là phu tử Thái Học viện chắc? Thư viện này dựng lên chỉ là muốn kiếm tiền thôi."

"Phu tử không dạy thì ta thay bọn họ dạy!" Hỏa Phượng muốn đi vào, Trâu Lương liền ôm Hỏa Phượng không buông, "Đừng nghịch!"

Hỏa Phượng híp mắt nhìn hắn —— gan ngươi to ra à? Thả tay!

Trâu Lương đúng lý hợp tình mà ôm hắn —— không buông đấy, không thì ngươi đánh ta đi!

Hỏa Phượng duỗi hai tay nhéo nhéo lỗ tai hắn, "Làm như ta không dám vậy..."

Trâu Lương ngoài miệng nói tai đau, tay vẫn cứ ôm chặt không rời, hai người liền ở trong ngõ hẻm lôi lôi kéo kéo...

Đang lúc này, trên không trung truyền đến hai tiếng "quác quác".

Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa đều sửng sốt, đại khái là đã ở Bách Điểu viên một thời gian, hai người bọn họ đối với tiếng chim hót cũng có hiểu biết nhất định, tiếng kêu này hẳn là của quạ đen...

Theo tiếng kêu nhìn sang, chỉ thấy một con quạ đen thật lớn đang đứng ở trên nóc thư viện Ngọc Hoa.

Quạ đen kia quang quác kêu, đứng trên mái nhà không động đậy mà chỉ vỗ cánh nhìn Hỏa Phượng và Trâu Lương trong ngõ hẻm.

Hai người nhìn nhau một cái, cũng không đoái hoài tới việc cấu nhéo nhau nữa mà đều nhìn con quạ đen kia.

Quạ đen kêu hai tiếng về phía hai người bọn họ.

Trâu Lương hỏi, "Nó có phải bảo chúng ta đi qua hay không?"

Lâm Dạ Hỏa gật đầu một cái, nghĩ có khả năng.

Hai người dứt khoát nhảy lên nóc nhà...

Con quạ đen kia thấy hai người họ đã lên thì vẫy cánh bay đi... Mà hai người lúc này cũng đã biết quạ đen kêu bọn họ lên làm gì.

Chỉ thấy ở vị trí nó mới đứng ban nãy, cũng chính là trên nóc cổng thư viện Ngọc Hoa, có đặt một bù nhìn.

"Đều giống nhau!" Hỏa Phượng nhặt người rơm lên.

Trâu Lương nhìn vào trong thư viện một cái, cau mày, "Chẳng lẽ bên trong có án mạng?"

"Hoặc là..." Hỏa Phượng cảm thấy bù nhìn này rất mới, "Là vừa mang lên ... Bên trong có người mà tên hung thủ kia muốn giết!"

←Chương trước: Chương ←

→Chương sau: Chương →

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro