CHƯƠNG 553: NGUY CƠ
EDITOR: ROSALINE
BETA: LEO
Kết cục của vở kịch này là gì, nữ quỷ cuối cùng có báo được thù hay không, nam cặn bã liệu có gặp phải báo ứng... mọi người chẳng còn để tâm đến những thứ này nữa, chỉ mãi ngoảnh đầu lại nhìn nhóm võ thánh tố giác nhau các kiểu.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường còn rất ngượng ngùng, khiến cho gánh hát thêm phiền toái rồi.
Nhưng giang hồ quần hùng lại rất hài lòng, cho đến tận hôm nay mới chân chân chính chính có loại cảm giác được dính líu vào chuyện của Thiên Tôn, hiệu quả của vở kịch thật tốt. Gánh hát này không tệ, ra ngoài khen thưởng nhiều hơn mới được, với lại còn thấy chưa thỏa mãn —— dù sao xem rồi mà cứ như chưa xem, đều mua vé quyết định tới ôn lại lần nữa! Cái này là kinh điển đó, đáng giá xem nhiều lần!
Hỏa kế gánh hát nhìn một đống lớn tiền thưởng cũng chẳng hiểu mô tê gì, hôm nay trên đài gặp đủ thứ chuyện mà còn hát sai mất mấy chỗ, đám đại gia nghe kịch này dễ gạt như thế à?
Mấy bạn nhỏ xem kịch xong thì chạy đến, hẹn nhau đi đâu đó chơi tiếp. Cơ mà Tiểu Lương Tử còn chưa kịp kéo Cẩn Nhi nhà nó chạy thì đã bị Triệu Phổ xách lên.
Cửu Vương gia chỉ chỉ mấy hài tử khác bị trọng tài "túm" được phía trước.
"Không xong!" Đám Tiểu Lương Tử vội vàng chạy theo, ngộ nhỡ để lỡ trận đấu tiếp theo, bọn nó mà không đến thì sẽ bị xử thua.
Yểu Trường Thiên cùng Bạch Long Vương đều đi theo xem đá cầu, hôm nay là vòng loại cuối cùng, may mà không có bỏ lỡ, trọng tài này cũng quá không đáng tin cậy rồi!
Ngân Yêu Vương còn đang tức giận, Thiên Tôn và Ân Hậu kéo hắn với Công Tôn Mỗ cùng tới tửu trang Bạch Hạ chơi.
Nam Cung đang áp dụng chính sách theo bên người Ân Hậu, vội vàng lôi Triệu Trinh đuổi kịp.
Hoàng thượng còn thật vui vẻ, Nam Cung vậy mà chủ động kéo hắn tới tửu trang! Còn không phải là do thích rượu sao?!
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì ở phía sau nháy mắt với người lớn nhà mình —— mọi người nhớ trông hoàng đế Đại Tống giúp đó, đừng có chơi không!
Thật ra Bạch Ngọc Đường cũng muốn ghé qua tửu trang, có điều Triển Chiêu đã hẹn Điển trường ngục rồi.
Hôm qua, lúc Toa Lực nói muốn mang người đảo Ma Ngục đến xem kịch thì Triển Chiêu đã nhờ hắn tìm Điển trường ngục đến để cùng tâm sự.
Toa Lực thật đúng là gọi cả đám người tới hết. Nhìn lính coi ngục đảo Ma Ngục ăn mặc "kỳ quái", Triển Chiêu không khỏi sinh ra vài phần thân thiết, khí chất có chút giống gia gia nãi nãi Ma cung.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu dẫn đoàn người đến Thái Bạch Cư, muốn tâm sự về chuyện của đảo Ma Ngục, thuận tiện hỏi thăm một chút bí mật năm đó.
Tiểu Tứ Tử đang phân vân giữa việc đi xem đá cầu hay theo cha cùng nghe bát quái, thấy vậy thì dứt khoát chạy theo Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, nghe chuyện xưa tương đối thú vị hơn!
Trâu Lương thì dẫn quân hoàng thành đi theo bảo vệ Triệu Trinh, nói rằng đến trưa chiều Thoại Lao sẽ đổi ca cho hắn, nên hẹn Lâm Dạ Hỏa gặp mặt ở Bách Điểu viên.
Hỏa Phượng với Vô Sa đại sư cùng nhau đến Thái Học viện, mấy ngày trước Lâm Tiêu phu tử có nhờ cậy đại sư lên hai tiết Phật pháp cho bọn nhỏ, hôm nay vừa lúc tiện đường.
Cuối cùng chỉ còn dư lại Công Tôn cùng Triệu Phổ.
Công Tôn nhìn Triệu Phổ một cái —— không bận rộn gì à?
Triệu Phổ ngẫm nghĩ một chút, hôm nay hình như không việc gì, lại nhìn nhìn Công Tôn —— không khám nghiệm tử thi sao?
Công Tôn biểu thị —— nghiệm xong rồi.
Không cần tới tiệm thuốc không cần đi chẩn đường không cần đến Thái Học viện dạy học sao?
Triệu Phổ tiếp tục nhìn Công Tôn.
Công Tôn suy ngẫm một chút, tiếp tục lắc đầu —— đều không cần.
Cửu Vương gia cười, liền kéo Công Tôn đi.
"Đi đâu đó?" Tiên sinh buồn bực.
Vương gia tỏ vẻ —— đương nhiên là đi chơi rồi!
...
Bên trong sân bóng, đám nhỏ đều đang làm nóng người, chuẩn bị cho trận đấu kế tiếp.
Hôm nay là trận cuối của vòng bảng, Lương Thần Mỹ làm nóng người, Phương Thiên Duyệt thì ở một bên bố trí chiến thuật cho ba người.
Bạch Long Vương cùng Bạch Quỷ Vương ở bên cạnh xem náo nhiệt.
Bạch Long Vương nhìn mấy đứa nhỏ đối diện đã làm nóng người xong, có chút khó hiểu mà hỏi Yểu Trường Thiên, "Đây là trận đầu của ba đứa kia à?"
Bạch Quỷ Vương nhớ rõ đối thủ hôm nay là đội Đả Thanh Thành, "Trước đó không phải đã đá hai trận rồi sao?"
"Vậy đổi người rồi?" Bạch Long Vương nhớ đội Thanh Thành là một đội rất yếu, trước đó còn bị gọi là "Giá đỗ*" đội, sao ba đứa nhỏ này lại đột nhiên tăng trưởng nhiều như vậy?
*Giá đỗ 豆芽菜 kiểu yếu như sên
Nhóm Tiểu Lương Tử cũng phát hiện. Đường Lạc Mai hỏi, "A? Sao mà trông mập thế?"
"Là mập lên à?" Thẩm Nguyên Thần thấy đúng thật là to hơn chút, nhưng hình như cả cơ thể đều tăng lên...
"Đặc huấn sao?" Tiểu Lương Tử tỏ vẻ kính phục, "Vậy nhất định luyện rất khắc khổ đi!"
Phương Thiên Duyệt cũng chú ý tới, nó lại thấy có chút kỳ quái —— cho dù là khắc khổ huấn luyện, cũng không đến mức mới vài ngày đã cường tráng thành như vậy chứ?
Đá cầu ấy à, vô luận thế nào cũng là một việc cần sức mạnh, đặc biệt là khi những đứa bé này đều lớn sàng sàng nhau, sức sống bắn ra bốn phía, công phu đều rất khá, vóc người cường tráng một tí thì sẽ có lợi thế hơn chút. Đội Thanh Thành hai trận trước một thắng một bại, trận này mà không thắng sẽ bị đào thải. Mà nhóm Tiểu Lương Tử thì hai trận trước đều dễ dàng giành thắng lợi, trận này thắng hay không thắng kỳ thực đều có thể vào vòng sau, nên chỉ chuẩn bị luyện chút chiến thuật mới.
Trọng tài bên kia gõ chiêng đồng một tiếng, trận đấu bắt đầu.
Hai bên đội viên lên mai hoa thung một lượt, chuẩn bị đấu cầu.
Kết quả mới vừa vào sân, ngay cả trọng tài cũng nhìn ra điều không thích hợp, đội Thanh Thành này là ăn tiên đan à? Sao nội lực lại ngay lập tức tăng nhiều như vậy.
Bạch Long Vương sờ cằm tỉ mỉ nhìn, càng xem càng thấy không thích hợp. Lúc này, Yểu Trường Thiên đột nhiên vỗ hắn một cái, bảo hắn nhìn chỗ đốt ngón tay và cổ tay của mấy đứa nhỏ đội Thanh Thành.
Bạch Long Vương híp mắt liếc mắt nhìn, phát hiện cổ tay mấy đứa nhỏ này, nơi các đốt đều có một chút đỏ, trông giống như bị trầy da hoặc lên ban sởi... Nhưng thực tế nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện khá giống với mấy con dấu màu đỏ, trông như là vảy. Bạch Long Vương sửng sốt, thốt ra, "Hồng long đảm?"
Bạch Quỷ Vương gật đầu —— có chút giống...
"Trời ơi!"
Bên này đội Thanh Thành đang chuẩn bị đấu cầu, sân bóng sát vách đột nhiên truyền đến tiếng hét thảm, có vẻ đã xảy ra chuyện gì đó.
Mọi người nhìn về phía bên kia.
Chỉ thấy sân bãi sát vách cũng vừa đấu cầu, một đứa bé lúc nhận bóng thì cả người và cầu đều bị đá ra sân, đứa bé kia ngã lên đất không ngồi dậy được.
Mấy lang trung xông lên vừa nhìn đã nói khủng khiếp, xương sườn đều nứt ra nên vội vàng đưa tới y quán.
Trong sân một trận rối loạn.
Bạch Long Vương và Bạch Quỷ Vương đều nhíu mày —— sân bãi sát vách cũng là hai đội giống Lương Thần Mỹ và đội Thanh Thành, thực lực đều bình thường... Hơn nữa nơi này đều là đứa nhỏ choai choai, ngoại trừ đám Tiểu Lương Tử nội lực đặc biệt cao, ai cũng không có năng lực để đá đứa nhỏ đối diện ra bên ngoài sân, chớ nói chi ngay cả xương cốt đều bị đá gãy.
Lương Thần Mỹ đang phân tâm để ý tình huống sát vách, đội Thanh Thành bên này kêu một tiếng, "Còn đấu hay không đây?"
Lương Thần Mỹ vừa quay đầu lại, một quả cầu đã được đá qua từ phía đối diện.
Bạch Long Vương cùng Yểu Trường Thiên đều cả kinh —— không ổn!
Cái phát cầu này bay về phía Tiểu Lương Tử, Tiêu Lương cũng cảm thấy một trận ác phong trước mặt, nội lực đó không tầm thường. Cũng may hắn có "kinh nghiệm thực chiến" phong phú, nội lực kỳ kỳ quái quái kiểu gì đều đã gặp qua... Mắt thấy quả cầu đến trước mặt, biết đỡ không được liền một chiêu mượn lực... lợi dụng nội lực của Vô Phong Chưởng hút quả cầu lại rồi hất một cái.
Quả bóng kia vòng quanh Tiểu Lương Tử rồi bay trở lại.
Đứa bé đá cầu lúc nãy kia cũng không nghĩ đến quả cầu vậy mà theo đường cũ trở về, chạy lên chuẩn bị đá một cước tiếp.
Tiểu Lương Tử vội vàng ngăn cản, "Đừng!"
Nhưng đã không kịp nữa, đứa bé kia đá một cước vào quả banh kia, chợt nghe "bịch" một tiếng, quả cầu bắn lên trời, lúc rớt xuống thì đã xẹp lép.
Yểu Trường Thiên cùng Bạch Long Vương nhìn quả cầu rách nát rơi xuống đất, đều ngẩng đầu nhìn cầu thủ nhỏ kia... Chân khẳng định chấn thương rồi!
Chỉ thấy chân cầu thủ nhỏ nọ rõ ràng đã bị thương, thế nhưng tựa như không biết đau, lại muốn đá cầu tiếp, dọa trọng tài sợ đến gõ chiêng một cái thật mạnh.
Trọng tài đang chuẩn bị gọi một lang trung qua đây trị chân cho đứa bé kia, nó bỗng tức khắc ngã quỵ, từ trên mai hoa thung ngã xuống.
Đám Tiểu Lương Tử đều cạn lời —— biết đau rồi đi! Phản ứng cũng quá chậm!
Nhưng chạy đến bên sân nhìn thử, lại phát hiện người nọ tựa như không phải đang đau chân, lúc này đang ngã sấp xuống hố cát, miệng phun bọt máu đỏ. Cơ hồ là đồng thời, hai đứa bé đồng đội khác trên mai hoa thung cũng ngã xuống, trên sân khác cũng có tình huống tương tự phát sinh.
"Chuyện gì xảy ra vậy?!" Các trọng tài các đều sợ hãi.
Lúc này, chỉ thấy Bạch Long Vương cùng Bạch Quỷ Vương đi qua, xách cả đám nhỏ ngã xuống đất không dậy nổi đặt chung một chỗ, mỗi người vỗ cho mỗi đứa một chưởng trên lưng...
Bọn nhỏ ọc ọc mà nôn, cái nhổ ra cũng không giống máu, mà là một vài thứ trông như thịt quả màu đỏ.
Nôn xong thì sắc mặt mấy đứa nhỏ khá hơn nhiều, nhưng vẫn thấy khó chịu, ôm bụng lăn đầy đất.
Yểu Trường Thiên cùng Bạch Long Vương đều lắc đầu.
Các trọng tài cũng qua đây hỏi, "Đây là ăn lầm độc vật gì sao?"
Bạch Long Vương và Bạch Quỷ Vương cũng không nói tỉ mỉ, những đứa bé này không biết nguyên do gì, lại ăn phải hồng long đảm, hơn nữa còn là ăn quả lớn... May mà lượng ăn vào không nhiều lắm, có vẻ là nhiều người cùng phân một trái.
Lúc này, có một đứa nhỏ cảm kích chạy tới nói, ban nãy đại bộ phận người đều đi xem kịch, mấy đứa bọn nó không có đi mà ở lại luyện cầu. Sau đó thì có người tới phân nước trái cây, bên trong nước màu đỏ còn có thịt quả... Mấy đứa ngã xuống kia đều đã uống.
Bạch Long Vương hỏi, "Là ai tới phát nước trái cây?"
"Mang mũ vỏ dừa." Mấy đứa bé đều nhớ, chỉ thẳng ra là mặc áo quần lố lăng.
Bạch Long Vương cùng Yểu Trường Thiên liếc mắt nhìn nhau. Tiểu Lương Tử cũng hỏi, "Toa Lực? Không phải là mới vừa theo chúng ta cùng đi xem kịch sao?"
"Chắc là người của đảo Ma Ngục à?" Phương Thiên Duyệt cảm thấy có chút kỳ lạ.
Bạch Long Vương và Bạch Quỷ Vương lại biết điều mờ ám trong đó, cây long đảm lớn của đảo Ma Ngục đã bị trộm, chỉ còn lại cây nhỏ... Long đảm nhỏ căn bản không có loại công hiệu này, đừng nói nhiều đứa nhỏ như vậy phân một cái, cho dù một người ăn mấy cái, cũng tối đa ăn đến hư bụng thôi. Loại nội lực tăng vọt vô hạn này rõ ràng chính là công hiệu của long đảm lớn, còn có độc tính khá nguy hiểm này. May mà mấy đứa nhỏ chỉ ăn thôi, nếu như dùng nội lực hấp thu, lúc này đã trễ rồi.
Hạ độc này hẳn chính là người đã trộm cây long đảm lớn đi, mang vỏ dừa còn mặc đồ lố lăng, rõ ràng là muốn giá họa cho đảo Ma Ngục.
...
Trong nhã gian Thái Bạch Cư, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đang ngồi trò chuyện cùng nhóm người ở đảo Ma Ngục.
Con người Điển trường ngục tựa hồ tương đối khôi hài, trước đó hẳn là cố ý bảo Toa Lực đi theo nhóm Triển Chiêu, cũng dự liệu được chuyện Toa Lực nói mở đầu mà không nói đoạn sau, Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường lúc này đoán chừng càng mơ mơ màng màng rồi.
Không đợi hai người hỏi, thì đã kể lại tình huống cây long đảm mất trộm.
Tình huống Đảo Ma Ngục hiện tại, thay vì nói gần với Ma cung, không bằng nói là tương tự với Ma Quỷ thành, là một ẩn cư trong sa mạc. Một đám lính coi ngục trông chừng Ma Ngục đã không còn "phạm nhân" rồi sống qua ngày, sinh hoạt không khác gì dân đảo trên biển, chuyện đứng đắn duy nhất làm hằng ngày có thể chính là trồng một loài cây long đảm.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cạn lời —— thảo nào Thiên Tôn lại gọi bọn họ là một đám nông dân.
Cái gọi là quê hương khó rời, lính coi ngục của đảo Ma Ngục hiện tại có thể nói là lớn lên ở đó cả. Sa mạc là một nơi nguy hiểm, đảo Ma Ngục tuy rằng trông như một tòa đảo đơn độc, nhưng là một nơi để tránh nạn trong sa mạc rộng lớn. Hơn nữa, các lão lính coi ngục đã ký khế ước chung thân với Ưng Vương triều, thứ bọn họ phải coi giữ ngoại trừ Ma Ngục ra, còn có cửa vào của địa ngục chi địa.
Theo thời gian trôi qua, người biết về đảo Ma Ngục cùng địa ngục chi địa cũng càng ngày càng ít.
Chuyện các lính coi ngục làm nhiều nhất mấy năm nay chính là tới chỗ đất man hoang, giải cứu mấy đứa nhỏ bị bắt cóc rồi đưa bọn nó về nhà, có vài đứa không biết nhà ở đâu thì sẽ được đưa tới đảo Ma Ngục nuôi lớn.
Tựa như nhóm lính coi ngục trẻ tuổi Toa Lực này, thân thế đều tương tự như vậy cả.
Triển Chiêu nghe đến đó, độ thiện cảm với đảo Ma Ngục lập tức kéo đầy —— —— đều là người tốt! Quả nhiên là thân thích của ngoại bà!
Lúc đầu đám người này sống cuộc đời tạm bợ không buồn không lo. Nhưng trước đó không lâu, bọn họ lại nhận được tin tức, rằng một đám nhỏ sẽ bị bán tại chợ đêm lớn nhất Tây Bắc, thế nên một nhóm người dốc toàn lực xuất động, chuẩn bị tới cứu bọn nhỏ.
Thế nhưng khi chạy đến chỗ ấy thì lại bổ nhào khoảng không, căn bản không có ai cả, chỉ có một đám buôn lậu ngựa đang bán ngựa ở đó.
Cuối cùng không thu hoạch được gì, các lính coi ngục chỉ có thể mua mấy con ngựa nhỏ về nhà, nhưng khi trở về đảo Ma Ngục thì lại phát hiện có chuyện xảy ra...
Mấy người bảo hộ được lưu lại để giữ nhà trên đảo đều hôn mê, như bị trúng huyễn thuật hoặc tà thuật gì đó, căn bản không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra. Mà cây long đảm lớn gần như đóng đầy vòng ngoài đảo Ma Ngục kia cũng biến mất đâu không thấy, chỉ còn lại lá rụng cùng mấy quả long đảm chưa kịp lớn rớt đầy đất. Cây long đảm nhỏ thì trái lại yên ổn mà còn đó.
"Chúng ta vội vàng chạy đến địa ngục chi địa đi thăm dò thử, trên sườn dốc nơi cửa vào có hai cỗ thi thể không rõ nguồn gốc... Hẳn là sau khi dùng ngân long quả lớn thì muốn tự tiện xông vào địa ngục chi địa, cũng quá ngây thơ rồi." Điển trường ngục móc ra một trái ngân long đảm lớn chừng cái trứng gà, "Trái này là quả cây lớn chưa chín, so với quả nhỏ đủ ngày còn lớn hơn... Năm nay là năm dị tượng, trái cây long đảm kết ra đặc biệt nhiều, quả lớn như vậy rơi vào tay ác nhân thì hậu quả sẽ tương đối nghiêm trọng."
Triển Chiêu thấy trái đó cùng cái trong tay ngoại công hắn khá giống nhau, liền đoán có thể lúc ngoại công hắn về Bách Hoa cốc thì đã gặp được Điển trường ngục chạy tới nhờ giúp đỡ.
"Vì sao lại muốn vào địa ngục chi địa?" Bạch Ngọc Đường hỏi, nếu nói muốn đến tứ đại thánh địa thì hắn có thể lý giải, dù sao cám dỗ rất lớn, cái gì mà "thân bất tử" rồi "bách chiến bách thắng" vân vân. Nhưng mấy cái tuyệt cảnh này đều mang truyền thuyết không tốt cả, có đi không có về... Thế nên, tới nơi đó có ý nghĩa gì?
→Chương sau: Chương →
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro