CHƯƠNG 643: BẪY RẬP BỊ SỬA ĐỔI

CHƯƠNG 643: BẪY RẬP BỊ SỬA ĐỔI

EDITOR: ROSALINE

BETA: CỎ


Bởi vì là tháp Yêu Vương, cho nên cần Ngân Yêu Vương?!

Một câu nói của Yêu Vương khiến mọi người tại đây đều kinh sợ, đồng loạt quay đầu nhìn lão gia tử.

Đặc biệt là tổ Tương Du, Thiên Tôn và Ân Hậu có chút oán niệm mà nhìn Ngân Yêu Vương —— ngươi lại tới nữa rồi có phải hay không?!

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn biểu tình của mấy lão gia tử, cảm nhận được không khí biến hóa vi diệu.

Có lẽ ban nãy Tiểu Tứ Tử vận động nhiều quá mệt mỏi, sau khi uống nước xong thì dựa vào Yểu Trường Thiên nghỉ ngơi, lúc này cũng tò mò mà ngẩng mặt lên hỏi Bạch Quỷ Vương, "Yêu Yêu, cần Yêu Yêu là có ý gì? Ý tứ trên mặt chữ sao?"

Yểu Trường Thiên là người duy nhất không quá hiểu tình huống, kéo Bạch Long Vương bên cạnh, nói hắn giải thích cho Tiểu Tứ Tử.

Bạch Long Vương ngồi xổm xuống, ôm Tiểu Tứ Tử ríu ra ríu rít nói, "Yêu Vương trước đây cũng như vậy đó, thường lấy bản thân ra làm mồi nhử, bẫy người gì gì đó, cuối cùng cũng là các loại phiền phức đều đổ lên trên đầu hắn, sau đó tổ Tương Du sẽ phụ trách đánh người."

Tất cả mọi người đồng tình nhìn phía tổ Tương Du —— thảo nào phản nghịch như vậy...

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không hiểu sao cảm thấy khá thăng bằng, đặc biệt là Bạch Ngọc Đường, tuy sư phụ hắn thường xuyên gây họa kéo thù hận cho hắn, nhưng tình huống tự mình hố mình ngược lại không thấy nhiều, ít nhất chuyện chủ động tự mình hố mình trước mắt còn chưa bao giờ gặp.

Triệu Phổ ngược lại cảm thấy rất hợp lý, Yêu Vương đào đều là hố lớn, nhưng điều kiện mở ra lại là cái gì xương cốt súc vật, máu gia súc các loại, lão gia tử chắc chắn cũng là sợ tạo thành thương vong cho người vô tội, nên cố hết sức sửa lại theo hướng vô hại. Nhưng quá mức "vô hại" và "giản dị", lại sẽ khiến người vào tròng sinh hoài nghi, cho nên chỉ có thể lấy bản thân làm mồi lớn nhất.

"Lúc đầu, sự việc vẫn rất rõ ràng." Yêu Vương ngược lại không quá để ý, khoát tay áo, "Chỉ là không cảm thấy có chút kỳ quái sao?"

Triển Chiêu cũng đồng ý cách nói của Yêu Vương, bởi vì hai huynh đệ chà là kia cũng không hề có chút ý nhớ thương Yêu Vương... Đặc biệt lúc nghĩ đến tế đàn chỉ nói "đồ" gì đó ở Khai Phong phủ, cũng không nghĩ đến Yêu Vương, cái này có chút không hợp lý.

"Cho nên ta hoài nghi." Yêu Vương nháy mắt mấy cái với đám nhỏ, "Không chừng chút chuyện mà ta bịa ra, đã bị sửa chữa lại."

"Bị sửa chữa lại..."

"Ừm." Yêu Vương khẽ mỉm cười một cái, "Còn nhớ lúc trước tiên hoàng từng nói, đã thay Quỳnh Căng báo thù hay không?" Yêu Vương hỏi.

Tắc Tiếu ngẩng đầu nhìn nhìn Yêu Vương, nghe nói đến chuyện của nhà mình, liền có chút lưu ý.

"Có thể khi Tắc Tiếu còn bé đã từng thấy tháp Yêu Vương, lúc xây tòa tháp Yêu Vương kia, ta không ở nơi này, nói cách khác, xây xong cũng không thể dùng, vậy tại sao còn muốn xây?" Yêu Vương phân tích cho mọi người, "Tiên hoàng từng nói, Quỳnh Căng vì giúp hắn, mà liên lụy tính mệnh của cả nhà. Lúc Trâu Nguyệt đi cứu Quỳnh gia, cũng nhắc tới việc Nguyệt Nga phường đến Quỳnh gia tìm kiếm các loại bản vẽ. Ta liền hỏi, tìm để làm gì? Ta đã không có mặt, tìm được thì có ích lợi gì? Về sau tiên hoàng lại làm giả dụng cụ của Nguyệt Nga phường, tự xưng đã thay Quỳnh Căng báo thù. Bây giờ lăng tiên hoàng hư hại, thứ các ngươi lấy từ trong mộ ra ngoại trừ trứng rồng, còn có một quyển vở không chữ, cùng với một cái hộp kim loại không thể mở ra."

Mọi người nghe, cảm thấy hình như có chút liên quan.

"Nhưng trong kế hoạch của ta, cũng không hề có hai thứ đồ này." Yêu Vương nói tiếp, "Vì sao tiên hoàng phải giữ lại hai thứ đồ này đây? Hơn nữa còn dùng phương pháp chôn giấu trong trứng rồng mà chỉ tiên hoàng biết này, giống như lấy trứng rồng yểm hộ cho hai món đồ khác kia, hai món đồ không biết là gì kia, còn quý hơn cả trứng rồng sao?"

"Cho nên là cái gì vậy?" Tất cả mọi người dùng đôi mắt trông mong nhìn Yêu Vương.

Yêu Vương không hiểu sao cảm thấy mấy đứa nhỏ đều như nhau, giống như đúc tổ Tương Du khi còn bé, thoạt nhìn đều ngây thơ vô tri, tuy rằng lớn lên đều rất đáng yêu thế nhưng ngu ngốc, dáng vẻ rất dễ gạt...

"Khụ khụ." Yêu Vương hắng giọng một cái, khắc chế xung động muốn lừa trẻ con của chính mình, bình tĩnh nói, "Trên đời này, quý giá hơn so với tài nguyên và trân bảo, chỉ có một loại đồ vật."

Nói xong, Yêu Vương chờ bọn nhỏ nói tiếp, nhưng không ai không nói lời nào, chỉ mở to hai mắt nhìn hắn.

Yêu Vương yên lặng nghiến răng —— ai nha, thật đần thật đáng yêu!

Ân Hậu ở một bên nhịn không được nói hắn một câu, "Ngươi cứ trực tiếp nói cho bọn nhỏ biết không phải là được rồi sao."

Thiên Tôn cũng lên tiếng phụ hoạ, "Đúng, dong dài một đống lớn, nói thẳng đáp án không phải tốt hơn sao."

Tổ Tương Du hiển nhiên là bên bị hại trầm trọng, cùng nhau liếc mắt nhìn Yêu Vương —— khoe khoang!

Yêu Vương yếu ớt nhìn thoáng qua hai đồ đệ đang phẫn nộ nhà mình —— khi còn bé rõ ràng đáng yêu như vậy...

"Là quyền lực."

Thái sư ở một bên nhìn không nổi, chen miệng vào, "Tiên hoàng giấu trong trứng rồng món đồ khiến người ta cảm thấy có thể khuynh đảo giang sơn của hắn."

Yêu Vương thoả mãn nhìn Thái sư —— Tiểu Bàn Bàn là người có hiểu biết.

"Cho nên, hai món đồ kia, đến tột cùng là thật hay giả?" Trước đó Bạch Ngọc Đường đã nghiên cứu hai món đồ kia rất lâu, ban đầu cảm thấy có thể là một cơ quan gì đó hoặc là đồ cổ tinh diệu này nọ, nhưng quan sát hồi lâu, cảm thấy chỉ là một quyển vở trống không và một hộp kim loại bị khóa kín, chả có tác dụng gì.

Yêu Vương nở nụ cười, "Bản thân tháp Yêu Vương chính là một âm mưu, nếu như tất cả đều dựa trên tiền đề là tháp Yêu Vương, đó chính là giả, dù là vật gì, tiền đề lớn đã là giả rồi, thì phía sau làm sao có thể có thật sự nữa?"

Một đám nhỏ đều ngoẹo đầu nhìn Yêu Vương —— vậy người mới vừa nói còn quý giá hơn so với trứng rồng...

Tổ Tương Du lắc đầu nhìn bọn nhỏ không ngoài dự đoán bị Yêu Vương làm cho hồ đồ, không hiểu sao lại nhớ tới bản thân trong quá khứ —— chuyện cũ nghĩ lại mà kinh!

Một bên, mấy lão gia tử khác đều đồng tình nhìn hai người bọn họ —— hai ngươi bây giờ cũng vẫn còn đang bị lừa có được hay không!

"Bởi vì giấu trong trứng rồng, tiên hoàng sở dĩ phải lưu lại hai thứ đồ này, hơn nữa thể hiện chúng vô cùng quý giá... Bởi vì đây chính là mấu chốt hắn dùng để báo thù cho Quỳnh Căng?"

"Đúng." Yêu Vương cũng không đùa bọn nhỏ, tổng kết, "Ừm, theo suy đoán của ta, có thể năm đó Quỳnh Căng thay tiên hoàng tìm thấy một chỗ bảo tàng Già Lan Chú chôn xuống, trong đó có bẫy rập về tháp Yêu Vương mà ta đã để lại. Dùng tháp Yêu Vương tìm đại quân Bắc man, đối với tiên hoàng năm đó còn chưa đăng cơ hoặc là nói đăng cơ còn chưa ổn định, là cực kỳ quan trọng. Nhưng Quỳnh Căng lại bị người của Nguyệt Nga phường để mắt tới, Quỳnh Căng lanh lợi, làm một món thật một món giả. Bản thân tự cầm đồ giả, dẫn dắt chú ý của người theo dõi, mà món đồ thật kia thì sai người bí mật đưa về Khai Phong cho tiên hoàng. Vì sao Tắc Tiếu gặp qua tháp Yêu Vương màu bạc đây? Quỳnh gia có tay nghề chế tạo đồ bạc, tòa tháp này, có thể chính là Quỳnh Căng chế tạo, về phần hắn chế tạo ra tới làm cái gì, rất có thể là dùng để đánh lừa Nguyệt Nga phường. Mà sau khi Quỳnh Căng chết, tiên hoàng muốn thay bạn tốt báo thù, thứ mà hắn cầm được, là phần bẫy rập ta tự tay biên soạn kia. Tuy Tiên hoàng tuổi già có hơi hồ đồ, nhưng lúc còn trẻ là một người tương đối khôn khéo, ta cảm thấy, hắn liếc mắt liền nhìn ra món đồ này là đồ giả."

Mọi người hai mặt nhìn nhau —— tiên hoàng nhìn ra?

"Nói con cháu đối xử tử tế với Quỳnh gia, đó là tình nghĩa với bạn tốt, nhưng báo đáp tình nghĩa là một chuyện, lợi dụng thật tốt chuyện này lại là một vấn đề khác." Yêu Vương cười nói, "Tiên hoàng dựa trên cơ sở bẫy rập của ta, sửa chữa lại một vài chỗ. Thật ra lúc đó ta thiết kế mấy vòng bẫy nối liền. Bối cảnh lớn chính là bốn mươi vạn binh sĩ Bắc man biến mất kia, bị giấu trong Bắc Phương Thạch Cốc, sau khi tìm được, đi tới bến đò tìm một gian nhà cũ, lấy một cái lục lạc hình mặt quỷ. Chỉ cần lắc lục lạc kia, hồn phách của bốn mươi vạn quân tinh nhuệ Bắc man kia sẽ bị đánh thức, một nhánh đại quân này, sẽ chỉ nghe theo chỉ huy của người đánh thức bọn họ!"

"Quỷ... Lục lạc mặt quỷ?" Mọi người không khỏi cũng nhớ tới vụ án quỷ xa kia, sau đó cùng nhau dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Yêu Vương —— vậy, có quan hệ gì với... cái này không ạ?!

Yêu Vương phát hiện hình như mình lỡ miệng, vội vàng bổ sung, "Cái này không phải, trong mỗi bảo tàng khác biệt của Già Lan Chú, ta đều bỏ vào đánh dấu không giống nhau, dù sao phương hướng cuối cùng đều là bốn mươi vạn âm binh kia, ngoại trừ tháp Yêu Vương ra, còn có cái gì quỷ xa các loại..."

Mọi người há to miệng nhìn Yêu Vương —— cho nên quỷ xa cũng là vậy?!

Yêu Vương nhìn trời nói nhỏ, "Già Lan Chú có ba chỗ bảo tàng lớn giấu trong tam đại thánh địa, lúc ta mang Tiểu Du và Tương Tương đi ác mộng chi địa và địa ngục chi địa, thì kẻ trộm cũng không đi tay trắng, hoặc nhiều hoặc ít chừa chút đồ ở chỗ đó..."

Triển Chiêu dùng sức ấn ngực mình một cái —— sư công ngươi... Lúc trước ngươi không nói?! Chúng ta tra khổ cực như vậy!

Yêu Vương gãi gãi cằm —— cảm giác cũng không ảnh hưởng nhiều lắm mà...

Mọi người cũng hít một hơi —— thật quá đáng! Tại sao có thể có người như thế?!

Thiên Tôn và Ân Hậu lắc lắc đầu —— làm bậy rồi!

"Ôi, kia không phải là trọng điểm." Yêu Vương vội vàng vòng về đề tài cũ, "Chỗ nguy hiểm của Bắc Phương Thạch Cốc là, chỉ cần không quen đường, bước sai một bước thì sẽ có đi không về, cho nên các ngươi thấy không phải là ta kiên quyết không mang theo Tiểu Du đi đó sao!"

Thiên Tôn vô tội bị bất ngờ vả mặt thì trừng Yêu Vương, sau đó quay đầu lại nhìn Ân Hậu —— ngươi nhìn yêu nghiệt này xem!

Ân Hậu thì lại sờ cằm gật đầu cảm thấy có lý —— đúng là tuyệt đối không thể mang hắn đi! Ngộ nhỡ mang hắn đi, thánh địa và hắn, ít nhiều gì cũng mất một bên.

Bạch Ngọc Đường cũng yên lặng liếc nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu lập tức nhanh nhạy mà tiếp thu được ánh mắt, trừng —— ai mù đường chứ?!

Ngũ Gia nhìn một bên —— ai nói ngươi mù đường đâu, đừng mẫn cảm như vậy.

"Vì sao tiên hoàng làm giả dụng cụ của Nguyệt Nga phường, lại vì sao rõ ràng đã báo thù xong, vẫn còn phải giữ lại hai món đồ này?" Yêu Vương nỗ lực tương tác cùng bọn nhỏ.

Tất cả mọi người còn đang choáng váng, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nhìn chằm chằm Yêu Vương.

Vô Sa đại sư đột nhiên nhỏ giọng hỏi Lục Thiên Hàn, "Chúng ta khi còn bé cũng là dáng vẻ này sao?"

Lục lão gia tử cũng sờ cằm cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, "Nhìn lớn lên giống như không có não, giống như cái mõ ngươi hay gõ."

"Đã nói rồi, báo thù chỉ là cái cớ của tiên hoàng, chứ không phải là mục đích cuối cùng của hắn." Yêu Vương thở dài, "Đối với một hoàng đế, cái gì quan trọng nhất?"

Yêu Vương cũng không đợi bọn nhỏ trả lời, vươn hai ngón tay, "Địa vị và con trai."

"Hắn để lại cho Triệu Trinh?" Mọi người cùng nhau hỏi.

Yêu Vương thở phào nhẹ nhõm, xem như bắt đầu động não rồi đó, "Nói chính xác thì, là để lại cho người muốn đối phó Triệu Trinh."

Yêu Vương vươn ngón trỏ thon dài, vẽ một vòng tròn trên không trung, "Nghi ngờ đã rõ chưa?"

Bọn nhỏ dứt khoát không mang theo bất kỳ do dự nào mà cùng nhau lắc đầu, các lão gia tử đều bĩu môi, "chậc" một tiếng.

Yêu Vương cũng thở dài, không ngờ nói lâu như thế mà các ngươi đều không để trong lòng sao?

"Ôi..."

Lúc này, liền nghe Triển Chiêu thở dài.

Tất cả mọi người nhìn hắn.

Chỉ thấy Triển Chiêu bước vài bước tới bên người Yêu Vương, đứng kề bên hắn, đưa tay, kéo cánh tay sư công.

Yêu Vương chớp chớp mắt, nhìn đồ tôn đột nhiên dán dán mình.

"Mệt mỏi quá sư công ơi." Triển Chiêu dựa vào Yêu Vương thương lượng với hắn, "Sư công người biết cái gì thì nói cho bọn con đi, kết án là chúng ta có thể đi ra ngoài chơi, người muốn đi đâu, ta cùng Ngọc Đường đi với người!"

Bạch Ngọc Đường cũng ở phía sau gật đầu —— đi ra ngoài đi du lịch một một năm rưỡi nữa đều không thành vấn đề, vừa lúc mới mua đảo, đi lên đảo ấp rồng nhỏ đi.

Yêu Vương nhìn chằm chằm hai đồ tôn hiếu thuận một lúc lâu, đột nhiên quay đầu lại, chỉ đồ tôn tức giận trừng tổ Tương Du, "Thấy không! Đây mới là thái độ chính xác khi làm nũng với vi sư! Hai người các ngươi học một ít cho tốt đi!"

Nói còn chưa dứt lời, tổ Tương Du liền cầm lấy hạt mận ban nãy ăn còn dư lại ném hắn.

Yêu Vương phủi rớt hạt mận, quay đầu lại đưa tay sờ đầu Triển Chiêu, "Ngoan ngoãn ha! Trước buổi tối hôm nay sư công sẽ giúp ngươi bắt lại toàn bộ đám xấu xa kia!"

Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa đều nhìn thấy, không hiểu sao cảm thấy chịu chấn động lớn, thì ra còn có thể làm như thế sao?

Công Tôn thì lại không hiểu sao cảm thấy chiêu này có chút quen thuộc, cúi đầu nhìn nhìn, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đang dựa vào mình, ngước mặt mở to mắt nói, "Cha, con mỏi chân."

Công Tôn lập tức nói Triệu Phổ ôm con trai lên, đưa tay xoa bóp chân.

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro