CHƯƠNG 505: ĐỊA LINH TỬ

CHƯƠNG 505: ĐỊA LINH TỬ

EDITOR: ROSALINE

BETA: LEO


Ánh mắt của Thiên Thi Quái đưa tới sự chú ý của mọi người. Mấy vị lão gia tử đều không có mặt, còn bốn đại cao thủ của Khai Phong, ngoại trừ Lâm Dạ Hỏa đã chạy ra ngoài chơi ra, nơi này còn lại ba. Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ... hơn nữa còn có Nam Cung, Đa La cùng ảnh vệ trên nóc nhà, lạ là chẳng ai phát hiện trong tòa nhà này có bất kỳ một sự khác thường gì.

Thiên Thi Quái cũng không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm bóng ma một lúc, sau đó quay đầu tiến vào đại lao.

Bị lão gia tử ảnh hưởng, Triệu Phổ, Nam Cung và Đa La còn lưu lại ở trong sân, không tự chủ liền từ khóe mắt liếc nhìn bóng ma kia.

Không biết là bởi vì bóng cây dưới ánh mặt trời, hay là do gốc liễu, mà cả ba luôn có cảm giác rằng bóng cây kia đang chuyển động.... Nhưng điều quái lạ là, lại không cảm nhận được bất kỳ một loại nội lực nào, cũng không có hơi thở của ai khác.

Mấy vị cao thủ cảm thấy kỳ quái —— là cảm quan có vấn đề ư? Sao lại hoàn toàn không phát hiện được gì? Loại cao thủ nào mới có thể đem hơi thở ẩn dấu đến triệt để như vậy?

Khác với mấy vị cao thủ này, Triệu Trinh ngồi ở cạnh bàn đá, ngoại trừ tức giận ra thì cái gì cũng không để ý tới.

Chỉ cần là người, ai cũng có điều kiêng kỵ, cũng giống như Ngũ Gia không ưa nghe người ta khen hắn đẹp, hay Tiểu Tứ Tử không thích có người nói bé béo... Nhưng những thứ này đều chỉ là kiêng kỵ nhỏ, không thể tính là thật. Vậy cái gì mới là kiêng kỵ thật đây? Nói ví dụ làm trò ngay mặt Triển Chiêu mà chửi bới Ma cung, hoặc là truyền bá vu thuật trước mặt Công Tôn, loại này mới là kiêng kỵ thật.

Hoàng đế cũng là người, vậy Triệu Trinh kiêng kỵ nhất điều gì? Hôm nay nếu bắt được một gian tế địch quốc, mắng thẳng vào mặt nói hắn là tên hôn quân thì hắn cũng coi như bố thí mà nghe. Nhưng Trương Xảo Nhi lớn lên trong cảnh ngộ như vậy, không sợ chết cũng muốn mắng hắn một câu hôn quân, ánh mắt kia tràn ngập xem thường, cái này Triệu Trinh hắn không thể nhịn!

Hàm răng Hoàng thượng mài đến cót két, nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa viện thì vén mí mắt lên nhìn ra bên ngoài.

Lúc này, hai vị cảnh duệ Quốc công xuất hiện ở cửa viện.

Hai lão đầu nhi cũng rất buồn bực, hai người bọn họ lúc đầu đang thảnh thơi ở Khai Phong phủ, ai biết đột nhiên xuất hiện mấy tên thị vệ, cũng không nói không rằng gì mà túm bọn họ tới hậu viện, bảo là Hoàng thượng triệu kiến.

Vừa tới hậu viện nhìn vào, Triệu Trinh thực sự ngồi cạnh bàn đá, hai ông lão cũng có chút lờ mờ.

Cơ hội để Bảy Quốc công được thấy Triệu Trinh kỳ thực rất ít, lý giải đối với vị hoàng đế này cũng phần lớn đến từ chính dáng vẻ lúc hắn mời quần thần ăn cơm lễ mừng, dù sao cũng rất khác với tiên hoàng, là một đế vương tính tình tốt đến kỳ cục.

Nhưng mà, lúc này cách thật xa, hai vị Quốc công đã nhìn ra có chút không đúng... Chưa nhìn tới mặt, chỉ đơn thuần quan sát bầu không khí quanh chỗ Triệu Trinh ngồi ấy thôi, đã khiến cho bọn họ không tự chủ mà nhớ tới tiên hoàng.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt hơi chút trao đổi, liền rũ tay xuống, cố hết sức điệu thấp mà đi vào chuẩn bị yết kiến Triệu Trinh.

...

Trong địa lao, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo Công Tôn đi vào, nhưng cũng không vội vã vào cửa, bởi vì trong phòng giam, Dã Vong Ưu đang cùng Trương Xảo Nhi trò chuyện.

Công Tôn ra hiệu bảo mọi người nhỏ giọng, sau đó cùng nhau đứng cạnh cửa nghe.

Thái độ của Trương Xảo Nhi đối với Dã Vong Ưu rõ ràng đã khá hơn nhiều, nói là biết hắn đã vì vong phụ xử lý hậu sự, rất cảm kích đại ân của hắn.

Dã Vong Ưu nhìn Trương Xảo Nhi cũng cảm thấy đau lòng, liền hỏi nàng mấy năm nay rốt cuộc đã trải qua những gì, năm đó nàng mất tích, có phải là bị người nào đó bắt đi hay không?

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghiêm túc nghe, Công Tôn chọc chọc hai người họ, hỏi Táng Sinh Hoa ở đâu rồi, muốn thương lượng chuyện cứu người với lão gia tử một chút.

Triển Chiêu chỉ vào túi vải bố phía sau Thiên Thi Quái.

Nhưng khi Công Tôn nhìn phía sau lão gia tử... lại phát hiện túi vải bố xẹp lép, miệng túi cũng mở, không giống như là có người.

Vì để chắc chắn, Công Tôn còn lôi túi ra rồi ló vào trong nhìn thử, trong túi đích xác trống không... Người đâu?

...

Tại cửa viện, hai vị cảnh duệ Quốc công đi tới chỗ Triệu Trinh, không đợi đến nơi, đột nhiên... Triệu Phổ để ý thấy trên mặt đất xuất hiện chút biến hóa vi diệu... Tuy rằng vẫn không cảm nhận được nội lực như cũ, nhưng bóng cây dưới cây liễu... di chuyển rồi!

"Có thích khách!"

Ngoài cửa phòng giam, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe thấy tiếng la thì sửng sốt, hai người liền nhíu mày muốn đi ra ngoài, những Thiên Thi Quái lại đưa tay ra, cản hai người họ lại.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhìn sang lão gia tử.

Thiên Thi đưa tay xách Tiểu Tứ Tử đang ôm vẹt vuốt lông lên, đưa cho Công Tôn.

Công Tôn tiếp được con trai, lão gia tiến vào trong phòng, nhắc nhở Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, "Tất cả chớ động, chú ý dưới chân."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo bản năng mà cúi đầu... Lúc này bọn họ đang đứng ở trong hành lang chứa cửa phòng giam. Nơi này cũng không phải là địa lao mà chỉ là đại lao bình thường. Mặt trời vừa lúc chính ngọ, phần lớn phòng giam đều trong trạng thái bỏ trống, ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua cửa tù, từ trong hành lang vẽ ra một mảnh từ sáng đến tối dần.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng chăm chú quan sát mặt đất, luôn cảm giác như có gì đó đang ẩn núp trong bóng tối đen kịt, nhưng tại sao lại không cảm thấy chút nội lực nào?

Ngũ Gia cũng rất nghi hoặc, ngày đó lúc Trương Xảo Nhi ám sát bảy Quốc công, hắn có phát giác được nội lực!

Đang nhìn chằm chằm, đột nhiên, hai người chú ý tới vệt sáng tối ở mặt đất cuối hành lang bắt đầu phát sinh biến hóa... Ô vuông màu sáng đang biến mất, một ô lại một ô.. bị bóng tối cắn nuốt.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy một luồng nội lực cường đại dị thường nhưng cũng có chút quen thuộc, mới vừa muốn bước một bước về trước, lại bị Triển Chiêu ngăn cản.

Triển Chiêu khi nãy cũng có chút cảnh giác, thể nhưng hiện giờ hiển nhiên đã buông lỏng, nói cho Bạch Ngọc Đường, "Là nội lực của Tiểu Táng Thúc."

Ngũ Gia gật đầu, nhìn chăm chú mặt đất trong nháy mắt đã biến thành một mảnh đen nhánh... cũng phát hiện trong bóng tối, có thứ gì đang xông ra.

Lúc này tình huống trên mặt đất quỷ dị dị thường, tựa như khắp đất đều bị bao phủ bởi một khối vải bố màu đen khổng lồ. Dưới tấm vải to lớn ấy, thường thấy duỗi lên một cánh tay, thoát ra được nửa đoạn thân thể... nhưng mới vừa vươn ra thì lại bị kéo xuống, phảng phất như bị rơi vào ao đầm đen kịt nào đó vậy.

Công Tôn mở to hai mắt ôm con trai nhìn cảnh tượng quỷ dị này, không khỏi nghĩ đến địa ngục được miêu tả trong sách, lệ quỷ bị vây trong vực sâu đen kịt, làm sao cũng giãy không thoát khỏi vũng bùn.

...

Mà cảnh tượng quỷ dị này, không chỉ xuất hiện trong đại lao mờ tối, mà còn diễn ra ở trong viện sáng sủa.

Giờ này khắc này, tình huống ngoài cửa đại viện, phải càng quỷ dị hơn.

Mới lúc nãy, bóng ma dưới cây liễu kia bỗng nhiên nhanh chóng di động tới hướng của hai vị Quốc công, Triệu Phổ phát hiện có thích khách, khoát tay... ném một đường nội lực về phía bóng đen kia.

Trong nháy mắt, bóng đen bị nội lực của Cửu Vương gia chém một nhát ra làm hai.

Nhưng cái bóng bị chém đứt nhanh chóng biến thành hai người, không chậm trễ chút nào mà tiếp tục di động về phía hai vị Quốc công.

Triệu Phổ chau mày đuổi theo, trong viện hạ xuống hàng loạt thị vệ, bảo vệ Triệu Trinh cùng Bát Vương gia.

Triệu Phổ đuổi theo hai bóng ma, hai luồng nội lực đen vàng tạo thành đinh đem bóng ma ghim lại... Quả nhiên, cái bóng không cách nào di chuyển được nữa, nhưng kỳ quái là, chúng vẫn còn đang vặn vẹo.

Hơn nữa nếu như thứ ẩn giấu trong bóng ma là thích khách, khi bị ghim thì phải phát ra tiếng chứ, cho dù thanh âm có thể nhịn được, vậy có thể không chảy máu sao? Nhưng vấn đề lại là không có gì cả, hơn nữa vẫn không có chút hơi thở cùng nội lực nào... Chỉ có một chút tiếng kỳ quái, giống với tiếng răng rắc khi các đốt ngón tay vặn vẹo.

Triệu Phổ nhíu mày, thì thầm trong miệng, "Là thứ gì..."

Đang muốn bắt hai thứ kia từ đất lên, bỗng nhiên lại nghe thấy nhóm ảnh vệ bốn phía hình như có chút rối loạn...

Triệu Phổ ngẩng đầu một cái, chỉ thấy bọn thị vệ đều rút đao ra nhìn chằm chằm mặt đất... Lúc này, từ góc tường bắt đầu, xuất hiện một nhóm lớn những bóng ma di động, tất cả đều tụ lại tới chỗ hai vị Quốc công, tốc độ rất nhanh.

Trên nóc nhà, Tử Ảnh bắn một mũi tên vào một trong số bóng ma, nhưng mũi tên cắm trên mặt đất, bóng ma lại chia làm hai nửa, tiếp tục di động, tràng diện này muốn bao nhiêu quỷ dị liền có bấy nhiêu.

Triệu Phổ khoát tay, ra hiệu bọn thị vệ mang theo Hoàng thượng cùng Bát Vương vào phòng trước... Nhưng mọi người còn chưa kịp di chuyển, một thanh âm truyền đến, "Tất cả chớ động."

...

Theo thanh âm kia hạ xuống, mặt đất trong viện, tựa như giấy Tuyên Thành bị giọt mực nhỏ lên... lan tràn một sắc đen kịt.

Cơ hồ là nháy mắt, mặt đất vốn dĩ bị ánh mặt trời phơi đến trắng bệch biến thành một mảnh đen tối.

Đó là một loại tối đến đen thui, một chút ánh sáng cũng không có.

Trong bóng tối, có bóng đen không ngừng ló đầu, tựa như là quỷ ảnh bị phủ trong miếng vải đen, trạng thái vô cùng dữ tợn. Phần lớn là miệng há hốc, ngón tay cong veo, nếu không phải trong trạng thái chết chìm vươn tay lên trời, thì cũng là tình trạng ôm lấy cổ hít thở không thông... Nhìn chung thì, có một loại cảm giác tuyệt vọng.

Thời gian bóng tối tập kích cũng không lâu, chỉ chốc lát sau, nó liền dần dần thối lui... bóng ma trên mặt đất mới vừa rồi còn sinh động di động đều biến mất...

Trong đại lao, bóng tối cũng đang lui bước từng chút một, khoảng ánh sáng sáng sủa lại từng bước từng bước mà khôi phục.. Thẳng đến khi tất cả như thường.

Trong viện, mọi người liền thấy chỗ một góc dưới tàng cây, một người mặc áo choàng đen, đang buộc mép một cái túi đen cực lớn, chính là Táng Sinh Hoa.

Trong túi, cũng không biết là đã bỏ vào bao nhiêu người, thân thể vặn vẹo chồng lên nhau, hình thành một hình cầu, thỉnh thoảng còn co rút chuyển động một cái.

Sau khi đã cột thật chắc, Táng Sinh Hoa đạp cái túi thật lớn kia vào trong viện... Cầu đen chất người nọ liền lăn đến trước mặt Triệu Phổ.

Vương gia cau mày, quan sát túi kia, đống người trong đó bị xoay thành hình cầu, liền không có chút ham muốn mở ra nào.

Mọi người xoay mặt qua nhìn, dưới cây liễu, Táng Sinh Hoa đang ôm cây núp trong bóng, đưa đầu ngón tay ra chỉ chỉ túi cầu người kia, nói, "Địa linh tử."

...

"Địa linh tử?" Triển Chiêu đứng ở cửa phòng giam, hỏi Thiên Thi Quái trong tay xách theo một "người" mới lôi ra từ trong bóng tối dưới giường Trương Xảo Nhi, "Thứ gì vậy..."

"Thứ hình người" trong tay Thiên Thi Quái xách theo, là một đồ vật đen kịt, giống như xác khô.

Công Tôn nhìn chằm chằm "người" kia nhìn hồi lâu, kinh ngạc, "Này... Là một người chết a!"

Thiên Thi Quái gật đầu, "Ừm, là thi thể."

Ngũ Gia có chút ghét bỏ mà nhìn chằm chằm xác khô hãy còn đang giãy dụa, "Vì sao lại biết di chuyển..."

"Đây là một loại cơ quan dùng để coi giữ cổ mộ." Thiên Thi Quái thả thi thể đen lên mặt đất, giơ tay lên làm một đao... đem xác khô đập nát.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu coi như hiểu rõ, thảo nào lại không phát hiện ra bất kỳ loại nội lực hay hơi thở nào, thì ra không phải là nội lực hữu hình cũng không phải là thích khách sống, mà là cơ quan...

Trên xác khô bị đập ra, có thể thấy cố định giữa khung xương có cơ quan kim loại cùng thuộc da được chế luyện.

"Loại vật này nếu không thiêu hủy thì phải đập bể, không thì diệt không hết, cho dù chém thành mấy đoạn cũng có thể tiếp tục di động. Một khi bị bọn chúng vây quanh, sẽ hệt như bị nhốt trong bẫy kẹp thú* vậy." Thiên Thi Quái chỉ chỉ kim thép màu đen sắp thành hàng rậm rạp chằng chịt trong xương vỡ.

*bẫy kẹp thú 捕兽夹#

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày —— cơ quan thật là ác độc!

"Thứ này phải dựa vào ánh sáng để di chuyển." Thiên Thi Quái giải thích, "Mấy tên trộm vào cổ mộ không phải đều đốt một cây đuốc hoặc cầm đèn lồng sao, ở trong cổ mộ lập tức sẽ thành bia ngắm. Nhưng nếu rơi vào bóng tối, loại địa linh tử này sẽ không di chuyển được, chỉ là vật chết."

Công Tôn nhìn xác khô hiện ra trạng thái vặn vẹo trên mặt đất... Dựa vào bản năng của lang trung, hắn nhìn ra xác khô này cũng không phải là chết già hoặc là bệnh chết, mà là đột tử*, vội hỏi Thiên Thi Quái , "Loại vật này, là làm như thế nào?"

*đột tử 横死 chết đột ngột; chết bất đắc kỳ tử; chết yểu

Thiên Thi Quái cười cười, tựa như hiểu rõ Công Tôn muốn hỏi cái gì, "Là sau khi hiến tế người sống mà thành, thông thường đều là chôn sống hoặc nhấn nước... Cho nên tất cả địa linh tử đều mang trạng thái giãy dụa hít thở không thông cầu sinh này, là một loại hình thức sau khi tế người ở thời cổ. Loại cơ quan này chế tác tinh xảo, dây da là dùng một loại dây leo đặc biệt làm thành, vô cùng mẫn cảm, gặp được ánh sáng hoặc bị nóng, đều sẽ phát sinh hiện tượng co rút hoặc bành trướng rồi di động..."

Nghe loại miêu tả này, Bạch Ngọc Đường chợt nhớ tới rừng bụi gai trong Thiên Quan trủng, "Bụi gai cũng cùng loại với cơ quan khống chế này sao?"

Thiên Thi Quái gật đầu, "Ừm, hắn từng gặp được trong cổ mộ, thấy chơi vui vui nên làm một bộ."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy Thiên Thi Quái chỉ phía sau hai người, liền quay đầu lại.

Phía sau họ, Táng Sinh Hoa đã trở về, ôm tay hiếu kỳ mà nhìn vào trong phòng, hỏi, "Nữ oa đó từng vào địa linh cung sao?"

...

Ngoài cửa sân, mọi người thật vất vả mới đem lực chú ý từ trên đống người quỷ dị hình cầu kia dời đi, quay đầu lại, nhìn hai vị cảnh duệ Quốc công đang quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy.

"Này." Triệu Trinh đột nhiên gọi hai người đó một tiếng.

Hai vị Quốc công chợt lấy lại tinh thần, vội vàng hành lễ với Triệu Trinh.

Triệu Trinh nhìn hai người, chỉ một ngón tay về phía cầu người kia.

Hai vị Quốc công nuốt hớp nước bọt.

Triệu Trinh nhìn bọn họ, mở miệng, "Trẫm chỉ cho hai ngươi một cơ hội."

Hai vị Quốc công cùng nhìn Triệu Trinh.

"Chỉ một lần." Sắc mặt Triệu Trinh khó coi, "Hai ngươi thành thật khai báo cho trẫm, năm đó rốt cuộc đã làm những gì."


→Chương sau: Chương 506: BẪY RẬP→

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro