CHƯƠNG 491: TRÁNH NÉ

CHƯƠNG 491: TRÁNH NÉ

EDITOR: MIRA, ROSALINE

BETA: LEO


Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chạy đến phòng khách để gặp Cảnh công cùng Duệ Dương công... Còn chưa đến cửa lớn phòng, đã ngửi thấy một mùi đặc biệt.

Triển Chiêu sờ mũi, liếc mắt nhìn hai con mèo trước cửa bị dẫn tới.

Ngũ gia có chút ghét bỏ, ai vứt cá chết gần đây à?

Vào phòng khách thì mùi càng nồng, giống như ở đây có trồng ngư tinh thảo vậy.

Ngũ gia chân trái vừa bước vào liền lui lại, Triển Chiêu cũng thấy khó hiểu, vừa vào phòng liền thấy... Hay thật, hai lão nhân đầy bụi bẩn đang ngồi cạnh bàn.

Cũng khó trách Vương Triều Mã Hán kinh ngạc như vậy, thậm chí còn không tin đây là hai vị quốc công, nếu không phải Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã gặp qua lúc chiều, thì có khi cũng không nhận ra hai người này thật.

Hai vị Quốc công một thân toàn mùi nước súp, cứ như hai thùng đồ ăn thừa* vậy, quan trọng là vẫn còn mùi tanh... Nhưng nhìn kỹ lại, quần áo hai người mặc không kém, cho nên hẳn là thùng đồ thừa mặc quần áo thượng hạng đi.

*đồ ăn thừa 泔水 thức ăn thừa như rau, cá... đổ chung vào (thường là) một cái thùng của hộ gia đình, nhà hàng, căn tin...

Ngũ gia vẫn duy trì trạng thái đứng trước cửa không chịu bước tiếp, nghĩ thầm hai lão nhân này chắc không còn cách nào khác, phải đốt quần áo rồi tắm lại vài lần mới được!

Triển Chiêu liếc mắt nhìn hai con mèo theo sau mình, chỉ sợ chúng nó xem hai lão nhân như cá lớn mà quắp đi.

Sau khi đuổi mèo đi, Triển Chiêu hỏi hai người, "Nhị vị Quốc công... cách ăn mặc sao..."

Hai vị lão nhân cũng xấu hổ, hơn nữa sắc mặt không tốt lắm, chắc là chính mình ngửi cũng khó chịu.

"Thất lễ rồi." Cảnh công lộ vẻ xấu hổ, muốn nâng tay áo che mặt, kết quả vừa ngửi mùi vị ở tay áo đã bị huân tới khó chịu, xém chút thì ói ra, làm Triển Chiêu sợ tới mức lùi lại hai bước, ngăn trước mặt Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia chìa tay chọc chọc lưng Triển Chiêu phía trước —— Miêu Nhi, thật nhiều mèo!

Triển Chiêu vừa quay đầu lại, bất đắc dĩ, phía sau hai người họ thật sự có mấy con mèo tới, đều hướng vào trong phòng mà đi, tiện thể cọ quần Ngũ gia.

Triển Chiêu "xùy xùy" đuổi mèo đi —— các ngươi đến tìm ăn hay là tìm cơ hội cọ chân vậy hả?

"Bọn ta vừa ăn cơm chiều, nghe nói phong cảnh Khai Phong thành rất được nên muốn ra ngoài đi dạo." Cảnh công giải thích, "Kết quả không phải trời vừa sinh dị tượng sao?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tuy ghét bỏ, nhưng nghe tới đó vẫn ngẩng đầu nhìn sắc mặt hai lão nhân.

Hai người này cũng mang vẻ ghét bỏ, có thể vì mùi vị, nhưng lúc nói đến "trời sinh dị tượng", cũng không có biến hóa đặc biệt gì.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo bản năng liếc mắt nhìn nhau —— hai ông lão này không biết U Liên Nguyên Bảo sao? Hay là giả bộ?

Hai người cũng không động thanh sắc*, tiếp tục nghe bọn họ nói.

*âm thanh cùng sắc mặt

"Xem xong liền muốn trở về, ai biết trên đường lòi ra rất nhiều loạn tử!" Cảnh Công trực tiếp lắc đầu, "Hai ta vốn dĩ mang theo mấy tùy tùng, còn cả một chiếc xe ngựa, nghĩ nếu mệt thì ngồi xe trở về."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu —— đúng vậy, xe ngựa kia đâu? Cũng rơi vào thùng đồ thừa rồi à? Cái thùng đó lớn bao nhiêu thế?

"Vấn đề là, người kéo xe ngựa không biết sao mà hoảng sợ quá, kéo xe chạy đi mất." Duệ Dương Công nói ra còn rất tủi thân, "Hơn nữa hai con ngựa kia còn xông về phía bọn ta... Hai ta trốn vào trong ngõ hẻm, nhắc tới cũng khéo..."

"Vừa lúc trong đó có một hỏa kế đẩy một chiếc xe đẩy ra, trên xe có hai cái thùng đựng đầy cá còn dư lại." Cảnh Công thở dài, "Xe lật đột ngột, đồ trong hai thùng đó đều hắt trên người hai ta."

"Tùy tùng của bọn ta một phần đã đuổi theo xe ngựa, lưu lại mấy người lúc đầu muốn đến đỡ hai ta... Không ngờ xe ngựa loạn một cái khiến đường xá rối loạn, rất nhiều người chạy qua bên này tránh xe, liền khiến bọn ta bị tách ra khỏi mấy tên thủ hạ kia."

"Sau đó hai ta thật vất vả bò dậy từ dưới đất, tên đẩy xe kia đoán chừng là sợ bọn ta tìm hắn gây phiền phức, nâng xe đẩy chạy đi mất... Chiếc xe đó còn đụng vào ta một cái."

Cảnh Công chỉ vào chân mình rồi nói, "Đều đụng đến xanh tím luôn rồi, đứng cũng không vững..."

"Ta mới vừa đỡ Cảnh huynh bước mấy bước về phía ngõ hẻm, nghĩ muốn tìm nơi sạch sẽ chút ngồi một chốc chờ thủ hạ tới.. Ai biết mới vừa tới ngoài cửa một hộ nhân gia, từ bên trong có một con chó lớn lao tới. Cũng không biết là ghét bỏ mùi vị trên người hai ta hay thế nào, lại điên cuồng đuổi theo bọn ta mà sủa, hung như muốn ăn thịt người."

"Hai ta bị nó đuổi đi, không thể làm gì khác hơn là chạy về phía sau ngõ nhỏ... Kết quả lao ra ngõ nhỏ lại bị một chiếc xe ngựa trên đường đụng." Cảnh Công vừa đỡ thắt lưng của mình, vừa chỉ chỉ tay Duệ Dương Công, biểu thị đều bị thương.

"May mà xe ngựa cũng không đi quá nhanh, cũng đủ cho hai ta chịu được."

"Hơn nữa phu xe kia thật quá đáng!" Duệ Dương Công lại bất mãn hết sức mà kể tiếp, "Vậy mà nói hai ta là ăn mày ra đây làm người giả bị đụng*, giơ roi ngựa muốn đánh hai ta!"

*người giả bị đụng 碰瓷 để chỉ những thành phần hay dàn cảnh tai nạn, thích nhảy ra trước đầu xe ở đường lớn giả bộ bị ô tô va phải hòng moi móc tiền bồi thường từ chủ xe.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quan sát trên dưới hai người họ một tý —— so sánh giữa ăn mày giả làm người bị đụng muốn ăn vạ với hai ngươi... Không thể nói là có chút giống nhau, chỉ có thể nói là giống nhau như đúc...

"Hai ta khập khểnh né tránh người chăn ngựa hung thần ác sát kia, một mặt trên người đau nhức, mặt kia trên người thối, hơn nữa mắt đã mờ nhìn không rõ lắm, lại còn quá lâu rồi không tới Khai Phong thành, chỗ nào kia cũng không nhận ra nữa.. Trên người không mang tiền mà bên người cũng không có ai... Cuối cùng nhìn thấy nha môn Khai Phong phủ, liền muốn tới quý phủ cầu cứu."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xem như hiểu rõ, mặc dù đối với hai ông lão cũng không có ấn tượng gì tốt, nhưng dù sao cũng quá xui xẻo rồi, đáng giá đồng tình.

Triển Chiêu nhờ gã sai vặt trong nha môn pha nước nóng, lại chuẩn bị gian khách phòng, để hai người bọn họ đi tắm thay quần áo, thu thập chỉnh đốn sạch sẽ trước đã, rồi sẽ tìm một lang trung đến kiểm tra một chút cho, xem thử trong người thế nào. Mặt khác, Triển Chiêu còn phái mấy nha dịch chuẩn bị xe ngựa, chờ hai lão gia tử thu thập xong sẽ đưa người ta về.

Nhưng nha dịch còn chưa đi ra ngoài đã bị hai ông lão cản lại.

"Ôi..." Cảnh Công đột nhiên ngăn cản nói, "Vừa lúc, hai ta còn muốn gặp Bao đại nhân một lần, không vội về đâu."

Triển Chiêu hơi ngẩn người, quay đầu lại nhìn hai ông lão khấp khểnh đi theo gã sai vặt tới phòng cho khách, ngay cả bóng lưng đều lộ ra vẻ thảm hề hề...

Triển Chiêu sờ sờ cằm, "Ừm ~" một tiếng.

Bạch Ngọc Đường thấy người đi rồi, liền túm Triển Chiêu nói hai ta cũng đi tắm đi.

"Hừm, ngươi tuyệt không cảm thấy này hai ông lão này có gì đó sai sai sao?" Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia gật đầu, còn không phải sao, xui xẻo thành như vậy cũng không dễ dàng, "Trạng thái y hệt như lúc bị Hồng Tề Thiên* trừng mắt một cái."

*Hồng Tề Thiên, biệt danh Hồng Vận tướng quân, phó tướng của Long Kiều Quảng, anh trai này có vận may vô địch nhưng khiến người khác xui không còn cái nịt, lần đầu xuất hiện ở Hắc Phong Thành Chiến Ký - Vụ 5: Tông Tổ chi huyết - chương 97: Hồng Phúc Tề Thiên. Trích đoạn như sau: "Hồng Vận Tướng quân Hồng Tề Thiên, có người nói người này hồng phúc tề thiên vận may dị thường, mỗi lần hắn xuất trận đều có thể không chiến mà thắng. Về phần võ công giỏi hay không giỏi, chiến pháp tinh hay không tinh, đã không còn ai để ý... Bởi vì hắn căn bản không cần chiến tranh cũng có thể thắng, chính là so với bất luận cái gì phúc tướng càng phúc tướng hơn."

Nói xong, Ngũ Gia hơi chút trầm ngâm, liền nhìn Triển Chiêu —— hình như có cái gì đó không đúng.

Triển Chiêu kéo hắn ra ngoài cửa, "Hơn nữa ngươi xem hai người họ ban nãy đã như vậy rồi, nói muốn đưa họ về lại vội vã cự tuyệt. Hai người này cùng đại nhân lại không có giao tình, lúng túng như thế còn muốn lưu ở đây chờ? Mặt khác, hai ông lão này cứ như vậy ra ngoài rồi tìm không được, người nhà có thể không lo lắng sao? Nhưng lại không vội trở về!"

Triển Chiêu lầm bầm lôi Ngũ Gia ra ngoài, còn vẫy tay với Câm nhà Lâm Dạ Hỏa đang dạo bộ ở trong sân, Câm liền theo hai người chạy ra cửa.

Đến ngoài cửa, rất dễ dàng tìm được hai chuỗi vết chân bẩn.

Có mấy nha dịch đang cầm thùng nước ra chuẩn bị chà đường cái, Triển Chiêu bảo bọn họ chờ một chút, liền chỉ chỉ với Câm vết chân nhớt thối hoắc trên mặt đất.

Câm lúc đầu đang giúp Tiểu Ngũ cùng Ngân Tuyết trông tiểu lão hổ trong sân, khó khăn lắm mới dỗ ba đứa nhỏ đi ngủ, thấy Triển Chiêu gọi nó thì lắc đuôi cùng đi ra.

Kết quả vừa tiến đến ngửi chỗ ngón tay Triển Chiêu chỉ, Câm lập tức lùi về sau ba ước, hất đầu, thuận tiện nhe răng phát ra thanh âm ư ử, vô cùng khó chịu.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, lại cảm thấy càng kỳ quái... Theo lý thuyết, Câm vô luận là sói hay là chó, đều không đến mức sợ loại mùi hôi tanh nồng này đi? Hơn nữa vừa mới nãy đám mèo rõ ràng không có phản ứng gì, vì sao chó hình như rất không thích?

Hai người dọc theo vết chân đi về phía trước, đừng nói, lúc này trời mặc dù đã tối đen, nhưng có ánh trăng chiếu trên mặt đất cùng hai hàng nước ướt, cho nên vết chân vẫn khá rõ ràng.

Câm tuy rằng miệng luôn kêu ư ử, nhưng vẫn theo sau hai người cùng đi.

Hai người một chó đuổi theo vết chân đi một đoạn không xa, thật đúng là đến một đầu ngõ.

Ánh trăng chiếu không tới trong ngõ hẻm đen như mực, thế nhưng mùi thối vẫn rất rõ ràng, Ngũ Gia và Câm đều đứng ở giao lộ không chịu vào.

Triển Chiêu chạy vào một khách sạn bên cạnh, mượn một cái đèn lồng qua rồi nâng đèn tiến vào trong ngõ hẻm.

Bạch Ngọc Đường cùng Câm không thể làm gì khác hơn là cùng theo vào trong.

Sau một chuỗi vết chân, bên tường trước mặt đặt hai thùng đồ ăn thừa lớn, đều đang đậy nắp, mặt đất bên cạnh tựa hồ đã được quét qua, nhưng vẫn có một ít vết ố lưu lại.

Hai thùng đồ thừa này đặt bên cạnh một cánh cửa, Triển Chiêu cảm thấy cảnh tượng này còn có chút nhìn quen mắt...

Bạch Ngọc Đường lại cảm thấy hai cái thùng này cũng quá lớn rồi, một chiếc xe đẩy có thể kéo đi sao?

Đang nghi hoặc thì chợt nghe được một tiếng "cọt kẹt", cánh cửa kia mở ra, có một hỏa kế xách theo một thùng nước đi tới, ngẩng đầu một cái nhìn thấy hai người cạnh cửa thì bị dọa sợ đến run rẩy một cái...

Triển Chiêu trái lại nhận ra hỏa kế này, "Tiểu Trần?"

Hỏa kế Kia vỗ vỗ ngực, "Ôi chao, Triển đại nhân, Bạch Ngũ Gia... Hai người sao lại đứng ở chỗ này, cẩn thận dưới chân đó, đừng đạp phải đồ ăn thừa."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn hai cái thùng lớn bên cạnh.

Triển Chiêu tựa hồ đã hiểu rõ điều gì —— đây là cửa sau của một tiệm bán cá viên. Cá viên nhà hắn cũng khá có tiếng trong thành Khai Phong, hơn nữa có cho thêm lá bạc hà vào trong cá viên để khử đi mùi tanh, cho nên rất nhiều người không thích ăn cá lại thích ăn cá viên nhà hắn. Câm sở dĩ không thích mùi này như vậy, đoán chừng cũng có quan hệ với việc này... Chó ghét nhất là mùi bạc hà mà, thảo nào Câm lại tỏ vẻ ghét bỏ.

"Ôi." Tiểu Trần vừa cầm một bầu nước hắt lên mặt đất, vừa oán giận, "Ngày hôm nay không biết ai làm đổ thùng đồ ăn thừa nhà ta, cái này hôi biết bao nhiêu, rửa sạch thật nhiều lần cũng không hết mùi."

Triển Chiêu nhìn chung quanh một chút, hỏi Tiểu Trần, "Trong ngõ hẻm này có người nào nuôi chó trong nhà sao?"

Tiểu Trần vui vẻ, lắc đầu nói, "Ngỏ hẻm này của chúng ta nổi danh là không có chó đến."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— vậy mà hai lão già đó lại nói có chó đuổi theo bọn họ...

Lại xem thùng đồ ăn thừa kia.

Triển Chiêu cảm thấy thùng nước này cũng không nhẹ đâu... Hơn nữa hỏa kế chỉ nói thùng nước nhà hắn ngã, không có nói kéo xe đẩy.

Tiểu Trần thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn thùng nước, liền nói, "Thùng này của nhà chúng ta đổ đầy một cái cũng mấy trăm cân lận, cũng không biết người nào bản lĩnh như vậy liền đẩy ngã, hơn nữa còn là cả hai đều trống không!"

"Trống không?"Triển Chiêu kinh ngạc.

"Đúng vậy!" Tiểu Trần gật đầu, "Thứ đồ này mà bị đẩy ngã nhiều nhất cũng chỉ rơi vãi phân nửa, phải nâng lên đổ ngược xuống dưới mới có thể đổ hết ra... Vậy tạm chưa nói đến cần rất nhiều sức mạnh, người nọ còn phải cao nhiều lắm nữa! Ban nãy chưởng quỹ nhà ta cũng nói là quái lạ đó."

"Đồ ăn thừa nhà các ngươi cũng là mỗi ngày trời chưa sáng có người tới thu sao?" Triển Chiêu hỏi.

Hỏa kế gật đầu, "Đúng vậy, dùng để nuôi heo trong nhà lão Lưu, lúc mỗi ngày gà gáy sẽ có xe bò kéo qua đây."

"Cho nên mới vừa rồi không có người nào dùng xe đẩy vận chuyển đồ ăn thừa nhà ngươi đi đi?" Để đảm bảo không có sai lầm, Triển Chiêu hỏi vô cùng tỉ mỉ.

Hỏa kế lắc đầu nói, "Trời ơi Triển đại nhân, ngài nhìn trên phố xá bây giờ một cái còn thấy không ít người đi, ai lại đi kéo đồ ăn thừa lúc này chớ, không sợ đụng trúng người thì với cái mùi này cũng sẽ bị người qua đường mắng chết!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trong lòng đều biết, quả nhiên hai ông lão kia đang nói dối.

Sau khi từ biệt hỏa kế thì mang theo Câm cùng trở về, hai người liền bắt đầu nói về chuyện này.

"Hai người bọn họ nếu thật muốn kiếm cớ tới Khai Phong phủ, cũng không đến mức tự làm hại mình đi!" Triển Chiêu cảm thấy hi sinh cũng quá lớn rồi.

"Ta tương đối lưu ý tới hai cái thùng kia." Bạch Ngọc Đường nói, "Hai ông lão kia nhất định đâm không ngã cũng không xách lên được... Hơn nữa trạng thái của hai người bọn họ, chính là bị tưới một đường từ đầu đến chân, muốn diễn kịch thì vẫy trên người chút là được, hà tất phải tưới đầy đầu đầy mặt."

"Ừm! Cảm giác cần có nội lực." Triển Chiêu vừa nói vừa khoát tay, ra hiệu —— lúc hai người bọn họ đi qua, dùng nội lực nâng hai thùng, mới có thể đạt được hiệu quả này.

Bạch Ngọc Đường cũng tán thành, "Có cảm giác như hai người bọn họ bị cao thủ nào đó để mắt tới, chạy đi tới Khai Phong phủ, nhưng thật ra là đến lánh nạn, cho nên mới ăn vạ không chịu đi."

"Lên tới Khai Phong phủ ta lánh nạn à..." Trong đầu Triển Chiêu lúc này tràn đầy mấy loại ý đồ xấu, ôm tay đụng đụng Bạch Ngọc Đường, "Để hai người họ ở lại nha môn, cũng không phải là không tốt đi, ngươi nói có đúng hay không?"

Ngũ Gia nhìn hắn —— Miêu Nhi ngươi lại muốn làm gì?

Triển Chiêu nháy mắt với hắn mấy cái —— tự mình đưa tới cửa! Không lăn qua lăn lại cho tốt một tí thì làm sao mà xứng với việc bọn họ đưa mình tới!

Đang lúc này, chợt nghe Câm hướng về sau kêu một tiếng.

Hai người quay đầu lại, thấy cách đó không xa có đội ngũ xe ngựa chạy tới, hẳn là Bao đại nhân đã trở về.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đã đến cửa nha môn, liền đứng chờ.

Chỉ chốc lát sau xe ngựa đã đến, Bao đại nhân và Thái sư cùng nhau xuống xe.

Thái sư lúc này biểu tình còn rất nghiêm túc, so với buổi chiều vui vẻ cười nói hoàn toàn hai trạng thái, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đoán chừng hắn đã biết chuyện Bàng Dục thiếu chút nữa bị giết.

Thái sư giương mắt nhìn thấy Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, bước qua đây nói lời cám ơn với hai người, đa tạ hai người họ cứu Dục Nhi.

Ngũ Gia nói là cữu công cứu, Triển Chiêu cũng xua tay nói mình không có giúp một tay, là nhờ có Ngọc Đường cùng Tiểu Tứ Tử.

Thái sư lắc đầu, "Không có hai ngươi, thì làm gì có cữu công cùng Tiểu Tứ Tử được... Đều là thiện duyên."

Ngũ Gia thấy Thái sư tâm sự nặng nề, liền nói, "Cữu công ta hình như còn nói với đệ ấy vài câu."

Thái sư vui mừng gật đầu, "Vậy là tốt rồi, vẫn nên có người chỉ điểm cho nó một ít, miễn cho nó ỷ mình thông minh làm ra chuyện điên rồ..."

Triển Chiêu lúc này đã chạy đến bên cạnh Bao đại nhân, thì thầm đem hành động khi nãy của hai vị Quốc công đều kể qua một lần.

Bao đại nhân nhướng nhướng mày một cái, "Chà? Hai người kia đang ở trong nha môn?"

"Vâng!" Triển Chiêu vừa muốn mở miệng, Bao đại nhân liền hỏi hắn, "Có phải ngươi muốn hù dọa hai người bọn họ một chút không?"

Triển Chiêu vội hỏi, "Đại nhân cũng cảm thấy đây là một kế hay?"

Bao đại nhân cười cưng chiều, "Triển hộ vệ nghĩ ra, đương nhiên đều là kế hay!"

[Ros: úi, Bao đại nhân dung túng Miêu Nhi ghê!!!]


→Chương sau: Chương 492: TƯỢNG ĐÁ→

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro