CHƯƠNG 639: ĐÀN TẾ HAY LÀ THÁP

CHƯƠNG 639: ĐÀN TẾ HAY LÀ THÁP

EDITOR: ROSALINE

BETA: CHIM


Hai chữ "Tế đàn", khiến cho Tắc Tiếu chú ý.

Triển Chiêu chỉ là nghe được hai huynh đệ Chà Là nhắc tới, cũng không cụ thể nhìn thấy, thì hỏi Tắc Tiếu, "Ngươi biết đầu mối có liên quan tới tế đàn sao?"

Tắc Tiếu cau mày, "Ta cũng không biết, chưa gặp qua... Thế nhưng ta thường nằm mơ thấy một tế đàn rất kỳ quái."

"Có phải là lúc ngươi còn rất nhỏ gặp qua hay không?" Ở phương diện này, Công Tôn tương đối có kinh nghiệm. Nói thí dụ như hắn mang Tiểu Tứ Tử hai tuổi đi Tô Châu chơi đùa, sau đó Tiểu Tứ Tử thì không nhớ rõ chính mình đi qua, thế nhưng có mấy lần nói nằm mơ thấy chính mình đi Tô Châu.

Tắc Tiếu cũng hoài nghi mình có thể là thật sự gặp qua, bởi vì tế đàn trong mộng nhìn thấy kia vô cùng rõ ràng, hơn nữa cùng tế đàn bình thường không giống nhau, trong hiện thực hắn cho tới bây giờ chưa gặp qua.

"Cụ thể cái dạng gì?" Ngũ Gia có chút ngạc nhiên.

"Màu bạc." Tắc Tiếu hình dung nói, "Nhìn giống như một tòa tháp vậy, là được đắp lên thành các tầng, thoạt nhìn cũng không rõ xinh đẹp hay là đáng sợ, nói chung cảm giác rất không bình thường... Giống như thánh đàn nào đó."

"Màu bạc?" Triệu Phổ suy nghĩ một chút, "Là làm bằng vật liệu gì a?"

"Bạc đi..." Tắc Tiếu nói còn có thực vật màu bạc, xương cốt màu bạc cùng hoa màu bạc...

Tất cả mọi người nghi hoặc —— hoa màu bạc là hoa gì?

Tắc Tiếu cũng nói không rõ được, Triển Chiêu cảm thấy nên vẽ lại, đưa sách vở và bút than của Tiểu Tứ Tử cho hắn.

Tắc Tiếu lấy giấy bút bôi bôi xóa xóa vẽ lên.

Mọi người lúc đầu cũng không hy vọng gì, bản thân Tắc Tiếu chính là một thô nhân, thường ngày cũng chỉ thích chơi cùng động vật, nhưng chờ hắn vẽ xong, mọi người nhìn lại thì...

Lâm Dạ Hỏa trực tiếp vỗ tay, "Oa, vẽ tốt hơn Triển Chiêu mười lần!"

Triển Chiêu yên lặng nhìn thoáng qua Hỏa Phượng.

Công Tôn cũng có chút kinh ngạc, trình độ vẽ tranh này của Tắc Tiếu rất kỳ quái, ngươi nói hắn vẽ đẹp thì cũng không tính, nhưng hắn vẽ đến hết sức "rõ ràng", đặc biệt là một ít chi tiết.

Triệu Phổ kể từ khi biết thân thế của Tắc Tiếu, đã phái Thiên Dực điều tra Quỳnh gia Cổ Bộ, nghe nói Quỳnh gia có một môn tuyệt học, giỏi chế tạo đồ bạc.

Bạch Ngọc Đường cầm bức họa kia tỉ mỉ phân tích, cảm thấy Tắc Tiếu nhất định là gặp qua nó rồi nên mới có thể nhớ kỹ càng tỉ mỉ như vậy. Hơn nữa bức tranh này, thay vì nói là một bức tranh, không bằng nói là một bản vẽ thiết kế, dựa theo bức vẽ này, hoàn toàn có thể phỏng chế ra cái tế đàn này.

Tắc Tiếu biểu thị, cái này là dáng vẻ đại khái, có thể vẽ kỹ lưỡng hơn một ít.

Triệu Phổ nhìn nhìn Trâu Lương, đột nhiên hiểu rõ... Trâu Lương cũng rất giỏi làm công trình, sở trường xây nhà hoặc tạo thế tiến công, không phải là khi còn bé cùng người ca ca này học đó chứ?

Nghĩ đến nơi đây Cửu Vương gia không hiểu sao cảm thấy thua, thằng nhóc thối vậy mà len lén đi bên ngoài học thủ công, trong quân doanh nhiều công binh như vậy không đủ ngươi học sao?

"Hắt xì..." Trâu Lương đột nhiên nhảy mũi một cái.

Lâm Dạ Hỏa liếc liếc mắt nhìn hắn —— cho nên ngươi xây nhà cũng là cùng ca ngươi học sao?

Trâu Lương xoa xoa mũi —— không có a, ở quân doanh cùng Âu Dương bọn họ học.

Lúc này, bọn nhỏ đang đá cầu, các lão gia tử đang xem cầu, Triển Chiêu bọn họ đều đang nghiên cứu bức tranh Tắc Tiếu vẽ.

Mọi người cũng không có chú ý đến, có một người, ở sau khi Tắc Tiếu nói ra hai chữ "Tế đàn", vẻ mặt thì thay đổi... Người này, chính là Ngân Yêu Vương đang đứng ở phía sau Bạch Ngọc Đường nhìn bản vẽ tế đàn kia.

"Vì sao lại cảm thấy đây là tế đàn chứ?"

Ngũ Gia đột nhiên nghe được Yêu Vương phía sau đặt câu hỏi, quay đầu lại nhìn sư công nhà mình...

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, khi thấy Ngân Yêu Vương đưa tay qua tới, lấy bản vẽ trong tay hắn.

Hai mắt Yêu Vương vẫn luôn thì nhìn chằm chằm bức tranh, cái ánh mắt này không hiểu để cho Ngũ Gia có chút lưu ý...

Bạch Ngọc Đường tò mò quan sát đến Yêu Vương.

Ngân Yêu Vương thường ngày cho người ta cảm giác tựa như một phu tử rất hòa khí, mọi người đối với hắn đều có chút cách thế hệ thì thân hơn, đặc biệt Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, không có chuyện gì còn cùng hắn làm nũng, bị sư phụ ngoại công bắt nạt thì tìm sư công làm chỗ dựa.

Chỉ có điều, Ngân Yêu Vương ngoại trừ một mặt hòa ái dễ gần ra, thỉnh thoảng cũng sẽ có một mặt "yêu".

Bàn về tướng mạo bàn về khí chất, mọi người không chỉ một lần nghi hoặc qua —— tại sao là Ngân Yêu Vương, mà không phải là ngân tiên vương chứ? Rốt cuộc "yêu" ở nơi nào?

Giờ này khắc này, Bạch Ngọc Đường đã cảm nhận được đầy đủ một mặt "yêu" Của Yêu Vương.

Lão gia tử có đôi khi, một cái trong nháy mắt, sẽ cho người ta một loại cảm giác "xấu xa".

Lúc này Yêu Vương nhìn bản vẽ, khóe miệng mang ra một cái nụ cười nhàn nhạt... Nói như thế nào đây, Ngũ Gia thì cảm thấy ánh mắt hắn có chút hư hỏng, lại có chút yêu dị.

Nhắm mắt lắc đầu, Bạch Ngọc Đường cảm thấy không thể nghĩ sư công như thế.

Chờ lúc hắn lại nhìn, vẻ mặt của Yêu Vương đã khôi phục "bình thường".

"Không phải là tế đàn mà nói, là cái gì?" Triển Chiêu tiến tới hỏi Yêu Vương.

Yêu Vương dựa vào bản vẽ đếm mấy tầng, "Tám tầng nga, thay vì nói là tế đàn, có phải hay không càng giống như một tòa tháp?"

"Tháp?" Triển Chiêu suy nghĩ một chút, cảm thấy có đạo lý nhất định.

Bởi vì anh em Chà Là đang nghĩ tế đàn, Tắc Tiếu cũng nói là tế đàn, cho nên mọi người cũng theo đó cảm thấy đây là một tế đàn.

Nhưng nếu như cái gì cũng không biết, thì chỉ nhìn một cách đơn thuần một bản vẽ mà nói, đích xác giống một tòa tháp hơn... Hơn nữa còn là một tháp không có tác dụng gì, nhìn tựa như một vật trang trí.

Triệu Phổ còn lại là hỏi Tắc Tiếu, "Ngươi cảm thấy là tế đàn chứ không phải là tháp sao?"

Tắc Tiếu ngoẹo đầu, hắn ngược lại cho tới bây giờ không nghĩ tới vấn đề này, hình như hắn vẫn luôn đều biết đây là một tế đàn... Mà về phần tại sao sẽ cảm thấy như vậy, hắn cũng nói không rõ lắm.

"Cho nên rốt cuộc là tế đàn hay là tháp?" Bạch Ngọc Đường cảm thấy Yêu Vương tựa hồ là biết cái gì, nên hỏi hắn, "Sư công ngươi nhận ra cái này sao?"

Yêu Vương nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, khóe miệng hơi hơi cong lên, cho Ngũ Gia một cái nụ cười hiểu ngầm.

Ngũ Gia sửng sốt.

Nhưng Yêu Vương lại một lần nữa khôi phục "bình thường", lắc đầu, vẻ mặt vô tội mà biểu thị —— sư công hoàn toàn không nhận ra được đâu!

Hành động này của Yêu Vương làm cho Ngũ Gia có chút hồ đồ, hắn nhìn nhìn Triển Chiêu.

Chỉ có điều trừ hắn ra, những người khác hình như cũng không có chú ý tới vẻ "đặc biệt" của Yêu Vương, mà Ngân Yêu Vương hiển nhiên cũng phát hiện Ngũ Gia "quan sát" Với hắn.

Bạch Ngọc Đường lại một lần nữa nhìn Yêu Vương, trên mặt lão gia tử không có biểu tình gì, nhưng khóe miệng vẫn vểnh lên như có như không, giống như là đang nhịn cười.

Ngũ Gia ý thức được sư công là đang đùa hắn chơi, lại nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu đang nhìn chằm chằm nghiên cứu bức tranh kia, cảm thấy Yêu Vương nói rất có đạo lý a, nhìn càng giống như tháp!

Yêu Vương thỏa mãn mà cười cười, xoay người sang hướng bên cạnh đi tản bộ.

...

Ân Hậu cùng Thiên Tôn đang nghiên cứu chân cầu ban nãy của Tiểu Lương Tử thì nghe được có người sau lưng cười.

Ngân Yêu Vương chắp tay sau lưng đi từ chỗ từ Triển Chiêu tới phía sau hai người bọn họ, nói thầm một câu, "Thật thú vị."

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều quay đầu lại nhìn hắn.

Yêu Vương nhìn hai người, "Cảm giác hơi ngược."

"Cái gì ngược?" Thiên Tôn cùng Ân Hậu liếc mắt nhìn nhau, nhìn dáng vẻ trò đùa dai thực hiện được của Yêu Vương, hiếu kỳ hướng một bên nhìn —— yêu nghiệt này ban nãy bắt nạt người nào sao?

"Khụ khụ." Yêu Vương ho khan một tiếng, khiến cho hai người đồ đệ chú ý.

"Có vẻ trận đấu sắp kết thúc." Yêu Vương mở miệng.

"Đúng vậy, Lương Thần Mỹ Cảnh phải thắng!" Thiên Tôn cùng Ân Hậu chỉ Bạch Long Vương bọn họ bên cạnh vừa bắt đầu thương lượng giữa trưa Thái Bạch Cư chúc mừng.

Phía trước Hà Minh cùng Thiên Sơn xem thi đấu cũng đều yên tâm, sau khi chạy đi chuẩn bị nóng người cho trận đấu của chính mình.

"Có chuyện gì thế? Lương Thần Mỹ Cảnh sẽ bị xử thua sao?" Yêu Vương đột nhiên hỏi.

Tất cả mọi người nhíu mày.

"Tình huống này thua không được đi." Thiên Tôn ôm cánh tay, "Điểm số cách biệt rất xa."

Ân Hậu cũng gật đầu.

"Cũng không nhất định."

Yểu Trường Thiên lại lắc đầu, "Nếu như Lương Thần Mỹ Cảnh có một người bị thương nữa, số người tham gia không đủ... Sẽ bị tự động xử thua."

"Dẫn trước cũng tính là thua à?" Ân Hậu cùng Thiên Tôn vô cùng bất mãn, "Đây là quy định gì thế?"

Bạch Quỷ Vương khoanh tay —— quy định là thế đấy.

"Chẳng lẽ..." Vô Sa đại sư nhíu mày, "Đối phương còn muốn hạ độc thủ đối với bọn nhỏ sao?"

Lục Thiên Hàn cũng cảm thấy không đến mức không có giới hạn như vậy đi...

Mấy vị lão gia tử đều đi nhìn hai huynh đệ Già Lan còn đang trừng mắt nhau... Tuy rằng mọi người không quen hai huynh đệ này, nhưng đều từng quen biết Già Lan Chú.

Bộ tộc Già Lan tuy rằng rất tà môn, ai cũng điên đến một mức độ nhất định, nhưng tà ác cùng bỉ ổi là hai việc khác nhau... Thân phận như vậy, sẽ vì thắng một cuộc tranh tài, đi thương tổn đứa trẻ vô tội sao?

Lúc này, trên sân bóng, trọng tài cầm búa, thường liếc mắt nhìn hương trong lư hương... Trận đấu đã sắp kết thúc rồi, chuẩn bị gõ chiêng.

Hai bên đội viên cũng ý thức được thắng bại đã định, thời gian còn lại Thanh Vu đường đội bên kia cũng coi như là nhận thua, hai bên bắt đầu đút cầu cho nhau, chờ chiêng đồng vang.

Cầu Hoa mai cúc bay tới bay lui qua lưới, tốc độ cũng không nhanh.

Tiểu Lương Tử cùng tiểu Đường đều cho Tiểu Tứ Tử uy cầu, để cho bé đá nhiều hai cước.

Đúng lúc này, một trận gió qua... Mang chút cát bụi, từ bên sân bóng Lương Thần Mỹ Cảnh kia cào lên.

Tiểu Tứ Tử thì cảm thấy bão cát có chút mê mắt, thì dừng lại đưa tay xoa xoa mắt.

Tiểu Lương Tử tiếp cầu, hướng phía sau bé chạy hai bước, giúp bé chống đỡ gió.

Tiểu Tứ Tử xoa xong mắt đột nhiên thì nghiêng đầu, trước mặt xuất hiện một màn kỳ quái... Hắn nhìn thấy đầu của Gia Luật Thanh rớt.

Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu, thì hướng về phía đối diện chỉ một cái.

Gia Luật Thanh Đứng ở lưới bên kia thấy Tiểu Tứ Tử chỉ chính mình, sửng sốt.

"Ngồi xuống!" Tiểu Tứ Tử lên tiếng.

Gia Luật Thanh cũng không biết vì sao mình lại nghe lời, ngồi xuống theo bản năng... Cơ hồ là đồng thời, hắn cảm giác trên đầu có cảm giác mát, tóc tản ra, phát quan trên đầu "lạch cạch" một tiếng, rơi xuống đất, ngân quan bị chém thành hai nửa.

Mọi người xem cầu chưa từng lưu ý đến chuyện này, bởi vì vừa thắng bại đã phân, không ít người đều tán đi chuẩn bị đi xem trận tiếp theo.

Nhưng người lớn hai bên lại đều chú ý tới biến cố này.

"Có người hạ độc thủ!" Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chú ý tới ban nãy trong gió hình như mang một luồng sát ý, ở trong nháy mắt Tiểu Tứ Tử để cho Gia Luật Thanh "ngồi xuống", nội lực chợt lóe lên.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều theo bản năng đi nhìn Yêu Vương... Bọn họ mới vừa rồi bị Ngân Yêu Vương "đánh lừa", cho rằng Già Lan Gia sẽ hạ độc thủ với Lương Thần Mỹ Cảnh vì thắng trận đấu. Nhưng trăm triệu không nghĩ đến, vậy mà là đứa bé của Thanh Vu đường thiếu chút nữa bị làm thịt...

Nội lực kia hết sức bí mật, người trên sân bóng lại nhiều, lựa chọn thời gian cũng tốt vô cùng —— cảm giác cũng không phải là tạm thời nảy lòng tham mà là mưu đồ đã lâu.

Già Lan Gia cũng phát hiện, nghi hoặc mà em trai nhà mình đối diện.

Chỉ có điều lúc này Già Lan Tảo cũng đang quay đầu lại nhìn, ban nãy một trận gió qua, một dòng nội lực giấu cực tốt bay hướng về phía sân bóng, người nào bỉ ổi như thế hạ loại độc thủ này?

"Không phải là Già Lan ra tay." Triển Chiêu quan sát đến đám người đối diện, cảm thấy quá mức nham hiểm, trốn ở trong đám người lặng lẽ tạo ra một trận gió, muốn lấy tính mạng của một đứa bé.

Theo gió dừng, nội lực cùng sát ý cũng đều tiêu tán.

Loại trò đánh lén này, chỉ có thể thừa dịp mọi người không chú ý, nắm đúng thời cơ, có thể có khả năng thành công một lần.

Nhưng mà, đối phương ngàn tính vạn tính, hẳn là cũng sẽ không tính toán đến, lại bị Tiểu Tứ Tử không biết võ công phát hiện.

Gia Luật Thanh đứng ở trên mai hoa thung sờ sờ đỉnh đầu của mình, nhìn quan buộc tóc trên mặt đất, cừ thật... Thiếu chút nữa mạng nhỏ mất rồi!

Cũng may vào lúc này "keng" một tiếng, trọng tài tuyên bố trận đấu kết thúc.

Bọn nhỏ đều chạy đi bên lưới, kiểm tra tình huống của Gia Luật Thanh.

Gia Luật Thanh che chỗ bị trọc trước trán, còn nghĩ mà sợ.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn, còn có mấy vị lão gia tử mấy vị khác đều nhìn qua hướng khác.

Tuy rằng ban nãy chiêu kia đánh lén tương đối nham hiểm mà lại bí mật, nhưng mấy vị cao thủ vẫn là tập trung vào một người trốn ở trong đám người.

Ân Hậu hỏi Yêu Vương giống như không có chuyện gì xảy ra, "Người nọ muốn bỏ chạy, không bắt sao?"

Thiên Tôn cũng gật đầu, bất kể là bên nào, hạ sát thủ với một đứa bé mà được à? Có muốn bắt qua đây hoặc là trực tiếp đập chết hay không?!

Ngân Yêu Vương lại lắc đầu, ra hiệu bọn họ làm như không nhìn thấy.

Vừa ngăn cản các lão gia tử bắt người, Yêu Vương còn quay đầu khoát tay áo với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang chuẩn bị dùng giao nhân theo dõi người nọ.

Tất cả mọi người nghi hoặc mà nhìn Ngân Yêu Vương —— cái này cũng mặc kệ sao? Người nọ nhưng chạy a! Ít nhất cũng theo dõi chứ.

Yêu Vương lại hơi cười cười, biểu thị —— không sốt ruột.

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro