CHƯƠNG 490: KHÁC BIỆT

CHƯƠNG 490: KHÁC BIỆT

EDITOR: ROSALINE

BETA: LEO


Lúc bách tính toàn thành còn đang chìm đắm trong việc quan sát thiên tượng xinh đẹp, thứ mà mọi người trong từ đường nhìn thấy lại là một cảnh tượng bất đồng hoàn toàn.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ từ đường cũng xuất hiện vài hình chiếu quỷ dị, thế nhưng không phải là hồ sen, cũng không có U Liên, mà là một đống lớn đường cong quái dị. Những đường cong này có trước có sau, có cong có thẳng, nhưng không mang theo bất kỳ một quy luật nào, hoàn toàn không biết ghép lại thành hình gì.

Chẳng qua nói đi thì phải nói lại, trông vẫn thật là thật đẹp mắt, tựa như từng chuỗi hạt sáng long lanh trôi lơ lửng ở trên không trung.

Nhưng những đường cong sáng lóng lánh này khiến cho người xem có chút quáng mắt, hơn nữa không biết có phải do bản thân sao đang di động hay không, cứ luôn cảm thấy những thứ này đang chầm chậm chuyển động.

Mọi người xem trong chốc lát đều theo bản năng mà nhắm mắt, lại mở ra nhìn kỹ một chút, vẫn cảm thấy choáng váng như cũ.

Cũng may hình ảnh này tồn tại khá lâu, cũng không phải thoáng qua rồi biến mất, Dã Vong Ưu đem giấy bút, chiếu theo đó mà vẽ xuống, Công Tôn và Tiểu Tứ Tử cũng lấy giấy bút tới vẽ...

Đại khái giằng co chừng nửa canh giờ, ao sen trên bầu trời kia mới chậm rãi tiêu tán, cơ hồ là đồng thời, đường cong trên trời đêm ngoài cửa sổ từ đường cũng biến mất.

Bầu trời đêm hè khôi phục như thường. Đồng thời, cái loại cảm giác nóng bức hít thở không thông này cũng từ từ biến mất, bắt đầu có chút gió đêm mát mẻ thổi tới.

Bởi vì chúng tồn tại trong thời gian đủ lâu, mọi người trong từ đường mỗi người đều vẽ được một bức, đặt vào cùng một chỗ so sánh, liền so ai dùng tay vẽ với ai dùng vuốt vẽ.

Công Tôn và Dã Vong Ưu không hổ là người đọc sách, hình vẽ kia ngăn nắp, đường cong sắp hàng gần như giống như đúc với một màn trên bầu trời lúc nãy.

Tiểu Tứ Tử không dùng bút lông vẽ, mà sử dụng bút than nấu chế từ cành liễu, từng đường cong tròn vo đặc biệt đáng yêu.

Triển Chiêu vẽ mấy đường kia y hệt như bị mèo cào, nhiều người nhìn vào trực tiếp nhíu mày, một nùi dây cuộn vào với nhau tựa như loạn ma, có cảm giác như trở về trạng thái muốn ngất xỉu khi nãy —— dùng vuốt vẽ!

Triệu Phổ không biết có phải là do bị mực vẩy hay là dùng lực lớn, người ta vẽ đường thì hắn lại vẽ gậy, từng cái đã to lại còn dày.

Mọi người nhìn thấy càng ghét bỏ —— dùng chân vẽ.

Triệu Trinh thì không có động thủ, chắp tay sau lưng vừa nhìn vừa chỉ đạo Nam Cung. Đừng nói, Nam Cung vẽ cũng tạm được, trung quy trung củ*. Cũng không biết vì sao khi xem lại khiến cho người ta có chút đau lòng, làm đại nội thị vệ quả thực mười phần toàn năng, chức nghiệp cực hạn, cái gì cũng phải biết làm đi...

* trung quy trung củ 中规中矩 phù hợp quy củ; không có gì đặc biệt; thậm chí tương đối cứng nhắc, câu nệ. Thường hàm nghĩa xấu.

Chẳng qua, người ngoài dự đoán của mọi người nhất trong đám vẫn là Bạch Ngọc Đường.

Theo lý thuyết, Ngũ Gia muốn vẽ loại này hẳn là dễ như trở bàn tay, nhưng tình huống lần này nhưng có chút kỳ lạ, khác với những bức tranh đường cong mà người khác vẽ dựa theo bầu trời, Ngũ Gia không biết là tự mình tưởng tượng hay là vẽ ở góc độ nào khác, thoạt nhìn hoàn toàn bất đồng cùng cảnh tượng trên trời.

Không chỉ vậy, Bạch Ngọc Đường còn vẽ hư mất vài tấm bản thảo, hình như có chút không hài lòng hoặc là vẽ sai, đều vo thành một cục rồi vứt bỏ.

Triển Chiêu cầm bản vẽ phác thảo của Ngũ Gia nhìn một lúc lâu, cảm thấy giống như đang vẽ núi non sông chảy gì đó.

Kéo bản phác thảo xuống, liền chìa tay phải tách mí mắt người ta nhìn một cái, xem thử trong mắt nhìn thấy cái gì.

Ngũ Gia vừa ngăn móng vuốt mèo, vừa cầm lấy bản thảo mà Triển Chiêu vẽ nhìn thoáng qua, nhịn không được "A" một tiếng.

Triển Chiêu vội vàng đoạt lại bản vẽ, ánh mắt mở to đến trợn tròn —— Tiểu Bạch Đường vậy mà cười nhạo ta!

Khóe miệng Ngũ Gia hơi vểnh lên, rõ ràng cho thấy đang nín cười.

Triệu Phổ cũng cầm bức tranh của Bạch Ngọc Đường qua, vừa đưa tay lắc lắc giữa hai người, để bọn họ ngừng đùa giỡn nhau, giải thích bức tranh này một chút trước đã.

"Này nhìn giống như bản đồ?" Triệu Phổ hỏi Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia cũng không quá chắc chắn, "Ta nghĩ có thể bình thường không phải nhìn như thế, mà là căn cứ vào khoảng cách xa gần, có thể nhìn thành núi non trên sa bàn."

"Có chút đạo lý." Triệu Phổ hỏi, "Vậy nơi này là chỗ nào?"

Bạch Ngọc Đường lại lắc đầu, "Thế nhưng cảm giác tranh vẽ lại không quá đúng, càng giống như là bức vẽ triển khai một loại máy móc nào đó hơn, có vẻ là để làm đồ dùng này nọ."

Tất cả mọi người tụ tập lại thảo luận —— vậy cụ thể rốt cuộc là cái gì?

Ngũ Gia lắc đầu biểu thị mình không xác định, bằng không lấy về cho nhóm Yêu Vương xem thử?

Bên này còn đang thảo luận, bên ngoài chợt có người gõ cửa, "Các ngươi hơn nửa đêm còn ở từ đường là muốn đợi một đêm luôn hả? Câm nhà ta sắp bị muỗi cắn chết rồi!"

Mọi người quay đầu lại, không biết từ lúc nào đã thấy Lâm Dạ Hỏa xuất hiện ở cửa từ đường, Hỏa Phượng ôm cún con bất mãn nhìn mọi người, hiển nhiên là đang vì người nhà mình mà trách cứ.

Cả Nam Cung và Triệu Phổ đều quay đầu lại nhìn Triệu Trinh —— ngươi coi kìa!

Triển Chiêu lại hỏi Lâm Dạ Hỏa, "Lúc nãy ngươi có thấy ở trên trời..."

Không đợi Triển Chiêu hỏi xong Lâm Dạ Hỏa liền gật đầu, "Ừm, U Liên nguyên bảo sao, lão đầu Lâm Tiêu quả không nói mò, thấy được Tiểu Họa thúc thật."

Tất cả mọi người sửng sốt.

Triển Chiêu nhìn chung quanh một chút, "Tiểu Họa thúc tới à?"

Lâm Dạ Hỏa cũng quay đầu lại, "Có sao?"

"Vậy ngươi mới vừa nói nhìn thấy U Liên..." Công Tôn cũng hỏi.

Lâm Dạ Hỏa gật đầu.

Dã Vong Ưu lập tức sửa sang lại y quan, "Lão nhân gia ở đâu rồi? Ta phải đi nghênh đón!"

Hỏa Phượng cùng chó nhỏ đều ngoẹo đầu nhìn mọi người —— hình như không phải nói cùng một chuyện.

"Tiểu Lâm Tử thúc thấy cái này sao?" Tiểu Tứ Tử đem bức tranh của mình đưa cho Lâm Dạ Hỏa nhìn.

Hỏa Phượng nhìn thoáng qua thì "Hì hì" một tiếng, nâng cái tay nhỏ bé của Tiểu Tứ Tử mà lắc đến lắc đi, "Ai nha có chút điềm báo nào sao! Nhóc không phải là người đọc sách hả? Cái này còn kém hơn Câm nhà ta đem vuốt vẽ nữa, là móng nhỏ của con béo quá cầm không được bút hả? Hay là đói sắp xỉu nên nhìn cái gì cũng ra vòng tròn..."

Tất cả yên lặng nhìn Hỏa Phượng bay nổi —— thực sự là cái gì cũng dám nói a, điên cuồng thăm dò sát biên giới tìm đường chết luôn...

Quả nhiên, quai hàm Tiểu Tứ Tử phồng lên rồi lắc mình một cái, bay đến đạp một đạp...

Công Tôn cả kinh —— chỉ sợ con trai gãy thắt lưng.

Triệu Phổ trấn an hắn —— nó làm méo gì có thắt lưng đâu.

Triển Chiêu vỗ tay —— đoàn tử học chiêu mới rồi!

Ngũ Gia cũng buồn bực —— còn xoay người nữa... Ai dạy nó?

Lâm Dạ Hỏa nhìn chiêu này có chút giống bò cạp vẫy đuôi... Chỉ là bò cạp này có chút mập, hắn cũng không di chuyển, nghĩ thử xem chân cái bánh nhân đậu này đạp ra được uy lực gì. Kết quả, hình như chân Tiểu Tứ Tử hơi ngắn chút, lắc thân một cái cũng không có đạp tới, liền xoay một vòng tại chỗ .

Trong từ đường, tất cả mọi người đều trầm mặc.

Tiểu Tứ Tử và Lâm Dạ Hỏa cũng ngây ngẩn cả người.

Một lát sau, Lâm Dạ Hỏa che miệng "phụt" cười.

Tiểu Tứ Tử mặt đỏ lên, bĩu môi chạy trốn sau Ngũ Gia bên cạnh.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều nhìn Lâm Dạ Hỏa, "Ngươi vậy mà trốn!"

Hỏa Phượng nháy mắt mấy cái —— ha?

Triệu Trinh cũng nói, "Đúng, Tiểu Tứ Tử đạp ngươi mà ngươi còn trốn!"

Lâm Dạ Hỏa ôm chó nhỏ nhìn mọi người —— ta căn bản không di chuyển!

Cả bọn trừng hắn —— ngươi có di chuyển! Không thì Đoàn vương sẽ không đá trật!

Hỏa Phượng híp mắt nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử, cuối cùng lắc đầu một cái —— được rồi, ta có động...

Công Tôn một bên lắc đầu a lắc đầu —— trẻ con không thể cưng chiều...

Kết quả lấy Triệu Trinh dẫn đầu, một đám người vây quanh Tiểu Tứ Tử dỗ, nói bé tuy rằng đá trật thế nhưng động tác rất đẹp trai!

Công Tôn ôm tay thở dài —— nếu đoàn tử thành thực mà lên con đường biến thành bánh trôi nhân đen, mấy người các ngươi không ai vô tội hết!

Dã Vong Ưu xem xét khoảng không rồi hỏi Lâm Dạ Hỏa tiếp, "U Liên đâu? Trưởng bối nhà ta ở đâu rồi?"

Lâm Dạ Hỏa chỉ chỉ bầu trời đêm bên ngoài, "Các ngươi ở nơi này nhìn không thấy sao? Ở trên trời treo cả buổi ấy, vừa mới biến mất thôi, người toàn thành đều thưởng thức được hồ sen cùng khuôn mặt đẹp của Tiểu Họa thúc! Oa, mặt kia phóng lớn như vậy nhìn còn thật đẹp trai..."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, một đám người đều chạy ra ngoài, đứng ở trong sân quan sát.

Nhưng bầu trời đêm trên đỉnh đầu không có gì cả.

Dã Vong Ưu bắt được con trai đi ngang qua, hỏi hắn ban nãy có nhìn thấy cảnh tượng trên bầu trời hay không.

Dã Thấm nói nhìn thấy rất rõ luôn, một suất ca trong hồ sen!

Mọi người hỏi thăm một vòng, quản gia đầu bếp nha hoàn gì cũng nhìn thấy hồ sen, chỉ có người trong từ đường nhìn thấy một đống đường cong lộn xộn mất trật tự.

Nhưng bây giờ trên trời cái gì cũng không còn, Triển Chiêu hối hận đến trực tiếp giậm chân, ban nãy ngờ nghệch vẽ mấy đường ở bên trong, sao lại không nghĩ tới đi ra liếc mắt nhìn chứ, bỏ qua Tiểu Họa thúc lên trời rồi!

"Các ngươi nhìn thấy gì ở trong từ đường vậy?" Lâm Dạ Hỏa cầm bức tranh ban nãy Tiểu Tứ Tử vẽ rồi trực tiếp lắc đầu, Dã Thấm cùng quản gia cũng mang vẻ kinh ngạc, ba người sinh động như thật miêu tả cho mọi người khi nãy trên bầu trời hồ sen xinh đẹp cỡ nào, U Liên tiên khí biết bao...

Mọi người trong từ đường mang vẻ mặt buồn bực mà nhìn bức tranh vòng tròn trong tay, cảm giác bỏ lỡ thật nhiều! Nhưng nếu ngẫm ngược lại, hoa sen dù xinh đẹp, nhưng bách tính toàn thành đều thấy được, đường cong ngoài cửa sổ từ đường tuy rằng loạn, nhưng chỉ có bọn họ nhìn thấy... Biểu thị đường cong kia mới thật sự là "Bí mật" đi! Mặt khác ấy hả, tuy rằng Tiểu Họa thúc ở trên trời thoạt nhìn lớn như vậy, nhưng cũng không có mùi chân nhân a, trở về Khai Phong phủ nhìn một cái liền đủ rồi!

Bên kia, Ngũ Gia cầm bản vẽ, nhìn bầu trời một chút, lại nhìn nhìn từ đường, trông dáng vẻ tâm tình rất tốt.

Triển Chiêu nhìn thấy, biết Ngọc Đường nhà hắn vui vẻ, hắn đoán chừng đang suy nghĩ, là những đường cong này tạo thành cảnh tượng của U Liên nguyên bảo đây, hay là cảnh tượng U Liên nguyên bảo đã tạo ra những thứ này. Việc liên quan đến nhân quả này, vẫn là rất quan trọng...

Từ trong từ đường đi ra, những người khác đều chuẩn bị trở về, Triệu Trinh lại vô lại không đi, ánh mắt kiên định —— trẫm phải qua đêm trong nhà ái khanh!

Triệu Phổ không có cách, Công Tôn bên cạnh nháy mắt với Tiểu Tứ Tử —— bảo bối con lên đi, giúp Cửu Cửu khuyên nhủ Hoàng thượng hồi cung.

Tiểu Tứ Tử mắt to chớp chớp, chạy tới hai bước kéo tay Triệu Trinh, ngửa mặt nói với Dã Vong Ưu, "Chúng ta lưu lại qua đêm!" Triệu Trinh nheo mắt cười, ngồi xổm xuống đập tay với Tiểu Tứ Tử.

Nam Cung phía sau đỡ trán thở dài, Triệu Phổ nhìn Công Tôn —— con trai sao lại dương cùi chỏ ra bên ngoài rồi?

Công Tôn lòng nói, còn không phải là do các ngươi cưng chiều mà ra!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trao đổi một ánh mắt —— Tiểu Tứ Tử lại một lần nữa chủ động nói phải ở bên ngoài qua đêm... Đêm nay Dã phủ không chừng sẽ xảy ra việc lạ gì đó...

Nhìn Triệu Trinh với Tiểu Tứ Tử vui vẻ, Triệu Phổ cũng "chậc" một tiếng, cảm giác rằng mình cũng phải lưu lại bồi một lớn một nhỏ này chơi...

Nam Cung đã lắc đầu ra ngoài tìm Trâu Lương, nếu đã biết mệnh, vậy cũng đừng ở trong rừng uy muỗi nữa, tỉ mỉ bố trí canh phòng chuẩn bị qua đêm đi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghĩ trước nên về Khai Phong phủ một chuyến đưa bản vẽ cho Yêu Vương cùng U Liên nhìn thử, thuận tiện hỏi về hiện tượng thiên văn ban nãy, dù sao lúc này Tiểu Họa thúc đã tận mắt thấy, không chừng hắn có thể cung cấp đầu mối gì đó.

Chẳng qua, lưu lại mấy người thấy hơi lo lo.

Nghĩ xong, hai người lại kéo Lâm Dạ Hỏa một cái —— ngươi cũng lưu lại!

Hỏa Phượng ôm chó nhỏ trưng vẻ mặt khó chịu —— ta rõ ràng là tới kháng nghị vì người nhà tăng ca, kết quả ta cũng phải tăng ca, nói vậy mà nghe được hả?!

Triển Bạch hai người cũng mặc kệ những thứ này, kéo Lâm Dạ Hỏa làm tráng đinh, mình thì chạy khỏi Dã phủ rồi trở về Khai Phong thành.

...

Trên đường trở về, quả nhiên bách tính toàn thành đều đang nói về thiên tượng kỳ dị ban nãy.

Mày mà U Liên không giống Thiên Tôn Ân Hậu mãi đi lại trong Khai Phong phủ, nhưng vẫn có một ít người gặp qua hắn, bởi vậy những người đi đường truyền đến truyền đi, đều nói cảm thấy vị thần tiên bầu trời lúc nãy nhìn có chút quen mắt! Hình như là một suất ca của Khai Phong phủ.

Triển Chiêu lắng tai nghe một đường, phát hiện sau mỗi lần người qua đường hàn huyên tới "Suất ca Khai Phong phủ ", trọng tâm câu chuyện cũng tiếp tục không nổi nữa, mọi người rất nhanh sẽ không nhớ rõ nội dung muốn nói, sau đó bắt đầu thảo luận kiểu suất ca mình yêu thích trong Khai Phong phủ.

Triển Chiêu vốn đang rất lo lắng, đến khi trở lại cửa nha môn thì trái tim cũng buông xuống chút, hy vọng sẽ không đưa tới phiền toái không cần thiết cho Tiểu Họa thúc.

Hai người vào nha môn rồi về lại Miêu Miêu lâu, mới vừa đẩy cửa ra liền thấy một cảnh tượng quỷ dị.

Bên trong Miêu Miêu lâu đang có tuyết rơi.

Triển Chiêu còn dụi dụi mắt —— không sai, có tuyết rơi trong phòng!

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ... Trong lầu băng tuyết ngập trời, một đám lão gia tử còn đang ăn lẩu đây, cả một phòng đều mang hương lẩu.

Bên cửa phòng nha môn còn có mấy động vật lớn nhỏ nằm hóng gió.

Ngũ Gia không vừa lòng —— sao lại phải ăn ở Miêu Miêu lâu chứ, không thể về phòng mình sao?

Mấy lão gia tử chỉ nóc nhà Miêu Miêu lâu một cái —— nơi này tương đối cao, hạ tuyết lên càng đẹp!

Triển Chiêu sang đó ngồi ăn lẩu, vừa hỏi mọi người đã thấy hiện tượng thiên văn ban nãy chưa? Có biết chuyện gì đã xảy ra không?

Nhưng khiến hắn và Bạch Ngọc Đường thất vọng là, U Liên hoàn toàn không biết một trên màn bầu trời kia là chuyện gì, hơn nữa bản thân của hắn cũng khẳng định chưa từng trải qua việc đi lại giữa hồ sen gì đó.

Triển Chiêu vừa nghe —— không phải chứ? Cái này cũng không có chút đầu mối nào? Không phải là đương sự làm, vậy là ai làm? Cũng dám loạn dùng mặt của Tiểu Họa thúc!

Bạch Ngọc Đường đem bức tranh đường cong họ vẽ xuống trong từ đường cho nhóm Yêu Vương nhìn.

Mấy lão gia tử nghe hai người miêu tả tình huống trong từ đường đều cảm thấy thần kỳ, Yêu Vương còn nói muốn đến đó nhìn một cái, Thiên Tôn cùng Lục Thiên Hàn đều biểu thị không muốn rời khỏi thế giới băng tuyết này.

Ân Hậu với Yểu Trường Thiên cũng không có hứng, Bạch Long Vương vừa nhảy mũi vừa xua tay.

Cuối cùng lão gia tử phát hiện không ai bồi mình, không thể làm gì khác hơn là nhìn U Liên.

Theo lý thuyết, trong này hoặc nhiều hoặc ít có chút liên quan đến U Liên đi, nhưng hắn thoạt nhìn lại không có hăng hái gì.

Không chỉ như vậy, mấy lão đầu nhi ban nãy có chú ý tới, lúc bầu trời xuất hiện ao sen, U Liên chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn, sau đó thì bắt đầu thất thần, nhìn thấy bộ dáng mình xuất hiện cũng không có quá nhiều biểu tình.

Triển Chiêu nhìn ngoại công nhà mình —— Tiểu Họa thúc là biết gì đó nhưng không muốn nói, hay là chỉ đơn thuần mệt nhọc thôi?

Đừng nói, cái này trái lại cả Ân Hậu cũng không biết, tâm tư của U Liên ai cũng đoán không được.

Triển Chiêu lại đem chuyện có tượng đá bù nhìn trong vò tro cốt ở từ đường nói với Tiểu Họa thúc, hắn cũng chỉ gật đầu, ra hiệu đã biết, vẫn như cũ không phát biểu ý kiến gì.

Triển Chiêu gấp đến độ trực tiếp nghiền vụn băng dưới chân, Ân Hậu nhìn hắn —— bằng không con làm nũng như hồi bé thử xem?

Triển Chiêu hơi xấu hổ —— thực sự phải vậy hả? Đã lâu không làm có chút ngượng ngùng...

Ngũ Gia lúc đầu muốn đi tắm, cả ngày nay vừa tảo trần vừa dọn sách, nhưng vừa đứng lên lại ngồi xuống rồi rót chén rượu uống, chuẩn bị xem xong lại đi.

Triển Chiêu chìa tay che mắt hắn —— không cho phép ngươi nhìn!

Còn đang nháo, Vương Triều Mã Hán từ ngoài cửa chạy tới, báo với Triển Chiêu là có người đến thăm hỏi.

Triển Chiêu còn rất buồn bực —— đến thăm hỏi? Tìm ai?

"Lúc đầu thì nói bái phỏng đại nhân, chẳng qua đại nhân không có mặt, đã đến Thái sư phủ còn chưa có về." Vương Triều nói với Triển Chiêu, "Bọn họ liền nói tìm ngươi cũng được."

"Người nào vậy?" Mọi người buồn bực —— tối khuya rồi còn đến thăm hỏi?"

"Hai ông lão, tự xưng là Cảnh Quốc công cùng Duệ Dương công..." Mã Hán hình như cũng không chắc chắn lắm, lúc nói chuyện biểu tình có chút phức tạp.

"Làm sao vậy?" Triển Chiêu khó hiểu, hơn nửa đêm rồi hai tên xui xẻo này tới nha môn làm chi?

"Theo lý thuyết thì Quốc công không phải là người thể diện sao?" Vương Triều cũng lẩm bẩm, "Hai người này mặc y hệt ăn mày, trên người còn mang mùi cá."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều không nói gì —— không phải đâu, hai ông lão kia đến giờ còn chưa thay quần áo? Nhưng nghĩ lại một chút, không đúng a. Bọn lính Bảy Quốc công mang theo đều tới quân doanh của quân hoàng thành, mấy Quốc công hẳn là nên đến dịch quán hoặc là tư trạch của bọn họ trong thành Khai Phong mới đúng, đám người này gia đại nghiệp đại chẳng lẽ ngay cả quần áo sạch cũng không có?!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mặc dù có chút ghét bỏ hai người kia, nhưng bọn họ dù sao cũng là người biết chuyện và người hiềm nghi của án Diên Cơ mất tích năm đó, vẫn phải đi gặp một chút, vậy nên cùng nhau đến phòng khách phía trước.

Yêu Vương một tay lôi U Liên, "Đi, chúng ta tới núi Ngũ Liên coi từ đường kia."

Vẻ mặt U Liên không tình nguyện, nhưng bị Yêu Vương kéo đi, tổ Tương Du đều trốn không thoát, hắn tự nhiên cũng có nước thành thật mà đi theo thôi.

Tổ Tương Du lúc đầu không thấy hứng thú, nhưng thấy Yêu Vương đi thì cũng đi theo. Yểu Trường Thiên và Lục Thiên Hàn đều cảm thấy giờ này đi ngủ thì còn sớm, không bằng cũng đi theo xem một chút.

Chỉ chốc lát sau, người đều chạy sạch, trong Miêu Miêu lâu băng thiên tuyết địa, chỉ còn lại Bạch Long Vương bọc chăn, run run rẩy rẩy nhúng rau ăn.

Lão gia tử ngửi ngửi rau, lại ngửi ngửi cá viên, ghét bỏ, không phải nói lẩu Tứ Xuyên cay tê miệng à, sao một chút mùi vị cũng không có... Lấy cây ớt sau cùng đưa lên mặt ngửi ngửi... Hắc xì!

Bạch Long Vương ủy ủy khuất khuất xoa mũi —— tổ băng côn* gì gì đó, ghét nhất! So với tổ Tương Du còn đáng ghét hơn!

*tổ băng côn aka Thiên Tôn + Lục Thiên Hàn =))


→Chương sau: Chương 491:→

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro