CHƯƠNG 653: THUẬT THOÁT THÂN
CHƯƠNG 653: THUẬT THOÁT THÂN
EDITOR: ROSALINE
BETA: KEN
Trong biệt viện hoàng gia ngoại ô, Triệu Phổ cùng Công Tôn đang ở bên trong chòi nghỉ mát gần bờ sông uống trà, trên bàn đặt mấy quyển trục, Công Tôn đang mở ra từng cái thưởng thức.
Biệt viện này Triệu Phổ khi còn bé thường cùng với Bát Vương gia, còn có Triệu Trinh đến ở, Bát Vương gia lúc ấy còn ở Thái Học viện đi học, thích mời bạn cùng trường cùng với một ít văn hào đương thời tới tụ họp, bởi vậy lưu lại rất nhiều bản vẽ đẹp.
Công Tôn lúc này đang thưởng thức, cảm giác bức nào cũng đều rất tốt.
Cửu Vương gia tâm tình không tệ, có Công Tôn làm bạn đương nhiên là siêu cấp hài lòng, hơn nữa nơi này còn chỉ có hai người bọn họ, đừng nói đám suy thần* Khai Phong phủ kia, ngay cả tiểu đoàn tử cũng không ở ~ nói cách khác, có thể làm rất nhiều chuyện ở Khai Phong phủ không rảnh làm!
*suy thần aka xui xẻo level max á
Triệu Phổ đang có ý nghĩ kỳ quái ở đằng kia, Công Tôn đột nhiên tò mò hỏi hắn, "Hai kiện di vật kia, sẽ tạo thành nguy hiểm với ngươi sao?"
"Không chừng là vậy." Triệu Phổ suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy lần này thực sự rất nguy hiểm, "Hoàng huynh ta cho đến khi chết, vẫn cảm thấy ta là người duy nhất có thể uy hiếp giang sơn của nhi tử hắn."
Công Tôn nghe xong không phục, tiên hoàng là lão hồ đồ sao, Triệu Phổ rõ ràng là người duy nhất có thể giúp nhi tử hắn giữ được giang sơn a.
"Hắn có thể để lại cho con trai hắn cái gì? Vàng bạc tài bảo căn bản không cần, hữu dụng nhất, chính là thứ có thể giữ được giang sơn cho nhi tử hắn, đặc biệt là trong lúc nguy nan." Triệu Phổ sờ cằm suy đoán một chút, "Tháp Yêu Vương kia, có ván cờ do Yêu Vương thiết lập, nếu như bị hoàng huynh sửa đổi, như vậy hai món khác chôn phía dưới hoàng lăng chính là mấu chốt mà tiên hoàng bố trí, không chừng là một cơ quan. Phải tìm tháp Yêu Vương, mục đích chỉ có một, chính là muốn bốn mươi vạn đại quân man tộc kia. Muốn nhiều nhân mã như vậy làm gì? Đương nhiên là tạo phản. Tình huống tạo phản có hai loại người, một loại là trong tay người tạo phản không có binh quyền, thì phản tặc sẽ cần bốn mươi vạn đại quân này. Một loại khác, là trong tay người tạo phản có binh quyền, khi đó hoàng đế sẽ là người cần bốn mươi vạn binh mã này. Trước đó chúng ta tìm thư tín tiên hoàng lưu lại, phát hiện đại bộ phận đều bị thất lạc, chỉ có bộ phận nhỏ được bảo tồn, mà nội dung trong thư cũng không có tin tức về tháp Yêu Vương, nói cách khác, tiên hoàng thật sự cắt đứt con đường biết những tin tức này của Triệu Trinh... Dĩ nhiên, hoàng huynh ngàn tính vạn tính, hẳn cũng tính không ra Khai Phong phủ sau này sẽ tra được nhiều vụ án tà môn như vậy."
Triệu Phổ nói đến đây thở dài, "Dù sao bất kể là ta tạo phản, hay là ta giúp đỡ bình định tạo phản, cũng sẽ tiếp xúc với tháp Yêu Vương, cơ quan kia cũng sẽ vì ta mà mở, cho nên nếu ta ở đây, có khả năng cùng nhau tế trời rất lớn."
Công Tôn giận không chỗ phát tiết, tiên hoàng tại sao lại như vậy, lấy oán trả ơn, đúng là lão hồ đồ.
Triệu Phổ đại khái nhìn ra Công Tôn đang "Ân cần thăm hỏi" tiên hoàng, khoát tay biểu thị —— không phải lão hồ đồ thì hắn cũng không vui vẻ như hôm nay a, tha thứ hắn.
"Một cái hộp cùng một quyển sách da dê trống không, cho dù hợp với tháp Yêu Vương, sẽ có nguy hiểm gì?" Công Tôn có chút không nghĩ ra.
Vương gia nhún vai, biểu thị —— vậy thì giao cho Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đi, ta cũng mặc kệ.
"Trên núi có suối nước nóng." Triệu Phổ kéo tay Công Tôn lên núi, đi ngâm suối nước nóng trước đi!
...
So với hai người không bận việc một thân nhẹ nhàng này, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường trong Khai Phong phủ lại có chút bận rộn.
Triển Chiêu đột nhiên cảm giác được Bạch Ngọc Đường động sát tâm, cũng sợ hết hồn, Tiểu Bạch Đường nhà hắn thấy cái gì?
Tiểu Tứ Tử cũng nhận thấy hình như bầu không khí có chút không đúng.
Nếu bàn về hiểu Bạch Ngọc Đường, vậy Triển Chiêu xếp thứ hai đoán chừng cũng không ai có thể xếp thứ nhất.
Bạch Ngọc Đường không phải là người thích giết chóc, nhưng trên đời này, có ba loại người Ngũ Gia sẽ giết. Loại thứ nhất đương nhiên là người tội ác tày trời, loại thứ hai là người thương tổn người hắn quan tâm, mà loại thứ ba, chính là người Thiên Tôn bảo hắn giết.
Tình huống này cảm giác có thể bài trừ cái thứ hai cùng thứ ba, thì chỉ còn lại cái thứ nhất.
Hà Hoa đích xác là kẻ tội ác tày trời, nhưng người cũng đã bị bắt, vì sao Ngọc Đường lại động sát tâm mà không phải là bắt nàng xử theo pháp luật? Lẽ nào nàng muốn chạy?
Triển Chiêu sốt ruột lại hiếu kỳ, theo bản năng đưa tay vỗ Bạch Ngọc Đường một cái.
Một khắc kia, ý định ban đầu của Triển Chiêu là thông qua Ma Vương Nhãn, nhìn xem có thể thông qua Giao Giao nhìn thấy chút gì hay không.
Lần này cũng do nóng nảy, Triển Chiêu dùng Ma Vương Nhãn nhưng quên là đang trong tình huống mất đi hiệu lực.
Nhưng không đợi hắn nhớ tới Ma Vương Nhãn không dùng được, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một cảnh tượng mới, trong phòng, có một nha đầu đang cầm viên thuốc kỳ quái.
"A..." Triển Chiêu bỗng nhiên ý thức được, Ma Vương Nhãn có thể sử dụng! Lúc này hẳn là thông qua Giao Giao mà nhìn... Miêu gia quả nhiên chỉ là mệt mỏi!
Trong sân, Tiểu Tứ Tử nhìn Bạch Ngọc Đường lại nhìn Triển Chiêu, cảm thấy hai người đều có chút quái lạ.
Mà trong sân sát vách, Ân Hậu đang lột tôm cho Thiên Tôn đột nhiên ngẩng đầu, liếc bầu trời một cái.
Lúc này bầu trời trong xanh nghìn dặm, trong đó có một đôi mắt mèo ánh vàng rực rỡ, có tinh thần trước sau như một.
Lão gia tử vừa kéo tôm đuôi vừa gật đầu, "Không phải quá nhanh sao? Ta năm đó còn suy nghĩ chừng mấy ngày."
Thiên Tôn vừa ăn tôm vừa oán giận —— có thể không nhanh sao? Ngọc Đường như muốn làm thịt người, nhóc mèo đương nhiên là muốn xem tình hình.
Ân Hậu gắp tôm lột tốt bỏ vào trong bát Thiên Tôn, bĩu môi —— quả nhiên không suy nghĩ nhiều thì sẽ không bị lừa, năm đó vẫn là sơ suất...
Thiên Tôn kẹp tôm lớn bị lột đến không còn hình thù, hơi ghét bỏ mà liếc mắt nhìn Ân Hậu —— luyện hơn một trăm năm, tay nghề vẫn kém như vậy!
Ân Hậu liếc hắn một cái —— ăn của ngươi đi, sao nói nhảm nhiều như vậy.
Lúc này, bên ngoài nha môn ầm ầm, giống như có binh mã chạy qua.
Trâu Lương nghe một cái, phát hiện quy mô còn không nhỏ, có chút nghi hoặc —— trong thành Khai Phong chỉ có quân hoàng thành, đây là làm gì?
Trâu Lương nháy mắt với Hỏa Phượng một bên đang gỡ một con cua, nhìn nhìn bên ngoài lại quay đầu với Tắc Tiếu bên kia.
Hỏa Phượng hiểu rõ ý tứ của hắn, hắn đi ra xem một chút, muốn mình nhìn chằm chằm Tắc Tiếu.
Lâm Dạ Hỏa gật đầu.
Trâu Lương đứng dậy đi ra.
Tắc Tiếu gặm chân cua nửa ngày cảm thấy đói bụng đến muốn hoảng, muốn cùng Trâu Lương đi ra ngoài mua bánh ăn.
Kết quả vừa muốn đứng lên, đã bị Hỏa Phượng trừng mắt một cái —— ngồi xuống!
Tắc Tiếu, Câm cùng Dạ Minh trên đầu Tắc Tiếu theo bản năng ngồi xuống, một người một chó một chim còn liếc mắt nhìn nhau.
Mấy lão gia tử đều gật đầu —— Tiểu Lâm Tử dạy bảo chó rất ra dáng a.
...
Trâu Lương chạy ra bên ngoài, thấy rất nhiều quân hoàng thành chạy qua, dẫn đội là Lê Yên cùng thống lĩnh Tào Lan, cách rất xa là Âu Dương Thiếu Chinh đang ngáp đi theo phía sau, trong tay còn cầm một quyển thánh chỉ sáng loáng.
Trâu Lương hỏi hắn làm gì.
Âu Dương nói, "Phụng chỉ xét nhà."
"Nhà ai?"
"Dịch Biền a, tịch thu Dịch vương phủ, tất cả mọi người trong vương phủ nhốt vào đại lao." Âu Dương chỉ chỉ phía trước.
Trâu Lương lúc này mới chú ý tới, phía trước quân hoàng thành còn có người của Đại Lý Tự mở đường.
Trâu Lương rất buồn bực, "Sao lại bố trí như này?"
Âu Dương khoanh tay, "Ta chỉ đi tuyên đọc thánh chỉ, chỉ có điều hoàng thượng có lệnh, yêu cầu ta không được vào vương phủ, chỉ đứng trước cửa vương phủ đọc... Mấy người chúng ta đều không cho phép tới gần, binh mã xét nhà phải cách ít nhất ba trượng."
Trâu Lương cũng có chút lờ mờ, kỳ quái như thế?
Âu Dương biểu thị không chỉ có vậy, lúc đầu Hoàng thượng muốn diễu hành quanh chợ, nhất tiễn muốn hất bay toàn bộ Dịch vương phủ, sau đó bị Bát Vương cùng Thái sư ngăn cản.
Trong lòng Trâu Lương cũng có chút lẩm bẩm, nhớ đến Hoàng thượng đuổi nguyên soái đi đến xa như vậy, hẳn là sợ hắn bị liên lụy.
"Nguy hiểm như vậy sao?" Trâu Lương nhíu mày, cơ quan kia rất lợi hại sao? Có muốn cũng không có khả năng.
Âu Dương cái gì cũng không biết, "Tiểu Tứ Tử có nói hôm nay sẽ phát sinh tai hoạ long đất lở đất gì không? Hoặc là có người nào là đại hung không?"
Trâu Lương suy nghĩ một chút, lắc đầu —— đoàn tử hôm nay vui vẻ ngời ngời.
...
Trong nha môn, đoàn tử "Vui vẻ ngời ngời" đang ôm cánh tay, nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường "Không để ý tới bé".
Triển Chiêu thông qua mắt Giao Giao lần đầu tiên thấy Bình Nhi, mà nha đầu kia lúc này cầm viên thuốc thật lớn trong tay, trên mặt bỗng nhiên mỉm cười, "Nhìn không sai biệt lắm..."
Tiếng nói vừa dứt, thì thấy nàng sờ viên thuốc kia.
Viên thuốc này giống như một bột nhão, vỏ ngoài nứt ra "Múi" Bên trong đã bị bóp dẹp.
Nhưng không có gì xảy ra.
Bình Nhi nhẹ buông tay, viên thuốc bị bóp dẹp rơi xuống đất.
Triển Chiêu lòng tràn đầy nghi hoặc, bởi vì trước đó chuyện gì xảy ra hắn không nhìn thấy, cho nên cũng không biết Bình Nhi đang làm gì.
Mà Bạch Ngọc Đường lại biết, nàng mới vừa nói, một viên thuốc này là vũ khí chuyên đối phó với giao nhân... Cho nên có chuyện gì xảy ra không?
Lúc hai người đang không rõ tình huống, viên thuốc kia lúc lắc một cái, sau đó phát ra "Bốp" một tiếng.
Thanh âm này có chút giống tiếng nổ của pháo.
Đồng thời, trước mặt đột nhiên lóe lên ánh sáng mạnh.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều chợt lui về sau một bước, nhắm mắt quay đầu.
Tiểu Tứ Tử đang nhìn hai người, nhịn không được khen ngợi —— ồ! Động tác thật đồng bộ nha!
"Oa..." Triển Chiêu che mắt lắc đầu, ban nãy lóe lên kia giống như là nhìn thẳng mặt trời vậy, trước mặt trắng nhợt, bị lóa đến cái gì cũng không nhìn thấy.
Bạch Ngọc Đường cũng có cảm giác bị lóa đến mù trong nháy mắt, vội vàng nhắm mắt, trở lại bình thường trong chốc lát, mới dần dần hồi phục.
Mà lại nhìn trong giữa nhà kia, Bình Nhi, cái rương trên bàn, kể cả bàn vừa rồi còn ở trước mặt, đã không thấy đâu.
Ngũ Gia trong nháy mắt hiểu rõ cái gọi là "Khắc tinh" đối phó với Giao Giao là cái gì... Là ánh sáng mạnh!
Mắt giao nhân cùng mắt của người bình thường không giống nhau, chúng nó trong bóng đêm, ở dưới nước đều có thể thấy rõ.
Mà viên thuốc kia, kỳ thực chính là như mũi tên lệnh, bóp nát sau đó rơi xuống đất chấn động, mới nổ tung.
Ánh sáng mạnh trong nháy mắt có thể khiến giao nhân không thể thấy rõ trước mặt, tuy rằng rất nhanh sẽ khôi phục, thế nhưng đối phương nếu như động tác khá nhanh mà nói... Cũng đủ chạy trốn.
Bạch Ngọc Đường trước đó vẫn luôn không chú ý đến giao nhân có một nhược điểm như vậy, nhìn ra được Già Lan Chú thật sự tốn công nghiên cứu đặc điểm của các tộc.
Nhìn mặt đất trụi lủi phía trước, Ngũ Gia đoán chừng trên mặt đất có một cơ quan.
Bình Nhi võ công cũng không cao, ban nãy trong nháy mắt như vậy, nàng không có khả năng ôm cái rương chạy trốn, có khả năng mở cơ quan dưới mặt đất ra, nàng kể cả bàn cùng đồ trên bàn cùng nhau rơi xuống.
Triển Chiêu bên kia dụi mắt, hắn thuộc về tai bay vạ gió, thời cơ mở mắt không quá tốt... Thật chói thật chói!
Hai người rất nhanh khôi phục lại, lúc này, Giao Giao trên mặt đất tìm kiếm cơ quan.
Cách tìm cũng rất đơn giản, lần lượt đạp đạp khối gạch một cước, đặc biệt chỗ Bình Nhi đứng ban nãy.
Sau khi Giao Giao đạp mấy đá, thì nghe "Răng rắc" một tiếng, mặt đất xuất hiện một lỗ thủng lớn đen như mực.
Giao Giao ngồi xổm xuống nhìn vào lỗ thủng, phía dưới có một cái bàn gỗ rớt bể, không có người.
Giao nhân nhảy xuống, tầng hầm ngầm không lớn, chỉ có một đường đi phía trước.
Bạch Ngọc Đường để cho Giao Giao men theo con đường kia đuổi theo.
Nhưng chạy chưa được vài bước, Ngũ Gia ý thức được không ổn... Võ công của Bình Nhi không tốt, thời gian ngắn như vậy, nàng không có khả năng chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi, giải thích duy nhất chính là, trong tầng hầm ngầm còn có cơ quan khác, nhưng có chút không dễ tìm...
"Hình như có tiếng gì đó."
Đang lúc Ngũ Gia bối rối, Triển Chiêu đột nhiên nói chuyện.
Ma Vương Nhãn của hắn lúc này mở to, đối với Bạch Ngọc Đường ra hiệu, "Ta nghe tiếng nước."
"Tiếng nước?" Bạch Ngọc Đường cũng nghiêng tai nghe, quả nhiên... Bốn phía tuy rằng không nhìn thấy nước, lại có thể nghe tiếng rất nhẹ của dòng nước.
===---0o0o0o0---===
---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro