CHƯƠNG 501: ÁN MẤT TÍCH

CHƯƠNG 501: ÁN MẤT TÍCH

EDITOR: ROSALINE

BETA: LEO


Triệu Phổ bị Bát Vương lôi tới Dã phủ, chỉ là Bát Vương cũng không biết rốt cuộc Dã Vong Ưu ở chỗ nào, nên muốn Triệu Phổ dẫn đường.

Triệu Phổ chậm rì rì giúp Triệu Trinh kéo dài thời gian.

Đừng nhìn Bát Vương trông đặc biệt nho nhã, thế nhưng là một người nóng tính. Hơn nữa nếu muốn kể tên những người hiểu rõ Triệu Phổ nhất trên đời, hắn khẳng định là một trong số đó.

Triệu Phổ thường ngày đối với Bát Vương nói gì nghe nấy, hôm nay nói hắn nhanh lên chút thì hắn lại lệch chậm một chút, nhất định là có chuyện gì đó. Nhưng hắn có thể có chuyện gì? Bát Vương mơ hồ đã cảm thấy, không chừng lại có quan hệ tới hoàng thượng.

Có điều Vương gia còn chưa nghĩ tới trình độ Triệu Trinh ra ngoài qua đêm, chỉ hoài nghi nơi này hẳn là có việc, Triệu Phổ muốn gạt hắn.

Công Tôn ôm tay đi theo sau hai huynh đệ lôi lôi kéo kéo, cảm thấy còn không bằng Triệu Phổ thẳng thắn luôn bây giờ đi, như vậy còn có thể bị mắng ít đi một chút.

Vào núi Ngũ Liên, Triệu Phổ thấy binh mã hoàng thành hẳn là đã ẩn núp hết rồi, liền muốn mang Bát Vương đi từ đại lộ.

Kết quả đi tới nửa đường thì đột nhiên trong rừng truyền đến một trận loạt xoạt, một con sói từ đâu chui ra, Bát Vương còn chưa có bị hù, ngược lại dọa Đa La hết cả hồn, vội vàng bảo vệ Vương gia.

Song nhìn kỹ lại thì con sói kia trông rất quen mắt, còn vẫy vẫy đuôi với mọi người.

Công Tôn cùng Triệu Phổ nghiêng đầu, đây không phải là Câm nhà Hỏa Phượng sao... Trong miệng còn ngậm gà rừng.

Triệu Phổ và Công Tôn đều nhìn nó —— muộn rồi không ăn cơm no hay sao mà lại chạy đi tìm đồ ăn nhẹ nữa? Lượng cơm ăn không nhỏ nhỉ, mới nãy rõ ràng đã ăn cả một con thỏ!

Lúc này, sau lưng Câm lại có một trận loạt xoạt, chỉ thấy Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa cũng chạy ra, phía sau còn mang theo mười mấy quân hoàng thành. Mọi người nhìn là biết vừa đi săn thú, cái gì mà gà rừng vịt hoang hoẵng thỏ rừng, xách chạy ra ngoài cả một đống lớn.

Hai bên vừa chạm mặt, ngây ngẩn cả người, bầu không khí có chút xấu hổ.

Triệu Phổ đoán chừng là Trâu Lương vừa chạy đi săn thú về nướng thịt cho binh sĩ trực đêm ăn khuya, bình thường lúc ở Hắc Phong thành không có chiến sự gì thì hắn cũng thích làm như vậy, chính là... hôm nay lại để cho Bát Vương vừa lúc đụng phải.

Bát Vương cũng rất nghi hoặc, nửa đêm nửa hôm mà lại lên tới chỗ này săn thú?

Ngược lại Đa La tương đối thanh tỉnh, Trâu Lương mang theo quân hoàng thành, hơn nửa đêm mà quân hoàng thành canh giữ khu vực núi Ngũ Liên làm gì? Kết hợp với dáng vẻ kéo kéo lôi lôi của Triệu Phổ ban nãy, Đa La lớn gan suy đoán... Dã phủ có khách quý.

Triệu Phổ nháy mắt với Trâu Lương.

Trâu Lương cũng nhìn thấy Bát Vương, vừa muốn nói gì đó, Lâm Dạ Hỏa ở một bên đã cười tủm tỉm nói, "Đầu bếp Dã phủ bảo muốn làm đồ ăn khuya cho Hoàng thượng, nhưng lại thiếu thỏ."

Tất cả mọi người yên lặng liếc mắt nhìn Lâm Dạ Hỏa.

Hỏa Phượng cười đến không tim không phổi, "Này không phải là phụng chỉ đi ra ngoài bắt thỏ sao, thuận tiện chuẩn bị chút món ăn thôn quê."

Triệu Phổ đưa tay đỡ trán, Công Tôn cảm thấy Lâm Dạ Hỏa hẳn là cố ý.

Triệu Phổ lòng nói hắn đương nhiên là cố ý a, Triệu Trinh để cho Trâu Lương đút muỗi một đêm, lúc này thật vất vả chờ đến cơ hội, có thể không trả thù một cái cho đã sao, xét đến cùng vẫn là do nhân duyên quá nát của Hoàng thượng!

Bát Vương sửng sốt như vậy trong một chốc, rồi lập tức quay đầu lại trừng mắt nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ vội vàng ngó lên trời, đồng thời đem Công Tôn túm đến hướng trước mặt mình

"Thánh thượng ở Dã phủ làm gì?" Bát Vương hơi chút đè ép lửa giận, hỏi Triệu Phổ.

"À, đây còn không phải vì cầu hiền sao..." Triệu Phổ tận lực giúp nói tốt.

Công Tôn nhỏ giọng nói với Bát Vương, "Đúng vậy, giả trang thành người làm thuê lăn lộn vào, quét dọn gian phòng cả một buổi chiều."

"A..." Bát Vương gia hít một hơi khí lạnh —— Cái gì cơ?!

Triệu Phổ yên lặng nhìn thoáng qua Công Tôn mang cùng một biểu tình với Lâm Dạ Hỏa —— Sao ngươi cũng...

Công Tôn lắc đầu một cái —— Bé mập nhà ta cũng dời sách cùng cả một buổi chiều! Hứ!

"Làm công ngắn hạn?!" Mặt Bát Vương gia đều đỏ lên vì tức, "Buổi tối nó không về cung?!"

Hỏa Phượng và Công Tôn cùng nhau gật đầu, "Ở từ đường nằm ra đất nghỉ rồi."

"Từ... Từ đường?!"

"Ừm! Là cái loại còn có bài vị đó."

Bát Vương gia vén ống tay áo, "Thực sự quá kỳ cục rồi!"

Vương gia hầm hừ chạy vào Dã phủ muốn giáo huấn hoàng chất, Công Tôn cùng Lâm Dạ Hỏa nhìn có chút hả hê đuổi theo, Triệu Phổ nhìn nhìn Trâu Lương xách theo con mồi —— Không mấy ta đi nướng thịt với các ngươi?

Trâu Lương với Đa La lắc đầu với Triệu Phổ —— trận đánh này ngươi đoán chừng trốn không thoát đâu.

Triệu Phổ không tình nguyện mà đi về trước —— ta trêu ai ghẹo ai chứ?!

...

Mà lúc này, trong Dã phủ loạn thành một nùi.

Triệu Trinh còn mới theo chân Yêu Vương, Bạch Quỷ Vương, U Liên còn có Dã Vong Ưu cùng nhau đánh bài hoa đây.

Năm vị ranh ma* ngồi xếp bằng trên chăn đệm dưới đất, chơi bài hoa tới ngươi lừa ta gạt các loại. Nam Cung ở bên kia thì cầm một cây quạt, giúp Lục lão gia tử đã đi thẳng một đường vào giấc ngủ đuổi muỗi.

* nhân tinh 人精 người ranh ma, tinh anh; là những người đặc biệt có đầu óc, biết tính toán, đối nhân xử thế khôn khéo, không bao giờ để mình bị lừa gạt (theo Baidu);

Nam Cung có chút hoang mang, Lục Thiên Hàn cũng khá là thú vị, lão gia tử đang ngủ, bên kia đấu bài hoa đến gào lên gào xuống hắn cũng không tỉnh, nhưng khi có con muỗi bay ngang qua lỗ tai thì hắn lại bị đánh thức, cũng không biết là chất lượng giấc ngủ kiểu gì.

Ban nãy Thiên Tôn Ân Hậu đã theo Triệu Phổ trở về Khai Phong phủ rồi, Nam Cung liền muốn Triệu Trinh hồi cung đi ngủ luôn.

Nhưng mới vừa khuyên hai câu đã bị Triệu Trinh đuổi qua đây, để hắn phụng chỉ đuổi muỗi.

Nam Cung liền tức giận, lòng nói cầu ai đó tới quản hắn luôn đi...

Kết quả muốn cái gì tới cái đó, có một ảnh vệ vừa mới tới trước cửa ra dấu với hắn.

Giữa đại nội thị vệ và ảnh vệ đều có mật hiệu, dấu hiệu này nói cho Nam Cung biết —— Bát Vương gia tới.

Nam Cung cũng sửng sốt, vội vàng quay đầu lại muốn báo một tiếng với Triệu Trinh, nhưng khi Triệu Trinh thấy hắn nhìn sang thì quay mặt qua chỗ khác, cố tình không để ý tới hắn.

Nam Cung lòng nói —— vậy đi, thế thì đừng trách ta không cho Hoàng thượng người tự chọn.

Tiếp tục đuổi muỗi, Nam Cung cái gì cũng hổng biết.

Bên này Triệu Trinh còn đang đấu bài hăng say, quản gia lại chạy tới báo với Dã Vong Ưu, "Trang chủ, có người đến thăm hỏi!"

Dã Vong Ưu cũng đã quen rồi, hỏi, "Ai thế?"

"Là Bát Vương gia."

"À?" Dã Vong Ưu thả bài xuống, "Mau mau mời..."

Quản gia cười khan hai tiếng, ý kia —— Có cần mời đâu, đã đằng đằng sát khí mà xông vào rồi.

Dã Vong Ưu đang nghi hoặc, thì nghe phía sau vang lên một trận "loạt soạt loạt soạt".

Mấy người Yêu Vương chỉ thấy Triệu Trinh ném bay bài trong tay, đứng lên muốn chạy còn bị chăn vấp té mà lộn mèo một cái, Nam Cung nhìn Triệu Trinh luống cuống tay bận rộn chân tìm chỗ trốn, không khỏi cảm thấy hả giận —— Đáng đời ngươi! Trời giáng Bát Vương... Nếu cầm theo đồng giản ngự tứ tới đánh mông ngươi thì càng tốt. Ngoài cung Bát Vương đánh một trận, hồi cung Thái hậu lại thêm một trận nữa!

Triệu Trinh lúc này còn trốn chỗ nào kịp, còn chưa mở cánh cửa tủ thì Bát Vương đã giết tới cửa.

Hoàng thượng chợt lách người trốn phía sau Nam Cung.

Nam Cung quay đầu lại nhìn nhìn hắn, giống như đang hỏi —— Hoàng thượng cảm thấy thần có thể giữ được ngài chắc?

Triệu Trinh nghĩ cũng phải, xoay người lại chạy tới phía sau Dã Vong Ưu trốn.

Dã Vong Ưu cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, trước tiên đứng dậy cùng Bát Vương gia làm lễ gặp mặt, "Vương gia, đã lâu không gặp."

Bát Vương nhìn thấy Dã Vong Ưu, sắc mặt hòa hoãn đi đôi chút, cùng hắn trả lễ, "Phu tử gần đây có khỏe không?"

Triệu Trinh nghiêng đầu nhìn nhìn Dã Vong Ưu —— ngươi từng làm phu tử của Bát thúc sao?

Dã Vong Ưu lúc còn trẻ đích xác là đã dạy Bát Vương gia thời niên thiếu, thiếu niên tuấn mỹ trong trí nhớ kia bây giờ trưởng thành, khí chất vẫn trước sau như một ưu nhã quý khí, chính là sắc mặt không tốt lắm...

Triệu Trinh thấy phía sau Bát Vương, Triệu Phổ buồn bã ỉu xìu lắc lư đi vào, lập tức mở to hai mắt lên án —— Cửu thúc ngươi vậy mà phản bội trẫm!

Triệu Phổ cũng rất buồn bực, rõ ràng là đã phái người về thông tri rồi mà, sao lại không né?

Vương gia còn ngẩng đầu liếc mắt nhìn ảnh vệ trên nóc nhà.

Nhóm ảnh vệ khoanh tay —— báo tin rồi mà!

Triệu Phổ lại nhìn Nam Cung một chút, yên lặng lắc đầu —— xét đến cùng, vẫn là nhân duyên của hoàng đế có vấn đề!

"Thánh thượng!" Bát Vương gia ngẩng đầu một cái, Triệu Trinh liền biết không ổn, tư thế này, Vương gia vạn chữ khuyên ngăn đã ở bên mép... Cái này còn không chuẩn bị nói đến hừng đông sao?!

Vào thời khắc mấu chốt này, đột nhiên lại nghe Bạch Quỷ Vương mở miệng nói, "Tòa lâu đó cháy rồi."

Nhóm người bên trong từ đường sửng sốt, theo hướng Bạch Quỷ Vương mà nhìn ra ngoài... Chỉ thấy Diên Tê lâu xa xa, đã biến thành một tòa lâu lửa, đang hừng hực bùng cháy.

Bát Vương gia cũng sửng sốt, không để ý tới việc dạy bảo Triệu Trinh nữa, chạy đến trước cửa sổ, "Trời ơi, sao lại như vậy..."

Triệu Phổ ra hiệu với nhóm ảnh vệ ở cửa đối diện... Nhóm ảnh vệ đi thông tri quân hoàng thành chữa cháy.

Nhưng mà, chỉ từ bên này nhìn, đã biết không còn kịp rồi, thế lửa quá lớn, cho dù đội thủy long của quân hoàng thành lập tức chạy tới bây giờ, tòa lâu này hẳn không cứu được nữa.

Dù sao cũng là biệt viện thuộc về Bát Vương, hơn nữa Triệu Phổ khi còn bé còn cùng Bạch Quỷ Vương học công phu ở đó, Bát Vương không khỏi cảm thấy có chút đáng tiếc.

Triệu Trinh tiến đến bên người Bát Vương, kéo cánh tay rồi xoa xoa lưng cho hắn, như khi còn bé muốn xin khoan dung sau mỗi lần gặp rắc rối.

Bát Vương nhìn hoàng đế ngoan ngoãn bên người, nhìn đâu cũng thấy hình ảnh hắn khi còn bé theo Triệu Phổ chạy đầy đất, dáng vẻ nghịch ngợm gây sự, bực bội gì cũng đều tiêu mất...

Triệu Phổ tới bên cạnh sư phụ nhà mình, có chút hiếu kỳ —— Bắt đầu đốt từ khi nào vậy ạ?

Bạch Quỷ Vương suy nghĩ một chút —— Thì mới nãy, bùng một cái.

Triệu Phổ nhíu mày, "Nếu nói nhanh như vậy, hẳn là có người phóng hỏa đi..."

"Là dùng hỏa tiễn phóng hỏa."

Lúc này, Lục lão gia tử đang nằm rất yên ổn đột nhiên mở miệng nói chuyện.

Nam Cung còn đang đuổi muỗi cho hắn đây, sợ hết cả hồn, Công Tôn cũng ngồi xổm xuống nhìn lão gia tử.

Lục Thiên Hàn cũng không tỉnh, liền chỉ chỉ lỗ tai, biểu thị —— ta nghe thấy tiếng gió thổi.

Mọi người muốn chờ lão gia tử nói tường tận, nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy động tĩnh, Công Tôn nhìn nhìn, gật đầu —— lại ngủ mất rồi!

Nam Cung tiếp tục hỗ trợ đuổi muỗi, cảm khái lão gia tử thật là thiên phú dị bẩm.

Yêu Vương nghi ngờ mà nhìn sang Bạch Quỷ Vương —— đứa nhỏ này là có cái tật xấu gì?

Bạch Quỷ Vương nhìn trời —— bị hai tên xấu xa Tương Du kia mang theo, từ nhỏ đã ngủ không đủ, kết quả lại thành cái gì không nên nghe thì nghe không được, cái gì nên nghe thì không bỏ sót gì.

Ngân Yêu Vương cũng không nhịn được chìa tay gãi gãi ót —— tổ Tương Du nhà hắn trước đây rốt cuộc đã làm những gì...

Đang lúc nói chuyện, đội thủy long của quân hoàng thành đã đến, tưới tắt lửa, nhưng Diên Tê lâu cũng sụp, đốt còn rất sạch sẽ.

Triệu Phổ hỏi Yêu Vương có nghe thấy thanh âm mũi tên bay qua hay không, Yêu Vương và U Liên rồi kể cả Bạch Quỷ Vương đều lắc đầu, lúc nãy bọn họ cãi nhau, khoảng cách xa như vậy cái gì cũng không nghe thấy. Về phần Lục Thiên Hàn đang ngủ... không chừng chỉ là đang nằm mơ?

Lục lão gia tử trở mình, "Các ngươi mới nằm mơ."

Tất cả cúi đầu nhìn hắn, lão gia tử ngủ tiếp.

Công Tôn nâng cằm ngồi xổm bên cạnh Lục lão gia tử, đối với trạng thái giấc ngủ của hắn sinh ra hứng thú nồng hậu.

"Đúng rồi." Triệu Phổ hỏi Bát Vương, "Bát ca, không phải huynh có chuyện gì đó muốn hỏi sao?"

Bát Vương cũng phục hồi tinh thần, hỏi Dã Vong Ưu, "Phu tử có nhớ khuê nữ nhà Trương đồ tể hồi trước thường tới nhà hay không?"

Dã Vong Ưu hơi sửng sốt trong chốc lát, hỏi, "Trương Xảo Nhi?"

Bát Vương gia gật đầu, "Hình như là tên này, bản vương có gặp một lần."

"Nha đầu Trương gia đã mất rất nhiều năm rồi, năm đó còn là một cọc án chưa giải quyết." Dã Vong Ưu tinh tường nhớ kỹ việc này.

"Người đã tìm được rồi!" Bát Vương gia nói, "Chính là người ban nãy ám sát hai người Cảnh Duệ Quốc công ở Khai Phong phủ kia!"

"Cái gì?!" Dã Vong Ưu sửng sốt, "Trương Xảo Nhi đó còn sống? Nàng mấy năm nay đi đâu? Sao lại làm sát thủ?"

"Sát thủ đó là nữ nhi của đồ tể?" Triệu Phổ cùng Công Tôn cũng có chút lờ mờ, "Người đã bị sét của Bạch Long Vương đánh ấy à?"

"Tiểu Bạch Long dùng sét đánh một muội tử sao?" Yêu Vương tỏ vẻ khiếp sợ.

Bạch Quỷ Vương cùng U Liên đều ôm tay lắc đầu —— ra tay ác như vậy?

Lục Thiên Hàn lại trở mình.

Triệu Phổ ra hiệu Bát Vương nói lại kỹ càng tỉ mỉ chút.

Bát Vương kể hắn trước đây khi đi học ở nhà Dã Vong Ưu, có một lần gặp qua Trương Xảo Nhi kia ở trong sân, ngày đó nàng đang đang nâng một đầu heo đi tới, cho nên mình nhớ rất kỹ.

Mọi người lại nhìn Dã Vong Ưu.

Dã Vong Ưu nói đến việc này cũng thở dài, "Ta lúc ấy không ở trong thành. Quý phủ thường tìm gia đình Trương đồ tể cách nhà không xa mua thịt. Nhà hắn có một khuê nữ tên gọi Trương Xảo Nhi, sẽ thay trong nhà đưa thịt heo qua đây. Ta cũng đụng phải mấy lần, nha đầu kia rất dũng mãnh, đặc biệt giỏi giang hệt như một đứa con trai vậy, có đôi khi xách theo nửa cái đầu heo chạy đầy đường, nâng đầu heo giao tới nhà ta cũng là chuyện thường xảy ra..."

Tất cả mọi người nhìn Dã Vong Ưu —— ngươi mua nhiều đầu heo như vậy làm gì? Làm món đầu heo hả?

Dã Vong Ưu hơi xấu hổ, kỳ thực từ lúc biết hắn mang đi ngự trù thì mọi người đã phát hiện, vị này cũng là một dân ăn hàng đi.

"Vậy người sau đó làm sao mà mất?" Triệu Phổ hiếu kỳ.

Dã Vong Ưu hồi tưởng chuyện năm đó, "Ngày ấy Trương đồ tể hoang mang rối loạn tìm tới, hỏi quản gia rằng liệu nữ nhi của hắn có nhắc tới sau khi rời khỏi nhà chúng ta thì muốn đi đâu hay không. Ta vừa lúc có ở nhà, nên có ra ngoài hỏi... Lúc đầu, cũng chính là ngày mà Vương gia tới nhà ta học đó, buổi sáng Trương Xảo Nhi có tới nhà ta đưa đầu heo, sau khi đưa xong thì trở về. Trương đồ tể nói, khuê nữ hắn đích xác là có về nhà, thế nhưng lại cầm thêm một đầu heo, nói là còn có một gia đình muốn mua, nàng đưa qua trước rồi đến trưa sẽ trở lại dùng bữa... Nhưng từ sau khi đi thì tới chiều cũng chưa từng trở về. Ta phái vài người theo đồ tể đi tìm, đến tối cũng không tìm được đứa bé kia, về sau dứt khoát đi báo quan, nha môn điều động rất nhiều nha dịch cùng quân hoàng thành, nhưng tìm cả thành vẫn như cũ không thấy. Chỉ chớp mắt đó qua ba mươi năm, lúc ấy tất cả mọi người đều cho rằng đứa nhỏ đã bị bắt cóc, chỉ có đồ tể không tin, nói nha đầu nhà hắn vừa thông minh mà cũng chẳng yếu đuối, người bình thường căn bản không mang đi được..."

Dã Vong Ưu còn gọi quản gia tới, lão quản gia nói đến việc này thì trực tiếp rơi lệ, nói Trương đồ tể về sau buôn bán cũng không làm, tìm nữ nhi mấy năm cũng không được, cuối cùng nhiễm bệnh chết.

Mọi người nghe thì trực tiếp nhíu mày, Triệu Trinh cũng tức giận, "Thực sự là do bọn buôn người gây nên?"

Dã Vong Ưu lại không đồng ý, "Nha đầu Trương gia mười mấy tuổi đã không còn nhỏ, hơn nữa đích xác người rất giỏi giang, không giống như là loại mà bọn buôn người sẽ lừa gạt được, hơn nữa chính theo như lời đồ tể nói, người bình thường không bắt được nha đầu kia."

Triệu Phổ hỏi Bát Vương, "Bát ca ngươi khẳng định sát thủ kia chính là Trương Xảo Nhi?"

"Không sai đâu!" Bát Vương gia gật đầu, "Nhất định là nàng!"

"Nếu sau khi nàng rời khỏi Dã phủ đến một nhà khác thì mất tích, vật biểu thị người mua kia có hiềm nghi rất lớn." Công Tôn hỏi, "Không biết là nhà nào sao?"

"Cha nàng cũng không biết, loại như mua đầu heo này là phải đặt trước, trừ phi có người ra giá cao tăng thêm tiền." Dã Vong Ưu nói đến đây, chợt khẽ nhíu mày, nhìn Bát Vương.

Bát Vương liếc mắt nhìn thẳng vào hắn, hai người tựa hồ như hiểu mà không nói, biểu tình cũng có chút tương tự, là loại ánh mắt như đang hoài nghi người nào đó.

"Hôm ấy còn có người nào gặp qua nàng sao?" Triệu Trinh cùng Triệu Phổ đều hỏi, "Hoặc là ngày đó còn có người cũng tới Dã phủ?"

Dã Vong Ưu gật đầu, hiển nhiên hắn cũng nghĩ đến điểm này, "Ngày ấy, chính là ngày mà Cảnh công tới tìm ta kể khổ, nói gia đình nháo quỷ gà chó không yên."

"Cảnh công có đụng mặt Trương Xảo Nhi sao?" Triệu Phổ hỏi.

Dã Vong Ưu ngược lại không xác định, Bát Vương lại nói, "Chí ít là hắn thấy được!"

Triệu Phổ nhìn Bát Vương.

"Cảnh công chạy tới chỗ ta đưa một lễ gặp mặt, lúc hắn ra cửa, vừa lúc Trương Xảo Nhi nâng một đầu heo từ trong viện đi qua, hắn khẳng định nhìn thấy." Bát Vương vô cùng khẳng định mà nói, "Trương Xảo Nhi sau khi đưa thịt xong liền đi, cùng Cảnh công hẳn là chân trước chân sau."

"Có thể là..." Công Tôn suy đoán, "Cảnh công sau khi ra cửa thì ở ngoài chờ Trương Xảo Nhi, bảo nàng lại một cái đầu heo nữa tới chỗ nào đó, hắn ra giá cao mua. Sau đó Trương Xảo Nhi về nhà xách một cái, sợ cha nàng quở trách cho nên không nhiều lời? Nghĩ cầm được tiền thì qua chỗ bán thịt heo khác mua một cái đầu bù về?"

"Quốc công phủ cách quý phủ ta cũng không xa." Dã Vong Ưu cũng cảm thấy có khả năng này, "Cho nên nàng mới có thể nói với người nhà, buổi trưa thì về nhà dùng bữa..."

"Trương Xảo Nhi gần như hắt cả một thùng đồ thừa lên người hai lão Cảnh Duệ, không tiếc đuổi tới trong Khai Phong phủ ám sát, cảm giác thâm cừu đại hận này a... Có thể chuyện nàng mất tích năm đó có quan hệ tới hai lão ta hay không?" Công Tôn càng nghĩ càng đáng nghi.

Mọi người cũng cảm thấy rất có khả năng.

Triệu Trinh càng nghe càng tức giận, "Hai lão nghé còi* kia năm đó đến tột cùng đã làm chuyện xấu gì? Làm hại Trương đồ tể cửa nát nhà tan!"

*nghé còi 瘪犊子 là một câu chửi, chỉ người không mạnh mẽ, không có khí thế, giống như con nghé con mới sinh.

←Chương trước: Chương 500: HẮC THẠCH CHI THUẬT←

→Chương sau: Chương 502: HÔI CỐT→

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro