CHƯƠNG 537: MÁU VÀ DÂY MÂY
CHƯƠNG 537: MÁU VÀ DÂY MÂY
EDITOR: ROSALINE
BETA: KEN
Triển Chiêu xoay về phía Bạch Ngọc Đường ra hiệu hắn nhìn sang kia, chỉ thấy đầu ngõ xa xa, có mấy người mặc quần áo giống nhau hình như đang nhìn bọn họ, thấy bọn họ nhìn lại, lập tức xoay người chạy vào ngõ hẻm.
Triển Chiêu chợt lách người xuất hiện ở đầu ngõ.
Toa Lực mới từ Thái Bạch Cư đi ra, đang xỉa răng, cảm thấy ăn rất ngon, trước mặt chợt có ảnh đỏ thoáng một cái, Triển Chiêu liền không thấy đâu...
"Ồ, người này sao có thể chớp tới chớp đi a? Đời trước không lẽ là lôi thần a?" Toa Lực nói xong còn bị bản thân chọc cười, đứng cười "Hì hì".
Bạch Ngọc Đường cùng hắn đuổi theo Triển Chiêu, vừa đi vừa hỏi, "Các ngươi từ đảo Ma Ngục tới Khai Phong thành mất bao lâu?"
Toa Lực nhìn Bạch Ngọc Đường, cũng không nói câu nào.
Ngũ Gia nhìn nhìn hắn.
Toa Lực ôm cánh tay hỏi, "Canh ngục chỉ nghe theo lệnh tiểu cung chủ, không nói với người khác, ngươi là ai nha?"
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một cái, lòng nói ta là người nhà của tiểu cung chủ nhà ngươi a...
Chẳng qua Ngũ Gia cũng không phải là người cam tâm tình nguyện nói nhiều, Toa Lực không muốn nói thì đừng nói a, lát để Triển Chiêu hỏi cũng vậy thôi.
Toa Lực thấy Bạch Ngọc Đường hỏi xong thì không phản ứng mình, tới gần một chút vươn ngón tay chọc bả vai hắn một cái.
Ngũ Gia quay đầu tiếp tục nhìn hắn.
Toa Lực cười hì hì nói, "Muốn ta trả lời cũng không khó!" Vừa nói vừa kéo bộ quần áo trên người mình, "Có muốn mặc thử hay không?"
Ngũ Gia yên lặng quay đầu lại —— vẫn là thôi đi.
"Bộ này ta tự mình thiết kế nga! Ở trên đảo Ma Ngục siêu cấp được hoan nghênh, ta còn mang theo không ít qua đây, chuẩn bị bán trong thành Khai Phong a!" Toa Lực thương lượng với Bạch Ngọc Đường, "Ngươi thử mặc một lần không!"
Ngũ Gia bất đắc dĩ nhìn hắn —— ngươi còn chuẩn bị buôn bán trong thành Khai Phong sao? Không sợ bị cho là biến thái rồi bị đánh chết sao?
"Bạn nhỏ trên đảo của bọn ta đều mặc cái này để khiêu vũ a! Rất đáng yêu!" Toa Lực tận hết sức giới thiệu quần áo của hắn cho Bạch Ngọc Đường.
Ngũ Gia hơi ngẩn người —— bạn nhỏ mặc để khiêu vũ?
Trong đầu hắn không khỏi xuất hiện hình ảnh Tiểu Tứ Tử mặc bộ này khiêu vũ...
Ngũ Gia vội vàng lắc đầu, nếu bộ này không có treo trên tường nhà lão Lưu ngược lại có thể cho đoàn tử thử xem... Nhưng bây giờ thì thôi đi!
Đi tới ngõ hẻm, chỉ có Triển Chiêu ở đó, mấy người kia đã không rõ tung tích.
Triển Chiêu từ tường viện nhìn từ trên xuống dưới, tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng đám người kia lại biến mất trong thời gian ngắn như vậy, chỉ có hai khả năng, một là có chỗ trốn gần đây, hai là khinh công rất tốt thân thủ cũng nhanh.
Nhà cửa hai bên Triển Chiêu đều tìm một lần, không phát hiện có người lẩn trốn, vậy thì chỉ còn khả năng thứ hai, là cao thủ... Ít nhất khinh công rất cao.
Mấy người kia mặc quần áo màu nâu kiểu dáng đồng nhất, cũng không thấy rõ, liếc mắt cũng nhìn không ra là đang làm gì.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, muốn theo dõi bọn họ hay theo dõi Toa Lực?
"Các ngươi từ đảo Ma Ngục đến đây mất bao lâu?" Triển Chiêu hỏi Toa Lực.
Toa Lực gãi đầu suy nghĩ, "Rất nhiều lần mặt trời lên mặt trời lặn*."
*nhật thăng nhật lạc
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều không nói gì nhìn hắn như nhìn tên ngốc —— ngươi đang chuẩn bị làm thơ hay chỉ đơn thuần là không biết đếm?
"Trên đường có người theo dõi các ngươi không?" Triển Chiêu tiếp tục hỏi.
"Theo dõi?" Toa Lực hình như cảm thấy vấn đề này rất buồn cười, "Bọn ta nhiều cao thủ như vậy, ai không muốn sống dám theo dõi bọn ta?"
Triển Chiêu nhướn mày đùa hắn, "Nga? Nhiều cao thủ như vậy, tại sao cái cây lớn như vậy còn để cho người ta trộm đi a?"
Mặt Toa Lực đỏ bừng, "Đó là thừa dịp lúc bọn ta đều không ở nhà mà trộm mất!"
"Các ngươi không phải là lính canh ngục sao?" Triển Chiêu thân là một quan sai, không tán thành mà lắc đầu, "Lính canh ngục vậy mà lại ra ngoài hết? Quả thực là tự ý tạm rời cương vị!"
"Cũng không có phạm nhân để canh a!" Toa Lực cấp bách trực tiếp giậm chân.
"Không có phạm nhân không phải còn có cây sao." Triển Chiêu cực kì hoài nghi năng lực chấp hành của lính canh ngục ở đảo Ma Ngục, "Một thân cây còn canh không được còn đòi canh phạm nhân?"
Bàn về khua môi múa mép Toa Lực sao có thể thắng Triển Chiêu, hắn tức giận trực tiếp hừ hừ, quay người lại đi vòng qua Triển Chiêu đến bên cạnh Ngũ Gia —— vẫn là tên không nói lời nào tương đối đáng yêu hơn! Tiểu cung chủ thì sao, một chút cũng không đáng yêu!
Bạch Ngọc Đường từ khi nãy đã nghĩ không ra, "Cây long đảm cao từ đỉnh núi xuống chân núi đi, hẳn là cây rất lớn đúng không?"
Toa Lực gật đầu —— rất lớn!
"Vậy làm sao trộm cả cây đi? Nhổ cả rể cây sao?" Bạch Ngọc Đường tưởng tượng cái cây tử đằng to lớn trong nhà cũ của mình... Cây đó đoán chừng lớn không bằng cây long đảm, phải làm sao mới trộm đi được? Cho dù khiêng đi, cũng phải dùng tới số lượng binh mã không ít.
Toa Lực ôm cánh tay lắc đầu, "Ai biết... Dù sao cũng bị trộm rồi, bọn ta trở về liền thấy bên núi trụi lủi!"
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều bất đắc dĩ nhìn Toa Lực —— vị này lơ mơ không rõ, phải tìm một người biết chuyện hỏi thăm một chút mới được.
...
"Yêu Yêu, cây long đảm hẳn rất lớn đi, muốn trộm đi thì phải làm sao nga?"
Lúc này, Tiểu Tứ Tử cũng đang hỏi Yểu Trường Thiên vấn đề giống như vậy.
Bạch Quỷ Vương nói, "Ta lúc đó nhìn thấy cây long đảm đã không nhỏ, mấy năm nay chắc còn lớn hơn nữa, cây này nghe nói còn có nhận thức."
"Nhận thức?" Tiểu Tứ Tử lần thứ hai bị chấn động, "Chẳng lẽ cũng giống miêu cẩu, kêu một tiếng sẽ đi theo sao?"
Bạch Quỷ Vương nhìn chằm chằm đoàn tử, đột nhiên muốn nhìn thử xem đoàn tử còn phản ứng lớn hơn hay không, cho nên gật đầu, "Đúng vậy."
Quả nhiên, đoàn tử bị chấn kinh đến nói không nên lời, duỗi hai tay lên ôm đầu —— thiệt hay giả? Làm sao có thể?
Bạch Quỷ Vương cảm thấy đang đùa Tiểu Tứ Tử hẳn không phải là mình mà là muội tử nhà mình, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu, "Đương nhiên sẽ không, cây sao có thể bước đi?"
"Hô..." Đoàn tử thở phào nhẹ nhõm vỗ ngực —— hù chết bảo bảo!
"Vậy sao lại nói cây có nhận thức?" Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ.
"Giống như dây leo, ngươi muốn bứng ra cũng không dễ đi?" Yểu Trường Thiên hỏi.
"Này đúng a, cây sẽ cắm rễ trên vách tường, cứng rắn kéo thì có thể kéo ra, nhưng sẽ đứt."
"Nhưng nếu như người dùng máu tưới cho thanh long đảm, liền có thể dễ dàng kéo thanh long đảm ra." Yểu Trường Thiên nói.
"Nga... Cho nên nói nhận thức là..."
Nói đến đây, đoàn tử đột nhiên cảm thấy không đúng, sau đó vẻ mặt một lần nữa khiếp sợ, "Đó không phải là dùng máu Ưng Vương tưới sao? Ưng Vương không phải đã sớm chết rồi sao?!"
Bạch Quỷ Vương gật đầu.
Tiểu Tứ Tử hỗn loạn, nghiêng đầu nhìn Bạch Quỷ Vương, "Vậy là ai làm nha? Thân thích sao?"
"Có liên hệ máu mủ không biết có thể hay không, thế nhưng đồ vật có máu Ưng Vương thì có thể."
"Đồ vật có máu Ưng Vương?"
"Dây leo luôn mọc loạn nên cũng cần cắt tỉa, hoặc chỉnh sửa dây leo mọc lệch." Yểu Trường Thiên nói, "Đảo Ma Ngục có một xương xích, đại khái dài hai thước, hình như là dùng xương kình hoặc là xương tượng* làm thành, mặt trên có vết máu, là Ưng Vương năm đó đặc biệt để lại. Muốn điều chỉnh cây long đảm, vậy dùng xương xích là hữu dụng nhất."
* kình 鲸 cá voi; Tượng 象 con voi
"Nga..." Tiểu Tứ Tử còn buồn bực "Yêu Yêu ngươi làm sao biết rõ vậy a?"
Yểu Trường Thiên gật đầu, "Thì do năm đó Hạ Vãn Phong còn để cho ta thừa dịp loạn lạc trộm xương xích kia mà."
"Vậy trộm được không?" Tiểu Tứ Tử có chút chờ mong —— có thể được nhìn thấy sao?
"Lén lấy ra nhìn một cái rồi để lại chỗ cũ rồi." Yểu Trường Thiên nói, "Nhìn cũng giống đầu xương ống bị mài dẹp a."
"Vậy dùng nó sửa cây long đảm sao? Hữu hiệu không?"
"Đích xác là có." Yểu Trường Thiên gật đầu, "Bộ rễ của cây Long đảm bám vào vách đá vốn rất vững chắc, nhưng chỉ cần dùng xương kia nhẹ nhàng chọc một cái, bộ rễ của dây leo sẽ buông ra, chỗ đó cũng có thể mọc lại."
"Thần kỳ như vậy sao?" Tiểu Tứ Tử cũng muốn trồng một cây long đảm trong sân, có thể trồng trên nóc Miêu Miêu lâu, sau đó cây sẽ mọc từ trên xuống.
Theo lý thì Miêu Miêu cũng có thể trồng cây này nha! Hơn nữa Ân Ân trồng cây này ra trái rất đáng yêu, quả long đảm mà Miêu Miêu trồng ra không chừng sẽ mọc ra tai mèo, một chuỗi đầu mèo nhỏ treo trên Miêu Miêu lâu nhìn cũng vui a! Cũng không biết là cần bao nhiêu máu... Cảm giác sẽ rất đau... Thôi thì quên đi...
"Theo ta thấy..."
Đang nói chuyện, hai người đã đến trước cửa nhà lão Lưu, Bạch Quỷ Vương đi vào trong, vừa nói với Tiểu Tứ Tử, "Nếu như dùng xương xích, cùng hai cao thủ, khiêng theo một cây thiết côn đủ lớn đủ rắn chắc là có thể trộm cây đi."
"Hai người là có thể trộm đi sao?" Tiểu Tứ Tử hỏi phải làm như thế nào.
Yểu Trường Thiên suy nghĩ một chút, "Có thể đi ba người là tốt nhất, một người dùng xương xích để dây leo tự dứt ra khỏi vách núi, hai người còn lại quấn dây leo lên thiết côn, từ trên núi quấn đến chân núi, sau đó khiêng đi."
Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một chút, cảm thấy thật sự có thể thực hiện.
...
Công Tôn đang từ trong nhà lão Lưu đi ra, mấy nha dịch mang cái rương, hai cái bình chứa đầu người ngâm rượu đi theo sau.
Công Tôn lúc nãy đại khái kiểm tra một chút, hai đầu người đều thuộc về nam nhân, một cái là của lão Lưu, một ái khác đoán chừng chính là của cỗ thi thể tìm được trên núi, thân phận còn chưa xác định.
Bức tranh cùng áo bằng vỏ dừa treo trên tường Công Tôn cũng đã nhìn thấy, đều đã bị lấy xuống, chuẩn bị mang về nghiên cứu.
Công Tôn ban nãy sau khi xem, ngược lại có cái nhìn khác về lão Lưu... Không nói đến hắn vẽ những bức tranh này xuất phát từ mục đích gì, nhưng hắn vẽ thật sự rất tốt, đặc biệt là về phương diện kết cấu trên cơ thể người, rất chuẩn xác.
Công Tôn thậm chí cảm thấy có thể thông qua những bức họa này mà tìm được nữ nhân từng phong lưu cùng hắn, không chừng có thể điều tra ra chút đầu mối.
Đang nghĩ ngợi, Công Tôn tiên sinh vừa ra khỏi cửa, thì nhìn thấy Bạch Quỷ Vương ôm đoàn tử nhà mình từ bên ngoài đi vào.
Tiểu Tứ Tử ngồi trên cánh tay Bạch Quỷ Vương khua tay múa chân, một lớn một nhỏ trò chuyện "Khí thế ngất trời".
Công Tôn bất đắc dĩ lắc đầu, trước đây khi nói đến tên Bạch Quỷ Vương, ngay cả chó trong thôn cũng bị dọa sợ đến không dám sủa, bây giờ còn ôm đứa nhỏ... Hơn nữa ôm còn rất tốt. Chẳng qua như đã nói, đoàn tử nhà hắn cũng không đơn giản, nhìn xem, còn leo lên đầu Bạch Quỷ Vương làm ổ.
"Lão gia tử."
Công Tôn nhanh chóng đi qua nhận lấy con trai, Bạch Quỷ Vương hỏi, "Là đầu của tên đánh mõ sao?"
Công Tôn gật đầu, "Một cái là của lão Lưu, cái còn lại chưa điều tra ra thân phận."
"Có chỗ nào khả nghi không?" Bạch Quỷ Vương có chút hứng thú, dù sao cũng liên quan đến đảo Ma Ngục.
"Ách..." Công Tôn lục trong đống tranh kia ra một bức đưa cho Yểu Trường Thiên nhìn, "Trên tường không phải treo rất nhiều tranh sao... Trong đống tranh vẽ mỹ nữ bán khỏa thân kia, có một bức không phải vẽ người."
Bạch Quỷ Vương nhận lấy bức tranh nhìn, Tiểu Tứ Tử nhón chân cũng muốn nhìn.
Lão gia tử để bức tranh thấp xuống xem cùng đoàn tử...
Đây là một bức tranh phong cảnh vô cùng đơn giản, vẽ một thung lũng.
Thung lũng đen kịt u ám, bên trong còn có vài điểm nhỏ màu đỏ, không biết biểu đạt cái gì.
"Đây là cái gì?" Tiểu Tứ Tử ngưỡng mặt lên hỏi Công Tôn.
Công Tôn lắc đầu, bức tranh giấu sau một đống bức tranh mỹ nữ, ban nãy lúc nhổ đinh đột nhiên rớt xuống, Công Tôn nhặt lên nhìn một lúc lâu, cũng nhìn không ra cái gì.
Bạch Quỷ Vương nhìn bức tranh lại nhíu mày, lẩm bẩm, "Địa ngục chi địa..."
"Cái này chính là địa ngục chi địa sao?" Tiểu Tứ Tử nhón nhón chân muốn nhìn kỹ một chút, chỉ những chấm đỏ nhỏ trên bức tranh hỏi Yểu Trường Thiên, "Những điểm đỏ này là cái gì?"
"Là đom đóm."
"Đom đóm không phải màu xanh biếc sao?"
"Đom đóm trong Địa ngục chi địa đều là màu đỏ, thoạt nhìn giống cái gì?"
"Giống Ma Vương Nhãn của Ân Ân buổi tối." Tiểu Tứ Tử trước đó đã cảm thấy thần kỳ, lúc Miêu Miêu dùng Ma Vương Nhãn, trong mắt cũng sẽ có ánh sáng, nhưng không giống với Ân Hậu a! Lúc Ân Hậu dùng Ma Vương Nhãn thực sự chính là Ma Vương Nhãn, ánh mắt đều màu đỏ... Trong bóng tối nhìn đặc biệt rõ ràng.
Một lớn một nhỏ bắt đầu thảo luận đề tài về Ma Vương Nhãn cùng địa ngục chi địa.
Công Tôn chắp tay sau lưng nghiêng đầu đứng bên cạnh —— ta đã bỏ lỡ cái gì? Mới lên lớp nửa ngày sao đột nhiên cái gì cũng nghe không hiểu?
→Chương sau: Chương 538: SINH SỰ DỊ THƯỜNG→
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro