CHƯƠNG 563: ÂM THẦM LO LẮNG

CHƯƠNG 563: ÂM THẦM LO LẮNG

EDITOR: ROSALINE

BETA: CỎ


Cửa hoàng cung, chư vị đại nhân mặc quan bào đều xuống xe ngựa, tiến cung gặp vua.

Hôm nay không có chuyện triều chính, chủ yếu là chuẩn bị tế tự buổi tối, cho nên các thần tử đều rất nhẹ nhàng.

Các vị đại thần chậm rì rì đi vào trong, có không ít hỏi thăm bát quái, phần nhiều là hỏi thăm hôn sự của Âu Dương Thiếu Chinh.

Trong triều sớm đã có đồn đãi, nói Hoàng thượng chuẩn bị ban hôn, chính là còn chờ không biết tuyên bố lúc nào.

Rất nhiều đại thần cũng không biết thân phận Lục Hiểu Hiểu, đều tới hỏi thăm Bao đại nhân cùng Bàng Thái sư, hỏi thăm hai vị Sơn Thần cung là cái cung gì.

Thái sư cùng đại nhân suy nghĩ một chút, giải thích một chút cho các vị, "Dù sao theo tình hình, động vật trong núi tất cả đều thuộc về Sơn Thần Cung quản... Sau đó còn có người khổng lồ a... Còn có thật nhiều tài bảo... Còn có rất nhiều truyền thuyết..."

Làm mấy người đại thần nghe đến sửng sốt một hồi —— cừ thật! Đây là cưới một thần tiên sao?

Phương Tĩnh Tiếu cùng Lư Nguyệt Lam cũng tới, hai người vẫn là lần đầu tiên tham gia loại tế tự này cũng không biết phải làm gì, liền đi chung với Thái sư cùng Bao đại nhân.

Một đường tiếp tục nghe, Hỏa Kỳ Lân ở trong triều nhân duyên cũng không tệ lắm, quần thần cũng phần lớn là đuổi theo lão tướng quân nói chúc mừng.

Duy chỉ có mấy người thân thích của Âu Dương gia, miệng có chút không tốt lắm, ở sau lưng lắm mồm nói "Cái gì thần tiên, Cái Bang thì có..."

Nói còn chưa dứt lời, đột nhiên "bẹp" một tiếng, mấy đống phân chim thật dài không nghiêng lệch, rơi trên đầu mấy người, phủ một mặt.

Quần thần nắm lỗ mũi ghét bỏ trốn sang hai bên.

Mấy người thân thích kia hùng hùng hổ hổ trở về thay quần áo... Mới vừa đi tới cửa cung, bẹp một tiếng, lại đạp phải một đống cứt chó, nhảy nhảy nhảy nhảy trở lại trong xe ngựa, mới vừa lên xe đột nhiên trong cửa xe xông tới mấy con chuột nhỏ, dọa sợ đến bọn họ "oa nha" một tiếng, từ xe trên ngã xuống, răng đều bay luôn...

Quần thần nhìn mà ngẩn tò te.

Lư Nguyệt Lam cũng tò mò hỏi Phương Tĩnh Tiếu, "Ngươi làm đi?"

Phương Tĩnh Tiếu lắc đầu, biểu thị hắn cái gì cũng không làm, chẳng qua đám người này đích xác là bị đám động vật để mắt tới, cũng không phải ai phân phó, là đám động vật tự mình muốn dạy dỗ bọn họ.

Lư Nguyệt Lam thì hỏi, "Sơn Thần Cung... Thực sự thần vậy sao?"

Phương Tĩnh Tiếu cười cười, "Lục Hiểu Hiểu đó là người thừa kế Sơn Thần Cung chính hiệu... Có thể là trừ người ra, tất cả sinh linh đều công nhận tồn tại, đám người này thực sự là không biết suy nghĩ."

Âu Dương lão tướng quân nhìn dáng vẻ mấy người kia, cảm thấy rất hả giận, lòng nói —— đáng đời a, ai bảo các ngươi nói con dâu ta!

Quần thần càng tin tưởng không nghi ngờ, vạn vật có linh a! Đám người này chẳng khác nào chọc giận tới thần núi! Sau này nhìn thấy tướng quân phu nhân phải cung kính gấp đôi!

Thái sư lát nữa muốn đi hậu cung thăm khuê nữ cùng mấy ngoại tôn, tâm tình đặc biệt tốt, còn cùng Bao đại nhân trêu chọc, "Gần đây trong Hoàng Thành cảm giác đặc biệt thái bình a, đứa nhỏ nhà ngươi hình như đã lâu không có nhặt thi thể đi."

Bao đại nhân yên lặng liếc hắn một cái, lòng nói có người bằm thây ném xác khắp cả thành, còn nói không có thi thể? Tuy rằng nói đều không phải là Triển hộ vệ nhặt được đi...

Suy nghĩ một chút, đại nhân lại gật đầu —— cũng coi như có chút tiến bộ.

Nói đi nói lại thì, tuy rằng bảo mật không có nói ra bên ngoài, nhưng theo Bao đại nhân biết, Hoàng thượng còn ở trong cung nhặt được cái đầu người đây, quả nhiên mang vận xui không phải là Triển hộ vệ nhà bọn họ!

"Ồ ồ, trận đấu vật hôm nay nghe nói xem có chút đỉnh nga." Thái sư sờ chòm râu như có như không cùng Bao đại nhân trò chuyện.

Bao đại nhân đột nhiên nhớ tới, "Trong phủ ngươi không phải là hàng năm đều phái người tham gia trận đấu vật sao? Năm nay làm sao không đi?"

"Ôi, đừng nói nữa." Thái sư phất phất tay, "Lúc đầu mời một giáo đầu tới hướng dẫn cao thủ đấu vật trong phủ ta, kết quả người nọ mới đến dạy một tiết học đã không thấy tăm hơi, nghe nói là bị phủ đệ khác đào đi, cụ thể không biết là người nào... Làm hại mấy người dũng sĩ nhà ta lần này ngay cả đấu vòng loại cũng không qua được."

"Thái quá như thế?" Bao đại nhân buồn bực, giáo đầu nào trâu như thế a, ngay cả mập mạp này cũng dám bỏ qua?

"Gọi là cái gì ấy nhỉ, cái gì Phi Hoa bang hay là Phi Hoa môn ấy nhỉ, còn có một cái gì Lạc Diệp môn hay là Lạc Diệp bang, mấy cái môn phái này hàng năm đều đưa ra mấy giáo đầu giúp huấn luyện tay đấu vật ấy, lăn lộn được không tệ. Năm ngoái dũng sĩ trong phủ ta chính là để cho Tôn Lạc Diệp làm giáo đầu, kết quả đạt thứ hai đó!" Thái sư nói liên miên cằn nhằn.

Bao đại nhân vừa đi vừa nhìn hắn chằm chằm, Phi Hoa bang Lạc Diệp môn... Làm sao nghe quen tai như vậy?

"Hai môn phái kia, là chuyên môn đưa ra giáo đầu tới huấn luyện tay đấu vật?" Bao đại nhân hiếu kỳ.

"Đúng vậy, gần đây loại môn phái giang hồ này, dạy học giúp huấn luyện chẳng hạn đều là nghề chính. Cái gì đấu vật a, đá bóng hoa mai a... Những thứ trận đấu tương đối được hoan nghênh này, đều là mời môn phái giang hồ làm giáo đầu hướng dẫn gì gì đó." Thái sư còn buồn bực Bao đại nhân làm sao không biết, "Đứa nhỏ nhà ngươi tốt xấu gì cũng là người giang hồ, những thứ này cũng không biết sao?"

Bao đại nhân "chậc" một tiếng, "Đâu ra rảnh rỗi nghiên cứu từng chuyện giang hồ một thế này a, mỗi ngày bận rộn đều không giúp được."

"Bận rộn cái gì nha?" Thái sư còn đứng nói chuyện không đau thắt lưng, "Được rồi, nhà Ngũ Gia là mới dựng một tửu trang sao? Khi nào khai trương? Rảnh rỗi phải đi đến thăm một chút!"

Chuyện này Bao đại nhân ngược lại lần đầu tiên nghe nói, "Nga? Mở tửu trang? Thảo nào mấy vị lão gia tử mấy ngày nay vẫn luôn đang nói chuyện cất rượu."

Thái sư ôm cánh tay cười đùa Bao đại nhân, "Ngươi xem ngươi một chút, đứa nhỏ cũng không thân với ngươi! Có chuyện gì cũng không nói cho ngươi."

Bao đại nhân liếc mắt trừng Thái sư, "Với ai không thân? Đây không phải là chuyện đứng đắn tương đối nhiều sao!"

Thái sư cười xấu xa, "Chỉ nói cho ngươi chuyện đứng đắn đương nhiên không thân, phải thường trò chuyện chút việc tư, đó mới gọi thân!"

Bao đại nhân liếc mắt nhìn Thái sư, chắp tay sau lưng tiếp tục đi... Vừa ngẫm nghĩ —— hình như Triển hộ vệ không hay cùng bản phủ trò chuyện việc tư lắm... Không thân sao? Dù sao đi nữa, ngay cả Bao Duyên hình như cũng đều không hay nói việc tư, đều là chút bài vở và bài tập gì gì đó, ngược lại cùng nương hắn có thể trò chuyện rất lâu...

Thái sư ở một bên tiếp tục nói mát, "Lão Bao, muốn trách thì trách ngươi thường ngày quá nghiêm túc a! Lão bản lớn lên mặt đen!"

Bao đại nhân liếc trắng mắt Thái sư, Thái sư khó có được cãi nhau có thể thắng, tâm tình rất tốt, vừa đắc ý, không hề đề phòng dưới chân đạp phải thứ gì đó, liền lảo đảo một cái, "Ôi chao!"

Bao đại nhân chỉ nhìn tên béo bên cạnh bay lên, may mà Phương Tĩnh Tiếu phía sau giúp đỡ đón được, Thái sư tốt xấu gì mới không té lăn ra.

Lư Nguyệt Lam ngồi xổm xuống, đem thứ Thái sư đạp phải ban nãy nhặt lên, chỉ thấy là một trái giống như cùng loại quả thông, còn không nhỏ...

Lư Nguyệt Lam ngẩng đầu nhìn khắp nơi, phụ cận cũng không có cây tùng a, ở đâu ra có quả thông?

Phương Tĩnh Tiếu nhận lấy nhìn thử, cảm thấy hình như cũng không phải là quả thông.

Bất quá trong hoàng cung cây cối không ít, có thể là loại cây tùng mới nào đó?

Hai vị cũng không lưu ý lắm, đem trái vứt xuống bên đường trong vườn hoa, tiếp tục đi về phía trước.

Bởi vì quả long đảm liên quan thật lớn, công hiệu khi truyền đi lại sợ dẫn tới sự cố, cho nên trước khi Triển Chiêu bọn họ tra ra rõ ràng đều vô cùng âm thầm khiêm tốn, không có tiết lộ ra bên ngoài.

Đi không xa lắm, lại có đại thần đạp phải trái cây, xém chút nữa ngã sấp xuống.

Thái sư cảm thấy kỳ lạ, liền tìm quân hoàng thành đang tuần tra tới, kêu người quét sân.

Bao đại nhân cũng cảm thấy loại trái này rơi trên mặt đất quá nguy hiểm, dù sao không phải ai cũng giống như Thái sư đều rất nhiều thịt, ngộ nhỡ là một người gầy, té gãy xương thì phải làm sao bây giờ.

Thái sư nhìn Bao đại nhân —— Hắc Tử, ngươi còn rất mang thù.

Vào đại điện, văn võ bá quan phân ra hai bên đứng thẳng.

Chỉ chốc lát sau, Triệu Trinh đã tới rồi.

Hoàng thượng hôm nay tâm tình không tệ, vẫy vẫy ống tay áo long bào đi vào, ngồi xuống vung tay áo —— chúng ái khanh bình thân.

Các đại thần hướng lên trên liếc một cái, phát hiện Hoàng thượng một loạt động tác làm đến nước chảy mây trôi, trong sảng khoái còn mang chút nghịch ngợm, thì biết hắn ngày hôm nay rất vui vẻ.

Quần thần chờ xem Hoàng thượng muốn nói gì, đồng thời, lại phát hiện sau tấm bình phong hình như có một người đang dựa vào.

Nam Cung đi tới chỗ đứng thường ngày bên bình phong, còn lên tiếng chào người phía sau.

Quần thần hai mặt nhìn nhau, người nào a? Hoàng thượng mang theo người nào tới thượng triều sao?

Triệu Trinh ngồi xuống, thì bắt đầu tán gẫu, "Các ái khanh mấy ngày nay nghỉ ngơi rất tốt a? Có nhớ trẫm hay không?"

Văn võ bá quan cũng đã quen rồi, cùng nhau dỗ Hoàng thượng, "Bọn thần đối với thánh thượng ngày nhớ đêm mong!"

Nam Cung yên lặng ghét bỏ —— còn rất buồn nôn a các ngươi...

Triệu Trinh "hì hì" mà vui cười liên tục, hỏi quần thần một lát nữa có muốn ăn thịt nướng hay không, trời lạnh rồi thêm chút vị cay, uống chút rượu nữa.

Đứng phía sau bình phong, dĩ nhiên là Ân Hậu làm "con tin", mấy ngày nay nhất định phải "trói buộc" cùng Triệu Trinh.

Lão gia tử cũng chưa từng theo lên triều, dù sao hoàng đế kiểu này hắn cũng là lần đầu tiên thấy. Vốn cho là Triệu Trinh chỉ là bình thường theo chân bọn họ lăn lộn quen mới có thể náo loạn như vậy, hoá ra vào triều cũng như vậy a, vẫn luôn là một phong cách phóng túng như thế.

Triệu Trinh còn rất đắc ý —— hôm nay trẫm mang theo ma vương cùng đi! Các ngươi người nào từng gặp qua Ma Vương Nhãn a? Tìm một cơ hội phải để cho các ngươi kiến thức một chút.

...

Cùng vui vẻ giống Triệu Trinh, còn có Thái hậu.

Thái hậu ban nãy nghe Triệu Lan nói Ân Hậu mấy ngày nay muốn đi theo hoàng huynh, liền chạy tới hậu cung.

Lúc tới, Ân Hậu đang ngồi ở trong sân chờ Triệu Trinh, Bàng phi ngồi cạnh bàn đang dỗ Tiểu Thang Viên ngủ, còn có Tiểu Hương Hương vây quanh Ân Hậu vòng tới vòng lui.

Thái hậu bước qua cho Ân Hậu một lễ gặp mặt.

Ân Hậu cho nàng một lễ lại, Thái hậu liền ngồi bồi một lúc, còn cùng Ân Hậu hàn huyên cả lúc lâu.

Bàng phi ở một bên nhẹ vỗ Tiểu Thang Viên, vừa quan sát dáng vẻ cử chỉ của bà bà* nhà mình... Ngày hôm nay lộ ra cổ đoan trang dịu dàng như vậy!

*bà bà: mẹ chồng

Chờ Ân Hậu đi, Yêu Vương vậy mà lại tới.

Thái hậu cùng Bàng phi đều tò mò nhìn Yêu Vương giúp Hương Hương đẩy xích đu, oa! Thần tiên đang mang đứa nhỏ!

Ngân Yêu Vương vừa đẩy xích đu, vừa ngẩng đầu nhìn trời... Trong bầu trời trong xanh, có một tầng một tầng nội lực không dễ nhận ra, đang chồng chất, loại thủ pháp này... Bao nhiêu năm chưa gặp qua rồi.

Thái hậu đang nhìn Yêu Vương, còn đang nghĩ làm sao có thể còn trẻ như vậy chứ? Thì cảm giác con dâu chọc chọc nàng.

Quay đầu lại, Bàng phi đối diện nàng nháy mắt, để cho nàng nhìn về phía trước.

Thái hậu vừa nhìn về phía trước, Thiên Tôn vậy mà cũng tới...

"Tun Tun, Tun Tun*!" Tiểu Hương Hương nhìn thấy Thiên Tôn rất vui vẻ, vỗ tay nhỏ bé ở trên xích đu lắc tới lắc lui, thần kỳ mà không có rớt xuống.

*Tun Tun 谆谆 zhūnzhūn đọc ngọng của Tôn Tôn 尊尊 zūnzūn

Thiên Tôn lúc đầu không có biểu tình gì, một khắc nhìn thấy Hương Hương, vẻ mặt hòa hoãn một ít.

Thái hậu cùng Bàng phi trong chốc lát nhìn nhìn Thiên Tôn, trong chốc lát nhìn nhìn Yêu Vương —— ai nha, ánh mắt thật bận rộn thật vui vẻ!

Thiên Tôn đứng ở bên hố cát, ngẩng đầu cũng nhìn bầu trời... Ban nãy hắn ở trên đường cái cũng cảm giác được có một chút nội lực lẻ loi rải rác kỳ quái bay về hướng hoàng cung, bây giờ đã bắt đầu xoay quanh chồng chất, những thứ nội lực này không biết từ đâu qua đây, cảm giác cũng không là một người, có chút quỷ dị.

...

Cửa cung, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Tiểu Tứ Tử một đường chạy tới hoàng cung tìm cây.

Trong cung đang chuẩn bị lễ mừng, còn thật náo nhiệt, ngoài cửa dừng đầy xe ngựa, nhiều đội đại nội thị vệ đang thao diễn chờ một lát nữa phải cử hành nghi thức.

Triển Chiêu lên trên phòng, quan sát khắp nơi.

Lúc này, có mấy người ảnh vệ phụ trách bảo vệ hoàng cung qua đây hỏi Triển Chiêu xảy ra chuyện gì.

Triển Chiêu hỏi bọn hắn, "Có thấy một thân cây hay không?"

Nhóm ảnh vệ Triển Chiêu giống như nhìn đứa ngốc —— đầy hoàng cung này đều là cây a!

"Không phải... Có thấy một thân cây mây hay không?" Triển Chiêu suy nghĩ một chút, chỉ chỉ Miêu Miêu lâu ở phía xa, "Chí ít cao như vậy."

Nhóm ảnh vệ đều quay đầu lại nhìn nhìn trong cung... Trong hoàng cung vì an toàn cũng không có kiến trúc đặc biệt cao, liếc mắt nhìn sang... Chỗ nào có cây mây a?

Triển Chiêu liếc Tiểu Tứ Tử một cái.

Đoàn tử xoa xoa bụng —— trái mùa...

Triển Chiêu nhìn trời —— linh cảm trái mùa vì sao phải sờ bụng bụng? Bụng bụng ngươi vẫn luôn là tới mùa thịnh vượng...

Quả nhiên, đã trúng một quyền của Tiểu Tứ Tử.

Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy, một thân cây lớn như vậy mà phải tìm cách đem tới hoàng cung cất giấu độ khó cũng không thấp, liền hỏi Triển Chiêu, "Có thể hay không, chỉ là giấu trái tiến vào? Chủ yếu dùng cũng là trái."

"Vì cái gì đem trái giấu trong cung?" Triển Chiêu không giải thích được.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, vậy hắn cũng không biết.

"Trái?"

Có một ảnh vệ ban nãy nhìn thấy mấy tiểu thái giám đang quét sân, nói trong cung khắp nơi đều là quả thông kỳ kỳ quái quái, cũng không biết từ đâu tới, cũng hoài nghi là chim chóc ngậm đi vào.

Ảnh vệ liền đem sự việc nói cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vội vàng cho tìm mấy tiểu thái giám quét sân kia.

Chỉ chốc lát sau, các tiểu thái giám mang theo Triển Chiêu bọn họ đi tới hậu viện chất đống đồ lặt vặt, nơi đó đã đặt hai sọt lớn lá rụng.

Triển Chiêu đem lá rụng đổ ra, quả nhiên, trong đống lá rụng, lăn ra mấy trái tròn, đều là trái long đảm lớn chưa chín, lớn chừng cái trứng gà...

Triển Chiêu nhặt lên, phát hiện đều là màu rám nắng, màu đỏ cùng màu xanh...

Bạch Ngọc Đường nghi hoặc, trong thùng khác cũng có thật nhiều trái không chín, những trái này vì sao lại rải rác ở trên mặt đất trong cung?

←Chương trước: Chương 562: CON RỐI←

→Chương sau: Chương 564: NGUY CƠ→

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro