CHƯƠNG 622: PHỐ XÁ

CHƯƠNG 622: PHỐ XÁ

EDITOR: ROSALINE

BETA: CỎ



Bạch Long Vương cùng Lục Thiên Hàn mang bọn nhỏ dạo chơi Khai Phong, kết quả ở trước cửa chính phủ Thái úy bỏ hoang của phố Thăng Quan gặp phải "tình huống".

Một tiếng động mở cửa kia dọa những người bạn nhỏ sợ đến tóc đều dựng lên, bọn nhỏ ôm làm một đoàn trốn phía sau hai lão gia tử.

Bạch Long Vương và bọn nhỏ cùng nhau trốn phía sau Lục Thiên Hàn.

Lục lão gia tử cũng không biết là không sợ hay ngây ngẩn hay chỉ đơn thuần là phản ứng chậm mà đứng ở đó không nhúc nhích.

Trong nháy mắt cánh cửa mở, mọi người nhìn thấy một thân ảnh màu trắng trong cánh cửa, một tiếng "quỷ" đã ở trong cổ họng, chẳng qua không kêu ra được bởi vì —— dưới ánh trăng, thân ảnh màu trắng kia không âm trầm như quỷ ảnh, trái lại giống như khoác một thân ánh sáng bạc, chẳng những không dọa người, thậm chí còn rất đẹp mắt —— không giống quỷ mà giống như thần tiên hơn...

Lục Thiên Hàn cùng Bạch Long Vương sau khi thấy rõ người đi ra, thì muốn nhặt cục gạch ném hắn.

Người trong cánh cửa đi ra là ai? Chính là Ngân Yêu Vương biến mất ban ngày không biết đi chỗ nào.

Yêu Vương mở rộng cửa đi ra, thấy tạo hình của mọi người ngoài cửa, khóe miệng hơi giật giật.

Lục Thiên Hàn cùng Bạch Long Vương thở phào nhẹ nhõm, ngược lại cũng hiểu vì sao phía sau cửa có người mà hai người bọn họ cũng không phát hiện, cảm thấy là Yêu Vương cố ý đùa bọn họ.

Hai người lão gia tử quay đầu lại, muốn nhìn bọn nhỏ một chút xem có bị dọa sợ hay không.

Nhưng bọn nhỏ trốn ở phía sau hai người ánh mắt đều lấp lánh, tò mò nhìn chằm chằm Ngân Yêu Vương, còn nhỏ tiếng thảo luận.

"Cho nên mới gọi Ngân Yêu Vương sao?"

"Thật là lợi hại! Đôi mắt cũng là màu bạc kìa!"

"Nghe nói nội lực cũng là màu bạc!"

"Yêu Vương cực kỳ đẹp trai!"

"Thiên Tôn Ân Hậu cũng là trai đẹp."

"Triển đại ca Bạch đại ca cũng vậy!"

"Cho nên một tiêu chuẩn khi thu đồ đệ chính là nhất định phải lớn lên đẹp mắt sao?"

"Có phải là môn công phu này càng luyện người sẽ càng đẹp mắt hay không?"

Bọn nhỏ vừa lại ngẩng đầu quan sát Ngân Yêu Vương từ trong cửa chính đi ra —— trong nháy mắt quỷ trạch đã không còn quỷ nữa.

Lục Thiên Hàn cùng Bạch Long Vương nghi hoặc mà nhìn Ngân Yêu Vương —— buổi tối khuya khoắt ngươi làm sao ở chỗ này?

Yêu Vương chỉ chỉ phủ Thái úy phía sau —— tới dò xét quỷ trạch.

Bạch Long Vương cùng Lục Thiên Hàn liếc mắt nhìn nhau, không thể nào tin được mà nhìn hắn.

Yêu Vương cũng mặc kệ hai người bọn họ tin hay không, chắp tay sau lưng khom lưng, hỏi bọn nhỏ, "Các ngươi đi đâu chơi thế?"

Bọn nhỏ bảy mồm tám miệng nói đi Nam An tự.

Yêu Vương có chút cạn lời mà nhìn Lục Thiên Hàn cùng Bạch Long Vương —— hai ngươi sao lại dắt bọn nhỏ đi miếu chơi?

"Muốn thăm dò quỷ trạch sao?" Yêu Vương cười tủm tỉm hỏi bọn nhỏ.

Miếu so sánh với quỷ trạch, vậy đương nhiên quỷ trạch thú vị hơn, một đám trẻ nhảy nhót hỏi Yêu Vương quỷ trạch nào.

Bạch Long Vương cùng Lục Thiên Hàn vốn tưởng rằng Yêu Vương muốn mang bọn nhỏ đi Thái úy phủ, kết quả Yêu Vương lại đưa tay chỉ về hướng đường nhỏ phía đông một cái, nói, "Bên kia."

Một đám trẻ đứng xếp hàng liền đi cùng Yêu Vương, Bạch Long Vương cùng Lục Thiên Hàn đều có chút lo nghĩ —— luôn cảm thấy phía trước là cái hố to.

Yêu Vương chắp tay sau lưng đi một đường, qua một cái hẻm nhỏ u ám đen kịt, tới bên một con sông.

Con sông này tương đối yên tĩnh, bờ bên kia là chợ đêm Khai Phong, xa xa còn có bến tàu, nhưng so sánh với náo nhiệt của bờ bên kia, bên này lại cảnh tối lửa tắt đèn.

Bọn nhỏ tụ chung một chỗ, hiếu kỳ nhìn Yêu Vương.

Yêu Vương chắp tay sau lưng ở bờ sông chậm rì rì bước đi thong thả, lâu lâu lại ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời một chút, tựa hồ là đang tính toán giờ giấc.

Bọn nhỏ đều hiếu kỳ hỏi Phương Thiên Duyệt —— không phải nói thăm dò quỷ trạch sao? Tòa nhà ở nơi nào a? Phía trước chỉ có một con sông!

Tiểu Phương nhún vai, hắn đã ở Khai Phong phủ một thời gian, ngoài việc vô hạn sùng bái đối với các lão gia tử, cũng hiểu được mỗi người đều có những thói quen riêng. Lời của Yêu Vương không thể hoàn toàn tin tưởng, bằng không sẽ rơi vào hố.

Lão gia tử dừng bước lại, gật đầu, "Gần như là tới rồi."

"Cái gì tới?" Lục Thiên Hàn cùng Bạch Long Vương không giải thích được.

"Trong nước có cái gì?"

Lúc này, bọn nhỏ đột nhiên hô lên, "Là phụ nữ?"

"Chết chìm sao?"

"Không đúng, làm sao không giống người?"

Trong tiếng kinh hô của bọn nhỏ, trên mặt nước, một người phụ nữ bạch y tóc dài lộ ra.

"Oa!" Yêu Vương nhìn một đám trẻ lớn lớn nhỏ nhỏ bên bờ dọa sợ đến nhảy dựng lên, miệng kêu "quỷ nước" trốn sau lưng người lớn.

Ba người lớn ở hiện trường, Yêu Vương đứng chỗ ấy không nhúc nhích, Lục Thiên Hàn trước sau như một ngây người, Bạch Long Vương nhảy còn cao hơn bọn nhỏ.

Cùng lúc nữ quỷ xuất hiện, mặt sông liền bị đóng băng...

Không chỉ là phía trên đóng băng, Lục lão gia tử thử kích động một chút, một vùng này trực tiếp đông lạnh thành một tòa băng sơn.

Nhưng mà, nữ quỷ vẫn là trôi nổi ở trên lớp băng, hình như không chịu một chút ảnh hưởng nào.

Trên gương mặt tê liệt anh tuấn kia của Lục Thiên Hàn, xuất hiện tâm tình biến hóa hiếm thấy —— Gặp quỷ rồi.

Đi kèm với đóng băng mà đến, là phong vân biến hóa trên bầu trời, bầu trời đêm vốn trong lành đột nhiên u ám, sau đó là "đùng" một tiếng sét vang, một tia sét chém thẳng vào mặt sông, tòa băng sơn ban nãy bị Lục Thiên Hàn đông lạnh ra kia một phân thành hai, động tĩnh kia khiến núi rung chuyển như địa chấn.

Nhưng mà, nữ quỷ không chút sứt mẻ nào vẫn trôi nổi ở đó.

Dưới tình huống này, tất cả mọi người không bình tĩnh nổi.

Bạch Long Vương chém quỷ thất bại ôm đồ đệ ríu ra ríu rít.

Phương Thiên Duyệt vừa bất đắc dĩ mà vỗ vỗ an ủi sư phụ nhà mình, vừa nghi hoặc mà nhìn chằm chằm "quỷ nước" trên mặt sông, nghi hoặc đây là thứ gì vậy, đóng băng sét đánh hoàn toàn không bị ảnh hưởng, hình như cũng không cảm giác được nội lực, chẳng lẽ chỉ là một cái bóng?

Tiểu Phương đẩy Thần Toàn một cái, "Ôi, ngươi không phải là kỹ năng bơi tốt sao xuống phía dưới nhìn một chút?"

Đôi mắt Thần Toàn trợn thật lớn —— không phải chứ?! Trong nước có quỷ đó! Lại nói đâu có nước chứ, băng sơn lại có hai tòa.

Cổ Dạ Tinh có chút không tin tà, muốn bò qua mặt băng nhìn một cái, bị mấy đồng đội Lưu Tinh môn gắt gao níu lại —— đừng làm rộn! Đó là một con quỷ không phải là quả bóng.

Đúng lúc này, trên mặt nước một tầng sương mù hơi mỏng dâng lên, mà nữ quỷ đó cũng dần dần biến nhạt, cuối cùng biến mất không thấy.

Theo quỷ ảnh biến mất, hiện trường yên tĩnh lại, bọn nhỏ đều ngây người.

Nhưng vào lúc này, không biết đứa bé nào đột nhiên "oa" một tiếng sợ hãi.

Bạch Long Vương cùng Lục Thiên Hàn phát hiện bọn nhỏ đều sợ hãi kêu nhìn về phía sau, hai người bọn họ cũng vừa quay đầu lại... Lần này, hai người võ thánh cũng sợ hết hồn.

Chỉ thấy ở phía sau bọn họ, trong ngõ hẻm u ám đen kịt, có một người mặc một thân long bào đang đứng, sắc mặt tái xanh.

Người này da mặt nhăn nheo, hơn nữa khí lực thoạt nhìn so với người bình thường lớn hơn, tử khí nặng nề, cứ vậy đứng trong ngõ hẻm tối tăm.

Quần áo này bọn họ đều thấy Triệu Trinh mặc qua, nhưng người này cũng không phải là Triệu Trinh... Tuy nói trên vẻ ngoài có một chút giống, nhưng khí chất lại hoàn toàn bất đồng.

Triệu Trinh lúc không tức giận cho người ta cảm giác ôn hòa thân thiện, mà vị này không chỉ tối tăm, còn có một loại cảm giác "tà ác" nói không nên lời. Hơn nữa trên mặt màu xanh tím hình như còn có một chút tình trạng da hư hại, sống động như thật chính là một cương thi, còn là loại sẽ ăn thịt người kia.

Đám trẻ trong đội bóng kia đừng nhìn con nít quỷ*, nhưng dù sao vẫn là đứa bé, ban nãy nữ quỷ kia đã hù dọa bọn họ quá sức, thứ kế tiếp này khiến cho ba hồn bảy vía đều thiếu chút nữa bay ra ngoài.

* con nít quỷ 人小鬼大 nhân tiểu quỷ đại, thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là người còn nhỏ mà đầu óc thông minh lanh lợi nghịch ngợm, nhiều mưu ma chước quỷ, phần lớn dùng đối với con nít; còn nhỏ mà lanh

Đừng nói bọn nhỏ, Lục Thiên Hàn cùng Bạch Long Vương đều bị dọa sợ —— chủ yếu là hai người bọn họ căn bản không phát giác có người sau lưng, cho dù nhìn thấy người, cũng không cảm thấy một chút hơi thở người sống, nói cách khác... thứ này không phải là còn sống!

Theo như tính tình của hai vị lão gia tử, lúc này đã trời đánh ngũ lôi, đóng băng nửa tòa thành...

Nhưng không đợi hai người động thủ, Yêu Vương đột nhiên kêu một tiếng, "Chạy mau!!!"

Theo lão gia tử ra lệnh một tiếng, bọn nhỏ kêu một tiếng "mẹ ơi", tứ tán bỏ chạy.

Lục Thiên Hàn cùng Bạch Long Vương cũng không đoái hoài tới sét đánh đóng băng, đem bọn nhỏ chạy loạn tụ lại cùng nhau, giống như gà mẹ lùa con, bảo đảm bọn họ chạy đúng một hướng không bị tụt lại phía sau.

"Nhanh đi tìm tiểu Bao tướng đuổi ma!" Yêu Vương đi đầu, một đám người liền chạy như điên về phía Khai Phong phủ.

Lục Thiên Hàn phụ trách cản ở phía sau, vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại...

Lão gia tử luôn cảm thấy có chút kỳ lạ, đang êm đẹp sao lại có quỷ? Hơn nữa Yêu Vương mang bọn họ tới, nói cách khác, hắn đã biết sẽ có quỷ sao?

Thẳng đến khi đã chạy ra thật xa, Lục Thiên Hàn cũng không phát hiện cương thi kia đi ra ngõ nhỏ.

Lão gia tử dừng bước, đi vòng về, chuẩn bị nhìn tỉ mỉ xem rốt cuộc có phải là tiên hoàng xác chết vùng dậy hay không.

Kết quả chưa đi được mấy bước, thì bị Yêu Vương xách cổ kéo đi.

Lục Thiên Hàn nghi ngờ nhìn Yêu Vương, nghĩ như thế nào lại cảm thấy hắn có chút đáng nghi.

Một nhóm người chạy đến phố xá sầm uất, thì phát hiện —— trong thành đã loạn thành một đoàn, rất nhiều người đều đang kêu, "Quỷ, có quỷ!"

...


Buổi học đêm của Thái Học viện bên kia cũng bởi vì chuyện quỷ nước mà không thể tiến hành nữa, Triệu Phổ cùng Trâu Lương mang theo binh mã, trước tiên cùng Nam Cung hộ tống Triệu Trinh hồi cung, những người còn lại đi theo Triển Chiêu bọn họ trở về trong thành.

Tất cả mọi người không chịu trở về nhà mình, đều bày tỏ phải đi tới ngoài cửa phòng Bao đại nhân Khai Phong phủ ngã ra đất nghỉ.

Triển Chiêu cũng không có cách, vụ án này không biết làm sao lại dính dáng tới các loại quỷ nhỏ, một đường họa phong càng ngày càng giống âm phủ, còn tưởng rằng lần này không nhặt thi thể, thì đã tới lúc chuyển vận, quả nhiên —— vận xui của Miêu gia không có giới hạn!

Ngũ Gia nghe Triển Chiêu lầm bà lầm bầm, có chút giống như Hoa Ly Ly bị Thần Tinh Nhi xách đi tắm, một đường đều là hùng hùng hổ hổ.

Chẳng qua, Triển Chiêu bất mãn hiển nhiên không thể khống chế tình thế phát triển, chờ mọi người về tới phố Nam Thiên, phát hiện chợ đêm náo nhiệt đã loạn đến lộn xộn. Mọi người giống như là gặp phải cái gì đáng sợ, hoảng sợ không nhìn đường chạy khắp nơi, trong miệng kêu cái gì "quỷ kìa, xác chết vùng dậy"...

"Nhiều người như vậy đều thấy được sao?" Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều hoang mang, quỷ nước kia chẳng lẽ lộ ra theo kênh đào lưu động?

Nhưng cẩn thận nghe, hình như nghe được nhiều nhất là hai từ "xác chết vùng dậy" cùng "tiên hoàng".

Triển Chiêu vội vàng bắt được một người qua đường chạy qua bên người, hỏi hắn xảy ra chuyện gì.

Người qua đường kia nhìn thấy Triển Chiêu vội vàng chỉ ngõ nhỏ xa xa, nói bên kia có một cương thi mặc long bào, thật dọa người.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, Lâm Dạ Hỏa cùng Công Tôn vừa nghe thì chạy vào ngõ nhỏ —— xuất hiện rồi!

Tiểu Tứ Tử yên lặng lui về phía sau vài bước, im lặng ôm chân Yểu Trường Thiên.

Bạch Quỷ Vương cúi đầu nhìn nhìn đoàn tử.

Tiểu Tứ Tử cũng không hiểu cha nhà mình vì sao nghe thấy cương thi lại kích động như vậy, cương thi cũng là quỷ quỷ!

Mấy người Tiêu Lương đều vây quanh Tiểu Tứ Tử, Tiểu Lương Tử còn hỏi, "Cẩn Nhi, không phải nói hôm nay đại cát sao?"

Tiểu Tứ Tử bĩu môi, vươn cánh tay nhỏ mập mạp bấm bấm, gật đầu, "Vẫn là cát mà, vẫn như cũ là phong thủy tốt *."

*宜土木: nghi thổ mộc: hợp phong thủy, đất lành, thích hợp xây dựng nhà cửa, công trình lớn

Mấy đứa bé theo bản năng nhìn Thiên Tôn một bên —— không phải là lão gia tử lập tức muốn bắt quỷ cho nên phải dỡ nhà sao?

"Hợp phong thủy không phải là nên dựng nhà sao?"

"Trước tiên phá đi rồi lại dựng!"

Bọn trẻ nhỏ giọng thảo luận, Thiên Tôn bên cạnh đều nghe thấy được, liếc mắt nhìn bên này.

Ân Hậu nhắc nhở hắn, "Lát nữa ngươi đừng hủy đi cả một phố Nam Thiên."

Thiên Tôn liếc hắn một cái —— nếu như thật có quỷ đi ra, ta cũng mặc kệ!

Hai người đang trừng lẫn nhau, Bạch Quỷ Vương phía sau chọc hai người một cái.

Hai người quay đầu lại, thì thấy Bạch Quỷ Vương ra hiệu phía trước.

Thiên Tôn Ân Hậu lại quay đầu, chỉ thấy đối diện đầu phố, Ngân Yêu Vương mang một đám trẻ gào thét chạy qua, phía sau còn có Bạch Long Vương cùng Lục Thiên Hàn đi theo, vừa chạy còn vừa nhìn phía sau, giống như bị cái gì đuổi theo!

Phía trước, Lâm Dạ Hỏa cùng Công Tôn chạy tới đầu ngõ trước.

Chỉ là bên trong không có cương thi cũng không có tiên hoàng, đen như mực không có gì cả.

"Chẳng lẽ chạy rồi?"

Triển Chiêu vừa đuổi tới, thì nghe bên kia cũng có người gọi, lại túm người qua đường hỏi, bị chỉ về hướng ngõ khác.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi qua tìm, vẫn như cũ là xông vào một khoảng không, lại túm một người qua đường hỏi, lại bị chỉ một cái ngõ nhỏ.

Hỏa Phượng nhíu mày, "Là có bao nhiêu cương thi?"

Công Tôn càng sốt ruột —— chỉ nghe thấy thấy có cương thi, mà có nhìn thấy đâu?

Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, "Có thể giống như hộp kẹo trong cung hay không, có người bỏ vào cơ quan ở phụ cận?"

Ngũ Gia lại lắc đầu, "Hộp kẹo kia chỉ có thể làm ra một cái bóng, cách lớp giấy cửa lừa gạt trẻ nhỏ còn tạm được, nhiều người qua đường như thế này, đều nhìn thấy, cũng không phát hiện vấn đề, kia thật sự quá thật. Cơ quan nhỏ là không làm được, bằng không thì có người giả trang, còn không thì phụ cận lắp trang bị cỡ lớn, chính là loại giống trong từ đường Dã phủ."

"Nếu như là có người giả trang, vì sao chúng ta chưa từng gặp được người nào?" Triển Chiêu phát hiện gần như tất cả người qua đường bị dọa sợ, đều chỉ một hẻm nhỏ nào đó... Mấy vị cao thủ dứt khoát nhảy lên nóc nhà, nhưng tìm một vòng, vẫn như cũ không có phát hiện, đều cảm thấy tà môn.

Tuy rằng không tìm được cương thi, nhưng lại phát hiện quy luật nhất định, khoảng cách giữa các cửa trong mấy cái ngõ nhỏ vậy mà không khác biệt lắm.

Ngũ Gia suy nghĩ một chút, hỏi Triển Chiêu, "Phụ cận có tòa nhà bỏ hoang hoặc là phòng trống nào không?"

"phố Thăng Quan!" Triển Chiêu lập tức nghĩ tới.

Bạch Ngọc Đường cũng nghĩ đến cái chợ kia, "Phủ Thái úy Bỏ hoang có phải ở đó hay không?"

"Đúng!" Triển Chiêu gật đầu, hỏi, "Có liên quan gì sao?"

"Có lẽ..." Ngũ Gia cũng không phải là rất chắc chắn, ra hiệu Triển Chiêu đi nhìn xem.

Xuống khỏi nóc nhà, mọi người chạy về phía phố Thăng Quan, Ngũ Gia còn thuận tay kéo sư phụ nhà mình đi.

Thiên Tôn nhìn đồ đệ cầm lấy ống tay áo mình đi về phía trước, hỏi, "Làm gì?"

Ngũ Gia đáp cũng đơn giản, "Đi phá nhà."

---0o0o0o0---


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro