CHƯƠNG 612: BÁNH ĐẬU XANH

CHƯƠNG 612: BÁNH ĐẬU XANH

EDITOR: ROSALINE

BETA: KEN


Bạch Ngọc Đường cùng Thiên Tôn mang Tiểu Tứ Tử cùng ra khỏi hoàng cung.

Ba người muốn đi tìm Trâu Nguyệt, phải tìm Trâu Lương trước... Ngũ Gia đang nghĩ đi đâu tìm, Trâu Lương nếu như rãnh, đoán chừng đang chơi cùng Hỏa Phượng, có thể không ở sân bóng...

Ngũ Gia vừa đi, vừa quay đầu lại nhìn Thiên Tôn cùng Tiểu Tứ Tử không nhanh không chậm đi ở phía sau...

Ban nãy lúc bọn họ ra khỏi Xuân Đường các, Trần công công mang bọn họ đi qua đường tắt, con đường này trước đây Tiểu Tứ Tử chưa đi qua, tương đối hoang vắng. Đi qua một ngõ nhỏ, đến một tòa cung điện thoạt nhìn đã hoang phế.

Tiểu Tứ Tử nhìn thấy tòa cung điện rách nát kia liền hỏi Trần công công, "Nơi này có ai ở sao?"

Trần công công nhìn thoáng qua, liền nói với Tiểu Tứ Tử, "Nơi này là Xuân Hoa điện?"

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, "Xuân Hoa điện là điện gì?"

Trần công công nhỏ giọng nói, "Trước đây Thái hậu từng ở."

Tiểu Tứ Tử hình như có không ít vấn đề —— tòa nhà thoạt nhìn còn rất tốt a, vì sao lại bị bỏ hoang, phong thuỷ không tốt sao?

Trần công công thấy Tiểu Tứ Tử nghi hoặc, thấp giọng nói, "Chính là lãnh cung."

"Nga..." Tiểu Tứ Tử đã hiểu, kéo tay Thiên Tôn đi về phía trước, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn tòa cung điện kia.

Ra khỏi cung, Tiểu Tứ Tử không nói lời nào, hình như không yên lòng.

Thiên Tôn cúi đầu nhìn bé, đưa tay ôm bé lên hỏi, "Có đói bụng không? Có muốn ăn một bữa trước hay không?"

Tiểu Tứ Tử lắc đầu.

Lão gia tử nheo mắt lại, đưa tay chọc chọc mặt bé, "Làm sao á?"

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, "Tôn Tôn."

"Ừm?"

"Ngươi có thích qua người nào chưa?"

Tiểu Tứ Tử hỏi ra lời, Ngũ Gia phía trước liếc nhìn phía sau, đồng thời thả chậm bước chân.

Thiên Tôn nhìn tiểu đoàn tử hóng hớt, hỏi ngược lại, "Yêu thích bao nhiêu?"

Tiểu Tứ Tử hai tay ôm cổ Thiên Tôn hỏi, "Có nhiều có ít sao?"

"Đương nhiên." Thiên Tôn nêu một ví dụ cho Tiểu Tứ Tử, "Ngươi thích ăn bánh quy hạnh nhân hay là bánh đậu xanh?"

Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một chút, "Bánh đậu xanh."

"Vậy ngươi ghét bánh quy hạnh nhân sao?"

Tiểu Tứ Tử lắc đầu.

"Cho nên ngươi đều yêu thích, thế nhưng thích bánh đậu xanh nhiều hơn một chút, đúng không?"

Tiểu Tứ Tử xoa cằm, "Đúng nha..."

"Vậy Tôn Tôn ngươi có yêu thích người nào nhiều một chút không?" Tiểu Tứ Tử tiếp tục hỏi thăm.

"Nhiều một chút là nhiều hơn bao nhiêu?"

"Thích người kia đến muốn kết hôn a."

Ngũ Gia ở phía trước càng đi càng chậm.

Thiên Tôn lắc đầu.

"Một người cũng không có sao?" Tiểu Tứ Tử chọc chọc Thiên Tôn, "Tôn Tôn phải nghiêm túc nói nga, không được có lệ."

Thiên Tôn bị bé chọc cười, "Ta thật sự chưa từng nghĩ tới vấn đề này."

"Chưa từng nghĩ tới sao?" Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt nhìn Thiên Tôn.

Thiên Tôn tiếp tục ví dụ cho Tiểu Tứ Tử, "Để ngươi cả đời chỉ ăn bánh đậu xanh, ngươi vui vẻ sao?"

Tiểu Tứ Tử bĩu môi, "Tôn Tôn, so sánh như vậy sẽ trở thành nam nhân cặn bã nga."

Thiên Tôn bị đoàn tử chọc cười, "So sánh thế này cũng không phải là ta đưa ra, mà là lão quỷ nói với ta."

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, "Ân Ân sao?"

Thiên Tôn "Hừ" một tiếng

Tiểu Tứ Tử nhìn biểu tình của Thiên Tôn rồi cười tủm tỉm hỏi hắn, "Tôn Tôn, ngươi có phải trước đây cũng từng hỏi Ân Ân chuyện này không a?"

Thiên Tôn liếc mắt nhìn Tiểu Tứ Tử —— tiểu đoàn tử còn rất lanh lợi, dù sao lão quỷ kia kinh nghiệm phong phú.

Ngũ Gia phía trước vừa nghe vừa gật đầu, cảm thấy người sư phụ hắn hỏi cũng thật đúng, vậy Ân Hậu có dạy sư phụ hắn tốt không? Sao lại có chuyện bánh đậu xanh?

"Mấu chốt của sự so sánh này không chỉ có vậy, không chỉ ở việc ngươi có thể chỉ ăn bánh đậu xanh cả đời hay không..." Thiên Tôn tiếp tục trò chuyện với Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử lại hồ đồ nghiêng đầu, "Vậy mấu chốt là chỗ nào nha?"

"Ở chỗ, nếu như trên đời này không có bánh đậu xanh, ngươi có ăn thứ khác hay không." Thiên Tôn chọc chọc mũi Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, như có điều suy nghĩ nhìn Thiên Tôn.

Thiên Tôn khẽ mỉm cười một cái, "Lão quỷ năm đó lúc nêu ví dụ cho ta, hắn nói có rất nhiều bánh ngọt cho ngươi chọn, ngươi chọn một khối bánh đậu xanh, đây món yêu thích nhất. Có rất nhiều bánh ngọt cho ngươi chọn, duy chỉ không có bánh đậu xanh, ngươi cái gì cũng không muốn ăn, đây cũng là một loại yêu thích."

Ngũ Gia đi ở phía trước, khóe miệng không tự chủ cong lên, Ân Hậu khi còn trẻ, góc độ suy nghĩ mọi chuyện không giống mười phần thì cũng có chín phần giống Triển Chiêu.

"Ngươi là muốn hỏi vì sao lại có lãnh cung đúng không?" Thiên Tôn hỏi Tiểu Tứ Tử còn đang thất thần.

Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn Thiên Tôn, gật đầu nhỏ giọng nói, "Ta biết."

Thiên Tôn nhướng mày một cái, Ngũ Gia đằng trước cũng có chút hiếu kỳ —— đoàn tử hiểu cái gì?

Tiểu Tứ Tử dựa vào Thiên Tôn, nắm một lọn tóc bạc của hắn lắc lư, "Có lãnh cung, là vì chỉ có loại yêu thích nhất hoặc là từ loại yêu thích thứ hai biến thành thứ nhất... Đúng hay không?"

Ngũ Gia yên lặng gật đầu.

"Thế nhưng Ân Ân lúc đó cho Tôn Tôn một ví dụ, còn có Tôn Tôn hôm nay nói với ta, chân chính muốn nói là, cũng có một loại yêu thích thứ hai, là từ yêu thích thứ nhất biến thành, đúng hay không? Tất cả loại yêu thích, đều có thể biến thành lãnh cung."

Thiên Tôn thoả mãn xoa đầu đoàn tử —— trẻ nhỏ dễ dạy.

Ngũ Gia cũng cảm thấy Ân Hậu nói có lý, quay đầu lại nhìn đoàn tử ôm Thiên Tôn cọ tới cọ lui, tâm tình thay đổi tốt hơn, đột nhiên nghĩ đến —— sư phụ hắn vẫn chưa trả lời câu hỏi quan trọng là có từng yêu thích ai chưa, bị câu chuyện lừa gạt cho qua...

...

Triển Chiêu nghẹn tức cành hông, cùng Ân Hậu rời khỏi thái phó phủ, ngẩng đầu một cái, tâm tình trong nháy mắt âm u... Phía trước có một thân ảnh màu trắng quen thuộc đang đi tới.

Ngũ Gia cũng ngẩng đầu một cái...

"Ngọc Đường!"

"Miêu Nhi!"

Ân Hậu thấy ngoại tôn dùng sức vẫy tay về phía trước.

Thiên Tôn cùng Tiểu Tứ Tử cũng nhìn thấy Ngũ Gia bước nhanh về phía trước.

Thiên Tôn cùng đoàn tử liếc mắt nhìn nhau —— bọn họ không phải đi tìm Trâu Lương cùng Hỏa Phượng sao? Sao lại chạy tới trước cửa phủ thái phó? Tiểu Bạch Đường dẫn đường vậy mà bí mật làm việc riêng!

Ân Hậu cũng bất đắc dĩ mà nhìn ngoại tôn vẫy tay chạy về phía trước —— mới tách ra gần nửa canh giờ, có cần giống đã tách ra hơn nửa năm hay không...

Tiểu Tứ Tử chỉ một quán trà cách đó không xa, Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng vẫy tay đối với Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đang dính cùng một —— tìm một chỗ ngồi xuống nói.

Triển Chiêu một đường cùng Bạch Ngọc Đường oán giận thái phó, nghe xong Ngũ Gia cũng nhíu mày, lão nhân này quá kỳ quái.

...

Đoàn người vào quán trà, Tiểu Tứ Tử nói muốn lên lầu ba.

Hỏa kế nói lầu ba đã bị người ta bao hết.

Ngũ Gia vốn muốn nói vậy tùy tiện chọn một nhã gian, kết quả Tiểu Tứ Tử chỉ lên lầu ba nói, "Người quen nha."

Hỏa kế nghe vậy lại cảm thấy không có gì không đúng, vừa nghe có quen nhau cũng không ngăn cản, liền bận rộn việc khác.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn Tiểu Tứ Tử —— chỗ này bọn họ cũng không thường tới, xác định là người quen sao?

Tiểu Tứ Tử kéo Thiên Tôn Ân Hậu lên lầu.

Kết quả chạy đến lầu ba... Thì thấy Lâm Dạ Hỏa cầm khối bánh đậu xanh đút Trâu Lương ăn...

Hỏa Phượng cầm bánh đậu xanh, Trâu Lương mở miệng, đều quay đầu nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở cửa thang lầu.

Ánh mắt của Lang Phượng như muốn hỏi —— sao chỗ nào cũng có các ngươi a, đều đã chạy đến quán trà xa như vậy để uống trà a...

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn hai người bọn họ cũng rất giận —— hai ngươi có cần chạy xa như thế để uống trà hay không a? Phụ cận nha môn nhiều quán trà như vậy mà không đủ cho các ngươi uống sao?

Phía sau hai người, Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng đi tới, thăm dò liếc mắt nhìn, đều nhìn đoàn tử —— đúng là có người quen.

Tiểu Tứ Tử hướng về phía nhị lão nháy mắt mấy cái —— bánh đậu xanh nha!

Thiên Tôn cũng có chút buồn cười, Ân Hậu lại buồn bực —— cái gì bánh đậu xanh?

Mọi người đến bên cạnh bàn ngồi xuống, cùng hai người nói tiền duyên của Trâu Nguyệt cùng Quỳnh gia, cùng với thân phận của Tắc Tiếu.

Sau khi nói xong, Trâu Lương cũng không bình tĩnh —— cho tới bây giờ chưa nghe cha hắn nói qua...

Trâu Lương càng nghĩ càng không thích hợp, lúc hắn mang Tắc Tiếu trở về, rõ ràng đã nói với cha hắn tỉ mỉ về thân thế lai lịch của Tắc Tiếu, cha hắn lúc đó không liên tưởng đến gì sao?

Ngũ Gia cùng Triển Chiêu đều biểu thị —— có thể lớn tuổi nên trí nhớ không tốt không.

Thiên Tôn liếc mắt liếc nhìn hai người —— ám chỉ ai đó?

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều rất vô tội —— không nên nhạy cảm như vậy a!

Ân Hậu cũng liếc mắt nhìn Thiên Tôn —— đâu phải ám chỉ, chỉ rõ ràng luôn a!

Trâu Lương có chút ngồi không yên, mọi người rời quán trà, cùng hắn trở về Trâu phủ tìm Trâu Nguyệt.

...

Trong Trâu phủ, Trâu Nguyệt đang ngồi trong viện đùa một con chó lớn...

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mới vào cửa đã bị con chó kia hấp dẫn... Chó này một thân lông xù đen, đầu lớn như tiểu mã câu vậy, hơn nữa còn có tóc mái... Tóc mái đen thật dầy kia che khuất tầm mắt.

Triển Chiêu vẫy tay với nó, muốn nghiên cứu xem nó có thể nhìn thấy hay không, kết quả chó lớn còn vẫy đuôi với hắn.

Hỏa Phượng vào cửa thì chạy đến con chó kia gọi, "Đại Hắc!"

Con chó kia ngoắc cái đuôi bổ nhào về phía Hỏa Phượng.

Ngũ Gia bất đắc dĩ lắc đầu —— ai cũng đặt tên phế, đừng ai chê cười ai.

Trâu Nguyệt trước tiên đứng dậy chào hỏi Thiên Tôn cùng Ân Hậu, sau đó lại ngồi xuống uống trà.

Trâu Lương kéo cha hắn, hỏi hắn sự việc liên quan tới Cổ Bộ Quỳnh gia năm đó, còn có chuyện của Tắc Tiếu.

Trâu Nguyệt gật đầu, "Tắc Tiếu đúng là con cháu của Quỳnh Căng."

Mọi người nhìn mặt ông lão một chút vẻ kinh ngạc cũng không có, có thể thấy được là đã sớm biết.

Trâu Lương nhìn cha nhà mình —— lúc nào biết?

Trâu Nguyệt nói, "Trước đó không phải là để ngươi mua quần áo cho ca ngươi sao, trên cánh tay hắn có dấu nung quỳnh hoa của Quỳnh gia, không sai được."

Trâu Lương ngẩn người nhìn Hỏa Phượng.

Lâm Dạ Hỏa ôm Đại Hắc nhớ lại —— lúc Tắc Tiếu vừa tới Khai Phong, Trâu Nguyệt đúng là có để Trâu Lương mua chút quần áo cho ca hắn, còn để thợ may đến Trâu phủ đo thước tấc. Hoá ra lão đầu đã sớm hoài nghi, lúc đó lấy lý do may quần áo để nhìn dấu nung a?

Thấy mọi người không hiểu.

Trâu Nguyệt giải thích, "Đứa nhỏ của Cổ Bộ đều là con cháu của bộ lạc, giống như trâu ngựa dê, đứa nhỏ bộ tộc khác sẽ lưu con dấu trên người, đứa nhỏ của Quỳnh gia đều có dấu quỳnh hoa, là một dấu nung trên cánh tay."

Trâu Lương suy nghĩ một chút, trên cánh tay ca hắn hình như có vết sẹo, giống như là bị phỏng.

"Vậy..." Trâu Lương có chút không hiểu nhìn cha mình, hình như không rõ vì sao cha hắn không nói ra, tốt xấu cũng phải để ca hắn nhận tổ quy tông a.

Trâu Nguyệt lại nhún vai, "Ta có nói cho hắn biết a."

Mọi người cả kinh, đều nhìn Trâu Lương.

Trâu Lương càng bối rối, Lâm Dạ Hỏa cũng hỏi, "Cho nên Tắc Tiếu cũng biết?"

"Ừm." Trâu Nguyệt gật đầu, "Ta ngày kia sau khi nhìn thấy trên người hắn có dấu quỳnh hoa, thì nói cho hắn biết."

Thấy nét mặt Trâu Lương không hiểu, thậm chí có chút mất mát, cảm giác như ca hắn có chuyện gì cũng không nói với hắn, Trâu Nguyệt khoát tay áo, "Ôi, hắn không nói đương nhiên là có lý do riêng của hắn, hơn nữa theo ta được biết... Tình huống của Cổ Bộ tương đối phức tạp, cẩn thận một chút tương đối tốt."

Bọn Triển Chiêu đều hiếu kỳ hỏi thăm Trâu Nguyệt, có biết Quỳnh Căng năm đó thay tiên hoàng cầm thứ gì hay không. Trâu Lương còn lấy hai thứ đồ từ trong cổ mộ tìm ra cho Trâu Nguyệt nhìn.

Trâu Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, nói bản thân chỉ nhận được mệnh lệnh đến Cổ Bộ cứu người Quỳnh gia, vụ án kia năm đó hắn thật sự một chút cũng không biết, cùng Quỳnh Căng ngay cả mặt mũi cũng chưa gặp qua.

Lấy hộp cùng sách da dê trống không nghiên cứu trong chốc lát, Trâu Nguyệt cũng là không hiểu ra sao.

Cuối cùng, Tiểu Tứ Tử lấy ra bình nát.

Khi thấy ký hiệu Nguyệt Nga, Trâu Nguyệt lão tướng quân rốt cục nhăn lại mày, "Cái này ta nhận ra."

"Nguyệt Nga phường?" Thiên Tôn cùng Ân Hậu nghe nửa ngày, phát hiện một người chân chính tiếp xúc qua Nguyệt Nga phường, cũng lên tinh thần.

"Đám người này chính là đám người đến Cổ Bộ tập kích, thế nhưng bọn họ hình như không phải đi giết người, mục đích chủ yếu hình như là đi tìm thứ gì đó." Trâu Nguyệt nói, "Hơn nữa bọn họ còn không tìm được."

Mọi người theo bản năng nhìn về phía hai món kia —— tìm những thứ này sao?

Trâu Nguyệt lại lắc đầu, "Ta cảm thấy bọn họ hẳn đang tìm bức thư, hay là giấy, hay bạc phiến."

"Bạc phiến?"

"Ừm." Lão gia tử gật đầu, "Bởi vì bọn họ đầu tiên là tiến vào phòng sách, rồi thư khố, sau đó gần như tất cả sách đều bị lật qua. Đáng tiếc sau đó không bắt được người sống... Đám người này được nghiêm chỉnh huấn luyện, giống như bị thứ gì điều khiển."

"Điều khiển?" Ân Hậu muốn hắn nói tường tận.

"Có mấy người cho đến một khắc trước khi chết vẫn còn đang lật sách, đặc biệt quỷ dị." Trâu Nguyệt bây giờ nhớ tới ký ức vẫn khắc sâu như cũ, "Rõ ràng sẽ chết ngay lập tức, nhưng trong mắt bọn họ một chút sợ hãi cũng không có, giống như phát điên lật sách tìm đồ... Cái loại trạng thái này, rõ ràng là không bình thường."

---0o0o0o0---



→Chương sau: Chương 613: ĐẠI CÁT→

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro