CHƯƠNG 635: TRANH GIÀNH TÌNH NHÂN
CHƯƠNG 635: TRANH GIÀNH TÌNH NHÂN
EDITOR: ROSALINE
BETA: LEO
Già Lan Da và Già Lan Tảo, một đôi đệ đệ của vu vương phương Bắc lấy một chọi trăm thuở ấy, bởi vì thầm mến Thiên Tôn mà bị hai vị có thể nói người thông minh nhưng có cái bụng đen thui nhất trên đời hố cả đời.
Mọi người ở Phong sau khi hiểu rõ tình huống thì đều dồn dập lắc đầu, thay vì nói hai người này bị Hạ Vãn Phong và Phong Tuyết Tâm hố, không bằng nói là bị vị đại ca ruột thịt Già Lan Chú của bọn họ hố.
Mọi người hóng hớt chuyện của các lão gia tử xong cũng vui cười một chốc, nhưng chỉ có hai người là thực không vừa lòng.
Ngũ Gia bực bội, thầm nghĩ khó lắm mới có hai hoa đào của sư phụ hắn, vậy mà là hai người còn là loại hàng như vậy, căn bản không xứng với sư phụ hắn chút nào. Còn nữa, hai cái mặt đáng kinh kia nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa thì móc mắt ra bây giờ!
Ngân Yêu Vương cũng không vui, Tiểu Du nhà ta rõ ràng đẹp tựa thiên tiên, nếu có hoa đào nát, coi như là bại hoại, vậy cũng phải là loại cấp bậc phản diện lớn mới đúng chớ... Đâu như hai tên này, một chút khí chất cũng không có!
Thấy dáng vẻ thất vọng tột độ của Yêu Vương và Tiểu Bạch Đường, Triển Chiêu khoát tay, nói, "Ôi, hai người này chỉ coi như là phần sót lại thôi. Trước đây không phải có rất nhiều yêu nhân à? Hẳn là còn rất nhiều hoa đào nát chất lượng cao, nhưng có thể đã chết hết rồi."
Triển Chiêu vừa nói vừa nhìn nhóm Vô Sa đại sư với Bạch Long Vương, để họ nói dễ nghe chút dỗ dành hai vị thân cận của Thiên Tôn này.
Nhóm Vô Sa trái lại không để ý lắm khoát tay, "Ôi giời, để tâm chất lượng cao hay thấp làm gì, dù sao Tiểu Du cũng không biết."
"Tiểu Du vẫn luôn không phát hiện có người thầm mến mình sao?" Yêu Vương cảm thấy khó tin vô cùng.
Bạch Long Vương ra sức bĩu môi về phía phía trước.
Chỉ thấy lúc này, hai huynh đệ chà là* vừa cố hết sức dài cổ khoe mẽ, vừa ngóng trông nhìn Thiên Tôn, ý tứ rất rõ ràng —— Tiểu Du! Nhìn ta nè, nhìn ta!
*椰枣 quả chà là, đồng âm với Da Tảo
Nhưng lại nhìn qua Thiên Tôn.
Lão gia tử còn đang bận cùng Ân Hậu nghiên cứu hà bao nhỏ của Tiểu Tứ Tử đây.
Thiên Tôn tìm thấy một cái hộp tinh xảo, lập tức bảo Ân Hậu mở ra nhìn xem thử bên trong có đồ ăn ngon không.
Ân Hậu sống chết không chịu, kêu Thiên Tôn tự mình mở, nói hộp này trông đẹp như vậy, Tiểu Tứ Tử sao có thể dùng để đựng đồ ăn được, đương nhiên là dùng nó để chứa cổ trùng.
Hai người cầm hộp đẩy tới đẩy lui, kết quả "cộp" một tiếng, hộp mở ra.
Hai lão đầu bị dọa sợ đến hất tay một cái, hộp tức thì rơi về hà bao nhỏ.
Cũng may, cái hộp vừa mở không có cả tá cổ trùng phần phật bay ra, bên trong chỉ có một khối vuông ánh vàng rực rỡ.
Thiên Tôn và Ân Hậu liếc mắt nhìn nhau —— Không phải là vàng đó chứ?
Hai lão đầu cùng đưa tay vào cầm hộp, cảm thấy bé mập không hổ là tiểu thần tài, vậy mà còn mang vàng thỏi theo bên mình, cũng bất thường quá đi.
Cầm hộp ra nghiên cứu một phen, lại phát hiện khối vàng hình như ở dạng cao, không phải là vàng.
Công Tôn thấy vậy thì nói cho hai người họ, "Đây là thuốc cầm máu có trộn với phấn kim ti linh."
Hai lão đầu "chậc" một tiếng, dược liệu trong hà bao nhỏ còn nhiều hơn đồ ăn vặt, nhóc mập còn nhỏ tuổi mà chẳng thú vị gì cả...
Thiên Tôn lại tiện tay mở ra một hộp khác, kết quả "phần phật" một tiếng, một con bướm đêm bay ra.
"Oa a!" Thiên Tôn và Ân Hậu hất tay, cả hà bao và hộp đều bị ném bay.
Công Tôn bất đắc dĩ tiếp được hà bao, mở hộp ra hướng về phía con bướm kia.
Sau khi con bướm nhỏ xù xù mập mạp lượn một vòng thì lại bay trở về trong hộp.
Công Tôn đậy nắp hộp, nhìn lại thì thấy mọi người xung quanh đã chạy ra tít xa cả một trượng, cả đám đều khẩn trương nhìn —— Quả nhiên là có cổ trùng.
Công Tôn lắc lắc đầu, ngoắc tay bảo mọi người trở lại.
"Đây không phải là cổ trùng, là bươm bướm bé mập nuôi để thụ phấn dược liệu." Công Tôn nhìn một đám người lớn vô dụng nơm nớp lo sợ trở về, dồn dập lắc đầu.
Từ trong hà bao lấy ra một cái cái túi nhỏ, Công Tôn giơ tay đưa cho Thiên Tôn và Ân Hậu.
Hai lão gia tử đẩy đẩy xô xô nhau bảo đối phương nhận, vừa hỏi, "Cái gì thế?"
"Đồ ăn vặt đó." Công Tôn mở túi ra cho hai lão đầu nhìn.
Ân Hậu vốc một nắm đầy rồi chạy mất, Thiên Tôn đuổi theo hắn muốn chia đồ ăn vặt.
Triển Chiêu thường thường ngó qua xem anh em chà là hai bên thì thấy biểu cảm hai người này phức tạp vô cùng, một chốc tủi thân hết sức, một chốc lại hận đến nghiến răng nghiến lợi...
Triển Chiêu nháy mắt hiểu vì sao hai người kia xem ngoại công hắn là tình địch, dù sao dẫu hai người họ cố gắng biểu hiện thế nào, Thiên Tôn cũng chưa từng liếc nhìn, chỉ lo cùng ngoại công "cãi nhau ầm ĩ", hai hoa đào nát này không hận điên lên mới lạ.
Hơn nữa... Triển Chiêu luôn có một loại cảm giác, Thiên Tôn vẫn luôn không phát hiện cũng không hoàn toàn là bởi người thiếu gân trong phương diện này hoặc là không có duyên gì đó, kỳ thực những người bên cạnh Thiên Tôn hoặc nhiều hoặc ít đều đang cố ý quấy rầy... tựa như tất cả mọi người đều đang phá rối đám hoa đào nát kia.
Trong lúc lực chú ý của mọi người đều dồn về hoa đào nát, đám người xem đá cầu lại truyền ra một tiếng hô kinh hãi.
Mọi người nhìn sang, cừ thật... bé mập bay lên rồi.
Tiểu Lương Tử và Đường Lạc Mai không để ý tới việc đá cầu nữa, đều chạy qua đón.
Nhưng ai biết được bé mập phi thân lên một chân đá quả cầu, còn liên tục xoay người hai cái rồi rơi xuống mai hoa thung.
Đám người phát ra từng trận vỗ tay, Tiểu Lương Tử và Đường Lạc Mai đều chạy qua xem Tiểu Tứ Tử.
Bé mập đứng trên mai hoa thung rồi thì lắc lư không ngừng... Ui cha, choáng quá, thật choáng quá đi!
Lại nhìn điểm số, Lương Thần Mỹ Cảnh đã dẫn trước ba - không, ban đầu còn đá có qua có lại, từ lúc Tiểu Tứ Tử lên sân khấu, bên này theo thế tiến công không ngừng, bé mập một mạch lấy được hai điểm!
Thẩm Nguyên Thần kích động đến vỗ tay lộp bộp, "Chao ôi Cẩn Nhi tiếp được cầu rồi!"
Phương Tĩnh Tiếu vừa quấn băng vải lên mắt cá chân cậu nhóc, vừa gật đầu —— Bé mập không chỉ đá cầu được, còn có thể chống cửa được, thật là một bé mập thâm tàng bất lộ, vô cùng có "sức nặng".
Các cầu thủ nhỏ khác xem đá cầu cũng nổ tung.
Thần Toàn chọc mạnh Phương Thiên Duyệt một cái, "Tiểu Tứ Tử giỏi vậy sao? Khinh công đó ấy, nhóc đó sao mà bay lên được?"
Phương Thiên Duyệt càng bối rối hơn, cậu đã ở Khai Phong phủ một thời gian, thường ngày bé mập chạy vài bước trên đất bằng phẳng cũng dễ ngã lọt vào trong hố, lúc này lại có thể bay lên giữa không trung, thế này cũng quá kỳ lạ rồi.
Có điều kinh ngạc nhất vẫn là Công Tôn, tiên sinh kéo Triệu Phổ hỏi vội, "Tiểu Tứ Tử không sao chứ? Là ai ném nó lên vậy?"
Triệu Phổ cùng mấy cao thủ khác đều liếc mắt nhìn Già Lan Tảo đang đắc ý dào dạt, hẳn là hắn làm, phương pháp giống với Già Lan Da, thế nhưng so với Già Lan Da thì kiêu ngạo hơn nhiều lắm...
Già Lan Da chỉ ảnh hưởng tới quỹ tích chuyển động của trái cầu, mà Già Lan Tảo thì lại trực tiếp khống chế cầu thủ đá cầu trong trận đấu.
Tiểu Tứ Tử sờ sờ đầu, cũng không biết sao mình lại có thể bay lên, Giao Giao rõ ràng đang đứng trong góc nhỏ mà.
Hơn nữa bé mập cũng có chút để ý, như vậy là đang gian dối đó, cảm giác thắng không được anh hùng lắm, hơn nữa quả cầu ban nãy còn đập phải người đối diện nữa, không biết có bị thương không.
Tiểu Lương Tử và Đường Lạc Mai thì cùng ngồi xổm xuống kiểm tra chân của Tiểu Tứ Tử, dù sao... bay lên là một chuyện, ban nãy quả cầu kia đích xác là do Tiểu Tứ Tử đá đi, lực mạnh như vậy, chớ để chân bị thương tổn!
Nhưng Tiểu Tứ Tử lại nói chẳng đau chút nào hết, cảm giác như cũng không có đụng được cầu, cầu cầu tự mình bay đi.
Các vị cao thủ Khai Phong bên này cùng liếc mắt nhìn Già Lan Tảo... Vị này vẫn có chút cân nhắc, gió hắn thao túng bọc hết Tiểu Tứ Tử lại, cho nên bé mập chỉ bị gió nâng lên rồi tạo dáng vậy thôi, thứ chân chính đá quả cầu qua vẫn là gió.
Nếu nói vậy, người này mặc dù có chút đáng ghét, nhưng có vẻ cũng không xấu.
Ngân Yêu Vương sờ sờ cằm, lẩm bẩm một câu, "Đây là nguyên nhân hắn vẫn còn sống sao?"
Đám Bạch Long Vương cũng thấy có lý, bình thường bị làm thịt đều mấy tên vừa hư hỏng vừa thích cọ tới cọ lui trước mặt Thiên Tôn, còn hại người trước mắt hắn. Hồi trước lúc còn đánh trận thì cũng đã có qua lại với cặp anh em chà là này, có điều lúc ấy hai người họ cũng còn nhỏ tuổi. Về sau chiến tranh kết thúc thì cả đám đều chạy đông chạy tây, hai người họ cũng chưa từng xuất hiện, cũng chưa nghe qua hai người làm chuyện xấu gì. Hiện tại xem ra, một người ở Liêu quốc thành lập Thanh Vu đường, người kia ở Tây Hạ lập nên Vạn Tông môn, hai môn phái tuy rằng đều có bối cảnh hoàng tộc, nhưng cũng coi như là hai môn phái lớn nhất của Liêu và Tây Hạ, địa vị đó cũng tương đương với phái Thiên Sơn của hai nơi ấy.
Mấy năm nay hai bên cũng dưỡng ra mấy đời võ lâm Tây Vực, nếu nhìn vậy, đích xác đều là người đứng đắn làm chuyện đứng đắn...
Nghĩ đến đây, mọi người bất chợt nghĩ, hai người họ có phải là đang học Thiên Tôn không? Thiên Tôn sáng lập ra phái Thiên Sơn nên hai người đó cũng tự sáng lập nên đại môn phái, chẳng lẽ là vì muốn "môn đăng hộ đối"?
Hỏa Phượng cũng vỗ tay, "Ồ ra vậy, mấy năm này không hợp nhau nhất trong võ lâm Tây Vực chính là Thanh Vu đường và Vạn Tông môn, lúc đầu còn tưởng rằng là bởi dính đến ân oán hai nước gì đó, bây giờ suy nghĩ một chút, hai lão đầu này không phải là đang minh tranh ám đấu, muốn tranh giành danh hiệu đệ nhất Tây Vực để xứng đôi với đệ nhất Trung Nguyên đấy chứ?"
"Nhưng đệ nhất Tây Vực không phải là Thánh Điện sơn sao?" Cả đám người cùng nhìn Hỏa Phượng.
Lâm Dạ Hỏa cũng liếc mắt nhìn sư phụ hắn.
Lúc này, chợt thấy anh em chà là liếc xéo Ân Hậu xong, rồi lại liếc mắt về phía Vô Sa đại sư —— Tình địch thật nhiều! Vướng chân vướng tay.
Hỏa Phượng cũng đỡ trán. Nghĩ không ra đó, đại hòa thượng nhà mình cũng có ngày bị xem là tình địch.
Rất nhanh, trận đấu lại đến hồi đặc sắc.
Lần này, Thanh Vu đường đối diện đã bắt đầu phản kích.
So với thái độ ôn hòa trước đó, lúc này Già Lan Da cũng nổi giận, ba đứa bé bay đầy trời, đủ các loại tiến công tung ra.
Bên này cũng không nhường bao nhiêu, Tiểu Lương Tử và Đường Lạc Mai đều bay phốc lên, Tiểu Tứ Tử trái lại không bị nâng lên nữa, có vẻ như Già Lan Tảo nghe được đứa nhỏ vừa nói choáng váng đầu.
Triển Chiêu đối với phương diện này đặc biệt mẫn cảm, cảm thấy tuy rằng biểu tình của hai người này rất thiếu đánh, nhưng mà trừ việc năm đó đánh trận vì chủ mình, rồi bị lừa gạt nên mù mịt bày tỏ tình yêu ra, hình như cũng khá bình thường... Không giống như người sẽ cùng Hà Hoa làm ra nhiều chuyện lạm sát kẻ vô tội như vậy, hai người họ có quan hệ thế nào với Hà Hoa đây?
Càng nghĩ càng chẳng ra được gì, Triển Chiêu dứt khoát mở Ma Vương Nhãn tiếp, nghe thử xem hai người này đang suy nghĩ điều gì.
Ma Vương Nhãn vừa mở ra, Triển Chiêu lập tức nhìn trời, cảm thấy hai bên có hai Long Kiều Quảng.
Lúc này trận đấu đang đến hồi kịch liệt, anh em chà là đang tranh đấu nội lực mà trong lòng cũng không nhàn rỗi, người nào người nấy mạnh bạo mắng lời thô tục, ân cần thăm hỏi huynh đệ ruột phía đối diện, nhìn thế nào cũng thấy huynh đệ nhà mình không vừa mắt.
Triển Chiêu nghe một hồi thì cũng muốn khuyên nhủ hai người họ một chút, dù sao cũng là huyết mạch thân cận, làm gì đến nỗi vậy...
Chỉ có điều hai người này đấu thì đấu, rất thần kỳ, góc độ suy nghĩ vô cùng nhất trí, rất nhiều tiếng lòng cơ hồ là trăm miệng một lời nói ra.
"Tứ đệ/tam ca thật đáng ghét!"
"Từ nhỏ đã đối đầu với ta!"
"Tuyệt đối không thể để cho bên kia có cơ hội biểu hiện trước mặt Tiểu Du!"
"Tiểu Du sao lại không nhìn ta vậy?"
"Cái Tương ngâm gì kia đáng ghét kinh khủng!"
Triển Chiêu chớp chớp mắt —— Tương ngâm? Là đang nói ngoại công đó hả?
"Nói tới nói lui vẫn là Nguyệt Nga phường vô dụng!"
Lúc đầu Triển Chiêu nghe "lời trong lòng" của hai huynh đệ thì thấy ồn ào quá mức, còn đang tính đóng Ma Vương Nhãn lại.
Nhưng ai biết bất thình lình, trong lòng cặp chà là đồng thời nhảy ra một câu như vậy.
Triển Chiêu lập tức chau mày —— Nguyệt Nga phường?
Triển Chiêu nhắm mắt lại, tập trung tinh thần dùng Ma Vương Nhãn nhìn hai người.
Chỉ thấy Già Lan Da thở dài, trong lòng suy nghĩ —— Đều tại Nguyệt Nga phường vô dụng, Đại Cao sắp tới tay đến nơi mà lại đánh mất.
Mà Già Lan Tảo cũng "hừ" một tiếng, nghĩ —— Đều trách Nguyệt Nga phường, cây long đảm đã lén đem ra khỏi đảo Ma Ngục rồi, vậy mà lại bị vứt mất.
Hai huynh đệ đồng thời bĩu môi một cái —— Nếu lấy được tới tay rồi đưa cho Tiểu Du, Tiểu Du nhất định sẽ rất vui vẻ!
Bạch Ngọc Đường nhanh chóng chú ý tới vẻ mặt vốn chuyên chú ban đầu của Triển Chiêu lại bất ngờ trừng lớn mắt, miệng há to, biểu tình vẻ mặt kinh sợ hết nấc.
Ngũ Gia nhịn không được đưa tay chọc mặt hắn một cái, hỏi —— Thấy cái gì rồi?
Triển Chiêu vẫn còn đang khiếp sợ, kéo tay áo của Ngũ Gia lắc mạnh một cái, "Ngọc Đường, ngươi chắc chắn sẽ nghĩ không ra đâu!"
Ngũ Gia nghi hoặc, "Nghĩ không ra cái gì?"
"Là hai người họ từng người bảo Nguyệt Nga phường trộm long đảm cây và Đại Cao!" Triển Chiêu căm giận chỉ hai huynh đệ chà là, tựa như đang cáo trạng, cảm thấy hai người họ thật không thể tưởng tượng nổi, vì theo đuổi không được nên ghen ghét thôi, có cần phải hại ngoại công đến vậy hay không chứ?!
Lâm Dạ Hỏa và Triệu Phổ cũng nghe được, kinh ngạc, "Hai người họ bảo trộm? Vì để chỉnh tình địch?"
"Nói là muốn tặng cho Tiểu Du." Mặt Triển Chiêu hiện vẻ khó chịu, "Hai người họ không biết từ đâu nghe được, nói rằng Thiên Tôn thích bảo bối của Ưng Vương triều nhất! Chỉ cần đưa chí bảo của Ưng Vương triều cho Thiên Tôn, vừa có thể lấy lòng Thiên Tôn mà vừa có thể đả kích tình địch, một tên bắn hai con chim!"
Mấy lão đầu đồng loạt mở to hai mắt —— Chỉ vì cái này?
Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa thì lại nhìn Bạch Ngọc Đường —— Thiên Tôn thích bảo bối của Ưng Vương triều?
Ngũ Gia lắc mạnh một cái —— Đương nhiên là không, người mà không thích thứ gì thì cho dù là đồ cổ cũng sẽ vứt đi bảo "bẩn tay", thứ duy nhất thuộc về Ưng Vương triều mà sư phụ hắn cảm thấy cần tồn tại chỉ có Ân Hậu và Triển Chiêu thôi.
Triệu Phổ thì lại nghe ra điểm khác biệt, cảm thấy lượng tin tức khá lớn, "Hai huynh đệ này làm thế nào để liên hệ được với Nguyệt Nga phường?"
Hỏa Phượng cũng gật đầu, Nguyệt Nga phường không phải đều tự lựa khách sao... Hai người kia "mạnh" như thế mà cũng bị chọn trúng?
Triển Chiêu cố hết sức trợn to Ma Vương Nhãn, thế nhưng lúc này trong lòng hai huynh đệ chỉ lo đấu võ mồm với đá cầu, cũng không nghĩ về cái gì khác.
Triển Chiêu sốt ruột.
"Hai tên đó tại sao lại bảo Nguyệt Nga phường đi trộm đồ?" Yêu Vương cuối cùng cũng quan tâm đến chuyện chính sự, như có điều suy nghĩ mà gật đầu, "Đừng nhìn hai huynh đệ này bị gạt hơn nửa đời người, nhưng nguyên nhân hai người họ bị lừa..."
" Là bởi vì Già Lan Chú." Bạch Quỷ Vương rất tán thành điểm này, "Bản thân người vu tộc Phương Bắc có đẳng cấp sâm nghiêm. Mà đối với Già Lan Chú, tất cả cấp dưới của hắn đều có một loại sùng bái mù quáng gần như đối với thần minh."
"Liệu có thể..." Công Tôn quay đầu lại hỏi, "Nguyệt Nga phường và hai huynh đệ này cũng giống nhau, ban đầu đều là cấp dưới của Già Lan Chú?"
Mọi người nhìn nhau —— Đúng vậy! Cho nên việc Già Lan Da và Già Lan Tảo lệnh cho Nguyệt Nga phường làm việc là chuyện hết sức chính đáng...
Nghĩ đến đây, tất cả mọi người cảm thấy lúc này chứng cứ đã vô cùng xác thực, hai người này thấy thế nào cũng là hung thủ sau màn của vụ án lần này... Nhưng hình như lại có chỗ nào đó không đúng lắm.
Bạch Ngọc Đường ngẫm nghĩ một chút, sau đó đi tới bên cạnh Thiên Tôn, nhỏ giọng hỏi, "Sư phụ."
Thiên Tôn nhìn đồ đệ.
"Người có thả ra tin tức tìm đồ của Ưng Vương triều không?"
Ngũ Gia mở miệng hỏi một câu, Ân Hậu tò mò nhìn qua, Thiên Tôn thì tỏ vẻ vô cùng ghét bỏ mà liếc đồ đệ —— Sao có thể? Đầu óc vi sư cũng chưa bị vô nước đâu!
Bạch Ngọc Đường hiển nhiên đã dự liệu được đáp án, lui về vài bước rồi nhìn những người khác.
Những người khác cũng hiểu mục đích hắn hỏi vậy —— Là ai đã nói cho hai huynh đệ kia rằng Thiên Tôn thích đồ Ưng Vương triều? Nơi phát ra tin tức này cho hai người đó mới là mấu chốt của vụ án!
===---0o0o0o0---===
---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro