CHƯƠNG 611: QUỶNH HOA*
CHƯƠNG 611: QUỶNH HOA*
*Quỳnh hoa 琼花: kim ngân hoa
EDITOR: ROSALINE
BETA: CỎ
Tay nhỏ bé của Tiểu Tứ Tử chỉ một cái, mọi người liền thấy một cái hộp sắt màu đen trên đỉnh giá sách.
Ngũ Gia đưa tay lấy hộp xuống, mở ra... Bên trong quả nhiên có một lượng lớn thư tín.
Trần công công lật một chút, tìm ra hai phong trong đó, giao cho Bạch Ngọc Đường.
Ngũ Gia nhận lấy phong thư, hỏa ký là một đóa hoa nhỏ màu trắng trên phong thư màu tím đập vào mi mắt.
"Quỳnh hoa..." Ngũ Gia ngẩn người, vừa liếc nhìn chữ cổ chỗ lạc khoản một cái, Ngũ Gia kinh ngạc, "Cổ Bộ Quỳnh gia?"
Trần công công gật đầu, "Lão nô nhớ không lầm, người bạn kia của tiên hoàng, là thiếu chủ của Quỳnh gia, tên Quỳnh Căng."
Bạch Ngọc Đường cầm phong thư sững sờ tại chỗ, ngay lập tức nhớ tới không ít chuyện, phát hiện còn có thể xâu chuỗi lại.
Thiên Tôn chắp tay sau lưng nhìn nhìn phong thư kia, hỏi, "Cổ Bộ, có phải cách Băng Nguyên đảo không xa hay không?"
Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Quỳnh phu nhân và nương ta quan hệ rất tốt, khi ta còn bé còn từng gặp qua nàng."
"Cổ Bộ là ở nơi nào?" Tiểu Tứ Tử nhớ rõ trước kia lúc đi Băng Nguyên đảo, phụ cận đảo đều là sông băng cùng biển, đâu có thấy nhà người nào, thì ra Băng Nguyên đảo còn có hàng xóm a...
"Cổ Bộ, thật ra có nghĩa như mặt chữ, bộ tộc cổ xưa." Trần công công giải thích một chút cho Tiểu Tứ Tử, "Chỗ kia đúng là ở cực bắc, phụ cận đều là băng nguyên đất lạnh. Nhưng ở giữa sông băng nơi này, có một cái thung lũng rất lớn, còn có đồng cỏ cùng rừng rậm, khu vực kia khí hậu ấm áp, là một khối đất màu mỡ xinh đẹp bị giấu đi. Nơi đó ban đầu có rất nhiều bộ tộc cổ xưa... Theo thời đại thay đổi, rất nhiều bộ tộc đều rời khỏi, cuối cùng chỉ còn lại có một nhà, chính là Quỳnh gia. Bởi vì trong sơn cốc có rất nhiều quỳnh hoa cao cỡ một người, hơn nữa tộc nhân đều họ Quỳnh, cho nên lấy tên này. Thiếu chủ Quỳnh gia tên Quỳnh Căng, năm đó du lịch đến Khai Phong, kết bạn với tiên đế lúc vẫn còn là hoàng tử, thành mạc nghịch chi giao*. Hai thiếu niên lúc quen nhau, ngày mới quen còn đánh nhau một trận... Hắn đại khái là người bạn đầu tiên mà tiên đế quen biết, mà không mưu toan gì với hắn, không sợ hắn cũng không nịnh bợ hắn, không cần nhìn sắc mặt hắn, sẽ không uốn mình theo người, chính là một người bạn đơn thuần phóng khoáng."
*mạc nghịch chi giao 莫逆之交: bạn tâm đầu ý hợp; bạn tốt
Bạch Ngọc Đường cau mày suy nghĩ trong chốc lát, "Ta nghe nương ta nói, Quỳnh phu nhân ban đầu cũng không phải là gia chủ, tuy rằng đã sớm góa chồng, thế nhưng có một con trai vô cùng tài giỏi. Đáng tiếc lúc con trai dẫn cả nhà đi về phía nam thăm một người bạn tốt, trên đường xảy ra việc ngoài ý muốn tất cả đều không còn... Trong nhà cuối cùng chỉ còn lại có nàng cùng một ít nữ quyến. Hơn nữa về sau lúc lo liệu tang sự, thế mà vẫn còn có người lẻn vào Cổ Bộ, đại khai sát giới phụ nữ và trẻ em nhà các nàng, giống như là muốn diệt toàn bộ Cổ Bộ. Quỳnh phu nhân lúc đầu muốn cầu cứu Băng Nguyên đảo, thế nhưng chuyện xảy ra đột nhiên lúc đó đã không còn kịp nữa. Chính ở thời khắc nguy cấp, đột nhiên có một nhóm người ngựa đúng lúc chạy tới, giết sạch toàn bộ người xâm lấn. Nghe nói những người đó nhìn cũng không phải là người võ lâm bình thường, mà giống như binh mã chính quy hơn, thuộc hạ xưng hô với người trẻ tuổi mặc hắc y dẫn đầu là 'Trâu Tướng quân'. Những người đó động tác nhanh nhẹn, sau khi giết sạch người xâm phạm ngay cả thi thể cũng lấy đi, chiến trường được quét dọn sạch sẽ. Sau đó còn có người đưa tới một số lượng lớn vàng bạc, vật tư... Hơn nữa chỉ cần Cổ Bộ gặp phải khó khăn, đều sẽ có người đúng lúc hỗ trợ. Quỳnh phu nhân vẫn luôn không biết là quý nhân nào đang âm thầm giúp đỡ Quỳnh gia nàng, nhưng khẳng định không phải là người bình thường. Bởi vì đồ đựng dụng cụ vàng bạc đưa tới đều không giống là người nhà bình thường dùng, mà giống như là đồ vật của hoàng gia hơn."
Ngũ Gia kể sơ qua, trước sau liên hệ, "Nói như vậy, Tắc Tiếu rất có thể chính là con cháu Quỳnh gia, người bạn tốt Quỳnh Căng kia của tiên đế là cha hắn, hắn là tôn nhi của Quỳnh phu nhân."
Tiểu Tứ Tử liền hỏi, "Trâu Tướng quân kia, là cha của Trâu Trâu sao?"
Bạch Ngọc Đường cùng Thiên Tôn đều gật đầu, cảm thấy nghe miêu tả, đúng là rất giống Trâu Nguyệt, hơn nữa thời gian cũng khớp.
Ngũ Gia cảm thấy thứ như duyên phận cũng thật thú vị, năm đó Trâu Nguyệt cứu người thân của Tắc Tiếu, về sau, Tắc Tiếu cứu con trai Trâu Lương của hắn... Hai đứa nhỏ còn thành anh em.
Ngũ Gia cảm thấy cũng coi như đã có thể nhận người quen, nếu như có thể khẳng định thân phận của Tắc Tiếu, thì cách điều tra rõ chuyện năm đó càng gần một bước, mặt khác... Tắc Tiếu cũng không cần làm cô nhi, không phải là còn có người thân trên đời sao!
Ngũ Gia vội vàng mở phong thư ra, chuẩn bị lấy lá thư ra xem.
Nhưng mở hai cái vỏ thư ra, lại phát hiện bên trong trống không, không có gì cả.
Ngũ Gia còn đảo ngược thư, Tiểu Tứ Tử cũng cầm lên nhìn nhìn, "Thư đâu?"
Bạch Ngọc Đường nhìn Trần công công.
Trần công công hình như cũng rất nghi ngờ, cầm cái rương lên lại tìm kiếm một lúc, "Cái rương này là năm đó tiên hoàng dùng để giữ thư tín tư nhân, đều là đích thân hắn cất giữ... Sau đó vẫn luôn được cất giữ ở Xuân Đường các, hẳn không có người động tới."
Bạch Ngọc Đường nhìn chung quanh bốn phía một chút, Xuân Đường các đúng là không ai ra vào, nhưng mà không phải là không ai có thể đi vào, không nói cái khác, năm đó Chu Tàng Hải* đã đi vào không ít lần, hơn nữa trong cung này còn có gian tế, không chừng là bị người nào cầm đi...
*Chu Tàng Hải: họa sĩ đứng đầu trong các họa sĩ của Hoàng cung, xem lại vụ 15 của quyển Long đồ án
Ngũ Gia thấy không có thư liền có chút sốt ruột, Thiên Tôn ra hiệu hắn đừng vội, "Không bằng đi hỏi Trâu Nguyệt một chút, hắn hẳn là rõ ràng mọi chuyện trong đó nhất, hơn nữa, năm đó không phải là hắn đi giết những người xâm nhập Cổ Bộ đó sao. Những người đó, rất có thể chính là hung thủ năm đó giết một nhà Quỳnh Căng, nói cách khác..."
Ngũ Gia nhíu mày, "Người của Nguyệt Nga phường?"
Bạch Ngọc Đường cùng Thiên Tôn mang theo Tiểu Tứ Tử, cầm lấy hai phong thư rời khỏi hoàng cung, trước tiên đi tìm Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa, lại cùng đi tìm Trâu Nguyệt.
...
Ở một bên khác, Ân Hậu kéo Triển Chiêu, đi tới cửa phủ thái phó.
Quản gia dẫn Triển Chiêu đi tới phòng ngủ, thái phó đang nằm trên giường nghỉ ngơi.
Triển Chiêu không có giao tình gì với thái phó, tổng cộng cũng chỉ có thể gặp qua một hai lần. Ông lão phong bình* không phải là quá tốt, chẳng qua tuổi cũng lớn hơn nữa sớm mất quyền, Triển Chiêu ngược lại cũng chưa từng thấy hắn hại người.
*phong bình 风评; đánh giá phẩm chất, hành vi và ảnh hưởng của ai đó hoặc của sự vật, sự việc nào đó
Vào phòng ngủ liếc mắt nhìn lão đầu trên giường bệnh, Triển Chiêu sợ hết hồn —— đây thật sự là chỉ vả mặt, đánh cho mặt sưng như đầu heo, trên người ngược lại không một chút vết thương nào. Loại phương pháp đánh người này, yếu tố hả giận cùng xỉ nhục lớn hơn... Lão thái phó nằm ở trên giường liên tục hừ hừ, nhìn vừa tức vừa đau.
Triển Chiêu yên lặng lắc đầu, nghĩ làm sao mở miệng đây, nếu không thì đi tới vỗ một cái nhìn xem người nào đánh hắn?
Đang muốn bước lên, Ân Hậu lôi hắn lại.
Triển Chiêu nhìn ngoại công nhà mình.
Ân Hậu biểu thị —— Ma Vương Nhãn của ngươi đâu? Ở đây nhìn không phải là được rồi sao, làm gì phải đi tới vỗ một cái?
Triển Chiêu bĩu môi nhìn ngoại công nhà mình —— nói nghe thật dễ dàng, người đã dạy ta rồi sao?!
Ân Hậu nhìn đôi mắt mèo của hắn trừng tròn vo, ngược lại cũng có chút chột dạ...
Chỉ chỉ hai mắt của mình, Ân Hậu ra hiệu Triển Chiêu, "Mở Ma Vương Nhãn ngươi ra."
Triển Chiêu nháy một cái ánh mắt... Trên không, xuất hiện một lỗ hổng màu vàng, một con mắt mèo tròn tròn mở ra, còn nháy một cái.
Ân Hậu quan sát một chút, "Vẫn chỉ có thể mở to một con?"
Triển Chiêu và con mắt kia cùng nhau liếc nhìn Ân Hậu —— hỏi người á!
Ân Hậu nhìn con mắt kia trong chốc lát, thực sự nhịn không được liền dựa vào hỏi Triển Chiêu, "Vì sao trên Ma Vương Nhãn của ngươi còn mọc lông mi? Ma Vương Nhãn là dùng để hù chết kẻ địch, không phải là đáng yêu chết kẻ địch!
[Ros: chết cười móa ơi!!]
Triển Chiêu giận, "Cái đó làm sao ta biết! Ngoại công đáng ghét!"
Nói xong, Ma Vương Nhãn kia vốn còn đang nhắm lại, liền híp lại thành một cái kẽ hở, không nhìn Ân Hậu.
Ân Hậu bất đắc dĩ mà nhìn ngoại tôn nhăn mũi híp mắt, lại nhìn Ma Vương Nhãn híp lại thành một sợi chỉ vàng giữa không trung kia một chút, còn có lông mi dài vểnh vểnh ở đuôi mắt kia...
Lão gia tử than thở đỡ trán... Huyết thống của nhà hắn đến tột cùng là trộn lẫn vào thứ gì, tính cách giống như ngoại bà hắn còn chưa tính, vì sao võ công cũng đi lệch? Võ công mảng này rõ ràng không thuộc về ngoại bà hắn quản!
Dĩ nhiên, lúc này hoang mang nhất vẫn là lão thái phó nằm ở trên giường.
Ông lão cảm thấy mình đoán chừng là đại nạn ập xuống, còn nhìn thấy ảo giác... Bầu trời có một con mắt mèo thật lớn! Còn là mèo một mắt...
Ngoại tôn phát cáu, không thể làm gì khác hơn là lão gia tử làm.
Ân Hậu đưa tay sờ sờ đầu Triển Chiêu.
Triển Chiêu liếc mắt nhìn hắn.
Lão gia tử ra hiệu hắn —— nhìn kỹ.
Tiếp theo, trên không xuất hiện một đôi Ma Vương Nhãn màu đỏ.
Ma Vương Nhãn mở ra, còn nhìn nhìn con mắt của Triển Chiêu một bên kia.
Triển Chiêu nhìn chằm chằm trong chốc lát, cũng rất buồn bực —— vì sao mình chỉ có thể mở ra một con? Triển Chiêu còn nhắm mắt thử một lần nữa... Kết quả vẫn là chỉ có thể mở ra một con mắt, ngược lại mở to rất lớn rất tròn.
Ban đầu không cảm thấy, bị ngoại công nói một cái, Triển Chiêu cũng có chút không giải thích được —— vì cái gì Ma Vương Nhãn của mình còn mang lông mi? Nhìn đúng là không thế nào dọa người... Hơn nữa so sánh một đôi như thế, hai con mắt bên cạnh kia của ngoại công lộ ra khí phách vô cùng.
Sau khi Ân Hậu mở Ma Vương Nhãn ra, nhìn về phía thái phó.
Trong nháy mắt, thái phó không động đậy... Cùng lúc đó, Triển Chiêu cùng Ân Hậu đều thấy được một cảnh tượng kỳ quái.
Có một người mặc long bào, sắc mặt xanh tím, đang tay năm tay mười đánh miệng thái phó.
Đừng nói, người này tuy rằng trên mặt tử khí nặng nề, nhưng nhìn thế nào mà là tiên hoàng.
Đương nhiên Triển Chiêu cùng Ân Hậu đều chưa gặp qua tiên hoàng, chẳng qua có thấy trong tranh, Triệu Trinh cũng đã gặp, Triệu Trinh cùng tiên hoàng còn có mấy phần giống nhau.
Vị này đúng là giống như là tiên hoàng xác chết vùng dậy... Là thuật dịch dung sao?
Tiên hoàng sau khi đánh người xong, thì nhảy cửa sổ đi.
Triển Chiêu cùng Ân Hậu đều cảm thấy kỳ quái, cương thi này còn biết nhảy cửa sổ?
Hai người sau khi đi tới vị trí cửa sổ, phát hiện trên bệ cửa sổ có một dấu giày rõ ràng.
Triển Chiêu cảm thấy dấu giày hình như có hơi nhỏ —— nhìn dáng người tiên hoàng, giày hẳn là lớn hơn một chút mới đúng.
Lại nhìn ra phía ngoài thăm dò, hậu viện trồng rất nhiều hoa, trên đất bùn của bồn hoa có hai nhóm dấu giày rõ ràng, một nhóm hướng về phía căn phòng, một nhóm ngược lại, đều có cảm giác thật nhỏ.
Có người sau khi đi vào lại đi ra ngoài từ cửa sổ này, vì cái gì không bị bọn thị vệ phát hiện nhỉ?
Triển Chiêu theo cửa sổ nhảy ra ngoài, nhảy lên nóc nhà quan sát một chút, phát hiện sau cửa sổ này vậy mà là điểm mù giám thị của thị vệ.
Triển Chiêu cũng có chút buồn bực —— chẳng lẽ, là lão nhân kia cố ý lưu lại "sơ hở" này?
Trong phòng, Ân Hậu nhìn thái phó.
Lúc này biểu tình của Thái phó còn rất lúng túng, cũng không biết là bởi vì mặt ưng phù hay là làm sao, nhìn màu gan heo.
Ân Hậu thì hỏi, "Ngươi là cố ý giữ lại cửa sổ?"
Thái phó trực tiếp che mặt.
Ngoài phòng, Triển Chiêu bắt lại một thị vệ hỏi tỉ mỉ, tại sao lại có sơ hở.
Thị vệ bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là thành thật khai báo, thì ra thái phó đừng nhìn lớn tuổi, nhưng người già tâm không già, thường thường sẽ mời "bạn" đến phòng trắng đêm "tâm sự". Những người bạn này phần lớn là người của diêu quán, ông lão cũng muốn cái mặt già này, rất sợ nói ra nghe không tốt, cho nên đều để cho những người bạn kia mặc nam trang, đi vào từ cửa sổ.
Trên mặt Triển Chiêu không giấu được ghét bỏ, người này đã gần trăm tuổi, tốt xấu gì cũng là thái phó, thảo nào tiên hoàng đánh hắn mấy cái tát.
"Lần cuối cùng bạn tới chơi là lúc nào?" Triển Chiêu hỏi, "Ai tới?"
"Tối hôm qua tới, cụ thể chúng ta cũng không nhìn thấy, là người nào thì càng không biết." Thị vệ trực tiếp lắc đầu.
Triển Chiêu không thể làm gì khác hơn là đi vòng trở lại hỏi thái phó.
Vừa vào phòng, thái phó đang thành thật nói chuyện với Ân Hậu, nói người đêm qua tới là bạn gần đây mới quen, tên Hà Hoa.
Triển Chiêu vừa nghe hai chữ "Hà Hoa" đầu liền vang tiếng ong ong —— lại tới?
"Ngươi quen biết ở đâu?" Ân Hậu cảm thấy rất kỳ quái, lấy thân phận của lão nhân này hẳn là không có khả năng tự mình chạy đến thanh lâu diêu quán để giải trí đi?
Thái phó thành thật mà nói, là quen biết lúc tụ họp ở nhà bạn, mấy lão ca bọn họ, thường thường tụ họp một chút.
"Mấy người lão ca?" Triển Chiêu hỏi, "Chính là... Những người khác cũng bị đánh?"
Thái phó lúng túng gật đầu, nói bọn họ tụ chung một chỗ thường xuyên uống rượu nghe khúc, những lúc đó mời ca cơ vũ cơ gì gì đó tới, yêu thích thì mang về nhà. Phần nhiều là người tổ chức mời bọn họ, có chút quan hệ nhờ bọn họ hỗ trợ khơi thông gì gì đó.
Triển Chiêu lòng nói, mấy người già các ngươi lợi hại bất tử không sửa a, thường ngày ra vẻ đạo mạo, sau lưng làm những việc vụn vặt này, Miêu gia không đi ra ngoài tuyên dương khắp nơi cho các ngươi một phen là không được!
"Vậy dáng vẻ Hà Hoa thế nào? Tuổi gì?" Triển Chiêu tỉ mỉ hỏi thăm, còn móc ra ảnh Hà Hoa biến quỷ nước trước đó sư gia nha môn vẽ kia, chuẩn bị cho lão đầu phân biệt một chút.
"Mười bảy mười tám đi... Lớn lên rất trắng." Thái phó chít chít ô ô nói rõ.
Triển Chiêu mở to hai mắt nhìn hắn —— mười bảy mười tám? Người đó phải để ngươi gọi thái gia, tiên hoàng làm sao không quất chết ngươi?!
Lấy bức tranh cho hắn nhìn, hỏi có phải cô gái này hay không.
Thái phó ngoẹo đầu nhìn hồi lâu, lắc đầu biểu thị không quá giống.
"Vậy cụ thể dáng dấp ra sao? Người của lâu nào ngươi biết không?" Triển Chiêu dằn lại tính tình hỏi hắn.
"Á... Cái đó không rõ lắm, mỗi nơi đều gần giống như nhau."
Thái phó nói còn chưa dứt lời, Triển Chiêu thiếu chút nữa cầm lấy ấm trà trên bàn hắt cho hắn một thân nước, Ân Hậu kéo ngoại tôn nóng nảy ra ngoài.
Triển Chiêu bị lôi ra còn không cam lòng, cúi đầu tìm tảng đá, ném một cái vào đập chết lão nhân kia!
Ân Hậu hỏi thị vệ, lần gần đây nhất bọn họ tụ họp là ở nơi nào, bình thường là người nào chịu trách nhiệm tổ chức.
Mấy thị vệ của thái phó đều nói, bình thường đều là Đinh đại nhân làm chủ cục, phần lớn là dùng bữa trong nhà mấy vị Thân vương, hoặc là ở trên thuyền hoa.
"Đinh đại nhân?" Triển Chiêu trong một chốc không nhớ ra đại nhân nào họ Đinh, liền hỏi, "Người nào a?"
"Đinh Ngụy." Bọn thị vệ đều trả lời, là bạn cũ của thái phó.
Triển Chiêu sửng sốt một chút, trong nháy mắt hiểu được."Đinh Ngụy? Quan Hoàng lăng?"
Bọn thị vệ đều gật đầu.
Triển Chiêu trực tiếp nhíu mày, một quan coi giữ lăng trong ba người bị niêm phong ở trong nến kia. Tỉ mỉ suy nghĩ một chút cũng đúng, đám lão thần gồm mấy quan coi giữ lăng kia cùng thái phó bọn họ, năm đó cũng đều đã từng là nhân vật quyền cao chức trọng. Lúc có quyền thế cùng nhau làm một đống chuyện xấu thật lớn, bây giờ không có quyền không có thế, cũng không cản trở bọn họ cùng nhau làm những chuyện xấu nhỏ.
Ân Hậu kéo Triển Chiêu còn đang muốn đi vào nhà tiếp tục hỏi ra cửa, nhỏ giọng nói, "Người kia rất gian trá rất xảo quyệt, ngươi như hỏi hắn như thế cái gì cũng sẽ không nói, nếu lần này là tập thể bị đánh, bọn họ nhất định sẽ nhịn không được tụ chung một chỗ thương lượng. Còn không bằng thả một ánh mắt ở chỗ này, chờ lúc bọn hắn lén lút thương lượng tới nghe trộm, sẽ biết được càng nhiều."
Triển Chiêu cảm thấy có lý, liền tìm nhóm ảnh vệ hỗ trợ theo dõi chặt chẽ mấy lão đầu này.
Kỳ thực đều không cần Triển Chiêu dặn dò, nghe đâu sau khi Triệu Phổ nghe được mấy lão đầu này bị đánh, đã sắp xếp ảnh vệ từ ban đầu.
Triển Chiêu tức cành hông, chẳng qua nhìn nhìn Ân Hậu một chút hình như tâm tình cũng không tệ lắm, chỉ có chút hoang mang nhìn hắn.
Ân Hậu mỉm cười, đưa tay nhéo nhéo lỗ tai hắn, "Ban nãy ngươi có nhìn thấy giường bệnh của lão nhân kia không?"
Triển Chiêu chớp chớp mắt —— giường?
"Có thấy móc treo màn che bên giường hắn hay không?" Ân Hậu hỏi tiếp.
"Móc..." Triển Chiêu tỉ mỉ nhớ một lần, móc nối kia giống như một ánh trăng... Lại nhớ một chút, hoa văn thêu trên màn che kia là hoa văn bướm, tổ hợp lên không phải là Nguyệt Nga sao?
"Hẳn không phải là trùng hợp đâu..." Triển Chiêu hỏi, "Thái phó bọn họ cũng có quan hệ với Nguyệt Nga phường?"
==============================
*Quỳnh hoa 琼花: Nở hoa từ tháng 4 đến tháng 5 hàng năm, hoa màu trắng, to như chiếc đĩa. Cấu trúc của mỗi đóa quỳnh hoa bao gồm tám bông hoa lớn năm cánh bao quanh một bông hoa nhỏ màu trắng như ngọc trai ở giữa, xung quanh là các nhị hoa giống như cánh bướm. Quỳnh hoa là hoa của thành phố Giang Tô Dương Châu.
https://zh.wikipedia.org/wiki/%E7%90%BC%E8%8A%B1
---0o0o0o0---
→Chương sau: Chương 612: BÁNH ĐẬU XANH→
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro