CHƯƠNG 573: Ý ĐỒ CHÂN CHÍNH

CHƯƠNG 573: Ý ĐỒ CHÂN CHÍNH

EDITOR: ROSALINE

BETA: CỎ


Hỏi thăm đến hỏi thăm đi, kết quả người liên quan vụ án đều chạy đi hoàng cung.

Triển Chiêu liền buồn bực, trong hoàng cung có báu vật sao? Đều chạy về hướng bên đó... Ngoại công ta cùng Thiên Tôn đều ở trong cung, còn chưa bị đánh cho rõ ràng? Cũng không biết đi đường vòng?

Triển Chiêu có chút tức giận —— hung thủ kia đến tột cùng có cái tật xấu gì! Da ngứa thiếu đòn sao?

Một đám người hấp tấp chạy tới bãi săn, kết quả bên ngoài người đông nghìn nghịt, bách tính hoàng thành nhiệt tình yêu thương ăn dưa đang theo hoàng đế Đại Tống đồng dạng nhiệt tình yêu thương ăn dưa cùng nhau xem đấu vật, ồn ào trầm trồ khen ngợi gần như là vui vẻ đến bay ngất trời.

Triển Chiêu nhìn đến nghiến nghiến răng —— vì cái gì người toàn thành đều nhàn rỗi như vậy? Đám người này không cần làm việc sao?!

Ngũ Gia ở một bên nhắc nhở —— thu vi nghỉ ba ngày.

Triển Chiêu kia hận a —— Miêu gia dựa vào cái gì không có ngày nghỉ!

Ngũ Gia ôm Tiểu Tứ Tử còn không thoải mái đây, đoàn tử chu miệng —— các đại nhân đều đang chơi, ta vậy mà đang tra án... Hợp lý sao?!

Ngũ Gia nhìn một lớn một nhỏ hai người mệnh lao lực, âm thầm trào phúng —— không phải đều là hai ngươi tự tìm sao...

Thật vất vả chen vào đám người, ba người đều muốn nhìn tình hình chiến đấu thế nào một chút... Nhưng ngẩng đầu nhìn lên trên lôi đài, đang thi đấu vậy mà là Âu Dương Thiếu Chinh cùng Long Kiều Quảng.

Cừ thật, hai vị Đại Tống tướng quân đều cánh tay trần trụi, ở trong hố cát hướng về nhau đá cát, ngã rất vui vẻ, giống như hài tử hai ba tuổi rưỡi.

Hai người này không chỉ đấu vật, miệng cũng không nhàn rỗi, cái miệng nhỏ nhắn kia cứ liên hồi, một đóng một mở nói ra lời "đẹp đẽ động lòng người".

Ngũ Gia gật đầu —— nghe nhìn hai tầng "hưởng thụ" a, nhìn tới khiến khán giả vui cười, không bán vé đúng là đáng tiếc.

Triển Chiêu nghe hai người trên đài lắm mồm, đấu vật mang theo đoạn nói ngắn, người ta là đấu trí so dũng khí hai người bọn họ đấu ai tổn hại hơn... Làm người tức giận nhất là Triệu Trinh mang theo văn võ bá quan vui vẻ đến muốn ngất đi qua, Nam Cung đứng ở bên cạnh lắc mạnh đầu nỗ lực kiềm chế xung động của mình hướng về phía hai người nhị hóa phi gạch.

Bên cạnh Triệu Trinh cách đó không xa có chiếc xe ngựa lớn dừng, Ân Hậu lúc này ngược lại không buồn ngủ, dựa vào cửa sổ xe cũng bị hai người đấu vật trên đài kia chọc cho thật vui vẻ.

Triển Chiêu nhìn thấy, có hơi tiêu mất chút bực bội.

Tiểu Tứ Tử chuẩn xác mà tìm đến chỗ Triệu Phổ cùng cha mình, mọi người Khai Phong đang tụ chung một chỗ xem so tài, trạng thái trước mắt giống như là tụ họp nhiều người trào phúng.

Đoàn tử chỉ một ngón tay, Ngũ Gia cùng Triển Chiêu liền đi qua.

"Không phải là thi đánh nhau sao?" Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi Triệu Phổ, "Làm sao hai người bọn họ lên chơi đùa? Làm nóng trận sao?"

Triệu Phổ lắc đầu, Lâm Dạ Hỏa phía trước hướng về phía Triển Chiêu chỉ chỉ lều bạt trống rỗng xa xa, "Tuyển thủ mất tích."

"Hả?" Triển Chiêu sửng sốt.

Bạch Ngọc Đường cũng nghe không hiểu, "Mất tích là có ý gì? Không có người?"

Triệu Phổ bất đắc dĩ mà nói, "Mới vừa buổi chiều lúc huấn luyện còn thật tốt, chúng ta đi cơm nước xong trở về, nhìn thấy bốn người bọn họ cùng một đám trợ thủ bồi luyện đều đang chuẩn bị trang phục và đạo cụ của trận đấu. Sau đó Nam Cung để cho ảnh vệ tới tìm ta, nói nghi thức tế trời vừa nãy của Hoàng thượng thiếu chút nữa xảy ra việc lớn, vừa đúng lúc Ân Hậu có mặt, chúng ta liền đều đi qua nhìn thoáng qua. Chờ xem xong đoàn xe hoàng gia cùng đi đấu trường... Kết quả đội viên của bốn nhà dự thi trong đấu trường cùng nhân mã liên quan đều đi mất chỉ còn trống không, một người cũng không có còn dư lại."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, đều đi hết sạch?

"Ngay cả nhà giàu nuôi tay đấu vật đều đi?" Triển Chiêu quay đầu lại nơi nơi tìm —— vậy Trình Sinh cũng đi sao?

"Đây là chỗ tà môn." Triệu Phổ làm sao đều không nghĩ ra, "Nhà giàu này tìm tay đấu vật giá cao lão luyện nuôi một năm, chính là vì ngày này. Chỉ cần vào trận chung kết, cuối cùng cũng sẽ được Hoàng thượng ngợi khen. Lần này đã vào trận chung kết vậy mà lâm trận chạy cho Hoàng đế leo cây, đây là ngại mệnh dài hay là chê nhà đông người?"

"Một nhà mất tích có thể là bởi vì tạm thời có việc, bốn nhà đều mất tích thì thái quá, chuyện xảy ra dị thường tất có yêu" Công Tôn cũng cảm thấy sự việc tương đối nghiêm trọng, "Hôm nay còn là đại tế thu vi, điềm rất xấu a."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường coi như là hiểu rõ, thảo nào cuối cùng biến thành Long Kiều Quảng cùng Âu Dương Thiếu Chinh lên thi đấu, hoá ra là tạm thời tới cứu trận. Chẳng qua đám cao thủ trong quân doanh Triệu Phổ kia không có chuyện gì luôn luôn thích chơi đấu vật, hơn nữa nội lực công phu bọn họ gì đó đều thật sự tốt hơn nhiều so với đám chơi đấu vật chuyên nghiệp này, cú ngã rồi đứng dậy kia cũng đa dạng đủ kiểu, tất cả mọi người xem đến thật cao hứng.

Triển Chiêu cảm thấy sự việc thực sự kỳ lạ, đội đấu vật của bốn nhà, nói ít thì mấy trăm người, hơn nữa có thể nuôi được đội đấu vật đều là gia đại nghiệp đại, trong phủ nhà ai không có mấy trăm người, chẳng lẽ đều không còn sao?

"Hòa thượng chạy nhưng miếu vẫn còn đó." Triển Chiêu thì nghĩ đến nhà bọn họ tìm đi.

*Hòa thượng chạy nhưng miếu vẫn còn đó 跑得了和尚跑不了庙 tránh được nhất thời cũng không tránh được sau này.

Triệu Phổ đối với hắn chỉ chỉ ngoài cửa, "Trâu Lương đã sớm mang quân hoàng thành đi tìm, đây không phải là đã trở về sao!"

Tất cả mọi người nhìn về hướng lối vào.

Chỉ thấy Trâu Lương gương mặt đen vội vã trở về, nhưng phía sau ngoại trừ quân hoàng thành thì không có gì cả.

Hỏa Phượng sờ cằm "Chậc" một tiếng, "Ôi chao, Câm khẳng định không tìm thấy người."

Quả nhiên, sau khi Trâu Lương cùng Nam Cung nói vài câu, Nam Cung liền đi theo Triệu Trinh hồi bẩm.

Triệu Trinh nghe xong gãi đầu một cái, hình như cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, ngẩng đầu, hướng về phía Triệu Phổ xa xa buông tay.

Triệu Phổ liền cau mày.

Trâu Lương sắp xếp quân hoàng thành xong xuôi lại tới.

Mọi người tụ tập đến cùng nhau.

Trâu Lương cau mày nói, "Tà môn, bốn tòa nhà lớn đều trống không, đi đến một người cũng không còn, đừng nói người, ngay cả chó cũng chưa từng lưu lại!"

Triển Chiêu cũng kinh ngạc, "Tất cả mọi người mất tích? Gia đại nghiệp đại này đi cũng phải mất nửa ngày đi!"

"Chỉ có người đi, những thứ đồ quý giá đều không lấy đi, vàng bạc đồ nữ trang cũng không thu thập." Trâu Lương vì tìm bốn nhà kia chạy một buổi chiều, ngay cả một ngụm nước đều không kịp uống.

Tiểu Lương Tử đi rót cho hắn chén nước.

Tả tướng quân một chén nước uống vào mới xem như là sống lại, thở hổn hển một ngụm tiếp tục nói, "Hàng xóm người nào cũng không phát hiện không thích hợp."

Triển Chiêu cũng không có tâm tư xem đấu vật, liền muốn đi tìm thử những người đó.

Lúc này, chỉ thấy Tiểu Qua Thanh chạy tới.

Qua Thanh là tới tìm Bạch Ngọc Đường.

Ban nãy hắn và Thiên Tôn cùng nhau đưa công chúa trở về cung, Thái hậu mang theo hậu cung tế tổ, Thiên Tôn để cho Qua Thanh tới truyền cho Bạch Ngọc Đường một câu.

"Để cho ta tìm Yêu Vương?" Bạch Ngọc Đường vừa nghe Qua Thanh thay sư phụ hắn truyền lời, cũng là có chút nghi hoặc, "Yêu Vương đi đâu vậy?"

Qua Thanh lắc đầu nói cái này còn thật không biết, đã nói là đi ra ngoài tìm thứ gì đó, sau đó thì vẫn luôn không gặp người, Thái Học viện cùng trong nha môn cũng không có.

Bạch Ngọc Đường gật đầu biểu thị đã biết, Qua Thanh liền vội vã đi trở về.

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu ngẫm lại —— chính xác, hình như vẫn luôn không nhìn thấy Yêu Vương, ngoại công hắn cùng Thiên Tôn đều bị sắp xếp ở bên người một nhà Hoàng thượng, vậy Yêu Vương đi đâu vậy nhỉ?

"Lão gia tử đi tìm thứ gì?" Lâm Dạ Hỏa hiếu kỳ, mấy người hai mặt nhìn nhau, mọi người cũng không biết, trước đó cũng không có nghe Yêu Vương nhắc qua.

Cuối cùng, tất cả mọi người nhìn Tiểu Tứ Tử.

Lúc này, đoàn tử đang theo Tiểu Lương Tử bọn họ cùng nhau xem đấu vật, vui vẻ ngửa tới ngửa lui.

Công Tôn chọc chọc con trai.

Tiểu Tứ Tử quay đầu lại.

Công Tôn hỏi bé, "Con biết Yêu Vương ở nơi nào không?"

Tiểu Tứ Tử vươn tay nhỏ bé bấm bấm, tựa hồ là tính toán một chút, liền nói, "Gỗ... Ở chỗ có rất nhiều cây."

"Cây... Trong rừng nào sao?" Tất cả mọi người hỏi bé, "Ở phương hướng nào?"

Tiểu Tứ Tử lại bấm bấm, "Phụ cận Thanh Sơn."

Tất cả mọi người có chút ngạc nhiên nhìn đoàn tử —— điều này có thể tính ra sao?

Tiểu Tứ Tử hình như cũng có chút ngạc nhiên, đứng đó bấm trong chốc lát lại suy nghĩ một chút, nói, "Cái hố".

"Cái hố?" Triệu Phổ liền hỏi, "Cái rãnh to sau lưng núi Thanh Sơn kia?"

Triển Chiêu mấy người bọn họ ngược lại đều nhớ tới cái gì đó, mấy ngày hôm trước lúc dạy Vương Lân khinh công, đứa nhỏ không phải là không học được sao, mấy người liền trêu chọc nói phải đem hắn ném vào trong hố.

Triệu Phổ trước đó đã sớm làm điều tra, toàn bộ Khai Phong thành, thì sau lưng núi Thanh Sơn có cái hố to.

Vương gia cũng là trước tiên tìm chỗ, ngộ nhỡ sau này phải ném Tiểu Lương Tử vào trong hố thì sao, lo trước khỏi hoạ.

Cái hố có từ đầu trong án kiện kia, lúc mọi người tìm không được hai cái đầu người, còn hoài nghi tới có phải hay không hung thủ đem đầu người ném ở đó, ngược lại cũng không ngờ tới một hồi lại xuất hiện...

Công Tôn ngồi xổm xuống hỏi con trai, "Yêu Vương là ở trong rừng Thanh Sơn sao?"

Tiểu Tứ Tử gật đầu, "Phụ cận cái hố."

Tất cả mọi người nghi hoặc —— lão gia tử tìm cái gì, đi tới chỗ phụ cận cái hố đó...

"Những người thất lạc đó đều ở chỗ đó."

Lời Tiểu Tứ Tử nói ra làm người ta kinh ngạc.

Triển Chiêu vội hỏi, "Mấy gia đình kia cùng tay đấu vật đều ở chỗ đó?"

Tiểu Tứ Tử gật đầu, "Còn có cây cũng ở đây."

"Cây Long đảm sao?" Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Trước đó Toa Lực nói Điển ngục trưởng cũng không thấy đâu, lão gia tử nói là tìm thấy cây rồi, sau đó cũng là ra khỏi cửa thì không trở về."

"Ai nha, vậy Yêu Vương có thể bị nguy hiểm hay không?" Công Tôn rất khẩn trương.

Mấy người đều nhìn hắn —— Yêu Vương gặp nguy hiểm? Nếu như đối phương có thể làm cho Yêu Vương gặp nguy hiểm... Vậy chúng ta không phải là có thể thu dọn chuẩn bị mất nước?

Công Tôn suy nghĩ một chút, lại quay đầu lại nhìn Tiểu Tứ Tử... Đoàn tử đã tiếp tục đi xem so tài, nhìn dáng vẻ cũng không lo lắng.

"Bằng không thì chúng ta đi tìm thử?" Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu gật đầu.

Triệu Phổ cũng muốn đi, chẳng qua Trâu Lương một bên nghiêng mắt nhìn hắn —— ngươi muốn đi đâu? Chờ ta lại đi quân doanh kéo chút nhân mã tới.

Triệu Phổ ghét bỏ mà bĩu môi một cái.

Chẳng qua Trâu Lương vẫn là thực sự phải đi, có thể đồng thời khống chế tốt mấy trăm người từ trong thành đến Thanh Sơn xa như vậy chưa từng khiến cho người ta hoài nghi, không chừng đối phương cũng có năng lực gì đó.

Triển Chiêu đề nghị để cho hắn mang ít người đi phụ cận Thanh Sơn mai phục sẵn, bọn họ đi vào trước thăm dò một chút, lúc muốn nhân mã thì lại cho hắn tín hiệu. Đối phương rất có thể sẽ sử dụng huyễn thuật, mù quáng mang binh đi vào có thể sẽ tặng đầu người.

Trâu Lương cảm thấy có lý, trước hết đi quân doanh điều binh mã.

Lâm Dạ Hỏa tự nhiên cũng muốn đi theo cùng nhau đi, Hỏa Phượng còn đưa tay, đem đoàn tử ôm đi.

Đoàn tử ôm cánh tay bị ôm đi, thật bất mãn, cảm thấy nha môn cũng phải gửi cho bé một phần bổng lộc, nghĩ bé còn tuổi nhỏ, vì cái nhà này trả giá nhiều lắm! Bé dễ dàng sao?!

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa nhìn Tiểu Tứ Tử phồng một má, thì mỗi người một bên, đưa ngón tay ra chọc khuôn mặt bé.

"Phốc" một tiếng, đem đoàn tử chọc cho bay hơi.

Tiểu Tứ Tử bĩu môi liền hướng về phía Ngũ Gia bổ nhào.

Bạch Ngọc Đường đưa tay đem bé ôm lên đi về phía trước, vừa lắc đầu —— hai đại nhân này quá kỳ cục.

Tiểu Tứ Tử ôm cổ Ngũ Gia nằm úp sấp trên vai nhìn Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa, lắc đầu theo —— quá kỳ cục!

...

Rất nhanh, ba lớn một nhỏ thuận lợi mà đi tới phụ cận Thanh Sơn, vị trí cái hố Triệu Phổ đã nói rõ với hai người bọn họ, nhưng cái hố là hình tròn, bốn phương tám hướng đều là rừng rậm, vấn đề là, Yêu Vương ở nơi nào?

Tiểu Tứ Tử lại duỗi tay nhỏ bé ra bấm đầu ngón tay.

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đều đưa dài cổ nhìn tay bé, học theo —— làm sao mà có thể bấm vài cái liền tính ra Yêu Vương ở nơi nào vậy? Giữa Ngân hồ có cảm ứng nào đó sao?

Tiểu Tứ Tử tựa hồ là đoán chắc đường, đưa tay chỉ phương hướng.

Ba người dưới sự chỉ dẫn của đoàn tử, tiến vào trong rừng núi rậm rạp.

Đi trong chốc lát, thì phát hiện một ít chỗ không đúng lắm.

Lâm Dạ Hỏa ngồi xổm xuống, nhìn mặt đất.

Khu vực Thanh Sơn là thuộc về môi trường tương đối ẩm ướt, bởi vậy trên mặt đất quanh năm sẽ mọc một ít cỏ dại hoa dại gì gì đó, đặc biệt là mặt sau, ở xung quanh rễ cây sẽ có cỏ rêu, dương xỉ cùng với nấm gì gì đó.

Nhưng ban nãy một đường đi tới, tất cả mọi người phát hiện hoa dại cỏ dại trên mặt đất này đều biến sắc.

Trước đây đều là xanh biếc, bây giờ không biết vì sao trở nên đủ mọi màu sắc, cúi đầu mạnh vừa nhìn... Giống như cầu vồng đầy đất vậy, đẹp mắt thì đẹp mắt thật, chỉ là có chút quỷ dị.

Hỏa Phượng cũng không dám đưa tay đụng, Triển Chiêu cũng hỏi Tiểu Tứ Tử —— có độc không?

Tiểu Tứ Tử sờ cằm, nhìn quả táo trên cây.

Loại táo này khắp nơi có thể thấy được, đều là lá cây xanh biếc quả nhỏ màu đỏ, thế nhưng cây này lại trở thành lá cây màu trắng, trái màu xanh tím, màu sắc của mỗi một trái còn đều không giống nhau, có đậm có nhạt.

Tiểu Tứ Tử lấy cây kim chọc một cái trái, phát hiện cũng không có độc, sau đó lại cúi đầu nhìn mấy con kiến bò qua bên cạnh trái cây... Mấy con kiến này cũng là màu sắc bất đồng, có trắng có xanh.

"Thật kỳ quái a." Tiểu Tứ Tử vẻ mặt nghi hoặc.

"Loại cảnh tượng này, chỉ có một chỗ nhìn thấy được nga."

Lúc này, mọi người thì nghe có người sau lưng nói chuyện, ba vị cao thủ chợt vừa quay đầu lại... Đột nhiên có người im hơi lặng tiếng mà xuất hiện ở phía sau, mà bọn họ một chút cũng chưa từng phát hiện, có chút không quen.

Cũng may lúc quay đầu lại đã nghe được thanh âm quen tai, ngẩng đầu nhìn lên —— quả nhiên, là Yêu Vương.

Ngân Yêu Vương chắp tay sau lưng, đang đứng ở phía sau bọn họ nhìn bọn họ.

Ba người thấy Yêu Vương không có việc gì tự nhiên cũng là thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Tứ Tử liền hỏi, "Yêu Yêu, còn có chỗ nào có thể nhìn thấy loại cảnh tượng này?"

"Địa ngục chi địa." Yêu Vương nói, từ trong đám hoa nhỏ đầy màu sắc rực rỡ, chọn trúng một đóa hoa nhỏ màu đen, nói, "Đầu tiên, là sẽ biến thành màu sắc rực rỡ, màu sắc sẽ dần dần trở tối, cuối cùng, đều sẽ biến thành màu đen, lại sau đó thì..."

Vừa nói, ngón tay Yêu Vương vừa nhẹ nhàng đụng đóa hoa màu đen kia.

Tất cả mọi người chau mày...

Chỉ thấy đóa hoa nhỏ màu đen kia giống như là bị đốt qua, trong nháy mắt, biến thành tro tàn màu đen xám, tiêu tán.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mấy người, Yêu Vương khẽ mỉm cười một cái, "Sở dĩ ở trong thành trong cung làm nhiều chuyện như vậy, là vì đem lực chú ý của các ngươi đều đặt ở trong thành, do đó che đậy ý đồ chân chính."

"Cho nên ý đồ chân chính đến tột cùng là cái gì?" Triển Chiêu nhìn thấy trong một cái chớp mắt, lại có mấy đóa hoa biến thành đen, thì cảm thấy tình huống không quá tốt.

"Ý đồ chân chính, là có người muốn ở trong thành Khai Phong, làm ra Địa ngục chi địa thứ hai!" Nói xong, Yêu Vương chọc chọc Triển Chiêu, "Tới, làm một trận chữ không cho sư công xem thử, mau cứu mấy con kiến nhỏ này."



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro